Luôn Luôn Cạnh Bên

Chương 36: Thích thử cảm giác làm Spider Man lộn cổ ch*t tươi à?

Savanla Họa

03/10/2024

Dũng sợ hãi, ôm mình, lép người vào rìa tường." Chuyện lớp 10 tự dưng mày hỏi lại làm gì? Mày hỏng não con mẹ nó rồi!"

Tính trêu tí thôi mà trông thằng này hài quá nên tôi tiến dần dần lại gần." Nói!"

Dũng nhăn mày, kéo dẹp môi sợ hãi." Đcm, cút ngay mày điên à? Tao nói, tao nói,... Là thằng L..."

Ấy!?

Hai thăng thình lình bị kéo ra, rồi cùng ngơ ngác nhìn chăm chăm tên Lâm đang lấy tay giữ chán tôi lại, đấy đầu ra xa khỏi tên Dũng.

Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như không." Sắp vào lớp rồi!"

Nói xong hắn nhìn tôi, rồi sang liếc mắt nhìn Dũng, xoay người trở về chỗ ngồi.

" Hai thằng chúng mày tính chơi bê đê à? Tính hôn nhau đấy à?" Tiếng cả lớp trêu đùa cười vang lên.

Tôi đưa mắt nhìn bờ môi thâm như da trâu của Dũng." Hôn mày á!" Liền xoay người" Ọe!"

Hai thằng cùng tự kinh tởm nhau.

Sau buổi học, tôi cùng Lâm tới bệnh viện lần trước để chụp x quang. Ngay khi thấy chúng tôi y tá đã liền nhận ra ngay. Ánh mắt các chị nhìn chúng tôi ánh nên sự phực tạp khó nói.

" Khách vip này, nay lại sao nữa đây?" Vị bác sĩ đầu địa trung hải tiến tới hỏi thăm với vẻ mặt mừa vừa vui mừng vừa xuýt xoa.

Tôi đáp lại." Cháu tới chụp sương mũi."

Tên Lâm đứng sau góc khuất nên khi vị bác sĩ tiến lại gần mới nhìn rõ thấy hắn ở cạnh tôi liền đứng sững lại, vẻ mặt thoáng chốc lướt qua sự kinh ngạc ngay lập tức nhanh chóng điều chỉnh lại một cách chuyên nghiệp.

"Sao phải chụp mũi?"

" Đá bóng trúng mặt ạ!"

" Ai đá?"

Tôi lắc đầu.

Nhắc mới nhớ, ai đá quả bóng đó vậy nhỉ?

Tên Lâm im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng." C,cháu, ạ!..

Mọi người xung quanh đều đồng loạt như hóa đá, dừng mọi hành động của mình lại nhìn vào hắn, cả tôi cũng vậy.

Tôi trợn tròn mắt, không thể tin nổi, tên khốn đó lại là hắn. Vậy cảm kích cái éo gì nữa, khốn nạn vãi.

" Mày à?" Tôi hỏi.

Lâm chầm chậm gật đầu.

Tôi tức giận, đập quyển sổ khám bệnh nhét vào ngực hắn." Cầm." Nói xong liền quay người đi tới chuyên khoa được chỉ định.

Ngay khi vừa quay lưng rời đi tôi nghe thấy rõ tiếng xì xào của các vị bác sĩ nhưng chẳng để ý lắm.

Suốt dọc đường về nhà tôi không thèm nói câu nào với hắn, thì bình thường cũng có nói mấy đâu chỉ là hôm nay sự căng thắng được thể hiện ra rõ ràng đến người ngoài cuộc cũng có thể thấy được.

Trong bữa cơm tên Lâm gắp cho tôi thứ gì thì tôi liền hẩy đũa hất ra thứ đấy.

Bà vú thấy vẻ mặt của tên Lâm hôm nay không đúng muốn lên tiếng nhưng nhìn sang khuôn mặt của tôi thì lại thôi.

Thằng chó chết tiệt, may mà không gãy sương mũi. Nếu tôi bị làm sao thì chắc chắn sẽ lấy gạch ghè nát mặt hắn.

Ăn xong tôi đặt mạnh bát xuống bàn. Tiếng' cạch' nặng nề vang lên làm mọi người có mặt ở đó đều giật mình.

Tôi đẩy ghế, đứng dậy." Bà ơi, sáng mai chuẩn bị bữa sáng con ăn ở trường!"

Bà nhìn tôi gật đầu nhẹ nhàng.

Nói xong tôi bỏ lên phòng luôn.

Vừa lên tới nơi liền ôm lấy điện thoại, nhảy chồm lên giường.

Anh Quân:[ Thăng nào cõng tao lên phòng y tế?)



Anh Quân:[ Khai.]

khung chat hiện lên dấu ba chấm, nhanh chóng xuất hiện câu trả lời. Hình như thanh niên đang rảnh, trả lời lẹ ghế.

Đại ca Dũng:( Con lạy ông, sao giờ mới biết ông dai như đỉa thế.)

Đại ca Dũng:( Là thằng Lâm đấy được chưa?)

Đại ca Dũng:[ Nay não ông chấn động à?)

Đại ca Dũng:( Ông nghỉ ngơi đi! Ông mà bị ngu thì con lấy gì vênh với thiên hạ.)

(..)

Nhìn dòng tin nhắn tôi liền rơi vào trầm ngâm. Lại là tên chó chết đó à? Hôm nay hắn đã giúp tôi một lần rồi, à không là hắn đã chuộc lỗi mới đúng, vốn dĩ là do hắn đá quả bóng đó mà. Vậy đợt này trừ đi, ghi nhớ thêm hôm bị sốt là được rồi...

Cộc, cộc, cộc...

Tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi tiến tới mở cửa, vừa mở ra thì mặt tên Lâm trình ĩnh ngay đằng trước, tay bê thêm đia hoa quả.

" Nay mày chưa ăn hoa quả nên bà bảo tao mang..."

Xầm!

Không đợi hắn nói hết câu, tay tôi đã nhanh lấy một miếng táo rồi xoay người đóng cửa lại. Biết ơn là một phần nhưng giận thì vẫn còn. Đến khi gương mặt đẹp trai của tôi trở về thì lúc đấy suy nghĩ tiếp. Có thể là đến ngày mai.

Sáng hôm sau đi học, đợi đến đúng lúc gần xuất phát tôi mới xuống nhà, nhận đồ ăn sáng từ bà vú rồi lên xe.

Hài, sao tôi lại không nghĩ đến việc sẽ ngồi chung xe đi học với hắn chứ? Thế là lại phải thở chung không khí với tên đáng ghét này rôi.

Đến trường rồi hắn dùng chiêu cũ, đặt ly trà sữa vị dâu nhờ được người khác mua ngoài về cho trước bàn tôi.

Tôi cầm ly nước lên, cắm mạnh ống hút vào, nhấp một ngụm xong liền quay người tính đáp luôn vào thùng rác

Dũng thấy thế liền vội nhanh tay chặn lại." Ấy ấy ấy, ly này là hàng đặc biệt của quán đấy, tuần bán có 1 ngày thôi. Cho tao đi, cho tao đi ha!"

Nhìn thấy mặt tên Dũng hèn hèn cầu xin tôi đành đưa ly nước cho nó." Sao bảo con trai không uống vị dâu?"

Dũng ngậm lấy ông hút, híp mắt cười thỏa mãn." Chúng ta luôn có ngoại lệ cho những điều đặc biệt!"

"Xi!" Tôi đá chân Dũng." Loại đàn ông mà lươn lẹo."

Đưa ly nước cho Dũng rồi, tôi thầm chép miệng, chán nản chống tay, nghiêng đầu gối lên. Lỡ đưa mắt nhìn thì thấy tên Lâm đang quay mặt nhìn về phía chỗ mình. Chạm mắt hắn cũng thèm tránh, nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt thờ ơ.

Tôi nhướng mày.

Hắn nhăn mày quay mặt đi.

...

Buổi tối chuẩn bị đi ngủ, tôi gỡ băng ở mũi ra. Thật ra là đến sáng nay đã không sao nữa rồi, một quả bóng không đến mức làm nghiêm trọng hóa vấn đề nhưng tâm trang tôi không tốt, tôi ghét tên Lâm lên cố tình để cho hắn thấy bản thân phải tự ăn lăn hối lỗi.

Cạch, cạch, cạch...

Tiếng gì lạ vậy? Giống gõ cửa thế? Nửa đêm rồi còn ai kiếm nữa? Mà cửa phòng tôi cửa gỗ mà, nghe có thế này bao giờ đâu?

Cạch, cạch, cạch,...

Âm thanh kỳ lạ đây vẫn liên tục vang lên.

Bước ra khỏi nhà tắm, âm thanh rõ ràng không vang từ cửa chính mà là từ cửa ban công.

Trong lòng tôi liền nổi lên nỗi sợ hãi. Ăn trộm à? Làm đéo có ăn trộm nào liều thế đi gõ cửa phòng trong nhà. Hay là ma? Đm, nhà giàu to thế này mà cũng có ma à?

Tôi cẩn thận, bước từ từ tiến gần cửa ban công, qua bàn học còn tiện rút cây thước 30cm. Trong lòng liên tục niệm kinh phật, thẩm nhủ niệm xong sẽ xám hối hết mọi tội lỗi để mấy thứ ô uế không bám theo.

Giữ khoảng cách nhất định, khẽ gảy rèm cửa ra. Mà đứng hình như hơi xa quá, gảy mấy lần mà vẫn trượt.

Cạch, cạch, cạch...

Từng hội âm vang lên làm tôi rợn tóc gáy. Mẹ nó chứ, sao ma này dai thế?



"Quân ơi, mở cửa!"

Cạch, cạch, cạch,...

Giọng này nghe hơi quen thì phải.

Tôi đáp thước kẻ về lại bàn, tiến tới vén rèm ra.

Khuôn mặt trình ình như in poster quen thuộc dính ngoài mặt kính.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Vặn khóa cửa, bước ra." Mày bị điên à? Đêm hôm đứng ngoài ban công phòng người ta."

Ra đến ngoài, trông tên thiếu gia cao cao vênh mặt với trời người người ngưỡng mộ đang đi chân đất, mặc áo phông in hình hoạt hình giống hệt tôi, hai tay đang cầm túi bông thuốc, dương ánh mắt cùng nụ cười hèn hèn nhìn tôi. Cái éo gì thế này? Trông như thằng đéo đâu đấy!

" Sao mày sang được đây?"

Lâm nghiêng người, chỉ tay ra sau." Tao trèo qua lan can."

Nhìn khoảng cách hai ban công chỉ bằng một bước chân, rồi lại nhìn lên vẻ mặt như con cún con đang gượng cười lấy lòng của hắn. Hình như tôi chưa bao giờ muốn biết phòng hắn ở đâu thì phải, thì ra ngay bên cạnh à!

"Nhà có cửa đang hoàng sao không đi? Bị điên à? Thích thử cảm giác làm Spider Man lộn cổ chết tươi à?"

"Tiện!" Lâm đáp.

"Mày hẹo rồi nhà là của tao." Nói xong tôi liền quay đầu vào trong.

Lâm bước theo, chặn cửa lại, luồn vào.

Đứng trong phòng hắn đưa đống bông thuốc cầm đẫy hai tay đưa cho tôi." Tao thay thuốc cho mày."

" Khỏi cần, khỏi mọe rồi!"Nói xong tôi chỉ tay." Cút ra ngoài!"

Lâm vẫn đứng lì ra đấy, hai cái bàn chân đen kít gại gại vào nhau làm rơi đất cại bụi dính từ ban công ra nền nhà trắng. Hắn giương ánh mắt tội nghiệp cùng hối lỗi lên nhìn tôi, miệng lẩm bẩm." Xin lỗi!"

Mẹ tổ thằng cha này!

Tôi lấy thuốc từ tay hắn ôm vào lòng bằng một tay, một tay còn lại chỉ vào nhà tắm." Vào rừa chân đi rồi cút bằng cửa chính."

Lâm vẫn đứng đó.

"Đáng lẽ phải xin lỗi mày luôn lúc đấy mà tao quên mất."

Mẹ, thằng này sao lì thế?

" Rửa chân xong ra muốn nói gì thì nói nhanh lên."

Nghe xong hắn liền phi như bay vào nhà tắm.

Tôi đặt đống bông thuốc xuống bàn. Thằng cha này lại nổi bệnh gì không biết?

Ngồi xuống ghê xoay chờ hắn. Có rửa chân thôi sao mà lâu thế?

" Mày có hai cái chân thôi mà làm éo gì lâu thế?" Tôi nói lớn.

Lúc này tên Lâm mới bước ra.

Hắn bước tới chỗ tôi, ngồi xuống mép giường đối diện.

Tôi nhướng mày.

Lâm nghiêm túc hỏi." Hôm nay mày cho thằng Dũng uống nước à?"

" Mù à ?"

" Mày cho nó dùng chung ống hút à?"

"Có mỗi cái không dùng thì dùng cái gì?"

Lâm nhăn mày lại, ánh mắt hắn thay đổi." Nó chạm vào cái ống hút mày vừa dùng à?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Luôn Luôn Cạnh Bên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook