Luôn Luôn Cạnh Bên

Chương 24: Tối nay như c*c đấy.

Savanla Họa

03/10/2024

Giữa tháng hè trời oi bức, nắng chói chang, tiếng ve kêu râm ran mọi nẻo ngách. Bây giờ cũng đã tới thời gian tên

Lâm tháo bột, tôi theo mẹ cùng bác sĩ ngồi ở nhà khách, mọi người đều tiến lại chen nhau xem làm che khuất mất tầm nhìn. Tôi ngồi sô pha đối diện thỉnh thoảng có nhướn người sang nhưng vẫn vẫn chỉ thấy lưng người cùng tiếng xẹt xẹt như máy cưa.

Cao bột được tháo ra, tên Lâm lập tức đứng dậy đi thử vài bước với vẻ mặt hớn hở. Mọi người có mặt xung quanh đều vui mừng cho hắn.

Nhìn đôi chân trắng nõn teo lại chút ít trông chẳng khác gì con gái của hắn tôi lỡ phì cười thành tiếng.

Nghe tiếng tôi, mọi người lập tức im lặng, đồng loạt quay lại nhìn, cả hành động đang vỗ tay vui mừng của mẹ cũng bị khựng lại. Không khí trở lên ngượng ngùng, vẻ mặt tên Lâm rõ ra vẻ sượng chân.

Nhận thấy tình hình không đúng lắm, tôi bỏ bàn tay đang che miệng cười của mình xuống." S, sao... vậy ạ?"

Vân không ai nói gì cả.

Mẹ tiếp tục vỗ tay, cười nói:" Chuyện vui mà, cười là đúng thôi! Hè này cả nhà mình tổ chức đi chơi một chuyến."

Nghe vậy mọi người cùng đồng loạt hiểu ý, không tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi nữa mà quay lại nói cười với nhau.

Sau bữa tối, tôi xuống phòng bảo vệ ngay cổng nhà. Ông Đức cùng đồng nghiệp là một chú lớn tuổi, đầu tóc lơ thơ vài sợi bạc đan đen đang ngồi bốc lạc luộc tán chuyện.

Thấy tôi, chú lớn tuổi vỗ vai chỉ tay ông Đức." Em trai kìa!"

Ông Đức quay đầu." Tối rồi còn ra đây làm gì?" Tôi ngồi xuống gần đấy, ông Đức bốc một nắm lạc trong rổ ra đặt trước tôi.

"Em tới chơi không được sao?" Vừa nói, tay tôi vừa bắt đầu bóp từng hạt lạc.

" Không". Ông Đức thẳng thừng đáp.

Miếng tôi kéo xệch xuống hẳn một đường đầy bất mãn. Ông nhớ đấy, lấy vợ đừng mong tôi chuẩn bị hồi môn cho.

Nói chuyện phiếm một lúc thì ông chú đứng dậy, phủi tay vài lần lên chiếc quần đen, rồi cầm đen pin kêu mình đi tuần trước.

Ông Đức miệng nhét đầy ắp hạt lạc vẫn còn đang nhai, gật đầu, vẫy tay với đồng nghiệp.

Lúc này tôi mới tiến tới cái giường một cạnh đó, nằm ườn ra.

"Làm sao?" Miệng vẫn đầy hạt lạc, ông Đức hỏi

Tôi nằm duỗi ngang hai tay, hai chân, mắt nhắm hờ, dần thả lỏng cơ thể, thở dài một hơi.

"Nhớ anh không được à?"

"Xạo chó!"



Tôi bắt đầu kể lể " Hồi sáng thống nhất đi du lịch rồi, tối cũng nói là cả nhà đi biển..."

" Rồi sao?" Ông Đức chen ngang.

Tôi quạo, đá nhẹ chân vào ghế ông Đức đang ngồi ngay gần đấy." Để em nói xong xem nào!"

Ông Đức gật đầu, đưa tay ra dấu Ok.

"Tính đi biển rồi, em cũng thích đi tại mình chứ đến đấy bao giờ. Nhưng thằng Lâm tự dưng phản đối, kêu đợi tầm nửa tháng nữa hãng tính đi. Em nghĩ lúc đấy sắp hết mẹ hè rồi ở bố nhà chuẩn bị đi học cho xong còn đi cái gì nữa…”

Ông Đức miệng vẫn vừa lúng búng nhai vừa gật đầu tiếp thu thông tin." Mày con ruột mà không có sức nặng gì à?"

Tôi mím môi." Tại ngại!"

Nuốt xong ông Đức phì cười." Thế mày còn nói làm cái gì? Chính mày còn không nêu ý kiến mà. Mọi người đồng tình rồi thôi, xong việc."

Tôi lại đá ghế phát nữa." Sao anh cười em? Anh thử ngồi đấy xem có căng thẳng nói được gì không?"

" Nhà mày mà mày cẳng thẳng cái gì?"

"Em không biết! Nói chung không nói được!"

"Má mày!"

Tồi ngồi bật dậy." Anh thử ngồi đấy xem, thật sự đấy. Lúc nào em cũng phải chú ý xem mình có làm sai không nhỡ bị ghét rồi sao!"

Ông Đức dựa ghế nhìn tôi, tay đưa hạt lạc lên miệng." Rồi sao?"

"Em sẽ không thể ôm tiền giúp anh lấy vợ đâu!" Tôi nhìn ông Đức vẻ thâm trầm cố tỏ ra ý hiểm.

Ông Đức nhấn đầu tôi." Cần quá cơ!"

" Thế anh không lấy vợ chắc?"

"Có chứ nhưng để tùy duyên."

" Yêu đương không chủ động nhỡ anh quá tuổi thì sao?"

" Tao về chùa tu với thầy!"

Tôi bĩu môi chê bai.

Ông Đức cười khẩy." Thế yêu đương nhất định phải tự mình à? Cu cậu có kinh nghiệm rồi sao? Chỉ anh!"

Hai tai tôi ngượng chín đỏ, cứng họng, chỉ biết cười hề hề. Thật sự thì phượng diện tình cảm thì tôi cũng không biết, có kinh nghiệm hai trường hợp là có người mình thích và có người thích mình nhưng đều thuộc dạng éo le, không lên chia sẻ thì hơn.



"Hứ!" Ông Đức quay người." Nói như thần! Thôi ông tướng về đi học đi! Ngồi đây làm gì nữa? Thà mày cứ tập trung học giỏi đi, chí ít cần cái đấy thôi ai nhìn mày cũng thấy có thiện cảm rồi. Tập trung cái cần thôi, mấy cái khác kệ đi, để tự nhiên đấy. Nhà đẻ ra mày chứ có phải nhà ai đâu!"

Tôi ngồi dậy, xỏ dép đi ra cửa " Sao em cứ đuổi em về học thế?"

Ông Đức xua tay." Về đi cho người ta còn làm việc, muộn rồi!"

Tôi bước đi vài bước, ông Đức lại nói ới ra." Nhớ thi được giải đấy!"

Tôi quay người." Không được thì sao?"

Ông Đức nhún vai." Thì kệ mày, nhưng được giải đi!"

"Anh thưởng à?"

" Không, tao đi khoe. Khoe em tai tao học giỏi thi được cả giải nhất cho mấy ông có con tức chơi."

Tôi bật cười, đưa tay lên ra dấu Ok, rồi quay người bước đi.

Con đường khuôn viên nhiều cây xanh, gió mát lồng lộng đưa thêm hương hoa hồng xen lẫn mộc lan cùng chút mùi lá xanh trong không khí. Nói chuyện với ông Đức xong tôi thấy thoải mái hơn hẳn, cả người nhẹ bẫng, tâm trạng cũng tốt thêm phần nào. Cảm giác không khí tối nay với tôi rất dễ chịu.

Đang bước đi chậm dãi cảm nhận thiên nhiên thì bắt gặp tên Lâm đang đi bộ tiến lại gần. Hắn mặc chiếc áo phông rộng dãi cùng quần lửng, dưới chân mang giày thể thao, đeo tai nghe nối với điện thoại. Đang tập luyện buối tối à!

Cả tôi và hắn đều đứng khựng lại khi nhìn thấy nhau. Vẻ mặt hắn không còn u ám nữa, con ngươi đen tuyền giờ hiện lên chút bối rối, ngực hắn phập phồng, tay nắm chặt.

Không muốn cứ đứng nhìn nhau thế đến đêm, ngoài này nhiều muỗi lắm. Tôi chủ động đi lướt qua hắn trước. Mãi vẫn không nghe thấy tiếng bước chân đi xa hay lại gần, cho đến lúc tới cửa nhà, ngoảnh đầu lại vẫn thấy hắn đứng đó. Tôi dứt khoát kéo xầm cánh cửa gỗ đóng lại.

Thấy tôi bà vú lại hỏi." Đóng cửa vào làm gì thế con?"

Tôi nói dối." Muộn rồi con đóng cửa trước để tí nữa mọi người đi đỡ mất công."

Bà vú gật đầu." Ừ, cũng muộn rồi, con lên ngủ đi!"

Tôi chào bà rồi đi lên cầu thang, nửa đoạn bà gọi hỏi.

"Con có thấy Lâm vào nhà chưa? Thằng đấy bảo đi tập thể dục tối từ lúc nãy."

Tôi lắc đầu." Con không biết, con không gặp."

Bà vú xua tay." Vậy thôi, con đi lên đi."

Tôi gật đầu, xoay người đi tiếp.

Má! Tối nay như cức đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Luôn Luôn Cạnh Bên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook