Chương 30
Thần Vụ Quang
10/07/2019
Tống Dật Hàng chờ nửa ngày mà Hứa Lương Cầm không nói gì thì lại hỏi: “Sao em không nói gì?”
“Anh thích lên giường với tôi à?” Đối với Tống Dật Hàng năm lần bảy lượt muốn ở chung với cô, Hứa Lương Cầm ngoài nghĩ đến lý do đấy thì thực sự cô cảm thấy trên người cô không có lợi ích gì cả.
Tống Dật Hàng không nhịn được cười: “Cái này em nói cũng đúng đấy, nam nữ ở với nhau thì việc quan hệ tình dục rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là khi ở cùng với em, anh cảm thấy rất thoải mái.”
“Vậy tại sao trước kia anh lại muốn ép tôi đi?”
“Lúc ấy anh suy nghĩ không chu đáo, anh đã băn khoăn rất nhiều, nhưng bây giờ anh đã nghĩ kỹ và hiểu ra rồi.”
“Hiểu ra được á? Lời của anh khiến tôi không chắc chắn lắm, tôi không đáng khi cứ bị đuổi đi như thế. Còn việc anh băn khoăn thì vô số rồi, có phải anh suy nghĩ về việc giữa anh và tôi chênh lệch rất lớn đúng không? Không muốn cứ quanh quẩn trong vòng tròn bạn bè của tôi đúng không? Cũng sợ bị bạn bè anh nhận ra. Anh coi thường Hiểu Vũ cùng Đại Long, cho rằng họ không cùng giai cấp với anh, nhưng anh quên mất một điểm rồi, tôi và họ đều giống nhau, anh làm trăm ngàn cách khiến tôi cách xa họ, vậy anh có hiểu tôi muốn kết bạn với những người như thế nào không? Dù anh có thay đổi tôi như thế nào đi chăng nữa thì tôi với anh xuất phát khác nhau. Tôi và anh, hay nói cách khác những bạn bè của anh với tôi đều vĩnh viễn có một bức tường ngăn cách! Đó cũng là lý do vì sao khi lần đầu gặp mặt, ngay cả việc anh ngồi nói chuyện với tôi vài câu cũng chẳng có mà cũng không có nguyên nhân gì khác là bởi vì anh xem thường tôi!”
Hứa Lương Cầm vừa nghe Tống Dật Hàng nói băn khoăn rất nhiều khi ở cùng một chỗ với cô, lập tức quên người đàn ông ở trước mặt cô chỉ tung tin đồn mà khiến công ty khác thất thủ, lại nghĩ đến khoảng thời gian cô phải chịu biết bao ấm ức, cô lập tức bùng cháy.
Thật ra nếu nói thẳng, chẳng qua cô tự ti! Trong lòng Hứa Lương Cầm tổng kết một câu ngắn gọn như vậy.
Hiện tại cô đã hiểu vì sao Uông Tân Dương và Khương Doanh cứ cố chấp khuyên cô tách Tống Dật Hàng ra, bởi vì bọn cô cứ lẩn quẩn mãi trong vòng tròn phú quý, mặt khác thì dựa vào gia thế, mà đối phương đều là những đường thẳng song song không thể giao nhau được, điều này cô hiểu rõ. Cô hoàn toàn hiểu cái cảm giác áp lực của Uông Tân Dương khi ở cùng với Quách Mộng Thanh và bạn bè của cô ấy, huống chi Uông Tân Dương yêu Quách Mộng Thanh rất nhiều, cũng khó trách khi Uông Tân Dương mượn rượu giải sầu, với lại bản thân cô cũng không giống với Uông Tân Dương, cho nên khi cô gặp trường hợp này, tuy lòng cô hơi khổ sở nhưng chỉ giới hạn ở mức lòng tự trọng bị tổn thương chút ít thôi.
“Ai nói với em những lời này? Anh cũng có những áp lực khó nói thành lời, chẳng lẽ em cứ tưởng anh suốt ngày ở nhà vui vẻ vì mình được xuất thân thì danh môn quý tộc sao? Sau đó qua những lời châm biếm mà khiến người khác hai bàn tay trắng ư? Còn có ngày đó, thái độ của bọn họ là tùy ý thôi, em không nhận ra là họ đã uống say rồi sao? Lần đầu tiên gặp nhau, anh không phủ nhận rằng anh không có cảm giác gì với em cả, nhưng bây giờ anh cảm thấy em rất thành thật còn là cô gái đơn thuần nữa, lúc ấy trong nhận thức của anh chỉ là tính cách chúng ta không hợp chứ không phải là vì gia cảnh không hợp!”
“À, vậy ý của anh là khi trải qua việc ở chung thì phát hiện ra tôi không phải là một cô gái yên phận hay thậm chí là đàn bà phóng đãng chứ gì? Cho nên anh cảm thấy không hợp miệng phải không?”
“Lương Cầm, em đừng cố tình gây sự nữa được không? Anh nói lại lần nữa, anh đồng ý ở cùng với em là vì em không tạo áp lực cho anh, em chưa bao giờ cầu xin anh làm gì hay giúp gì cho em khi em gặp chuyện khó xử. Tính cách của em tốt lắm, làm việc gì cũng theo anh hết, nhưng không phải người hay nịnh nọt, mà thật sự quan tâm anh, trong khoảng thời gian này, em quan tâm anh rất chu đáo, trong lòng anh đều hiểu cả.”
Cô mà tốt thế cơ à? Hứa Lương Cầm cảm thấy xấu hổ quá đi, thật ra cô có quan tâm thật lòng Tống Dật Hàng một chút, nhưng phần lớn là cô lấy lòng anh ta đó chứ, như thế bằng lái xe mới tới tận tay, xem ra cô có kỹ năng vỗ mông ngựa (nịnh nọt) rồi!
Đối mặt với những lời khen Tống Dật Hàng dành cho cô, cô không trả lời, những việc cô làm cùng với lời nói của Tống đại gia này hình như hơi khác khác.
“Được rồi, anh không ép em nữa, nhưng em có thể nói rõ chuyện của Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long được không? Ngày đó anh nghe Tô Hiểu Vũ nói, vào thời điểm cô ấy khó khăn nhất, em luôn đưa bàn tay ra cứu vớt cô ấy, còn nói việc em cho cô ấy và Ngô Thừa Long chỗ ở nữa, có chuyện gì sao?”
“Vì sao anh nói đến mấy chuyện này?”
“Không phải em luôn nói anh có thành kiến với họ sao? Anh cũng thừa nhận là việc họ làm và xử lý những rắc rối họ gây ra khiến anh không quen, cho nên anh mới phải suy nghĩ kỹ một chút, như vậy mới có thể hóa giải những hiểu lầm, không phải sao?”
Thấy Tống Dật Hàng thành khẩn như thế, Hứa Lương Cầm nghĩ chuyện của Tô Hiểu Vũ cùng Ngô Thừa Long cũng không cần giấu diếm làm gì, với lại cô cũng không muốn Tống Dật Hàng để lại mấy ánh mắt khó chịu với hai người bạn tốt của cô.
“Chuyện cũng rất đơn giản thôi, Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long là đồng hương, họ sống ở một thôn làng rất nghèo nhưng lại có một cách làm giàu nhanh chóng, nếu trong nhà nào có con gái xinh xắn thì sẽ bán cho những người Nhật Bản giàu có, năm Hiểu Vũ 17 tuổi bị bố cậu ấy bán cho một ông lão Nhật Bản 60 tuổi, Đại Long cũng như thế. Đầu tiên bọn họ bị nhốt lại, sau đó bị hành hạ đến kiệt sức đến nỗi không thể động đậy nổi, rồi cứ thế đưa sang Nhật Bản, sau đó hai người bọn họ tìm cách trốn về nước, về phần mấy người Nhật kia bạo hành họ ra sao thì tôi không rõ lắm, nhưng hoàn cảnh lúc đó của bọn họ hẳn là trải qua rất nhiều khổ cực sóng gió mới thoát được. Lúc trước khi thuê phòng chung, bọn họ nói thẳng cách nhìn về nam nữ với tôi, tôi cũng không nghĩ nhiều nên dọn ở chung thôi, Hiểu Vũ viết tiểu thuyết là do đề nghị của tôi.
Trải qua một thời gian, đại khái là hơn 1 năm, Hiểu Vũ mới nói chuyện đó với tôi, cậu ấy nói cậu ấy và Đại Long rất hận những tình cảm nam nữ, họ chỉ để ý nhu cầu sinh lý mà thôi, họ rất sợ vướng vào lưới tình, như thế nên tôi hiểu họ hơn, cũng hiểu mình nên bảo vệ họ nhiều hơn, họ mới có mười mấy tuổi, độ tuổi mà những đứa trẻ được vui chơi nhưng họ lại trải qua những sóng gió lớn của cuộc đời, họ rất đáng thương!”
“Thì ra là thế, cha mẹ bọn họ thật vô liêm sỉ.” Tống Dật Hàng không thể ngờ được trên đời này lại có bố mẹ như vậy.
“Cũng không hoàn toàn là vậy, mẹ Hiểu Vũ sống chết không muốn cậu ấy bị bán sang Nhật Bản đâu, nhưng bố Hiểu Vũ là con nghiện cờ bạc, còn đánh mẹ Hiểu Vũ đến chết mới kéo Hiểu Vũ đi, còn về phần Đại Long, vì cậu ấy là con trai, trong nhà cậu ấy nghĩ cậu ấy chẳng có thiệt gì cả nên bán đi là tất nhiên, họ không hiểu càng là đàn ông thì chịu khổ càng nhiều hơn.”
“Bản chất của em hiền lành như vậy, hóa ra là anh hiểu lầm họ rồi.” Tống Dật Hàng thở dài.
“Anh có thể hiểu là được rồi, bọn họ chưa từng muốn tổn thương một ai, mỗi lần đều nói quan hệ rõ ràng với đối phương đó, Đại Long muốn thay đổi giới tính của mình, cậu ấy luôn muốn để dành tiền làm phẫu thuật chuyển đổi giới tính nên mới thuê chung vậy đấy.”
Tống Dật Hàng đặt tay lên đầu gối, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Em nói với Ngô Thừa Long một câu, anh có thể cho cậu ta vay tiền để phẫu thuật.”
“Như thế làm sao được? Đại Long không cần đâu, anh cũng không cần làm như thế, tôi sẽ không vì thế mà anh phải……”
“Anh hiểu ý em chứ, anh chỉ muốn Ngô Thừa Long là chính mình thôi, bởi vì cậu ta là bạn tốt của em, còn thể hiện sự coi trọng của anh với em, hơn nữa là vì anh muốn xin lỗi, anh chỉ muốn làm vậy thôi, cũng có thể coi là anh lấy lòng cô gái của anh đi, hy vọng em có thể cho anh một cơ hội.”
Hứa Lương Cầm cúi đầu không nói, hai người bọn cô chênh lệch nhiều lắm, không phải cứ vài lời giải thích hay bố thí ít tiền là có thể xóa mờ nó được.
“Nếu cậu ta không muốn nhận số tiền đó được thì cứ để cậu ta kiếm tiền rồi trả lại anh thôi, mà còn phải tìm một bệnh viện với những thiết bị tiên tiến để phẫu thuật nữa, trong khả năng của cậu ta đâu đủ phải không? Lương Cầm, loại phẫu thuật này rất phức tạp, anh có quen với hai người chuyển giới rồi, mỗi người khi phẫu thuật xong đều bị tàn tật một bộ phận nào đó, anh có thể đảm bảo Ngô Thừa Long sẽ được gặp đội ngũ bác sĩ tốt nhất. Em cứ yên tâm, mặc dù là anh lấy lòng em nhưng việc em có đồng ý hay không thì tùy em thôi, anh đi trước đây.”
Thấy thái độ Tống Dật Hàng rất khẩn thiết, lúc đi lại khẽ hôn vào trán Hứa Lương Cầm. Khi bọn họ còn ở chung, trước khi đi ngủ, Tống Dật Hàng đều làm như thế, trong lòng Hứa Lương Cầm cảm giác nóng hầm hập.
Đưa Tống Dật Hàng ra ngoài, Hứa Lương Cầm lâm vào trạng thái chết đuối, cô rất muốn giúp Ngô Thừa Long nhưng lại sợ hãi khi ở cùng với Tống Dật Hàng, người này già đời rồi, dụ dỗ n cô gái rồi, nếu như cô cứ lăn lộn với anh ta như thế thì liệu có như trước kia không?
Mấy ngày tự đấu tranh, Hứa Lương Cầm nghĩ cô nên nói với Hiểu Vũ và Đại Long biết, xem thái độ bọn họ như thế nào, có nghĩ ra cách nào không.
“Tống đại gia nói như thế thật à?” Ngô Thừa Long nghe xong thiếu chút nhảy dựng lên.
“Tất nhiên là thật.”
“Cái này mê hoặc rất lớn đấy, Đại Long cậu chịu được không?” Tô Hiểu Vũ giật mình trêu chọc Ngô Thừa Long.
“Ấy, tớ biết là Tống Dật Hàng làm thế là muốn Lương Cầm về bên anh ta, đây là viên đạn bọc đường mà. Sao tớ lại không có tiền đồ như thế được? Lương Cầm, cậu cứ yên tâm, cậu cứ làm theo suy nghĩ của mình, nếu cậu cảm thấy cậu không thể ở cùng họ Tống kia thì cứ từ chối, không cần nghĩ cho tớ, vốn là tớ cũng muốn tự lực cánh sinh mà!”
“Nếu chúng ta ăn đường thì đạn có bắn lại không?” Hứa Lương Cầm suy nghĩ.
Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long khinh bỉ nhìn cô: “Kết quả của công ty Thuận Hợp như thế nào, cậu còn không rõ? Cậu còn dám tính toán hơn thiệt với Tống đại gia à?”
“Chẳng qua là anh ta chú ý đến đồ ôi thiu thôi, dù anh ta có tiền nhưng cũng không đến mức không thể bỏ qua mà.”
“Cậu cảm thấy Tống Dật Hàng chỉ đơn giản là có nhiều tiền thôi sao?” Ngô Thừa Long hỏi lại.
Hứa Lương Cầm gật đầu: “Nhà anh ta ngoài việc làm bất động sản thì còn có nhà máy sản xuất pin, có vẻ quy mô không nhỏ, một người làm ăn thì làm được gì chứ, tớ cũng không tin anh ta sẽ mời được đội ngũ bác sĩ giỏi nhất đâu.”
“Lương Cầm, xem ra tớ phải nói tiền sử gia đình của Tống Dật Hàng một chút cho cậu rồi. Phổ Doanh lớn như thế, một trạch nữ như cậu hẳn là nghe qua đúng không. Trước tiên tớ hỏi cậu, cậu có biết nhà anh ta sản xuất loại pin gì không?”
“Pin tiểu, Pin con ó, hoặc là bình ác quy, có thể là pin cho di động? Nếu như vậy thì cũng nhiều tiền phết.”
“Chị gái của tôi ơi, nhà Tống Dật Hàng là sản xuất pin nguyên tử! Pin nguyên tử đấy, có hiểu không bà chị? Pin nguyên tử dùng để chữa bệnh, dùng trong quân sự, hàng cao cấp, hiểu chưa? Không phải cậu cứ nghĩ nhà Tống Dật Hàng sản xuất mấy loại pin thông dụng hay bình thường à?” Ngô Thừa Long thấy đầu óc chậm hiểu của Hứa Lương Cầm thì chào thua.
“Vậy thì anh ta quả thật không phải người tầm thường rồi, là tớ xem thường anh ta.” Hứa Lương Cầm không biết cô đang nói gì nữa.
“Lợi hại thế à?” Tô Hiểu Vũ khó mà không ngây dại được.
“Điều này đều do những người trong giới giàu có nói đấy, anh ta cũng chưa biết hết nữa, anh ta nói họ Tống có tham vọng lớn lắm, rất nhiều xí nghiệp không thể cạnh tranh nổi với họ, theo anh ta biết thì nhà Tống Dật Hàng còn làm ăn buôn bán nhiều ngành nữa, chỉ là bọn họ đều giao thương bình thường nên không chạm đến cho nên rất nhiều điều không biết.”
“Lương Cầm, nếu không thì cậu theo Tống đại gia luôn đi, lần này cậu cố gắng theo anh ta một thời gian ngắn thôi, nửa đời vô lo luôn, người ta vung tay một cái thì chúng ta sung sướng hết đời luôn!” Tô Hiểu Vũ chậc chậc than thở.
Hứa Lương Cầm cảm thán không biết cô có cái đức gì mà khiến Tống Dật Hàng để vào mắt, đầy người có khối ưu điểm hơn cô đang đứng chật cửa nhà anh ta kia kìa.
“Đại Long ra mở cửa đi.” Tô Hiểu Vũ dùng chân đạp Ngô Thừa Long.
“Được rồi mà.” Đầu tiên Ngô Thừa Long theo phản xạ nhìn qua mắt mèo, sau đó ngây người ra, tiếp theo thì nhanh nhanh chóng chóng mở cửa.
“Dì à, sao dì đến được đây!” Ngô Thừa trợn mắt ngạc nhiên nhìn người phụ nữ gầy gò ốm yếu già nua.
“Rốt cuộc là ai thế, cậu mở cửa gì lâu thế hả.” Tô Hiểu Vũ quay đầu nhìn lại sau đó cả người ngây dại.
“Hiểu Vũ?”
“Mẹ?”
Tô Hiểu Vũ trợn tròn mắt nhìn, đến lúc nhận ra người phụ nữ đứng ở cửa là mẹ mình, trực tiếp chạy tới trước mặt bà: “Mẹ, sao mẹ đến được đây?” Không đợi nói xong thì nước mắt trực trào.
“Là cậu Tống cho người đến đón mẹ, còn giúp mẹ thuê chỗ ở nữa, căn phòng này lớn lắm, em con cũng đi cùng đấy.” Người phụ nữ chỉ Tống Dật Hàng đang mỉm cười.
“Vậy còn..” Tô Hiểu Vũ do dự không biết có nên nói hay không.
“Con muốn hỏi bố con đúng không? Ông ấy không tới đâu, con đừng sợ, cậu Tống cho người tới nói chuyện với bố con mất cả buổi tối, hôm sau bố con cho mẹ và em con đi khỏi thôn, còn nói xin lỗi con vì không đến được đây. Mấy năm nay nếu không phải vì em con, mẹ cũng không biết có gặp lại con hay không, mẹ chỉ muốn treo cổ tự tử cho xong, còn người cướp đi miếng thịt của mẹ, ông trời có mắt, sẽ đánh chết ông ta, ông ta không phải người!” Bà ôm Tô Hiểu Vũ khóc.
Mới đầu Tô Hiểu Vũ còn chưa hiểu, cho đến lúc xác nhận đúng là mẹ của mình! Không ít lần cô từng nghĩ đón mẹ cô cùng em cô rời khỏi nơi đó, nhưng trong lòng rất sợ phải về nơi thôn dã vắng vẻ đó, một việc nữa là cô không chắc có thể thắng nổi tính tình của vị bố già kia, nếu chẳng may bị ông ta bắt lại lần nữa thì cô làm sao bây giờ? Hơn nữa nếu thật sự đưa được mẹ cô và em cô đi rồi thì cô nuôi họ như thế nào đây? Cho nên chỉ có thể ở trong mơ mới có thể đoàn tụ với mẹ thôi, cô không nghĩ giấc mộng thuở nào đã trở thành sự thật!
Cô ôm chặt người mẹ gầy yếu của mình, Tô Hiểu Vũ gào khóc, nhiều năm trước mẹ cô vì đói khổ mà ngất xỉu liên tục, còn cô thì bị kéo đi không thương tiếc, nghĩ lại những năm trước kia khi cô không chịu được sự ngược đãi, cô luôn phải kiềm chế, đè nén, ngay trước mặt mẹ mình cũng không muốn để mẹ thấy cô chịu ấm ức thế nào, cô hận không thể đem hết lục phủ ngũ tạng ra để khóc cho vơi đi.
Ngô Thừa Long đứng bên cạnh mắt cũng đỏ lên, Hiểu Vũ còn gặp lại mẹ được làm cậu nhớ mẹ mình quá, Ngô Thừa Long tự hiểu sẽ chẳng một ai nhớ mình đâu.
Hứa Lương Cầm khóc không thở được, Tống Dật Hàng kéo cô ôm vào lòng: “Biết trước em thương tâm như thế, anh sẽ không đưa họ đến đây. Anh đã cho mẹ con cô ấy chỗ ở rồi, cách nơi này không xa đâu, Tô Hiểu Vũ đồng ý chuyển đến cũng có thể, nếu còn thích ở đây thì cũng không vấn đề gì.”
“Tống…. Tống Dật Hàng, chuyện này tôi xin nhận, tiền thuê nhà của mẹ tôi và em tôi thì tôi sẽ trả cho anh, tôi có thể làm trâu làm ngựa cho anh cũng được nhưng anh đừng ép Lương Cầm.” Tô Hiểu Vũ ôm mẹ khóc đến hết hơi nhưng chưa quên việc Tống Dật Hàng làm vì mục đích gì.
Hứa Lương Cầm khóc sưng mắt nhìn Tô Hiểu Vũ đoàn tụ cùng mẹ mình, cô lại nhìn vẻ mặt cô đơn của Ngô Thừa Long, lại ngẩng đầu nở nụ cười với Tống Dật Hàng, cô lau nước mắt, khản giọng nói: “Tống Dật Hàng, chúng ta làm hòa đi, em đồng ý về với anh.”
Tống Dật Hàng cười ra tiếng: “Cuối cùng mảnh chân tình của anh đã động lòng em rồi hử? Ông trời đúng là không bạc đãi anh mà!”
Nói xong ôm chặt Hứa Lương Cầm hướng về phòng cô đi, vừa đi vừa nói: “Vậy em thu dọn đồ đạc trước đi, anh đưa em về.”
Chờ Hứa Lương Cầm thu dọn xong, hai người cùng đi ra, đi ngang qua Tô Hiểu Vũ thì Tống Dật Hàng dừng bước: “Hôm nay là ngày vui, cô luôn đối tốt với Lương Cầm, tôi từng hiểu lầm cô nên xin lỗi cô nhé. Phòng ở của mẹ cô và em cô thì tôi tặng cho cô, tôi cũng vì Lương Cầm mới làm thế, cô không cần từ chối đâu.”
Hứa Lương Cầm cảm động chết luôn, đối với Tống Dật Hàng vừa khóc vừa cười, Tống Dật Hàng lau nước mắt giúp cô, nhìn về phía Ngô Thừa Long: “Nếu đã sẵn sàng rồi thì gặp tôi, tôi sẽ phụ trách việc cậu trở lại là chính mình.”
“Tôi sẽ trả lại tiền cho anh nhưng tôi nhận là vì Lương Cầm.” Ngô Thừa Long nói chuyện có chút kích động.
“Tôi cũng chỉ vì cám ơn mọi người đã đối tốt với Lương Cầm thôi.” Tống Dật Hàng cười, sau đó gật gật đầu với Ngô Thừa Long rồi mang Hứa Lương Cầm rời đi.
Lúc này Tô Hiểu Vũ đi đến bên cạnh Ngô Thừa Long, mắt đỏ hồng: “Đối thủ của Lương Cầm xuất hiện rồi nhỉ.”
Ngô Thừa Long nhíu mày: “Chỉ cần cậu ấy còn tình cảm với Uông Tân Dương thì Tống Dật Hàng sẽ không thể tổn thương cậu ấy được.”
Có tình ý sao? Đối mặt với lòng sâu như đáy biển và sự thận trọng của Tống Dật Hàng thì Lương Cầm có thể không quên được Uông Tân Dương sao? Với lại khi Tống Dật Hàng làm cho xúc động, Tô Hiểu Vũ tình nguyện để Hứa Lương Cầm tiếp tục thầm mến Uông Tân Dương bởi lẽ so với việc gây đả thương thì Tống Dật Hàng có thể gây ra vết thương chí mạng với Lương Cầm!
“Anh thích lên giường với tôi à?” Đối với Tống Dật Hàng năm lần bảy lượt muốn ở chung với cô, Hứa Lương Cầm ngoài nghĩ đến lý do đấy thì thực sự cô cảm thấy trên người cô không có lợi ích gì cả.
Tống Dật Hàng không nhịn được cười: “Cái này em nói cũng đúng đấy, nam nữ ở với nhau thì việc quan hệ tình dục rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là khi ở cùng với em, anh cảm thấy rất thoải mái.”
“Vậy tại sao trước kia anh lại muốn ép tôi đi?”
“Lúc ấy anh suy nghĩ không chu đáo, anh đã băn khoăn rất nhiều, nhưng bây giờ anh đã nghĩ kỹ và hiểu ra rồi.”
“Hiểu ra được á? Lời của anh khiến tôi không chắc chắn lắm, tôi không đáng khi cứ bị đuổi đi như thế. Còn việc anh băn khoăn thì vô số rồi, có phải anh suy nghĩ về việc giữa anh và tôi chênh lệch rất lớn đúng không? Không muốn cứ quanh quẩn trong vòng tròn bạn bè của tôi đúng không? Cũng sợ bị bạn bè anh nhận ra. Anh coi thường Hiểu Vũ cùng Đại Long, cho rằng họ không cùng giai cấp với anh, nhưng anh quên mất một điểm rồi, tôi và họ đều giống nhau, anh làm trăm ngàn cách khiến tôi cách xa họ, vậy anh có hiểu tôi muốn kết bạn với những người như thế nào không? Dù anh có thay đổi tôi như thế nào đi chăng nữa thì tôi với anh xuất phát khác nhau. Tôi và anh, hay nói cách khác những bạn bè của anh với tôi đều vĩnh viễn có một bức tường ngăn cách! Đó cũng là lý do vì sao khi lần đầu gặp mặt, ngay cả việc anh ngồi nói chuyện với tôi vài câu cũng chẳng có mà cũng không có nguyên nhân gì khác là bởi vì anh xem thường tôi!”
Hứa Lương Cầm vừa nghe Tống Dật Hàng nói băn khoăn rất nhiều khi ở cùng một chỗ với cô, lập tức quên người đàn ông ở trước mặt cô chỉ tung tin đồn mà khiến công ty khác thất thủ, lại nghĩ đến khoảng thời gian cô phải chịu biết bao ấm ức, cô lập tức bùng cháy.
Thật ra nếu nói thẳng, chẳng qua cô tự ti! Trong lòng Hứa Lương Cầm tổng kết một câu ngắn gọn như vậy.
Hiện tại cô đã hiểu vì sao Uông Tân Dương và Khương Doanh cứ cố chấp khuyên cô tách Tống Dật Hàng ra, bởi vì bọn cô cứ lẩn quẩn mãi trong vòng tròn phú quý, mặt khác thì dựa vào gia thế, mà đối phương đều là những đường thẳng song song không thể giao nhau được, điều này cô hiểu rõ. Cô hoàn toàn hiểu cái cảm giác áp lực của Uông Tân Dương khi ở cùng với Quách Mộng Thanh và bạn bè của cô ấy, huống chi Uông Tân Dương yêu Quách Mộng Thanh rất nhiều, cũng khó trách khi Uông Tân Dương mượn rượu giải sầu, với lại bản thân cô cũng không giống với Uông Tân Dương, cho nên khi cô gặp trường hợp này, tuy lòng cô hơi khổ sở nhưng chỉ giới hạn ở mức lòng tự trọng bị tổn thương chút ít thôi.
“Ai nói với em những lời này? Anh cũng có những áp lực khó nói thành lời, chẳng lẽ em cứ tưởng anh suốt ngày ở nhà vui vẻ vì mình được xuất thân thì danh môn quý tộc sao? Sau đó qua những lời châm biếm mà khiến người khác hai bàn tay trắng ư? Còn có ngày đó, thái độ của bọn họ là tùy ý thôi, em không nhận ra là họ đã uống say rồi sao? Lần đầu tiên gặp nhau, anh không phủ nhận rằng anh không có cảm giác gì với em cả, nhưng bây giờ anh cảm thấy em rất thành thật còn là cô gái đơn thuần nữa, lúc ấy trong nhận thức của anh chỉ là tính cách chúng ta không hợp chứ không phải là vì gia cảnh không hợp!”
“À, vậy ý của anh là khi trải qua việc ở chung thì phát hiện ra tôi không phải là một cô gái yên phận hay thậm chí là đàn bà phóng đãng chứ gì? Cho nên anh cảm thấy không hợp miệng phải không?”
“Lương Cầm, em đừng cố tình gây sự nữa được không? Anh nói lại lần nữa, anh đồng ý ở cùng với em là vì em không tạo áp lực cho anh, em chưa bao giờ cầu xin anh làm gì hay giúp gì cho em khi em gặp chuyện khó xử. Tính cách của em tốt lắm, làm việc gì cũng theo anh hết, nhưng không phải người hay nịnh nọt, mà thật sự quan tâm anh, trong khoảng thời gian này, em quan tâm anh rất chu đáo, trong lòng anh đều hiểu cả.”
Cô mà tốt thế cơ à? Hứa Lương Cầm cảm thấy xấu hổ quá đi, thật ra cô có quan tâm thật lòng Tống Dật Hàng một chút, nhưng phần lớn là cô lấy lòng anh ta đó chứ, như thế bằng lái xe mới tới tận tay, xem ra cô có kỹ năng vỗ mông ngựa (nịnh nọt) rồi!
Đối mặt với những lời khen Tống Dật Hàng dành cho cô, cô không trả lời, những việc cô làm cùng với lời nói của Tống đại gia này hình như hơi khác khác.
“Được rồi, anh không ép em nữa, nhưng em có thể nói rõ chuyện của Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long được không? Ngày đó anh nghe Tô Hiểu Vũ nói, vào thời điểm cô ấy khó khăn nhất, em luôn đưa bàn tay ra cứu vớt cô ấy, còn nói việc em cho cô ấy và Ngô Thừa Long chỗ ở nữa, có chuyện gì sao?”
“Vì sao anh nói đến mấy chuyện này?”
“Không phải em luôn nói anh có thành kiến với họ sao? Anh cũng thừa nhận là việc họ làm và xử lý những rắc rối họ gây ra khiến anh không quen, cho nên anh mới phải suy nghĩ kỹ một chút, như vậy mới có thể hóa giải những hiểu lầm, không phải sao?”
Thấy Tống Dật Hàng thành khẩn như thế, Hứa Lương Cầm nghĩ chuyện của Tô Hiểu Vũ cùng Ngô Thừa Long cũng không cần giấu diếm làm gì, với lại cô cũng không muốn Tống Dật Hàng để lại mấy ánh mắt khó chịu với hai người bạn tốt của cô.
“Chuyện cũng rất đơn giản thôi, Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long là đồng hương, họ sống ở một thôn làng rất nghèo nhưng lại có một cách làm giàu nhanh chóng, nếu trong nhà nào có con gái xinh xắn thì sẽ bán cho những người Nhật Bản giàu có, năm Hiểu Vũ 17 tuổi bị bố cậu ấy bán cho một ông lão Nhật Bản 60 tuổi, Đại Long cũng như thế. Đầu tiên bọn họ bị nhốt lại, sau đó bị hành hạ đến kiệt sức đến nỗi không thể động đậy nổi, rồi cứ thế đưa sang Nhật Bản, sau đó hai người bọn họ tìm cách trốn về nước, về phần mấy người Nhật kia bạo hành họ ra sao thì tôi không rõ lắm, nhưng hoàn cảnh lúc đó của bọn họ hẳn là trải qua rất nhiều khổ cực sóng gió mới thoát được. Lúc trước khi thuê phòng chung, bọn họ nói thẳng cách nhìn về nam nữ với tôi, tôi cũng không nghĩ nhiều nên dọn ở chung thôi, Hiểu Vũ viết tiểu thuyết là do đề nghị của tôi.
Trải qua một thời gian, đại khái là hơn 1 năm, Hiểu Vũ mới nói chuyện đó với tôi, cậu ấy nói cậu ấy và Đại Long rất hận những tình cảm nam nữ, họ chỉ để ý nhu cầu sinh lý mà thôi, họ rất sợ vướng vào lưới tình, như thế nên tôi hiểu họ hơn, cũng hiểu mình nên bảo vệ họ nhiều hơn, họ mới có mười mấy tuổi, độ tuổi mà những đứa trẻ được vui chơi nhưng họ lại trải qua những sóng gió lớn của cuộc đời, họ rất đáng thương!”
“Thì ra là thế, cha mẹ bọn họ thật vô liêm sỉ.” Tống Dật Hàng không thể ngờ được trên đời này lại có bố mẹ như vậy.
“Cũng không hoàn toàn là vậy, mẹ Hiểu Vũ sống chết không muốn cậu ấy bị bán sang Nhật Bản đâu, nhưng bố Hiểu Vũ là con nghiện cờ bạc, còn đánh mẹ Hiểu Vũ đến chết mới kéo Hiểu Vũ đi, còn về phần Đại Long, vì cậu ấy là con trai, trong nhà cậu ấy nghĩ cậu ấy chẳng có thiệt gì cả nên bán đi là tất nhiên, họ không hiểu càng là đàn ông thì chịu khổ càng nhiều hơn.”
“Bản chất của em hiền lành như vậy, hóa ra là anh hiểu lầm họ rồi.” Tống Dật Hàng thở dài.
“Anh có thể hiểu là được rồi, bọn họ chưa từng muốn tổn thương một ai, mỗi lần đều nói quan hệ rõ ràng với đối phương đó, Đại Long muốn thay đổi giới tính của mình, cậu ấy luôn muốn để dành tiền làm phẫu thuật chuyển đổi giới tính nên mới thuê chung vậy đấy.”
Tống Dật Hàng đặt tay lên đầu gối, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Em nói với Ngô Thừa Long một câu, anh có thể cho cậu ta vay tiền để phẫu thuật.”
“Như thế làm sao được? Đại Long không cần đâu, anh cũng không cần làm như thế, tôi sẽ không vì thế mà anh phải……”
“Anh hiểu ý em chứ, anh chỉ muốn Ngô Thừa Long là chính mình thôi, bởi vì cậu ta là bạn tốt của em, còn thể hiện sự coi trọng của anh với em, hơn nữa là vì anh muốn xin lỗi, anh chỉ muốn làm vậy thôi, cũng có thể coi là anh lấy lòng cô gái của anh đi, hy vọng em có thể cho anh một cơ hội.”
Hứa Lương Cầm cúi đầu không nói, hai người bọn cô chênh lệch nhiều lắm, không phải cứ vài lời giải thích hay bố thí ít tiền là có thể xóa mờ nó được.
“Nếu cậu ta không muốn nhận số tiền đó được thì cứ để cậu ta kiếm tiền rồi trả lại anh thôi, mà còn phải tìm một bệnh viện với những thiết bị tiên tiến để phẫu thuật nữa, trong khả năng của cậu ta đâu đủ phải không? Lương Cầm, loại phẫu thuật này rất phức tạp, anh có quen với hai người chuyển giới rồi, mỗi người khi phẫu thuật xong đều bị tàn tật một bộ phận nào đó, anh có thể đảm bảo Ngô Thừa Long sẽ được gặp đội ngũ bác sĩ tốt nhất. Em cứ yên tâm, mặc dù là anh lấy lòng em nhưng việc em có đồng ý hay không thì tùy em thôi, anh đi trước đây.”
Thấy thái độ Tống Dật Hàng rất khẩn thiết, lúc đi lại khẽ hôn vào trán Hứa Lương Cầm. Khi bọn họ còn ở chung, trước khi đi ngủ, Tống Dật Hàng đều làm như thế, trong lòng Hứa Lương Cầm cảm giác nóng hầm hập.
Đưa Tống Dật Hàng ra ngoài, Hứa Lương Cầm lâm vào trạng thái chết đuối, cô rất muốn giúp Ngô Thừa Long nhưng lại sợ hãi khi ở cùng với Tống Dật Hàng, người này già đời rồi, dụ dỗ n cô gái rồi, nếu như cô cứ lăn lộn với anh ta như thế thì liệu có như trước kia không?
Mấy ngày tự đấu tranh, Hứa Lương Cầm nghĩ cô nên nói với Hiểu Vũ và Đại Long biết, xem thái độ bọn họ như thế nào, có nghĩ ra cách nào không.
“Tống đại gia nói như thế thật à?” Ngô Thừa Long nghe xong thiếu chút nhảy dựng lên.
“Tất nhiên là thật.”
“Cái này mê hoặc rất lớn đấy, Đại Long cậu chịu được không?” Tô Hiểu Vũ giật mình trêu chọc Ngô Thừa Long.
“Ấy, tớ biết là Tống Dật Hàng làm thế là muốn Lương Cầm về bên anh ta, đây là viên đạn bọc đường mà. Sao tớ lại không có tiền đồ như thế được? Lương Cầm, cậu cứ yên tâm, cậu cứ làm theo suy nghĩ của mình, nếu cậu cảm thấy cậu không thể ở cùng họ Tống kia thì cứ từ chối, không cần nghĩ cho tớ, vốn là tớ cũng muốn tự lực cánh sinh mà!”
“Nếu chúng ta ăn đường thì đạn có bắn lại không?” Hứa Lương Cầm suy nghĩ.
Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long khinh bỉ nhìn cô: “Kết quả của công ty Thuận Hợp như thế nào, cậu còn không rõ? Cậu còn dám tính toán hơn thiệt với Tống đại gia à?”
“Chẳng qua là anh ta chú ý đến đồ ôi thiu thôi, dù anh ta có tiền nhưng cũng không đến mức không thể bỏ qua mà.”
“Cậu cảm thấy Tống Dật Hàng chỉ đơn giản là có nhiều tiền thôi sao?” Ngô Thừa Long hỏi lại.
Hứa Lương Cầm gật đầu: “Nhà anh ta ngoài việc làm bất động sản thì còn có nhà máy sản xuất pin, có vẻ quy mô không nhỏ, một người làm ăn thì làm được gì chứ, tớ cũng không tin anh ta sẽ mời được đội ngũ bác sĩ giỏi nhất đâu.”
“Lương Cầm, xem ra tớ phải nói tiền sử gia đình của Tống Dật Hàng một chút cho cậu rồi. Phổ Doanh lớn như thế, một trạch nữ như cậu hẳn là nghe qua đúng không. Trước tiên tớ hỏi cậu, cậu có biết nhà anh ta sản xuất loại pin gì không?”
“Pin tiểu, Pin con ó, hoặc là bình ác quy, có thể là pin cho di động? Nếu như vậy thì cũng nhiều tiền phết.”
“Chị gái của tôi ơi, nhà Tống Dật Hàng là sản xuất pin nguyên tử! Pin nguyên tử đấy, có hiểu không bà chị? Pin nguyên tử dùng để chữa bệnh, dùng trong quân sự, hàng cao cấp, hiểu chưa? Không phải cậu cứ nghĩ nhà Tống Dật Hàng sản xuất mấy loại pin thông dụng hay bình thường à?” Ngô Thừa Long thấy đầu óc chậm hiểu của Hứa Lương Cầm thì chào thua.
“Vậy thì anh ta quả thật không phải người tầm thường rồi, là tớ xem thường anh ta.” Hứa Lương Cầm không biết cô đang nói gì nữa.
“Lợi hại thế à?” Tô Hiểu Vũ khó mà không ngây dại được.
“Điều này đều do những người trong giới giàu có nói đấy, anh ta cũng chưa biết hết nữa, anh ta nói họ Tống có tham vọng lớn lắm, rất nhiều xí nghiệp không thể cạnh tranh nổi với họ, theo anh ta biết thì nhà Tống Dật Hàng còn làm ăn buôn bán nhiều ngành nữa, chỉ là bọn họ đều giao thương bình thường nên không chạm đến cho nên rất nhiều điều không biết.”
“Lương Cầm, nếu không thì cậu theo Tống đại gia luôn đi, lần này cậu cố gắng theo anh ta một thời gian ngắn thôi, nửa đời vô lo luôn, người ta vung tay một cái thì chúng ta sung sướng hết đời luôn!” Tô Hiểu Vũ chậc chậc than thở.
Hứa Lương Cầm cảm thán không biết cô có cái đức gì mà khiến Tống Dật Hàng để vào mắt, đầy người có khối ưu điểm hơn cô đang đứng chật cửa nhà anh ta kia kìa.
“Đại Long ra mở cửa đi.” Tô Hiểu Vũ dùng chân đạp Ngô Thừa Long.
“Được rồi mà.” Đầu tiên Ngô Thừa Long theo phản xạ nhìn qua mắt mèo, sau đó ngây người ra, tiếp theo thì nhanh nhanh chóng chóng mở cửa.
“Dì à, sao dì đến được đây!” Ngô Thừa trợn mắt ngạc nhiên nhìn người phụ nữ gầy gò ốm yếu già nua.
“Rốt cuộc là ai thế, cậu mở cửa gì lâu thế hả.” Tô Hiểu Vũ quay đầu nhìn lại sau đó cả người ngây dại.
“Hiểu Vũ?”
“Mẹ?”
Tô Hiểu Vũ trợn tròn mắt nhìn, đến lúc nhận ra người phụ nữ đứng ở cửa là mẹ mình, trực tiếp chạy tới trước mặt bà: “Mẹ, sao mẹ đến được đây?” Không đợi nói xong thì nước mắt trực trào.
“Là cậu Tống cho người đến đón mẹ, còn giúp mẹ thuê chỗ ở nữa, căn phòng này lớn lắm, em con cũng đi cùng đấy.” Người phụ nữ chỉ Tống Dật Hàng đang mỉm cười.
“Vậy còn..” Tô Hiểu Vũ do dự không biết có nên nói hay không.
“Con muốn hỏi bố con đúng không? Ông ấy không tới đâu, con đừng sợ, cậu Tống cho người tới nói chuyện với bố con mất cả buổi tối, hôm sau bố con cho mẹ và em con đi khỏi thôn, còn nói xin lỗi con vì không đến được đây. Mấy năm nay nếu không phải vì em con, mẹ cũng không biết có gặp lại con hay không, mẹ chỉ muốn treo cổ tự tử cho xong, còn người cướp đi miếng thịt của mẹ, ông trời có mắt, sẽ đánh chết ông ta, ông ta không phải người!” Bà ôm Tô Hiểu Vũ khóc.
Mới đầu Tô Hiểu Vũ còn chưa hiểu, cho đến lúc xác nhận đúng là mẹ của mình! Không ít lần cô từng nghĩ đón mẹ cô cùng em cô rời khỏi nơi đó, nhưng trong lòng rất sợ phải về nơi thôn dã vắng vẻ đó, một việc nữa là cô không chắc có thể thắng nổi tính tình của vị bố già kia, nếu chẳng may bị ông ta bắt lại lần nữa thì cô làm sao bây giờ? Hơn nữa nếu thật sự đưa được mẹ cô và em cô đi rồi thì cô nuôi họ như thế nào đây? Cho nên chỉ có thể ở trong mơ mới có thể đoàn tụ với mẹ thôi, cô không nghĩ giấc mộng thuở nào đã trở thành sự thật!
Cô ôm chặt người mẹ gầy yếu của mình, Tô Hiểu Vũ gào khóc, nhiều năm trước mẹ cô vì đói khổ mà ngất xỉu liên tục, còn cô thì bị kéo đi không thương tiếc, nghĩ lại những năm trước kia khi cô không chịu được sự ngược đãi, cô luôn phải kiềm chế, đè nén, ngay trước mặt mẹ mình cũng không muốn để mẹ thấy cô chịu ấm ức thế nào, cô hận không thể đem hết lục phủ ngũ tạng ra để khóc cho vơi đi.
Ngô Thừa Long đứng bên cạnh mắt cũng đỏ lên, Hiểu Vũ còn gặp lại mẹ được làm cậu nhớ mẹ mình quá, Ngô Thừa Long tự hiểu sẽ chẳng một ai nhớ mình đâu.
Hứa Lương Cầm khóc không thở được, Tống Dật Hàng kéo cô ôm vào lòng: “Biết trước em thương tâm như thế, anh sẽ không đưa họ đến đây. Anh đã cho mẹ con cô ấy chỗ ở rồi, cách nơi này không xa đâu, Tô Hiểu Vũ đồng ý chuyển đến cũng có thể, nếu còn thích ở đây thì cũng không vấn đề gì.”
“Tống…. Tống Dật Hàng, chuyện này tôi xin nhận, tiền thuê nhà của mẹ tôi và em tôi thì tôi sẽ trả cho anh, tôi có thể làm trâu làm ngựa cho anh cũng được nhưng anh đừng ép Lương Cầm.” Tô Hiểu Vũ ôm mẹ khóc đến hết hơi nhưng chưa quên việc Tống Dật Hàng làm vì mục đích gì.
Hứa Lương Cầm khóc sưng mắt nhìn Tô Hiểu Vũ đoàn tụ cùng mẹ mình, cô lại nhìn vẻ mặt cô đơn của Ngô Thừa Long, lại ngẩng đầu nở nụ cười với Tống Dật Hàng, cô lau nước mắt, khản giọng nói: “Tống Dật Hàng, chúng ta làm hòa đi, em đồng ý về với anh.”
Tống Dật Hàng cười ra tiếng: “Cuối cùng mảnh chân tình của anh đã động lòng em rồi hử? Ông trời đúng là không bạc đãi anh mà!”
Nói xong ôm chặt Hứa Lương Cầm hướng về phòng cô đi, vừa đi vừa nói: “Vậy em thu dọn đồ đạc trước đi, anh đưa em về.”
Chờ Hứa Lương Cầm thu dọn xong, hai người cùng đi ra, đi ngang qua Tô Hiểu Vũ thì Tống Dật Hàng dừng bước: “Hôm nay là ngày vui, cô luôn đối tốt với Lương Cầm, tôi từng hiểu lầm cô nên xin lỗi cô nhé. Phòng ở của mẹ cô và em cô thì tôi tặng cho cô, tôi cũng vì Lương Cầm mới làm thế, cô không cần từ chối đâu.”
Hứa Lương Cầm cảm động chết luôn, đối với Tống Dật Hàng vừa khóc vừa cười, Tống Dật Hàng lau nước mắt giúp cô, nhìn về phía Ngô Thừa Long: “Nếu đã sẵn sàng rồi thì gặp tôi, tôi sẽ phụ trách việc cậu trở lại là chính mình.”
“Tôi sẽ trả lại tiền cho anh nhưng tôi nhận là vì Lương Cầm.” Ngô Thừa Long nói chuyện có chút kích động.
“Tôi cũng chỉ vì cám ơn mọi người đã đối tốt với Lương Cầm thôi.” Tống Dật Hàng cười, sau đó gật gật đầu với Ngô Thừa Long rồi mang Hứa Lương Cầm rời đi.
Lúc này Tô Hiểu Vũ đi đến bên cạnh Ngô Thừa Long, mắt đỏ hồng: “Đối thủ của Lương Cầm xuất hiện rồi nhỉ.”
Ngô Thừa Long nhíu mày: “Chỉ cần cậu ấy còn tình cảm với Uông Tân Dương thì Tống Dật Hàng sẽ không thể tổn thương cậu ấy được.”
Có tình ý sao? Đối mặt với lòng sâu như đáy biển và sự thận trọng của Tống Dật Hàng thì Lương Cầm có thể không quên được Uông Tân Dương sao? Với lại khi Tống Dật Hàng làm cho xúc động, Tô Hiểu Vũ tình nguyện để Hứa Lương Cầm tiếp tục thầm mến Uông Tân Dương bởi lẽ so với việc gây đả thương thì Tống Dật Hàng có thể gây ra vết thương chí mạng với Lương Cầm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.