Lương Cầm Chọn Chồng

Chương 42

Thần Vụ Quang

11/07/2019

Hứa Lương Cầm phát hiện từ khi Trần Mĩ Nhạc phá thai xong trở nên trầm lặng hơn, bình thường hay lớn tiếng ồn ào, bây giờ thì cả ngày một câu cũng không nói.

Không phải là ý thức được tầm quan trọng của đứa bé đấy chứ, vì đứa nhỏ mà đau buồn, cứ như thế thì đáng thương lắm.

Hứa Lương Cầm thấy quan hệ từ trước tới nay của hai cô không tốt lắm nên không cách nào khuyên Trần Mĩ Nhạc, chỉ có thể nấu nhiều thức ăn bồi bổ thân thể, nếu lúc cô đang làm việc thì cũng nhờ Tô Hiểu Vũ nấu hộ.

Nửa tháng sau Trần Mĩ Nhạc rời đi, lúc đi ném cho Hứa Lương Cầm 3000 đồng.

"Cám ơn chị trong khoảng thời gian này đã chiếu cố, tiền này tôi trả công chị với Tô Hiểu Vũ đã giúp đỡ. Nhưng tôi không chẳng vì chuyện này mà buông tha anh Tân Dương đâu, từ giờ trở đi tôi muốn cạnh tranh với chị! Hứa Lương Cầm, tôi khuyên chị một câu, tốt nhất là chia tay sớm đi, chị với anh Tân Dương không có kết quả đâu!"

"Có kết quả hay không không cần cô phải nói, về sau cô ít đùa nghịch rồi đến nơi của tôi gây họa là được." Ý của cô là chỉ Trần Mĩ Nhạc trước mặt Quách Mộng Thanh nói cô thích Uông Tân Dương, tiền này không cần mới là ngu, Trần Mĩ Nhạc tính tiểu thư, nếu cô mà không nhận thì sỉ nhục sĩ diện của cô ta quá, chờ Hiểu Vũ về thì cô với cô ấy mỗi người một nửa là xong.

Trần Mĩ Nhạc hiểu rõ ý của Hứa Lương Cầm, nghĩ nghĩ mới nói: "Tôi vẫn nói câu kia, chị sớm chia tay với anh Tân Dương đi, càng sớm càng ít bị tổn thương, bằng không thì chị sẽ lấy nước mắt sống qua ngày đấy!"

"Chúng ta cứ chờ xem." Hứa Lương Cầm không thèm khách khí nữa.

Trần Mĩ Nhạc hừ lạnh một tiếng rồi xoay người mở cửa rời đi.

Trần Mĩ Nhạc đi rồi, Hứa Lương Cầm cũng có thời gian hẹn hò với Uông Tân Dương, Uông Tân Dương cảm khái: "Cảm giác giống như lâu lắm không gặp nhau vậy, Lương Cầm nhìn em xinh đẹp hơn rồi."

"Anh nói khoa trương quá, chẳng qua chỉ có 2 tuần không gặp thôi mà."

"Anh không nói dối đâu, cảm giác không giống nhau chút nào, em tựa như tự tin hơn, nói chuyện cũng cởi mở vui vẻ hơn nhiều, xem ra tốt hơn rất nhiều, chẳng trách em ảnh hưởng không nhỏ tới Tống Dật Hàng. Nửa tháng nay em bận gì thế, ngay cả thời gian ra ngoài cũng chẳng có vậy?"

Hứa Lương Cầm uống một ngụm nước rồi nói tránh đi: "Anh không nói thì em quên, không phải anh muốn gặp mặt Tống Dật Hàng sao? Em có gọi cho anh ấy mấy lần thì anh ấy nói bận việc, việc gặp mặt có chút khó khăn, anh chờ nhé."

"Chờ là được thôi nhưng mà phải nắm chắc thời gian thế nào, hay là giữa tuần đi." Uông Tân Dương lập tức dời sự chú ý, không hỏi nửa tháng nay Hứa Lương Cầm làm gì.

"Em biết rồi."

Hai người im lặng một lúc, Uông Tân Dương mới cân nhắc nói: "Lương Cầm, tuy rằng chúng ta ở bên nhau không lâu nhưng từ nhỏ đã quen biết nhau, anh nghĩ có khi nào chúng ta nên tính đến chuyện kết hôn không?"

Hứa Lương Cầm có chút giật mình: "Sao anh gấp thế?"

"Cũng không riêng mình anh đâu, bố mẹ anh đang rất sốt ruột, em đừng để ý những lời trước đó của mẹ anh, anh nhất định sẽ nghĩ cách mua nhà ở, hơn nữa anh cũng biết chúng ta luôn hợp với nhau trên mọi phương diện, phải không em?"

"Anh thật sự muốn kết hôn với em à?" Hứa Lương Cầm không xác định hỏi.

Uông Tân Dương cười: "Cái này còn giả sao? Em xem ngày đó anh đưa em về ra mắt bố mẹ, sau đó bố mẹ anh còn chạy ngược xuôi hỏi han các thứ, ảnh cưới anh cũng tính đến rồi."

“Ảnh cưới anh cũng tìm rồi á?"

"Đúng vậy, chọn khá kĩ lưỡng, tiền đặt cọc anh cũng đặt rồi, hẹn thời gian vào tuần sau có thể đi chụp, trước chụp trong studio sau đó sẽ chụp ngoại cạnh."

Hứa Lương Cầm không nói gì.

"Lương Cầm, em không vui sao?"

"Không phải, em cảm thấy quá đột ngột, hơn nữa anh cũng không nói với em một tiếng."

"Anh muốn cho em bất ngờ, nếu em cảm thấy không thoải mái thì em chọn studio, tiền đặt cọc khỏi cần luôn." Uông Tân Dương vui vẻ nói.

Hứa Lương Cầm lắc đầu với Uông Tân Dương: "Không cần thay đổi, anh chọn thì cứ vậy đi."

Sau đó hai người đi bộ một lúc rồi Uông Tân Dương đưa Hứa Lương Cầm về chỗ trọ.

Nằm dài trên giường, Hứa Lương Cầm nhìn trần nhà đến ngẩn người đến tận lúc bụng kêu gào thì mới đứng lên.



Không cần suy nghĩ nhiều, cứ thuận theo tự nhiên đi.

Qua hai ngày, Hứa Lương Cầm quyết định hẹn Uông Tân Dương.

"Lương Cầm, anh cũng đang muốn tìm em đây, tối hôm nay chúng ta đi nhà hàng Tây ở phố đi bộ đi."

"Sao anh lại chọn nơi đắt như vậy chứ?" Hứa Lương Cầm không hiểu nổi vì sao Uông Tân Dương mời đi ăn ở đó.

Uông Tân Dương ở bên kia cười nói: "Có chuyện vui tất nhiên phải ăn tiệc to rồi, mặt khác anh cũng có chuyện nói với em."

Hứa Lương Cầm không hỏi nhiều, cùng Uông Tân Dương hẹn thời gian rồi tiếp tục làm việc.

6 giờ hai người ngồi vào ghế đối diện nhau, Uông Tân Dương để Hứa Lương Cầm chọn món.

"Chuyện gì mà anh vui vậy, điều gì khiến anh chạy tới nơi này tiêu tiền như rác thế?" Hứa Lương Cầm đùa nói.

Uông Tân Dương uống một ngụm nước ấm, trong mắt không giấu được sự vui mừng: "Hôm nay anh nghe được một tin từ hiệu trưởng, lần này anh nhất định lên làm giảng viên!"

Hứa Lương Cầm ngạc nhiên: "Đây là thật sao?"

"Đương nhiên là thật rồi, thông báo cũng đã đóng dấu rồi, không những thế ngay cả phó giáo sư cũng không phải là sự xa vời nữa."

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao hiệu trưởng của anh lại chuyển thái độ như thế?" Hứa Lương Cầm rất khó hiểu,

"Anh cũng không rõ lắm, có thể Hội Hạnh Phúc đem lại tiếng vang, chắc ông ấy cũng nhìn ra giá trị cũng như tầm ảnh hưởng của anh." Uông Tân Dương không giấu nổi sự cao hứng.

"Vậy thì chúc mừng anh nhé." Hứa Lương Cầm cầm ly rượu hướng tới Uông Tân Dương chúc.

Uông Tân Dương lập tức chạm cốc với Hứa Lương Cầm, cả người đều có tinh thần, hai người cười nói không dứt.

Ăn xong, Hứa Lương cầm đi vệ sinh, lúc trở về nói: "Không phải trong lúc gọi điện anh nói có việc khác nữa sao, là chuyện gì vậy?"

Vừa nhắc tới chuyện này gương mặt đang tươi cười của Uông Tân Dương xụ xuống không ít: " Việc này không nên nói ở đây, lát nữa anh đưa em về nhà trọ rồi nói."

"Vậy cũng được." Hứa Lương Cầm không ý kiến.

Sau đó Uông Tân Dương gọi phục vụ ra tính tiền, ra khỏi nhà hàng thì lái xe đưa Hứa Lương Cầm về.

Sau khi xuống xe, hai người lên tầng, Hứa Lương Cầm hỏi: "Anh nói muốn đến nhà em thì quyết luôn đi, tốt nhất là đưa ảnh cưới luôn, nếu không em sợ bố mẹ em không vui."

Uông Tân Dương không trả lời, đến tận lúc mở cửa phòng, lúc mở đèn thì xoay người mang vẻ mặt khó xử nhìn Hứa Lương Cầm: "Lương Cầm, thật ra anh muốn nói với em là chuyện này, bởi vì anh lên chức nên bận rộn khá nhiều, đến nhà em cùng với việc chụp ảnh cưới phải kéo dài một thời gian nữa, hi vọng em hiểu cho anh, hiện tại anh đang trong giai đoạn vào sinh ra tử."

"Vậy kéo dài tới khi nào?" Hứa Lương Cầm hỏi.

Uông Tân Dương trầm mặc một lúc: "Cái này khó nói lắm, sau khi anh nhận công tác chắc chắn sẽ phát sinh nhiều vấn đề, lượng công việc cũng tăng lên nhiều, sợ là trong thời gian ngắn không thể kịp được."

Hứa Lương Cầm thở dài một hơi, cúi đầu không nói gì.

"Lương Cầm, em đừng quá đau khổ, anh....." Uông Tân Dương nói đến chữ "anh" thì nghẹn không nói được nữa.

"Tân Dương, từ sơ trung em luôn âm thầm thích anh, đến bây giờ cũng phải 10 năm rồi, em thật sự chưa bao giờ hi vọng anh có thể đáp lại tình cảm của em mà trong lòng em cũng coi anh như một giấc mộng xa vời. Vậy mà nay giấc mộng tan nát, nếu em không hiểu sai thì ý vừa rồi của anh là muốn chia tay với em đúng không?" Hứa Lương Cầm tuy hỏi nhưng giọng đã mang theo sự chắc chắn.

Đối mặt với sự bình tĩnh của Hứa Lương Cầm, ánh mặt Uông Tân Dương hiện ra sự xấu hổ "Anh rất xin lỗi em, Lương Cầm, anh đã sớm muốn nói với em nhưng không nỡ làm em tổn thương cho nên vẫn kéo dài, đương nhiên anh cũng muốn hai chúng ta tiến triển hơn. Nhưng anh thật sự không còn cách nào khác, anh chỉ luôn coi em là bạn tốt, đôi khi là em gái, anh đã cố gắng nhưng không nảy sinh được tình yêu nam nữ với em, thật sự rất xin lỗi em!"

"Tống Dật Hàng đã hứa hẹn điều gì với anh?" Hứa Lương Cầm đột nhiên hỏi.

Uông Tân Dương không tự chủ được giật mình: "Em nói gì thế, sao anh không hiểu?"



"Tân Dương, đã đến mức này rồi, chúng ta nên thẳng thắn với nhau một chút."

Uông Tân Dương thấy Hứa Lương Cầm có vẻ như đã biết trước tất cả, ngược lại trở nên tức giận nói: "Có phải Tống Dật Hàng nói hết cho cô nghe không? Còn cái gì mà muốn tôi che giấu không làm tổn thương cô? Kết quả anh ta luôn xưng là anh hùng mà chửi bới tôi. Lương Cầm, tôi vẫn luôn muốn để cô giật dây Tống Dật Hàng nhưng cô chẳng có tiến triển gì cả, tôi cũng không nói gì nhiều, chỉ một chữ nhận thôi, lúc nãy Tống Dật Hàng tới tìm tôi. Không nghĩ tới anh ta còn lưu luyến cô, anh ta nói anh ta đồng ý đầu tư vào trường học của tôi, nói chuyện với hiệu trưởng về tôi, cam đoan với tôi là đường công danh thuận lợi. Điều kiện là tôi phải rời khỏi cô nhưng không thể đột ngột được mà phải từ từ làm, ai biết được là anh ta bội bạc trước, thế mà bây giờ bôi đen lên người tôi!"

Hứa Lương Cầm nghe những lời càng ngày càng tức giận của Uông Tân Dương mà cũng giận lây: "Tân Dương, anh nên yên tĩnh một chút, Tống Dật Hàng không nói gì với em cả, từ lúc đi du lịch về em cũng chưa gặp anh ấy."

"Vậy.... vậy sao em biết được?" Uông Tân Dương trợn tròn mắt.

Không đợi Hứa Lương Cầm nói, chuông cửa reo lên, hai người đứng trong phòng khách không động đậy.

Chuông cửa không ngừng vang lên, Hứa Lương Cầm chuẩn bị đi qua, chỉ là cô chưa kịp cất bước thì hai phòng bên cạnh đều mở ra.

Tô Hiểu Vũ với Ngô Thừa Long đều ở đây, họ không ra mà thôi.

"Ấy, hai người đang ở đây, tớ cứ nghĩ hai người vào trong phòng nói chuyện rồi nên ra ngoài mở cửa." Tô Hiểu Vũ lúng túng giải thích.

"Tớ cũng cho là như vậy." Ngô Thừa Long chạy ra mở cửa.

Đúng là không nên ra ngoài mà, chuyện xấu sẽ truyền ra ngàn dặm cho mà xem, sao cô mỗi lần gặp xui xẻo đều bị người khác nhìn thế!

Hứa Lương Cầm bất đắc dĩ nghĩ, sau đó thấy sau lưng Ngô Thừa Long là Tống Dật Hàng thì bật cười: Tới đúng lúc lắm, giải quyết luôn tại đây đi!

"Lương Cầm, sao em không nghe anh giải thích đã cúp điện thoại rồi?" Tống Dật Hàng bước vào thấy Uông Tân Dương thì biết chuyện bại lộ rồi.

"Tân Dương, lúc em vào nhà vệ sinh đã gọi điện cho Tống Dật Hàng, em chỉ hỏi anh ấy có nhúng tay vào chức danh của anh hay không thôi, anh ấy cũng phủ định nhưng em khẳng định hai người đã lấy em ra làm giao dịch."

"Lương Cầm, chuyện này chúng ta nói riêng có được không em?" Tống Dật Hàng muốn kéo Hứa Lương Cầm về phòng.

Hứa Lương Cầm hất tay Tống Dật Hàng, vẫn nhìn Uông Tân Dương: "Tân Dương, em cũng nói cho anh một chuyện, thật ra em chưa giúp anh gọi cho Tống Dật Hàng, em nói không gọi được cho anh ấy hay là anh ấy không có thời gian, tất cả là dối anh thôi."

"Tại sao em phải làm như vậy, tối thiểu lúc chúng ta ở bên nhau, anh vẫn luôn đối xử tốt với em mà, sao em lại gạt anh hả!" Lần này đến phiên Uông Tân Dương giật mình.

"Tại vì em không muốn anh bị Tống Dật Hàng nắm thóp, không muốn để anh ấy vì em mà lợi dụng anh, lần đầu tiên anh gặp anh ấy, không phải anh nói anh không thật sự muốn em ở cùng một chỗ với anh ấy sao? Tân Dương, em chỉ muốn biết kế hoạch ban đầu của anh là gì?"

Uông Tân Dương chuyển mắt tới nơi khác, thấy ánh mắt phẫn nộ của Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long, vì thế đành phải nói nhỏ: "Làm gì có kế hoạch ban đầu, em suy nghĩ nhiều rồi."

"Em không suy nghĩ nhiều đâu, anh có thể gặp Tống Dật Hàng hẳn là ngoài ý muốn, anh phát hiện ra giá trị lợi dụng của anh ấy rồi thì anh sẽ làm gì nhỉ? Tân Dương, không có một thằng đàn ông nào hào phòng khi thấy một người khác giới ở cùng với bạn gái mình, nhất là hành động của Tống Dật Hàng với em nữa, anh chẳng những không tức giận mà càng muốn anh ấy chú ý tới em nhiều hơn, tuy anh cố gắng không để em khó xử nhưng mà giấu đầu hở đuôi, em đâu phải ngu đần!"

Hứa Lương Cầm bình tĩnh nói, thấy mặt Uông Tân Dương càng trắng bệch, cô lại nói tiếp: "Việc này chỉ có thể nói từ ngày hai chúng ta quen nhau, anh căn bản chẳng có tình cảm gì với em cả cho nên em muốn hỏi anh, rốt cuộc nguyên nhân gì khiến cho anh phải lợi dụng người con gái ngưỡng mộ mình hơn 10 năm? Chẳng lẽ ngay cả tình cảm bạn bè bình thường cũng không khiến anh quan tâm sao?"

Uông Tân Dương như bị chọc tức, cảm xúc bộc phát, anh hung hăng nhìn Tống Dật Hàng một cái sau đó nhìn Hứa Lương Cầm: "Muốn biết vì sao hả? Tôi nói cho em biết, là vì em không biết tự ái. Quách Mộng Thanh vì thằng này mà đá tôi, tôi khuyên em đừng có lui tới với nó làm gì, em cứ hết lần này tới lần khác đi nhớ thương nó, không phải vì nó có vài đồng bạc dơ bẩn sao? Em luôn miệng nói thích tôi, kết quả chẳng phải thấy tiền sáng mắt lên mới leo lên giường nó sao? Đây là cái thích mà em nói sao? Tôi không chịu nổi nữa, Uông Tân Dương tôi đã nhận một con hàng đã dùng rồi, tuyệt đối không muốn nhận thêm cái nữa, hơn nữa lại buồn cười ở chỗ là cùng bị một thằng đàn ông chơi qua!"

Uông Tân Dương vừa dứt lời thì Tống Dật Hàng vọt tới, trực tiếp xốc quần áo anh ta lên: "Uông Tân Dương, tôi đã đồng ý bảo vệ con đường công danh của anh, nhưng anh cũng phải bảo vệ thân thể đi dạy học nữa, đúng không?"

Hứa Lương Cầm chạy đến đẩy Tống Dật Hàng ra, sau đó không dám tin nhìn người đàn ông trước mặt cô, đây là người con trai nho nhã hiền lành cô từng quen ư? Là Tân Dương mà khi cười tươi không khác nào ánh mặt trời mùa hạ ư? Đây là người mà cô luôn nhung nhớ suốt 10 năm ư?

"Lương Cầm, nếu em không tham tiền thì sẽ không cùng một chỗ với Tống Dật Hàng, như vậy chúng ta sẽ luôn đi tiếp con đường với nhau, càng không phải lâm vào hoàn cảnh ngày hôm nay!" Uông Tân Dương vẫn sợ Tống Dật Hàng, thái độ thu liễm đi nhiều.

"Rốt cuộc anh có ý gì, nói lại cho em nghe!" Trong giọng nói Hứa Lương Cầm mang theo sự tức giận.

"Chuyện đơn giản mà, Quách Mộng Thanh biết em ở cùng với anh ta thì tới tìm tôi, cô ta nói điều kiện với tôi, để tôi đoạt em lại, sau đó chờ em hoàn toàn tin tưởng thì tôi sẽ ngỏ ý kết hôn với em, như vậy em vừa không thể cùng một chỗ với Tống Dật Hàng, đồng thời thể diện cũng mất hết! Chỉ không nghĩ tới Tống Dật Hàng còn lưu luyến em, sống chết không buông tay, mà đến khi đến nhà anh ta tôi mới nhận ra núi này cao còn có núi cao hơn. Dưới sự so sánh thì Tống Dật Hàng làm việc có sự chắc chắn hơn, tôi cũng không muốn thương hại em nhưng em thông minh đoán được thì tôi cũng không còn cách nào."

Hứa Lương Cầm nghe xong mà mơ hồ, sao còn có chuyện của Quách Mộng Thanh nữa, cô nghĩ cô gái này đã sớm tuyệt vọng rồi đấy. "Vì sao Quách Mộng Thanh lại nói điều kiện với anh? Tại sao anh phải nghe cô ta?"

Uông Tân Dương cười lạnh: "Tôi thật sự không rõ vì sao em thích tôi, em không hiểu những chuyện phát sinh xung quanh em không phải vì ai đó sao? Chuyện Quách Mộng Thanh xảy ra như thế nào em không cần hỏi tôi, trực tiếp hỏi anh ta đi!"

Uông Tân Dương nói xong chỉ thẳng Tống Dật Hàng đang đứng bên cạnh Hứa Lương Cầm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lương Cầm Chọn Chồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook