Chương 62
Thần Vụ Quang
11/07/2019
Hứa Lương Cầm nghe thấy hai chữ đuổi giết thì không tin nổi bởi vì cô
thấy chuyện đuổi giết chỉ có trong phim hay truyện thôi, không nghĩ Tống Dật Hàng từng đề cập chuyện truy sát với Trần Đại Lương, cô thật không
thể tin nổi.
“Có phải lệnh truy sát của bên Trung Đông không?”
Lúc này Tống Dật Hàng có chút mệt mỏi, vì thế nằm bên cạnh Hứa Lương Cầm, Hứa Lương Cầm cũng nằm xuống để Tống Dật Hàng thoải mái.
“Không cần, em cứ ngồi đi.” Tống Dật Hàng ngăn Hứa Lương Cầm, Hứa Lương Cầm đành cố gắng cho anh chút khoảng trống.
“Không phải cái đó mà là người trong nước đuổi giết. Trước kia anh cũng nói với em là nhà anh làm nhiều nghề, những thứ khác thì có việc trợ cho các nơi nghèo đói hay quốc gia có chiến tranh, đó là khối thịt rất béo bở với bất cứ doanh nhân nào, khi đó đấu tranh giành lợi nhuận rất nhiều, có nhiều người thậm chí mất mạng vì nó. Trước 9 tuổi anh từng bị bắt cóc đến 2 lần, cũng bị phục kích đến 3 lần, nhưng may mạng lớn nên bình yên vô sự, bố mẹ anh vì an toàn của anh mà đưa anh ra nước ngoài để tránh nguy hiểm, đương nhiên phương diện này có một chút yên tâm vì có ích lợi trong đó, bằng không cho dù anh có ở nước nào đi chăng nữa thì cũng không an toàn.”
Xem ra ai cũng hâm mộ giàu có phú quý nhưng đâu phải dễ dàng hưởng thụ, Tống Dật Hàng nhìn vui vẻ thư thái sống qua ngày thế nhưng sau lưng phải trả giá biết bao nhiêu máu và nước mắt, khó trách anh có vấn đề về tâm lý thế, việc này đến cả một người trưởng thành cũng khó nói chứ nói gì một đứa trẻ.
“Vậy bây giờ anh còn nguy hiểm không?” Hứa Lương Cầm quan tâm chuyện này nhất.
Tống Dật Hàng nắm chặt tay Hứa Lương Cầm, nhìn trong mắt cô nồng đậm sự lo âu thì trong lòng vô cùng ấm ám, ở bên Hứa Lương Cầm, anh không cần che dấu sự yếu ớt, bởi vì cô là người anh yêu nhất, tin tưởng nhất. “Sẽ không, việc này đã được giải quyết rồi nên em yên tâm.”
Hứa Lương Cầm nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, anh nói tiếp đi.”
“Sau khi tới Mỹ, anh được gửi nuôi trên danh nghĩa là người thân của gia đình người Hoa, phải rời xa cha mẹ lại không có ai thân quen hay chơi cùng, có lẽ từ nhỏ đến lớn bị bó buộc nhiều thứ nên anh dần xuất hiện những vấn đề về tâm lý. Tuy nhiên bố mẹ anh không có thời gian quan tâm cái nhỏ bé đó của anh, sau đó anh đến tìm nhiều bác sĩ và chuyên gia về tâm lý nhưng không có hiệu quả. Đến khi gặp Tina, bất kể anh cố tình gây sự hay kháng cự thế nào thì cô ấy cũng không buông tha anh, cuối cùng anh chấp nhận phương pháp trị liệu của cô ấy, cũng vì thế mà sau đó cưới cô gái đó làm vợ, bất quá khi đó anh không nói với gia đình là anh đã kết hôn nhưng Tina bỏ hết tương lai mà kết hôn với anh, từ một ý nghĩ nào đó mà anh thấy Tina còn hơn bố mẹ mình.”
“Thì ra là vậy, vậy sao anh còn phong lưu chứ, còn chuyện của Shibata Hisako nữa?” Hai vấn đề này Hứa Lương Cầm mãi không tìm ra.
“Nguyên nhân rất đơn giản là sau đó anh phát hiện anh với Tina không hợp nhau, cũng chẳng cần trói buộc đối phương nhưng Tina hy vọng có thể tìm được một người phụ nữ bên cạnh anh, cô gái này không những chăm sóc đời sống sinh hoạt của anh mà còn dễ dàng tha thứ cho anh khi anh có phụ nữ khác bên ngoài, quan trọng hơn là biết bệnh tình của anh mà cứu chữa. Hisako vì thế mà xuất hiện, cô ấy học tâm lý học, lần đầu tiên Tina cho cô ấy giúp việc trị liệu cho anh, sau đó thì cô ấy có tình cảm với anh lại thêm mấy thử thách, mà Hisako cũng vượt qua hết và nhận được sự tín nhiệm của anh.”
Hứa Lương Cầm im lặng, nhiều yêu cầu bất bình đẳng như thế mà Shibata Hisako có thể làm được, sự nhẫn lại của cô gái người Nhật này đúng là không thể bàn cãi, khó trách Tống Dật Hàng không buông tay được bởi vì cô ấy đã trả giá qúa nhiều, đổi lại cô thì cô đã cao chạy xa bay ngay và luôn rồi.
“Nếu như với yêu cầu của người vợ trước nhà anh thì em không làm được đâu, con gái Trung Quốc tuy hào phóng nhưng luôn có tư tưởng nam tôn nữ ti.” Hứa Lương Cầm bĩu môi, hơn nữa cô được mấy lần quan tâm anh hầu hết đều là anh chăm sóc cô thôi.
Tống Dật Hàng cười khẽ: “Tina chỉ lo lắng cho anh quá thôi. Có khi anh lại thích như vậy, nhiều người nịnh nọt xung quanh quá thì chán lắm, cứ thích để ý mỗi mình em, mỗi lần anh nghĩ đến khoảnh khắc gặp em lần đầu tiên thì thấy mọi thứ thật vi diệu.”
“Lời này của anh là ý gì? Ai để ai trong lòng cơ? Em cũng bỏ qua nhiều thứ mà, tiền em bỏ cũng nhiều nhé, nếu như không phải vì em và anh thì còn lâu em mới tha thứ cho anh, làm người phải có lương tâm chứ.” Hứa Lương Cầm lườm Tống Dật Hàng.
“Nếu em để ý anh thì sao em chưa từng nói một câu yêu đương gì với anh, ngay cả một câu thân mật cũng không nói bao giờ, anh chẳng nghĩ về em như thế thì sao?” Tống Dật Hàng nửa đùa nửa thật nói, đó cũng là lời trong lòng của anh. Trừ bỏ việc hai người lăn lộn trên giường thì Hứa Lương Cầm rất nhiệt tình, thời điểm khác thì cô chẳng nói chuyện yêu đương gì với anh hết, lại không lời ngon tiếng ngọt gì, tại sao anh lại ngã vô điều kiện với cô gái không tim phổi này chứ?
Hứa Lương Cầm nghiêm túc nhìn Tống Dật Hàng: “Tống Dật Hàng, từ khi biết chứng lo âu của anh rất nghiêm trọng, em có phân tích tâm trạng của mình một cách toàn diện.”
“Sau đó thì sao?” Tống Dật Hàng truy vấn.
“Sau đó em phát hiện ra mình mắc một loại bệnh tâm lý.”
“Bệnh gì?”
“Chứng táo bón tình cảm!”
“Em lặp lại lần nữa, chứng gì cơ?” Tống Dật Hàng nhìn Hứa Lương Cầm.
“Chứng táo bón tình cảm đó, chính là nội tâm của em cực kỳ phong phú giống như đang bị táo bón mà không ra được ấy, cho nên anh mới không nhận ra sự nhiệt tình của em, như vậy anh hiểu chưa?”
“Hứa Lương Cầm, anh nhận ra em có tài viết truyện rồi!” Cô gái chết tiệt này, em lãng mạn một chút thì chết à? Nhưng phát hiện thấy bệnh này đúng là trên trời mới có, Tống Dật Hàng cười cười dựa vào người Hứa Lương Cầm, không lâu sau thì ngủ mất.
Hứa Lương Cầm nhẹ nhàng đắp chăn cho Tống Dật Hàng rồi dọn rác trong phòng, đột nhiên điện thoại của Tống Dật Hàng reo lên, thấy Tống Dật Hàng nhíu mày thì cầm điện thoại ra ngoài, vốn định tắt máy nhưng nhìn trên màn hình ghi “Tina” thì hơi do dự.
Tiếng chuông vẫn không dứt, Hứa Lương Cầm quyết định nghe điện thoại: “Alo?”
“Tôi tìm Dật Hàng, cô là Hứa Lương Cầm?” Âm thanh này rất trẻ, tiếng Trung hơi cứng.
“Tôi là Hứa Lương Cầm, Tống Dật Hàng anh ấy đang ngủ.”
“Lúc này mà chưa rời giường ư? Tôi cứ nghĩ mình gọi đúng lúc.”
Vị này so với mẹ Tống Dật Hàng có khi còn quan tâm hơn ấy, Hứa Lương Cầm không dám nói vì cô uống say nên mới khiến Tống Dật Hàng ngủ ở trong xe, chỉ có thể nói qua loa: “Anh ấy hơi mệt nên vừa mới ngủ thôi.”
“Chắc là trong khoảng thời gian này chăm sóc tôi nên nghỉ ngơi không tốt. Hứa tiểu thư, nếu cô có thời gian, tôi muốn tâm sự với cô, có thể chứ?” Trong lời nói của Tina rất lễ phép, rất tôn trọng Hứa Lương Cầm.
Hứa Lương Cầm biết sớm muộn gì mình cũng phải đối mặt với cô gái này nên đồng ý: “Tất nhiên rồi, thời gian thì cô tự quyết, tôi sẽ gặp cô.”
“Vậy thì không bằng bây giờ đi, cô có thể nhắn với Dật Hàng, nói cho anh ấy là cô đi gặp tôi như vậy anh ấy sẽ không lo lắng.”
Tina rất hiểu Tống Dật Hàng, hơn nữa xem ra cô ta thật sự quan tâm Tống Dật Hàng.
Hứa Lương Cầm đồng ý, sau đó ghi tên khách sạn và số phòng của cô ta, để điện thoại đặt trên tờ giấy nhắn cho Tống Dật Hàng, có chút không yên lòng nên đặt tin nhắn báo cho Tống Dật Hàng, thế này mới yên tâm mặc quần áo ra ngoài.
Đến khách sạn rồi gửi xe, Hứa Lương Cầm đi vào thang máy tìm được phòng Tina ở, nhấn chuông, rất nhanh có người tới mở.
“Tôi xin lỗi, chắc tôi nhầm phòng.” Nhìn người mở cửa là cô gái Trung Quốc hơn 30 tuổi, Hứa Lương Cầm nghĩ mình nhầm.
“Tôi là Tina, tôi nhìn trong điện thoại của Dật Hàng có ảnh của cô, anh nói cô với anh ấy đã chia tay khi anh ấy chữa bệnh xong.” Không phải giọng nói ưỡn ẹo khiến Hứa Lương Cầm nghĩ mình tìm không sai nhưng cô vẫn cho Tina là tóc vàng mắt xanh cơ, không nghĩ là người Hoa.
“Vào đi.” Tina nghiêng người để Hứa Lương Cầm đi vào.
Hứa Lương Cầm đi vào phòng mỉm cười nói: “Không nghĩ cô trẻ như vậy.” Cô không nịnh nọt bởi vì khả năng bảo dưỡng tốt đấy, 48 mà thoạt giống 35-36 thôi, dù sao thì cũng hơn Tống Dật Hàng, dù sao Tống Dật Hàng chi tiền thì cô ta mới có ngày hôm nay.
Tina cười: “Cám ơn cô khích lệ, bố mẹ tôi đều là người Trung Quốc di dân sang đó, chắc tôi không giống như cô tưởng tượng hả.”
Hứa Lương Cầm cười gật đầu.
“Tôi cũng gọi cô là Lương Cầm nhé, Dật Hàng nói cho tôi về cô nhiều lắm, thật sự cám ơn cô đã chăm sóc anh ấy, Dật Hàng làm việc cũng thoải mái.”
“Tôi ở cùng với anh ấy rất vui vẻ thoải mái, không cần hai chữ cám ơn đâu.”
“Cô nói đúng, tình cảm bền lâu cũng do cảm giác, Hisako ở phương diện này không bằng cô, tôi đi lấy cô chút đồ uống, chờ chút.”
Tina thấu tình đạt lý khiến Hứa Lương Cầm yên tâm không ít, cô vốn chuẩn bị một trận chém giết ác liệt, xem ra cô đã nghĩ nhiều.
Tina cầm trong tay hai chai nước, cô đưa một chai cho Hứa Lương Cầm, Hứa Lương Cầm vặn mở định uống thì ngây người: Đây là nước gì thế, sao đen giống nước mực thế?
“Xin lỗi cô, đây là nước tôi thường uống, Dật Hàng biết nên cố ý mua cho tôi, tôi có thói quên nên lấy ra, cô không thích uống thì tôi đổi cho cô loại khác nhé.” Tuy Tina nói vậy nhưng trong giọng có sự khoe mẽ.
Hứa Lương Cầm tò mò giơ chai xem: “Nước này có đắt không?” Cô căn bản chả hiểu Tina nói tiếng Anh gì, không biết ý gì.
“Nghe Dật Hàng nói ở đây hơn 100 nhân dân tệ một chai.”
Hứa Lương Cầm quyết định uống một ngụm xem thế nào, uống một chút thì thật vọng gần chết, chả khác gì nước khoáng.
“Lương Cầm, hôm nay tôi mời cô đến đây thật ra muốn cô chủ động chia tay Dật Hàng.”
Tay Hứa Lương Cầm dừng lại giữa không trung, hoàn toàn không nghĩ tới khi cô đã buông lỏng rồi thì Tina lại bình tĩnh gây khó dễ với cô!
“Có phải lệnh truy sát của bên Trung Đông không?”
Lúc này Tống Dật Hàng có chút mệt mỏi, vì thế nằm bên cạnh Hứa Lương Cầm, Hứa Lương Cầm cũng nằm xuống để Tống Dật Hàng thoải mái.
“Không cần, em cứ ngồi đi.” Tống Dật Hàng ngăn Hứa Lương Cầm, Hứa Lương Cầm đành cố gắng cho anh chút khoảng trống.
“Không phải cái đó mà là người trong nước đuổi giết. Trước kia anh cũng nói với em là nhà anh làm nhiều nghề, những thứ khác thì có việc trợ cho các nơi nghèo đói hay quốc gia có chiến tranh, đó là khối thịt rất béo bở với bất cứ doanh nhân nào, khi đó đấu tranh giành lợi nhuận rất nhiều, có nhiều người thậm chí mất mạng vì nó. Trước 9 tuổi anh từng bị bắt cóc đến 2 lần, cũng bị phục kích đến 3 lần, nhưng may mạng lớn nên bình yên vô sự, bố mẹ anh vì an toàn của anh mà đưa anh ra nước ngoài để tránh nguy hiểm, đương nhiên phương diện này có một chút yên tâm vì có ích lợi trong đó, bằng không cho dù anh có ở nước nào đi chăng nữa thì cũng không an toàn.”
Xem ra ai cũng hâm mộ giàu có phú quý nhưng đâu phải dễ dàng hưởng thụ, Tống Dật Hàng nhìn vui vẻ thư thái sống qua ngày thế nhưng sau lưng phải trả giá biết bao nhiêu máu và nước mắt, khó trách anh có vấn đề về tâm lý thế, việc này đến cả một người trưởng thành cũng khó nói chứ nói gì một đứa trẻ.
“Vậy bây giờ anh còn nguy hiểm không?” Hứa Lương Cầm quan tâm chuyện này nhất.
Tống Dật Hàng nắm chặt tay Hứa Lương Cầm, nhìn trong mắt cô nồng đậm sự lo âu thì trong lòng vô cùng ấm ám, ở bên Hứa Lương Cầm, anh không cần che dấu sự yếu ớt, bởi vì cô là người anh yêu nhất, tin tưởng nhất. “Sẽ không, việc này đã được giải quyết rồi nên em yên tâm.”
Hứa Lương Cầm nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, anh nói tiếp đi.”
“Sau khi tới Mỹ, anh được gửi nuôi trên danh nghĩa là người thân của gia đình người Hoa, phải rời xa cha mẹ lại không có ai thân quen hay chơi cùng, có lẽ từ nhỏ đến lớn bị bó buộc nhiều thứ nên anh dần xuất hiện những vấn đề về tâm lý. Tuy nhiên bố mẹ anh không có thời gian quan tâm cái nhỏ bé đó của anh, sau đó anh đến tìm nhiều bác sĩ và chuyên gia về tâm lý nhưng không có hiệu quả. Đến khi gặp Tina, bất kể anh cố tình gây sự hay kháng cự thế nào thì cô ấy cũng không buông tha anh, cuối cùng anh chấp nhận phương pháp trị liệu của cô ấy, cũng vì thế mà sau đó cưới cô gái đó làm vợ, bất quá khi đó anh không nói với gia đình là anh đã kết hôn nhưng Tina bỏ hết tương lai mà kết hôn với anh, từ một ý nghĩ nào đó mà anh thấy Tina còn hơn bố mẹ mình.”
“Thì ra là vậy, vậy sao anh còn phong lưu chứ, còn chuyện của Shibata Hisako nữa?” Hai vấn đề này Hứa Lương Cầm mãi không tìm ra.
“Nguyên nhân rất đơn giản là sau đó anh phát hiện anh với Tina không hợp nhau, cũng chẳng cần trói buộc đối phương nhưng Tina hy vọng có thể tìm được một người phụ nữ bên cạnh anh, cô gái này không những chăm sóc đời sống sinh hoạt của anh mà còn dễ dàng tha thứ cho anh khi anh có phụ nữ khác bên ngoài, quan trọng hơn là biết bệnh tình của anh mà cứu chữa. Hisako vì thế mà xuất hiện, cô ấy học tâm lý học, lần đầu tiên Tina cho cô ấy giúp việc trị liệu cho anh, sau đó thì cô ấy có tình cảm với anh lại thêm mấy thử thách, mà Hisako cũng vượt qua hết và nhận được sự tín nhiệm của anh.”
Hứa Lương Cầm im lặng, nhiều yêu cầu bất bình đẳng như thế mà Shibata Hisako có thể làm được, sự nhẫn lại của cô gái người Nhật này đúng là không thể bàn cãi, khó trách Tống Dật Hàng không buông tay được bởi vì cô ấy đã trả giá qúa nhiều, đổi lại cô thì cô đã cao chạy xa bay ngay và luôn rồi.
“Nếu như với yêu cầu của người vợ trước nhà anh thì em không làm được đâu, con gái Trung Quốc tuy hào phóng nhưng luôn có tư tưởng nam tôn nữ ti.” Hứa Lương Cầm bĩu môi, hơn nữa cô được mấy lần quan tâm anh hầu hết đều là anh chăm sóc cô thôi.
Tống Dật Hàng cười khẽ: “Tina chỉ lo lắng cho anh quá thôi. Có khi anh lại thích như vậy, nhiều người nịnh nọt xung quanh quá thì chán lắm, cứ thích để ý mỗi mình em, mỗi lần anh nghĩ đến khoảnh khắc gặp em lần đầu tiên thì thấy mọi thứ thật vi diệu.”
“Lời này của anh là ý gì? Ai để ai trong lòng cơ? Em cũng bỏ qua nhiều thứ mà, tiền em bỏ cũng nhiều nhé, nếu như không phải vì em và anh thì còn lâu em mới tha thứ cho anh, làm người phải có lương tâm chứ.” Hứa Lương Cầm lườm Tống Dật Hàng.
“Nếu em để ý anh thì sao em chưa từng nói một câu yêu đương gì với anh, ngay cả một câu thân mật cũng không nói bao giờ, anh chẳng nghĩ về em như thế thì sao?” Tống Dật Hàng nửa đùa nửa thật nói, đó cũng là lời trong lòng của anh. Trừ bỏ việc hai người lăn lộn trên giường thì Hứa Lương Cầm rất nhiệt tình, thời điểm khác thì cô chẳng nói chuyện yêu đương gì với anh hết, lại không lời ngon tiếng ngọt gì, tại sao anh lại ngã vô điều kiện với cô gái không tim phổi này chứ?
Hứa Lương Cầm nghiêm túc nhìn Tống Dật Hàng: “Tống Dật Hàng, từ khi biết chứng lo âu của anh rất nghiêm trọng, em có phân tích tâm trạng của mình một cách toàn diện.”
“Sau đó thì sao?” Tống Dật Hàng truy vấn.
“Sau đó em phát hiện ra mình mắc một loại bệnh tâm lý.”
“Bệnh gì?”
“Chứng táo bón tình cảm!”
“Em lặp lại lần nữa, chứng gì cơ?” Tống Dật Hàng nhìn Hứa Lương Cầm.
“Chứng táo bón tình cảm đó, chính là nội tâm của em cực kỳ phong phú giống như đang bị táo bón mà không ra được ấy, cho nên anh mới không nhận ra sự nhiệt tình của em, như vậy anh hiểu chưa?”
“Hứa Lương Cầm, anh nhận ra em có tài viết truyện rồi!” Cô gái chết tiệt này, em lãng mạn một chút thì chết à? Nhưng phát hiện thấy bệnh này đúng là trên trời mới có, Tống Dật Hàng cười cười dựa vào người Hứa Lương Cầm, không lâu sau thì ngủ mất.
Hứa Lương Cầm nhẹ nhàng đắp chăn cho Tống Dật Hàng rồi dọn rác trong phòng, đột nhiên điện thoại của Tống Dật Hàng reo lên, thấy Tống Dật Hàng nhíu mày thì cầm điện thoại ra ngoài, vốn định tắt máy nhưng nhìn trên màn hình ghi “Tina” thì hơi do dự.
Tiếng chuông vẫn không dứt, Hứa Lương Cầm quyết định nghe điện thoại: “Alo?”
“Tôi tìm Dật Hàng, cô là Hứa Lương Cầm?” Âm thanh này rất trẻ, tiếng Trung hơi cứng.
“Tôi là Hứa Lương Cầm, Tống Dật Hàng anh ấy đang ngủ.”
“Lúc này mà chưa rời giường ư? Tôi cứ nghĩ mình gọi đúng lúc.”
Vị này so với mẹ Tống Dật Hàng có khi còn quan tâm hơn ấy, Hứa Lương Cầm không dám nói vì cô uống say nên mới khiến Tống Dật Hàng ngủ ở trong xe, chỉ có thể nói qua loa: “Anh ấy hơi mệt nên vừa mới ngủ thôi.”
“Chắc là trong khoảng thời gian này chăm sóc tôi nên nghỉ ngơi không tốt. Hứa tiểu thư, nếu cô có thời gian, tôi muốn tâm sự với cô, có thể chứ?” Trong lời nói của Tina rất lễ phép, rất tôn trọng Hứa Lương Cầm.
Hứa Lương Cầm biết sớm muộn gì mình cũng phải đối mặt với cô gái này nên đồng ý: “Tất nhiên rồi, thời gian thì cô tự quyết, tôi sẽ gặp cô.”
“Vậy thì không bằng bây giờ đi, cô có thể nhắn với Dật Hàng, nói cho anh ấy là cô đi gặp tôi như vậy anh ấy sẽ không lo lắng.”
Tina rất hiểu Tống Dật Hàng, hơn nữa xem ra cô ta thật sự quan tâm Tống Dật Hàng.
Hứa Lương Cầm đồng ý, sau đó ghi tên khách sạn và số phòng của cô ta, để điện thoại đặt trên tờ giấy nhắn cho Tống Dật Hàng, có chút không yên lòng nên đặt tin nhắn báo cho Tống Dật Hàng, thế này mới yên tâm mặc quần áo ra ngoài.
Đến khách sạn rồi gửi xe, Hứa Lương Cầm đi vào thang máy tìm được phòng Tina ở, nhấn chuông, rất nhanh có người tới mở.
“Tôi xin lỗi, chắc tôi nhầm phòng.” Nhìn người mở cửa là cô gái Trung Quốc hơn 30 tuổi, Hứa Lương Cầm nghĩ mình nhầm.
“Tôi là Tina, tôi nhìn trong điện thoại của Dật Hàng có ảnh của cô, anh nói cô với anh ấy đã chia tay khi anh ấy chữa bệnh xong.” Không phải giọng nói ưỡn ẹo khiến Hứa Lương Cầm nghĩ mình tìm không sai nhưng cô vẫn cho Tina là tóc vàng mắt xanh cơ, không nghĩ là người Hoa.
“Vào đi.” Tina nghiêng người để Hứa Lương Cầm đi vào.
Hứa Lương Cầm đi vào phòng mỉm cười nói: “Không nghĩ cô trẻ như vậy.” Cô không nịnh nọt bởi vì khả năng bảo dưỡng tốt đấy, 48 mà thoạt giống 35-36 thôi, dù sao thì cũng hơn Tống Dật Hàng, dù sao Tống Dật Hàng chi tiền thì cô ta mới có ngày hôm nay.
Tina cười: “Cám ơn cô khích lệ, bố mẹ tôi đều là người Trung Quốc di dân sang đó, chắc tôi không giống như cô tưởng tượng hả.”
Hứa Lương Cầm cười gật đầu.
“Tôi cũng gọi cô là Lương Cầm nhé, Dật Hàng nói cho tôi về cô nhiều lắm, thật sự cám ơn cô đã chăm sóc anh ấy, Dật Hàng làm việc cũng thoải mái.”
“Tôi ở cùng với anh ấy rất vui vẻ thoải mái, không cần hai chữ cám ơn đâu.”
“Cô nói đúng, tình cảm bền lâu cũng do cảm giác, Hisako ở phương diện này không bằng cô, tôi đi lấy cô chút đồ uống, chờ chút.”
Tina thấu tình đạt lý khiến Hứa Lương Cầm yên tâm không ít, cô vốn chuẩn bị một trận chém giết ác liệt, xem ra cô đã nghĩ nhiều.
Tina cầm trong tay hai chai nước, cô đưa một chai cho Hứa Lương Cầm, Hứa Lương Cầm vặn mở định uống thì ngây người: Đây là nước gì thế, sao đen giống nước mực thế?
“Xin lỗi cô, đây là nước tôi thường uống, Dật Hàng biết nên cố ý mua cho tôi, tôi có thói quên nên lấy ra, cô không thích uống thì tôi đổi cho cô loại khác nhé.” Tuy Tina nói vậy nhưng trong giọng có sự khoe mẽ.
Hứa Lương Cầm tò mò giơ chai xem: “Nước này có đắt không?” Cô căn bản chả hiểu Tina nói tiếng Anh gì, không biết ý gì.
“Nghe Dật Hàng nói ở đây hơn 100 nhân dân tệ một chai.”
Hứa Lương Cầm quyết định uống một ngụm xem thế nào, uống một chút thì thật vọng gần chết, chả khác gì nước khoáng.
“Lương Cầm, hôm nay tôi mời cô đến đây thật ra muốn cô chủ động chia tay Dật Hàng.”
Tay Hứa Lương Cầm dừng lại giữa không trung, hoàn toàn không nghĩ tới khi cô đã buông lỏng rồi thì Tina lại bình tĩnh gây khó dễ với cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.