Lương Chúc Chi Hồ Điệp Đơn Phi
Chương 2: Kết bái tại Thảo Cầu
Túy Nhất Tiếu
29/10/2021
Lương Sơn Bá nhìn rừng cây nhỏ cùng một cái góc nhỏ tường thành cách đó không xa. Những người này thực sự lớn mật, dám ở phụ cận thành Hàng Châu cướp bóc, sợ rằng đã cấu kết cùng quan lại địa phương rồi đi.
Biết rõ hiện tại đi tìm quan sai nhất định là lãng phí thời gian, lãng phí sức của đôi bàn chân lại lãng phí nước bọt, Lương Sơn Bá đem điều thứ nhất "Hữu sự báo nguy" quăng xa.
Đột nhiên, Lương Sơn Bá linh quang chợt lóe, ở bên tai Tứ Cửu nói thầm một hồi, sau đó nhảy dựng lên, vừa chạy vừa la, "Không cần a, không cần a!"
Đám thổ phỉ không nghĩ tới đột nhiên nhảy ra một người như thế, nhất thời bị dọa đến nhảy dựng lên. Thế nhưng thấy hắn một mình lẻ loi, so ra cũng không có năng lực gì nhiều.
Tên thủ lĩnh một tay nắm áo Lương Sơn Bá, đem người lôi đến trước mặt.
Lương Sơn Bá hai chân không chạm đất, nhìn thổ phỉ trước mắt, trong lòng chửi thầm. Không có việc gì lớn lên cao như thế để làm gì!
"Tiểu quỷ, ngươi kêu la cái gì?"
Lương Sơn Bá vội vã giả vờ sợ hãi, "Đại, đại đại gia, đi mau, có, có quỷ!"
Tên thổ phỉ đầu mục xem thường nói, "Thanh thiên bạch nhật, ở đâu ra quỷ. Ta xem ngươi mới là con quỷ này đi?" Đám thổ phỉ nghe vậy đều nhịn không được ha ha cười lớn.
Nhưng vào lúc này, từ trong rừng cây xa xa đột nhiên xuất hiện một làn khói trắng, chậm rãi theo gió thổi hướng qua bên này.
Lương Sơn Bá đang bị kinh hách, "Không tốt, bọn họ muốn qua đây. Buông, buông!" Nhân lúc giãy dụa, Lương Sơn Bá thừa cơ liên tục đá hai chân tên đầu mục, mà ở giữa hai chân nam lại có một cái trọng yếu bộ vị.
Tên đầu mục bị ăn đau, buông Lương Sơn Bá ra. Nhưng Lương Sơn Bá nhanh chân bỏ chạy, trong lúc chạy còn không quên mỗi tay kéo một người lôi đi.
"Chặn bọn nó lại, đừng để cho bọn nó chạy thoát!" Có người phát hiện bọn Lương Sơn Bá chạy thẳng đến cửa thành, liền vội vã hô.
Lương Sơn Bá cũng là một tay chạy nhanh, thế nhưng phải kéo theo hai người, tốc độ bị chậm lại. Mắt đã thấy đến gần cửa thành, tưởng rằng có thể giải quyết xong, nhưng không ngờ lại bị đám thổ phỉ bắt kịp, chặn lại.
"Tiểu quỷ, ta muốn giết tên tiểu quỷ này!" Tên thổ phỉ đầu mục ăn đau, hướng bọn Lương Sơn Bá trừng mắt tàn bạo nhìn.
Lương Sơn Bá đem hai người ngăn ở sau người, suy nghĩ nên thoát thân như thế nào. Phía trước chính là thành Hàng Châu, chỉ là phía trước là cửa thành nhưng không thể tiến lại, quả thật... Đáng giận!!!
Đầu mục thổ phỉ bước nhanh đi tới trước mặt Lương Sơn Bá, một cái tát đã đem Lương Sơn Bá văng qua một bên, Lương Sơn Bá chỉ còn cảm thấy hai má đau xót, đầu óc choáng váng, trong miệng truyền đến mùi máu tanh nồng.
Mẹ nó! Đợi lão tử có năng lực liền làm thịt con rùa đen chết tiệt nhà ngươi!!!
Chúc Anh Đài không nghĩ tới nhảy ra cứu nàng là một tên thư sinh văn nhược, nhìn thấy Lương Sơn Bá bị đánh một cái tát, bị dọa đến kêu lên sợ hãi. Không biết rõ có phải do hành động của tên cầm đầu hay là Lương Sơn Bá khốn cảnh khơi dậy gen đột biến ẩn sâu trong Chúc Anh Đài. Tên thủ lĩnh còn không biết lấy lại tinh thần là như thế nào, đợi đến lúc hắn phản ứng, thì ở bên đây Chúc Anh Đài đã đặt mông ngồi trên đầu hắn, hết trảo (cào) lại cắn, nhìn như người điên, hung dữ như ác bá, mà Ngân Tâm cũng đang gia nhập trong đó, Lương Sơn Bá nhìn theo mà mồ hôi lạnh chảy ròng.
Nương a! Nữ nhân thế giới này cùng quá ngoan (độc), nhìn vị đại ca kia lưng hùm vai gấu chỉ có thể ôm đầu mà không thể xoay người, không thể chống trả.
Thiên a, đây là cái gì thế giới vậy!
"Lão đại!"
Cái tiểu lâu la khác nhìn thấy lão đại bị một tên thiếu niên nhỏ nhắn đặt dưới mông làm cho chật vật, bị dọa sợ đến xém chút ném cây đao trong tay.
Lương Sơn Bá lúc lắc đầu, chung quy cũng không đến nỗi hôn mê, nhìn thấy những tên tiểu lâu la kia định nhào lên, không nói hai lời liền cầm đại đao của tên đầu mục áp chế hắn.
Tên thổ phỉ đáng thương a, Chúc Anh Đài tuy rằng trảo rất lợi hại, cắn cũng rất ngoan, thế nhưng thể trọng liền như thế nhẹ, thế nhưng Lương Sơn Bá thì bất đồng, nhìn ốm yếu, kết quả khi hắn vừa bắt đầu ngồi xuống, tên thổ phỉ đầu mục liền cảm thấy chính mình bụng chạm đến mặt đất.
Cho tới bây giờ cũng không như thế nghẹn khuất qua! Trên mặt hắn muốn chảy xuống một giọt lệ nam nhi đau thương.
"Đừng tới đây!" Lương Sơn Bá hô to, "Ai dám qua đây ta liền, liền..." Bởi vì Chúc Anh Đài nắm cái cổ của tên thổ phỉ, mà Lương Sơn Bá ngồi ở phía sau Chúc Anh Đài, tuy rằng đại đao là phải kề vào cái cổ người ta, thế nhưng vì không đủ lực, thế là đại đao vừa di chuyển, liền đi xuống phía dưới của hắn, "...Liền đem hắn biến thành thái giám!"
Chúc Anh Đài vừa nghe, mặt một phát liền hồng, Ngân Tâm ngã sấp xuống.
Tên thủ lĩnh ban đầu vốn định gọi các tiểu đệ đem hai người bắt lấy, thế nhưng chính mình lại trở thành con tin của người khác, hơn nữa còn bị uy hiếp tử tôn căn.
Tên đầu mục thổ phỉ "lệ nam nhi" tang thương từ khóe mắt rơi trượt xuống.
Con bà nó! Lão tử hôm nay gặp xúi quẩy!
Quả nhiên, đám tiểu lâu la không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thế là một đám thổ phỉ cùng hai cái thiếu niên tại giằng co.
"A!" Lương Sơn Bá đột nhiên la lớn một tiếng, ném dao, giẫm một cước, một tay nắm lấy tay Chúc Anh Đài, một tay nắm lấy tay Ngân Tâm bỏ chạy, vừa chạy vừa la, "Quỷ a! Chạy mau a, quỷ tới đây!"
Tên đầu mục đau đến bò không nổi, một cước này của Lương Sơn Bá vừa vặn giẫm đến tiểu huynh đệ của hắn a!
Đám tiểu lâu la vốn đang có chút hoảng, hiện tại nghe Lương Sơn Bá la như thế, càng là rối loạn thành một chùm. Thế là, mọi người đều chạy a. Thế là, tên đầu mục xui xẻo bị giẫm một lần lại một lần, ba lần lại bốn lần...
Chúng ta vì thổ phỉ đầu mục mặc niệm đi, không nên làm bia đỡ đạn a.
Ba người an toàn chạy vào thành rốt cuộc thở dài một hơi.
Không lâu sau đó, Tứ Cửu ở trong thành cũng tìm được Lương Sơn Bá.
Bốn người sống sót sau tai nạn, nhìn nhau cười một cái, sau đó tìm cái quán trà ngồi xuống nghỉ ngơi nghỉ ngơi, tiện đường uống chén trà an ủi.
Lương Sơn Bá vừa uống trà vừa nghĩ: Chính mình vẫn là nên cẩn thận một chút mới tốt, với lại bản thân vẫn đang là cái tên Lương Sơn Bá xui tận mạng.
Chúc Anh Đài buông cái ly xuống, vui vẻ nói: "Cảm ơn công tử đã ra tay tương trợ."
Lương Sơn Bá cười nói: "Là các hạ đã cứu ta a." Nói, lại nhấp một ngụm trà.
"Được rồi, không biết vị công tử này xưng hô thế nào, tiểu đệ họ Chúc, tên Anh Đài..."
"Phốc..." Lương Sơn Bá vội vã che miệng lại, kinh ngạc nhìn về phía Chúc Anh Đài, "Ngươi là Chúc Anh Đài?"
Chúc Anh Đài nhìn Lương Sơn Bá kinh khủng trừng lớn mắt, nhìn nhìn chính mình, rất kỳ quái sao? Nhìn hắn như thế này tựa hồ nhận thức chính mình nga, hắn sẽ không biết chính mình là nữ đóng giả nam trang đi? Càng nghĩ, Chúc Anh Đài càng cảm thấy nên đem người này thu mua về phía mình. Miễn cho thật không dễ dàng đi tới cửa Ni Sơn nhưng lại không được vào!
"Đúng vậy." Chúc Anh Đài gật đầu, trong lòng càng thêm xác định thằng nhãi trước mắt này biết rõ chính mình là con gái!
Lương Sơn Bá ngẩng đầu nhìn nàng, không khỏi cảm thán, số phận thật trêu ngươi a.
Tứ Cửu thấy Lương Sơn Bá thật lâu không trả lời, thế là nói: "Công tử nhà ta gọi Lương Sơn Bá, chúng ta là người Cối Kê."
Cối Kê? Chúc Anh Đài có điểm mơ màng, Cối Kê cùng quê nhà của mình hình như cách nhau rất xa, với lại Chúc gia cũng không có thân thích ở Cối Kê...
Lương Sơn Bá lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Chúc Anh Đài cười nói: "Đúng vậy, trước kia bởi vì ở nhà đọc sách, rất ít xuất môn." Nhìn Chúc Anh Đài bộ dạng nhất định hoài nghi chính mình biết rõ hắn thân phận. Chỉ là a, chính mình chính là không có khả năng cùng Chúc Anh Đài cùng một chỗ hóa điệp. Chúc Anh Đài lớn lên không tệ, thế nhưng đó là trước khi xem cô ta đánh đầu mục thổ phỉ, này không phải Đông Sư (sư tử Hà Đông) hay Mẫu Dạ Xoa có thể so sánh. Càng huống chi, bạo lực gia đình a bạo lực gia đình, cỡ nào không tốt! Không thích hợp cho xã hội hài hòa này a!
Rất ít xuất môn? Chúc Anh Đài càng thêm nghi hoặc, nếu đã rất ít xuất môn, này vì sao nghe được tên của mình lại có phản ứng lớn như vậy? Mặc kệ, trước tiên đem hắn kéo vào chính mình trận doanh lại nói, đến lúc đó có chuyện gì ít nhất có thể giúp đỡ lẫn nhau!
"Lương công tử, ngươi và ta hôm nay hữu duyên, với lại lại từng đồng sinh cộng tử, không bằng chúng ta kết bái thành huynh đệ được không?" Chúc Anh Đài cười một cái thật tươi.
Lương Sơn Bá gương mặt cứng đờ, "Chúc công tử, hôm nay đích thật là đồng sinh, nhưng đồng tử..." Ta còn rất sợ chết, chẳng qua có vẻ "Lương Sơn Bá" có một cái tình địch gọi Mã Văn Tài đi? Ha hả, đời này ta cũng không dám muốn cái này Chúc Anh Đài a, yên tâm, ta liền làm Nguyệt Lão một hồi đi.
Chúc Anh Đài cũng tự ý thức được mình nói sai, cười ngượng, "Lương công tử, là tiểu đệ nói sai. A! Phía trước có một cầu đình, trên cầu có một chữ, chúng ta đến đó đi." Nói, một phát mà kéo Lương Sơn Bá đi thẳng đến.
Lương Sơn Bá lúc vừa nhìn thấy tấm bia đá ở đầu cầu thì không khỏi dâng lên một trận cảm giác vô lực.
Trên tấm bia đá dùng bút đỏ phác họa hai chữ: Thảo Cầu(*).
Lương Sơn Bá vừa lấy lại tinh thần, Chúc Anh Đài đã bẻ cành liễu, hơn nữa đem cành liễu nhét vào trong tay Lương Sơn Bá. Chúc Anh Đài cầm vạt áo, quỳ xuống, thấy Lương Sơn Bá vẫn không nhút nhích, không khỏi ngẩng đầu lên: "Lương công tử?"
Lương Sơn Bá rốt cục hoàn hồn, bất đắc dĩ quỳ xuống, vừa định lạy, Chúc Anh Đài lập tức gọi lại.
"Lương công tử, ta năm nay mười sáu, sinh năm Mậu thần, mùng sáu tháng bảy...."
Lương Sơn Bá lần thứ hai định thần, "Ta cũng sinh năm Mậu thần, chẳng qua là mùng một tháng ba..."
"A! Ta đây liền phải gọi ngươi một tiếng đại ca. Đại ca, tiểu đệ nếu như gặp rắc rối thì ngươi phải bảo vệ ta a!"
Lương Sơn Bá trên trán trượt xuống một loạt hắc tuyến, còn chưa liền muốn chính mình giúp nàng chịu tiếng xấu thay với người khác, cái này không đúng với kịch bản a!
Thế là, Lương Sơn Bá còn chưa đi vào Ni Sơn thư viện liền bị Chúc Anh Đài độc hại.
Ngân Tâm ưu sầu nhìn Chúc Anh Đài, tiểu thư a, ngươi không thể cùng nam nhân khác đứng gần như thế a. Vừa lúc đó, Chúc Anh Đài liền quàng tay lên vai Lương Sơn Bá. Ngân Tâm càng giậm chân, tiểu thư a, phải thục nữ a thục nữ a, lão gia mà biết sẽ đánh chết Ngân Tâm!
Tứ Cửu cũng lo lắng nhìn Lương Sơn Bá, công tử a, ngươi thế nào lại cùng một nam nhâm kề vai sát cánh? Nếu như "đoạn(**)" rồi làm sao bây giờ? Phu nhân sẽ đánh chết công tử! Càng sẽ đánh chết Tứ Cửu!!!
Được rồi, Tứ Cửu lo lắng cũng không phải không có đạo lý, phải biết rằng nam phong bây giờ rất là phát triển...
Lương Sơn Bá lần thứ hai đem tay trên vai kéo xuống, thế nào cái này Chúc Anh Đài làm như đã quen biết từ lâu? Bọn họ từ lúc gặp nhau cho đến bây giờ cũng chưa tới một canh giờ đi? Với lại... Cái này Chúc Anh Đài là nữ sao? Nam nhân cũng không thoải mái như nàng.
Chúc Anh Đài rất để ý Lương Sơn Bá đem tay mình bỏ xuống, trên sách không phải nói nam tử ở giữa kề vai sát cánh là phương thức tăng tiến cảm tình sao? Được rồi, nàng cũng thừa nhận chính mình có chút khó chịu.
Lại thế là, bốn người cùng chung khó chịu đi đến Ni Sơn thư viện.
- -----------------
(*)草橋亭: Thảo Cầu Đình. Theo film thì là TCĐ nhưng tác giả lại chỉ ghi Thảo cầu, chắc làm biếng =)), nếu bạn nào không hình dung ra được thì mình xin giải thích đại loại là cái cầu có mái che:v, bạn nào vẫn còn không tưởng tượng ra dc thì vào đây ()
(**) đoạn tụ hay đoạn tay áo chi phích ~> "cong":3
Kỳ: hội chị em bạn dì Ni Sơn chính thức thành lập:)))))))))
Biết rõ hiện tại đi tìm quan sai nhất định là lãng phí thời gian, lãng phí sức của đôi bàn chân lại lãng phí nước bọt, Lương Sơn Bá đem điều thứ nhất "Hữu sự báo nguy" quăng xa.
Đột nhiên, Lương Sơn Bá linh quang chợt lóe, ở bên tai Tứ Cửu nói thầm một hồi, sau đó nhảy dựng lên, vừa chạy vừa la, "Không cần a, không cần a!"
Đám thổ phỉ không nghĩ tới đột nhiên nhảy ra một người như thế, nhất thời bị dọa đến nhảy dựng lên. Thế nhưng thấy hắn một mình lẻ loi, so ra cũng không có năng lực gì nhiều.
Tên thủ lĩnh một tay nắm áo Lương Sơn Bá, đem người lôi đến trước mặt.
Lương Sơn Bá hai chân không chạm đất, nhìn thổ phỉ trước mắt, trong lòng chửi thầm. Không có việc gì lớn lên cao như thế để làm gì!
"Tiểu quỷ, ngươi kêu la cái gì?"
Lương Sơn Bá vội vã giả vờ sợ hãi, "Đại, đại đại gia, đi mau, có, có quỷ!"
Tên thổ phỉ đầu mục xem thường nói, "Thanh thiên bạch nhật, ở đâu ra quỷ. Ta xem ngươi mới là con quỷ này đi?" Đám thổ phỉ nghe vậy đều nhịn không được ha ha cười lớn.
Nhưng vào lúc này, từ trong rừng cây xa xa đột nhiên xuất hiện một làn khói trắng, chậm rãi theo gió thổi hướng qua bên này.
Lương Sơn Bá đang bị kinh hách, "Không tốt, bọn họ muốn qua đây. Buông, buông!" Nhân lúc giãy dụa, Lương Sơn Bá thừa cơ liên tục đá hai chân tên đầu mục, mà ở giữa hai chân nam lại có một cái trọng yếu bộ vị.
Tên đầu mục bị ăn đau, buông Lương Sơn Bá ra. Nhưng Lương Sơn Bá nhanh chân bỏ chạy, trong lúc chạy còn không quên mỗi tay kéo một người lôi đi.
"Chặn bọn nó lại, đừng để cho bọn nó chạy thoát!" Có người phát hiện bọn Lương Sơn Bá chạy thẳng đến cửa thành, liền vội vã hô.
Lương Sơn Bá cũng là một tay chạy nhanh, thế nhưng phải kéo theo hai người, tốc độ bị chậm lại. Mắt đã thấy đến gần cửa thành, tưởng rằng có thể giải quyết xong, nhưng không ngờ lại bị đám thổ phỉ bắt kịp, chặn lại.
"Tiểu quỷ, ta muốn giết tên tiểu quỷ này!" Tên thổ phỉ đầu mục ăn đau, hướng bọn Lương Sơn Bá trừng mắt tàn bạo nhìn.
Lương Sơn Bá đem hai người ngăn ở sau người, suy nghĩ nên thoát thân như thế nào. Phía trước chính là thành Hàng Châu, chỉ là phía trước là cửa thành nhưng không thể tiến lại, quả thật... Đáng giận!!!
Đầu mục thổ phỉ bước nhanh đi tới trước mặt Lương Sơn Bá, một cái tát đã đem Lương Sơn Bá văng qua một bên, Lương Sơn Bá chỉ còn cảm thấy hai má đau xót, đầu óc choáng váng, trong miệng truyền đến mùi máu tanh nồng.
Mẹ nó! Đợi lão tử có năng lực liền làm thịt con rùa đen chết tiệt nhà ngươi!!!
Chúc Anh Đài không nghĩ tới nhảy ra cứu nàng là một tên thư sinh văn nhược, nhìn thấy Lương Sơn Bá bị đánh một cái tát, bị dọa đến kêu lên sợ hãi. Không biết rõ có phải do hành động của tên cầm đầu hay là Lương Sơn Bá khốn cảnh khơi dậy gen đột biến ẩn sâu trong Chúc Anh Đài. Tên thủ lĩnh còn không biết lấy lại tinh thần là như thế nào, đợi đến lúc hắn phản ứng, thì ở bên đây Chúc Anh Đài đã đặt mông ngồi trên đầu hắn, hết trảo (cào) lại cắn, nhìn như người điên, hung dữ như ác bá, mà Ngân Tâm cũng đang gia nhập trong đó, Lương Sơn Bá nhìn theo mà mồ hôi lạnh chảy ròng.
Nương a! Nữ nhân thế giới này cùng quá ngoan (độc), nhìn vị đại ca kia lưng hùm vai gấu chỉ có thể ôm đầu mà không thể xoay người, không thể chống trả.
Thiên a, đây là cái gì thế giới vậy!
"Lão đại!"
Cái tiểu lâu la khác nhìn thấy lão đại bị một tên thiếu niên nhỏ nhắn đặt dưới mông làm cho chật vật, bị dọa sợ đến xém chút ném cây đao trong tay.
Lương Sơn Bá lúc lắc đầu, chung quy cũng không đến nỗi hôn mê, nhìn thấy những tên tiểu lâu la kia định nhào lên, không nói hai lời liền cầm đại đao của tên đầu mục áp chế hắn.
Tên thổ phỉ đáng thương a, Chúc Anh Đài tuy rằng trảo rất lợi hại, cắn cũng rất ngoan, thế nhưng thể trọng liền như thế nhẹ, thế nhưng Lương Sơn Bá thì bất đồng, nhìn ốm yếu, kết quả khi hắn vừa bắt đầu ngồi xuống, tên thổ phỉ đầu mục liền cảm thấy chính mình bụng chạm đến mặt đất.
Cho tới bây giờ cũng không như thế nghẹn khuất qua! Trên mặt hắn muốn chảy xuống một giọt lệ nam nhi đau thương.
"Đừng tới đây!" Lương Sơn Bá hô to, "Ai dám qua đây ta liền, liền..." Bởi vì Chúc Anh Đài nắm cái cổ của tên thổ phỉ, mà Lương Sơn Bá ngồi ở phía sau Chúc Anh Đài, tuy rằng đại đao là phải kề vào cái cổ người ta, thế nhưng vì không đủ lực, thế là đại đao vừa di chuyển, liền đi xuống phía dưới của hắn, "...Liền đem hắn biến thành thái giám!"
Chúc Anh Đài vừa nghe, mặt một phát liền hồng, Ngân Tâm ngã sấp xuống.
Tên thủ lĩnh ban đầu vốn định gọi các tiểu đệ đem hai người bắt lấy, thế nhưng chính mình lại trở thành con tin của người khác, hơn nữa còn bị uy hiếp tử tôn căn.
Tên đầu mục thổ phỉ "lệ nam nhi" tang thương từ khóe mắt rơi trượt xuống.
Con bà nó! Lão tử hôm nay gặp xúi quẩy!
Quả nhiên, đám tiểu lâu la không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thế là một đám thổ phỉ cùng hai cái thiếu niên tại giằng co.
"A!" Lương Sơn Bá đột nhiên la lớn một tiếng, ném dao, giẫm một cước, một tay nắm lấy tay Chúc Anh Đài, một tay nắm lấy tay Ngân Tâm bỏ chạy, vừa chạy vừa la, "Quỷ a! Chạy mau a, quỷ tới đây!"
Tên đầu mục đau đến bò không nổi, một cước này của Lương Sơn Bá vừa vặn giẫm đến tiểu huynh đệ của hắn a!
Đám tiểu lâu la vốn đang có chút hoảng, hiện tại nghe Lương Sơn Bá la như thế, càng là rối loạn thành một chùm. Thế là, mọi người đều chạy a. Thế là, tên đầu mục xui xẻo bị giẫm một lần lại một lần, ba lần lại bốn lần...
Chúng ta vì thổ phỉ đầu mục mặc niệm đi, không nên làm bia đỡ đạn a.
Ba người an toàn chạy vào thành rốt cuộc thở dài một hơi.
Không lâu sau đó, Tứ Cửu ở trong thành cũng tìm được Lương Sơn Bá.
Bốn người sống sót sau tai nạn, nhìn nhau cười một cái, sau đó tìm cái quán trà ngồi xuống nghỉ ngơi nghỉ ngơi, tiện đường uống chén trà an ủi.
Lương Sơn Bá vừa uống trà vừa nghĩ: Chính mình vẫn là nên cẩn thận một chút mới tốt, với lại bản thân vẫn đang là cái tên Lương Sơn Bá xui tận mạng.
Chúc Anh Đài buông cái ly xuống, vui vẻ nói: "Cảm ơn công tử đã ra tay tương trợ."
Lương Sơn Bá cười nói: "Là các hạ đã cứu ta a." Nói, lại nhấp một ngụm trà.
"Được rồi, không biết vị công tử này xưng hô thế nào, tiểu đệ họ Chúc, tên Anh Đài..."
"Phốc..." Lương Sơn Bá vội vã che miệng lại, kinh ngạc nhìn về phía Chúc Anh Đài, "Ngươi là Chúc Anh Đài?"
Chúc Anh Đài nhìn Lương Sơn Bá kinh khủng trừng lớn mắt, nhìn nhìn chính mình, rất kỳ quái sao? Nhìn hắn như thế này tựa hồ nhận thức chính mình nga, hắn sẽ không biết chính mình là nữ đóng giả nam trang đi? Càng nghĩ, Chúc Anh Đài càng cảm thấy nên đem người này thu mua về phía mình. Miễn cho thật không dễ dàng đi tới cửa Ni Sơn nhưng lại không được vào!
"Đúng vậy." Chúc Anh Đài gật đầu, trong lòng càng thêm xác định thằng nhãi trước mắt này biết rõ chính mình là con gái!
Lương Sơn Bá ngẩng đầu nhìn nàng, không khỏi cảm thán, số phận thật trêu ngươi a.
Tứ Cửu thấy Lương Sơn Bá thật lâu không trả lời, thế là nói: "Công tử nhà ta gọi Lương Sơn Bá, chúng ta là người Cối Kê."
Cối Kê? Chúc Anh Đài có điểm mơ màng, Cối Kê cùng quê nhà của mình hình như cách nhau rất xa, với lại Chúc gia cũng không có thân thích ở Cối Kê...
Lương Sơn Bá lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Chúc Anh Đài cười nói: "Đúng vậy, trước kia bởi vì ở nhà đọc sách, rất ít xuất môn." Nhìn Chúc Anh Đài bộ dạng nhất định hoài nghi chính mình biết rõ hắn thân phận. Chỉ là a, chính mình chính là không có khả năng cùng Chúc Anh Đài cùng một chỗ hóa điệp. Chúc Anh Đài lớn lên không tệ, thế nhưng đó là trước khi xem cô ta đánh đầu mục thổ phỉ, này không phải Đông Sư (sư tử Hà Đông) hay Mẫu Dạ Xoa có thể so sánh. Càng huống chi, bạo lực gia đình a bạo lực gia đình, cỡ nào không tốt! Không thích hợp cho xã hội hài hòa này a!
Rất ít xuất môn? Chúc Anh Đài càng thêm nghi hoặc, nếu đã rất ít xuất môn, này vì sao nghe được tên của mình lại có phản ứng lớn như vậy? Mặc kệ, trước tiên đem hắn kéo vào chính mình trận doanh lại nói, đến lúc đó có chuyện gì ít nhất có thể giúp đỡ lẫn nhau!
"Lương công tử, ngươi và ta hôm nay hữu duyên, với lại lại từng đồng sinh cộng tử, không bằng chúng ta kết bái thành huynh đệ được không?" Chúc Anh Đài cười một cái thật tươi.
Lương Sơn Bá gương mặt cứng đờ, "Chúc công tử, hôm nay đích thật là đồng sinh, nhưng đồng tử..." Ta còn rất sợ chết, chẳng qua có vẻ "Lương Sơn Bá" có một cái tình địch gọi Mã Văn Tài đi? Ha hả, đời này ta cũng không dám muốn cái này Chúc Anh Đài a, yên tâm, ta liền làm Nguyệt Lão một hồi đi.
Chúc Anh Đài cũng tự ý thức được mình nói sai, cười ngượng, "Lương công tử, là tiểu đệ nói sai. A! Phía trước có một cầu đình, trên cầu có một chữ, chúng ta đến đó đi." Nói, một phát mà kéo Lương Sơn Bá đi thẳng đến.
Lương Sơn Bá lúc vừa nhìn thấy tấm bia đá ở đầu cầu thì không khỏi dâng lên một trận cảm giác vô lực.
Trên tấm bia đá dùng bút đỏ phác họa hai chữ: Thảo Cầu(*).
Lương Sơn Bá vừa lấy lại tinh thần, Chúc Anh Đài đã bẻ cành liễu, hơn nữa đem cành liễu nhét vào trong tay Lương Sơn Bá. Chúc Anh Đài cầm vạt áo, quỳ xuống, thấy Lương Sơn Bá vẫn không nhút nhích, không khỏi ngẩng đầu lên: "Lương công tử?"
Lương Sơn Bá rốt cục hoàn hồn, bất đắc dĩ quỳ xuống, vừa định lạy, Chúc Anh Đài lập tức gọi lại.
"Lương công tử, ta năm nay mười sáu, sinh năm Mậu thần, mùng sáu tháng bảy...."
Lương Sơn Bá lần thứ hai định thần, "Ta cũng sinh năm Mậu thần, chẳng qua là mùng một tháng ba..."
"A! Ta đây liền phải gọi ngươi một tiếng đại ca. Đại ca, tiểu đệ nếu như gặp rắc rối thì ngươi phải bảo vệ ta a!"
Lương Sơn Bá trên trán trượt xuống một loạt hắc tuyến, còn chưa liền muốn chính mình giúp nàng chịu tiếng xấu thay với người khác, cái này không đúng với kịch bản a!
Thế là, Lương Sơn Bá còn chưa đi vào Ni Sơn thư viện liền bị Chúc Anh Đài độc hại.
Ngân Tâm ưu sầu nhìn Chúc Anh Đài, tiểu thư a, ngươi không thể cùng nam nhân khác đứng gần như thế a. Vừa lúc đó, Chúc Anh Đài liền quàng tay lên vai Lương Sơn Bá. Ngân Tâm càng giậm chân, tiểu thư a, phải thục nữ a thục nữ a, lão gia mà biết sẽ đánh chết Ngân Tâm!
Tứ Cửu cũng lo lắng nhìn Lương Sơn Bá, công tử a, ngươi thế nào lại cùng một nam nhâm kề vai sát cánh? Nếu như "đoạn(**)" rồi làm sao bây giờ? Phu nhân sẽ đánh chết công tử! Càng sẽ đánh chết Tứ Cửu!!!
Được rồi, Tứ Cửu lo lắng cũng không phải không có đạo lý, phải biết rằng nam phong bây giờ rất là phát triển...
Lương Sơn Bá lần thứ hai đem tay trên vai kéo xuống, thế nào cái này Chúc Anh Đài làm như đã quen biết từ lâu? Bọn họ từ lúc gặp nhau cho đến bây giờ cũng chưa tới một canh giờ đi? Với lại... Cái này Chúc Anh Đài là nữ sao? Nam nhân cũng không thoải mái như nàng.
Chúc Anh Đài rất để ý Lương Sơn Bá đem tay mình bỏ xuống, trên sách không phải nói nam tử ở giữa kề vai sát cánh là phương thức tăng tiến cảm tình sao? Được rồi, nàng cũng thừa nhận chính mình có chút khó chịu.
Lại thế là, bốn người cùng chung khó chịu đi đến Ni Sơn thư viện.
- -----------------
(*)草橋亭: Thảo Cầu Đình. Theo film thì là TCĐ nhưng tác giả lại chỉ ghi Thảo cầu, chắc làm biếng =)), nếu bạn nào không hình dung ra được thì mình xin giải thích đại loại là cái cầu có mái che:v, bạn nào vẫn còn không tưởng tượng ra dc thì vào đây ()
(**) đoạn tụ hay đoạn tay áo chi phích ~> "cong":3
Kỳ: hội chị em bạn dì Ni Sơn chính thức thành lập:)))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.