Chương 13
Tần Tam Kiến
29/07/2021
LƯƠNG ĐA GIẢ VỜ NGỦ
Tác giả: Tần Tam Kiến
Thể loại: Hiện đại, Bé chó săn tỏa nắng lạc quan niên hạ công X Bác sĩ theo chủ nghĩa độc thân thụ, ngọt văn, đô thị tình duyên, HE.
Tag của biên tập: Bé chó săn-thích làm nũng-niên hạ công X Bác sĩ-nói một đằng làm một nẻo-dễ mềm lòng thụ, duyên trời tác hợp, HE.
Biên tập: ♪ Đậu ♪
Chương 13.
Lương Đa tiêm kim cho thím Vương xong thì nhanh chóng quay về ăn hai phần cơm, rồi lại buông đũa xuống.
Thật ra ăn chưa no lắm, chắc mới được bảy phần nhưng anh nghĩ bệnh nhân đến rồi, làm bác sĩ như anh không nên ăn uống trước mặt bệnh nhân, sẽ khá kỳ cục.
Lương Đa không ăn, Tưởng Hàn cũng tương tự.
Tưởng Hàn ăn chực của người ta nên chủ động dọn dẹp tàn cục, không những dọn sạch những phần thức ăn dư thừa mà còn đổ hết rác ra ngoài.
Lúc Tưởng Hàn quay trở lại thì Lương Đa đang chuẩn bị quét rác, cậu lật đật bước đến cầm lấy cây chổi từ trong tay đối phương.
"Ái chà, cần mẫn thế cơ à?" Lương Đa không giành với cậu, ăn cơm của anh thì cũng nên làm một ít việc phụ anh.
Nói sao thì thiên hạ làm gì có bữa ăn nào miễn phí.
Tưởng Hàn không phải là mẫu người cần mẫn siêng năng, nhưng cậu muốn thể hiện trước mặt bác sĩ Lương, thể hiện thế này không phải mỗi bác sĩ Lương nghĩ cậu là thanh niên tốt mà thím Vương cũng tấm tắc khen ngợi.
Tưởng Hàn được ăn uống thỏa mãn còn được khen ngợi vừa lòng thỏa dạ, cậu ngưng diễn, chuẩn bị mở đường về phủ, 3 giờ còn có tiết học, không đi không được.
Lương Đa ước gì cậu về nhanh nhanh, tên này lắc lư ở đây, lắc đến nỗi anh vẫn còn oán niệm gà kho vàng của mình.
Tưởng Hàn đi ra cửa không mang theo áng mây nhưng để lại một viên kẹo.
Lương Đa tiễn người ra cửa, dặn dò cậu cất thẻ sinh viên cẩn thận đừng làm mất nữa, lúc quay vào thì nhìn thấy viên kẹo Bát Bảo vị nho xanh nằm trên bàn mình. Anh mỉm cười, cầm nó bỏ vào trong túi áo blouse trắng.
Còn Tưởng Hàn, sau khi đi được mấy bước thì lén vòng về, nhìn qua kính cửa sổ vừa khéo thấy cảnh Lương Đa cười "giấu" viên kẹo.
Lương Đa quay người, vừa nghiêng đầu thì thấy cậu đứng bên ngoài, thầm nhủ: Sao thằng nhóc này còn chưa đi?
Anh phất tay với Tưởng Hàn và ánh nắng ấm áp bị ngăn cách ngoài cửa sổ, hàm ý là: Đi nhanh đi ông tướng!
Nhưng động tác ấy lọt vào mắt Tưởng Hàn lại trở nên dịu dàng mà cũng đáng yêu, như đang đáp lễ cho cậu.
Tưởng Hàn nhìn đến xuất thần.
Xuất thần cũng chỉ mấy giây xong Tưởng Hàn giật mình, hoàn hồn.
Cậu bất chợt hoảng hốt, xoay người bỏ chạy.
Lương Đa nhìn phản ứng của Tưởng Hàn mà chẳng hiểu gì, anh nghi ngờ cậu có con mắt Âm Dương, nhìn thấy một con ma ngồi trên vai mình, chứ không vì sao lại bỏ chạy trối chết như thấy ma?
Tất nhiên Tưởng Hàn không có mắt Âm Dương, trên vai Lương Đa cũng không có ma ngồi, cậu bỏ chạy là vì rốt cuộc cũng nhận ra hình như bản thân hơi hơi rung rinh trước Lương Đa, thích trai thẳng không khác nào đang tự ngược đãi bản thân, cậu không muốn mình banh xác vì tình yêu.
Không trêu chọc nổi thì bỏ chạy thôi, tuy bỏ chạy xấu hổ nhưng có hiệu quả.
Tưởng Hàn nghĩ có lẽ "tim đập bumbalabum" với Lương Đa chỉ là hứng thú nhất thời, chưa từng gặp mẫu người thú vị như thế, chủ yếu là tâm hồn rất thú vị mà ngoại hình cũng ưa nhìn, tu dưỡng cả bên ngoài lẫn bên trong, không ai địch nổi.
Kiểu hứng thú nhất thời bị ma ám này chờ đến khi tỉnh táo lại là được, có một vài tình cảm không phải là thứ tất yếu, thiết yếu.
Nhưng khoảng thời gian để bình tĩnh lại thật sự kéo khá dài, đến tận đêm khuya, hơn 10 giờ Tưởng Hàn vừa ngâm chân vừa gặm bắp mà vẫn chưa tỉnh táo được.
"Anh Chu, hỏi mày chuyện này."
Bạn cùng phòng đang chuyên tâm cắt móng tay, nghe Tưởng Hàn gọi mình thì ngẩng đầu: "Nói."
"Ngày trước là điều gì cho mày dũng khí theo đuổi chị dâu?"
Thật sự không phải Tưởng Hàn quái gở, cậu hỏi câu ấy là có cơ sở thực tiễn.
Bạn gái của bạn cùng phòng Tưởng Hàn có thể nói là gái đẹp cấp bậc nữ thần, không chỉ vẻ ngoài xinh đẹp mà còn là một sinh viên xuất sắc, không chỉ xinh đẹp học giỏi mà ông nội còn là hiệu trưởng trường bọn cậu, bao nhiêu người nhớ mong cô nàng, có thể nói từ nhỏ cô đã sống trong sự thương yêu quý mến của mọi người, đi đến đâu cũng thành tâm điểm, khiến người ta hận không thể trải thảm đỏ Đại lộ Ngôi sao cho đi.
Gái đẹp đẳng cấp như thế không ít người có điều kiện vượt trội theo đuổi, thế mà cô ấy ưng ý cậu bạn cùng phòng của Tưởng Hàn.
Cậu bạn cùng phòng không thể nói là xấu nhưng cũng không đẹp trai đến mức ấy, không những ngoại hình không nổi bật mà những khía cạnh khác cũng rất bình thường, chỉ có một điểm vô cùng xuất chúng —— Hài hước.
Trước có người kể cậu ta diễn hài độc thoại với cô nàng xong cô nàng quyết định yêu đương với cu cậu luôn.
Tất nhiên đây cũng chỉ là phiên bản lưu truyền trên giang hồ, còn đến tột cùng phiên bản thật là gì thì không ai hay biết.
"Lương Tịnh Như," bạn cùng phòng nói, "Thiên hậu Malaysia chẳng phải đã hát rồi sao —— Tình yêu đích thực cần có dũng khí đối mặt với những lời thị phi. Lúc đó tao suy xét, đánh cược làm liều một lần, dù sao anh em chúng ta da mặt dày, bị từ chối thì từ chối thôi, không mất đi miếng thịt nào."
Tưởng Hàn gặm bắp lắng nghe cậu ta kể.
"Vả lại bị nữ thần từ chối cũng không phải chuyện gì mất mặt, đó được gọi số phận an bài."
Tưởng Hàn phì cười: "Mày đúng là lạc quan."
"Không lạc quan cũng không được, đó gọi là tự biết trọng lượng của mình." Cậu ta nói, "Nhưng đôi khi nếu mày không lấy dũng khí ngỏ lời thì sẽ không biết kết quả thật sự là gì."
Nhắc đến cũng thần kỳ, ai có thể ngờ được vầng trăng sáng treo trên bầu trời lại để mắt đến hành tinh nhỏ không đáng chú ý, hành tinh nhỏ không tên không họ đó chính là bạn cùng phòng của Tưởng Hàn.
Lúc nữ thần được tỏ tình thì kích động bật khóc, cô ấy nói: "Sao đến bây giờ anh mới tỏ tình chứ!"
Vòng vo mãi, hóa ra ngày trước lúc mới vào tiệc chào đón tân sinh viên của trường thì nữ thần đã để mắt cậu ta, không phải vì diễn hài độc thoại mà vì cậu ta đã mua một túi thức ăn mèo lớn rồi lần lượt phát cho mèo hoang béo ú trong trường ăn.
Nữ thần thấy cậu ta đáng yêu, dịu dàng mà còn có lòng tốt.
Cái này gọi là sức hút của nhân cách.
Tưởng Hàn bắt đầu tự hỏi bản thân có sức hút nhân cách nào có thể bẻ cong đàn ông không, tự hỏi suốt đêm, đáp án là không có.
Ngày hôm sau cậu vác vành mắt thâm đen do thức khuya đi học, bạn cùng phòng hỏi: "Tối hôm qua bị ma quấn?"
Cu cậu vẫn còn nhớ chuyện ma quái trong ký túc xá.
"Không," Tưởng Hàn đáp, "Rung động tuổi dậy thì."
Bạn cùng phòng cười đến mức suýt bị giảng viên đuổi ra ngoài, hết giờ học vội vàng đi mua lon trà lạnh Đa Bảo: "Dập lửa dập lửa, nếu còn không yêu đương thì cơ thể sẽ sụp đổ trước tiên."
Tưởng Hàn ở bên đây rung động tuổi dậy thì, Lương Đa ở bên kia lúng ta lúng túng.
Sắp đến sinh nhật Lương Đa, ngày xưa cứ đến sinh nhật anh sẽ để Quản Tiêu đãi mình ăn hoặc Dương Khiếu Văn đãi, tóm lại là dụ bạn thân được bữa tiệc lớn, sau này Quản Tiêu yêu đương, Lương Đa nghĩ chỉ nhận quà thôi cũng được, nên giữ khoảng cách thích hợp với bạn bè đang yêu đương, vì thế về sau chỉ đi tìm Dương Khiếu Văn.
Nhưng năm nay xu cà na rồi.
Dương Khiếu Văn chủ động gửi tin nhắn hỏi Lương Đa dự tính ngày sinh nhật làm gì, khi đó Lương Đa đang vừa xem Hồng Thế Hiền tàn ác trong phim vừa tập yoga, đang rất vui vẻ thì ỉu xìu ngay trong tích tắc.
(*) Hồng Thế Hiền: Nhân vật người chồng trong phim Sự Quyến Rũ Của Về Nhà (回家的诱惑, tựa Việt là Hoa Hồng Có Gai).
Anh không muốn gặp Dương Khiếu Văn.
Lương Đa biết mình như thế này rất không tốt, nói thế nào cả hai vẫn là bạn bè, nhưng nghĩ đến chuyện đối phương thích mình, lại còn tơ tưởng trong lòng bao nhiêu năm thì anh rất khó chịu.
Anh từ chối Dương Khiếu Văn rõ ràng dứt khoát, sau khi từ chối thì phải giữ khoảng cách chứ không sẽ giống như đang mập mờ với người ta, làm thế là không được, Lương Đa ghét nhất là mập mờ ám muội.
Lo lắng.
Lương Đa hiếm khi lo lắng, nhưng một khi lo sẽ khó mà giải tỏa.
Anh nhìn tin nhắn Dương Khiếu Văn gửi, uống ực ực một ly nước lớn, cuối cùng nghĩ thôi cứ trả lời đi, không trả lời thật sự bất lịch sự.
Anh nói với Dương Khiếu Văn rất ngắn gọn là năm nay mình không tính tổ chức sinh nhật, bận công việc, hai ngày đó có khả năng cao là phải đi học.
Dương Khiếu Văn nhắn lại meme "OK", chuyện này xem như xong.
Lương Đa thể hiện rất rõ, Dương Khiếu Văn cũng không muốn tiếp tục quấy rầy anh, mấy ngày sau tâm Lương Đa luôn treo lơ lửng, may mà Dương Khiếu Văn không tìm anh nữa.
Đến ngày sinh nhật, trời mới hửng sáng Quản Tiêu đã gọi đến.
"Sinh nhật vui vẻ."
Chỉ bốn chữ như thế, không một chút thành ý.
Lương Đa định khịa hắn thì điện thoại của Quản Tiêu bị Trần Bạch Trần cầm lấy.
"Lương Đa, anh là Trần Bạch Trần."
"À, chào buổi sáng anh Trần." Lương Đa sẵn lòng nói chuyện với Trần Bạch Trần, anh ta thú vị hơn Quản Tiêu nhiều.
"Em sinh nhật vui vẻ," Trần Bạch Trần hỏi, "Tối đi ăn với nhau? Quản Tiêu đặt nhà hàng."
Trần Bạch Trần nói thì Lương Đa nguyện ý nghe, anh ta có thành ý hơn hẳn Quản Tiêu.
"Không được," Lương Đa nói, "Xế chiều hôm nay có thể em sẽ làm bên ngoài, không có thời gian cụ thể, hôm khác nhé, xem như Quản Tiêu thiếu em một bữa."
Trần Bạch Trần cười: "Được, lát nữa em ấy mang quà sinh nhật của bọn anh qua đưa cho em, chuyện ăn uống bao giờ em rảnh thì chúng ta hẹn sau."
Lương Đa nghe thấy Quản Tiêu ầm ĩ bên kia điện thoại: "Hẹn gì mà hẹn? Đi qua thôn này thì không còn cửa hàng này nữa, chuyện qua rồi!"
(*) Đi qua thôn này thì không còn cửa hàng này nữa: Ý chỉ không nên bỏ lỡ cơ hội, đã bỏ lỡ thì sẽ mất.
"Đừng nghe em ấy nói." Trần Bạch Trần nói, "Anh nhớ thay em."
"Ok! Đúng là anh Trần tốt hơn nhiều!" Lương Đa tâm trạng tốt, không u ám nữa, anh đắc ý đặt điện thoại xuống rửa mặt chuẩn bị đi làm.
Tuy Lương Đa nói hôm nay mình bận nhưng thật ra nó chỉ là cái cớ, ngày hôm nay anh không có bao nhiêu bệnh nhân, ngồi nhàn rỗi đến mức đầu sắp mọc nấm trong phòng khám.
Buổi chiều không có người đến, Lương Đa nằm bò trên bàn đọc sách, đọc hơn 3 giờ thì ngủ gà ngủ gật.
Anh thấy thế này không được, hôm nay là sinh nhật anh cơ mà, dù gì vẫn nên làm chút chuyện gì đó.
Lương Đa thay quần áo, cầm chìa khóa, đi bộ đến chỗ vỉa hè mình đậu xe.
Anh kiểm tra, tốt lắm, nhiều ngày rồi không bị ai làm trầy xước xe.
Anh lái xe chạy đến gần trường Đại học Bách Khoa, định bụng vào trường ăn tô mì trong căn tin.
Vì sao bên ngoài nhiều quán ăn như thế mà lại khăng khăng vào căn tin trường?
Đều do Tưởng Hàn hại.
Mấy ngày gần đây Tưởng Hàn ngày nào cũng đăng hình mình ăn mỳ lên Renren, suốt một tuần, còn không hề trùng nhau.
Mà thời gian này Lương Đa rảnh đến mọc mốc, mỗi ngày đều lên mạng Renren xem người ta đăng ảnh đồ ăn như bị điên.
Thèm.
Lương Đa nghĩ sau khi Tưởng Hàn tốt nghiệp nếu không tìm được công việc phù hợp thì có thể cân nhắc làm blogger ẩm thực, mỗi một tô mì cậu ta chụp đều trông đặc biệt ngon miệng.
Cứ thế, Lương Đa nhung nhớ, nhất định phải tới thử xem rốt cuộc căn tin trường đại học này ăn ngon cỡ nào.
Nói gì nói, anh không cho phép bản thân bỏ qua bất kỳ món ngon nào!
Lương Đa đậu xe xong, anh không biết căn tin trường nằm ở đâu, trên đường gặp sinh viên thì chặn lại hỏi đường.
Vòng vèo tới lui, cuối cùng cũng tìm ra.
Còn chưa đến 3 giờ, chưa đến thời gian ăn nên sinh viên vẫn chưa tan học, sinh viên không có tiết thì chơi game trong ký túc xá.
Căn tin vắng người, Lương Đa mừng phơi phới.
Anh đi dạo ở các quầy, viết hết lên mặt: Để mị nhìn xem món nào xứng với mị!
Món nào?
Lương Đa đi một vòng, anh thở dài: Con nít mới chọn lựa, người lớn tất nhiên sẽ lấy hết, nhưng mà...
Anh xoa bụng mình, lần đầu tiên tiếc nuối mình không phải blogger ăn uống.
(*) Blogger ăn uống (từ gốc 大胃王 - Đại vị vương): Là Mukbang trong tiếng Hàn, chỉ những người ăn uống trước máy quay phim.
Hết 13.
Tác giả: Tần Tam Kiến
Thể loại: Hiện đại, Bé chó săn tỏa nắng lạc quan niên hạ công X Bác sĩ theo chủ nghĩa độc thân thụ, ngọt văn, đô thị tình duyên, HE.
Tag của biên tập: Bé chó săn-thích làm nũng-niên hạ công X Bác sĩ-nói một đằng làm một nẻo-dễ mềm lòng thụ, duyên trời tác hợp, HE.
Biên tập: ♪ Đậu ♪
Chương 13.
Lương Đa tiêm kim cho thím Vương xong thì nhanh chóng quay về ăn hai phần cơm, rồi lại buông đũa xuống.
Thật ra ăn chưa no lắm, chắc mới được bảy phần nhưng anh nghĩ bệnh nhân đến rồi, làm bác sĩ như anh không nên ăn uống trước mặt bệnh nhân, sẽ khá kỳ cục.
Lương Đa không ăn, Tưởng Hàn cũng tương tự.
Tưởng Hàn ăn chực của người ta nên chủ động dọn dẹp tàn cục, không những dọn sạch những phần thức ăn dư thừa mà còn đổ hết rác ra ngoài.
Lúc Tưởng Hàn quay trở lại thì Lương Đa đang chuẩn bị quét rác, cậu lật đật bước đến cầm lấy cây chổi từ trong tay đối phương.
"Ái chà, cần mẫn thế cơ à?" Lương Đa không giành với cậu, ăn cơm của anh thì cũng nên làm một ít việc phụ anh.
Nói sao thì thiên hạ làm gì có bữa ăn nào miễn phí.
Tưởng Hàn không phải là mẫu người cần mẫn siêng năng, nhưng cậu muốn thể hiện trước mặt bác sĩ Lương, thể hiện thế này không phải mỗi bác sĩ Lương nghĩ cậu là thanh niên tốt mà thím Vương cũng tấm tắc khen ngợi.
Tưởng Hàn được ăn uống thỏa mãn còn được khen ngợi vừa lòng thỏa dạ, cậu ngưng diễn, chuẩn bị mở đường về phủ, 3 giờ còn có tiết học, không đi không được.
Lương Đa ước gì cậu về nhanh nhanh, tên này lắc lư ở đây, lắc đến nỗi anh vẫn còn oán niệm gà kho vàng của mình.
Tưởng Hàn đi ra cửa không mang theo áng mây nhưng để lại một viên kẹo.
Lương Đa tiễn người ra cửa, dặn dò cậu cất thẻ sinh viên cẩn thận đừng làm mất nữa, lúc quay vào thì nhìn thấy viên kẹo Bát Bảo vị nho xanh nằm trên bàn mình. Anh mỉm cười, cầm nó bỏ vào trong túi áo blouse trắng.
Còn Tưởng Hàn, sau khi đi được mấy bước thì lén vòng về, nhìn qua kính cửa sổ vừa khéo thấy cảnh Lương Đa cười "giấu" viên kẹo.
Lương Đa quay người, vừa nghiêng đầu thì thấy cậu đứng bên ngoài, thầm nhủ: Sao thằng nhóc này còn chưa đi?
Anh phất tay với Tưởng Hàn và ánh nắng ấm áp bị ngăn cách ngoài cửa sổ, hàm ý là: Đi nhanh đi ông tướng!
Nhưng động tác ấy lọt vào mắt Tưởng Hàn lại trở nên dịu dàng mà cũng đáng yêu, như đang đáp lễ cho cậu.
Tưởng Hàn nhìn đến xuất thần.
Xuất thần cũng chỉ mấy giây xong Tưởng Hàn giật mình, hoàn hồn.
Cậu bất chợt hoảng hốt, xoay người bỏ chạy.
Lương Đa nhìn phản ứng của Tưởng Hàn mà chẳng hiểu gì, anh nghi ngờ cậu có con mắt Âm Dương, nhìn thấy một con ma ngồi trên vai mình, chứ không vì sao lại bỏ chạy trối chết như thấy ma?
Tất nhiên Tưởng Hàn không có mắt Âm Dương, trên vai Lương Đa cũng không có ma ngồi, cậu bỏ chạy là vì rốt cuộc cũng nhận ra hình như bản thân hơi hơi rung rinh trước Lương Đa, thích trai thẳng không khác nào đang tự ngược đãi bản thân, cậu không muốn mình banh xác vì tình yêu.
Không trêu chọc nổi thì bỏ chạy thôi, tuy bỏ chạy xấu hổ nhưng có hiệu quả.
Tưởng Hàn nghĩ có lẽ "tim đập bumbalabum" với Lương Đa chỉ là hứng thú nhất thời, chưa từng gặp mẫu người thú vị như thế, chủ yếu là tâm hồn rất thú vị mà ngoại hình cũng ưa nhìn, tu dưỡng cả bên ngoài lẫn bên trong, không ai địch nổi.
Kiểu hứng thú nhất thời bị ma ám này chờ đến khi tỉnh táo lại là được, có một vài tình cảm không phải là thứ tất yếu, thiết yếu.
Nhưng khoảng thời gian để bình tĩnh lại thật sự kéo khá dài, đến tận đêm khuya, hơn 10 giờ Tưởng Hàn vừa ngâm chân vừa gặm bắp mà vẫn chưa tỉnh táo được.
"Anh Chu, hỏi mày chuyện này."
Bạn cùng phòng đang chuyên tâm cắt móng tay, nghe Tưởng Hàn gọi mình thì ngẩng đầu: "Nói."
"Ngày trước là điều gì cho mày dũng khí theo đuổi chị dâu?"
Thật sự không phải Tưởng Hàn quái gở, cậu hỏi câu ấy là có cơ sở thực tiễn.
Bạn gái của bạn cùng phòng Tưởng Hàn có thể nói là gái đẹp cấp bậc nữ thần, không chỉ vẻ ngoài xinh đẹp mà còn là một sinh viên xuất sắc, không chỉ xinh đẹp học giỏi mà ông nội còn là hiệu trưởng trường bọn cậu, bao nhiêu người nhớ mong cô nàng, có thể nói từ nhỏ cô đã sống trong sự thương yêu quý mến của mọi người, đi đến đâu cũng thành tâm điểm, khiến người ta hận không thể trải thảm đỏ Đại lộ Ngôi sao cho đi.
Gái đẹp đẳng cấp như thế không ít người có điều kiện vượt trội theo đuổi, thế mà cô ấy ưng ý cậu bạn cùng phòng của Tưởng Hàn.
Cậu bạn cùng phòng không thể nói là xấu nhưng cũng không đẹp trai đến mức ấy, không những ngoại hình không nổi bật mà những khía cạnh khác cũng rất bình thường, chỉ có một điểm vô cùng xuất chúng —— Hài hước.
Trước có người kể cậu ta diễn hài độc thoại với cô nàng xong cô nàng quyết định yêu đương với cu cậu luôn.
Tất nhiên đây cũng chỉ là phiên bản lưu truyền trên giang hồ, còn đến tột cùng phiên bản thật là gì thì không ai hay biết.
"Lương Tịnh Như," bạn cùng phòng nói, "Thiên hậu Malaysia chẳng phải đã hát rồi sao —— Tình yêu đích thực cần có dũng khí đối mặt với những lời thị phi. Lúc đó tao suy xét, đánh cược làm liều một lần, dù sao anh em chúng ta da mặt dày, bị từ chối thì từ chối thôi, không mất đi miếng thịt nào."
Tưởng Hàn gặm bắp lắng nghe cậu ta kể.
"Vả lại bị nữ thần từ chối cũng không phải chuyện gì mất mặt, đó được gọi số phận an bài."
Tưởng Hàn phì cười: "Mày đúng là lạc quan."
"Không lạc quan cũng không được, đó gọi là tự biết trọng lượng của mình." Cậu ta nói, "Nhưng đôi khi nếu mày không lấy dũng khí ngỏ lời thì sẽ không biết kết quả thật sự là gì."
Nhắc đến cũng thần kỳ, ai có thể ngờ được vầng trăng sáng treo trên bầu trời lại để mắt đến hành tinh nhỏ không đáng chú ý, hành tinh nhỏ không tên không họ đó chính là bạn cùng phòng của Tưởng Hàn.
Lúc nữ thần được tỏ tình thì kích động bật khóc, cô ấy nói: "Sao đến bây giờ anh mới tỏ tình chứ!"
Vòng vo mãi, hóa ra ngày trước lúc mới vào tiệc chào đón tân sinh viên của trường thì nữ thần đã để mắt cậu ta, không phải vì diễn hài độc thoại mà vì cậu ta đã mua một túi thức ăn mèo lớn rồi lần lượt phát cho mèo hoang béo ú trong trường ăn.
Nữ thần thấy cậu ta đáng yêu, dịu dàng mà còn có lòng tốt.
Cái này gọi là sức hút của nhân cách.
Tưởng Hàn bắt đầu tự hỏi bản thân có sức hút nhân cách nào có thể bẻ cong đàn ông không, tự hỏi suốt đêm, đáp án là không có.
Ngày hôm sau cậu vác vành mắt thâm đen do thức khuya đi học, bạn cùng phòng hỏi: "Tối hôm qua bị ma quấn?"
Cu cậu vẫn còn nhớ chuyện ma quái trong ký túc xá.
"Không," Tưởng Hàn đáp, "Rung động tuổi dậy thì."
Bạn cùng phòng cười đến mức suýt bị giảng viên đuổi ra ngoài, hết giờ học vội vàng đi mua lon trà lạnh Đa Bảo: "Dập lửa dập lửa, nếu còn không yêu đương thì cơ thể sẽ sụp đổ trước tiên."
Tưởng Hàn ở bên đây rung động tuổi dậy thì, Lương Đa ở bên kia lúng ta lúng túng.
Sắp đến sinh nhật Lương Đa, ngày xưa cứ đến sinh nhật anh sẽ để Quản Tiêu đãi mình ăn hoặc Dương Khiếu Văn đãi, tóm lại là dụ bạn thân được bữa tiệc lớn, sau này Quản Tiêu yêu đương, Lương Đa nghĩ chỉ nhận quà thôi cũng được, nên giữ khoảng cách thích hợp với bạn bè đang yêu đương, vì thế về sau chỉ đi tìm Dương Khiếu Văn.
Nhưng năm nay xu cà na rồi.
Dương Khiếu Văn chủ động gửi tin nhắn hỏi Lương Đa dự tính ngày sinh nhật làm gì, khi đó Lương Đa đang vừa xem Hồng Thế Hiền tàn ác trong phim vừa tập yoga, đang rất vui vẻ thì ỉu xìu ngay trong tích tắc.
(*) Hồng Thế Hiền: Nhân vật người chồng trong phim Sự Quyến Rũ Của Về Nhà (回家的诱惑, tựa Việt là Hoa Hồng Có Gai).
Anh không muốn gặp Dương Khiếu Văn.
Lương Đa biết mình như thế này rất không tốt, nói thế nào cả hai vẫn là bạn bè, nhưng nghĩ đến chuyện đối phương thích mình, lại còn tơ tưởng trong lòng bao nhiêu năm thì anh rất khó chịu.
Anh từ chối Dương Khiếu Văn rõ ràng dứt khoát, sau khi từ chối thì phải giữ khoảng cách chứ không sẽ giống như đang mập mờ với người ta, làm thế là không được, Lương Đa ghét nhất là mập mờ ám muội.
Lo lắng.
Lương Đa hiếm khi lo lắng, nhưng một khi lo sẽ khó mà giải tỏa.
Anh nhìn tin nhắn Dương Khiếu Văn gửi, uống ực ực một ly nước lớn, cuối cùng nghĩ thôi cứ trả lời đi, không trả lời thật sự bất lịch sự.
Anh nói với Dương Khiếu Văn rất ngắn gọn là năm nay mình không tính tổ chức sinh nhật, bận công việc, hai ngày đó có khả năng cao là phải đi học.
Dương Khiếu Văn nhắn lại meme "OK", chuyện này xem như xong.
Lương Đa thể hiện rất rõ, Dương Khiếu Văn cũng không muốn tiếp tục quấy rầy anh, mấy ngày sau tâm Lương Đa luôn treo lơ lửng, may mà Dương Khiếu Văn không tìm anh nữa.
Đến ngày sinh nhật, trời mới hửng sáng Quản Tiêu đã gọi đến.
"Sinh nhật vui vẻ."
Chỉ bốn chữ như thế, không một chút thành ý.
Lương Đa định khịa hắn thì điện thoại của Quản Tiêu bị Trần Bạch Trần cầm lấy.
"Lương Đa, anh là Trần Bạch Trần."
"À, chào buổi sáng anh Trần." Lương Đa sẵn lòng nói chuyện với Trần Bạch Trần, anh ta thú vị hơn Quản Tiêu nhiều.
"Em sinh nhật vui vẻ," Trần Bạch Trần hỏi, "Tối đi ăn với nhau? Quản Tiêu đặt nhà hàng."
Trần Bạch Trần nói thì Lương Đa nguyện ý nghe, anh ta có thành ý hơn hẳn Quản Tiêu.
"Không được," Lương Đa nói, "Xế chiều hôm nay có thể em sẽ làm bên ngoài, không có thời gian cụ thể, hôm khác nhé, xem như Quản Tiêu thiếu em một bữa."
Trần Bạch Trần cười: "Được, lát nữa em ấy mang quà sinh nhật của bọn anh qua đưa cho em, chuyện ăn uống bao giờ em rảnh thì chúng ta hẹn sau."
Lương Đa nghe thấy Quản Tiêu ầm ĩ bên kia điện thoại: "Hẹn gì mà hẹn? Đi qua thôn này thì không còn cửa hàng này nữa, chuyện qua rồi!"
(*) Đi qua thôn này thì không còn cửa hàng này nữa: Ý chỉ không nên bỏ lỡ cơ hội, đã bỏ lỡ thì sẽ mất.
"Đừng nghe em ấy nói." Trần Bạch Trần nói, "Anh nhớ thay em."
"Ok! Đúng là anh Trần tốt hơn nhiều!" Lương Đa tâm trạng tốt, không u ám nữa, anh đắc ý đặt điện thoại xuống rửa mặt chuẩn bị đi làm.
Tuy Lương Đa nói hôm nay mình bận nhưng thật ra nó chỉ là cái cớ, ngày hôm nay anh không có bao nhiêu bệnh nhân, ngồi nhàn rỗi đến mức đầu sắp mọc nấm trong phòng khám.
Buổi chiều không có người đến, Lương Đa nằm bò trên bàn đọc sách, đọc hơn 3 giờ thì ngủ gà ngủ gật.
Anh thấy thế này không được, hôm nay là sinh nhật anh cơ mà, dù gì vẫn nên làm chút chuyện gì đó.
Lương Đa thay quần áo, cầm chìa khóa, đi bộ đến chỗ vỉa hè mình đậu xe.
Anh kiểm tra, tốt lắm, nhiều ngày rồi không bị ai làm trầy xước xe.
Anh lái xe chạy đến gần trường Đại học Bách Khoa, định bụng vào trường ăn tô mì trong căn tin.
Vì sao bên ngoài nhiều quán ăn như thế mà lại khăng khăng vào căn tin trường?
Đều do Tưởng Hàn hại.
Mấy ngày gần đây Tưởng Hàn ngày nào cũng đăng hình mình ăn mỳ lên Renren, suốt một tuần, còn không hề trùng nhau.
Mà thời gian này Lương Đa rảnh đến mọc mốc, mỗi ngày đều lên mạng Renren xem người ta đăng ảnh đồ ăn như bị điên.
Thèm.
Lương Đa nghĩ sau khi Tưởng Hàn tốt nghiệp nếu không tìm được công việc phù hợp thì có thể cân nhắc làm blogger ẩm thực, mỗi một tô mì cậu ta chụp đều trông đặc biệt ngon miệng.
Cứ thế, Lương Đa nhung nhớ, nhất định phải tới thử xem rốt cuộc căn tin trường đại học này ăn ngon cỡ nào.
Nói gì nói, anh không cho phép bản thân bỏ qua bất kỳ món ngon nào!
Lương Đa đậu xe xong, anh không biết căn tin trường nằm ở đâu, trên đường gặp sinh viên thì chặn lại hỏi đường.
Vòng vèo tới lui, cuối cùng cũng tìm ra.
Còn chưa đến 3 giờ, chưa đến thời gian ăn nên sinh viên vẫn chưa tan học, sinh viên không có tiết thì chơi game trong ký túc xá.
Căn tin vắng người, Lương Đa mừng phơi phới.
Anh đi dạo ở các quầy, viết hết lên mặt: Để mị nhìn xem món nào xứng với mị!
Món nào?
Lương Đa đi một vòng, anh thở dài: Con nít mới chọn lựa, người lớn tất nhiên sẽ lấy hết, nhưng mà...
Anh xoa bụng mình, lần đầu tiên tiếc nuối mình không phải blogger ăn uống.
(*) Blogger ăn uống (từ gốc 大胃王 - Đại vị vương): Là Mukbang trong tiếng Hàn, chỉ những người ăn uống trước máy quay phim.
Hết 13.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.