Chương 31
Tần Tam Kiến
05/10/2021
Tác giả: Tần Tam Kiến
Thể loại: Hiện đại, Bé chó săn tỏa nắng lạc quan niên hạ công X Bác sĩ theo chủ nghĩa độc thân thụ, ngọt văn, đô thị tình duyên, HE.
Tag của biên tập: Bé chó săn-thích làm nũng-tâm cơ-niên hạ công X Bác sĩ-miệng cứng tâm mềm thụ, duyên trời tác hợp, HE.
Biên tập: Đậu
Chương 31.
Nhà bác sĩ Lương không phải ai muốn đến thì đến.
Thói quen trước giờ của Lương Đa là giữ khoảng cách an toàn với người khác, dù là bạn bè cũng hiếm khi được anh mời đến nhà.
Dương Khiếu Văn từng đến một lần, hồi anh dọn nhà.
Quản Tiêu chưa từng đến, tên đó mắc bệnh ưa sạch sẽ, rủi sẽ nói ra gì đó khiến người ta muốn đập hắn.
Ngoài ra chỉ có cha mẹ của Lương Đa, mỗi lần cha mẹ đến anh phải khóa kín khóa kĩ mấy món đồ chơi nhỏ của mình, lo sợ hình tượng cao quý lạnh lùng cấm dục vỡ nát trước mặt cha mẹ.
Nhiều năm qua, Tưởng Hàn là người duy nhất được Lương Đa dẫn về nhà trong khi còn chưa thân quen đến mức đó, oắt con nên thấy vinh hạnh!
Song nói đi nói lại Lương Đa không thật sự muốn dẫn cậu về nhà, lúc nãy khi đỡ Tưởng Hàn ra ngoài anh hận không thể vứt luôn thằng nhóc thối tha này trên đường kệ xác cậu, nhưng dẫu gì bác sĩ Lương cũng là người có tấm lòng lương thiện.
Bây giờ Tưởng Hàn mà về trường học có lẽ ký túc xá đã khóa cửa, thuê phòng khách sạn cho cậu thì Lương Đa bủn xỉn tiếc tiền, vả lại cả hai đi thuê phòng sẽ có vẻ rất kỳ lạ, cũng chẳng thể thuê phòng xong quăng con ma men say khướt ở đó một mình rồi bỏ đi, Lương Đa không làm chuyện không phúc hậu vậy được.
Tóm lại chuyện này diễn ra như thế đó.
Đêm hôm khuya khoắt không kẹt xe giống giờ cao điểm buổi tối, đường từ bar về nhà thông thoáng, mất ít hơn 1/3 thời gian làm Lương Đa lại muốn cà khịa —— Lúc cuống cuồng thì kẹt cứng ngắc, lúc không vội về nhà chớp mắt một cái đến nơi ngay. Nói lý chỗ nào chứ!
Xe đậu yên ổn ở dưới lầu nhà Lương Đa, Lương Đa trả tiền xong mặt đen như nhọ nồi nhìn Tưởng Hàn.
Lúc này Tưởng Hàn đã tỉnh, tỉnh do sự nghiêng ngả giảm tốc độ xe mới vừa rồi, nhưng vẫn mông lung, mờ mịt nhìn Lương Đa rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đây là đâu?" Tưởng Hàn nấc, nồng mùi rượu.
"Trong núi." Lương Đa chuẩn bị xuống xe, "Đã tìm được người mua, tôi bán cậu."
Tưởng Hàn nhìn anh xuống xe lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng hiểu ra, lập tức lăn lê bò xuống xe, cậu chạy đuổi theo Lương Đa suýt vấp chân, may mắn đằng trước là Lương Đa, Tưởng Hàn bổ nhào tới rồi giữ vững người.
Lương Đa: "...Đương sự hối hận."
"Hối hận chuyện gì?" Tưởng Hàn đứng vững người, thành thật đi theo Lương Đa vào trong.
Nhưng cậu vẫn không thể đi ngay hàng thẳng lối.
Tưởng Hàn tưởng như chân mình không phải giẫm lên mặt đất mà là bọt xốp, dưới chân mềm mại, mềm đến mức bước nào cũng muốn ngã sấp mặt.
"Bác sĩ Lương, em không làm được." Tuy đàn ông không thể nói mình không được nhưng hiện giờ quả thật Tưởng Hàn không được.
Muốn đi vào cửa tòa nhà khu chung cư của Lương Đa thì trước tiênphải bước lên năm bậc thang, Tưởng Hàn đứng đó bám vào tay vịn, không bước nổi một bước.
"Sao?" Lương Đa quay đầu nhìn cậu, "Ăn vạ à?"
Lương Đa thật sự không ngờ có người có tửu lượng kém như thế, mới uống mấy ly, không đến mức này chứ?
Không đến mức này chứ cậu bạn ơi?
Không phải giờ tỉnh rồi sao?
Tỉnh rồi còn muốn giỡn gì?
Không đuổi mi đi đã là tốt lắm rồi, còn muốn gì hả?
Bác sĩ Lương ngàn chén không say không tài nào đồng cảm được với bé Tưởng tửu lượng chạm đáy, anh còn tưởng cậu oắt đang giả vờ.
"Chỉ mấy bậc thang thôi mà, hoặc là em tự đi hoặc là bắt xe quay về." Bác sĩ Lương cực kỳ ác nghiệt vô tình, lúc nói ra câu đó bản thân anh còn thấy chột dạ, "À thì, anh trả tiền xe cho em."
Lúc này không chột dạ.
Giờ đây thính lực của Tưởng Hàn cũng kém, phản ứng còn chậm nửa nhịp, Lương Đa đã bước đến mở cửa tòa nhà rồi mà cậu vẫn không nhúc nhích.
"Ngốc à?"
"Hả? Không hề." Tưởng Hàn ấm ức, nhưng để không bị đuổi đi cậu đành bất chấp gian khổ bước lên bậc thang.
Tưởng Hàn từ nhỏ đến lớn luôn là kiện tướng thể dục thể thao, là kiểu nam sinh thu hút ánh mắt người ta nhất trong đại hội thể thao, nhưng lúc này đây cậu y hệt một cụ ông 80 tuổi, còn là cụ ông cơ thể không cường tráng, hai tay nắm chặt tay vịn lạnh lẽo, run lẩy bẩy nhấc chân lên xong bỏ xuống.
Lương Đa nhìn mà ngạc nhiên: "Em thật đó hả?"
Tưởng Hàn đáng thương vô cùng tận nhìn Lương Đa: "Bác sĩ Lương, em không sao, cho em chút thời gian, em làm được."
Bác sĩ Lương nhìn cậu thanh niên "thân tàn chí kiên", anh không thể không lộ vẻ xúc động.
Anh thở dài, bước lại.
Cuối cùng Lương Đa dìu Tưởng Hàn bước vào cửa tòa nhà, nhưng nên oán trách thì vẫn phải oán trách: "Quái ghê, thật sự có người tửu lượng kém vậy sao?"
"Buồn vui của nhân loại nào liên quan gì đến nhau," Tưởng Hàn đứng trong thang máy tựa vào Lương Đa nói bùi ngùi, "Mà anh cứ nghĩ là em đang diễn."
"...Em nói thế càng giống diễn kịch."
Tưởng Hàn ngoan ngoãn câm miệng nín thinh.
Tưởng Hàn dán mắt nhìn con số trong thang máy, tuy xỉn nhưng nên căng thẳng vì thì vẫn phải căng thẳng.
Mình đến nhà của bác sĩ Lương rồi.
Mình cứ thế tiến dần vào nhà?
Không đúng, không thể sử dụng thành ngữ tiến dần vào nhà như thế.
Mình tu hú chiếm tổ?
Cũng không đúng, thành ngữ ấy không phải ý đó.
Thế là gì?
Lúc này tâm tư Tưởng Hàn bay loạn xạ, bay đến mức mọi thứ bắt đầu chệch đường ray.
Thang máy vang lên một tiếng "ting", Tưởng Hàn cười: "Đa Đa, bác sĩ nghe âm thanh này có giống lò vi sóng không?"
"...Câm miệng." Gọi gì mà Đa Đa!
Lương Đa liếc xéo, hỏi cậu: "Tự đi được không? Mặt đất bằng phẳng."
"Được." Một chữ được, giây tiếp theo Tưởng Hàn cụng trán vào vách tường bên ngoài thang máy.
"Em đúng là rất được." Lương Đa giơ tay kéo cổ tay cậu, "Bên này."
Tưởng Hàn e thẹn đi phía sau Lương Đa, một tay —— cổ tay được bác sĩ Lương nắm, một tay xoa mạnh cái trán bị cụng đau.
"Bác sĩ Lương, anh nói xem em có bị cụng phát ngốc không?"
"Bây giờ em đã ngốc rồi."
Lương Đa nghĩ mình cũng ngốc, không đuổi cậu đi mà dẫn cậu về làm gì chứ?
Thôi, đến cũng đến rồi, cứ thế này đi.
Hiện tại Lương Đa mang tâm thái cam chịu, anh dắt Tưởng Hàn đến cửa, móc chìa ra mở.
Không biết có phải Tưởng Hàn vừa bị cụng đầu không mà còn choáng váng hơn cả trước đó, sau khi đi vào cửa cậu ngã ngồi xuống kệ gác giày dép ở lối vào.
Cậu dựa tường nhìn Lương Đa: "Bác sĩ Lương, em không sao."
"Ai quan tâm em sao trăng gì?" Thật ra Lương Đa hơi lo lo nhưng vẫn mạnh miệng.
Anh đóng kĩ cửa, lấy dép ra: "Đừng hi vọng anh đổi dép cho em."
Lương Đa đổi dép xong đi vào nhà trước mặc kệ cậu oắt, anh về phòng thay đồ ngủ, suy ngẫm lát nữa nên xử lý Tưởng Hàn như thế nào.
Anh tính để Tưởng Hàn ngủ ở sofa phòng khách nhưng thấy làm vậy khá không nhân đạo, ngày hôm nay người ta đến giúp mình mới uống thành thế kia, bỏ người ta ngủ trong phòng khách thì đúng là không còn gì để nói.
Lương Đa vừa thay quần áo vừa đấu tranh vật lộn trong phòng ngủ một phen, cuối cùng anh quyết định để Tưởng Hàn ngủ trong phòng ngủ phụ, thậm chí lấy ra một bộ quần áo ở nhà mới chuẩn bị cho Tưởng Hàn mặc.
Khi Lương Đa ôm bộ quần áo trở ra thì thấy Tưởng Hàn ngồi ngủ ở đằng đó.
Một con heo say xỉn.
Lương Đa bước đến mới phát hiện oắt con Tưởng Hàn còn chưa đổi dép.
Tâm Lương Đa nói: Ta không biết hầu hạ người khác!
Kết quả anh ngồi xổm xuống gỡ đôi giày Tưởng Hàn đang mang.
Đã bao giờ Lương Đa chịu oan ức thế này!
Lúc anh đổi giày cho Tưởng Hàn thì giận đến mức hít sâu, niệm thầm: Đừng nổi giận, đừng nổi giận, cuộc đời như một vở kịch, vì có duyên mới gặp nhau...
Lương Đa vô cùng tri kỷ đổi dép cho Tưởng Hàn, ngẩng đầu lên thì thấy cậu đang nhìn mình.
"Em tỉnh mà không lên tiếng? Cố tình hay gì?"
"Không ạ." Tưởng Hàn cúi đầu nhìn người ngồi xổm trước mặt mình, nai con trong lòng bắt đầu nhảy disco, cậu không cầm lòng được nuốt nước bọt.
Đèn ở lối đi khá tối, Lương Đa vừa vào cửa thì đi thẳng vào phòng ngủ chứ không mở đèn phòng khách, lúc này cả hai đối mặt dưới tia sáng âm u lại tạo cảm giác ám muội không ngờ.
Là Lương Đa hoàn hồn trước: "Muốn nhìn lâu thì đưa anh 100 tệ."
(*) 100 CNY ≈ 353000 VND
Nói xong Lương Đa đứng lên không tính đếm xỉa cậu.
Lương Đa xoay người muốn bỏ đi thì Tưởng Hàn tóm lấy cổ tay anh: "Bác sĩ Lương."
"Em lại làm sao?" Lương Đa không kìm được quay đầu, phủ bộ quần áo ôm trong ngực xuống đầu cậu, "Tự thay quần áo rồi đi ngủ đi."
"Anh cho em nhìn nữa đi," Tưởng Hàn nói, "Em có tiền."
Lương Đa hơi ngớ ra, không nhịn được cười thành tiếng.
"Em có mốc xì."
"Thật mà." Tưởng Hàn nói, "Hôm nay em cố tình mang tiền theo, 300 tệ mà vẫn chưa tiêu đồng nào."
(*) 300 CNY ≈ 1059000 VND
"Ai thèm tiền của em." Lương Đa rút tay, đi đánh răng, "Anh đi đánh răng trước, em thay quần áo rồi vào sau, anh bỏ đồ dùng một lần ở bên cạnh bồn rửa mặt, em tự lấy."
"Vâng." Tưởng Hàn ôm quần áo ở nhà Lương Đa đưa, nhìn đối phương đi vào nhà vệ sinh.
Cậu thẫn thờ cả nửa buổi mới ngồi dậy, ban nãy thật sự không phải muốn lợi dụng Lương Đa để đối phương đổi dép cho mình, cậu ngủ thật, giờ vẫn chóng mặt.
Tưởng Hàn đỡ tường đứng dậy, loạng choạng đi vào trong phòng.
Nhà bác sĩ Lương rất lớn, trang trí cũng rất phong cách, mặc dù là phong cách tối giản nhưng vẫn cực ấm áp.
Tưởng Hàn nhìn thấy trên kệ treo tường trong phòng khách bày rất nhiều đồ trang trí đáng yêu, trên sofa còn xếp một loạt thú bông, cậu không đến đây sẽ không biết bác sĩ Lương thật ra là người đáng yêu đến thế.
Tưởng Hàn bước tới, thấy trên tường treo một bức tranh chữ viết mấy hàng dày đặc, không biết là gì, cậu đi lại gần mà suýt chút nữa va vào bàn, đứng bên dưới bức tranh chữ ngửa đầu đọc.
"Đừng nổi giận, cuộc đời như một vở kịch, vì có duyên mới gặp nhau..." Tưởng Hàn đọc xong nhoẻn cười, "Đáng yêu quá đi..."
"Làm gì đó?" Lương Đa đánh răng xong đi ra, có phần căm hờn.
Đáng lẽ Lương Đa sẽ tắm rửa, tối hôm nào trước khi ngủ anh cũng tắm nhưng hôm nay có người ngoài ở đây, đã vậy còn cảm thấy oắt con này có ý đồ xấu với mình nên mới không dám tắm, lỡ bị dâm dê thì biết làm sao?
Bác sĩ Lương rất chi là thận trọng.
Lương Đa bước đến, hối Tưởng Hàn đi thay quần áo đánh răng.
"Này là do anh viết?"
Lương Đa ngẩng đầu nhìn: "Em thấy viết rất đẹp đúng không?"
"Anh còn có thể viết bằng bút lông?" Tưởng Hàn thật lòng khen ngợi bác sĩ Lương, "Đỉnh ghê."
Lương Đa cười khẽ, chỉ vào con dấu ở góc phải bên dưới: "Em xem xem con dấu viết gì?"
"Thư tay Mèo Béo?"
"Anh mua trên mạng, ông chủ tên Mèo Béo."
"À..." Tưởng Hàn vỗ sai mông ngựa rốt cuộc ngoan ngoãn đi thay quần áo, cậu hỏi, "Em vào đó?"
Tưởng Hàn chỉ vào phòng ngủ sáng đèn.
"Nghĩ gì vậy? Đằng kia!" Tâm Lương Đa nghĩ: Cách xa phòng ngủ của ta ra!
Tưởng Hàn ngoan ngoãn gật đầu, loạng choạng đi vào phòng ngủ phụ.
Tưởng Hàn đẩy cửa, nhìn lướt một vòng căn phòng.
Phòng ngủ phụ không lớn, một tủ một giường, cò có tủ đầu giường hình vuông.
Tủ đầu giường là cửa kéo, cửa kéo bằng kính trong suốt.
Tưởng Hàn bước đến cạnh giường tính thay quần áo, nghiêng đầu thì thấy đồ vật ở bên trong tủ đầu giường.
Gần như ngay khoảnh khắc đó Lương Đa rú lên xông vào nhưng đã quá muộn.
Không chỉ trong ngăn tủ mà trên giường cũng có.
Giây phút này Tưởng Hàn đang cầm một vật màu hồng nhạt, dài, bằng silica gel ngỡ ngàng nhìn Lương Đa.
Lương Đa nói: "À... thú thật anh còn là một nhà sưu tập."
- - - - - - - - -
Thứ Tưởng Hàn cầm, tui mà là Đa Đa tui không thiết sống nữa...
Thể loại: Hiện đại, Bé chó săn tỏa nắng lạc quan niên hạ công X Bác sĩ theo chủ nghĩa độc thân thụ, ngọt văn, đô thị tình duyên, HE.
Tag của biên tập: Bé chó săn-thích làm nũng-tâm cơ-niên hạ công X Bác sĩ-miệng cứng tâm mềm thụ, duyên trời tác hợp, HE.
Biên tập: Đậu
Chương 31.
Nhà bác sĩ Lương không phải ai muốn đến thì đến.
Thói quen trước giờ của Lương Đa là giữ khoảng cách an toàn với người khác, dù là bạn bè cũng hiếm khi được anh mời đến nhà.
Dương Khiếu Văn từng đến một lần, hồi anh dọn nhà.
Quản Tiêu chưa từng đến, tên đó mắc bệnh ưa sạch sẽ, rủi sẽ nói ra gì đó khiến người ta muốn đập hắn.
Ngoài ra chỉ có cha mẹ của Lương Đa, mỗi lần cha mẹ đến anh phải khóa kín khóa kĩ mấy món đồ chơi nhỏ của mình, lo sợ hình tượng cao quý lạnh lùng cấm dục vỡ nát trước mặt cha mẹ.
Nhiều năm qua, Tưởng Hàn là người duy nhất được Lương Đa dẫn về nhà trong khi còn chưa thân quen đến mức đó, oắt con nên thấy vinh hạnh!
Song nói đi nói lại Lương Đa không thật sự muốn dẫn cậu về nhà, lúc nãy khi đỡ Tưởng Hàn ra ngoài anh hận không thể vứt luôn thằng nhóc thối tha này trên đường kệ xác cậu, nhưng dẫu gì bác sĩ Lương cũng là người có tấm lòng lương thiện.
Bây giờ Tưởng Hàn mà về trường học có lẽ ký túc xá đã khóa cửa, thuê phòng khách sạn cho cậu thì Lương Đa bủn xỉn tiếc tiền, vả lại cả hai đi thuê phòng sẽ có vẻ rất kỳ lạ, cũng chẳng thể thuê phòng xong quăng con ma men say khướt ở đó một mình rồi bỏ đi, Lương Đa không làm chuyện không phúc hậu vậy được.
Tóm lại chuyện này diễn ra như thế đó.
Đêm hôm khuya khoắt không kẹt xe giống giờ cao điểm buổi tối, đường từ bar về nhà thông thoáng, mất ít hơn 1/3 thời gian làm Lương Đa lại muốn cà khịa —— Lúc cuống cuồng thì kẹt cứng ngắc, lúc không vội về nhà chớp mắt một cái đến nơi ngay. Nói lý chỗ nào chứ!
Xe đậu yên ổn ở dưới lầu nhà Lương Đa, Lương Đa trả tiền xong mặt đen như nhọ nồi nhìn Tưởng Hàn.
Lúc này Tưởng Hàn đã tỉnh, tỉnh do sự nghiêng ngả giảm tốc độ xe mới vừa rồi, nhưng vẫn mông lung, mờ mịt nhìn Lương Đa rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đây là đâu?" Tưởng Hàn nấc, nồng mùi rượu.
"Trong núi." Lương Đa chuẩn bị xuống xe, "Đã tìm được người mua, tôi bán cậu."
Tưởng Hàn nhìn anh xuống xe lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng hiểu ra, lập tức lăn lê bò xuống xe, cậu chạy đuổi theo Lương Đa suýt vấp chân, may mắn đằng trước là Lương Đa, Tưởng Hàn bổ nhào tới rồi giữ vững người.
Lương Đa: "...Đương sự hối hận."
"Hối hận chuyện gì?" Tưởng Hàn đứng vững người, thành thật đi theo Lương Đa vào trong.
Nhưng cậu vẫn không thể đi ngay hàng thẳng lối.
Tưởng Hàn tưởng như chân mình không phải giẫm lên mặt đất mà là bọt xốp, dưới chân mềm mại, mềm đến mức bước nào cũng muốn ngã sấp mặt.
"Bác sĩ Lương, em không làm được." Tuy đàn ông không thể nói mình không được nhưng hiện giờ quả thật Tưởng Hàn không được.
Muốn đi vào cửa tòa nhà khu chung cư của Lương Đa thì trước tiênphải bước lên năm bậc thang, Tưởng Hàn đứng đó bám vào tay vịn, không bước nổi một bước.
"Sao?" Lương Đa quay đầu nhìn cậu, "Ăn vạ à?"
Lương Đa thật sự không ngờ có người có tửu lượng kém như thế, mới uống mấy ly, không đến mức này chứ?
Không đến mức này chứ cậu bạn ơi?
Không phải giờ tỉnh rồi sao?
Tỉnh rồi còn muốn giỡn gì?
Không đuổi mi đi đã là tốt lắm rồi, còn muốn gì hả?
Bác sĩ Lương ngàn chén không say không tài nào đồng cảm được với bé Tưởng tửu lượng chạm đáy, anh còn tưởng cậu oắt đang giả vờ.
"Chỉ mấy bậc thang thôi mà, hoặc là em tự đi hoặc là bắt xe quay về." Bác sĩ Lương cực kỳ ác nghiệt vô tình, lúc nói ra câu đó bản thân anh còn thấy chột dạ, "À thì, anh trả tiền xe cho em."
Lúc này không chột dạ.
Giờ đây thính lực của Tưởng Hàn cũng kém, phản ứng còn chậm nửa nhịp, Lương Đa đã bước đến mở cửa tòa nhà rồi mà cậu vẫn không nhúc nhích.
"Ngốc à?"
"Hả? Không hề." Tưởng Hàn ấm ức, nhưng để không bị đuổi đi cậu đành bất chấp gian khổ bước lên bậc thang.
Tưởng Hàn từ nhỏ đến lớn luôn là kiện tướng thể dục thể thao, là kiểu nam sinh thu hút ánh mắt người ta nhất trong đại hội thể thao, nhưng lúc này đây cậu y hệt một cụ ông 80 tuổi, còn là cụ ông cơ thể không cường tráng, hai tay nắm chặt tay vịn lạnh lẽo, run lẩy bẩy nhấc chân lên xong bỏ xuống.
Lương Đa nhìn mà ngạc nhiên: "Em thật đó hả?"
Tưởng Hàn đáng thương vô cùng tận nhìn Lương Đa: "Bác sĩ Lương, em không sao, cho em chút thời gian, em làm được."
Bác sĩ Lương nhìn cậu thanh niên "thân tàn chí kiên", anh không thể không lộ vẻ xúc động.
Anh thở dài, bước lại.
Cuối cùng Lương Đa dìu Tưởng Hàn bước vào cửa tòa nhà, nhưng nên oán trách thì vẫn phải oán trách: "Quái ghê, thật sự có người tửu lượng kém vậy sao?"
"Buồn vui của nhân loại nào liên quan gì đến nhau," Tưởng Hàn đứng trong thang máy tựa vào Lương Đa nói bùi ngùi, "Mà anh cứ nghĩ là em đang diễn."
"...Em nói thế càng giống diễn kịch."
Tưởng Hàn ngoan ngoãn câm miệng nín thinh.
Tưởng Hàn dán mắt nhìn con số trong thang máy, tuy xỉn nhưng nên căng thẳng vì thì vẫn phải căng thẳng.
Mình đến nhà của bác sĩ Lương rồi.
Mình cứ thế tiến dần vào nhà?
Không đúng, không thể sử dụng thành ngữ tiến dần vào nhà như thế.
Mình tu hú chiếm tổ?
Cũng không đúng, thành ngữ ấy không phải ý đó.
Thế là gì?
Lúc này tâm tư Tưởng Hàn bay loạn xạ, bay đến mức mọi thứ bắt đầu chệch đường ray.
Thang máy vang lên một tiếng "ting", Tưởng Hàn cười: "Đa Đa, bác sĩ nghe âm thanh này có giống lò vi sóng không?"
"...Câm miệng." Gọi gì mà Đa Đa!
Lương Đa liếc xéo, hỏi cậu: "Tự đi được không? Mặt đất bằng phẳng."
"Được." Một chữ được, giây tiếp theo Tưởng Hàn cụng trán vào vách tường bên ngoài thang máy.
"Em đúng là rất được." Lương Đa giơ tay kéo cổ tay cậu, "Bên này."
Tưởng Hàn e thẹn đi phía sau Lương Đa, một tay —— cổ tay được bác sĩ Lương nắm, một tay xoa mạnh cái trán bị cụng đau.
"Bác sĩ Lương, anh nói xem em có bị cụng phát ngốc không?"
"Bây giờ em đã ngốc rồi."
Lương Đa nghĩ mình cũng ngốc, không đuổi cậu đi mà dẫn cậu về làm gì chứ?
Thôi, đến cũng đến rồi, cứ thế này đi.
Hiện tại Lương Đa mang tâm thái cam chịu, anh dắt Tưởng Hàn đến cửa, móc chìa ra mở.
Không biết có phải Tưởng Hàn vừa bị cụng đầu không mà còn choáng váng hơn cả trước đó, sau khi đi vào cửa cậu ngã ngồi xuống kệ gác giày dép ở lối vào.
Cậu dựa tường nhìn Lương Đa: "Bác sĩ Lương, em không sao."
"Ai quan tâm em sao trăng gì?" Thật ra Lương Đa hơi lo lo nhưng vẫn mạnh miệng.
Anh đóng kĩ cửa, lấy dép ra: "Đừng hi vọng anh đổi dép cho em."
Lương Đa đổi dép xong đi vào nhà trước mặc kệ cậu oắt, anh về phòng thay đồ ngủ, suy ngẫm lát nữa nên xử lý Tưởng Hàn như thế nào.
Anh tính để Tưởng Hàn ngủ ở sofa phòng khách nhưng thấy làm vậy khá không nhân đạo, ngày hôm nay người ta đến giúp mình mới uống thành thế kia, bỏ người ta ngủ trong phòng khách thì đúng là không còn gì để nói.
Lương Đa vừa thay quần áo vừa đấu tranh vật lộn trong phòng ngủ một phen, cuối cùng anh quyết định để Tưởng Hàn ngủ trong phòng ngủ phụ, thậm chí lấy ra một bộ quần áo ở nhà mới chuẩn bị cho Tưởng Hàn mặc.
Khi Lương Đa ôm bộ quần áo trở ra thì thấy Tưởng Hàn ngồi ngủ ở đằng đó.
Một con heo say xỉn.
Lương Đa bước đến mới phát hiện oắt con Tưởng Hàn còn chưa đổi dép.
Tâm Lương Đa nói: Ta không biết hầu hạ người khác!
Kết quả anh ngồi xổm xuống gỡ đôi giày Tưởng Hàn đang mang.
Đã bao giờ Lương Đa chịu oan ức thế này!
Lúc anh đổi giày cho Tưởng Hàn thì giận đến mức hít sâu, niệm thầm: Đừng nổi giận, đừng nổi giận, cuộc đời như một vở kịch, vì có duyên mới gặp nhau...
Lương Đa vô cùng tri kỷ đổi dép cho Tưởng Hàn, ngẩng đầu lên thì thấy cậu đang nhìn mình.
"Em tỉnh mà không lên tiếng? Cố tình hay gì?"
"Không ạ." Tưởng Hàn cúi đầu nhìn người ngồi xổm trước mặt mình, nai con trong lòng bắt đầu nhảy disco, cậu không cầm lòng được nuốt nước bọt.
Đèn ở lối đi khá tối, Lương Đa vừa vào cửa thì đi thẳng vào phòng ngủ chứ không mở đèn phòng khách, lúc này cả hai đối mặt dưới tia sáng âm u lại tạo cảm giác ám muội không ngờ.
Là Lương Đa hoàn hồn trước: "Muốn nhìn lâu thì đưa anh 100 tệ."
(*) 100 CNY ≈ 353000 VND
Nói xong Lương Đa đứng lên không tính đếm xỉa cậu.
Lương Đa xoay người muốn bỏ đi thì Tưởng Hàn tóm lấy cổ tay anh: "Bác sĩ Lương."
"Em lại làm sao?" Lương Đa không kìm được quay đầu, phủ bộ quần áo ôm trong ngực xuống đầu cậu, "Tự thay quần áo rồi đi ngủ đi."
"Anh cho em nhìn nữa đi," Tưởng Hàn nói, "Em có tiền."
Lương Đa hơi ngớ ra, không nhịn được cười thành tiếng.
"Em có mốc xì."
"Thật mà." Tưởng Hàn nói, "Hôm nay em cố tình mang tiền theo, 300 tệ mà vẫn chưa tiêu đồng nào."
(*) 300 CNY ≈ 1059000 VND
"Ai thèm tiền của em." Lương Đa rút tay, đi đánh răng, "Anh đi đánh răng trước, em thay quần áo rồi vào sau, anh bỏ đồ dùng một lần ở bên cạnh bồn rửa mặt, em tự lấy."
"Vâng." Tưởng Hàn ôm quần áo ở nhà Lương Đa đưa, nhìn đối phương đi vào nhà vệ sinh.
Cậu thẫn thờ cả nửa buổi mới ngồi dậy, ban nãy thật sự không phải muốn lợi dụng Lương Đa để đối phương đổi dép cho mình, cậu ngủ thật, giờ vẫn chóng mặt.
Tưởng Hàn đỡ tường đứng dậy, loạng choạng đi vào trong phòng.
Nhà bác sĩ Lương rất lớn, trang trí cũng rất phong cách, mặc dù là phong cách tối giản nhưng vẫn cực ấm áp.
Tưởng Hàn nhìn thấy trên kệ treo tường trong phòng khách bày rất nhiều đồ trang trí đáng yêu, trên sofa còn xếp một loạt thú bông, cậu không đến đây sẽ không biết bác sĩ Lương thật ra là người đáng yêu đến thế.
Tưởng Hàn bước tới, thấy trên tường treo một bức tranh chữ viết mấy hàng dày đặc, không biết là gì, cậu đi lại gần mà suýt chút nữa va vào bàn, đứng bên dưới bức tranh chữ ngửa đầu đọc.
"Đừng nổi giận, cuộc đời như một vở kịch, vì có duyên mới gặp nhau..." Tưởng Hàn đọc xong nhoẻn cười, "Đáng yêu quá đi..."
"Làm gì đó?" Lương Đa đánh răng xong đi ra, có phần căm hờn.
Đáng lẽ Lương Đa sẽ tắm rửa, tối hôm nào trước khi ngủ anh cũng tắm nhưng hôm nay có người ngoài ở đây, đã vậy còn cảm thấy oắt con này có ý đồ xấu với mình nên mới không dám tắm, lỡ bị dâm dê thì biết làm sao?
Bác sĩ Lương rất chi là thận trọng.
Lương Đa bước đến, hối Tưởng Hàn đi thay quần áo đánh răng.
"Này là do anh viết?"
Lương Đa ngẩng đầu nhìn: "Em thấy viết rất đẹp đúng không?"
"Anh còn có thể viết bằng bút lông?" Tưởng Hàn thật lòng khen ngợi bác sĩ Lương, "Đỉnh ghê."
Lương Đa cười khẽ, chỉ vào con dấu ở góc phải bên dưới: "Em xem xem con dấu viết gì?"
"Thư tay Mèo Béo?"
"Anh mua trên mạng, ông chủ tên Mèo Béo."
"À..." Tưởng Hàn vỗ sai mông ngựa rốt cuộc ngoan ngoãn đi thay quần áo, cậu hỏi, "Em vào đó?"
Tưởng Hàn chỉ vào phòng ngủ sáng đèn.
"Nghĩ gì vậy? Đằng kia!" Tâm Lương Đa nghĩ: Cách xa phòng ngủ của ta ra!
Tưởng Hàn ngoan ngoãn gật đầu, loạng choạng đi vào phòng ngủ phụ.
Tưởng Hàn đẩy cửa, nhìn lướt một vòng căn phòng.
Phòng ngủ phụ không lớn, một tủ một giường, cò có tủ đầu giường hình vuông.
Tủ đầu giường là cửa kéo, cửa kéo bằng kính trong suốt.
Tưởng Hàn bước đến cạnh giường tính thay quần áo, nghiêng đầu thì thấy đồ vật ở bên trong tủ đầu giường.
Gần như ngay khoảnh khắc đó Lương Đa rú lên xông vào nhưng đã quá muộn.
Không chỉ trong ngăn tủ mà trên giường cũng có.
Giây phút này Tưởng Hàn đang cầm một vật màu hồng nhạt, dài, bằng silica gel ngỡ ngàng nhìn Lương Đa.
Lương Đa nói: "À... thú thật anh còn là một nhà sưu tập."
- - - - - - - - -
Thứ Tưởng Hàn cầm, tui mà là Đa Đa tui không thiết sống nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.