Chương 9
Tần Tam Kiến
29/07/2021
Thật ra Tưởng Hàn khá bất ngờ với biểu hiện của bản thân, cậu không ngờ chỉ là hẹn gặp mặt với bác sĩ Lương lấy thẻ sinh viên thôi mà lại phấn khích đến độ mất ngủ.
Bình thường nếp sống của Tưởng Hàn rất tốt, làm việc và nghỉ ngơi đều khá quy luật, 7 giờ sáng thức dậy, 10 giờ 30 đi ngủ, chỉ cần ký túc xá tắt đèn thì cậu lập tức đặt điện thoại xuống ngủ, có thể nói đây là một hình mẫu cho giới trẻ thời nay về mặt này.
Nhưng ngày hôm nay, bạn cùng phòng đều đã ngủ còn cậu vẫn mở mắt nhìn trần nhà.
Tưởng Hàn lấy điện thoại ra, dùng chăn che ánh sáng, đọc lại lịch sử trò chuyện của mình và bác sĩ Lương.
Lương Đa.
Cậu thấy tên của người này rất dễ nghe, là kiểu êm ái bùi tai, đọc hai chữ đó thôi mà như một gương mặt tươi cười đã hiện lên, rất phù hợp với đối phương.
Tưởng Hàn rúc trong chăn nhấn vào trang chủ mạng Renren của Lương Đa.
Trong một quãng thời gian rất dài, nền tảng xã hội này chiếm địa vị khá lớn trong tim của các sinh viên đại học, có điều mấy năm gần đây quả thật đã suy giảm.
Tưởng Hàn chỉ mới biết có một nền tảng như thế vào mùa hè năm ấy khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh Đại học, sau khi đăng ký tài khoản trên đó thì tìm ra rất nhiều học trưởng học tỷ, về sau khi đến trường học mọi người đều thành người quen. Nhưng mà hai năm qua người xung quanh cũng lục tục chuyển sang chiến bên Weibo, mạng Renren sau khi cải tiến đủ các phiên bản thì không còn tiện lợi như trước kia nữa. Con người Tưởng Hàn cũng hơi hoài cựu nên vẫn không xóa app trên điện thoại, có điều trước khi Lương Đa gửi tin nhắn thì đúng là đã lâu rồi cậu không mở nó ra.
Cậu xem lướt trang chủ của Lương Đa, nhận ra sau khi anh ấy đi làm thì gần như không vào đây mấy, song trước kia Lương Đa thật sự rất thú vị.
Tưởng Hàn nhìn thấy rất nhiều hình thời sinh viên của Lương Đa, khi đó Lương Đa là người thu hút sự chú ý nhất trong đám đông -- Anh không cao không thấp, mảnh khảnh trắng trẻo, đeo kính cận kim loại nửa viền, gương mặt thanh tú nhưng không mất đi sự khí phách, trông tự tin còn thích cười.
Những tấm hình đều được Lương Đa tỉ mỉ phân loại.
Từ khi học năm nhất đến khi tốt nghiệp, mỗi một thời kỳ đều được phân loại đăng lên các album khác nhau, thậm chí còn đánh dấu thời gian.
Không những vậy, cả hình của những hoạt động anh ấy tham gia cũng đều được phân loại rõ ràng.
Tưởng Hàn nhìn thấy Lương Đa học khóa huấn luyện quân sự khi mới vào đại học, mặc quân phục ngụy trang rộng thùng thình đứng dưới ánh mặt trời làm mặt xấu.
Rồi Lương Đa mặc vest đen diễn thuyết, nhìn thời gian, lúc đó chắc anh học năm hai, diễn thuyết cấp trường đại diện cho học viện bọn anh tham gia, giành vị trí thứ hai.
Lương Đa rất thú vị, tự bình luận bên dưới tấm hình ấy: Chắc chắn là vì mị phát âm không được cái từ kia nên mới chấm mị về nhì! Nhưng mị đọc không được đấy biết làm sao giờ?! Nhà ngươi cắn mị đi!
Tưởng Hàn đọc bình luận đó xong, suýt chút nữa cười thành tiếng giữa đêm hôm khuya khoắt.
Lương Đa lúc còn là sinh viên thật sự đáng yêu. Tưởng Hàn nhìn mà mê.
Cà khịa căn tin trường tăng giá, cà khịa bác gái múc cơm nào đó ở căn tin dữ như chằn lửa.
Cà khịa đào vàng đóng lon ở siêu thị quá hạn sử dụng, cà khịa xâu kẹo hồ lô ở cửa siêu thị toàn mùi như tàn thuốc.
Những lời cà khịa của Lương Đa rất thú vị, quan trọng nhất cuối mỗi lời cà khịa đều sẽ có một câu: Nhưng vẫn phải ăn, thèm.
Ngoại trừ cà khịa ra thì cũng có những dòng nhật ký tràn trề cảm xúc, cách hành văn của Lương Đa siêu tốt, chỉ đôi ba câu gặp gỡ và biệt ly mà đến mức người đọc đồng cảm với anh.
Có một phần nhật ký viết Lương Đa đi đảo Cổ Lãng một mình vào kỳ nghỉ, buổi tối nằm trên giường ở nhà trọ lắng nghe tiếng mưa rơi xem "Khang Hy đến rồi", cuối nhật ký anh viết: Nếu mình không học Y hoặc sau này mất đi hứng thú với cuộc sống ban đầu thì hi vọng có thể đến đây mở một quán trọ, đến lúc đó khách ngủ trong phòng, còn mình ngủ dưới sàn cạnh quầy rượu, đến hai giờ khuya nghe tiếng mưa xem chương trình tạp kỹ, đợi mưa tạnh thì đi mua đồ ăn.
(*) Đảo Cổ Lãng là một hòn đảo nhỏ chỉ dành cho người đi bộ nằm ở ngoài khơi bờ biển Hạ Môn, tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc. Đây là một trong những điểm thu hút khách du lịch nhất Trung Quốc với khoảng 10 triệu du khách mỗi năm - Theo Wiki.
(*) "Khang Hy đến rồi": Một show tạp kỹ có thật ở Trung.
Tưởng Hàn chưa từng đi đảo Cổ Lãng, cũng chưa từng lắng nghe tiếng mưa lúc 2 giờ khuya ở đảo Cổ Lãng, nhưng đọc lời văn của Lương Đa lại có cảm tưởng như hòa mình vào trong đó. . truyện đam mỹ
Cậu phát hiện Lương Đa trừ thiên phú chúa hề ra thì còn rất lãng mạn, đến đó mở quán trọ, nghe có vẻ hay ho.
Tưởng Hàn không biết mình ngủ lúc nào, nhưng khi tỉnh dậy vừa đúng 7 giờ sáng.
Điện thoại chỉ còn lại 27% pin, cậu lật đật xuống giường sạc điện.
Sau khi dậy, bạn cùng phòng nói: "Hình như tối qua phòng tụi mình có ma."
Tưởng Hàn ngoái đầu nhìn hắn: "Sao biết?"
"Nửa đêm trong cơn mơ màng, tao nghe thấy tiếng cười kỳ dị." Bạn cùng phòng rùng mình, tròng áo hoodie vào, "Tao đã lạnh sẵn rồi, mà nhớ đến tiếng cười đó tao càng lạnh hơn."
Tưởng Hàn thầm nói: Mình cười hả ta? Sao mình không biết?
Bạn cùng phòng vẫn lầu bầu: "Lúc trước tao nghe chuyện ma ở tầng đối diện, mấy thằng ngành Toán học tìm đạo sĩ đến bắt ma, nếu không lát nữa tao hỏi xem có cách nào liên lạc không, giá cả phải chăng chúng ta cũng làm một trận đi."
Thấy hắn nghĩ là thật, Tưởng Hàn sợ hắn sẽ đi thực hiện nghi lễ bắt ma quỷ gì đó nên nhanh chóng cản lại: "Không sao không sao đâu, anh Chu đừng sợ, chút việc nhỏ đó giao cho thằng em này xử lý đi."
Bạn cùng phòng bưng chậu rửa mặt chuẩn bị đi thì nghi ngờ liếc nhìn Tưởng Hàn: "Mày chắc chứ?"
"Chắc." Tưởng Hàn trả lời cực kỳ kiên định.
Đương nhiên chắc, chỉ cần nửa đêm không lén xem trang chủ Renren của Lương Đa thì "con ma" đó sẽ không xuất hiện.
"Ờ được." Bạn cùng phòng miễn cưỡng đồng ý, vẫn hơi tiếc vì không được mời đạo sĩ, dù sao nghĩ đến cảnh đạo sĩ bắt ma thôi cũng thấy kích thích không chịu được.
"Giao cho mày xử lý," bạn cùng phòng vừa ngáp vừa đi ra ngoài nói, "Lỡ như là ma nữ thì xem như giải quyết vấn đề riêng tư của mày, tao có bạn gái rồi nên không giành với mày."
Tưởng Hàn nhịn cười thiếu điều thành nội thương: "Cảm tạ ngài nhé."
Không cần ma nữ, nhưng nếu là ma nam có hình dạng giống bác sĩ Lương cũng không phải không thể cân nhắc.
Tình người duyên ma gì đó, nghe thôi đã thấy mất hồn lắm rồi, không làm tốt về sau sẽ có thể bị đồn thổi thành một chuyện kỳ thú kéo dài không dứt trong trường học.
Hết 09.
Bình thường nếp sống của Tưởng Hàn rất tốt, làm việc và nghỉ ngơi đều khá quy luật, 7 giờ sáng thức dậy, 10 giờ 30 đi ngủ, chỉ cần ký túc xá tắt đèn thì cậu lập tức đặt điện thoại xuống ngủ, có thể nói đây là một hình mẫu cho giới trẻ thời nay về mặt này.
Nhưng ngày hôm nay, bạn cùng phòng đều đã ngủ còn cậu vẫn mở mắt nhìn trần nhà.
Tưởng Hàn lấy điện thoại ra, dùng chăn che ánh sáng, đọc lại lịch sử trò chuyện của mình và bác sĩ Lương.
Lương Đa.
Cậu thấy tên của người này rất dễ nghe, là kiểu êm ái bùi tai, đọc hai chữ đó thôi mà như một gương mặt tươi cười đã hiện lên, rất phù hợp với đối phương.
Tưởng Hàn rúc trong chăn nhấn vào trang chủ mạng Renren của Lương Đa.
Trong một quãng thời gian rất dài, nền tảng xã hội này chiếm địa vị khá lớn trong tim của các sinh viên đại học, có điều mấy năm gần đây quả thật đã suy giảm.
Tưởng Hàn chỉ mới biết có một nền tảng như thế vào mùa hè năm ấy khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh Đại học, sau khi đăng ký tài khoản trên đó thì tìm ra rất nhiều học trưởng học tỷ, về sau khi đến trường học mọi người đều thành người quen. Nhưng mà hai năm qua người xung quanh cũng lục tục chuyển sang chiến bên Weibo, mạng Renren sau khi cải tiến đủ các phiên bản thì không còn tiện lợi như trước kia nữa. Con người Tưởng Hàn cũng hơi hoài cựu nên vẫn không xóa app trên điện thoại, có điều trước khi Lương Đa gửi tin nhắn thì đúng là đã lâu rồi cậu không mở nó ra.
Cậu xem lướt trang chủ của Lương Đa, nhận ra sau khi anh ấy đi làm thì gần như không vào đây mấy, song trước kia Lương Đa thật sự rất thú vị.
Tưởng Hàn nhìn thấy rất nhiều hình thời sinh viên của Lương Đa, khi đó Lương Đa là người thu hút sự chú ý nhất trong đám đông -- Anh không cao không thấp, mảnh khảnh trắng trẻo, đeo kính cận kim loại nửa viền, gương mặt thanh tú nhưng không mất đi sự khí phách, trông tự tin còn thích cười.
Những tấm hình đều được Lương Đa tỉ mỉ phân loại.
Từ khi học năm nhất đến khi tốt nghiệp, mỗi một thời kỳ đều được phân loại đăng lên các album khác nhau, thậm chí còn đánh dấu thời gian.
Không những vậy, cả hình của những hoạt động anh ấy tham gia cũng đều được phân loại rõ ràng.
Tưởng Hàn nhìn thấy Lương Đa học khóa huấn luyện quân sự khi mới vào đại học, mặc quân phục ngụy trang rộng thùng thình đứng dưới ánh mặt trời làm mặt xấu.
Rồi Lương Đa mặc vest đen diễn thuyết, nhìn thời gian, lúc đó chắc anh học năm hai, diễn thuyết cấp trường đại diện cho học viện bọn anh tham gia, giành vị trí thứ hai.
Lương Đa rất thú vị, tự bình luận bên dưới tấm hình ấy: Chắc chắn là vì mị phát âm không được cái từ kia nên mới chấm mị về nhì! Nhưng mị đọc không được đấy biết làm sao giờ?! Nhà ngươi cắn mị đi!
Tưởng Hàn đọc bình luận đó xong, suýt chút nữa cười thành tiếng giữa đêm hôm khuya khoắt.
Lương Đa lúc còn là sinh viên thật sự đáng yêu. Tưởng Hàn nhìn mà mê.
Cà khịa căn tin trường tăng giá, cà khịa bác gái múc cơm nào đó ở căn tin dữ như chằn lửa.
Cà khịa đào vàng đóng lon ở siêu thị quá hạn sử dụng, cà khịa xâu kẹo hồ lô ở cửa siêu thị toàn mùi như tàn thuốc.
Những lời cà khịa của Lương Đa rất thú vị, quan trọng nhất cuối mỗi lời cà khịa đều sẽ có một câu: Nhưng vẫn phải ăn, thèm.
Ngoại trừ cà khịa ra thì cũng có những dòng nhật ký tràn trề cảm xúc, cách hành văn của Lương Đa siêu tốt, chỉ đôi ba câu gặp gỡ và biệt ly mà đến mức người đọc đồng cảm với anh.
Có một phần nhật ký viết Lương Đa đi đảo Cổ Lãng một mình vào kỳ nghỉ, buổi tối nằm trên giường ở nhà trọ lắng nghe tiếng mưa rơi xem "Khang Hy đến rồi", cuối nhật ký anh viết: Nếu mình không học Y hoặc sau này mất đi hứng thú với cuộc sống ban đầu thì hi vọng có thể đến đây mở một quán trọ, đến lúc đó khách ngủ trong phòng, còn mình ngủ dưới sàn cạnh quầy rượu, đến hai giờ khuya nghe tiếng mưa xem chương trình tạp kỹ, đợi mưa tạnh thì đi mua đồ ăn.
(*) Đảo Cổ Lãng là một hòn đảo nhỏ chỉ dành cho người đi bộ nằm ở ngoài khơi bờ biển Hạ Môn, tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc. Đây là một trong những điểm thu hút khách du lịch nhất Trung Quốc với khoảng 10 triệu du khách mỗi năm - Theo Wiki.
(*) "Khang Hy đến rồi": Một show tạp kỹ có thật ở Trung.
Tưởng Hàn chưa từng đi đảo Cổ Lãng, cũng chưa từng lắng nghe tiếng mưa lúc 2 giờ khuya ở đảo Cổ Lãng, nhưng đọc lời văn của Lương Đa lại có cảm tưởng như hòa mình vào trong đó. . truyện đam mỹ
Cậu phát hiện Lương Đa trừ thiên phú chúa hề ra thì còn rất lãng mạn, đến đó mở quán trọ, nghe có vẻ hay ho.
Tưởng Hàn không biết mình ngủ lúc nào, nhưng khi tỉnh dậy vừa đúng 7 giờ sáng.
Điện thoại chỉ còn lại 27% pin, cậu lật đật xuống giường sạc điện.
Sau khi dậy, bạn cùng phòng nói: "Hình như tối qua phòng tụi mình có ma."
Tưởng Hàn ngoái đầu nhìn hắn: "Sao biết?"
"Nửa đêm trong cơn mơ màng, tao nghe thấy tiếng cười kỳ dị." Bạn cùng phòng rùng mình, tròng áo hoodie vào, "Tao đã lạnh sẵn rồi, mà nhớ đến tiếng cười đó tao càng lạnh hơn."
Tưởng Hàn thầm nói: Mình cười hả ta? Sao mình không biết?
Bạn cùng phòng vẫn lầu bầu: "Lúc trước tao nghe chuyện ma ở tầng đối diện, mấy thằng ngành Toán học tìm đạo sĩ đến bắt ma, nếu không lát nữa tao hỏi xem có cách nào liên lạc không, giá cả phải chăng chúng ta cũng làm một trận đi."
Thấy hắn nghĩ là thật, Tưởng Hàn sợ hắn sẽ đi thực hiện nghi lễ bắt ma quỷ gì đó nên nhanh chóng cản lại: "Không sao không sao đâu, anh Chu đừng sợ, chút việc nhỏ đó giao cho thằng em này xử lý đi."
Bạn cùng phòng bưng chậu rửa mặt chuẩn bị đi thì nghi ngờ liếc nhìn Tưởng Hàn: "Mày chắc chứ?"
"Chắc." Tưởng Hàn trả lời cực kỳ kiên định.
Đương nhiên chắc, chỉ cần nửa đêm không lén xem trang chủ Renren của Lương Đa thì "con ma" đó sẽ không xuất hiện.
"Ờ được." Bạn cùng phòng miễn cưỡng đồng ý, vẫn hơi tiếc vì không được mời đạo sĩ, dù sao nghĩ đến cảnh đạo sĩ bắt ma thôi cũng thấy kích thích không chịu được.
"Giao cho mày xử lý," bạn cùng phòng vừa ngáp vừa đi ra ngoài nói, "Lỡ như là ma nữ thì xem như giải quyết vấn đề riêng tư của mày, tao có bạn gái rồi nên không giành với mày."
Tưởng Hàn nhịn cười thiếu điều thành nội thương: "Cảm tạ ngài nhé."
Không cần ma nữ, nhưng nếu là ma nam có hình dạng giống bác sĩ Lương cũng không phải không thể cân nhắc.
Tình người duyên ma gì đó, nghe thôi đã thấy mất hồn lắm rồi, không làm tốt về sau sẽ có thể bị đồn thổi thành một chuyện kỳ thú kéo dài không dứt trong trường học.
Hết 09.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.