Chương 7: Trên đường
Tọa Chước Linh Linh Thủy
06/08/2015
Đi theo Vương đại nương một lát liền đến đường lớn , nhìn trước sau một chút , Giang Lăng mới phát hiện nơi nàng ở cách trấn nhỏ rất gần .Đứng ở đầu thôn là có thể thấy được những căn nhà trấn trên . Đường đi đến đó cũng khoảng vài phút lộ trình .Mà hai nhà Giang gia cùng Vương gia ở gần cửa thôn , cũng là nơi thuận tiện nhất để lên trấn .Thôn có mấy chục hộ gia đình sinh sống , xem như không lớn lắm .
Hai ngày nay Giang Lăng đã nói bóng nói gió hỏi qua Giang Đào , biết được nơi này là trấn nhỏ ở phía nam Trung Quốc , gọi là Thanh Sơn trấn .Thôn cạnh trấn gọi là Thanh Sơn thôn , sở dĩ gọi là Thanh Sơn thôn vì thôn dựa vào núi , phía dưới còn có một cái hồ trong xanh , phong cảnh rất là tú lệ .
Đi một lát hai người liền đến trấn trên , trấn này cũng không lớn , người đi bộ là chủ yếu , trên đường người đến người đi , cũng xem như là náo nhiệt .
Vương đại nương chỉ vào phía trước nói : " Cạnh bên đường lớn đều là tửu lâu , khách sạn , cùng các cửa hàng bán này nọ . Theo bên đó đi vào là chợ . Giang cô nương đi đến nơi này là muốn nhìn cái gì ? "
" Chúng ta đi đến chợ nhìn xem đi ! " Giang Lăng chủ yếu là muốn dựa vào không gian của nàng , nhìn xem có cách gì cấp tốc mà có thể kiếm ra tiền không , tự nhiên là muốn đi vào chợ nhìn trước .
Quẹo phải đi vào chợ , Giang Lăng cực kỳ thất vọng , thấy chợ lạnh lùng thanh vắng , chỉ có hai sạp bán hoa quả , một sạp bán thịt , một sạp bán cá , hai sạp bán rau cải . Trước mặt người bán rau cải kia là cái giỏ trúc , trong đó có một ít đậu đũa , cùng đậu phộng , còn có hai bó cải . Trừ nàng và Vương đại nương ra thì không còn ai mua gì nữa , trong chợ vắng hoe.
Giang Lăng đến hỏi giá rau cải , một đồng tiền có thể mua được hai cân đậu đũa hoặc đậu phộng , mà rau xanh thì giá lại càng rẻ .
Hai người kia thấy có người đến hỏi giá , vẻ mặt chờ đợi , nhiệt tình tiếp đón . Giang Lăng chỉ tiếc là mình không thể mua hết giúp họ.
Người bán thịt vẻ mặt dữ tợn , dùng khăn lau phe phẩy đuổi mấy con ruồi , một đám ruồi bọ " ong , ong " bay ra .
" Đại nương , đến mua thịt đi " , trên mặt dữ tợn của đồ tể nở một nụ cười .
Người bán cá đang ngủ gà ngủ gật , nghe tiếng nói của người bán thịt , cũng tỉnh dậy chào mời : " Đại nương hôm nay nhà có khách đi ? Đến đây mua một con cá ! "
" Ha ha , không , không , ta chỉ tùy tiện nhìn , tùy tiện nhìn thôi ." Vương đại nương cười nháy mắt với Giang Lăng , kéo nàng đi ra khỏi chợ .
" Bình thường đều thanh vắng , lặng lẽ như thế này sao ? " Giang Lăng có chút thất thần hỏi.
Nàng cứ nghĩ là mình có cái không gian , không kiếm được tiền nhiều , thì ít ra cũng kiếm được số tiền nho nhỏ . Cũng không ngờ là thực tế cùng mong muốn lại khác xa như vậy .
Nàng đã quên đây là cổ đại , kinh tế chính là nông nghiệp , cá thể tự cung tự cấp , nông sản giao dịch trên thị trường căn bản là không náo nhiệt .Không có người mua này mua nọ , ngươi trồng ra có lợi ích gì . " Buổi sáng náo nhiệt chút ". Vương đại nương nói : " Nhà ai cũng trồng rau , ăn là chính đồ nhà mình trồng .Chỉ có những gia đình giàu có , hoặc là nhà nào có khách mới đến đây mua cá thịt . Cũng có tửu lâu , người giàu mua một ít rau dưa . Nhưng mà thôn trấn chúng ta nhỏ , cũng không có mấy hộ giàu . Liền tính là họ có tiền , thì trong nhà họ cũng có đất trồng rau , có tửu lâu họ cũng tự trồng . Đến mùa cũng chỉ có mấy loại đồ ăn này . Trái mùa thì có tiền cũng mua không được ."
" Mùa ? " Mắt Giang Lăng sáng lên . Nàng có không gian ấm áp , nếu nhiệt độ ổn định thì có thể hay không trồng ra loại rau dưa trái mùa . Đến lúc đó bán cho các tửu lâu và những người có tiền , như vậy con đường phát tài sẽ không xa a !
Nhưng mà làm như vậy sẽ có sự khác thường , có khác thường thì sẽ có người chú ý . Khi đó sự an toàn của người thân sẽ gặp vấn đề . Còn nghĩ là phát tài , chính là nằm mơ đi !
Giang Lăng thở dài một hơi , buồn bã ỉu xìu nói : " Chúng ta đi cửa hàng bên kia nhìn xem đi " .
Vương đại nương gật gật đầu : " Được rồi , không cho ngươi nhìn đến ngươi sẽ không chết tâm . Kỳ thật , tài thêu thùa của nương ngươi vô cùng tốt , nếu không phải thẩm thẩm ngươi đến ép trả nợ , nàng thêu mấy bức tranh đem bán ở trong thành là có thể nuôi các ngươi tốt , cũng không cần tiểu cô nương như ngươi lo lắng chuyện trong nhà ."
" Trên đời này làm gì có chữ " nếu " ,mà chẳng phải bây giờ nàng đã đến ép trả nợ hay sao ? " Giang Lăng mỉm cười , khôi phục lại tinh thần .Sự thật là không thể thay đổi , chỉ có thể đối mặt . Mới vừa nhìn xem , chỉ có thể thay đổi biện pháp khác thôi.
Hai người vừa đi đến đường cái , liền thấy phía trước có một đám người đang vây quanh , trong đó còn kèm theo tiếng khóc .
" Như thế nào ? Như thế nào ? " . Người Trung Quốc đúng là rất thích xem náo nhiệt , chen lấn vào xem còn tranh thủ hướng ngươi bên cạnh hỏi thăm.
" Đi , chúng ta cũng đi nhìn xem một chút ". Vương đại nương kéo kéo Giang Lăng .
Giang Lăng không thích xem những loại náo nhiệt như thế này , nhưng thấy Vương đại nương hứng trí bừng bừng thì cũng không tiện từ chối , cùng theo nàng đi qua .
" Ai .....Thật là đáng thương , con gái bị người ta bắt , hắn còn bị đánh gãy chân ......"
" Lí gia là người có tiền , làm tiểu thiếp của hắn xem ra cũng không mệt đi ...."
Giang Lăng không chen vào nữa , chỉ đứng ở bên ngoài , nghe những người đó nghị luận .
Vương đại nương chen vào trong , nghĩ đến sự an toàn của Giang Lăng lại đi ra . Lôi kéo Giang Lăng đi sang hướng bên cạnh , một bên nói : " Trấn này có một hộ họ Lưu , nhà hắn có một cô nương bộ dáng rất là xinh đẹp , Lí lão gia coi trọng , muốn cưới nàng làm tiểu thiếp . Lưu gia không chịu gả , Lí lão gia bèn cho người đánh gãy chân cha của nàng . Cô nương kia không còn cách nào khác đành phải lên kiệu hoa . Ai... , chúng ta là người nghèo khổ , phải nhận mệnh khổ ."
Giang Lăng đứng lại , xoay lại nhìn đám người vây quanh , nghe trong đó có tiếng khóc truyền ra , một cảm giác vô lực nảy lên trong lòng .
Vận mệnh của người không tiền , không quyền giống như là một con kiến , tùy thời bị người ta chà đạp .
Cuộc sống như vậy nàng chưa từng gặp qua , kiếp trước nàng sống trong gia đình quyền quý , tuy là cha không thân , mẹ không thương , nhưng nàng chưa bao giờ vì tiền mà sầu lo . Tiền đối với nàng mà nói , gần như chỉ là con số , chỉ cần một lần không hơn mấy chục vạn thì không là vấn đề .
Về phần quyền , ông nội , ông ngoại , cha mẹ , cùng một đám thân thích đều ở trung tâm quyền lực . Vô luận đi đến nơi nào , nàng đều là công chúa cao cao tại thượng , được đầu trâu mặt ngựa bảo vệ từ mấy dặm bên ngoài , chỉ có nàng đối với người khác bất công , chưa bao giờ hưởng qua tư vị không công bằng .
Khi nàng ở nước ngoài , cũng là được bảo vệ thật tốt , cũng chưa chịu qua ủy khuất gì .
Không nghĩ đến đột nhiên bệnh cấp tính , liền xuyên không đến Đường triều , nàng liền thành một con kiến , vì nửa xâu tiền bị người ta làm cho muốn bán nhà .
Nếu quả thật có một ngày , có một kẻ có tiền xem trọng nàng , có phải hay không vận mệnh nàng cũng giống cô nương kia , bị người ta ép làm tiểu thiếp ? Nhìn đám người chậm rãi rời đi ,nam nhân họ Lưu kia được mọi người dùng ván cửa khiêng đến y quán , trên mặt hắn thắm thiết đau thương , cùng miệng thì thào : " Ta vô dụng .... Ta thật vô dụng " còn có nữ nhân của hắn thương tâm , nỉ non . Trong lòng Giang Lăng như sóng ba đào mãnh liệt quay cuồng .
Nàng đời trước rất là chướng mắt người trong nhà luôn theo đuổi tiền và quyền . Cảm thấy bọn họ vì lợi ích mà mê muội .Đến bây giờ , nàng mới biết được không có tầng bảo hộ kia che chở , nàng tựa như là con cá mắc cạn , căn bản không nắm được vận mệnh của bản thân mình .
" Đi thôi , về quá muộn nương của ngươi sẽ lo lắng " .Vương đại nương kéo Giang Lăng chút , xoay người hướng phía trước đi đến .
Giang Lăng hít sâu một hơi , xoay người lại bước nhanh đuổi kịp bước chân Vương đại nương .
Nàng hiện tại muốn kiếm tiền , nỗ lực kiếm tiền , nàng muốn dựa vào lực lượng của chính bản thân mình , muốn sống yên ở xã hội này phải nắm chắc vận mệnh của bản thân .
Nàng muốn cuộc sống của mình cùng những người thân phải trải qua những ngày tốt đẹp , có tự do , có tôn nghiêm .
Nhìn đến thái độ Giang Lăng vừa rồi , Vương đại nương nghĩ nàng bị kích thích , vỗ vỗ tay an ủi nói : " Chớ sợ , chớ sợ . Nhà các ngươi chỉ cần vượt qua được cửa ải khó khăn này , cố gắng bồi dưỡng đệ đệ ngươi, hắn thi đậu một cái công danh làm quan thì gia đình ngươi sẽ lại tốt lên ."
" Dạ " . Giang Lăng dùng sức gật gật đầu .Nhìn trước cửa một tửu lâu có dán một tờ giấy
, Giang Lăng dừng bước ." Đại nương , chờ chút ! "
Hai ngày nay Giang Lăng đã nói bóng nói gió hỏi qua Giang Đào , biết được nơi này là trấn nhỏ ở phía nam Trung Quốc , gọi là Thanh Sơn trấn .Thôn cạnh trấn gọi là Thanh Sơn thôn , sở dĩ gọi là Thanh Sơn thôn vì thôn dựa vào núi , phía dưới còn có một cái hồ trong xanh , phong cảnh rất là tú lệ .
Đi một lát hai người liền đến trấn trên , trấn này cũng không lớn , người đi bộ là chủ yếu , trên đường người đến người đi , cũng xem như là náo nhiệt .
Vương đại nương chỉ vào phía trước nói : " Cạnh bên đường lớn đều là tửu lâu , khách sạn , cùng các cửa hàng bán này nọ . Theo bên đó đi vào là chợ . Giang cô nương đi đến nơi này là muốn nhìn cái gì ? "
" Chúng ta đi đến chợ nhìn xem đi ! " Giang Lăng chủ yếu là muốn dựa vào không gian của nàng , nhìn xem có cách gì cấp tốc mà có thể kiếm ra tiền không , tự nhiên là muốn đi vào chợ nhìn trước .
Quẹo phải đi vào chợ , Giang Lăng cực kỳ thất vọng , thấy chợ lạnh lùng thanh vắng , chỉ có hai sạp bán hoa quả , một sạp bán thịt , một sạp bán cá , hai sạp bán rau cải . Trước mặt người bán rau cải kia là cái giỏ trúc , trong đó có một ít đậu đũa , cùng đậu phộng , còn có hai bó cải . Trừ nàng và Vương đại nương ra thì không còn ai mua gì nữa , trong chợ vắng hoe.
Giang Lăng đến hỏi giá rau cải , một đồng tiền có thể mua được hai cân đậu đũa hoặc đậu phộng , mà rau xanh thì giá lại càng rẻ .
Hai người kia thấy có người đến hỏi giá , vẻ mặt chờ đợi , nhiệt tình tiếp đón . Giang Lăng chỉ tiếc là mình không thể mua hết giúp họ.
Người bán thịt vẻ mặt dữ tợn , dùng khăn lau phe phẩy đuổi mấy con ruồi , một đám ruồi bọ " ong , ong " bay ra .
" Đại nương , đến mua thịt đi " , trên mặt dữ tợn của đồ tể nở một nụ cười .
Người bán cá đang ngủ gà ngủ gật , nghe tiếng nói của người bán thịt , cũng tỉnh dậy chào mời : " Đại nương hôm nay nhà có khách đi ? Đến đây mua một con cá ! "
" Ha ha , không , không , ta chỉ tùy tiện nhìn , tùy tiện nhìn thôi ." Vương đại nương cười nháy mắt với Giang Lăng , kéo nàng đi ra khỏi chợ .
" Bình thường đều thanh vắng , lặng lẽ như thế này sao ? " Giang Lăng có chút thất thần hỏi.
Nàng cứ nghĩ là mình có cái không gian , không kiếm được tiền nhiều , thì ít ra cũng kiếm được số tiền nho nhỏ . Cũng không ngờ là thực tế cùng mong muốn lại khác xa như vậy .
Nàng đã quên đây là cổ đại , kinh tế chính là nông nghiệp , cá thể tự cung tự cấp , nông sản giao dịch trên thị trường căn bản là không náo nhiệt .Không có người mua này mua nọ , ngươi trồng ra có lợi ích gì . " Buổi sáng náo nhiệt chút ". Vương đại nương nói : " Nhà ai cũng trồng rau , ăn là chính đồ nhà mình trồng .Chỉ có những gia đình giàu có , hoặc là nhà nào có khách mới đến đây mua cá thịt . Cũng có tửu lâu , người giàu mua một ít rau dưa . Nhưng mà thôn trấn chúng ta nhỏ , cũng không có mấy hộ giàu . Liền tính là họ có tiền , thì trong nhà họ cũng có đất trồng rau , có tửu lâu họ cũng tự trồng . Đến mùa cũng chỉ có mấy loại đồ ăn này . Trái mùa thì có tiền cũng mua không được ."
" Mùa ? " Mắt Giang Lăng sáng lên . Nàng có không gian ấm áp , nếu nhiệt độ ổn định thì có thể hay không trồng ra loại rau dưa trái mùa . Đến lúc đó bán cho các tửu lâu và những người có tiền , như vậy con đường phát tài sẽ không xa a !
Nhưng mà làm như vậy sẽ có sự khác thường , có khác thường thì sẽ có người chú ý . Khi đó sự an toàn của người thân sẽ gặp vấn đề . Còn nghĩ là phát tài , chính là nằm mơ đi !
Giang Lăng thở dài một hơi , buồn bã ỉu xìu nói : " Chúng ta đi cửa hàng bên kia nhìn xem đi " .
Vương đại nương gật gật đầu : " Được rồi , không cho ngươi nhìn đến ngươi sẽ không chết tâm . Kỳ thật , tài thêu thùa của nương ngươi vô cùng tốt , nếu không phải thẩm thẩm ngươi đến ép trả nợ , nàng thêu mấy bức tranh đem bán ở trong thành là có thể nuôi các ngươi tốt , cũng không cần tiểu cô nương như ngươi lo lắng chuyện trong nhà ."
" Trên đời này làm gì có chữ " nếu " ,mà chẳng phải bây giờ nàng đã đến ép trả nợ hay sao ? " Giang Lăng mỉm cười , khôi phục lại tinh thần .Sự thật là không thể thay đổi , chỉ có thể đối mặt . Mới vừa nhìn xem , chỉ có thể thay đổi biện pháp khác thôi.
Hai người vừa đi đến đường cái , liền thấy phía trước có một đám người đang vây quanh , trong đó còn kèm theo tiếng khóc .
" Như thế nào ? Như thế nào ? " . Người Trung Quốc đúng là rất thích xem náo nhiệt , chen lấn vào xem còn tranh thủ hướng ngươi bên cạnh hỏi thăm.
" Đi , chúng ta cũng đi nhìn xem một chút ". Vương đại nương kéo kéo Giang Lăng .
Giang Lăng không thích xem những loại náo nhiệt như thế này , nhưng thấy Vương đại nương hứng trí bừng bừng thì cũng không tiện từ chối , cùng theo nàng đi qua .
" Ai .....Thật là đáng thương , con gái bị người ta bắt , hắn còn bị đánh gãy chân ......"
" Lí gia là người có tiền , làm tiểu thiếp của hắn xem ra cũng không mệt đi ...."
Giang Lăng không chen vào nữa , chỉ đứng ở bên ngoài , nghe những người đó nghị luận .
Vương đại nương chen vào trong , nghĩ đến sự an toàn của Giang Lăng lại đi ra . Lôi kéo Giang Lăng đi sang hướng bên cạnh , một bên nói : " Trấn này có một hộ họ Lưu , nhà hắn có một cô nương bộ dáng rất là xinh đẹp , Lí lão gia coi trọng , muốn cưới nàng làm tiểu thiếp . Lưu gia không chịu gả , Lí lão gia bèn cho người đánh gãy chân cha của nàng . Cô nương kia không còn cách nào khác đành phải lên kiệu hoa . Ai... , chúng ta là người nghèo khổ , phải nhận mệnh khổ ."
Giang Lăng đứng lại , xoay lại nhìn đám người vây quanh , nghe trong đó có tiếng khóc truyền ra , một cảm giác vô lực nảy lên trong lòng .
Vận mệnh của người không tiền , không quyền giống như là một con kiến , tùy thời bị người ta chà đạp .
Cuộc sống như vậy nàng chưa từng gặp qua , kiếp trước nàng sống trong gia đình quyền quý , tuy là cha không thân , mẹ không thương , nhưng nàng chưa bao giờ vì tiền mà sầu lo . Tiền đối với nàng mà nói , gần như chỉ là con số , chỉ cần một lần không hơn mấy chục vạn thì không là vấn đề .
Về phần quyền , ông nội , ông ngoại , cha mẹ , cùng một đám thân thích đều ở trung tâm quyền lực . Vô luận đi đến nơi nào , nàng đều là công chúa cao cao tại thượng , được đầu trâu mặt ngựa bảo vệ từ mấy dặm bên ngoài , chỉ có nàng đối với người khác bất công , chưa bao giờ hưởng qua tư vị không công bằng .
Khi nàng ở nước ngoài , cũng là được bảo vệ thật tốt , cũng chưa chịu qua ủy khuất gì .
Không nghĩ đến đột nhiên bệnh cấp tính , liền xuyên không đến Đường triều , nàng liền thành một con kiến , vì nửa xâu tiền bị người ta làm cho muốn bán nhà .
Nếu quả thật có một ngày , có một kẻ có tiền xem trọng nàng , có phải hay không vận mệnh nàng cũng giống cô nương kia , bị người ta ép làm tiểu thiếp ? Nhìn đám người chậm rãi rời đi ,nam nhân họ Lưu kia được mọi người dùng ván cửa khiêng đến y quán , trên mặt hắn thắm thiết đau thương , cùng miệng thì thào : " Ta vô dụng .... Ta thật vô dụng " còn có nữ nhân của hắn thương tâm , nỉ non . Trong lòng Giang Lăng như sóng ba đào mãnh liệt quay cuồng .
Nàng đời trước rất là chướng mắt người trong nhà luôn theo đuổi tiền và quyền . Cảm thấy bọn họ vì lợi ích mà mê muội .Đến bây giờ , nàng mới biết được không có tầng bảo hộ kia che chở , nàng tựa như là con cá mắc cạn , căn bản không nắm được vận mệnh của bản thân mình .
" Đi thôi , về quá muộn nương của ngươi sẽ lo lắng " .Vương đại nương kéo Giang Lăng chút , xoay người hướng phía trước đi đến .
Giang Lăng hít sâu một hơi , xoay người lại bước nhanh đuổi kịp bước chân Vương đại nương .
Nàng hiện tại muốn kiếm tiền , nỗ lực kiếm tiền , nàng muốn dựa vào lực lượng của chính bản thân mình , muốn sống yên ở xã hội này phải nắm chắc vận mệnh của bản thân .
Nàng muốn cuộc sống của mình cùng những người thân phải trải qua những ngày tốt đẹp , có tự do , có tôn nghiêm .
Nhìn đến thái độ Giang Lăng vừa rồi , Vương đại nương nghĩ nàng bị kích thích , vỗ vỗ tay an ủi nói : " Chớ sợ , chớ sợ . Nhà các ngươi chỉ cần vượt qua được cửa ải khó khăn này , cố gắng bồi dưỡng đệ đệ ngươi, hắn thi đậu một cái công danh làm quan thì gia đình ngươi sẽ lại tốt lên ."
" Dạ " . Giang Lăng dùng sức gật gật đầu .Nhìn trước cửa một tửu lâu có dán một tờ giấy
, Giang Lăng dừng bước ." Đại nương , chờ chút ! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.