Lương Điền Thiên Khoảnh

Chương 7: Trên đường

Tọa Chước Linh Linh Thủy

06/08/2015

Đi theo Vương đại nương một lát liền đến đường lớn , nhìn trước sau một chút , Giang Lăng mới phát hiện nơi nàng ở cách trấn nhỏ rất gần .Đứng ở đầu thôn là có thể thấy được những căn nhà trấn trên . Đường đi đến đó cũng khoảng vài phút lộ trình .Mà hai nhà Giang gia cùng Vương gia ở gần cửa thôn , cũng là nơi thuận tiện nhất để lên trấn .Thôn có mấy chục hộ gia đình sinh sống , xem như không lớn lắm .

Hai ngày nay Giang Lăng đã nói bóng nói gió hỏi qua Giang Đào , biết được nơi này là trấn nhỏ ở phía nam Trung Quốc , gọi là Thanh Sơn trấn .Thôn cạnh trấn gọi là Thanh Sơn thôn , sở dĩ gọi là Thanh Sơn thôn vì thôn dựa vào núi , phía dưới còn có một cái hồ trong xanh , phong cảnh rất là tú lệ .

Đi một lát hai người liền đến trấn trên , trấn này cũng không lớn , người đi bộ là chủ yếu , trên đường người đến người đi , cũng xem như là náo nhiệt .

Vương đại nương chỉ vào phía trước nói : " Cạnh bên đường lớn đều là tửu lâu , khách sạn , cùng các cửa hàng bán này nọ . Theo bên đó đi vào là chợ . Giang cô nương đi đến nơi này là muốn nhìn cái gì ? "

" Chúng ta đi đến chợ nhìn xem đi ! " Giang Lăng chủ yếu là muốn dựa vào không gian của nàng , nhìn xem có cách gì cấp tốc mà có thể kiếm ra tiền không , tự nhiên là muốn đi vào chợ nhìn trước .

Quẹo phải đi vào chợ , Giang Lăng cực kỳ thất vọng , thấy chợ lạnh lùng thanh vắng , chỉ có hai sạp bán hoa quả , một sạp bán thịt , một sạp bán cá , hai sạp bán rau cải . Trước mặt người bán rau cải kia là cái giỏ trúc , trong đó có một ít đậu đũa , cùng đậu phộng , còn có hai bó cải . Trừ nàng và Vương đại nương ra thì không còn ai mua gì nữa , trong chợ vắng hoe.

Giang Lăng đến hỏi giá rau cải , một đồng tiền có thể mua được hai cân đậu đũa hoặc đậu phộng , mà rau xanh thì giá lại càng rẻ .

Hai người kia thấy có người đến hỏi giá , vẻ mặt chờ đợi , nhiệt tình tiếp đón . Giang Lăng chỉ tiếc là mình không thể mua hết giúp họ.

Người bán thịt vẻ mặt dữ tợn , dùng khăn lau phe phẩy đuổi mấy con ruồi , một đám ruồi bọ " ong , ong " bay ra .

" Đại nương , đến mua thịt đi " , trên mặt dữ tợn của đồ tể nở một nụ cười .

Người bán cá đang ngủ gà ngủ gật , nghe tiếng nói của người bán thịt , cũng tỉnh dậy chào mời : " Đại nương hôm nay nhà có khách đi ? Đến đây mua một con cá ! "

" Ha ha , không , không , ta chỉ tùy tiện nhìn , tùy tiện nhìn thôi ." Vương đại nương cười nháy mắt với Giang Lăng , kéo nàng đi ra khỏi chợ .

" Bình thường đều thanh vắng , lặng lẽ như thế này sao ? " Giang Lăng có chút thất thần hỏi.

Nàng cứ nghĩ là mình có cái không gian , không kiếm được tiền nhiều , thì ít ra cũng kiếm được số tiền nho nhỏ . Cũng không ngờ là thực tế cùng mong muốn lại khác xa như vậy .



Nàng đã quên đây là cổ đại , kinh tế chính là nông nghiệp , cá thể tự cung tự cấp , nông sản giao dịch trên thị trường căn bản là không náo nhiệt .Không có người mua này mua nọ , ngươi trồng ra có lợi ích gì . " Buổi sáng náo nhiệt chút ". Vương đại nương nói : " Nhà ai cũng trồng rau , ăn là chính đồ nhà mình trồng .Chỉ có những gia đình giàu có , hoặc là nhà nào có khách mới đến đây mua cá thịt . Cũng có tửu lâu , người giàu mua một ít rau dưa . Nhưng mà thôn trấn chúng ta nhỏ , cũng không có mấy hộ giàu . Liền tính là họ có tiền , thì trong nhà họ cũng có đất trồng rau , có tửu lâu họ cũng tự trồng . Đến mùa cũng chỉ có mấy loại đồ ăn này . Trái mùa thì có tiền cũng mua không được ."

" Mùa ? " Mắt Giang Lăng sáng lên . Nàng có không gian ấm áp , nếu nhiệt độ ổn định thì có thể hay không trồng ra loại rau dưa trái mùa . Đến lúc đó bán cho các tửu lâu và những người có tiền , như vậy con đường phát tài sẽ không xa a !

Nhưng mà làm như vậy sẽ có sự khác thường , có khác thường thì sẽ có người chú ý . Khi đó sự an toàn của người thân sẽ gặp vấn đề . Còn nghĩ là phát tài , chính là nằm mơ đi !

Giang Lăng thở dài một hơi , buồn bã ỉu xìu nói : " Chúng ta đi cửa hàng bên kia nhìn xem đi " .

Vương đại nương gật gật đầu : " Được rồi , không cho ngươi nhìn đến ngươi sẽ không chết tâm . Kỳ thật , tài thêu thùa của nương ngươi vô cùng tốt , nếu không phải thẩm thẩm ngươi đến ép trả nợ , nàng thêu mấy bức tranh đem bán ở trong thành là có thể nuôi các ngươi tốt , cũng không cần tiểu cô nương như ngươi lo lắng chuyện trong nhà ."

" Trên đời này làm gì có chữ " nếu " ,mà chẳng phải bây giờ nàng đã đến ép trả nợ hay sao ? " Giang Lăng mỉm cười , khôi phục lại tinh thần .Sự thật là không thể thay đổi , chỉ có thể đối mặt . Mới vừa nhìn xem , chỉ có thể thay đổi biện pháp khác thôi.

Hai người vừa đi đến đường cái , liền thấy phía trước có một đám người đang vây quanh , trong đó còn kèm theo tiếng khóc .

" Như thế nào ? Như thế nào ? " . Người Trung Quốc đúng là rất thích xem náo nhiệt , chen lấn vào xem còn tranh thủ hướng ngươi bên cạnh hỏi thăm.

" Đi , chúng ta cũng đi nhìn xem một chút ". Vương đại nương kéo kéo Giang Lăng .

Giang Lăng không thích xem những loại náo nhiệt như thế này , nhưng thấy Vương đại nương hứng trí bừng bừng thì cũng không tiện từ chối , cùng theo nàng đi qua .

" Ai .....Thật là đáng thương , con gái bị người ta bắt , hắn còn bị đánh gãy chân ......"

" Lí gia là người có tiền , làm tiểu thiếp của hắn xem ra cũng không mệt đi ...."

Giang Lăng không chen vào nữa , chỉ đứng ở bên ngoài , nghe những người đó nghị luận .

Vương đại nương chen vào trong , nghĩ đến sự an toàn của Giang Lăng lại đi ra . Lôi kéo Giang Lăng đi sang hướng bên cạnh , một bên nói : " Trấn này có một hộ họ Lưu , nhà hắn có một cô nương bộ dáng rất là xinh đẹp , Lí lão gia coi trọng , muốn cưới nàng làm tiểu thiếp . Lưu gia không chịu gả , Lí lão gia bèn cho người đánh gãy chân cha của nàng . Cô nương kia không còn cách nào khác đành phải lên kiệu hoa . Ai... , chúng ta là người nghèo khổ , phải nhận mệnh khổ ."

Giang Lăng đứng lại , xoay lại nhìn đám người vây quanh , nghe trong đó có tiếng khóc truyền ra , một cảm giác vô lực nảy lên trong lòng .



Vận mệnh của người không tiền , không quyền giống như là một con kiến , tùy thời bị người ta chà đạp .

Cuộc sống như vậy nàng chưa từng gặp qua , kiếp trước nàng sống trong gia đình quyền quý , tuy là cha không thân , mẹ không thương , nhưng nàng chưa bao giờ vì tiền mà sầu lo . Tiền đối với nàng mà nói , gần như chỉ là con số , chỉ cần một lần không hơn mấy chục vạn thì không là vấn đề .

Về phần quyền , ông nội , ông ngoại , cha mẹ , cùng một đám thân thích đều ở trung tâm quyền lực . Vô luận đi đến nơi nào , nàng đều là công chúa cao cao tại thượng , được đầu trâu mặt ngựa bảo vệ từ mấy dặm bên ngoài , chỉ có nàng đối với người khác bất công , chưa bao giờ hưởng qua tư vị không công bằng .

Khi nàng ở nước ngoài , cũng là được bảo vệ thật tốt , cũng chưa chịu qua ủy khuất gì .

Không nghĩ đến đột nhiên bệnh cấp tính , liền xuyên không đến Đường triều , nàng liền thành một con kiến , vì nửa xâu tiền bị người ta làm cho muốn bán nhà .

Nếu quả thật có một ngày , có một kẻ có tiền xem trọng nàng , có phải hay không vận mệnh nàng cũng giống cô nương kia , bị người ta ép làm tiểu thiếp ? Nhìn đám người chậm rãi rời đi ,nam nhân họ Lưu kia được mọi người dùng ván cửa khiêng đến y quán , trên mặt hắn thắm thiết đau thương , cùng miệng thì thào : " Ta vô dụng .... Ta thật vô dụng " còn có nữ nhân của hắn thương tâm , nỉ non . Trong lòng Giang Lăng như sóng ba đào mãnh liệt quay cuồng .

Nàng đời trước rất là chướng mắt người trong nhà luôn theo đuổi tiền và quyền . Cảm thấy bọn họ vì lợi ích mà mê muội .Đến bây giờ , nàng mới biết được không có tầng bảo hộ kia che chở , nàng tựa như là con cá mắc cạn , căn bản không nắm được vận mệnh của bản thân mình .

" Đi thôi , về quá muộn nương của ngươi sẽ lo lắng " .Vương đại nương kéo Giang Lăng chút , xoay người hướng phía trước đi đến .

Giang Lăng hít sâu một hơi , xoay người lại bước nhanh đuổi kịp bước chân Vương đại nương .

Nàng hiện tại muốn kiếm tiền , nỗ lực kiếm tiền , nàng muốn dựa vào lực lượng của chính bản thân mình , muốn sống yên ở xã hội này phải nắm chắc vận mệnh của bản thân .

Nàng muốn cuộc sống của mình cùng những người thân phải trải qua những ngày tốt đẹp , có tự do , có tôn nghiêm .

Nhìn đến thái độ Giang Lăng vừa rồi , Vương đại nương nghĩ nàng bị kích thích , vỗ vỗ tay an ủi nói : " Chớ sợ , chớ sợ . Nhà các ngươi chỉ cần vượt qua được cửa ải khó khăn này , cố gắng bồi dưỡng đệ đệ ngươi, hắn thi đậu một cái công danh làm quan thì gia đình ngươi sẽ lại tốt lên ."

" Dạ " . Giang Lăng dùng sức gật gật đầu .Nhìn trước cửa một tửu lâu có dán một tờ giấy

, Giang Lăng dừng bước ." Đại nương , chờ chút ! "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lương Điền Thiên Khoảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook