Lương Điền Thiên Khoảnh

Chương 17: Xin làm tiểu nhị

Tọa Chước Linh Linh Thủy

11/08/2015

Xem ra khí sắc kém như thế , hẳn là do ban đầu bệnh nặng mà thành . Nếu đem thân thể này từ từ điều dưỡng cho tốt , làn da khôi phục lại sáng bóng , đem lông mày tỉa lại , thì khuôn mặt này cũng có thể mê đảo mọi người a !

Tuy có chút ngại gương mặt này có điểm xinh đẹp , nhưng sâu trong nội tâm Giang Lăng vẫn cao hứng . Đâu ai muốn bản thân mình có bộ dáng rất xấu phải không nào ? Chỉ cần không giống nàng kiếp trước quá mức chói mắt , là có thể .

Nàng nhìn thấy khuôn mặt này lại không biết thẩm mỹ của nhân dân Đường triều như thế nào . Nghe nói ở thời đại Đường triều này phải béo mới đẹp . Như vậy có thể hay không gương mặt mập mạp tròn vo mới là tiêu chuẩn vẻ đẹp ở đây ?

Giang Lăng tin tưởng , bằng vào kỹ thuật hóa trang cao siêu của nàng , nhất định làm cho khuôn mặt này đạt tới hiệu quả mà bản thân mong muốn : muốn nó xấu nó liền xấu , muốn nó đẹp nó liền thành họa thủy .

Phải biết rằng , kiếp trước nàng muốn hưởng cuộc sống bình thường , được đi dạo phố giống như những người khác , muốn bản thân xấu đi , nàng đã từng học qua kỹ thuật hóa trang , thay đổi sắc mặt đối với nàng mà nói là không thành vấn đề .

" Nương , ngài có đồ trang điểm gì không ? " Quan sát bản thân một lát , Giang Lăng quay đầu hỏi .

" Chính ngươi có mà , ở trong tủ trong phòng ngươi đó ! " Lí Thanh Hà cười nói .

Giang Lăng trở về phòng , tìm trong ngăn tủ quả nhiên tìm được một cái hộp nhỏ , xem ra là Giang Văn Họa khi còn sống đã đặt mua , thợ khéo làm cực kỳ tinh mỹ , bên trong đầy đủ mà tinh xảo . Tuy rằng không thể cùng đồ trang điểm hiện đại so sánh , nhưng Giang Lăng cảm thấy khi sử dụng cũng thật thuận tay .

Đem mí mắt vẽ đậm thêm , viền miệng cũng vẽ thêm rõ ràng , đem phấn đánh cho xương gò má cao lên làm cho gương mặt có góc cạnh . Lại hóa trang che mất chỗ đeo khuyên tai .

Trong gương đồng không còn hình bóng nữ nhi son phấn , bây giờ chỉ thấy một thiêu niên khí thế oai hùng .

Vốn định đem làn da bôi đen chút , hiệu quả càng tốt hơn .Nhưng Giang Lăng nghĩ đến những chỗ cần trát phấn , phải trát luôn cả cổ và tay. Về sau , muốn làm việc lâu dài trong tửu lâu , tiếp xúc với nước là điều không tránh khỏi , hơi vô ý là bị người ta phát hiện , ngược lại không đẹp . Bởi vậy không làm nữa .

Giang Lăng một lần nữa xuất hiện cho Lí Thanh Hà xem. Lí Thanh Hà ngốc ngây ngẩn cả người , trong mắt nàng hiện lên trăm mối cảm xúc , biểu cảm ngổn ngang , làm cho Giang Lăng thấy có chút không thích hợp .

Nàng bỗng nhiên phát hiện , bộ dạng của mình không giống Lí Thanh Hà , cũng không giống Giang Văn Họa trong trí nhớ .

Hay là bản thân thân thể này có ẩn tình gì ? Ý niệm này chợt loé Giang Lăng liền lắc đầu

không muốn nghĩ đến nữa . Linh hồn của nàng bất quá là dừng chân trong thân thể này , chỉ cần có thể sống tốt những ngày trước mắt , tương lai cuộc sống hạnh phúc là được . Về phần trước kia có chuyện gì , nàng không hứng thú muốn biết .



Lại nói , có nhiều đứa bé khi sinh ra đã không giống cha mẹ nó , chỉ bằng một chút biểu cảm của Lí Thanh Hà , liền hoài nghi nàng cùng nam nhân khác có liên quan , thì cũng thật xin lỗi vị mẫu thân đã yêu thương kia đi .

" Nương , ta đi lên trấn trên đây !" Giang Lăng đánh giá bản thân một lát , thấy không có gì không ổn , liền đối với Lí Thanh Hà đang còn ngẩn người nói.

" Ùm , được ." Lí Thanh Hà lúc này mới hồi phục lại tinh thần , biểu cảm phức tạp nhìn Giang Lăng đi ra cửa , đem sự lo lắng cùng cảm khái chôn ở đáy lòng .

Giang Lăng định trở về phòng đọc sách dặn dò Giang Đào hai câu , nhưng nghĩ lại nếu tửu lâu không cần mình ,một lát lại đem khuôn mặt xám xịt trở về , thôi , như vậy không cần trịnh trọng thông báo .

Ra khỏi cửa , Giang Lăng thẳng trấn trên mà đi. Kiếp trước Giang Lăng là một người yêu thích du lịch , ngắm nhìn phong cảnh . Kiếp này cũng là như vậy , nhưng mà đường từ Thanh Sơn thôn lên trấn lại là đường cái , muốn kiếm cảnh đẹp cũng rất khó khăn . Hơn nữa tòa tửu lâu kia chính là nằm ở vị trí ngay mặt tiền đường .Giang Lăng đi một chút đã gặp ngay bảng hiệu " Vị Hương Cư " ,chữ viết rất là bay bổng .

Không biết canh giờ này nàng đến sẽ như thế nào ?

Tửu lâu cùng ngày hôm qua vẫn giống nhau , một người khách nhân đều không có , trên sân có thể giăng lưới bắt chim , cái thông báo tuyển người vẫn còn dán phía trước cửa . Giang Lăng đi tới , hướng bên trong nhìn nhìn , thấy một người nam nhân khoảng hơn năm mươi tuổi ngồi tại quầy , đang ngủ say .

" Khụ khụ , khụ khụ. ....." Giang Lăng ho khan vài tiếng , rốt cục cũng đem nam nhân kia từ trong mộng bừng tỉnh .

Hắn giật bắn người đứng mạnh lên, mắt mở trừng nhìn người phía trước, lau lau cái mặt , lại biến thành gương mặt tươi cười : " Khách quan , ăn cái gì ? "

" Thật là ngượng ngùng , ngài là chưởng quầy phải không ? Quấy rầy ngài ! " Giang Lăng cực kỳ lễ phép , cười nói . " Ha ha , không có việc gì , không có việc gì ! " Chưởng quầy cười nói , hướng về bên trong hô lớn : " A Phúc , đem trà lên ! " .

" Đến ngay " bên trong vang lên tiếng trả lời lười biếng , chắc là vị a Phúc kia cũng mới từ trong mộng bừng tỉnh , thanh âm chưa dứt tiếp theo liền có một tiếng ngáp vang .

" Không không không , ta không phải là đến ăn cơm ." Giang Lăng thấy nàng chỉ mới nói có vài câu mà đã nháo đến như vậy , vội vàng xua tay liên tục giải thích .

" Ta là thấy tiểu điếm các ngươi có dán thông báo tuyển dụng , ta đến đây xin làm " .

" Không phải ăn cơm à ? " Chưởng quầy cực kỳ thất vọng , vô lực ngồi xuống , thân hình mập mạp làm cái ghế trúc bị ép kêu " xèo xèo ".

" Lưu chưởng quỹ , trà đây ! " Phòng trong đi ra một nam nhân hơn ba mươi tuổi , trắng trẻo , mập mạp , mang theo một ấm trà đến , bên hông còn mang theo một cái tạp dề bẩn , cười hề hề .

" Không cần, hắn không phải là đến ăn cơm ." Lưu chưởng quỹ buồn bã , ỉu xìu , phất phất tay .



A Phúc cực kỳ bất mãn , nhìn Giang Lăng liếc một cái , bưng ấm trà kia đi trở vào bên trong .

" Lưu chưởng quỹ , người xem ta có được không ? " Giang Lăng xem Lưu chưởng quỹ thất vọng nhiều , lại sắp đến quầy chuẩn bị ngủ tiếp , vội vàng lên tiếng hỏi .

Lưu chưởng quỹ ngẩng đầu lên , cao thấp đánh giá Giang Lăng vài lần , hỏi : " Ngươi là người ở nơi nào ? Có người bảo đảm không ? "

" Còn phải có người bảo đảm a ?" Giang Lăng sửng sốt một chút , liền đáp : " Người Thanh Sơn thôn , hôm qua đại nương ta có đến hỏi ngài đó ."

" À , Vương đại tẩu là giúp ngươi hỏi à ? Người đó ta có biết ." Lưu chưởng quầy ngáp một cái , gật gật đầu . " Dù sao cũng không xa , ngươi trở lại thôn nhờ một người Vương gia đến đây bảo đảm cho ngươi , rồi tính sau ."

" Vậy đi , nếu đại nương bọn họ rảnh , ta chờ một lát sẽ quay lại ." Giang Lăng biết tửu lâu dùng người phải hiểu rõ ràng , bằng không xảy ra chuyện hoặc trộm cắp này nọ thì không biết tra ở đâu , cho nên đối với yêu cầu này của Lưu chưởng quầy nàng cũng không có ý kiến gì .

" Ùm ! Tiền công gì thì ngươi đều biết rồi phải không ? " Gặp Giang Lăng gật gật đầu , Lưu chưởng quỹ phất phất tay , lại ngáp một cái : "Được rồi , đi đi , không vội , dù sao hiện tại cũng không có khách , trước giờ cơm chiều đến là được rồi ."

Xem ra tửu lâu này là địa phương ăn cướp a ! Giang Lăng âm thầm lắc đầu , rời khỏi tửu lâu .

Trở về đi tới cửa thôn , đang muốn vào thôn thì Giang Lăng gặp ngay Vương nhị tẩu " Nhị tẩu , ngươi đi đâu đây ? "

Giang Lang vui vẻ , vội ra tiếng chào đón . Nếu Vương nhị tẩu có thể giúp nàng bảo đảm ,thì không cần trở về phiền Vương đại nương đi ra một chuyến .

Vương nhị tẩu sửng sốt , cao thấp đánh giá Giang Lăng một lát , nghi hoặc hỏi : " Ngươi là ai ? Chúng ta biết nhau sao ? "

" Ách " Giang Lăng có nhớ mình hiện tại phẫn nam trang đâu , nhìn xem xung quanh không có người , nhỏ giọng nói : " Nhị tẩu thật sự không biết ta ? Ta là Giang cô nương , buổi sáng còn qua nhà ngươi xem phòng ở đó ."

"A " Vương nhị tẩu giật mình , lại nhìn Giang Lăng một lát , nở nụ cười : " Ngươi ăn mặc trang điểm như vậy là muốn làm gì đi ? "

Giang Lăng đem chuyện của bản thân nói một lần , nói : " Nhị tẩu , ngươi có thể hay không giúp ta làm một cái bảo đảm ? "

" Đi , không thành vấn đề ." Vương nhị tẩu buổi trưa đã được Vương đại bá dặn dò là phải đối xử cho tốt với người Giang gia , cho nên đáp ứng cực kỳ sảng khoái .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lương Điền Thiên Khoảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook