Chương 1
Anh Hồ Nại Chu
10/07/2023
Ta là một phi tử không được sủng ái.
Chuyện này cũng không có gì, dù sao các phi tử trong cung cũng không được sủng ái.
Nghe nói, hoàng thượng có bệnh không tiện nói ra.
Ngược lại cũng không phải là đại sự gì, chính là, đơn thuần không thích nữ nhân, và đơn thuần không thích nam nhân.
Hoàng thượng chưa từng triệu ai đến thị tẩm, hoàng thượng chỉ thích xem tấu chương.
Nhưng hoàng thượng rất đẹp mắt.
Ta có chút thích hoàng thượng.
2
Tính toán kĩ lưỡng mà nói, ta nhập cung đã được hai năm rồi.
Mười bốn tuổi đến mười sáu tuổi, nhiều ngày đêm như vậy, nhưng ta chỉ gặp hoàng thượng mới có ba lần.
Một lần là lúc nhập cung tuyển tú, một lần là lúc cung yến, còn có một lần là lúc ở Ngự Hoa Viên, ta nhìn thấy hắn ở trong đình nói chuyện với đại thần từ phía xa.
Hắn chỉ lộ ra một sườn mặt nhu hòa, ta lại cảm thấy, thật là đẹp mắt.
Tính cách hoàng thượng nhân hậu, ngoại trừ không gần nữ sắc, những thứ khác đều không thể chỉ trích.
Nếu hắn thích ta thì tốt rồi.
Nhưng có lẽ hắn còn không biết tên ta, càng đừng nói đến chuyện sẽ nhớ ta.
Có một chút đau khổ rồi.
Làm thế nào để hoàng thượng biết đến ta đây?
Ta sờ bụng mình, đã đến giờ ăn tối rồi.
Sau khi ăn uống no say, suy xét nhiều lần, ta nghĩ ta phải chủ động một chút.
Tuy nói trong cung phi tử cũng không nhiều, đếm tới đếm lui cũng chỉ có bốn người, đều chưa từng được triệu đi sủng hạnh.
Nhưng vạn nhất hoàng thượng thích người khác thì làm sao bây giờ?
Phải cướp hoàng thượng càng sớm càng tốt.
Nhưng ta quá ngốc, đại khái thật sự giống tứ muội muội nói, đầu óc té ngã xong liền có tật, rất ngốc. Ta thật sự nghĩ không ra phải lấy lí do gì để tiếp cận hoàng thượng.
Té ngã?
Không được không được, trước kia Đức phi đã dùng qua, nhưng hoàng thượng chỉ bảo hoạn quan đỡ nàng dậy rồi rời đi.
Đưa canh?
Cũng không có kết quả, dược thiện Lương phi đưa tới đều bị đại tổng quản kêu người đổ đi.
Còn có một điều khiến người ta chán nản, chính là hoàng thượng không thích đến hậu cung.
Nếu ta đợi tới khi hắn tự đến, không biết phải đợi đến năm nào tháng nào mới có thể đợi được.
Suy nghĩ nhiều khiến đầu ta đau, ta vùi đầu vào cánh tay, thở dài.
Nếu hoàng thượng đột nhiên đi Ngự Hoa Viên dạo chơi thì tốt rồi.
Cung điện nơi ta ở cách nơi đó cực kì gần, mỗi ngày ta đều sẽ đến đó chơi, một khi hắn đi ta nhất định có thể gặp được, nhưng mà... hoàng thượng cũng không thích đi đến Ngự Hoa Viên.
Ôi, thật khó làm.
Chuyện này cũng không có gì, dù sao các phi tử trong cung cũng không được sủng ái.
Nghe nói, hoàng thượng có bệnh không tiện nói ra.
Ngược lại cũng không phải là đại sự gì, chính là, đơn thuần không thích nữ nhân, và đơn thuần không thích nam nhân.
Hoàng thượng chưa từng triệu ai đến thị tẩm, hoàng thượng chỉ thích xem tấu chương.
Nhưng hoàng thượng rất đẹp mắt.
Ta có chút thích hoàng thượng.
2
Tính toán kĩ lưỡng mà nói, ta nhập cung đã được hai năm rồi.
Mười bốn tuổi đến mười sáu tuổi, nhiều ngày đêm như vậy, nhưng ta chỉ gặp hoàng thượng mới có ba lần.
Một lần là lúc nhập cung tuyển tú, một lần là lúc cung yến, còn có một lần là lúc ở Ngự Hoa Viên, ta nhìn thấy hắn ở trong đình nói chuyện với đại thần từ phía xa.
Hắn chỉ lộ ra một sườn mặt nhu hòa, ta lại cảm thấy, thật là đẹp mắt.
Tính cách hoàng thượng nhân hậu, ngoại trừ không gần nữ sắc, những thứ khác đều không thể chỉ trích.
Nếu hắn thích ta thì tốt rồi.
Nhưng có lẽ hắn còn không biết tên ta, càng đừng nói đến chuyện sẽ nhớ ta.
Có một chút đau khổ rồi.
Làm thế nào để hoàng thượng biết đến ta đây?
Ta sờ bụng mình, đã đến giờ ăn tối rồi.
Sau khi ăn uống no say, suy xét nhiều lần, ta nghĩ ta phải chủ động một chút.
Tuy nói trong cung phi tử cũng không nhiều, đếm tới đếm lui cũng chỉ có bốn người, đều chưa từng được triệu đi sủng hạnh.
Nhưng vạn nhất hoàng thượng thích người khác thì làm sao bây giờ?
Phải cướp hoàng thượng càng sớm càng tốt.
Nhưng ta quá ngốc, đại khái thật sự giống tứ muội muội nói, đầu óc té ngã xong liền có tật, rất ngốc. Ta thật sự nghĩ không ra phải lấy lí do gì để tiếp cận hoàng thượng.
Té ngã?
Không được không được, trước kia Đức phi đã dùng qua, nhưng hoàng thượng chỉ bảo hoạn quan đỡ nàng dậy rồi rời đi.
Đưa canh?
Cũng không có kết quả, dược thiện Lương phi đưa tới đều bị đại tổng quản kêu người đổ đi.
Còn có một điều khiến người ta chán nản, chính là hoàng thượng không thích đến hậu cung.
Nếu ta đợi tới khi hắn tự đến, không biết phải đợi đến năm nào tháng nào mới có thể đợi được.
Suy nghĩ nhiều khiến đầu ta đau, ta vùi đầu vào cánh tay, thở dài.
Nếu hoàng thượng đột nhiên đi Ngự Hoa Viên dạo chơi thì tốt rồi.
Cung điện nơi ta ở cách nơi đó cực kì gần, mỗi ngày ta đều sẽ đến đó chơi, một khi hắn đi ta nhất định có thể gặp được, nhưng mà... hoàng thượng cũng không thích đi đến Ngự Hoa Viên.
Ôi, thật khó làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.