Chương 100
Tg Tố Uyên
04/12/2024
Lúc Phó Lê về nhà, thoải mái cởi khăn quang cổ mới của mình ra, cô còn mang theo những thứ mà Lăng Nghị đưa, còn có thuốc bột mà anh cho, băng gạc, đường...
Vừa vào cửa, đã đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Vương Phân Ni, bà lắp bắp nói: "Này, đây là... của thằng vô công rồi nghề kia cho con?”
Vương Phân Ni bị cái suy đoán này khiến cho hoảng sợ, sợ hãi nói: "Lê Tử à... con đừng, đừng nhận đồ của nó, nhận mấy thứ đồ không rõ này, con sao có thể thoát thân được chứ?"
Đồ của Lăng Nghị có thể nhận ư?
Nhận đồ của nó nếu trở mặt, chẳng phải người nọ sẽ đánh đến cửa à.
Sắc mặt Vương Phân Ni cực kì khó coi, tay không ngừng run... không được, phải nhanh chóng đến thương lượng chuyện này cùng với cha nó.
Phó Lê không quan tâm Vương Phân Ni sợ hãi, cô cầm thẳng đồ vào nhà, từ sau khi Phó Đào đến phòng cha mẹ cô ngủ, cô liền ném hết tất cả đồ của cô ta ra ngoài, bây giờ căn phòng này đều là đồ của cô, đơn sơ lại sạch sẽ.
Đặt thứ tốt xuống, Phó Lê gọi hệ thống ra, bây giờ cô có một trăm tích phân, có thể đổi được hai cơ hội rút thăm trúng thưởng.
"Hệ thống, tao muốn rút thăm trúng thưởng!"
"Được, mở ra hai phần thưởng rút thăm."
Cái hộp phần thưởng quen thuộc xuất hiện, chỉ là cái này so với phần thưởng bình thường càng huy hoàng hơn, trên hộp thậm chí còn khảm viền vàng, nhìn có vẻ quý trọng lại thần bí.
Ánh sáng màu trắng qua đi, hai tấm card bay phấp phơi rơi vào lòng bàn tay cô.
*
Bên ngoài phòng Vương Phân Ni đi đi lại lại, vừa thấy Phó Quý từ bên ngoài về liền kéo ông ta qua một bên nói chuyện, không ngừng lẩm nhẩm với vẻ mặt đầy nôn nóng.
Phó Lê ở trong phòng thấy vậy nhưng cô không để ý, cô chuyên tâm nhìn hai tấm card chuyển biến, trong đó có một cái biến thành một cái hộp cổ xưa, một cái khác biến thành cái card trong suốt.
Âm thanh hệ thống nhắc nhở cũng đến ngay sau đó: "Chúc mừng ký chủ đã đạt được một hộp thuốc mỡ vạn năng, một phần lực hấp dẫn động vật (có tác dụng trong thời gian nhất định)."
"Đây là cái gì?" Phân thưởng hoàn toàn khác với phần thường bình thường rút ra, Phó Lê có chút không hiểu được tác dụng của hai cái đồ này.
Hệ thống giải thích: "Thuốc mỡ vạn năng có thể nhanh chóng chữa lành bất kỳ vết thương ngoài nào, lực hấp dẫn động vật có thể nội trong thời gian ngắn dẫn một lượng lớn động vật đi đến bên người ký chủ, nó thuộc về loại thẻ kỹ năng... thẻ kỹ năng có thể tôn tại trong ba lô của hệ thống, lúc muốn sử dụng chỉ cần suy nghĩ trong lòng là được.
Hệ thống nói xong, tấm card hơi trong suốt trong lòng bàn tay Phó Lê liền biến mất.
Thật thần kỳ mà, Phó Lê nghĩ thầm.
Cô cởi bỏ băng gạc trên mu bàn tay, dự định thoa thuốc, nhưng miệng vết thương cũ rất dữ tợn, vết m.á.u kết thành vảy tối màu, chạm vào một chút liền đau.
Phó Lê dùng một tay khác vặn mở nắp thuốc mỡ, đầu ngón tay dính một chút thuốc mỡ bôi lên trên mu bàn tay...
Nếu là vạn năng, còn có thể nhanh chóng chữa khỏi, hẳn là đồ cực kỳ trân quý, cô muốn dùng tiết kiệm một chút...
Đang nghĩ ngợi, Phó Lê trợn tròn đôi mắt—
Chỉ thấy miệng vết thương trên mu bàn tay của cô bị thuốc mỡ màu trắng đắp lên, thuốc mỡ liền biến thành một màng nước hơi mỏng, dưới mắt thường có thể nhìn thấy miệng vết thương dưới màng nước biến mất.
Vài giây sau, mu bàn tay cô trở về hình dạng trơn bóng như lúc đầu.
Phó Lê không tin tưởng nổi mà sờ soạng lại một lần, thật sự lành rồi!
Ngay cả một chút sẹo cũng không có để lại, làn da mu bàn tay trắng nõn tinh tế, như là chưa từng bị thương, thậm chí còn cảm thấy một tâng ánh sáng nhàn nhạt.
Phó Lê không chút tiên đồ nuốt một ngụm nước miếng, thứ này đúng là đồ tốt.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Phó Lê nhìn hộp thuốc mỡ lập tức nóng lên, thứ này... nếu cầm đi bán sẽ được bao nhiên tiên đây!
Vừa vào cửa, đã đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Vương Phân Ni, bà lắp bắp nói: "Này, đây là... của thằng vô công rồi nghề kia cho con?”
Vương Phân Ni bị cái suy đoán này khiến cho hoảng sợ, sợ hãi nói: "Lê Tử à... con đừng, đừng nhận đồ của nó, nhận mấy thứ đồ không rõ này, con sao có thể thoát thân được chứ?"
Đồ của Lăng Nghị có thể nhận ư?
Nhận đồ của nó nếu trở mặt, chẳng phải người nọ sẽ đánh đến cửa à.
Sắc mặt Vương Phân Ni cực kì khó coi, tay không ngừng run... không được, phải nhanh chóng đến thương lượng chuyện này cùng với cha nó.
Phó Lê không quan tâm Vương Phân Ni sợ hãi, cô cầm thẳng đồ vào nhà, từ sau khi Phó Đào đến phòng cha mẹ cô ngủ, cô liền ném hết tất cả đồ của cô ta ra ngoài, bây giờ căn phòng này đều là đồ của cô, đơn sơ lại sạch sẽ.
Đặt thứ tốt xuống, Phó Lê gọi hệ thống ra, bây giờ cô có một trăm tích phân, có thể đổi được hai cơ hội rút thăm trúng thưởng.
"Hệ thống, tao muốn rút thăm trúng thưởng!"
"Được, mở ra hai phần thưởng rút thăm."
Cái hộp phần thưởng quen thuộc xuất hiện, chỉ là cái này so với phần thưởng bình thường càng huy hoàng hơn, trên hộp thậm chí còn khảm viền vàng, nhìn có vẻ quý trọng lại thần bí.
Ánh sáng màu trắng qua đi, hai tấm card bay phấp phơi rơi vào lòng bàn tay cô.
*
Bên ngoài phòng Vương Phân Ni đi đi lại lại, vừa thấy Phó Quý từ bên ngoài về liền kéo ông ta qua một bên nói chuyện, không ngừng lẩm nhẩm với vẻ mặt đầy nôn nóng.
Phó Lê ở trong phòng thấy vậy nhưng cô không để ý, cô chuyên tâm nhìn hai tấm card chuyển biến, trong đó có một cái biến thành một cái hộp cổ xưa, một cái khác biến thành cái card trong suốt.
Âm thanh hệ thống nhắc nhở cũng đến ngay sau đó: "Chúc mừng ký chủ đã đạt được một hộp thuốc mỡ vạn năng, một phần lực hấp dẫn động vật (có tác dụng trong thời gian nhất định)."
"Đây là cái gì?" Phân thưởng hoàn toàn khác với phần thường bình thường rút ra, Phó Lê có chút không hiểu được tác dụng của hai cái đồ này.
Hệ thống giải thích: "Thuốc mỡ vạn năng có thể nhanh chóng chữa lành bất kỳ vết thương ngoài nào, lực hấp dẫn động vật có thể nội trong thời gian ngắn dẫn một lượng lớn động vật đi đến bên người ký chủ, nó thuộc về loại thẻ kỹ năng... thẻ kỹ năng có thể tôn tại trong ba lô của hệ thống, lúc muốn sử dụng chỉ cần suy nghĩ trong lòng là được.
Hệ thống nói xong, tấm card hơi trong suốt trong lòng bàn tay Phó Lê liền biến mất.
Thật thần kỳ mà, Phó Lê nghĩ thầm.
Cô cởi bỏ băng gạc trên mu bàn tay, dự định thoa thuốc, nhưng miệng vết thương cũ rất dữ tợn, vết m.á.u kết thành vảy tối màu, chạm vào một chút liền đau.
Phó Lê dùng một tay khác vặn mở nắp thuốc mỡ, đầu ngón tay dính một chút thuốc mỡ bôi lên trên mu bàn tay...
Nếu là vạn năng, còn có thể nhanh chóng chữa khỏi, hẳn là đồ cực kỳ trân quý, cô muốn dùng tiết kiệm một chút...
Đang nghĩ ngợi, Phó Lê trợn tròn đôi mắt—
Chỉ thấy miệng vết thương trên mu bàn tay của cô bị thuốc mỡ màu trắng đắp lên, thuốc mỡ liền biến thành một màng nước hơi mỏng, dưới mắt thường có thể nhìn thấy miệng vết thương dưới màng nước biến mất.
Vài giây sau, mu bàn tay cô trở về hình dạng trơn bóng như lúc đầu.
Phó Lê không tin tưởng nổi mà sờ soạng lại một lần, thật sự lành rồi!
Ngay cả một chút sẹo cũng không có để lại, làn da mu bàn tay trắng nõn tinh tế, như là chưa từng bị thương, thậm chí còn cảm thấy một tâng ánh sáng nhàn nhạt.
Phó Lê không chút tiên đồ nuốt một ngụm nước miếng, thứ này đúng là đồ tốt.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Phó Lê nhìn hộp thuốc mỡ lập tức nóng lên, thứ này... nếu cầm đi bán sẽ được bao nhiên tiên đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.