Chương 66
Tg Tố Uyên
02/12/2024
Nói xong, anh liền đá chống xe đạp: "Trông nó nhé, tôi đi mua chút đồ."
Phó Lê nhìn Lăng Nghị bước vào trong phòng khám bác sĩ, không biết tại sao trên mặt có hơi hồng, hình như tim cũng đập nhanh hơn.
Cái liếc mắt vừa nãy anh nói muốn cưới vợ kia, còn có dáng vẻ anh nhìn cô giống như có điều gì muốn ám chỉ thì phải!?
Ý cười lập lòe trong mắt đen như là sao sáng trên bầu trời đêm, nhỏ vụn lại sáng ngời.
Nhưng mà... Phó Lê nắm b.í.m tóc, đó là Lăng Nghị đó... sao có thể chứt!
Thanh danh của Lăng Nghị ở trong thôn không tốt, mọi người đều sợ anh. Có nhiều lân lúc cô giặt đồ ở bên sông nghe được mấy cô gái lớn hay mấy bà vợ nhỏ nói vê anh.
Các cô ấy nói Lăng Nghị lớn lên trông hung dữ, chắc chắn không biết thương người, nói không chừng lúc lăn lộn trên giường đất cũng sẽ dữ muốn chết, nếu cưới vợ nói không chừng sẽ khiến cho vợ mình mấy ngày không xuống được giường.
Còn nói dáng người Lăng Nghị tốt, bả vai rộng giống như ngọn núi nhỏ, trên eo chắc chắn rất có sức, nếu không phải thanh danh kém một chút, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái muốn gả cho anh.
Cô từng nghe quả phụ kia nói nhất định phải bò lên được giường đất của Lăng Nghi...
"Em đang nghĩ cái gì đó? Cầm thuốc mỡ đi, trở về thoa lên chân." Lăng Nghị đưa một tuýp thuốc mỡ, thuốc chọc vào trên ngón tay của Phó Lê. Cảm xúc lạnh lẽo làm Phó Lê hoàn hồn, sau đó bỗng ý thức được vừa rồi mình suy nghĩ cái gì, sắc mặt không khỏi đỏ bừng, không dám nhìn Lăng Nghị, hoảng loạn nhận lấy thuốc mỡ: "Ừ, được, chúng ta về đi, không còn sớm nữa..."
Lăng Nghị cho rằng cô thẹn thùng là vì mình quan tâm cô, khóe miệng nhếch lên, cuối cùng cũng không nhịn được mà sờ đầu Phó Lê.
Dưới sự hoảng loạn Phó Lê không quên dùng khóe mắt chú ý Lăng Nghị, thấy anh giơ tay, trái tim hoảng loạn vội vàng né tránh: "Đi, nhanh trở về."
Trước sau không sờ được tóc đen mềm như tơ lụa của Phó Lê, Lăng Nghị nhịn không được muốn thở dài. Nhưng thấy Phó Lê có chút xa cách với mình, anh lại tự nói rằng chuyện này không gấp được, vì thế chân dài vòng qua thanh ngang, để đồ Phó Lê mua treo trên đầu xe, đá chống chân: "Đi, lên xe, về nhà thôi."
Tim Phó Lê đập rối loạn trong nháy mắt, cô vội vàng ngồi vào yên sau, ngón tay nắm lấy da của yên trên.
Lăng Nghị dùng sức đạp xe, gió bắc gào thét thổi qua, mây đen ép đến càng thấp, giống như tuyết sắp rơi xuống.
*
Ở hẻm nhỏ đối diện đường phố, Lâm Hồng Phi vẫn luôn nhìn bóng dáng hai người đến khi biến thành cái chấm đen biến mất ở cuối con đường.
Hắn ta mặc một chiếc áo khoác được làm thủ công, phối hợp với bên trong là chiếc áo lông màu xám, dưới người là quần tây, chân mang giày đen da bóng lưỡng, một tay đút vào trong túi áo khoác, ánh mắt tràn đầy mê hoặc.
Sau khi biết chính mình xuyên vào một quyển truyện ngọt sủng nam phụ thâm tình, hắn đã từng đến đây ở phía xa xa nhìn nữ chính của tiểu thuyết, ở thời đại này nên cô mới có vẻ như có chút nhan sắc, nhưng nếu đặt ở thế giới của hắn ta thật đúng là nhan sắc bình thường.
Hắn ta lập tức cảm thấy bực mình vì nguyên chủ, vài năm sau nguyên chủ sẽ có tiền có thế, muốn loại phụ nữ nào mà không có, vậy mà sao cứ phải sống c.h.ế.t quấn lấy một cô sinh viên cực kỳ phổ thông, còn thề rằng cả đời này không phải cô ấy thì không cưới, cho dù con người ta đã có người yêu cũng quyết chí không thay đổi.
Mà cốt truyện tiểu thuyết ngọt sủng kia khiến người vốn luôn chỉ đọc những cuốn tiểu thuyết về nam tần tranh bá hậu cung như hắn ta suýt nữa nôn ra.
Nhưng nếu hắn ta đã xuyên qua thì chắc chắn sẽ thay đổi cái cốt truyện khiến người ta buồn nôn này, khiến cho nam phụ không hề thâm tình, tận hưởng cuộc sống sung sướng, tốt nhất là có thể nghịch tập sau đó mở một hậu cung của riêng mình.
Phó Lê nhìn Lăng Nghị bước vào trong phòng khám bác sĩ, không biết tại sao trên mặt có hơi hồng, hình như tim cũng đập nhanh hơn.
Cái liếc mắt vừa nãy anh nói muốn cưới vợ kia, còn có dáng vẻ anh nhìn cô giống như có điều gì muốn ám chỉ thì phải!?
Ý cười lập lòe trong mắt đen như là sao sáng trên bầu trời đêm, nhỏ vụn lại sáng ngời.
Nhưng mà... Phó Lê nắm b.í.m tóc, đó là Lăng Nghị đó... sao có thể chứt!
Thanh danh của Lăng Nghị ở trong thôn không tốt, mọi người đều sợ anh. Có nhiều lân lúc cô giặt đồ ở bên sông nghe được mấy cô gái lớn hay mấy bà vợ nhỏ nói vê anh.
Các cô ấy nói Lăng Nghị lớn lên trông hung dữ, chắc chắn không biết thương người, nói không chừng lúc lăn lộn trên giường đất cũng sẽ dữ muốn chết, nếu cưới vợ nói không chừng sẽ khiến cho vợ mình mấy ngày không xuống được giường.
Còn nói dáng người Lăng Nghị tốt, bả vai rộng giống như ngọn núi nhỏ, trên eo chắc chắn rất có sức, nếu không phải thanh danh kém một chút, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái muốn gả cho anh.
Cô từng nghe quả phụ kia nói nhất định phải bò lên được giường đất của Lăng Nghi...
"Em đang nghĩ cái gì đó? Cầm thuốc mỡ đi, trở về thoa lên chân." Lăng Nghị đưa một tuýp thuốc mỡ, thuốc chọc vào trên ngón tay của Phó Lê. Cảm xúc lạnh lẽo làm Phó Lê hoàn hồn, sau đó bỗng ý thức được vừa rồi mình suy nghĩ cái gì, sắc mặt không khỏi đỏ bừng, không dám nhìn Lăng Nghị, hoảng loạn nhận lấy thuốc mỡ: "Ừ, được, chúng ta về đi, không còn sớm nữa..."
Lăng Nghị cho rằng cô thẹn thùng là vì mình quan tâm cô, khóe miệng nhếch lên, cuối cùng cũng không nhịn được mà sờ đầu Phó Lê.
Dưới sự hoảng loạn Phó Lê không quên dùng khóe mắt chú ý Lăng Nghị, thấy anh giơ tay, trái tim hoảng loạn vội vàng né tránh: "Đi, nhanh trở về."
Trước sau không sờ được tóc đen mềm như tơ lụa của Phó Lê, Lăng Nghị nhịn không được muốn thở dài. Nhưng thấy Phó Lê có chút xa cách với mình, anh lại tự nói rằng chuyện này không gấp được, vì thế chân dài vòng qua thanh ngang, để đồ Phó Lê mua treo trên đầu xe, đá chống chân: "Đi, lên xe, về nhà thôi."
Tim Phó Lê đập rối loạn trong nháy mắt, cô vội vàng ngồi vào yên sau, ngón tay nắm lấy da của yên trên.
Lăng Nghị dùng sức đạp xe, gió bắc gào thét thổi qua, mây đen ép đến càng thấp, giống như tuyết sắp rơi xuống.
*
Ở hẻm nhỏ đối diện đường phố, Lâm Hồng Phi vẫn luôn nhìn bóng dáng hai người đến khi biến thành cái chấm đen biến mất ở cuối con đường.
Hắn ta mặc một chiếc áo khoác được làm thủ công, phối hợp với bên trong là chiếc áo lông màu xám, dưới người là quần tây, chân mang giày đen da bóng lưỡng, một tay đút vào trong túi áo khoác, ánh mắt tràn đầy mê hoặc.
Sau khi biết chính mình xuyên vào một quyển truyện ngọt sủng nam phụ thâm tình, hắn đã từng đến đây ở phía xa xa nhìn nữ chính của tiểu thuyết, ở thời đại này nên cô mới có vẻ như có chút nhan sắc, nhưng nếu đặt ở thế giới của hắn ta thật đúng là nhan sắc bình thường.
Hắn ta lập tức cảm thấy bực mình vì nguyên chủ, vài năm sau nguyên chủ sẽ có tiền có thế, muốn loại phụ nữ nào mà không có, vậy mà sao cứ phải sống c.h.ế.t quấn lấy một cô sinh viên cực kỳ phổ thông, còn thề rằng cả đời này không phải cô ấy thì không cưới, cho dù con người ta đã có người yêu cũng quyết chí không thay đổi.
Mà cốt truyện tiểu thuyết ngọt sủng kia khiến người vốn luôn chỉ đọc những cuốn tiểu thuyết về nam tần tranh bá hậu cung như hắn ta suýt nữa nôn ra.
Nhưng nếu hắn ta đã xuyên qua thì chắc chắn sẽ thay đổi cái cốt truyện khiến người ta buồn nôn này, khiến cho nam phụ không hề thâm tình, tận hưởng cuộc sống sung sướng, tốt nhất là có thể nghịch tập sau đó mở một hậu cung của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.