[Lương Hy] Chấp Niệm: Tôi Muốn Cậu!
Chương 19
Khương Anh
28/08/2022
Tăng Thuấn Hy sau khi ra trường liền nhận được nhiệm vụ phải thanh tẩy toàn bộ chướng khí ở Tuấn Tật sơn nhưng sau khi đến nơi thì lại bị cấm chế, tử trận cầm chân suốt ngày một tháng liền không chỉ có vậy cậu còn bị yêu pháp hôn mê đến hai ngày đến khi tỉnh lại thì bị yêu quái dày vò thân thể, bị hắn coi như một món đồ chơi mà thỏa sức chơi đùa mà những cảnh như vậy thì thường sẽ diễn ra giữ một nam và một nữa hoặc là ngược lại nhưng đằng này cậu lại bị một nam yêu quái mặc sức chơi đùa không thể kháng cự, đúng là thật vô lý mà. Nên nhớ cậu chính là người mạnh nhất của Tăng gia, là thiên tài hiếm có nhưng bây giờ lại không khác gì một kẻ thư sinh trói gà không chặt.
Hiện tại thì sao chứ?
Cậu ấy vẫn đang hôn mê một phần là do tác dụng của thuốc một phần là do thứ bên trong thân thể cậu mà cái thứ đó trải qua vô số lần luân hồi cuối cùng cũng đã đến thời điểm được thức tỉnh rồi, chỉ là còn thiếu một thời cơ chín muồi mà chủ nhân của nó vẫn còn đang thích ứng dần với thân thể mới được tái tạo lại.
Cơ thể hiện tại của Thuấn Hy đã không còn là của phàm nhân nữa rồi nhưng cũng không khác trước đây là bao đó là về bề ngoài còn về bên trong thì đúng là lợi hại hơn thân thể phàm nhân rất nhiều, giống như nhục thể của Giao nhân, của các thần thú thượng cổ ấy cậu sau khi hoàn toàn thích nghi thì cũng sẽ trở nên như vậy.
Sẵn tiện tôi cũng nói luôn thân thế trước kia của Tăng Thuấn Hy không có đơn giản như hiện tại đâu, mẫu thân trước kia của cậu là con gái của Tinh Linh tộc với Hồ tộc của Thanh Khâu sau này kết duyên với Thái tử Phượng tộc rồi sinh ra cậu. Cậu sinh ra đã sở hữu sức mạnh to lớn lại được mọi người thương yêu, nhưng cha cậu vì được Thần giới trọn làm thú cưỡi mà phải hóa kiếp nhiếp bàn trùng sinh từ đó hoàn toàn quên đi gia đình nhỏ này. Trước khi đi ông ấy có để lại cho cậu một chiếc nhẫn nó được luyện từ lông vũ, vảy lòng cùng tu vi nửa đời của ông đây chính là món quà cuối cùng của ông dành cho con trai của mình, chiếc nhẫn này sau đó vẫn luôn được cậu bảo quản kỹ lưỡng chỉ cho đến khi cậu xuống trần lịch kiếp thì chiếc nhẫn đó cũng biến mất theo cậu đến giờ vẫn không ai biết tung tích của chiếc nhẫn đó giờ đang ở đâu.
Lại nói về mối lương duyên của Tiêu Vũ Lương và Tăng Thuấn Hy cậu dường như đã sớm được an bài rồi vậy, chuyện là sau lần lịch kiếp thứ nhất trong một lần vô tình cậu đã cứu sống một tiểu Giao nhân từ bọn người xấu từ đó đến khi cậu chết đi cũng không có gặp lại tiểu Giao nhân đó nữa. Đến kiếp thứ hai thì cậu lại gặp một người đang bị một đám người truy đuổi, người kia thấy cậu liền kêu lên: "Cứu tôi với, bọn họ là thổ phỉ." nghe vậy cậu cũng không có nghĩ nhiều mà lập tức ra tay giúp đỡ người nọ đợi đến khi xử lý xong đám thổ phỉ nọ cậu mới để ý người kia "Ngươi không sao chứ?"
Người kia đáp: "Tôi không sao, chỉ là tôi, tôi....hành lý của tôi đều đã mất hết rồi__"
"Nếu được thì ngươi có thể đi cùng ta về nhà, dù sao ở đây cũng hẻo lánh nếu không ngươi có thể đi về phía trước kia thêm bốn canh giờ nữa ở đó có một cái thôn.”
"Có thể sao?" trên mặt người nọ không giấu được niềm vui sướng nhìn cậu hỏi thêm lần nữa: "Ta có thể về nhà của ngươi sao?"
"Được chứ." cậu cười cười dịu dàng nói
Người kia laii nhìn cậu rụt rè nói "Nếu có thể....ngươi, ngươi có thể thu nhận ta được không? Ta đã không còn nơi để về nữa rồi." trong giọng nói của hắn có chút mông lung vô hướng, hắn thực sự là không có nơi nào để đi nữa rồi.
"Ngươi tên là gì? Ta tên Thuấn Hy ở nhà không còn ai, nhưng bù lại ta rất được muôn thú ở đâu yêu thích." cậu cười tươi nhìn người nọ nói
"Ta tên Tiêu Vũ Lương, ta đến là để tìm ân nhân đã cứu ta khi còn nhỏ."
Hiện tại thì sao chứ?
Cậu ấy vẫn đang hôn mê một phần là do tác dụng của thuốc một phần là do thứ bên trong thân thể cậu mà cái thứ đó trải qua vô số lần luân hồi cuối cùng cũng đã đến thời điểm được thức tỉnh rồi, chỉ là còn thiếu một thời cơ chín muồi mà chủ nhân của nó vẫn còn đang thích ứng dần với thân thể mới được tái tạo lại.
Cơ thể hiện tại của Thuấn Hy đã không còn là của phàm nhân nữa rồi nhưng cũng không khác trước đây là bao đó là về bề ngoài còn về bên trong thì đúng là lợi hại hơn thân thể phàm nhân rất nhiều, giống như nhục thể của Giao nhân, của các thần thú thượng cổ ấy cậu sau khi hoàn toàn thích nghi thì cũng sẽ trở nên như vậy.
Sẵn tiện tôi cũng nói luôn thân thế trước kia của Tăng Thuấn Hy không có đơn giản như hiện tại đâu, mẫu thân trước kia của cậu là con gái của Tinh Linh tộc với Hồ tộc của Thanh Khâu sau này kết duyên với Thái tử Phượng tộc rồi sinh ra cậu. Cậu sinh ra đã sở hữu sức mạnh to lớn lại được mọi người thương yêu, nhưng cha cậu vì được Thần giới trọn làm thú cưỡi mà phải hóa kiếp nhiếp bàn trùng sinh từ đó hoàn toàn quên đi gia đình nhỏ này. Trước khi đi ông ấy có để lại cho cậu một chiếc nhẫn nó được luyện từ lông vũ, vảy lòng cùng tu vi nửa đời của ông đây chính là món quà cuối cùng của ông dành cho con trai của mình, chiếc nhẫn này sau đó vẫn luôn được cậu bảo quản kỹ lưỡng chỉ cho đến khi cậu xuống trần lịch kiếp thì chiếc nhẫn đó cũng biến mất theo cậu đến giờ vẫn không ai biết tung tích của chiếc nhẫn đó giờ đang ở đâu.
Lại nói về mối lương duyên của Tiêu Vũ Lương và Tăng Thuấn Hy cậu dường như đã sớm được an bài rồi vậy, chuyện là sau lần lịch kiếp thứ nhất trong một lần vô tình cậu đã cứu sống một tiểu Giao nhân từ bọn người xấu từ đó đến khi cậu chết đi cũng không có gặp lại tiểu Giao nhân đó nữa. Đến kiếp thứ hai thì cậu lại gặp một người đang bị một đám người truy đuổi, người kia thấy cậu liền kêu lên: "Cứu tôi với, bọn họ là thổ phỉ." nghe vậy cậu cũng không có nghĩ nhiều mà lập tức ra tay giúp đỡ người nọ đợi đến khi xử lý xong đám thổ phỉ nọ cậu mới để ý người kia "Ngươi không sao chứ?"
Người kia đáp: "Tôi không sao, chỉ là tôi, tôi....hành lý của tôi đều đã mất hết rồi__"
"Nếu được thì ngươi có thể đi cùng ta về nhà, dù sao ở đây cũng hẻo lánh nếu không ngươi có thể đi về phía trước kia thêm bốn canh giờ nữa ở đó có một cái thôn.”
"Có thể sao?" trên mặt người nọ không giấu được niềm vui sướng nhìn cậu hỏi thêm lần nữa: "Ta có thể về nhà của ngươi sao?"
"Được chứ." cậu cười cười dịu dàng nói
Người kia laii nhìn cậu rụt rè nói "Nếu có thể....ngươi, ngươi có thể thu nhận ta được không? Ta đã không còn nơi để về nữa rồi." trong giọng nói của hắn có chút mông lung vô hướng, hắn thực sự là không có nơi nào để đi nữa rồi.
"Ngươi tên là gì? Ta tên Thuấn Hy ở nhà không còn ai, nhưng bù lại ta rất được muôn thú ở đâu yêu thích." cậu cười tươi nhìn người nọ nói
"Ta tên Tiêu Vũ Lương, ta đến là để tìm ân nhân đã cứu ta khi còn nhỏ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.