Lượng Thân Định Chế

Chương 40: Chung kết (trung)

Lục Dã Thiên Hạc

15/07/2017

Chu Sảnh bám theo xe của Triển Lệnh Quân cực kì vất vả.

Chiếc xe con màu bạc luồn lách cực giỏi, rẽ phải rẽ trái bảy tám lần trong dòng xe cộ cuồn cuộn ở đế đô, thoạt nhìn lái rất cẩn thận, lại luôn có thể tìm ra khoảng trống để lách qua, duy trì tốc độ tiến lên. Còn Chu Sảnh thì không có kĩ thuật lái xe cao siêu như vậy, lại sợ bị sổng mất mục tiêu, chỉ có thể xiêu xiêu vẹo vẹo lách theo, bị đám tài xế xung quanh mắng một trận.

"Con bà nó, vội vàng đi đầu thai à?"

"Mày có bệnh đúng không?"

Chu Sảnh im lặng nhẫn nhịn, đầu đầy mồ hôi bám theo, cứ thế gần hai tiếng đường mới đỡ tắc hơn. Đến tận lúc chiếc xe con màu bạc dừng lại bên cạnh một mảnh đất hoang, cô ta mới phát hiện mình đã bám theo Triển Lệnh Quân đi cắt ngang qua thành phố.

Đường quốc lộ chạy qua ngoại thành còn chưa làm xong, khu đất hoang chính là ở cuối đoạn đã làm. Chiếc xe con màu bạc đột nhiên quay đầu vòng lại phía sau xe Chu Sảnh, bịt kín đường chạy thoát của cô ta.

Chu Sảnh giật mình, vội vã đạp phanh.

Triển Lệnh Quân ngồi trong xe lẳng lặng nhìn chiếc xe nội địa rẻ tiền màu đỏ tía phía trước. Trong xe chỉ có một người lái xe, lại còn là phụ nữ. Ra đến đoạn đường vòng bên ngoài làng nghỉ mát, anh ta đã phát hiện chiếc xe này đang bám theo mình, đằng nào hôm nay cũng không có việc gì nên dẫn nó đi cắt ngang thành phố cho vui.

Phía trước là đường cụt, Chu Sảnh muốn quay đầu nhưng xe của Triển Lệnh Quân đã tiến sát đến sau đuôi xe cô ta, với trình độ lái xe của cô ta thì không thể nào thoát ra được. Theo dõi người khác bị người ta bắt tại trận, mặt dày như cô ta cũng cảm thấy khó xử.

Cứ thế giằng co mười phút, Triển Lệnh Quân không hề có ý định tha cho cô ta đi, còn chậm rãi hạ cửa kính xe, lấy bình giữ nhiệt trên xe ra rót một cốc trà bạc hà nhàn nhã ngồi uống. Trong tình huống này vốn hút một điếu thuốc là ngầu nhất, đáng tiếc anh ta không hút thuốc lá.

Bị ép xuống xe, Chu Sảnh chỉnh lại váy áo, đi tới bên cạnh cửa xe của Triển Lệnh Quân: "Anh có thể lùi lại một chút không? Anh chặn xe tôi không ra được".

Triển Lệnh Quân không để ý đến cô ta, uống hết một ngụm trà cuối cùng, đậy chiếc nắp bình dùng để uống trà lên trên bình, vặn chặt lại, cất bình giữ nhiệt vào vị trí phía sau cần số rồi mới nhìn Chu Sảnh một cái: "Chặn đường đối tượng cuồng theo dõi nghi là phần tử phạm tội thuộc về phòng vệ chính đáng, đợi cảnh sát đến, tôi tự nhiên sẽ tránh ra".

Phần tử phạm tội? Cuồng theo dõi?

Chuyện theo dõi người khác bị nói toạc ra như vậy, mặt Chu Sảnh lúc đỏ lúc trắng: "Không phải tôi theo dõi anh, tôi có chuyện nói với anh, nhưng anh lái xe nhanh như vậy..."

Triển Lệnh Quân dựa tay vào cửa kính xe, ánh mắt lãnh đạm nhìn cô ta.

"Anh có phải bạn trai của Tiêu Tiêu không?" Chu Sảnh cúi người ghé vào cửa kính xe cười nói: "Tôi là bạn của Tiêu Tiêu, thật sự không có ác ý. Chúng ta tìm một cà phê tâm sự đi, có một số việc về Tiêu Tiêu tôi cảm thấy anh nên biết".

Triển Lệnh Quân rụt tay lại: "Chuyện riêng tư, tôi không hứng thú tìm hiểu".

Nói rồi ấn nút, cửa kính xe chậm rãi nâng lên chặn Chu Sảnh bên ngoài.



"Chẳng lẽ anh không muốn biết bạn trai của cô ta trước kia là ai, không muốn biết cô ta là một người thế nào sao?" Chu Sảnh lớn tiếng nói, cửa kính xe đang nâng lên quả nhiên dừng lại, điều này làm cho Chu Sảnh hết sức đắc ý: "Anh không muốn nghe thì thôi, người đang yêu đều mù quáng, không bằng chúng ta trao đổi phương thức liên lạc, lúc nào anh muốn nghe cứ liên lạc tôi".

Cửa xe mở ra, Triển Lệnh Quân cuối cùng bước xuống. Mặc dù Chu Sảnh là một phụ nữ rất cao nhưng đứng trước mặt anh ta vẫn thấp hơn một cái đầu. Từ cự li gần nhìn khuôn mặt tuấn tú này, Chu Sảnh ghen ghét đến phát cuồng, người đàn ông này thật sự là quá đẹp trai, con tiện nhân Tiêu Tiêu kia vì sao lại may mắn như vậy?

"Chu tiểu thư, tôi phải nhắc nhở cô một chút, nơi này hoang vắng không người, nếu những lời tiếp theo của cô không thể làm tôi hài lòng, tôi không thể bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì". Triển Lệnh Quân chậm rãi cởi cúc tay áo, xắn tay áo đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc.

Chu Sảnh sợ hãi lui lại một bước, nhanh chóng nhìn quanh mới ý thức được nơi này hoang vu thế nào, thỉnh thoảng có người tập lái xe đi qua cũng chỉ đến cách đây ngoài năm mươi mét là quay đầu. Nếu Triển Lệnh Quân đánh cô ta, thậm chí giết cô ta, có thể cũng không ai biết được.

Rất nhiều người luôn vô thức cho rằng đàn ông đẹp trai là người tốt, Chu Sảnh cũng không phải ngoại lệ, cho nên trước khi Triển Lệnh Quân nói ra câu này, thậm chí cô ta còn chưa từng nghĩ Triển Lệnh Quân có gì đe dọa với mình, nghe vậy không khỏi nói nhanh hơn: "Tôi... Tôi chỉ muốn nói, Tiêu Tiêu có một thói xấu chính là thích cướp bạn trai của người khác. Cái tên Hàn Đông Vũ anh đã gặp rồi đấy, chính là cô ta cướp lấy từ trong tay người khác, sau khi tới tay lại không quý trọng. Tôi cảm thấy anh rất tốt, không hi vọng lại tái diễn bi kịch như thế nữa, anh phải cẩn thận một chút".

Triển Lệnh Quân đã xắn xong cả hai tay áo, liếc Chu Sảnh sợ đến mồ hôi lạnh một cái: "Nói xong chưa?"

"Xong rồi..."

Triển Lệnh Quân mở cửa xe, một lần nữa ngồi vào xe, thắt dây an toàn: "Bạn bè nói xấu sau lưng nhau không đáng kết giao, tôi sẽ nhắc nhở cô ấy".

Nói xong vào số lùi, nhanh chóng quay đầu chạy vút đi.

Tiêu Tiêu không biết Chu Sảnh bám theo Triển tiên sinh đến chỗ hoang vắng suýt nữa tức đến phát điên, cô đang chăm chú chuẩn bị cho cuộc thi ngày hôm sau.

Sau khi sắp xếp chỗ ở cho các thí sinh, ban tổ chức liền cho số đo của minh tinh vào phong bì đưa đến từng nhà. Số đo của minh tinh vốn là bí mật, không thể xuất hiện trước ống kính, người dẫn chương trình cũng dặn kĩ các thí sinh không được nhắc đến những số đo này trước ống kính.

Tiêu Tiêu mở chiếc phong bì in "Số 7" ra, bên trong một miếng bìa cứng gấp đôi, ghi các số đo của Lam Mạc Như.

Chiều cao 172 cm, vòng eo 62 cm, vòng ngực...

Nhìn thấy những số đo này, Tiêu Tiêu lập tức nhíu mày. Cô đã tự tay lấy số đo của Lam Mạc Như, vòng eo rõ ràng là 58 cm, vì sao ở đây lại rộng thêm 4 cm? Vòng eo tăng thêm 4 cm thoạt nhìn khác biệt không lớn, đối với trang phục may sẵn thậm chí có thể không cần để ý, nhưng đây là lễ phục may đo cao cấp!

Đối với may đo cao cấp, sai một li đi ngàn dặm, nếu Tiêu Tiêu làm lễ phục ôm sát người thì quả thực sẽ là trí mạng.

Không chỉ có vòng eo, chiều rộng vai và vòng ba cũng rộng hơn kích thước thực tế từ hai đến ba cm. Tiêu Tiêu tin chắc mình không nhớ lầm, bởi vì cô đã đo cho nữ thần ở Lam Phong Thu Đình những ba lần, trong tuần này lại viết trên giấy rất nhiều lần. Tuy nhiên cô không thể đưa ra nghi vấn, bởi vì không cách nào giải thích số liệu của cô lấy ở đâu ra.

"Số liệu này có vấn đề gì à?" Nhân viên phụ trách chuyển giao số đo hỏi.



"Ơ, tại sao không có vòng bắp chân?" Tiêu Tiêu biết sắc mặt mình có vẻ không đúng nên lập tức điều chỉnh lại. Trong phòng này cũng có camera, giống như chương trình truyền hình thực tế, bất cứ lúc nào cô cũng phải giữ bình tĩnh.

"Vòng bắp chân chỉ cần dùng khi may quần, chị có xác định là mình cần không?" Nhân viên công tác nghi hoặc hỏi. Đề bài là làm lễ phục dạ hội, theo lẽ thường đều sẽ làm thành váy.

"Tôi cần làm váy bó sát, có thể phải dùng đến vòng bắp chân". Tiêu Tiêu nói, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của nhân viên công tác.

"Vâng, chị chờ một lát". Nhân viên công tác lập tức nhận lời, ra ngoài thông báo cho người phụ trách để ban tổ chức đến gặp người đại diện của Lam Mạc Như lấy số liệu.

Tiêu Tiêu buông mắt, xem phản ứng của nhân viên công tác thì người này cũng không biết rõ tình hình, cũng là nói số liệu này lúc đưa ra đã là như vậy, không biết số liệu Diêu Tinh Châu nhận được có giống như cô không.

Sau khi ăn tối, nhân viên công tác đưa tới số đo bắp chân của Lam Mạc Như, Tiêu Tiêu nhìn một cái, số liệu này chính xác. Cảm ơn nhân viên công tác xong, Tiêu Tiêu trốn vào trong phòng tắm không có camera suy nghĩ.

Số liệu ban đầu có sai sót, Ban tổ chức cuộc thi đều là người trong nghề, không thể phạm sai lầm cấp thấp như thế này. Hơn nữa số liệu được nới thêm chứ không phải co lại, nói rõ người thay đổi số liệu rất chuyên nghiệp. Bởi vì nếu sửa thành nhỏ hơn, đến lúc minh tinh không mặc vào được sẽ rất rõ ràng, chắc chắn sẽ truy tra lại số liệu. Còn tăng thêm một chút sẽ chỉ khiến trang phục không đạt được hiệu quả mong muốn, trở nên khó coi.

Tiêu Tiêu không biết là chỉ có số liệu của mình có vấn đề hay là của mọi người đều có vấn đề, nhưng cô không thể đưa ra nghi vấn, càng không thể đi xem số liệu của Diêu Tinh Châu...

Hôm sau ban tổ chức cấp máy tính cho các thí sinh để vẽ bản thiết kế, những người làm xong bản thiết kế trước có thể đến nhà đá chọn lựa vải vóc.

Tiêu Tiêu đã suy nghĩ cặn kẽ về bản thiết kế, vừa được cấp máy tính liền lập tức bắt đầu vẽ. Phía trước là một chiếc váy đuôi cá ôm đến đầu gối, đuôi cá mở ra, phía sau kéo theo vạt váy rất dài, hồng liên nghiệp hỏa uốn lượn theo vạt váy, từng đóa hoa sen nở ra, đẹp không sao tả xiết.

Viên Hồng Hà ngồi bên cạnh nhìn, không nhịn được than thở: "Đẹp thật!"

Tiêu Tiêu cười cười với trợ lí, động tác trên tay không ngừng, nhanh chóng vẽ xong thành phẩm gửi đến máy tính dùng chung của ban tổ chức, dùng máy in màu in ra.

Trọng tài đứng bên cạnh máy in màu, lấy bản in ra thấy đánh số 7 liền quyết định Tiêu Tiêu là người đầu tiên hoàn thành.

Bản thiết kế đã được đưa ra, tạo hình chỉnh thể sẽ không thể sửa đổi nữa, trong quá trình chế tạo chỉ có thể điều chỉnh lại chi tiết và họa tiết trang trí.

Tiêu Tiêu dẫn theo trợ lí vào nhà đá đầu tiên. Bởi vì thời gian có hạn, không thể in nhuộm theo ý muốn nên trong nhà đá chỉ có vải vóc thuần sắc hoặc mang một số hoa văn tối, các loại phụ liệu như pha lê, kim cương vụng có thể cung ứng vô hạn.

Vào nhà đá có thể thả lỏng một chút. Chọn lựa vải vóc không giới hạn thời gian, có thể từ từ lựa chọn, đợi người đầu tiên chọn xong, người thứ hai mới được đi vào. Tiêu Tiêu đứng trước giá vải tỉ mỉ quan sát, lấy 5 mét vải màu vàng, 10 mét vải màu đỏ, màu vàng hơi cứng, màu đỏ tương đối mềm mại, sau đó lại lấy 3 mét chiffon màu đỏ, 2 mét organza màu vàng.

Vải màu đỏ hơi nhạt một chút, còn màu đỏ của chiffon đậm hơn. Chiffon dùng để làm sen đỏ, màu sắc phải đậm hơn mới có thể thấy rõ.

Kì thực chiếc váy "niết bàn" này dùng đuôi phượng hoàng sẽ đẹp hơn đuôi sen đỏ, Tiêu Tiêu chọn sen đỏ là có một chút tư tâm. Nhỡ đâu giật được quán quân, nữ thần thích chiếc váy này, cô có thể đưa ra phương án đuôi phượng hoàng, đến lúc Lam Mạc Như mặc vào chiếc váy chưa từng xuất hiện này nhất định sẽ làm mọi người phải choáng ngợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lượng Thân Định Chế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook