Chương 11: Cứu người
Lục Dã Thiên Hạc
08/06/2017
Thấy chiếc áo thể thao và hai ống quần trống rỗng rất
quen thuộc, Tiêu Tiêu không khỏi nhìn thêm một lát, chính là cậu thiếu
niên hôm trước cô đã nhìn thấy ở hội sở Tang Du.
"Cậu ấy đang ở giai đoạn trầm cảm, hai bác cần chú ý chăm sóc cậu ấy". Lời cảnh cáo của bác sĩ Triển còn văng vẳng bên tai.
Người đi đường dường như đều không chú ý tới thiếu niên trên chiếc xe lăn lặng lẽ, đến tận lúc xe lăn lao ra đường mới có người hét lên. Lúc này Tiêu Tiêu đã ném chai nước và túi đồ ăn vặt vừa mua đang cầm trong tay, bước dài chạy tới, khóe mắt còn kịp nhìn thấy mẹ cậu bé vẫn đang cúi đầu tìm tiền lẻ, nghe thấy tiếng hét mới ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Trên đường, một chiếc xe bán tải cách đó ngoài năm mươi mét nhanh chóng chạy đến.
Lúc này Tiêu Tiêu chỉ có một suy nghĩ, may mà hôm nay đi giày bệt. Chiếc xe lăn cách chỗ cô khoảng năm mét, mà tài xế xe bán tải còn chưa phát hiện có một chiếc xe lăn đang lao ra đường nên không hề giảm ga. Với tốc độ chạy một trăm mét, Tiêu Tiêu lao tới bắt được một bên thành xe lăn, nhưng chiếc xe lăn vẫn không dừng lại mà quay một nửa vòng, một phần xe vẫn nằm trong làn xe tốc độ cao.
Tiêu Tiêu không còn cách nào khác, đưa tay kéo cậu bé xuống khỏi xe lăn.
Két! Tiếng phanh gấp chói tai vang lên, người đi đường xung quanh đều nhắm mắt lại theo phản xạ có điều kiện. Một chiếc xe con màu bạc từ bên trái lao tới, rê bánh xoay ngang chắn phía trước chiếc xe bán tải.
Tài xế xe bán tải đang lắc lư theo tiếng nhạc từ radio lúc này mới nhìn thấy chướng ngại vật trên đường, vừa kêu to vừa vội vã đạp phanh nhưng vẫn đụng vào chiếc xe con làm lõm một vết trên cánh cửa xe.
"Đi đứng kiểu gì thế hả?" Tài xế xe bán tải kéo phanh tay, mở cửa xe xuống quát mắng ầm ĩ, chợt phát hiện ven đường còn có hai người ngồi, một chiếc xe lăn vẫn còn trượt trên đường, một phụ nữ trung niên cầm túi mua hàng khóc lóc chạy tới, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Từ xe con bước ra một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, nói với hắn một tiếng xin lỗi rồi bước nhanh đến chỗ hai người vừa ngã xuống.
"Con làm cái gì vậy!" Mẹ cậu bé vừa khóc vừa ôm chặt lấy cậu ta.
Tiêu Tiêu hít hơi lạnh, kéo ống quần lên, đầu gối quả nhiên bị trầy, một chút máu thấm ra bên ngoài. May mà hôm nay mặc quần dài, nếu mặc váy ngắn thì toi rồi, Tiêu Tiêu đang thầm khen ngợi mình nhanh trí thì một bàn tay thon dài cân đối hết sức dễ coi đã duỗi tới: "Có thể đứng lên không?"
Triển Lệnh Quân? Giọng nói này thật quen thuộc, Tiêu Tiêu ngây ngốc giơ tay lên, được bàn tay đẹp đó nắm lấy rồi kéo dậy. Đến lúc thấy rõ tình hình hiện trường vụ tai nạn, cô mới hiểu ra chiếc xe con màu bạc chặn ở phía trước xe bán tải là của Triển Lệnh Quân.
Người qua đường lũ lượt quây lại, không ngừng bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Mẹ ơi, anh kia không có chân!" Một đứa bé ngây thơ ngạc nhiên kêu lên.
Thiếu niên vô thức muốn che chân mình đi, nhưng ống quần trống rỗng hoàn toàn không thể che giấu được.
Triển Lệnh Quân kéo chiếc xe lăn đổ giữa đường lên, bàn để chân đã vỡ, đệm lót rơi khắp mặt đường, sau đó cúi xuống bế thiếu niên lên đặt vào xe lăn rồi giao cho mẹ cậu ta.
Cảnh sát giao thông ở gần đó nhanh chóng xuất hiện, giải tán đám đông để xe cộ tiếp tục lưu thông.
Xe của Triển Lệnh Quân không có vấn đề gì ngoài cửa xe bị móp, vẫn có thể chạy bình thường, được tấp vào lề đường theo chỉ thị của cảnh sát giao thông.
"Bây giờ đang là giờ làm việc mà, sai anh lại lái xe ra đường?" Tiêu Tiêu dựa vào xe của Triển Lệnh Quân, dán miếng dán lên vết thương trên đầu gối. Mặc dù đã kéo cậu bé lại, nhưng vị trí hai người ngã xuống vẫn không an toàn, may mà gã này đến kịp thời, nếu không có thể cô đã bị chiếc xe bán tải kia cán lên chân.
Triển Lệnh Quân không nói gì, lấy một chiếc túi bóng để trên ghế phụ lái xuống, bên trong là trà sữa đã bị đổ ra ngoài, vẫn đang tí tách chảy nước. Nắp cốc trà sữa có hình bàn chân mèo, vừa nhìn đã biết chính là của quán trà sữa trên phố đi bộ.
Thì ra là đi mua trà sữa!
"Gần đó không có quán trà sữa à?" Tiêu Tiêu ngạc nhiên hỏi.
"Thẻ ba mươi cốc còn chưa dùng hết". Triển Lệnh Quân lạnh nhạt đáp, ném túi trà sữa vào thùng rác.
"..."
Tiền xăng đi về cũng đủ một cốc trà sữa rồi! Tiêu Tiêu đột nhiên có nhận thức mới về bác sĩ Triển.
"Tôi đang lái xe bình thường, cậu ta đột nhiên chắn ngang trước đầu xe, đồng chí cảnh sát, anh có thể xem lại camera giám sát, tôi hoàn toàn không vượt quá tốc độ cho phép". Tài xế xe bán tải đỏ mặt tía tai giải thích. Xe của Triển Lệnh Quân nhìn có vẻ rất đắt, hắn đương nhiên không muốn đền tiền.
Trong lúc cảnh sát giao thông giải quyết vụ tai nạn, một chiếc xe cảnh sát khu vực cũng hú còi chạy tới. Thấy có tai nạn giao thông, phản ứng đầu tiên của người dân đều là báo cảnh sát, nhưng rất ít người biết phải gọi số 122 của cảnh sát giao thông mà thông thường đều gọi 110.
Cảnh sát giao thông đã nắm được tình hình, thấy Triển Lệnh Quân tỏ ý không cần tài xế xe bán tải bồi thường cũng mừng vì đỡ mất việc, có điều hành vi lái xe chắn ngang đường của Triển Lệnh Quân rõ ràng là có vi phạm.
"Vì đó là hành vi dũng cảm cứu người nên có thể không xử phạt, nhưng phải về đồn công an lập biên bản, trong vòng một tuần chuyển biên bản về đội". Cảnh sát giao thông chỉ mấy cảnh sát khu vực vừa từ xe cảnh sát bước xuống.
Lao vào xe ô tô tự tử cũng như đe dọa nhảy lầu tự tử khiến đám đông tụ tập đứng xem đều xếp vào dạng gây rối trật tự công cộng, nếu truy cứu nghiêm túc sẽ phải xử phạt hành chính. Cảnh sát khu vực hỏi tình hình thương vong, thấy không có gì nghiêm trọng liền dẫn cả bốn người về đồn công an lập biên bản.
Lần đầu tiên lên bốt, Tiêu Tiêu hơi tò mò, không khỏi quan sát một lượt từ cảnh phục, huy hiệu cảnh sát đến cậu cảnh sát lập biên bản trắng trẻo đẹp trai.
"Cô có biết tự tử ngoài đường là gây rối trật tự công cộng không?" Cậu cảnh sát lập biên bản gõ bàn ra hiệu cho Tiêu Tiêu nghiêm túc một chút. Hàng ngày nhận được tin báo có người tự tử, đa số trong đó đều là phụ nữ, chủ yếu do mâu thuẫn tình cảm dẫn đến, vì vậy khi nhìn thấy đám người này, cậu cảnh sát bất giác cho rằng Tiêu Tiêu chính là người tự tử.
"Tôi nhìn thấy cậu ấy đẩy xe lăn chạy vào làn ô tô nên chạy tới kéo lại, nhưng mà không đủ sức nên không kéo xe lại được, chỉ có thể kéo cạu ấy ngã xuống. Anh xem, móng tay tôi cũng gãy rồi này!" Tiêu Tiêu giơ ngón trỏ lên, móng tay sơn màu trắng kiểu Pháp gãy lật ra, kẽ ngón tay còn bầm máu.
Cậu cảnh sát ngớ ra, ánh mắt từ thiếu kiên nhẫn lập tức biến thành tôn trọng, sau khi thấy mẹ cấu bé xác nhận liền trịnh trọng ghi biên bản: "Kí tên đi, cảm ơn cô đã dũng cảm cứu người khác".
Được chú cảnh sát khen ngợi, cô bé Tiêu Tiêu cảm thấy chiếc khăn quàng đỏ trước ngực càng thêm rực rỡ, không nói một lời kí vào biên bản.
"Sao con lại nghĩ quẩn thế? Con mà chết thì bố mẹ làm thế nào? Hu hu hu hu..." Mẹ cậu bé cảm ơn Tiêu Tiêu và Triển Lệnh Quân rồi bắt đầu vừa khóc vừa đấm con trai mình.
Cậu bé chỉ cúi đầu không nói một lời.
"Đừng trách cậu ấy, đây là giai đoạn thích ứng tâm lí sau khi tàn phế, qua thời gian này sẽ tốt lên". Triển Lệnh Quân nhíu mày nói, cậu cảnh sát khu vực vội kéo mẹ cậu bé ra, người vừa tự tử hụt đang ở giai đoạn yếu ớt, không thể kích thích.
Triển Lệnh Quân lại tiếp tục dặn dò mẹ cậu bé, cậu bé trên xe lăn ngồi một mình trong góc tối, cầu cúi xuống như đang ngủ.
Công dân tốt dũng cảm cứu người Tiêu Tiêu ngồi xuống bên cạnh cậu ta: "Mấy hôm trước chị em mình đã gặp nhau, chị tên là Tiêu Tiêu, em tên là gì?"
"Hạ Viêm". Cậu bé chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt non nớt thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, đôi mắt to tĩnh lặng như một ao nước tù: "Cảm ơn chị đã cứu em".
Có thể thấy gia giáo của Hạ Viêm rất tốt.
"Không cần cảm ơn, đây là việc mỗi công dân tốt nên làm". Tiêu Tiêu muốn đùa một chút, nhưng đối phương hoàn toàn không nể mặt, sau khi cảm ơn lại tiếp tục cúi đầu im lặng, dường như sắp sẳ hoà tan vào trong bóng tối trên hành lang.
Không biết phải khuyên giải đối phương thế nào, Tiêu Tiêu cũng yên lặng theo, lấy điện thoại di động ra mở weibo, những bình luận tiêu cực về chiếc váy màu đất đó vẫn không ngừng tăng lên: "Chị hiểu tâm tình của em lúc này. Khi chúng ta trở nên không còn hoàn mỹ như trước kia, rất nhiều chuyện xui xẻo sẽ liên tiếp kéo đến. Em nhìn chị xem, từ khi gương mặt bị biến dạng, bất cứ chuyện xui xẻo nào cũng có thể xảy ra, chiếc váy chị thiết kế may mắn được chọn đi giới thiệu, lại bị một đống người hùa nhau chửi mắng..."
"Đội seeder Đại Giang". Không biết Hạ Viêm đã ghé vào coi từ khi nào, bỗng dưng lạnh nhạt nói một câu như vậy.
"Gì cơ?"
"Cậu ấy đang ở giai đoạn trầm cảm, hai bác cần chú ý chăm sóc cậu ấy". Lời cảnh cáo của bác sĩ Triển còn văng vẳng bên tai.
Người đi đường dường như đều không chú ý tới thiếu niên trên chiếc xe lăn lặng lẽ, đến tận lúc xe lăn lao ra đường mới có người hét lên. Lúc này Tiêu Tiêu đã ném chai nước và túi đồ ăn vặt vừa mua đang cầm trong tay, bước dài chạy tới, khóe mắt còn kịp nhìn thấy mẹ cậu bé vẫn đang cúi đầu tìm tiền lẻ, nghe thấy tiếng hét mới ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Trên đường, một chiếc xe bán tải cách đó ngoài năm mươi mét nhanh chóng chạy đến.
Lúc này Tiêu Tiêu chỉ có một suy nghĩ, may mà hôm nay đi giày bệt. Chiếc xe lăn cách chỗ cô khoảng năm mét, mà tài xế xe bán tải còn chưa phát hiện có một chiếc xe lăn đang lao ra đường nên không hề giảm ga. Với tốc độ chạy một trăm mét, Tiêu Tiêu lao tới bắt được một bên thành xe lăn, nhưng chiếc xe lăn vẫn không dừng lại mà quay một nửa vòng, một phần xe vẫn nằm trong làn xe tốc độ cao.
Tiêu Tiêu không còn cách nào khác, đưa tay kéo cậu bé xuống khỏi xe lăn.
Két! Tiếng phanh gấp chói tai vang lên, người đi đường xung quanh đều nhắm mắt lại theo phản xạ có điều kiện. Một chiếc xe con màu bạc từ bên trái lao tới, rê bánh xoay ngang chắn phía trước chiếc xe bán tải.
Tài xế xe bán tải đang lắc lư theo tiếng nhạc từ radio lúc này mới nhìn thấy chướng ngại vật trên đường, vừa kêu to vừa vội vã đạp phanh nhưng vẫn đụng vào chiếc xe con làm lõm một vết trên cánh cửa xe.
"Đi đứng kiểu gì thế hả?" Tài xế xe bán tải kéo phanh tay, mở cửa xe xuống quát mắng ầm ĩ, chợt phát hiện ven đường còn có hai người ngồi, một chiếc xe lăn vẫn còn trượt trên đường, một phụ nữ trung niên cầm túi mua hàng khóc lóc chạy tới, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Từ xe con bước ra một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, nói với hắn một tiếng xin lỗi rồi bước nhanh đến chỗ hai người vừa ngã xuống.
"Con làm cái gì vậy!" Mẹ cậu bé vừa khóc vừa ôm chặt lấy cậu ta.
Tiêu Tiêu hít hơi lạnh, kéo ống quần lên, đầu gối quả nhiên bị trầy, một chút máu thấm ra bên ngoài. May mà hôm nay mặc quần dài, nếu mặc váy ngắn thì toi rồi, Tiêu Tiêu đang thầm khen ngợi mình nhanh trí thì một bàn tay thon dài cân đối hết sức dễ coi đã duỗi tới: "Có thể đứng lên không?"
Triển Lệnh Quân? Giọng nói này thật quen thuộc, Tiêu Tiêu ngây ngốc giơ tay lên, được bàn tay đẹp đó nắm lấy rồi kéo dậy. Đến lúc thấy rõ tình hình hiện trường vụ tai nạn, cô mới hiểu ra chiếc xe con màu bạc chặn ở phía trước xe bán tải là của Triển Lệnh Quân.
Người qua đường lũ lượt quây lại, không ngừng bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Mẹ ơi, anh kia không có chân!" Một đứa bé ngây thơ ngạc nhiên kêu lên.
Thiếu niên vô thức muốn che chân mình đi, nhưng ống quần trống rỗng hoàn toàn không thể che giấu được.
Triển Lệnh Quân kéo chiếc xe lăn đổ giữa đường lên, bàn để chân đã vỡ, đệm lót rơi khắp mặt đường, sau đó cúi xuống bế thiếu niên lên đặt vào xe lăn rồi giao cho mẹ cậu ta.
Cảnh sát giao thông ở gần đó nhanh chóng xuất hiện, giải tán đám đông để xe cộ tiếp tục lưu thông.
Xe của Triển Lệnh Quân không có vấn đề gì ngoài cửa xe bị móp, vẫn có thể chạy bình thường, được tấp vào lề đường theo chỉ thị của cảnh sát giao thông.
"Bây giờ đang là giờ làm việc mà, sai anh lại lái xe ra đường?" Tiêu Tiêu dựa vào xe của Triển Lệnh Quân, dán miếng dán lên vết thương trên đầu gối. Mặc dù đã kéo cậu bé lại, nhưng vị trí hai người ngã xuống vẫn không an toàn, may mà gã này đến kịp thời, nếu không có thể cô đã bị chiếc xe bán tải kia cán lên chân.
Triển Lệnh Quân không nói gì, lấy một chiếc túi bóng để trên ghế phụ lái xuống, bên trong là trà sữa đã bị đổ ra ngoài, vẫn đang tí tách chảy nước. Nắp cốc trà sữa có hình bàn chân mèo, vừa nhìn đã biết chính là của quán trà sữa trên phố đi bộ.
Thì ra là đi mua trà sữa!
"Gần đó không có quán trà sữa à?" Tiêu Tiêu ngạc nhiên hỏi.
"Thẻ ba mươi cốc còn chưa dùng hết". Triển Lệnh Quân lạnh nhạt đáp, ném túi trà sữa vào thùng rác.
"..."
Tiền xăng đi về cũng đủ một cốc trà sữa rồi! Tiêu Tiêu đột nhiên có nhận thức mới về bác sĩ Triển.
"Tôi đang lái xe bình thường, cậu ta đột nhiên chắn ngang trước đầu xe, đồng chí cảnh sát, anh có thể xem lại camera giám sát, tôi hoàn toàn không vượt quá tốc độ cho phép". Tài xế xe bán tải đỏ mặt tía tai giải thích. Xe của Triển Lệnh Quân nhìn có vẻ rất đắt, hắn đương nhiên không muốn đền tiền.
Trong lúc cảnh sát giao thông giải quyết vụ tai nạn, một chiếc xe cảnh sát khu vực cũng hú còi chạy tới. Thấy có tai nạn giao thông, phản ứng đầu tiên của người dân đều là báo cảnh sát, nhưng rất ít người biết phải gọi số 122 của cảnh sát giao thông mà thông thường đều gọi 110.
Cảnh sát giao thông đã nắm được tình hình, thấy Triển Lệnh Quân tỏ ý không cần tài xế xe bán tải bồi thường cũng mừng vì đỡ mất việc, có điều hành vi lái xe chắn ngang đường của Triển Lệnh Quân rõ ràng là có vi phạm.
"Vì đó là hành vi dũng cảm cứu người nên có thể không xử phạt, nhưng phải về đồn công an lập biên bản, trong vòng một tuần chuyển biên bản về đội". Cảnh sát giao thông chỉ mấy cảnh sát khu vực vừa từ xe cảnh sát bước xuống.
Lao vào xe ô tô tự tử cũng như đe dọa nhảy lầu tự tử khiến đám đông tụ tập đứng xem đều xếp vào dạng gây rối trật tự công cộng, nếu truy cứu nghiêm túc sẽ phải xử phạt hành chính. Cảnh sát khu vực hỏi tình hình thương vong, thấy không có gì nghiêm trọng liền dẫn cả bốn người về đồn công an lập biên bản.
Lần đầu tiên lên bốt, Tiêu Tiêu hơi tò mò, không khỏi quan sát một lượt từ cảnh phục, huy hiệu cảnh sát đến cậu cảnh sát lập biên bản trắng trẻo đẹp trai.
"Cô có biết tự tử ngoài đường là gây rối trật tự công cộng không?" Cậu cảnh sát lập biên bản gõ bàn ra hiệu cho Tiêu Tiêu nghiêm túc một chút. Hàng ngày nhận được tin báo có người tự tử, đa số trong đó đều là phụ nữ, chủ yếu do mâu thuẫn tình cảm dẫn đến, vì vậy khi nhìn thấy đám người này, cậu cảnh sát bất giác cho rằng Tiêu Tiêu chính là người tự tử.
"Tôi nhìn thấy cậu ấy đẩy xe lăn chạy vào làn ô tô nên chạy tới kéo lại, nhưng mà không đủ sức nên không kéo xe lại được, chỉ có thể kéo cạu ấy ngã xuống. Anh xem, móng tay tôi cũng gãy rồi này!" Tiêu Tiêu giơ ngón trỏ lên, móng tay sơn màu trắng kiểu Pháp gãy lật ra, kẽ ngón tay còn bầm máu.
Cậu cảnh sát ngớ ra, ánh mắt từ thiếu kiên nhẫn lập tức biến thành tôn trọng, sau khi thấy mẹ cấu bé xác nhận liền trịnh trọng ghi biên bản: "Kí tên đi, cảm ơn cô đã dũng cảm cứu người khác".
Được chú cảnh sát khen ngợi, cô bé Tiêu Tiêu cảm thấy chiếc khăn quàng đỏ trước ngực càng thêm rực rỡ, không nói một lời kí vào biên bản.
"Sao con lại nghĩ quẩn thế? Con mà chết thì bố mẹ làm thế nào? Hu hu hu hu..." Mẹ cậu bé cảm ơn Tiêu Tiêu và Triển Lệnh Quân rồi bắt đầu vừa khóc vừa đấm con trai mình.
Cậu bé chỉ cúi đầu không nói một lời.
"Đừng trách cậu ấy, đây là giai đoạn thích ứng tâm lí sau khi tàn phế, qua thời gian này sẽ tốt lên". Triển Lệnh Quân nhíu mày nói, cậu cảnh sát khu vực vội kéo mẹ cậu bé ra, người vừa tự tử hụt đang ở giai đoạn yếu ớt, không thể kích thích.
Triển Lệnh Quân lại tiếp tục dặn dò mẹ cậu bé, cậu bé trên xe lăn ngồi một mình trong góc tối, cầu cúi xuống như đang ngủ.
Công dân tốt dũng cảm cứu người Tiêu Tiêu ngồi xuống bên cạnh cậu ta: "Mấy hôm trước chị em mình đã gặp nhau, chị tên là Tiêu Tiêu, em tên là gì?"
"Hạ Viêm". Cậu bé chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt non nớt thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, đôi mắt to tĩnh lặng như một ao nước tù: "Cảm ơn chị đã cứu em".
Có thể thấy gia giáo của Hạ Viêm rất tốt.
"Không cần cảm ơn, đây là việc mỗi công dân tốt nên làm". Tiêu Tiêu muốn đùa một chút, nhưng đối phương hoàn toàn không nể mặt, sau khi cảm ơn lại tiếp tục cúi đầu im lặng, dường như sắp sẳ hoà tan vào trong bóng tối trên hành lang.
Không biết phải khuyên giải đối phương thế nào, Tiêu Tiêu cũng yên lặng theo, lấy điện thoại di động ra mở weibo, những bình luận tiêu cực về chiếc váy màu đất đó vẫn không ngừng tăng lên: "Chị hiểu tâm tình của em lúc này. Khi chúng ta trở nên không còn hoàn mỹ như trước kia, rất nhiều chuyện xui xẻo sẽ liên tiếp kéo đến. Em nhìn chị xem, từ khi gương mặt bị biến dạng, bất cứ chuyện xui xẻo nào cũng có thể xảy ra, chiếc váy chị thiết kế may mắn được chọn đi giới thiệu, lại bị một đống người hùa nhau chửi mắng..."
"Đội seeder Đại Giang". Không biết Hạ Viêm đã ghé vào coi từ khi nào, bỗng dưng lạnh nhạt nói một câu như vậy.
"Gì cơ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.