Chương 88: Danh nghĩa
Lục Dã Thiên Hạc
29/08/2017
Tiêu Tiêu cực kì coi trọng việc thiết kế lần này, sau khi tìm đọc rất
nhiều tài liệu liền đưa ra bản sơ thảo. Lại trải qua hai lần sửa chữa,
cuối cùng một tháng sau cũng chốt bản thảo.
Thở ra một hơi, Tiêu Tiêu cảm thấy mình như bị lột một lớp da, vô lực nằm sấp trên bàn.
Điện thoại có cuộc gọi video, hiển thị là "Hậu Nghệ xạ nhật". Tiêu Tiêu nhìn trái nhìn phải, cầm lấy điện thoại di ra ngoài phòng thiết kế, trên màn hình hiện lên khuôn mặt của Triển Lệnh Nghệ.
"Tiêu Tiêu, lâu rồi em không tới". Vẻ mặt ca ca hơi tủi thân.
"Gọi điện với ai đấy?" Sau lưng truyền đến giọng nói của Triển Lệnh Quân, trên tay anh ta cầm một chiếc bát nhỏ, trong bát đựng trái cây vừa cắt xong, ghé vào nhìn thấy mặt Tiêu Tiêu liền khẽ nhíu mày: "Không quấy rầy em chứ?"
"Không sao, em vừa định nói với anh là bản thảo thiết kế đã được thông qua rồi!" Tiêu Tiêu cười, vẻ mặt rất phấn khởi.
Triển Lệnh Quân gật đầu: "Vậy thì tốt".
Nói xong đưa dĩa cho ca ca để ca ca ăn trái cây, kệ hai người tiếp tục nói chuyện, lại đi làm việc của mình.
Triển Lệnh Nghệ ăn một miếng táo, quay lại nhìn em trai vừa vào bếp, hạ giọng nói: "Bao giờ em đến?"
"Một hai hôm nữa". Tiêu Tiêu mím môi.
Một tháng nay cô cũng đến nhà họ Triển hai lần, có điều đều là lúc Triển Lệnh Quân ở nhà, không hề có thời gian ở riêng với ca ca. Tiêu Tiêu cũng mong ca ca quên mất chuyện Mộ Giang Thiên, nhưng ca ca lại vẫn nhớ, hơn nữa càng ngày càng bức thiết.
Vừa nói chuyện với ca ca xong, Phòng thư kí lại gọi tới, vẫn là thư kí Khương, nói lát nữa sẽ đến gần công ty kí hợp đồng với cô.
Tiêu Tiêu đi xuống lầu, chiếc xe công vụ như xe chuyên dùng để bắt cóc đang đỗ dưới lầu, thư kí Khương mời cô lên xe kí.
Một hợp đồng định chế trang phục, một thỏa thuận bảo mật.
"Có một việc hi vọng cô có thể hiểu cho, cuối cùng tên nhà thiết kế được chính quyền công bố không thể đề tên cá nhân mà phải là tên công ty, mà công ty này phải là công ty nội". Thư kí Khương lấy ra một hợp đồng khác.
Nhân tố chính trị phức tạp trong đó Tiêu Tiêu cũng không hiểu lắm, nhưng cô cũng chỉ có cách chấp nhận, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
"Cô cũng không cần lo lắng, ngoài tuyên bố của chính quyền thì cô vẫn có thể tuyên truyền cho bản thân mình". Thư kí Khương an ủi. Bởi vì truyền thông chính thống không thể quá mức nhấn mạnh nhân tố cá nhân, nhưng nếu các hãng truyền thông khác viết về Tiêu Tiêu thì chính quyền cũng không ngăn cản.
Tiêu Tiêu gật đầu, vui vẻ kí tên.
"Muốn lấy danh nghĩa công ty nào thì đẻ công ty đó đống dấu vào đây!" Thư kí Khương đưa hợp đồng cuối cùng cho cô để cô suy nghĩ: "Nếu không có công ty thích hợp, chúng tôi có thể sắp xếp cho cô".
Tiêu Tiêu không hiểu những chuyện thương mại này lắm, nhưng vô thức cảm thấy ở đây có thể có lợi ích: "Để tôi thử xem đã, nếu không tìm được công ty thích hợp sẽ liên lạc với chị sau".
Nếu tư duy theo quán tính, Tiêu Tiêu đương nhiên nên dùng danh nghĩa LY, như vậy sẽ có lợi cho công ty mình, vì thế cô đi tìm Chu Thái Nhiên.
Nghe nói Tiêu Tiêu nhận đơn đặt hàng của đệ nhất phu nhân, Chu Thái Nhiên trố mắt một hồi lâu: "Đây là một chuyện tốt, dùng danh nghĩa LY đương nhiên không có vấn đề. Có điều... LY không phải công ty niêm yết, có thể mang đến hiệu ích kinh tế cũng có hạn".
Lúc nói nửa câu sau, Chu Thái Nhiên hơi ngập ngừng nhưng rồi vẫn nói ra.
Tiêu Tiêu hơi kinh ngạc nhìn anh ta: "Ý anh là..."
"Xuất phát từ góc độ lợi ích cá nhân cô, dùng danh nghĩa của một công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán có thể mang đến lợi ích lớn hơn cho cô". Chu Thái Nhiên cười nói. Nếu như là nhân viên khác, Chu Thái Nhiên chắc chắn sẽ khuyên sử dụng danh nghĩa LY không hề do dự, việc này có thể làm danh tiếng của LY được nâng cao rất nhiều, nhưng người trước mặt này là bạn gái của Triển Lệnh Quân.
Câu trước là chủ tịch công ty nói, câu sau là nhắc nhở của người quen. Việc này Tiêu Tiêu không hiểu, nhưng Triển Lệnh Quân hiểu. Nếu Triển Lệnh Quân biết mình lừa bạn gái nó, không biết nó sẽ tính sổ với mình thế nào.
"Như vậy sao được?" Đang nói chuyện đột nhiên Lâm Tư Viễn mở cửa đi vào.
Chu Thái Nhiên nhíu mày: "Lâm thủ tịch, vì sao không gõ cửa?"
"Xin lỗi, tôi quá sốt ruột". Lâm Tư Viễn khoanh tay, xin lỗi không hề có thành ý, quay sang nhìn về phía Tiêu Tiêu: "Cô là nhân viên LY, đương nhiên phải dùng danh nghĩa LY. Lợi ích công ty niêm yết có thể cho cô, chúng tôi cũng có thể cho cô".
Tiêu Tiêu nhìn hắn một cái rất kì dị. Phương diện quản lí công ty là chức trách của Chu Thái Nhiên, còn Lâm Tư Viễn là quyền thủ tịch, công việc của hắn là thiết kế trang phục, việc này hắn xen miệng đúng là không hợp tình hợp lí.
Mặt Chu Thái Nhiên quả nhiên lạnh đi: "Lâm thủ tịch, việc này tôi sẽ giải quyết".
"Anh sẽ giải quyết? Anh hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của việc này đối với LY". Trước kia Lâm Tư Viễn đã quen nhìn Adeline oai phong trước mặt Chu Thái Nhiên, cũng học theo giơ cằm lên.
Bầu không khí trong văn phòng lập tức giương cung bạt kiếm, Tiêu Tiêu kẹp ở giữa rất là khó xử, lặng lẽ rời khỏi phòng chủ tịch.
Một lát sau, Lâm Tư Viễn chủ động tới tìm cô.
"Quy củ của giới thiết kế chắc cô cũng rõ, là nhân viên của LY, bản quyền tác phẩm của cô là thuộc về LY, cho nên chuyện này phải dùng danh nghĩa LY". Lâm Tư Viễn một tay chống cằm, nói rất đương nhiên.
"Trong hợp đồng ghi rõ, tác phẩm không đưa lên hệ thống của công ty, bản quyền sẽ thuộc sở hữu cá nhân". Tiêu Tiêu thường xuyên nhận làm ngoài nên đã nghiên cứu tỉ mỉ hợp đồng, căn bản không sợ Lâm Tư Viễn lừa gạt.
"Tôi không nói chuyện hợp đồng với cô, tôi nói quy củ của giới thiết kế. Cô ra ngoài hỏi xem, trong tình hình này nhà thiết kế của công ty nào lại đi dùng danh nghĩa của công ty khác?" Lâm Tư Viễn hơi tức giận.
Tiêu Tiêu thở dài: "Tôi cũng không nói sẽ lấy danh nghĩa công ty khác..."
Đây chỉ là đề nghị xuất phát từ hảo tâm của Chu Thái Nhiên, có làm như vậy hay không thì cô còn đang suy nghĩ.
Sắc mặt Lâm Tư Viễn dịu hơn một chút: "Thế mới đúng. Phía sau tác phẩm của cô nhớ phải đề tên tôi".
Từ khi Tiêu Tiêu xấu đi, thái độ của Lâm Tư Viễn đối với cô cực kì kém. Sau một thời gian, Tiêu Tiêu cũng trở nên chán ghét người này. Lúc này nghe hắn đòi đứng tên, cô lập tức nổi điên: "Đây là tác phẩm của cá nhân tôi, không hề nhận sự chỉ đạo của anh!"
"Bây giờ tôi là thủ tịch, cô dùng danh nghĩa LY thì phải đề tên tôi!" Lâm Tư Viễn kiêu ngạo ngẩng đầu.
Tiêu Tiêu tức giận đến hộc máu, nếu bảo cô đứng tên Adeline còn đỡ, lúc trước thiết kế thịnh thế Adeline cũng từng cho cô trợ giúp, nhưng đứng tên Lâm Tư Viễn thì cô ngàn vạn lần không muốn.
Lâm Tư Viễn đã đi, Tiêu Tiêu đứng ở chỗ cũ bực bội. Trong phòng thiết kế cao cấp bên cạnh, chị Vương thò đầu ra nhìn, bắt gặp ánh mắt Tiêu Tiêu lập tức rụt đầu về như chuột đồng.
Từ lần trước phòng chat nặc danh tự nhiên lộ danh tính, những người luôn nói xấu Tiêu Tiêu nhìn thấy cô liền đi đường vòng, sợ đối mặt với cô sẽ lúng túng.
Tiêu Tiêu cảm thấy buồn cười, mỗi lần như thế này cô lại cố ý nhìn thẳng vào mắt đối phương, xem bọn họ dời ánh mắt đi như phải bỏng, cô có thể vui vẻ một hồi lâu.
Cầm lấy điện thoại, cô gọi cho Lương Tĩnh Dao: "Dao Dao, có thể giúp tao hẹn gặp chú Lương một lát được không, tao có chuyện làm ăn muốn trao đổi với chú ấy".
Đại Lương Sáng Thế là công ty niêm yết, đây là một chuyện tốt, đương nhiên nước phù sa không nên chảy vào ruộng người ngoài. Sau khi cực kì khí phách liên lạc với Lương Tĩnh Dao, đầu óc Tiêu Tiêu lại biến thành một mớ bòng bong. Chuyện thương mại, cô chỉ là kiến thức nửa vời, suy nghĩ một lát vẫn quyết định hỏi Triển Lệnh Quân một chút.
"Em muốn hợp tác với dượng Hai anh?" Buổi tối Triển Lệnh Quân đòn cô đi ăn cơm, nghe nói thế liền khẽ nhướng mày: "Vậy phải chém dượng ấy thật đau mới được".
###########
Quân Quân: Nào nào, để anh dạy em ba mươi sáu cách cắt cổ dượng Hai.
Sếp Lương: Ê này, sao cháu lại hùa với người ngoài ép giá cậu thế hả?
Quân Quân: Hùa với vợ là với người trong chứ người ngoài nào?
Sếp Lương: Bà xã, ra mà xem cháu trai của bà này!
Dì Hai: Quân Quân nhà mình có vợ rồi hả? Tốt quá! Lão già chết tiệt kia, nó cần tiền thì cho nó đi!
Sếp Lương: @@
Thở ra một hơi, Tiêu Tiêu cảm thấy mình như bị lột một lớp da, vô lực nằm sấp trên bàn.
Điện thoại có cuộc gọi video, hiển thị là "Hậu Nghệ xạ nhật". Tiêu Tiêu nhìn trái nhìn phải, cầm lấy điện thoại di ra ngoài phòng thiết kế, trên màn hình hiện lên khuôn mặt của Triển Lệnh Nghệ.
"Tiêu Tiêu, lâu rồi em không tới". Vẻ mặt ca ca hơi tủi thân.
"Gọi điện với ai đấy?" Sau lưng truyền đến giọng nói của Triển Lệnh Quân, trên tay anh ta cầm một chiếc bát nhỏ, trong bát đựng trái cây vừa cắt xong, ghé vào nhìn thấy mặt Tiêu Tiêu liền khẽ nhíu mày: "Không quấy rầy em chứ?"
"Không sao, em vừa định nói với anh là bản thảo thiết kế đã được thông qua rồi!" Tiêu Tiêu cười, vẻ mặt rất phấn khởi.
Triển Lệnh Quân gật đầu: "Vậy thì tốt".
Nói xong đưa dĩa cho ca ca để ca ca ăn trái cây, kệ hai người tiếp tục nói chuyện, lại đi làm việc của mình.
Triển Lệnh Nghệ ăn một miếng táo, quay lại nhìn em trai vừa vào bếp, hạ giọng nói: "Bao giờ em đến?"
"Một hai hôm nữa". Tiêu Tiêu mím môi.
Một tháng nay cô cũng đến nhà họ Triển hai lần, có điều đều là lúc Triển Lệnh Quân ở nhà, không hề có thời gian ở riêng với ca ca. Tiêu Tiêu cũng mong ca ca quên mất chuyện Mộ Giang Thiên, nhưng ca ca lại vẫn nhớ, hơn nữa càng ngày càng bức thiết.
Vừa nói chuyện với ca ca xong, Phòng thư kí lại gọi tới, vẫn là thư kí Khương, nói lát nữa sẽ đến gần công ty kí hợp đồng với cô.
Tiêu Tiêu đi xuống lầu, chiếc xe công vụ như xe chuyên dùng để bắt cóc đang đỗ dưới lầu, thư kí Khương mời cô lên xe kí.
Một hợp đồng định chế trang phục, một thỏa thuận bảo mật.
"Có một việc hi vọng cô có thể hiểu cho, cuối cùng tên nhà thiết kế được chính quyền công bố không thể đề tên cá nhân mà phải là tên công ty, mà công ty này phải là công ty nội". Thư kí Khương lấy ra một hợp đồng khác.
Nhân tố chính trị phức tạp trong đó Tiêu Tiêu cũng không hiểu lắm, nhưng cô cũng chỉ có cách chấp nhận, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
"Cô cũng không cần lo lắng, ngoài tuyên bố của chính quyền thì cô vẫn có thể tuyên truyền cho bản thân mình". Thư kí Khương an ủi. Bởi vì truyền thông chính thống không thể quá mức nhấn mạnh nhân tố cá nhân, nhưng nếu các hãng truyền thông khác viết về Tiêu Tiêu thì chính quyền cũng không ngăn cản.
Tiêu Tiêu gật đầu, vui vẻ kí tên.
"Muốn lấy danh nghĩa công ty nào thì đẻ công ty đó đống dấu vào đây!" Thư kí Khương đưa hợp đồng cuối cùng cho cô để cô suy nghĩ: "Nếu không có công ty thích hợp, chúng tôi có thể sắp xếp cho cô".
Tiêu Tiêu không hiểu những chuyện thương mại này lắm, nhưng vô thức cảm thấy ở đây có thể có lợi ích: "Để tôi thử xem đã, nếu không tìm được công ty thích hợp sẽ liên lạc với chị sau".
Nếu tư duy theo quán tính, Tiêu Tiêu đương nhiên nên dùng danh nghĩa LY, như vậy sẽ có lợi cho công ty mình, vì thế cô đi tìm Chu Thái Nhiên.
Nghe nói Tiêu Tiêu nhận đơn đặt hàng của đệ nhất phu nhân, Chu Thái Nhiên trố mắt một hồi lâu: "Đây là một chuyện tốt, dùng danh nghĩa LY đương nhiên không có vấn đề. Có điều... LY không phải công ty niêm yết, có thể mang đến hiệu ích kinh tế cũng có hạn".
Lúc nói nửa câu sau, Chu Thái Nhiên hơi ngập ngừng nhưng rồi vẫn nói ra.
Tiêu Tiêu hơi kinh ngạc nhìn anh ta: "Ý anh là..."
"Xuất phát từ góc độ lợi ích cá nhân cô, dùng danh nghĩa của một công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán có thể mang đến lợi ích lớn hơn cho cô". Chu Thái Nhiên cười nói. Nếu như là nhân viên khác, Chu Thái Nhiên chắc chắn sẽ khuyên sử dụng danh nghĩa LY không hề do dự, việc này có thể làm danh tiếng của LY được nâng cao rất nhiều, nhưng người trước mặt này là bạn gái của Triển Lệnh Quân.
Câu trước là chủ tịch công ty nói, câu sau là nhắc nhở của người quen. Việc này Tiêu Tiêu không hiểu, nhưng Triển Lệnh Quân hiểu. Nếu Triển Lệnh Quân biết mình lừa bạn gái nó, không biết nó sẽ tính sổ với mình thế nào.
"Như vậy sao được?" Đang nói chuyện đột nhiên Lâm Tư Viễn mở cửa đi vào.
Chu Thái Nhiên nhíu mày: "Lâm thủ tịch, vì sao không gõ cửa?"
"Xin lỗi, tôi quá sốt ruột". Lâm Tư Viễn khoanh tay, xin lỗi không hề có thành ý, quay sang nhìn về phía Tiêu Tiêu: "Cô là nhân viên LY, đương nhiên phải dùng danh nghĩa LY. Lợi ích công ty niêm yết có thể cho cô, chúng tôi cũng có thể cho cô".
Tiêu Tiêu nhìn hắn một cái rất kì dị. Phương diện quản lí công ty là chức trách của Chu Thái Nhiên, còn Lâm Tư Viễn là quyền thủ tịch, công việc của hắn là thiết kế trang phục, việc này hắn xen miệng đúng là không hợp tình hợp lí.
Mặt Chu Thái Nhiên quả nhiên lạnh đi: "Lâm thủ tịch, việc này tôi sẽ giải quyết".
"Anh sẽ giải quyết? Anh hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của việc này đối với LY". Trước kia Lâm Tư Viễn đã quen nhìn Adeline oai phong trước mặt Chu Thái Nhiên, cũng học theo giơ cằm lên.
Bầu không khí trong văn phòng lập tức giương cung bạt kiếm, Tiêu Tiêu kẹp ở giữa rất là khó xử, lặng lẽ rời khỏi phòng chủ tịch.
Một lát sau, Lâm Tư Viễn chủ động tới tìm cô.
"Quy củ của giới thiết kế chắc cô cũng rõ, là nhân viên của LY, bản quyền tác phẩm của cô là thuộc về LY, cho nên chuyện này phải dùng danh nghĩa LY". Lâm Tư Viễn một tay chống cằm, nói rất đương nhiên.
"Trong hợp đồng ghi rõ, tác phẩm không đưa lên hệ thống của công ty, bản quyền sẽ thuộc sở hữu cá nhân". Tiêu Tiêu thường xuyên nhận làm ngoài nên đã nghiên cứu tỉ mỉ hợp đồng, căn bản không sợ Lâm Tư Viễn lừa gạt.
"Tôi không nói chuyện hợp đồng với cô, tôi nói quy củ của giới thiết kế. Cô ra ngoài hỏi xem, trong tình hình này nhà thiết kế của công ty nào lại đi dùng danh nghĩa của công ty khác?" Lâm Tư Viễn hơi tức giận.
Tiêu Tiêu thở dài: "Tôi cũng không nói sẽ lấy danh nghĩa công ty khác..."
Đây chỉ là đề nghị xuất phát từ hảo tâm của Chu Thái Nhiên, có làm như vậy hay không thì cô còn đang suy nghĩ.
Sắc mặt Lâm Tư Viễn dịu hơn một chút: "Thế mới đúng. Phía sau tác phẩm của cô nhớ phải đề tên tôi".
Từ khi Tiêu Tiêu xấu đi, thái độ của Lâm Tư Viễn đối với cô cực kì kém. Sau một thời gian, Tiêu Tiêu cũng trở nên chán ghét người này. Lúc này nghe hắn đòi đứng tên, cô lập tức nổi điên: "Đây là tác phẩm của cá nhân tôi, không hề nhận sự chỉ đạo của anh!"
"Bây giờ tôi là thủ tịch, cô dùng danh nghĩa LY thì phải đề tên tôi!" Lâm Tư Viễn kiêu ngạo ngẩng đầu.
Tiêu Tiêu tức giận đến hộc máu, nếu bảo cô đứng tên Adeline còn đỡ, lúc trước thiết kế thịnh thế Adeline cũng từng cho cô trợ giúp, nhưng đứng tên Lâm Tư Viễn thì cô ngàn vạn lần không muốn.
Lâm Tư Viễn đã đi, Tiêu Tiêu đứng ở chỗ cũ bực bội. Trong phòng thiết kế cao cấp bên cạnh, chị Vương thò đầu ra nhìn, bắt gặp ánh mắt Tiêu Tiêu lập tức rụt đầu về như chuột đồng.
Từ lần trước phòng chat nặc danh tự nhiên lộ danh tính, những người luôn nói xấu Tiêu Tiêu nhìn thấy cô liền đi đường vòng, sợ đối mặt với cô sẽ lúng túng.
Tiêu Tiêu cảm thấy buồn cười, mỗi lần như thế này cô lại cố ý nhìn thẳng vào mắt đối phương, xem bọn họ dời ánh mắt đi như phải bỏng, cô có thể vui vẻ một hồi lâu.
Cầm lấy điện thoại, cô gọi cho Lương Tĩnh Dao: "Dao Dao, có thể giúp tao hẹn gặp chú Lương một lát được không, tao có chuyện làm ăn muốn trao đổi với chú ấy".
Đại Lương Sáng Thế là công ty niêm yết, đây là một chuyện tốt, đương nhiên nước phù sa không nên chảy vào ruộng người ngoài. Sau khi cực kì khí phách liên lạc với Lương Tĩnh Dao, đầu óc Tiêu Tiêu lại biến thành một mớ bòng bong. Chuyện thương mại, cô chỉ là kiến thức nửa vời, suy nghĩ một lát vẫn quyết định hỏi Triển Lệnh Quân một chút.
"Em muốn hợp tác với dượng Hai anh?" Buổi tối Triển Lệnh Quân đòn cô đi ăn cơm, nghe nói thế liền khẽ nhướng mày: "Vậy phải chém dượng ấy thật đau mới được".
###########
Quân Quân: Nào nào, để anh dạy em ba mươi sáu cách cắt cổ dượng Hai.
Sếp Lương: Ê này, sao cháu lại hùa với người ngoài ép giá cậu thế hả?
Quân Quân: Hùa với vợ là với người trong chứ người ngoài nào?
Sếp Lương: Bà xã, ra mà xem cháu trai của bà này!
Dì Hai: Quân Quân nhà mình có vợ rồi hả? Tốt quá! Lão già chết tiệt kia, nó cần tiền thì cho nó đi!
Sếp Lương: @@
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.