Chương 37: Gian lận
Lục Dã Thiên Hạc
07/07/2017
Lam Phong Thu Đình là một khu biệt thự đắt tiền ở thủ đô, bảo đảm an ninh cực kì nghiêm khắc, nghe nói rất nhiều minh tinh đều
sống ở đây. Bảo vệ khu biệt thự gọi điện thoại cho chủ nhà, lại đăng kí
vào sổ cẩn thận rồi mới cho xe của Triển Lệnh Quân đi vào.
Hôm nay là lần đầu tiên Tiêu Tiêu đến đây, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe rất là hâm mộ: "Bao giờ tôi mới có thể ở một ngôi nhà như thế này nhỉ?"
Triển Lệnh Quân đáp một câu vu vơ: "Nhanh thôi mà".
"Nhanh gì mà nhanh, ít nhất một năm phải thu nhập ba triệu trở lên, tầm cỡ thủ tịch LY mới được". Tiêu Tiêu tuyệt vọng rên rỉ: "Khi đó tóc tôi đã muối tiêu như Adeline rồi".
"Nhà thiết kế đâu dựa vào tuổi tác". Triển Lệnh Quân giảm tốc độ xe, phân biệt phương hướng một chút.
"Đúng đúng, Eve Saint Laurent 21 tuổi đã làm nhà thiết kế số một của Dior, tôi vẫn còn có cơ hội!" Tiêu Tiêu lạc quan tếu, tưởng tượng mình giành được quán quân giải đấu, được ông chủ tán thưởng, đi lên đỉnh cao cuộc đời, khởi đầu tương lai tốt đẹp.
Triển Lệnh Quân liếc cô một cái: "Tuy nhiên cô đã 24 rồi mà vẫn còn là một nhân viên quèn".
Póc! Bong bóng ước mơ vừa bay lên của Tiêu Tiêu bị chọc vỡ: "Anh nói một câu dễ nghe thì có mất miếng thịt nào không?"
"Lương y như từ mẫu, không thể để mặc cô rơi vào ảo tưởng không thực tế". Triển Lệnh Quân nói hùng hồn, dừng xe trên một khoảng đất trống.
Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, biết nói không lại anh ta, chỉ có thể mặc niệm "Hắn đẹp trai, hắn đẹp trai, mình không thèm chấp hắn".
Khách hàng hẹn tới nhà phục vụ sống trong một ngôi biệt thự xinh xắn, trong sân có một con chó xù lông vàng, nhìn thấy có người đến lập tức vẫy đuôi mừng.
"Hế lô bạn nhỏ đáng yêu". Tiêu Tiêu không có sức đề kháng đối với bọn lông xù này, không nhịn được đưa tay vuốt đầu nó.
Con chó vàng lập tức ghé lại cho vuốt, cái đầu thò ra khỏi hàng rào sắt nghệ thuật, cố gắng liếm tay Tiêu Tiêu.
"Lucas, mẹ mày đâu rồi?" Triển Lệnh Quân hỏi con chó bằng vẻ mặt nghiêm túc.
"Gâu gâu!" Con chó sủa mấy tiếng coi như trả lời.
Cũng không biết một người một chó nói chuyện thế nào, Triển Lệnh Quân vỗ vỗ đầu chó như thật, đi tới ấn chuông cửa. Loa điện thoại có hình gắn trước cổng vang lên giọng nói của chủ nhà: "Lệnh Quân đến rồi à, vào đi!"
Gác điện thoại, cửa sắt tự động mở ra, con chó lông vàng lập tức xông tới lao vào người Triển Lệnh Quân, bị anh ta nhẹ nhàng tránh được. Vồ hụt một cái, Lucas không hề nản chí, tiếp tục vô cùng nhiệt tình lao về phía Tiêu Tiêu.
"Lucas, không được quấy rối!" Cửa nhà mở ra, bà chủ mặc đồ ở nhà màu hồng đi ra quát con chó nhà mình một câu.
Nghe thấy tiếng chủ nhân, con chó lập tức bỏ Tiêu Tiêu, lại chạy đến chỗ bà chủ.
"Nữ... nữ thần!" Tiêu Tiêu kinh ngạc, người đứng trước cửa biệt thự, chủ nhân của Lucas, khách hàng của Triển Lệnh Quân, không ngờ lại chính là Lam Mạc Như.
Lam Mạc Như không trang điểm, dây buộc tóc trên đầu hình nơ con bướm, có lẽ vừa mới đắp mặt nạ xong, lông mày còn có chút ẩm ướt. Ánh sáng mặt trời chiếu vào gương mặt trái xoan vô cùng mịn màng của cô cực kì xinh đẹp.
Nghe thấy cách xưng hô thế này, Lam Mạc Như lộ ra một nụ cười nhã nhặn: "Vào đi!"
Chính mình đang đau khổ nghĩ phải may trang phục gì cho Lam Mạc Như lại gặp ngay được khổ chủ, Tiêu Tiêu ngơ ngác đáp lạt nụ cười của nữ thần, cắn răng không động môi hỏi Triển Lệnh Quân: "Thế này là thế nào?"
"Thế này là gian lận". Triển Lệnh Quân nghiêm túc đáp.
"..."
Tiêu Tiêu cùng tay cùng chân theo Triển Lệnh Quân đi vào, câu nệ ngồi xuống sofa, tham lam thưởng thức dung nhan rực rỡ của nữ thần.
Nhìn minh tinh trên ti vi không cảm thấy quá mức xinh đẹp, nhưng trong hiện thực thì khác. Minh tinh dù có bình thường đến mấy cũng vẫn đẹp hơn người bình thường rất nhiều, huống hồ là người đẹp như Lam Mạc Như, ở bên ngoài còn đẹp hơn trên ti vi cả chục lần.
Con chó vàng vừa vào nhà đã chiếm chỗ trên sofa, gác đầu lên trên đùi chủ nhân đòi vuốt lông, bị Lam Mạc Như chén ghét đẩy ra. Con chó dễ tính liền quay đầu sang cọ vào tay Triển Lệnh Quân.
"Vòng bán kết tôi đã xem, sáng tạo của cô thật không tồi, chỉ là vận may không được tốt, rút phải một chiếc áo sơ mi như vậy". Lam Mạc Như rót nước đưa cho Tiêu Tiêu một cốc.
Tiêu Tiêu rất kinh ngạc, vốn cô đến với danh nghĩa phụ tá của Triển Lệnh Quân, không ngờ Lam Mạc Như lại biết cô là ai, còn xem cô thi đấu nữa. Cô hơi xấu hổ nói: "Bởi vì không biết nên làm trang phục gì cho chị nên đã dày mặt đi theo, hi vọng không làm phiền chị".
Triển Lệnh Quân cho cô một niềm vui bất ngờ như vậy, cô cũng không thể để Triển Lệnh Quân khó xử, liền kéo trách nhiệm sang người mình.
Lam Mạc Như nhìn Tiêu Tiêu một cái, lại nhìn Triển Lệnh Quân khẽ biến sắc mặt, lộ ra một nụ cười ý tứ sâu xa: "Lệnh Quân đã nói với tôi rồi, tôi và cậu ấy đã có giao tình bao nhiêu năm, đây chỉ là việc nhỏ, không cần để ý".
Tiêu Tiêu nhìn Triển Lệnh Quân đang giao lưu với Lucas, trái tim nóng bỏng sủi bọt chua chua ngọt ngọt. Sự hỗ trợ này đã hoàn toàn vượt qua phạm trù chuyên gia trị liệu và bệnh nhân, vì sao anh ta lại tốt với mình như vậy?
"Vì sao cô không chọn Liễu Lâm? Tôi xem người ta phân tích trên mạng, chọn tôi rất bất lợi cho cô". Lam Mạc Như tò mò hỏi Tiêu Tiêu.
"Tôi là fan của chị mà, đương nhiên là an ti của Liễu Lâm, làm sao có thể chọn cô ta được!" Nói đến chuyện này, Tiêu Tiêu đã tự nhiên hơn nhiều: "Thời đi học tôi còn viết bài dài hàng vạn chữ mắng cô ta trên diễn đàn, dù có thua tôi cũng sẽ không làm trang phục cho cô ta".
Nói xong, ý thức được hành vi này của mình hơi non nớt, cô xấu hổ che mặt lại.
Lam Mạc Như hơi trố mắt, không ngờ đáp án lại là như vậy, lập tức cười to: "Ha ha ha ha ha, em đáng yêu quá! Một fan đáng yêu như vậy, chị phải cho em một chút lợi ích độc quyền mới được".
"Cái gì?" Tiêu Tiêu nhìn Lam Mạc Như, hai mắt long lanh.
"Có thể cho em đo số đo của chị". Lam Mạc Như chớp mắt với cô.
"Oa! Hạnh phúc tới bất ngờ quá!" Tiêu Tiêu kích động không thôi, nhanh chóng lấy ra chiếc thước dây bất li thân của mình. Mặc dù Ban tổ chức cũng sẽ cho số liệu nhưng sẽ không quá chi tiết, càng không thể trực quan như đo người thật.
"Nếu sắp tới định may một bộ lễ phục, nữ thần muốn lễ phục kiểu gì?" Tiêu Tiêu vừa đo vừa dò hỏi. Trưng cầu ý kiến khách hàng chắc không bị coi là gian lận chứ?
Lam Mạc Như cười cười trả lời: "Một thời gian nữa chị phải sang châu Âu tham gia liên quan phim, còn thiếu một bộ đi thảm đỏ. Thiết kế của các thương hiệu lớn vẫn chưa đạt được hiệu quả chị muốn, nếu em làm tốt, chị có thể mua thiết kế của em".
Thương hiệu lớn còn chưa đạt được hiệu quả làm cho Lam Mạc Như hài lòng, Tiêu Tiêu nhíu mày suy nghĩ, vậy chắc chắn không phải vấn đề chất lượng quần áo không tốt hoặc không đủ đẹp.
Là fan của Lam Mạc Như, Tiêu Tiêu rất rõ ràng điểm mạnh và điểm yếu của nữ thần nhà mình. Lam Mạc Như cực kì nổi tiếng ở trong nước nhưng vẫn chưa ra được thị trường quốc tế. Cô cần truyền thông nước ngoài đưa tin, cần xuất hiện nhiều trên mặt báo, cho nên thứ mà lễ phục thảm đỏ cần không phải cao quý, sang trọng mà là nổi bật!
Có điều suy nghĩ như thế này Lam Mạc Như không tiện mở miệng nói, những nhà thiết kế danh tiếng cũng không thể cảm nhận được tâm tình này của cô, cho nên còn không tìm được thiết kế thích hợp.
"Em hiểu rồi!" Tiêu Tiêu bừng tỉnh ngộ, trong lòng đã có tính toán.
Thấy cô đã có dự định, Lam Mạc Như liền không nói thêm nữa. Mặc dù nói khách sáo như vậy nhưng cô cũng không hề có bao nhiêu hi vọng với một nhà thiết kế mới như Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu cũng biết trình độ của mình hiện nay không hề đáng tin cậy nên đương nhiên sẽ không hứa hẹn hay quả quyết gì vô vị. Cô ghi lại số đo, không nói thêm nữa, ngồi xuống chơi đùa với lông vàng, dành thời gian cho Triển Lệnh Quân.
Triển Lệnh Quân tới nhà phục vụ không phải nói đùa, Lam Mạc Như đích xác là khách hàng của Tang Du. Đóng phim nhiều năm, cô mắc rất nhiều bệnh, xương sống không tốt, chất lượng giấc ngủ rất kém, hơn nữa thường xuyên đau đầu.
"Nhạc ru ngủ của tôi đâu?" Lam Mạc Như chìa tay ra với Triển Lệnh Quân.
Triển Lệnh Quân lấy một chiếc USB trong túi ra: "Tiếng piano nhẹ nhàng có thể ru ngủ, nhưng nếu tiếng nhạc dẫn tới cộng hưởng tình cảm khác có thể sẽ khiến chứng mất ngủ nặng thêm".
"Cậu nói nhiều quá đấy". Lam Mạc Như đưa tay giật lấy chiếc USB: "Phí bản quyền tôi sẽ thanh toán cho cậu, cậu giúp tôi mua ít đồ ăn vặt cho anh ấy".
"Không mua". Triển Lệnh Quân từ chối không hề do dự: "Nếu anh ấy biết tôi lén ghi âm, sợ là sẽ tuyệt giao với tôi mất".
Lam Mạc Như thở dài, cầm chiếc USB như người mất hồn.
"Thuốc Tiến Tổ chuẩn bị tôi đã xem qua rồi, không có vấn đề gì. Nhưng thứ này thì không được dùng". Triển Lệnh Quân sờ sờ cây nến thơm đặt trong phòng khách.
Ánh mắt Lam Mạc Như đột nhiên lạnh đi: "Thứ này có vấn đề?"
Đây là một người bạn mua ở nước ngoài mang về, nói là có lợi đối với cô.
"Hương liệu của Mexico, tỉnh táo tinh thần". Triển Lệnh Quân cầm cây nến đưa đến bên mũi Lucas, con chó đang gác đầu lên vai Tiêu Tiêu làm nũng lập tức hắt xì mấy cái liền, phun đầy mặt Tiêu Tiêu.
Khóe miệng Tiêu Tiêu giật giật: "Này, không được hại người vô tội!"
"Gâu?" Lucas không biết cô nói gì, hắt xì xong tiếp tục gác đầu lên vai cô, tư thế tương thân tương ái như hoàng tử ôm công chúa.
Triển Lệnh Quân kéo tai con cho vàng: "Xong việc rồi".
Tiêu Tiêu lưu luyến tạm biệt Lucas, ngẩng đầu nhìn Lam Mạc Như vẻ mặt khó lường ném cây nền thơm vào thùng rác. Giới sô bít đúng là phức tạp, Tiêu Tiêu cũng không giúp gì được nữ thần, chỉ có thể quyến luyến theo Triển Lệnh Quân rời khỏi Lam Phong Thu Đình.
"Anh ghi âm bản nhạc của Mộ Giang Thiên bán cho Lam Mạc Như?" Trên đường về, Tiêu Tiêu bị Conan nhập hồn lên tiếng chất vấn Triển Lệnh Quân.
"Ờ, chỉ cho phép nghe một mình". Triển Lệnh Quân đáp, không để ý lắm.
"Thế không được". Tiêu Tiêu cau mày: "Mộ Giang Thiên bây giờ chắc chắn không muốn người khác nghe nhạc của anh ấy..."
"Hai người bọn họ trước kia là người yêu". Triển Lệnh Quân nói một câu không đầu không đuôi.
Tiêu Tiêu lập tức nghẹn lời, trợn to mắt nhìn Triển Lệnh Quân, hai thần tượng của mình trước kia yêu nhau? Cái gì?
"Lam Mạc Như sẽ không hại anh ấy, không sao đâu". Triển Lệnh Quân không muốn nhiều lời, đánh lái chạy lên cao tốc.
Tiêu Tiêu trố mắt, thông tin cá nhân của khách hàng là vô cùng quan trọng đối với Tang Du, quyết không dễ dàng tiết lộ. Nhưng hôm nay Triển Lệnh Quân đã phá lệ với cô quá nhiều. Có phải đối với anh ta, mình cũng là người "sẽ không hại anh ta" không?
Suy nghĩ này khiến trong lòng Tiêu Tiêu sôi trào, phải chăng cô có thể hi vọng một chút, Triển tiên sinh cũng có gì đó với cô?
Mỗi lúc không biết phải làm sao, người ta thường thích đưa ra những lời tiên đoán không hề có căn cứ. Chẳng hạn như, nếu trong vòng mười phút đến được đường vành đai 2, chắc chắn mình sẽ qua vòng phỏng vấn. Hoặc, nếu nhân viên phục vụ mang cốc nước có cắm ống hút màu xanh lục đến, mình sẽ bán tháo cổ phiếu...
Lúc này Tiêu Tiêu ngỡ ngàng thừa thãi cũng làm một chuyện ngu xuẩn tương tự, cô thầm hạ quyết tâm, nếu lần này giành quán quân cuộc thi thiết kế, mình sẽ tỏ tình với Triển Lệnh Quân.
#######
Tiêu Tiêu: Bao giờ tôi mới có thể ở biệt thự?
Quân Quân: Nhanh thôi.
Tiêu Tiêu: Tôi không thể trở thành thủ tịch lúc 21 tuổi, lấy đâu ra biệt thự mà ở?
Quân Quân: Tôi có.
Tiêu Tiêu: !!!
Hôm nay là lần đầu tiên Tiêu Tiêu đến đây, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe rất là hâm mộ: "Bao giờ tôi mới có thể ở một ngôi nhà như thế này nhỉ?"
Triển Lệnh Quân đáp một câu vu vơ: "Nhanh thôi mà".
"Nhanh gì mà nhanh, ít nhất một năm phải thu nhập ba triệu trở lên, tầm cỡ thủ tịch LY mới được". Tiêu Tiêu tuyệt vọng rên rỉ: "Khi đó tóc tôi đã muối tiêu như Adeline rồi".
"Nhà thiết kế đâu dựa vào tuổi tác". Triển Lệnh Quân giảm tốc độ xe, phân biệt phương hướng một chút.
"Đúng đúng, Eve Saint Laurent 21 tuổi đã làm nhà thiết kế số một của Dior, tôi vẫn còn có cơ hội!" Tiêu Tiêu lạc quan tếu, tưởng tượng mình giành được quán quân giải đấu, được ông chủ tán thưởng, đi lên đỉnh cao cuộc đời, khởi đầu tương lai tốt đẹp.
Triển Lệnh Quân liếc cô một cái: "Tuy nhiên cô đã 24 rồi mà vẫn còn là một nhân viên quèn".
Póc! Bong bóng ước mơ vừa bay lên của Tiêu Tiêu bị chọc vỡ: "Anh nói một câu dễ nghe thì có mất miếng thịt nào không?"
"Lương y như từ mẫu, không thể để mặc cô rơi vào ảo tưởng không thực tế". Triển Lệnh Quân nói hùng hồn, dừng xe trên một khoảng đất trống.
Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, biết nói không lại anh ta, chỉ có thể mặc niệm "Hắn đẹp trai, hắn đẹp trai, mình không thèm chấp hắn".
Khách hàng hẹn tới nhà phục vụ sống trong một ngôi biệt thự xinh xắn, trong sân có một con chó xù lông vàng, nhìn thấy có người đến lập tức vẫy đuôi mừng.
"Hế lô bạn nhỏ đáng yêu". Tiêu Tiêu không có sức đề kháng đối với bọn lông xù này, không nhịn được đưa tay vuốt đầu nó.
Con chó vàng lập tức ghé lại cho vuốt, cái đầu thò ra khỏi hàng rào sắt nghệ thuật, cố gắng liếm tay Tiêu Tiêu.
"Lucas, mẹ mày đâu rồi?" Triển Lệnh Quân hỏi con chó bằng vẻ mặt nghiêm túc.
"Gâu gâu!" Con chó sủa mấy tiếng coi như trả lời.
Cũng không biết một người một chó nói chuyện thế nào, Triển Lệnh Quân vỗ vỗ đầu chó như thật, đi tới ấn chuông cửa. Loa điện thoại có hình gắn trước cổng vang lên giọng nói của chủ nhà: "Lệnh Quân đến rồi à, vào đi!"
Gác điện thoại, cửa sắt tự động mở ra, con chó lông vàng lập tức xông tới lao vào người Triển Lệnh Quân, bị anh ta nhẹ nhàng tránh được. Vồ hụt một cái, Lucas không hề nản chí, tiếp tục vô cùng nhiệt tình lao về phía Tiêu Tiêu.
"Lucas, không được quấy rối!" Cửa nhà mở ra, bà chủ mặc đồ ở nhà màu hồng đi ra quát con chó nhà mình một câu.
Nghe thấy tiếng chủ nhân, con chó lập tức bỏ Tiêu Tiêu, lại chạy đến chỗ bà chủ.
"Nữ... nữ thần!" Tiêu Tiêu kinh ngạc, người đứng trước cửa biệt thự, chủ nhân của Lucas, khách hàng của Triển Lệnh Quân, không ngờ lại chính là Lam Mạc Như.
Lam Mạc Như không trang điểm, dây buộc tóc trên đầu hình nơ con bướm, có lẽ vừa mới đắp mặt nạ xong, lông mày còn có chút ẩm ướt. Ánh sáng mặt trời chiếu vào gương mặt trái xoan vô cùng mịn màng của cô cực kì xinh đẹp.
Nghe thấy cách xưng hô thế này, Lam Mạc Như lộ ra một nụ cười nhã nhặn: "Vào đi!"
Chính mình đang đau khổ nghĩ phải may trang phục gì cho Lam Mạc Như lại gặp ngay được khổ chủ, Tiêu Tiêu ngơ ngác đáp lạt nụ cười của nữ thần, cắn răng không động môi hỏi Triển Lệnh Quân: "Thế này là thế nào?"
"Thế này là gian lận". Triển Lệnh Quân nghiêm túc đáp.
"..."
Tiêu Tiêu cùng tay cùng chân theo Triển Lệnh Quân đi vào, câu nệ ngồi xuống sofa, tham lam thưởng thức dung nhan rực rỡ của nữ thần.
Nhìn minh tinh trên ti vi không cảm thấy quá mức xinh đẹp, nhưng trong hiện thực thì khác. Minh tinh dù có bình thường đến mấy cũng vẫn đẹp hơn người bình thường rất nhiều, huống hồ là người đẹp như Lam Mạc Như, ở bên ngoài còn đẹp hơn trên ti vi cả chục lần.
Con chó vàng vừa vào nhà đã chiếm chỗ trên sofa, gác đầu lên trên đùi chủ nhân đòi vuốt lông, bị Lam Mạc Như chén ghét đẩy ra. Con chó dễ tính liền quay đầu sang cọ vào tay Triển Lệnh Quân.
"Vòng bán kết tôi đã xem, sáng tạo của cô thật không tồi, chỉ là vận may không được tốt, rút phải một chiếc áo sơ mi như vậy". Lam Mạc Như rót nước đưa cho Tiêu Tiêu một cốc.
Tiêu Tiêu rất kinh ngạc, vốn cô đến với danh nghĩa phụ tá của Triển Lệnh Quân, không ngờ Lam Mạc Như lại biết cô là ai, còn xem cô thi đấu nữa. Cô hơi xấu hổ nói: "Bởi vì không biết nên làm trang phục gì cho chị nên đã dày mặt đi theo, hi vọng không làm phiền chị".
Triển Lệnh Quân cho cô một niềm vui bất ngờ như vậy, cô cũng không thể để Triển Lệnh Quân khó xử, liền kéo trách nhiệm sang người mình.
Lam Mạc Như nhìn Tiêu Tiêu một cái, lại nhìn Triển Lệnh Quân khẽ biến sắc mặt, lộ ra một nụ cười ý tứ sâu xa: "Lệnh Quân đã nói với tôi rồi, tôi và cậu ấy đã có giao tình bao nhiêu năm, đây chỉ là việc nhỏ, không cần để ý".
Tiêu Tiêu nhìn Triển Lệnh Quân đang giao lưu với Lucas, trái tim nóng bỏng sủi bọt chua chua ngọt ngọt. Sự hỗ trợ này đã hoàn toàn vượt qua phạm trù chuyên gia trị liệu và bệnh nhân, vì sao anh ta lại tốt với mình như vậy?
"Vì sao cô không chọn Liễu Lâm? Tôi xem người ta phân tích trên mạng, chọn tôi rất bất lợi cho cô". Lam Mạc Như tò mò hỏi Tiêu Tiêu.
"Tôi là fan của chị mà, đương nhiên là an ti của Liễu Lâm, làm sao có thể chọn cô ta được!" Nói đến chuyện này, Tiêu Tiêu đã tự nhiên hơn nhiều: "Thời đi học tôi còn viết bài dài hàng vạn chữ mắng cô ta trên diễn đàn, dù có thua tôi cũng sẽ không làm trang phục cho cô ta".
Nói xong, ý thức được hành vi này của mình hơi non nớt, cô xấu hổ che mặt lại.
Lam Mạc Như hơi trố mắt, không ngờ đáp án lại là như vậy, lập tức cười to: "Ha ha ha ha ha, em đáng yêu quá! Một fan đáng yêu như vậy, chị phải cho em một chút lợi ích độc quyền mới được".
"Cái gì?" Tiêu Tiêu nhìn Lam Mạc Như, hai mắt long lanh.
"Có thể cho em đo số đo của chị". Lam Mạc Như chớp mắt với cô.
"Oa! Hạnh phúc tới bất ngờ quá!" Tiêu Tiêu kích động không thôi, nhanh chóng lấy ra chiếc thước dây bất li thân của mình. Mặc dù Ban tổ chức cũng sẽ cho số liệu nhưng sẽ không quá chi tiết, càng không thể trực quan như đo người thật.
"Nếu sắp tới định may một bộ lễ phục, nữ thần muốn lễ phục kiểu gì?" Tiêu Tiêu vừa đo vừa dò hỏi. Trưng cầu ý kiến khách hàng chắc không bị coi là gian lận chứ?
Lam Mạc Như cười cười trả lời: "Một thời gian nữa chị phải sang châu Âu tham gia liên quan phim, còn thiếu một bộ đi thảm đỏ. Thiết kế của các thương hiệu lớn vẫn chưa đạt được hiệu quả chị muốn, nếu em làm tốt, chị có thể mua thiết kế của em".
Thương hiệu lớn còn chưa đạt được hiệu quả làm cho Lam Mạc Như hài lòng, Tiêu Tiêu nhíu mày suy nghĩ, vậy chắc chắn không phải vấn đề chất lượng quần áo không tốt hoặc không đủ đẹp.
Là fan của Lam Mạc Như, Tiêu Tiêu rất rõ ràng điểm mạnh và điểm yếu của nữ thần nhà mình. Lam Mạc Như cực kì nổi tiếng ở trong nước nhưng vẫn chưa ra được thị trường quốc tế. Cô cần truyền thông nước ngoài đưa tin, cần xuất hiện nhiều trên mặt báo, cho nên thứ mà lễ phục thảm đỏ cần không phải cao quý, sang trọng mà là nổi bật!
Có điều suy nghĩ như thế này Lam Mạc Như không tiện mở miệng nói, những nhà thiết kế danh tiếng cũng không thể cảm nhận được tâm tình này của cô, cho nên còn không tìm được thiết kế thích hợp.
"Em hiểu rồi!" Tiêu Tiêu bừng tỉnh ngộ, trong lòng đã có tính toán.
Thấy cô đã có dự định, Lam Mạc Như liền không nói thêm nữa. Mặc dù nói khách sáo như vậy nhưng cô cũng không hề có bao nhiêu hi vọng với một nhà thiết kế mới như Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu cũng biết trình độ của mình hiện nay không hề đáng tin cậy nên đương nhiên sẽ không hứa hẹn hay quả quyết gì vô vị. Cô ghi lại số đo, không nói thêm nữa, ngồi xuống chơi đùa với lông vàng, dành thời gian cho Triển Lệnh Quân.
Triển Lệnh Quân tới nhà phục vụ không phải nói đùa, Lam Mạc Như đích xác là khách hàng của Tang Du. Đóng phim nhiều năm, cô mắc rất nhiều bệnh, xương sống không tốt, chất lượng giấc ngủ rất kém, hơn nữa thường xuyên đau đầu.
"Nhạc ru ngủ của tôi đâu?" Lam Mạc Như chìa tay ra với Triển Lệnh Quân.
Triển Lệnh Quân lấy một chiếc USB trong túi ra: "Tiếng piano nhẹ nhàng có thể ru ngủ, nhưng nếu tiếng nhạc dẫn tới cộng hưởng tình cảm khác có thể sẽ khiến chứng mất ngủ nặng thêm".
"Cậu nói nhiều quá đấy". Lam Mạc Như đưa tay giật lấy chiếc USB: "Phí bản quyền tôi sẽ thanh toán cho cậu, cậu giúp tôi mua ít đồ ăn vặt cho anh ấy".
"Không mua". Triển Lệnh Quân từ chối không hề do dự: "Nếu anh ấy biết tôi lén ghi âm, sợ là sẽ tuyệt giao với tôi mất".
Lam Mạc Như thở dài, cầm chiếc USB như người mất hồn.
"Thuốc Tiến Tổ chuẩn bị tôi đã xem qua rồi, không có vấn đề gì. Nhưng thứ này thì không được dùng". Triển Lệnh Quân sờ sờ cây nến thơm đặt trong phòng khách.
Ánh mắt Lam Mạc Như đột nhiên lạnh đi: "Thứ này có vấn đề?"
Đây là một người bạn mua ở nước ngoài mang về, nói là có lợi đối với cô.
"Hương liệu của Mexico, tỉnh táo tinh thần". Triển Lệnh Quân cầm cây nến đưa đến bên mũi Lucas, con chó đang gác đầu lên vai Tiêu Tiêu làm nũng lập tức hắt xì mấy cái liền, phun đầy mặt Tiêu Tiêu.
Khóe miệng Tiêu Tiêu giật giật: "Này, không được hại người vô tội!"
"Gâu?" Lucas không biết cô nói gì, hắt xì xong tiếp tục gác đầu lên vai cô, tư thế tương thân tương ái như hoàng tử ôm công chúa.
Triển Lệnh Quân kéo tai con cho vàng: "Xong việc rồi".
Tiêu Tiêu lưu luyến tạm biệt Lucas, ngẩng đầu nhìn Lam Mạc Như vẻ mặt khó lường ném cây nền thơm vào thùng rác. Giới sô bít đúng là phức tạp, Tiêu Tiêu cũng không giúp gì được nữ thần, chỉ có thể quyến luyến theo Triển Lệnh Quân rời khỏi Lam Phong Thu Đình.
"Anh ghi âm bản nhạc của Mộ Giang Thiên bán cho Lam Mạc Như?" Trên đường về, Tiêu Tiêu bị Conan nhập hồn lên tiếng chất vấn Triển Lệnh Quân.
"Ờ, chỉ cho phép nghe một mình". Triển Lệnh Quân đáp, không để ý lắm.
"Thế không được". Tiêu Tiêu cau mày: "Mộ Giang Thiên bây giờ chắc chắn không muốn người khác nghe nhạc của anh ấy..."
"Hai người bọn họ trước kia là người yêu". Triển Lệnh Quân nói một câu không đầu không đuôi.
Tiêu Tiêu lập tức nghẹn lời, trợn to mắt nhìn Triển Lệnh Quân, hai thần tượng của mình trước kia yêu nhau? Cái gì?
"Lam Mạc Như sẽ không hại anh ấy, không sao đâu". Triển Lệnh Quân không muốn nhiều lời, đánh lái chạy lên cao tốc.
Tiêu Tiêu trố mắt, thông tin cá nhân của khách hàng là vô cùng quan trọng đối với Tang Du, quyết không dễ dàng tiết lộ. Nhưng hôm nay Triển Lệnh Quân đã phá lệ với cô quá nhiều. Có phải đối với anh ta, mình cũng là người "sẽ không hại anh ta" không?
Suy nghĩ này khiến trong lòng Tiêu Tiêu sôi trào, phải chăng cô có thể hi vọng một chút, Triển tiên sinh cũng có gì đó với cô?
Mỗi lúc không biết phải làm sao, người ta thường thích đưa ra những lời tiên đoán không hề có căn cứ. Chẳng hạn như, nếu trong vòng mười phút đến được đường vành đai 2, chắc chắn mình sẽ qua vòng phỏng vấn. Hoặc, nếu nhân viên phục vụ mang cốc nước có cắm ống hút màu xanh lục đến, mình sẽ bán tháo cổ phiếu...
Lúc này Tiêu Tiêu ngỡ ngàng thừa thãi cũng làm một chuyện ngu xuẩn tương tự, cô thầm hạ quyết tâm, nếu lần này giành quán quân cuộc thi thiết kế, mình sẽ tỏ tình với Triển Lệnh Quân.
#######
Tiêu Tiêu: Bao giờ tôi mới có thể ở biệt thự?
Quân Quân: Nhanh thôi.
Tiêu Tiêu: Tôi không thể trở thành thủ tịch lúc 21 tuổi, lấy đâu ra biệt thự mà ở?
Quân Quân: Tôi có.
Tiêu Tiêu: !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.