Chương 8: Khám bệnh
Lục Dã Thiên Hạc
07/06/2017
Tiêu Tiêu đang ăn đã mồm, nghe thấy bên cạnh có người hỏi một câu "Chỗ này có ai ngồi chưa?" liền xua tay ra hiệu cho đối phương
cứ ngồi tự nhiên mà không thèm ngẩng đầu lên.
Một bóng người màu đen ngồi xuống đối diện, mùi bạc hà mơ hồ trên người hòa lẫn với mùi dầu mỡ từ đĩa cơm gà làm tinh thần cô không khỏi chấn động.
Tiêu Tiêu dừng lại một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt trầm tĩnh sâu sắc của Triển Lệnh Quân. Miếng gà rán còn ngậm trong miệng suýt nữa sặc đến cổ họng, Tiêu Tiêu phồng miệng, lập tức giảm tốc độ nhai, nuốt xuống miếng thịt gà, kéo ra một tờ giấy ăn lịch sự lau miệng, cười cười lên tiếng: "Triển tiên sinh cũng đến ăn cơm à?"
Triển Lệnh Quân thấy cô lập tức thay đổi hình tượng, cảm thấy có chút buồn cười.
Bà chủ bưng một đĩa cơm gà đi tới đặt xuống trước mặt Triển Lệnh Quân: "Trước kia cháu không ăn cái này cơ mà?"
Triển Lệnh Quân cầm lấy đũa, gắp một miếng gà rán vàng ươm lên: "Tôi thấy vị tiểu thư này ăn ngon quá nên cũng muốn thử xem".
"Cháu nên ăn thử từ lâu rồi mới phải, đây chính là món được yêu thích nhất của quán cô đấy". Bà chủ cười tít mắt, ai ai cũng thích cái đẹp, bác gái bốn năm mươi tuổi nhìn thấy cậu trai tuấn tú cũng không nhịn được nói nhiều vài câu.
Vốn còn muốn ra vẻ thục nữ, Tiêu Tiêu nghe thấy câu này lập tức muốn tìm kẽ nứt chui vào. Gã này chắc chắn đã nhìn thấy mình ăn thế nào rồi, oa oa oa!
Tiêu Tiêu rụt rè đặt đũa xuống, định bỏ nửa đĩa cơm và ba miếng gà còn lại, lại nghe thấy Triển Lệnh Quân nói nhỏ một câu: "Muốn ăn cứ ăn đi, từ ngày mai trở đi cô sẽ không được ăn những thứ này nữa".
Vì sao? Tiêu Tiêu căm tức nhìn hắn, nam thần trước mắt lập tức biến thành mụ phù thủy nguyền rủa nàng công chúa ngủ trong rừng, tất cả những kẻ không cho cô ăn ngon đều là nhân vật phản diện, đẹp trai đến mấy cũng thế.
Triển Lệnh Quân lại không giải thích, cúi đầu chậm rãi ăn cơm.
Khịt khịt mũi, Tiêu Tiêu đấu tranh tư tưởng một lát rồi lại cầm lấy đũa. Cơm vào trong miệng, răng sẽ bắt đầu nhai không dừng lại được, trong cổ họng dường như có một bàn tay, còn chưa nhai xong đã kéo đồ ăn xuống dưới.
Ăn sạch một đĩa cơm gà, Tiêu Tiêu đưa tay xoa cơ má hơi mỏi, tốc độ ăn không chịu khống chế, nhai quá nhanh, cơ nhai có chút quá tải. Thấy Triển Lệnh Quân còn chưa ăn xong, cô gọi một chai nước ngọt chậm rãi uống, uống một ngụm lại ngắm trộm hắn một cái.
Ngón tay thon dài cân xứng, khớp xương rõ ràng, cầm đũa tre rẻ tiền lại như cầm tác phẩm nghệ thuật nào đó. Đôi môi mỏng nhạt màu nhẹ nhàng ngậm miếng thịt gà, cắn một miếng phát ra tiếng rắc rất nhỏ, thêm một miếng cơm và một lát cà rốt tươi mới, nhìn rất vui mắt, ngón trỏ mấp máy.
Tiêu Tiêu cảm thấy với cảnh đẹp trước mặt này, cô có thể ăn thêm ba bát tô nữa.
"Trong một trăm gam gà rán có mười gam mỡ". Triển Lệnh Quân ăn cơm xong đặt đũa xuống, uống một ngụm nước trắng: "Mỡ sẽ không chuyển đổi thành đường và protein, ăn bao nhiêu đều sẽ bám nguyên vẹn vào cơ bắp".
Tiêu Tiêu hoảng sợ che mặt.
Hai người cùng đi đến hội sở Tang Du, trong hội sở lúc này náo nhiệt hơn lần trước cô đến nhiều, chắc là rất nhiều người đều đi làm về mới có thời gian đến đây chăm sóc sức khỏe.
Một người đàn ông trẻ tuổi dáng người to khỏe mặc trang phục huấn luyện viên đẩy một chiếc xe lăn chậm rãi đi ra ngoài, trên xe lăn là một thanh niên trẻ mặc đồ thể thao rộng rãi, hai ống quàn từ đầu gối trở xuống đều trống rỗng. Thanh niên sắc mặt tái nhợt, thần thái lại rất tươi tắn, vui vẻ chào Triển Lệnh Quân: "Tạm biệt bác sĩ Triển".
Triển Lệnh Quân dừng chân nhìn cặp vợ chồng trung niên vẻ mặt vui mừng đi theo phía sau, hơi nhíu mày, hất cằm với gã to con đẩy xe. Gã to con hiểu ý đẩy xe đi nhanh hơn, Triển Lệnh Quân ngăn cha mẹ bệnh nhân lại nhỏ giọng dặn dò: "Thời gian tới hai bác phải chú ý đến cậu ấy, giai đoạn này rất dễ tự tử".
Hai vợ chồng lập tức kinh hãi, nhìn con trai vừa cười vừa nói với chuyên gia trị liệu phía trước, hoàn toàn không tin.
"Chẳng phải vẫn đang rất tốt sao? Con trai tôi lạc quan lắm, không có chuyện đó đâu". Ông chồng không vui cho lắm, dường như Triển Lệnh Quân đang nguyền rủa đứa con trai bảo bối của mình.
"Cậu ấy đang ở giai đoạn trầm cảm, mong hai bác giám sát thật tốt". Triển Lệnh Quân trịnh trọng nhắc lại một lần rồi mới dẫn Tiêu Tiêu vào hội sở.
Tiêu Tiêu không nhịn được quay lại nhìn một cái, người đàn ông nhếch mép nhìn bóng lưng Triển Lệnh Quân, người phụ nữ lại hơi lo lắng, hai người rảo bước đuổi theo, nhận lấy xe lăn từ tay gã to con.
Phòng tiếp khách trải thảm màu lam, trên sofa nhung có ba người người, nhàn nhã uống nước trái cây. Một phụ nữ bụng to, chắc là bà bầu. Một phụ nữ tay đeo băng vải, có lẽ gãy xương. Còn có một thanh niên hơi gầy không nhìn ra vấn đề gì, mặc quần bò áo phông trắng.
"Tống Đường, lấy thực đơn". Triển Lệnh Quân liếc gã thanh niên đang ngồi với hai phụ nữ.
"Đặt trên bàn anh rồi". Thanh niên cao gầy tên gọi Tống Đường ngẩng đầu đáp, trên miệng còn dính bọt nước trái cây.
Triển Lệnh Quân khẽ gật đầu, mở cửa phòng tiếp đón số 1 ra.
Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh bàn làm việc, trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng Triển Lệnh Quân lật xem bệnh án. Cô tò mò nhìn trước nhìn sau, phòng này nhìn thế nào cũng không giống phòng khám bệnh, bàn làm việc bằng gỗ thật đắt tiền, bộ sofa nhung thiên nga, thậm chí còn có một tủ rượu vang.
Cô biết loại hội sở chăm sóc sức khỏe này chủ yếu là phục hồi chức năng sau khi phẫu thuật, thuộc về ngoại khoa, còn loại bệnh nội khoa như cô thì có thể có trợ giúp gì? Vừa rồi Triển Lệnh Quân nói sau này không cho cô ăn gà rán, chẳng lẽ có thể giúp cô khôi phục dung mạo?
"Đã làm xét nghiệm BT chưa?" Triển Lệnh Quân khép lại bệnh án, bổ sung thêm vào tư liệu của cô trong máy tính.
Người có trí tưởng tượng phong phú cũng có khuyết điểm là lúc rảnh lại nghĩ ngợi lung tung, đến tận lúc Triển Lệnh Quân hỏi lại một lần nữa, Tiêu Tiêu mới thu lại suy nghĩ đangbay tít trên trời: "Ơ, xét nghiệm BT gì?"
BT không phải là viết tắt của biến thái sao? Chẳng lẽ Triển Lệnh Quân cho rằng cô có chút biến thái tinh thần?
"Xét nghiệm phân biệt lupus ban đỏ và phát ban mang tính dị ứng". Triển Lệnh Quân hơi ngán ngẩm giải thích.
"À, chắc đã làm rồi, lúc nằm viện xét nghiệm gì cũng đã làm đủ cả, trừ kháng thể miễn dịch không bình thường, những cái khác hết sức bình thường". Tiêu Tiêu đáp cực kì tự tin.
Triển Lệnh Quân yên lặng một lát, mở kết quả xét nghiệm máu của Tiêu Tiêu ra: "Ban đỏ xuất hiện ở đâu?"
"Chỉ ở trên cánh tay, lúc đó cả cánh tay đều loang lổ, sau đó một lọ hormone là lặn hết, bây giờ chỉ còn lại hai vết nhỏ". Tiêu Tiêu kéo tay áo để lộ hai nốt đỏ liền nhau trên cánh tay trái, chỉ bằng đồng xu, có màu đỏ đậm, không còn kinh khủng như lúc mới phát bệnh.
Triển Lệnh Quân đeo găng cao su y tế vào, cầm cánh tay Tiêu Tiêu xem xét.
Loại găng tay cao su này cực kì mỏng, cảm giác rất giống không đeo, nhiệt độ trên bàn tay cũng được truyền tới rất rõ. Tiêu Tiêu không kiểm soát được nhịp tim tăng tốc, thầm khinh bỉ chính mình không có triển vọng.
"Cô tương đối may mắn, không phát ban trên mặt". Triển Lệnh Quân đưa tay nâng cằm cô lên quan sát mặt và cổ cô.
Cổ Tiêu Tiêu vừa cao vừa trắng, rất không hòa hợp với khuôn mặt căng phồng. Qua đôi mắt đẹp đẽ có thể thấy được khuôn mặt này trước kia dễ nhìn ra sao, thế mà bị bệnh tật hủy đi, thật sự không nên.
Lần đầu tiên bị người khác nâng cằm, tình huống giống như tổng tài bá đạo ức hiếp dân nữ trong tiểu thuyết, Tiêu Tiêu hơi khó thở, cũng không dám mở miệng trả lời Triển Lệnh Quân, sợ mình vừa mở miệng liền toàn là mùi gà rán. Vừa rồi Triển Lệnh Quân đi trên đường đã ăn kẹo cao su, mở miệng là mùi bạc hà tươi mát, nhưng mà cô không ăn!!!
Lupus ban đỏ của Tiêu Tiêu phát bệnh cực kì mãnh liệt, sốt cao liên tục ép cô không thể không nhanh chóng nhập viện để ngăn chặn bệnh tình không thương tổn đến xương và cơ quan nội tạng, chức năng gan thận tất cả đều hoàn hảo không tổn hại, xem như vạn hạnh trong bất hạnh. Di chứng duy nhất cũng chính là hai nốt đỏ trên cánh tay.
Nhìn thấy Triển Lệnh Quân viết một chữ E vào bệnh án rồi cất hết tài liệu vào túi hồ sơ, Tiêu Tiêu lấy một chiếc kẹo bạc hà trong chiếc đĩa đặt trên bàn cho vào miệng ăn, nhỏ giọng hỏi: "E nghĩa là gì?"
"Đánh giá tình trạng, E chính là cấp thấp nhất". Triển Lệnh Quân trả lời đúng chức trách, đẩy một bảng biểu trên bàn đến trước mặt Tiêu Tiêu.
"Sao lại là cấp thấp nhất được? Tôi rõ ràng rất nghiêm trọng, anh có biết bệnh này là nan y không? Anh phải đánh giá mức A mới đúng". Tiêu Tiêu vô thức cho rằng cấp bậc càng cao được hưởng càng nhiều dịch vụ, cố gắng đòi quyền lợi cho mình.
"Vốn nên đánh giá mức F, nhưng trong tiêu chuẩn của y học phục hồi không có mức F". Triển Lệnh Quân lạnh lùng bác bỏ lời kháng án của Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu: "..."
"Vấn đề của cô bây giờ chỉ có tác dụng phụ do glucocorticosteroid mang lại, mỗi ngày mười viên Methylprednisolone sẽ khiến người bệnh thèm ăn, da mỏng đi, lông tóc phát triển, má sưng phù..." Triển Lệnh Quân lấy bút máy ra liệt kê những triệu chứng này.
"Nghe nói còn sẽ béo phì". Tiêu Tiêu nghe anh ta liệt kê, trong lòng không nhịn được le lói hi vọng. Anh ta xem những triệu chứng này như mục tiêu cần chữa trị, điều đó cho thấy mặt cô có thể chữa khỏi. Lúc trước cô đã tra baidu rất lâu, tất cả mọi người đều nói rất khó khôi phục, hơn nữa uống hormone quanh năm còn sẽ xuất hiện tình trạng béo phì, gù lưng đáng sợ.
Triển Lệnh Quân đặt bút máy xuống, lạnh nhạt nhìn cô: "Không ăn sẽ không mập".
Vù, đầu gối Tiêu Tiêu trúng một mũi tên.
"Mặc dù hormone sẽ dẫn đến mỡ tích tụ dày hơn, nhưng căn cứ định luật bảo toàn năng lượng, muốn có mỡ phải có nguồn mỡ". Triển Lệnh Quân gõ gõ quyển thực đơn trước mặt Tiêu Tiêu, lại cho cô một tờ thời gian biểu làm việc nghỉ ngơi: "Bác sĩ chủ trị của cô chắc đã dặn cô không được thức đêm, sau này hãy sắp xếp thời gian biểu theo cái này".
Tiêu Tiêu cúi xuống xem, buổi tối mười giờ ngủ, sáu giờ sáng dậy, không khác gì các ông bà già, một nhà thiết kế cú đêm như cô làm sao chịu nổi: "Nhưng tôi là một nhà thiết kế, thường chỉ có đêm khuya mới có linh cảm..."
"Chỉ là cái cớ bào chữa cho thói lần lữa". Triển Lệnh Quân cắt ngang lời ngụy biện của đối phương, cầm điện thoại di động của Tiêu Tiêu lắc lư: "Chẳng qua là cả ngày chơi điện thoại không làm được gì, đến đêm bị lương tâm cắn xé mới không thể không làm việc".
Vù vù vù, đầu gối Tiêu Tiêu bị bắn thành cái sàng.
Một bóng người màu đen ngồi xuống đối diện, mùi bạc hà mơ hồ trên người hòa lẫn với mùi dầu mỡ từ đĩa cơm gà làm tinh thần cô không khỏi chấn động.
Tiêu Tiêu dừng lại một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt trầm tĩnh sâu sắc của Triển Lệnh Quân. Miếng gà rán còn ngậm trong miệng suýt nữa sặc đến cổ họng, Tiêu Tiêu phồng miệng, lập tức giảm tốc độ nhai, nuốt xuống miếng thịt gà, kéo ra một tờ giấy ăn lịch sự lau miệng, cười cười lên tiếng: "Triển tiên sinh cũng đến ăn cơm à?"
Triển Lệnh Quân thấy cô lập tức thay đổi hình tượng, cảm thấy có chút buồn cười.
Bà chủ bưng một đĩa cơm gà đi tới đặt xuống trước mặt Triển Lệnh Quân: "Trước kia cháu không ăn cái này cơ mà?"
Triển Lệnh Quân cầm lấy đũa, gắp một miếng gà rán vàng ươm lên: "Tôi thấy vị tiểu thư này ăn ngon quá nên cũng muốn thử xem".
"Cháu nên ăn thử từ lâu rồi mới phải, đây chính là món được yêu thích nhất của quán cô đấy". Bà chủ cười tít mắt, ai ai cũng thích cái đẹp, bác gái bốn năm mươi tuổi nhìn thấy cậu trai tuấn tú cũng không nhịn được nói nhiều vài câu.
Vốn còn muốn ra vẻ thục nữ, Tiêu Tiêu nghe thấy câu này lập tức muốn tìm kẽ nứt chui vào. Gã này chắc chắn đã nhìn thấy mình ăn thế nào rồi, oa oa oa!
Tiêu Tiêu rụt rè đặt đũa xuống, định bỏ nửa đĩa cơm và ba miếng gà còn lại, lại nghe thấy Triển Lệnh Quân nói nhỏ một câu: "Muốn ăn cứ ăn đi, từ ngày mai trở đi cô sẽ không được ăn những thứ này nữa".
Vì sao? Tiêu Tiêu căm tức nhìn hắn, nam thần trước mắt lập tức biến thành mụ phù thủy nguyền rủa nàng công chúa ngủ trong rừng, tất cả những kẻ không cho cô ăn ngon đều là nhân vật phản diện, đẹp trai đến mấy cũng thế.
Triển Lệnh Quân lại không giải thích, cúi đầu chậm rãi ăn cơm.
Khịt khịt mũi, Tiêu Tiêu đấu tranh tư tưởng một lát rồi lại cầm lấy đũa. Cơm vào trong miệng, răng sẽ bắt đầu nhai không dừng lại được, trong cổ họng dường như có một bàn tay, còn chưa nhai xong đã kéo đồ ăn xuống dưới.
Ăn sạch một đĩa cơm gà, Tiêu Tiêu đưa tay xoa cơ má hơi mỏi, tốc độ ăn không chịu khống chế, nhai quá nhanh, cơ nhai có chút quá tải. Thấy Triển Lệnh Quân còn chưa ăn xong, cô gọi một chai nước ngọt chậm rãi uống, uống một ngụm lại ngắm trộm hắn một cái.
Ngón tay thon dài cân xứng, khớp xương rõ ràng, cầm đũa tre rẻ tiền lại như cầm tác phẩm nghệ thuật nào đó. Đôi môi mỏng nhạt màu nhẹ nhàng ngậm miếng thịt gà, cắn một miếng phát ra tiếng rắc rất nhỏ, thêm một miếng cơm và một lát cà rốt tươi mới, nhìn rất vui mắt, ngón trỏ mấp máy.
Tiêu Tiêu cảm thấy với cảnh đẹp trước mặt này, cô có thể ăn thêm ba bát tô nữa.
"Trong một trăm gam gà rán có mười gam mỡ". Triển Lệnh Quân ăn cơm xong đặt đũa xuống, uống một ngụm nước trắng: "Mỡ sẽ không chuyển đổi thành đường và protein, ăn bao nhiêu đều sẽ bám nguyên vẹn vào cơ bắp".
Tiêu Tiêu hoảng sợ che mặt.
Hai người cùng đi đến hội sở Tang Du, trong hội sở lúc này náo nhiệt hơn lần trước cô đến nhiều, chắc là rất nhiều người đều đi làm về mới có thời gian đến đây chăm sóc sức khỏe.
Một người đàn ông trẻ tuổi dáng người to khỏe mặc trang phục huấn luyện viên đẩy một chiếc xe lăn chậm rãi đi ra ngoài, trên xe lăn là một thanh niên trẻ mặc đồ thể thao rộng rãi, hai ống quàn từ đầu gối trở xuống đều trống rỗng. Thanh niên sắc mặt tái nhợt, thần thái lại rất tươi tắn, vui vẻ chào Triển Lệnh Quân: "Tạm biệt bác sĩ Triển".
Triển Lệnh Quân dừng chân nhìn cặp vợ chồng trung niên vẻ mặt vui mừng đi theo phía sau, hơi nhíu mày, hất cằm với gã to con đẩy xe. Gã to con hiểu ý đẩy xe đi nhanh hơn, Triển Lệnh Quân ngăn cha mẹ bệnh nhân lại nhỏ giọng dặn dò: "Thời gian tới hai bác phải chú ý đến cậu ấy, giai đoạn này rất dễ tự tử".
Hai vợ chồng lập tức kinh hãi, nhìn con trai vừa cười vừa nói với chuyên gia trị liệu phía trước, hoàn toàn không tin.
"Chẳng phải vẫn đang rất tốt sao? Con trai tôi lạc quan lắm, không có chuyện đó đâu". Ông chồng không vui cho lắm, dường như Triển Lệnh Quân đang nguyền rủa đứa con trai bảo bối của mình.
"Cậu ấy đang ở giai đoạn trầm cảm, mong hai bác giám sát thật tốt". Triển Lệnh Quân trịnh trọng nhắc lại một lần rồi mới dẫn Tiêu Tiêu vào hội sở.
Tiêu Tiêu không nhịn được quay lại nhìn một cái, người đàn ông nhếch mép nhìn bóng lưng Triển Lệnh Quân, người phụ nữ lại hơi lo lắng, hai người rảo bước đuổi theo, nhận lấy xe lăn từ tay gã to con.
Phòng tiếp khách trải thảm màu lam, trên sofa nhung có ba người người, nhàn nhã uống nước trái cây. Một phụ nữ bụng to, chắc là bà bầu. Một phụ nữ tay đeo băng vải, có lẽ gãy xương. Còn có một thanh niên hơi gầy không nhìn ra vấn đề gì, mặc quần bò áo phông trắng.
"Tống Đường, lấy thực đơn". Triển Lệnh Quân liếc gã thanh niên đang ngồi với hai phụ nữ.
"Đặt trên bàn anh rồi". Thanh niên cao gầy tên gọi Tống Đường ngẩng đầu đáp, trên miệng còn dính bọt nước trái cây.
Triển Lệnh Quân khẽ gật đầu, mở cửa phòng tiếp đón số 1 ra.
Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh bàn làm việc, trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng Triển Lệnh Quân lật xem bệnh án. Cô tò mò nhìn trước nhìn sau, phòng này nhìn thế nào cũng không giống phòng khám bệnh, bàn làm việc bằng gỗ thật đắt tiền, bộ sofa nhung thiên nga, thậm chí còn có một tủ rượu vang.
Cô biết loại hội sở chăm sóc sức khỏe này chủ yếu là phục hồi chức năng sau khi phẫu thuật, thuộc về ngoại khoa, còn loại bệnh nội khoa như cô thì có thể có trợ giúp gì? Vừa rồi Triển Lệnh Quân nói sau này không cho cô ăn gà rán, chẳng lẽ có thể giúp cô khôi phục dung mạo?
"Đã làm xét nghiệm BT chưa?" Triển Lệnh Quân khép lại bệnh án, bổ sung thêm vào tư liệu của cô trong máy tính.
Người có trí tưởng tượng phong phú cũng có khuyết điểm là lúc rảnh lại nghĩ ngợi lung tung, đến tận lúc Triển Lệnh Quân hỏi lại một lần nữa, Tiêu Tiêu mới thu lại suy nghĩ đangbay tít trên trời: "Ơ, xét nghiệm BT gì?"
BT không phải là viết tắt của biến thái sao? Chẳng lẽ Triển Lệnh Quân cho rằng cô có chút biến thái tinh thần?
"Xét nghiệm phân biệt lupus ban đỏ và phát ban mang tính dị ứng". Triển Lệnh Quân hơi ngán ngẩm giải thích.
"À, chắc đã làm rồi, lúc nằm viện xét nghiệm gì cũng đã làm đủ cả, trừ kháng thể miễn dịch không bình thường, những cái khác hết sức bình thường". Tiêu Tiêu đáp cực kì tự tin.
Triển Lệnh Quân yên lặng một lát, mở kết quả xét nghiệm máu của Tiêu Tiêu ra: "Ban đỏ xuất hiện ở đâu?"
"Chỉ ở trên cánh tay, lúc đó cả cánh tay đều loang lổ, sau đó một lọ hormone là lặn hết, bây giờ chỉ còn lại hai vết nhỏ". Tiêu Tiêu kéo tay áo để lộ hai nốt đỏ liền nhau trên cánh tay trái, chỉ bằng đồng xu, có màu đỏ đậm, không còn kinh khủng như lúc mới phát bệnh.
Triển Lệnh Quân đeo găng cao su y tế vào, cầm cánh tay Tiêu Tiêu xem xét.
Loại găng tay cao su này cực kì mỏng, cảm giác rất giống không đeo, nhiệt độ trên bàn tay cũng được truyền tới rất rõ. Tiêu Tiêu không kiểm soát được nhịp tim tăng tốc, thầm khinh bỉ chính mình không có triển vọng.
"Cô tương đối may mắn, không phát ban trên mặt". Triển Lệnh Quân đưa tay nâng cằm cô lên quan sát mặt và cổ cô.
Cổ Tiêu Tiêu vừa cao vừa trắng, rất không hòa hợp với khuôn mặt căng phồng. Qua đôi mắt đẹp đẽ có thể thấy được khuôn mặt này trước kia dễ nhìn ra sao, thế mà bị bệnh tật hủy đi, thật sự không nên.
Lần đầu tiên bị người khác nâng cằm, tình huống giống như tổng tài bá đạo ức hiếp dân nữ trong tiểu thuyết, Tiêu Tiêu hơi khó thở, cũng không dám mở miệng trả lời Triển Lệnh Quân, sợ mình vừa mở miệng liền toàn là mùi gà rán. Vừa rồi Triển Lệnh Quân đi trên đường đã ăn kẹo cao su, mở miệng là mùi bạc hà tươi mát, nhưng mà cô không ăn!!!
Lupus ban đỏ của Tiêu Tiêu phát bệnh cực kì mãnh liệt, sốt cao liên tục ép cô không thể không nhanh chóng nhập viện để ngăn chặn bệnh tình không thương tổn đến xương và cơ quan nội tạng, chức năng gan thận tất cả đều hoàn hảo không tổn hại, xem như vạn hạnh trong bất hạnh. Di chứng duy nhất cũng chính là hai nốt đỏ trên cánh tay.
Nhìn thấy Triển Lệnh Quân viết một chữ E vào bệnh án rồi cất hết tài liệu vào túi hồ sơ, Tiêu Tiêu lấy một chiếc kẹo bạc hà trong chiếc đĩa đặt trên bàn cho vào miệng ăn, nhỏ giọng hỏi: "E nghĩa là gì?"
"Đánh giá tình trạng, E chính là cấp thấp nhất". Triển Lệnh Quân trả lời đúng chức trách, đẩy một bảng biểu trên bàn đến trước mặt Tiêu Tiêu.
"Sao lại là cấp thấp nhất được? Tôi rõ ràng rất nghiêm trọng, anh có biết bệnh này là nan y không? Anh phải đánh giá mức A mới đúng". Tiêu Tiêu vô thức cho rằng cấp bậc càng cao được hưởng càng nhiều dịch vụ, cố gắng đòi quyền lợi cho mình.
"Vốn nên đánh giá mức F, nhưng trong tiêu chuẩn của y học phục hồi không có mức F". Triển Lệnh Quân lạnh lùng bác bỏ lời kháng án của Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu: "..."
"Vấn đề của cô bây giờ chỉ có tác dụng phụ do glucocorticosteroid mang lại, mỗi ngày mười viên Methylprednisolone sẽ khiến người bệnh thèm ăn, da mỏng đi, lông tóc phát triển, má sưng phù..." Triển Lệnh Quân lấy bút máy ra liệt kê những triệu chứng này.
"Nghe nói còn sẽ béo phì". Tiêu Tiêu nghe anh ta liệt kê, trong lòng không nhịn được le lói hi vọng. Anh ta xem những triệu chứng này như mục tiêu cần chữa trị, điều đó cho thấy mặt cô có thể chữa khỏi. Lúc trước cô đã tra baidu rất lâu, tất cả mọi người đều nói rất khó khôi phục, hơn nữa uống hormone quanh năm còn sẽ xuất hiện tình trạng béo phì, gù lưng đáng sợ.
Triển Lệnh Quân đặt bút máy xuống, lạnh nhạt nhìn cô: "Không ăn sẽ không mập".
Vù, đầu gối Tiêu Tiêu trúng một mũi tên.
"Mặc dù hormone sẽ dẫn đến mỡ tích tụ dày hơn, nhưng căn cứ định luật bảo toàn năng lượng, muốn có mỡ phải có nguồn mỡ". Triển Lệnh Quân gõ gõ quyển thực đơn trước mặt Tiêu Tiêu, lại cho cô một tờ thời gian biểu làm việc nghỉ ngơi: "Bác sĩ chủ trị của cô chắc đã dặn cô không được thức đêm, sau này hãy sắp xếp thời gian biểu theo cái này".
Tiêu Tiêu cúi xuống xem, buổi tối mười giờ ngủ, sáu giờ sáng dậy, không khác gì các ông bà già, một nhà thiết kế cú đêm như cô làm sao chịu nổi: "Nhưng tôi là một nhà thiết kế, thường chỉ có đêm khuya mới có linh cảm..."
"Chỉ là cái cớ bào chữa cho thói lần lữa". Triển Lệnh Quân cắt ngang lời ngụy biện của đối phương, cầm điện thoại di động của Tiêu Tiêu lắc lư: "Chẳng qua là cả ngày chơi điện thoại không làm được gì, đến đêm bị lương tâm cắn xé mới không thể không làm việc".
Vù vù vù, đầu gối Tiêu Tiêu bị bắn thành cái sàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.