Chương 19: Tranh cãi
Lục Dã Thiên Hạc
19/06/2017
Mọi người tới tấp quay lại nhìn, Tiêu Tiêu chịu đựng
những ánh mắt mang theo áp lực rất lớn, phân phát tài liệu trong tay cho mỗi người một bản.
"Đây là cái gì?" Chủ tịch Chu Thái Nhiên cầm tập tài liệu được đóng quyển lên mở ra xem, về cơ bản đều là biểu đồ.
Tiêu Tiêu đi tới trước bàn hội nghị, cúi chào xin lỗi giám đốc La vẫn còn đứng trước màn hình lớn.
La Dự không nói gì, chủ tịch đã muốn nghe Tiêu Tiêu trình bày, ông ta cũng không có ý kiến gì, tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống.
"Tài liệu thứ nhất là báo cáo giám định tôi mời một công ty chuyên nghiệp làm một tháng trước. Những người lúc trước chỉ trích bộ trang phục hè ôm sát người của chúng ta đều là seeder, đến từ một công ty gọi là Đại Giang Hỗ Động. Tổng giá trị của đơn hàng đó không vượt quá hai ngàn tệ, cho nên có elx là hành vi cá nhân, còn đối tượng tấn công là cá nhân tôi hay là công ty thì không thể biết được". Trong tay Tiêu Tiêu cũng cầm một phần tài liệu, vừa lật ra vừa giảng giải cho mọi người.
"Cái này tại sao cô không đưa ra sớm một chút?" Giám đốc thị trường và marketing nhíu mày. Lúc đó vì những chỉ trích này, ông ta đã cực kì đau đầu, phải mất rất nhiều công sức mới giải quyết xong việc quan hệ xã hội.
"Đúng vậy, vì chuyện này mà các công ty may nhượng quyền đều yêu cầu hạ thấp chi phí nhượng quyền kinh doanh". Giám đốc sản xuất và điều hành cũng có chút bất mãn.
"Ngay trong ngày nhận được báo cáo này, tôi đã giao cho lãnh đạo trực tiếp của tôi, quý bà Phương Hướng Tiền". Tiêu Tiêu chỉ chạm đến là dừng, không hề nói thêm. Những người ở đây đều lọc lõi trong nghề, chỉ suy nghĩ một chút là hiểu vì sao họ không nhìn thấy báo cáo này: "Tính chân thực của báo cáo, tin rằng các vị đều có thể thấy được".
Nghe thấy cái tên Phương Hướng Tiền này, hai giám đốc liếc nhau. La Dự không khỏi lo lắng trong lòng.
"Phía sau là báo cáo tiêu thụ trang phục xuân hè gần đây, những mẫu được khoanh lại đều là thiết kế của tôi". Tiêu Tiêu ra hiệu cho mọi người mở ra biểu đồ phía sau xem một chút.
Chu Thái Nhiên khẽ nhướng mày: "Cô muốn nói gì?"
Người không mù đều có thể nhìn ra, thành tích của cô về cơ bản chính là đứng đầu bộ phận may sẵn.
Trên mặt Tiêu Tiêu lộ ra một vẻ phẫn uất, âm thanh cũng đột nhiên cất cao: "Thành tích của tôi cho dù không phải tốt nhất cũng nhất quyết không phải là đứng chót công ty. Chỉ cho tôi mức thưởng sáu tháng hai ngàn, điều này làm tôi cảm thấy nhục nhã!"
"Cái gì?" Mọi người động loạt kêu lên kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn.
Danh sách mười nhân viên từ dưới lên vẫn còn hiển thị trên màn hình, tên của Tiêu Tiêu cũng ở trong số này.
Một nhà thiết kế ưu tú, xuất sắc lại trở thành một trong mười nhân viên đội sổ của công ty, chỉ nhận được hai ngàn tệ tiền thưởng, chuyện này thật sự là có chút hoang đường.
Sắc mặt La Dự đột nhiên biến đổi.
Chu Thái Nhiên giơ tay gọi thư kí lấy mấy bộ trang phục mẫu được Tiêu Tiêu khoanh lại mang đến. Hàng mẫu trong công ty đều có tên nhà thiết kế, những mẫu này quả thực là mẫu bán chạy, mặt trong có ghi "Nhà thiết kế Tiêu Tiêu".
"Cái áo này đã bán hết hàng ở các cửa hàng cấp một, không có thừa để cung ứng cho cửa hàng cấp hai, đang khẩn cấp tăng lượng hàng". Giám đốc sản xuất và điều hành đi tới, chỉ chiếc áo dài tay tiêu thụ tốt nhất, không ngừng cảm khái. Mới đầu bọn họ đều không coi trọng mẫu áo này, cho rằng váy liền áo mới dễ bán nhất, không ngờ chiếc áo dài tay với thiết kế cổ tay độc đáo này lại trở thành quán quân tiêu thụ.
"Đánh giá tiền thưởng lần này không phải hoàn toàn dựa theo thành tích". La Dự cho rằng mình phải nói gì đó, nếu không cứ để Tiêu Tiêu làm ồn ào thế này, cuộc cải cách của ông ta tất nhiên sẽ thất bại thảm hại.
Vô thức nhìn về phía một tập bảng đánh giá nhân viên đặt trên bàn trợ lí, đó là những thứ ông ta định mang đến để khoe khoang công trạng, bây giờ dường như lại biến thành bùa đòi mạng.
"Lấy nảng đánh giá cô ấy ra". Chu Thái Nhiên ngồi ngay ngắn, ngoắc tay với trợ lí của La Dự bên cạnh.
Trợ lí không dám thờ ơ, nhanh chóng tìm ra bảng đánh giá của Tiêu Tiêu. Năng lực giao tiếp B, năng lực nghiệp vụ C, đánh giá của chủ quản: Không giỏi giao tiếp, trình độ nghiệp vụ thấp, vì nguyên nhân cá nhân mang đến thiệt hại danh dự cho công ty, đánh giá tổng hợp là C.
Không giỏi giao tiếp? Chu Thái Nhiên nhìn Tiêu Tiêu phát âm rõ ràng, nói đâu ra đó, không hề cảm thấy khả năng giao tiếp của cô có vấn đề. Còn năng lực nghiệp vụ C lại càng nực cười, vương miện quán quân tiêu thụ còn hiện rõ trên bảng biểu, quả thực chính là lời phản bác rõ ràng nhất.
"Nếu bởi vì seeder ném đá mà nhận định năng lực nghiệp vụ của tôi có vấn đề, vậy sau này tôi cũng thuê seeder ném đá từng người. Đến lúc đó đồng nghiệp ném đá lẫn nhau, đọ xem seeder của ai đông hơn là được". Tiêu Tiêu khoanh tay làm bộ bất cần đời khiến các lãnh đạo công ty đồng loạt hít sâu một hơi.
Là nhà quản lí dày dạn, bọn họ đương nhiên hiểu được tình hình này rất có khả năng xảy ra. Bởi vì chế độ đào thải nhóm cuối, tất cả mọi người đều không muốn trở thành một trong mười người cuối cùng, thế nên sẽ tìm mọi cách hại đối thủ, cuối cùng tổn hại vẫn là của công ty.
Cả phòng họp rơi vào một sự yên lặng ngắn ngủi.
"Kháng nghị của cô chúng tôi đã nhận được, vấn đề tiền thưởng của cô sẽ được xem xét lại. Còn có chuyện gì nữa không?" Chu Thái Nhiên nheo đôi mắt hoa đào, lộ ra nụ cười thân thiết mê người nhìn về phía Tiêu Tiêu, ngụ ý chính là để Tiêu Tiêu đi về trước, lãnh đạo cấp cao bọn họ cần bàn tiếp.
"Còn có một việc". Tiêu Tiêu hít sâu một hơi: "Tôi cần khiếu nại cấp trên của tôi, Phương Hướng Tiền!"
Quyền hạn của cô không được nhìn thấy số liệu tiêu thụ, nhưng là lãnh đạo bộ phận, Phương Hướng Tiền có thể nhìn thấy. Khi biết rõ thành tích của cô mà vẫn đánh giá cô loại kém, đó là lấy việc công trả thù riêng.
Tiêu Tiêu không còn e dè gì nữa, mục đích của cô không phải chỉ là đòi tiền thưởng mà còn phải đánh đổ Phương Hướng Tiền, cục diện hôm nay đã là một sống một chết rồi.
"Giấu giếm tin tức quan hệ xã hội trọng đại, ác ý cắt giảm tiền thưởng của nhân viên, đích xác đáng khiếu nại". Giám đốc thị trường và marketing nói không nhanh không chậm, cứ thế định tội cho Phương Hướng Tiền, cười thầm liếc nhìn La Dự với sắc mặt khó coi.
Adeline không có tâm tư nghe những trò khôi hài này, nói với chủ tịch một tiếng rồi cùng Tiêu Tiêu đi ra khỏi phòng họp.
"Nếu không thể điều chỉnh lại tiền thưởng, cá nhân tôi sẽ thưởng riêng cho cô bốn mươi ngàn". Adeline nhìn Tiêu Tiêu bằng ánh mắt tán thưởng, đối với người tuổi trẻ có can đảm bảo vệ thiết kế của mình, kiên định niềm tin của mình, bà luôn luôn đánh giá cao.
Tiêu Tiêu hoảng sợ vì được ưu ái quá: "Bà không cần làm vậy, tôi cũng không phải vì chút tiền đó, chỉ là muốn đòi lại công bằng".
"Tôi biết". Adeline gật đầu: "Dạo này sao cô không đến phòng thử đồ?"
Tiêu Tiêu thoáng nhìn Lâm Tư Viễn đứng sau lưng Adeline, cười cười nói: "Mặt tôi càng ngày càng phù, không tiện đến".
Adeline nhìn má Tiêu Tiêu, trong ánh mắt bình tĩnh không có bất cứ vẻ chán ghét, bài xích nào, thậm chí cũng không có kinh ngạc, chỉ lạnh mặt xuống răn dạy: "Người mẫu thử trang phục cần dáng người và kiến thức chuyên ngành, không cần mặt, cô có thể tiếp tục đến phòng thử đồ".
Mắt Tiêu Tiêu sáng lên, vui mừng nhìn Adeline với khuôn mặt nghiêm khắc.
"Adeline, tôi khuyên chị suy nghĩ lại, khuôn mặt như vậy xuất hiện ở phòng thử đồ quả thực là làm ô nhiễm môi trường". Lâm Tư Viễn không hề che giấu sự chán ghét của mình.
"Tư Viễn, tôi không ngờ anh lại nói ra một lời không có phong độ như vậy". Adeline có chút tức giận.
"Chị có khiếu thẩm mỹ của chị, tôi cũng có gu thẩm mỹ của tôi". Lâm Tư Viễn chụm ngón tay chạm vào ngực mình, dứt lời liền xoay người đi.
Tiêu Tiêu hơi khó xử đứng ở chỗ cũ, đợi Lâm Tư Viễn đi xa mới mở miệng nói: "Adeline thân ái, cảm ơn ý tốt của bà, nhưng tình hình của tôi quả thật không thích hợp làm người mẫu thử trang phục nữa vì sẽ ảnh hưởng đến phán đoán đối với trang phục của bà. Nhưng tôi biết thường xuyên đến hỗ trợ, chỉ cần bà không chê".
"Well..." Adeline gật đầu, không nói thêm nữa.
Trong phòng họp, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
"Tôi đã nói chế độ này không hợp lí, còn cần nghiên cứu, nhưng giám đốc La vẫn kiên quyết thực hiện, kết quả là dẫn đến tình trạng lộn xộn bây giờ. Giám đốc thị trường và marketing lạnh lùng nói.
"Thành tích tốt như vậy còn không cho người ta tiền thưởng, thế mọi người đều không cần làm thiết kế nữa, chuyển sang chơi cung cho xong. Chỉ cần tặng quà cho cấp trên trực tiếp là có thể nhận được khen ngợi". Giám đốc sản xuất và điều hành thêm dầu vào lửa.
La Dự sắc mặt xanh mét, không nói một lời, bản trình chiếu trên màn hình lớn còn hiển thị danh sách mười người, giống như những tội trạng của ông ta lần lượt được đóng đinh trên cột sỉ nhục.
Chu Thái Nhiên không phát biểu ý kiến, chỉ yên lặng lật xem bảng đánh giá của mười người này. Khi ông ta nhìn thấy bảng đánh giá của Dương Tiếu liền tức giận cười lên. Cậu trai trẻ tạo mẫu này đội sổ vì điểm thấp trên ba mặt năng lực giao tiếp, sáng tạo và lãnh đạo: "La Dự, anh giải thích xem, một nhân viên tạo mẫu chỉ đo cắt vải theo kích cỡ cho sẵn thì cần gì sáng tạo, cần gì năng lực lãnh đạo?"
"Bây giờ là giai đoạn thí điểm, tôi rất áy náy vì đã xuất hiện vấn đề như vậy, điều này nói rõ chế độ còn có bất cập, cần tiếp tục hoàn thiện". Trên trán La Dự đã xuất hiện một lớp mồ hôi, chỉ hận không thể lôi Phương Hướng Tiền lên đây đánh một trận. Trong thời điểm mấu chốt thế này còn gây thêm phiền phức, mình chắc là đầu óc có vấn đề mới cho rằng Phương Hướng Tiền là một nhân tài quản lí.
"Vậy anh hoàn thiện đi, trong vòng ba ngày tôi phải nhìn thấy phương án mới. Tiền thưởng của mười người này tất cả đều bổ sung lại". Chu Thái Nhiên xoa cằm, nhìn một xấp giấy in dày trước mặt, sắc mặt bất thiện: "Vấn đề Phương Hướng Tiền lần trước tôi nói với anh thế nào? Đừng giải thích, tôi không muốn nghe. Ngày mai bảo cô ta biến đi, đừng gây tai họa cho công ty tôi nữa".
La Dự bị chủ tịch phê bình trước hội nghị, hết sức mất mặt, trở lại văn phòng đi qua đi lại nửa tiếng, cáu kỉnh như thú trong chuồng. Để bon chen vị trí phó tổng giám đốc, ông ta đã phải cố gắng bao nhiêu, vậy mà đều bị Phương Hướng Tiền phá hỏng. Người này chắc chắn là trời cao phải đến để khắc ông ta.
Phương Hướng Tiền trang điểm lại một lần nữa, cúi đầu ngồi trong phòng thiết kế, suy nghĩ phải trừng trị Tiêu Tiêu ra sao, vẻ mặt có chút dữ tợn. Đột nhiên nhận được điện thoại của La Dự, bà ta còn chưa thoát ra khỏi tâm tình giận dữ điên cuồng, giọng nói không khỏi hơi ngang ngược: "Ai?"
"Tôi là La Dự, cô đến văn phòng tôi một chuyến".
Điều chỉnh lại tâm tình của mình xong, giám đốc La lại khôi phục sự ung dung bình tĩnh trước kia.
"Đây là cái gì?" Chủ tịch Chu Thái Nhiên cầm tập tài liệu được đóng quyển lên mở ra xem, về cơ bản đều là biểu đồ.
Tiêu Tiêu đi tới trước bàn hội nghị, cúi chào xin lỗi giám đốc La vẫn còn đứng trước màn hình lớn.
La Dự không nói gì, chủ tịch đã muốn nghe Tiêu Tiêu trình bày, ông ta cũng không có ý kiến gì, tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống.
"Tài liệu thứ nhất là báo cáo giám định tôi mời một công ty chuyên nghiệp làm một tháng trước. Những người lúc trước chỉ trích bộ trang phục hè ôm sát người của chúng ta đều là seeder, đến từ một công ty gọi là Đại Giang Hỗ Động. Tổng giá trị của đơn hàng đó không vượt quá hai ngàn tệ, cho nên có elx là hành vi cá nhân, còn đối tượng tấn công là cá nhân tôi hay là công ty thì không thể biết được". Trong tay Tiêu Tiêu cũng cầm một phần tài liệu, vừa lật ra vừa giảng giải cho mọi người.
"Cái này tại sao cô không đưa ra sớm một chút?" Giám đốc thị trường và marketing nhíu mày. Lúc đó vì những chỉ trích này, ông ta đã cực kì đau đầu, phải mất rất nhiều công sức mới giải quyết xong việc quan hệ xã hội.
"Đúng vậy, vì chuyện này mà các công ty may nhượng quyền đều yêu cầu hạ thấp chi phí nhượng quyền kinh doanh". Giám đốc sản xuất và điều hành cũng có chút bất mãn.
"Ngay trong ngày nhận được báo cáo này, tôi đã giao cho lãnh đạo trực tiếp của tôi, quý bà Phương Hướng Tiền". Tiêu Tiêu chỉ chạm đến là dừng, không hề nói thêm. Những người ở đây đều lọc lõi trong nghề, chỉ suy nghĩ một chút là hiểu vì sao họ không nhìn thấy báo cáo này: "Tính chân thực của báo cáo, tin rằng các vị đều có thể thấy được".
Nghe thấy cái tên Phương Hướng Tiền này, hai giám đốc liếc nhau. La Dự không khỏi lo lắng trong lòng.
"Phía sau là báo cáo tiêu thụ trang phục xuân hè gần đây, những mẫu được khoanh lại đều là thiết kế của tôi". Tiêu Tiêu ra hiệu cho mọi người mở ra biểu đồ phía sau xem một chút.
Chu Thái Nhiên khẽ nhướng mày: "Cô muốn nói gì?"
Người không mù đều có thể nhìn ra, thành tích của cô về cơ bản chính là đứng đầu bộ phận may sẵn.
Trên mặt Tiêu Tiêu lộ ra một vẻ phẫn uất, âm thanh cũng đột nhiên cất cao: "Thành tích của tôi cho dù không phải tốt nhất cũng nhất quyết không phải là đứng chót công ty. Chỉ cho tôi mức thưởng sáu tháng hai ngàn, điều này làm tôi cảm thấy nhục nhã!"
"Cái gì?" Mọi người động loạt kêu lên kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn.
Danh sách mười nhân viên từ dưới lên vẫn còn hiển thị trên màn hình, tên của Tiêu Tiêu cũng ở trong số này.
Một nhà thiết kế ưu tú, xuất sắc lại trở thành một trong mười nhân viên đội sổ của công ty, chỉ nhận được hai ngàn tệ tiền thưởng, chuyện này thật sự là có chút hoang đường.
Sắc mặt La Dự đột nhiên biến đổi.
Chu Thái Nhiên giơ tay gọi thư kí lấy mấy bộ trang phục mẫu được Tiêu Tiêu khoanh lại mang đến. Hàng mẫu trong công ty đều có tên nhà thiết kế, những mẫu này quả thực là mẫu bán chạy, mặt trong có ghi "Nhà thiết kế Tiêu Tiêu".
"Cái áo này đã bán hết hàng ở các cửa hàng cấp một, không có thừa để cung ứng cho cửa hàng cấp hai, đang khẩn cấp tăng lượng hàng". Giám đốc sản xuất và điều hành đi tới, chỉ chiếc áo dài tay tiêu thụ tốt nhất, không ngừng cảm khái. Mới đầu bọn họ đều không coi trọng mẫu áo này, cho rằng váy liền áo mới dễ bán nhất, không ngờ chiếc áo dài tay với thiết kế cổ tay độc đáo này lại trở thành quán quân tiêu thụ.
"Đánh giá tiền thưởng lần này không phải hoàn toàn dựa theo thành tích". La Dự cho rằng mình phải nói gì đó, nếu không cứ để Tiêu Tiêu làm ồn ào thế này, cuộc cải cách của ông ta tất nhiên sẽ thất bại thảm hại.
Vô thức nhìn về phía một tập bảng đánh giá nhân viên đặt trên bàn trợ lí, đó là những thứ ông ta định mang đến để khoe khoang công trạng, bây giờ dường như lại biến thành bùa đòi mạng.
"Lấy nảng đánh giá cô ấy ra". Chu Thái Nhiên ngồi ngay ngắn, ngoắc tay với trợ lí của La Dự bên cạnh.
Trợ lí không dám thờ ơ, nhanh chóng tìm ra bảng đánh giá của Tiêu Tiêu. Năng lực giao tiếp B, năng lực nghiệp vụ C, đánh giá của chủ quản: Không giỏi giao tiếp, trình độ nghiệp vụ thấp, vì nguyên nhân cá nhân mang đến thiệt hại danh dự cho công ty, đánh giá tổng hợp là C.
Không giỏi giao tiếp? Chu Thái Nhiên nhìn Tiêu Tiêu phát âm rõ ràng, nói đâu ra đó, không hề cảm thấy khả năng giao tiếp của cô có vấn đề. Còn năng lực nghiệp vụ C lại càng nực cười, vương miện quán quân tiêu thụ còn hiện rõ trên bảng biểu, quả thực chính là lời phản bác rõ ràng nhất.
"Nếu bởi vì seeder ném đá mà nhận định năng lực nghiệp vụ của tôi có vấn đề, vậy sau này tôi cũng thuê seeder ném đá từng người. Đến lúc đó đồng nghiệp ném đá lẫn nhau, đọ xem seeder của ai đông hơn là được". Tiêu Tiêu khoanh tay làm bộ bất cần đời khiến các lãnh đạo công ty đồng loạt hít sâu một hơi.
Là nhà quản lí dày dạn, bọn họ đương nhiên hiểu được tình hình này rất có khả năng xảy ra. Bởi vì chế độ đào thải nhóm cuối, tất cả mọi người đều không muốn trở thành một trong mười người cuối cùng, thế nên sẽ tìm mọi cách hại đối thủ, cuối cùng tổn hại vẫn là của công ty.
Cả phòng họp rơi vào một sự yên lặng ngắn ngủi.
"Kháng nghị của cô chúng tôi đã nhận được, vấn đề tiền thưởng của cô sẽ được xem xét lại. Còn có chuyện gì nữa không?" Chu Thái Nhiên nheo đôi mắt hoa đào, lộ ra nụ cười thân thiết mê người nhìn về phía Tiêu Tiêu, ngụ ý chính là để Tiêu Tiêu đi về trước, lãnh đạo cấp cao bọn họ cần bàn tiếp.
"Còn có một việc". Tiêu Tiêu hít sâu một hơi: "Tôi cần khiếu nại cấp trên của tôi, Phương Hướng Tiền!"
Quyền hạn của cô không được nhìn thấy số liệu tiêu thụ, nhưng là lãnh đạo bộ phận, Phương Hướng Tiền có thể nhìn thấy. Khi biết rõ thành tích của cô mà vẫn đánh giá cô loại kém, đó là lấy việc công trả thù riêng.
Tiêu Tiêu không còn e dè gì nữa, mục đích của cô không phải chỉ là đòi tiền thưởng mà còn phải đánh đổ Phương Hướng Tiền, cục diện hôm nay đã là một sống một chết rồi.
"Giấu giếm tin tức quan hệ xã hội trọng đại, ác ý cắt giảm tiền thưởng của nhân viên, đích xác đáng khiếu nại". Giám đốc thị trường và marketing nói không nhanh không chậm, cứ thế định tội cho Phương Hướng Tiền, cười thầm liếc nhìn La Dự với sắc mặt khó coi.
Adeline không có tâm tư nghe những trò khôi hài này, nói với chủ tịch một tiếng rồi cùng Tiêu Tiêu đi ra khỏi phòng họp.
"Nếu không thể điều chỉnh lại tiền thưởng, cá nhân tôi sẽ thưởng riêng cho cô bốn mươi ngàn". Adeline nhìn Tiêu Tiêu bằng ánh mắt tán thưởng, đối với người tuổi trẻ có can đảm bảo vệ thiết kế của mình, kiên định niềm tin của mình, bà luôn luôn đánh giá cao.
Tiêu Tiêu hoảng sợ vì được ưu ái quá: "Bà không cần làm vậy, tôi cũng không phải vì chút tiền đó, chỉ là muốn đòi lại công bằng".
"Tôi biết". Adeline gật đầu: "Dạo này sao cô không đến phòng thử đồ?"
Tiêu Tiêu thoáng nhìn Lâm Tư Viễn đứng sau lưng Adeline, cười cười nói: "Mặt tôi càng ngày càng phù, không tiện đến".
Adeline nhìn má Tiêu Tiêu, trong ánh mắt bình tĩnh không có bất cứ vẻ chán ghét, bài xích nào, thậm chí cũng không có kinh ngạc, chỉ lạnh mặt xuống răn dạy: "Người mẫu thử trang phục cần dáng người và kiến thức chuyên ngành, không cần mặt, cô có thể tiếp tục đến phòng thử đồ".
Mắt Tiêu Tiêu sáng lên, vui mừng nhìn Adeline với khuôn mặt nghiêm khắc.
"Adeline, tôi khuyên chị suy nghĩ lại, khuôn mặt như vậy xuất hiện ở phòng thử đồ quả thực là làm ô nhiễm môi trường". Lâm Tư Viễn không hề che giấu sự chán ghét của mình.
"Tư Viễn, tôi không ngờ anh lại nói ra một lời không có phong độ như vậy". Adeline có chút tức giận.
"Chị có khiếu thẩm mỹ của chị, tôi cũng có gu thẩm mỹ của tôi". Lâm Tư Viễn chụm ngón tay chạm vào ngực mình, dứt lời liền xoay người đi.
Tiêu Tiêu hơi khó xử đứng ở chỗ cũ, đợi Lâm Tư Viễn đi xa mới mở miệng nói: "Adeline thân ái, cảm ơn ý tốt của bà, nhưng tình hình của tôi quả thật không thích hợp làm người mẫu thử trang phục nữa vì sẽ ảnh hưởng đến phán đoán đối với trang phục của bà. Nhưng tôi biết thường xuyên đến hỗ trợ, chỉ cần bà không chê".
"Well..." Adeline gật đầu, không nói thêm nữa.
Trong phòng họp, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
"Tôi đã nói chế độ này không hợp lí, còn cần nghiên cứu, nhưng giám đốc La vẫn kiên quyết thực hiện, kết quả là dẫn đến tình trạng lộn xộn bây giờ. Giám đốc thị trường và marketing lạnh lùng nói.
"Thành tích tốt như vậy còn không cho người ta tiền thưởng, thế mọi người đều không cần làm thiết kế nữa, chuyển sang chơi cung cho xong. Chỉ cần tặng quà cho cấp trên trực tiếp là có thể nhận được khen ngợi". Giám đốc sản xuất và điều hành thêm dầu vào lửa.
La Dự sắc mặt xanh mét, không nói một lời, bản trình chiếu trên màn hình lớn còn hiển thị danh sách mười người, giống như những tội trạng của ông ta lần lượt được đóng đinh trên cột sỉ nhục.
Chu Thái Nhiên không phát biểu ý kiến, chỉ yên lặng lật xem bảng đánh giá của mười người này. Khi ông ta nhìn thấy bảng đánh giá của Dương Tiếu liền tức giận cười lên. Cậu trai trẻ tạo mẫu này đội sổ vì điểm thấp trên ba mặt năng lực giao tiếp, sáng tạo và lãnh đạo: "La Dự, anh giải thích xem, một nhân viên tạo mẫu chỉ đo cắt vải theo kích cỡ cho sẵn thì cần gì sáng tạo, cần gì năng lực lãnh đạo?"
"Bây giờ là giai đoạn thí điểm, tôi rất áy náy vì đã xuất hiện vấn đề như vậy, điều này nói rõ chế độ còn có bất cập, cần tiếp tục hoàn thiện". Trên trán La Dự đã xuất hiện một lớp mồ hôi, chỉ hận không thể lôi Phương Hướng Tiền lên đây đánh một trận. Trong thời điểm mấu chốt thế này còn gây thêm phiền phức, mình chắc là đầu óc có vấn đề mới cho rằng Phương Hướng Tiền là một nhân tài quản lí.
"Vậy anh hoàn thiện đi, trong vòng ba ngày tôi phải nhìn thấy phương án mới. Tiền thưởng của mười người này tất cả đều bổ sung lại". Chu Thái Nhiên xoa cằm, nhìn một xấp giấy in dày trước mặt, sắc mặt bất thiện: "Vấn đề Phương Hướng Tiền lần trước tôi nói với anh thế nào? Đừng giải thích, tôi không muốn nghe. Ngày mai bảo cô ta biến đi, đừng gây tai họa cho công ty tôi nữa".
La Dự bị chủ tịch phê bình trước hội nghị, hết sức mất mặt, trở lại văn phòng đi qua đi lại nửa tiếng, cáu kỉnh như thú trong chuồng. Để bon chen vị trí phó tổng giám đốc, ông ta đã phải cố gắng bao nhiêu, vậy mà đều bị Phương Hướng Tiền phá hỏng. Người này chắc chắn là trời cao phải đến để khắc ông ta.
Phương Hướng Tiền trang điểm lại một lần nữa, cúi đầu ngồi trong phòng thiết kế, suy nghĩ phải trừng trị Tiêu Tiêu ra sao, vẻ mặt có chút dữ tợn. Đột nhiên nhận được điện thoại của La Dự, bà ta còn chưa thoát ra khỏi tâm tình giận dữ điên cuồng, giọng nói không khỏi hơi ngang ngược: "Ai?"
"Tôi là La Dự, cô đến văn phòng tôi một chuyến".
Điều chỉnh lại tâm tình của mình xong, giám đốc La lại khôi phục sự ung dung bình tĩnh trước kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.