Lưỡng Thế Hoan

Chương 117

Tịch Nguyệt Giảo Giảo

25/09/2020

Cận Đại Đức nói: "Cái này ta cũng không biết, không chừng ban đêm ngủ không được, trời còn chưa sáng liền vội rời phủ. Khi đó những người khác còn chưa tỉnh, tất nhiên không tiện tạm biệt."

Kinh nghiệm của hắn lõi đời, đã nghe ra ý ngoài lời của A Nguyên, sắc mặt có chút ít trầm xuống, cũng không để ý tới A Nguyên là tiểu bộ khoái, chỉ hướng Lý Phỉ nói: "Lý đại nhân, hẳn là các ngươi lòng nghi ngờ Hạ Vương phủ chúng ta hại Tiểu Ngọc, sau đó giả tạo hiện trường nàng rời phủ? Ta nói thật, đại nhân đừng trách móc: nếu hạ nhân ở Hạ Vương phủ chúng ta phạm sai lầm, thật đúng là sẽ dùng loạn côn đánh chết, ném ra bãi tha ma, ai dám quản? Cần gì phải phức tạp như vậy, vứt xác rồi giả tạo hiện trường?"

Lý Phỉ bị hắn trừng mắt, lông tơ lên người dựng cả lên, luôn miệng nói: "Tổng quản nói rất đúng, đích thực là người thành thật.....Hạ vương gia theo Hoàng Thượng nam chinh bắc chiến, vong hồn dưới đao đếm không hết, đối với một thị nữ nhỏ nhoi như vậy... "

Bên cạnh chợt có người thanh lãnh nói: "Nhưng ta cảm thấy, đây là giết người vứt xác, giả tạo hiện trường."

Là Cảnh Tri Vãn đang đứng trước rương quần áo xem.

Tả Ngôn Hi cùng hắn giao hảo, thủy chung đứng ở cạnh hắn, nghe vậy đã nhíu mày, thấp giọng nói: "A Từ, điều đó không có khả năng!"

Cảnh Tri Vãn nói: "Ngôn Hi, nghe nói nha đầu kia, huynh rất sủng ái. Nhưng huynh cũng phải biết nha đầu đó chết thảm thế nào? Nàng là bị người cưỡng bức rồi giết chết, trước khi chết đã phải nhận sự thống khổ tột cùng, trong móng tay đều là máu cùng vỏ cây đứt đoạn."

Tả Ngôn Hi thở ra, chậm rãi nắm chặt quyền.

Cảnh Tri Vãn đã lấy ra trong rương quần áo hai cái đai lưng, một cái xanh biếc, một cái đỏ tươi. Hắn nói: "Trong rương quần áo của Tiểu Ngọc ít đi không ít quần áo, nhưng chỉ là một tầng quần áo phía trên. Người lấy quần áo chắc chắn không cẩn thận mới lấy quần áo như thế, nguyên bộ đai lưng đều rơi vào đây. Đương nhiên, cũng có thể giải thích, Tiểu Ngọc thu thập hành lí vội vàng, quên mang đai lưng đi. Nàng kiêng kị mẫu thân bệnh nặng, ngay cả son phấn và đồ trang sức cũng không mang đi, nhưng vì sao lại ăn mặc một thân quần áo tươi sáng như vậy? Huống chi nơi đây thu dọn ngăn nắp như thế, giống với người vội vàng dời đi làm ư?"

Mọi người nhất thời yên lặng, mà Lý Phỉ lại bắt đầu giơ tay áo lên lau mồ hôi.

Hắn chỉ là thất phẩm huyện lệnh nho nhỏ mà thôi, thất phẩm đó. Một người quản sự của Hạ Vương phủ cũng có thể áp hắn một đầu, hắn làm sao có thể tra án trong Hạ Vương phủ chứ?

Tả Ngôn Hi chậm rãi lùi lại một bước, nghiêng đầu nhìn gương đồng tinh xảo, phảng phất như đang nhìn bộ dáng cô nương tươi đẹp ngày xưa đang soi gương. Hắn nhẹ nhàng nói: "Được, tra đi! Chỗ nghĩa phụ, ta sẽ đi nói rõ."

Hắn hướng Cận Đại Đức nói: "Bên trong phủ, nhiều quy củ, còn phiền toái Cận thúc tạo thuận lợi cho bọn họ."

Cận Đại Đức bất đắc dĩ nói: "Được rồi......"

Lý Phỉ lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Có Tả Ngôn Hi ở phía trước chống đỡ, nghĩ đến Mạch Đao năm mươi tám kí của Hạ Vương, tạm thời sẽ không giơ lên với bọn họ.

Khó có thể phát hiện manh mối ở đây nữa...A Nguyên đang định theo mọi người rời đi, chợt nghe thấy tiếng Tả Ngôn Hi gọi nàng lại.

A Nguyên bỗng nhiên nghiêng thân, Tả Ngôn Hi đã đi tới, chân thành nói: "Nguyên cô nương, Bắc Yên tùy hứng đã quen, nghĩa phụ bề bộn nhiều việc quân chính, cũng không rảnh quản thúc hắn, cho nên nhiều năm như vậy, tâm tính hắn vẫn như đứa trẻ. Ta biết hắn hôm qua đắc tội cô nương, lúc này thay hắn nhận lỗi với cô, hy vọng cô nương đại nhân đại lượng, sẽ không so đo."

Hắn nói xong, lại thật sự cúi người xuống, đoan chính thi lễ một cái.

A Nguyên nhất thời không lường trước được.

Sau lưng, Cảnh Tri Vãn đang đi ra khỏi phòng, không biết khi nào đã quay lại, nói: "Mộ Bắc Yên dù tâm tính như đứa trẻ, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không phải đứa trẻ, huynh muốn thay hắn nhận lỗi? Huống chi A Nguyên tha thứ thì như thế nào? Huynh có đảm bảo Mộ Bắc Yên sẽ không có lần sau?"

A Nguyên sợ hãi cùng kinh ngạc.

Hôm qua vô cùng nhục nhã, là tại nàng, cũng tại Mộ Bắc Yên. Chỉ sợ nếu nàng không có ý định dừng tay, chỉ sợ Mộ Bắc Yên cũng không có ý định dừng tay như vậy.

Biệt viện Hạ Vương phủ, hay kể cả Tâm Y quán, đều là địa bàn của tiểu ma vương Mộ Bắc Yên.



Nàng rốt cuộc hướng Tả Ngôn Hi cười cười, "Tả công tử tuy có ý biến chiến tranh thành tơ lụa, ta lại sợ hắn ở bên trong tơ lụa giấu một đao, mới khó lòng phòng bị. Nhưng Tả công tử đã biết ta là ai, tất nhiên nếu hắn dám chọc tổ ong bò vẽ, ta cũng dám chọc hắn! Nếu như còn chọc ta, chẳng biết hươu chết về tay ai, hãy đợi đấy!"

Tả Ngôn Hi vỗ trán than nhẹ, hiển nhiên cũng không cách nào xác định vị huynh đệ kia có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa hay không.

Cảnh Tri Vãn lại cười rộ lên, "Hôm qua ta còn nói, không bằng nhét Toại tâm hoàn đầy vào miệng hắn, ném vào thanh lâu, cho ở bên những lão bà vài đêm, hắn nhất định không còn khí lực suy nghĩ đến ý niệm trong đầu kia , cũng có thể cho hắn chút giáo huấn, từ nay về sau ghi nhớ thật lâu!"

Tả Ngôn Hi hơi hờn, "Không thể! Nghĩa phụ ta chỉ có mỗi hắn độc đinh, bị thương thân thể như thế nào được!"

Cảnh Tri Vãn nói: "Huynh không phải muốn thay hắn nhận lỗi ư? Bằng không thì nhét Toại tâm hoàn vào miệng huynh, đem huynh ném vào thanh lâu đi?"

Tả Ngôn Hi có chút biến sắc, không chịu trả lời.

Cảnh Tri Vãn cười cười, mang theo A Nguyên nghênh ngang rời đi.

A Nguyên không nghĩ được hắn lại vì mình mà làm Tả Ngôn Hi khó xử, đoán hắn cùng với Tả Ngôn Hi, tựa hồ hẳn không phải giống như loại thân mật mà mình nghĩ, lập tức lòng nàng vui vẻ sung sướng, năm ngón tay vẫn chưa phát giác ra là đang nắm chặt tay hắn, nhỏ giọng hỏi: "A Từ, huynh thật sự làm khó Tả Ngôn Hi?"

Cảnh Tri Vãn nhìn nàng, "Nếu hắn là nữ nhân, ta tuyệt đối không muốn vậy. Đáng tiếc, hắn không phải."

Bọn hắn đến cùng cũng không có gì, nhưng lại cứ nghĩ hắn thích nam nhân, còn đem hắn cùng Tả Ngôn Hi ghép lại một chỗ?

Nhưng trọng điểm của A Nguyên không phải câu đằng sau.

Hai con ngươi nàng sáng trong, cười dịu dàng mà nhìn Cảnh Tri Vãn, "Huynh thừa nhận huynh là Cảnh Từ ? Đoan hầu Cảnh Từ?"

Lưng Cảnh Tri Vãn có chút cứng đờ.

Từ lúc nào, hắn thành thói quen rằng nàng gọi hắn là A Từ? Rõ ràng nàng lúc trước nàng chỉ dám gọi hắn cực nhỏ, hôm nay càng không nên gọi.

Hắn chậm rãi quay sang, đôi mắt đen thâm trầm như mực nhuộm, "Cô gọi ta là Cảnh Tri Vãn cũng tốt. Kỳ thật......Cảnh Từ sớm đã chết!"

Hắn buông hai tay của nàng ra, bước nhanh hướng đám người Lý Phỉ.

Tiểu Lộc rất biết điều mà một mực né qua một bên, lúc này mới đã chạy tới, trầm thấp hỏi: "Có ý tứ gì vậy...? Đoan hầu Cảnh Từ đã chế? Hắn là giả ?"

Tim A Nguyên đập mạnh loạn nhịp, rất nhanh thả lòng dạ, "Không biết. Mặc kệ đi, hắn là hắn là được rồi!"

"Có ý tứ gì? Hắn là hắn......" Tiểu Lộc xoa xoa tóc rối bời, sau đó hiểu ra, "À, chỉ cần hắn tuấn tú, đẹp là được! Chính là ý này!"

Đến cùng không có phí công cùng tiểu thư nhà nàng mấy tháng trời, nàng thật sự là càng ngày càng nhận thức giỏi giang, càng ngày càng khéo hiểu lòng người.

----------

Tuy nói là một nhà, nhưng Tiểu Ngọc ở Tâm Y quán, cũng ít tới biệt viện, trong biệt viện cũng không phát hiện thêm manh mối nữa.

Theo Cận Đại Đức nói, ban đêm Tiểu Ngọc đến tìm hắn xin về nhà rất muộn, mà khi muộn cũng không có ai báo cho, nếu như đi vào sáng sớm, mọi người trong y quán đã dậy, vì sao không ai biết việc này?



Biệt viện của Hạ Vương mặc dù gọi là biệt viện, nhưng chiếm diện tích cũng không nhỏ, không chỉ có hòn non bộ cùng cây cổ thụ, còn có rừng trúc ao nhỏ, nước trong hồ là do sông chảy vào. Nếu Tiểu Ngọc vội vã đi, tất nhiên sẽ đi đường gần nhất, một đường cũng sẽ phải đi qua chỗ nô bộc hoặc người làm vườn, nhưng cũng không một người nào thấy Tiểu Ngọc.

Biệt viện cùng y quán đều có hai ba chỗ cửa nách để ra ngoài, nhưng cũng không ai thấy nàng.

Tiểu Ngọc đến xin nghỉ, ngoại trừ Cận Đại Đức và Như Ý có thể chứng minh, mà Như Ý lại là tâm phúc của Cận Đại Đức.

Rất nhiều manh mối tập trung lại, điểm đáng ngờ tự nhiên càng ngày càng nhiều.

A Nguyên nhìn Lý Phỉ không ngừng đổ mồ hôi nhỏ giọng hỏi Cảnh Tri Vãn: "Làm sao bây giờ?"

Cảnh Tri Vãn trầm ngâm, sau đó hướng Cận Đại Đức nói: "Không biết cận tổng quản có thể mang chúng ta đi qua phòng xem một lần?"

Sắc mặt Cận Đại Đức khẽ biến, mặc dù mang theo ý cười, lại rõ ràng đã có tức giận, "Chẳng lẽ lại các ngươi hoài nghi ta?"

Cảnh Tri Vãn miễn cưỡng nói: "Cận tổng quản là người cuối cùng nhìn thấy Tiểu Ngọc, tra được cẩn thận chút ít có thể tránh được hiềm nghi, có gì không thể sao?"

Cận Đại Đức nhìn hắn, sau đó cung kính cúi xuống, "Đại nhân mời!"

Hắn có thể không đem tri huyện đại nhân để ở trong mắt, lại không thể coi thường vị Cảnh Điển sử trẻ tuổi này. Có thể làm bằng hữu của Tả Ngôn Hi, cũng không nhiều người có thể.

----------

Phòng ngủ của Cận Đại Đức cũng gần phòng xử lí công vụ của hắn. Lúc A Nguyên đi vào phòng ngủ, liền ngửi thấy từng đợt mùi thơm quất vào mặt, hun người ta say.

Nàng quay đầu nhìn về phía Cận Đại Đức, "Cận tổng quản thật có nhã hứng, trong phòng còn hun hương, hẳn là dùng hỗn hợp cây *uất kim hương cùng **đinh hương để thả lỏng tâm tình?"

(* uất kim hương : còn gọi là hoa tulip )

(** đinh hương : Đinh hương là một loài thực vật trong họ Đào kim nương (Myrtaceae) có các chồi hoa khi phơi khô có mùi thơm, có nguồn gốc từ Indonesia và được sử dụng như một loại gia vị trong hầu hết nền văn hóa ẩm thực. Tên gọi "đinh hương" có lẽ là do hình dáng của chồi hoa trông khá giống với những cái đinh nhỏ. Đinh hương được trồng chủ yếu ở Indonesia (quần đảo Maluku, còn gọi là "quần đảo Gia Vị") và Madagascar, ngoài ra còn có ở Zanzibar, Ấn Độ và Sri Lanka.)

Cận Đại Đức mờ mịt, "Cây uất kim hương? Không biết. Tiết phu nhân ưa thích trộn hương, Ngôn Hi công tử cao hứng trở lại, cũng sẽ trộn vài loại, cũng chia cho mọi người. Có lẽ khi bọn họ dọn phòng cũng đốt một chút hương?"

Lời này nghĩ đến không sai. Trong phòng Tiểu Ngọc mấy ngày không có người ở mùi thơm vẫn không mất, Ngâm Nhi cùng các nha đầu thô sử khác cũng có hương liệu, với tư cách là đại tổng quản của Hạ Vương Phủ, hạ nhân dọn dẹp đốt chút hương cũng không có gì kì lạ.

Trừ cái đó ra, trong phòng Cận Đại Đức không có gì khác thường.

Cái bàn gỗ đặc to lớn, cũng không xa hoa, nhưng đường vân gỗ trôi chảy hữu lực, lộ ra chí khí, cũng không đi quá giới hạn, cũng không mất đi khí khái của tổng quản Hạ Vương phủ.

Đồ vật trong phòng không nhiều. Ngoại trừ ở trên bàn bày một lư hương Bác Sơn, cũng không thấy đồ vật bằng vàng, hay kim ngọc nào. Càng không có khả năng xuất hiện hạt châu bằng vàng mà Tiểu Ngọc ngậm trong miệng.

--- đề lời nói với người xa lạ---

Có phải mọi người thích xem ngôn tình hơn là xem xem bản án không?

À, phần hai này, sẽ tận lực viết về cảnh tay đôi cùng của nam phụ cùng nam chính và nữ chính. Còn nữ phụ chân chính mạnh mẽ, phần ba mới có thể xuất hiện, đó lại là vụ án khác!

Ngày mai gặp nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lưỡng Thế Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook