Chương 129
Tịch Nguyệt Giảo Giảo
25/09/2020
A
Nguyên nhìn lên, nhưng thị nữ tên Tiểu Màn Thầu của Tả Ngôn Hi đang mang theo hộp đựng thức ăn đi về hướng bên kia phòng chính.
Hạ Vương đã được đưa vào quan tài, Mộ Bắc Yên, Tả Ngôn Hi ngoại trừ phối hợp tra án, mỗi ngày đều phải ở linh đường trông coi. Chẳng qua là bản án chưa phá, sứ thần chưa đến, tạm chưa thông báo với thân hữu trong kinh, hôm nay chỉ có bọn họ cùng vài cơ thiếp trông coi, cũng cầu xin hai cao tăng niệm tụng kinh văn.
Hạ Vương chết thật bức bối, sau khi chết lại không có ai cho ông ta đánh chửi chém giết, lại càng không thoải mái hơn. Mặc dù kinh văn này không cách nào siêu độ vong hồn, cũng có thể giúp ông ta bình tâm tĩnh khí, bớt tức giận cũng là điều tốt.
Hạ Vương sống cũng qua loa, nhưng hai công tử ở Hạ vương phủ vẫn sống rất có cá tính. Mộ Bắc Yên ưa thích tiểu mỹ nhân tinh tế, mà Tả Ngôn Hi lại sống hết sức tinh tế, Tiểu Màn Thầu mặt khác chuẩn bị thức ăn cho hắn cũng không kì lạ hiếm có.
A Nguyên đang muốn hỏi chuyện của Tả Ngôn Hi, thấy thế liền hắng giọng một cái, nhã nhặn mà kêu: "Vị cô nương kia, mời đi theo nói chuyện, tại hạ có việc hỏi."
Tiểu Màn Thầu dường như liếc qua, cũng không biết là không có nghe rõ, vẫn là giả bộ như không nghe rõ, đi thẳng luôn không quay đầu lại.
Tỉnh Ất nhìn A Nguyên với ánh mắt quái dị, hét to nói: "Này cái cô kia, quan phủ phá án, đại gia có việc muốn hỏi, còn chưa cút tới đây?"
Tiểu Màn Thầu ngẩn ngơ, cuống quít chạy vội tới, mặt mũi tràn đầy tươi cười hỏi: "Nhị vị đại gia có gì phân phó?"
A Nguyên cũng cảm giác sâu sắc rằng khi nàng phá án quả thực không tiện tiến vào trạng thái Nguyên gia đại tiểu thư, vừa nhấc chân phải trùng trùng điệp điệp đạp lên thành gạch xanh bên cạnh khóm hoa, Phá Trần kiếm trong tay xoay mặt lại, cười hỏi: "Đêm Hạ Vương bị ngộ hại đó, là ngươi hầu hạ Tả công tử rửa mặt đi ngủ à?"
Tiểu Màn Thầu vội hỏi: "Là tôi cùng Tiểu Điền tỷ tỷ hầu hạ. "
"Lúc ấy là canh giờ nào? Tả công tử chìm vào giấc ngủ xong lại là canh giờ nào?"
Tiểu Màn Thầu nhìn Phá Trần Kiếm trong tay nàng, nơm nớp lo sợ nói: "Ước chừng qua đầu giờ hợi mới về! Chúng tôi nghe nói Tả công tử lại bị phạt, cũng không yên tâm, đã đi xem mấy lần, đại khái thời gian có lẽ không sai. Công tử sau khi trở về có lẽ rất mệt, thoa thuốc xong liền đi ngủ."
A Nguyên nghi hoặc, "Lại bị phạt là sao? Tả Ngôn Hi không phải rất được lòng Hạ Vương, như thế nào cứ bị phạt mãi?"
Tiểu Màn Thầu nói: "Công tử tính tình tốt, Vương gia từ trước đến nay rất yêu thương. Có thể hôm kia vì chuyện của Tiểu Ngọc tỷ tỷ, công tử tự tiện để quan sai tiến đến tra án, Vương gia buổi sáng hôm đó khi biết rõ, không biết làm sao lại giận, phạt người quỳ ở nơi đó suy nghĩ, cho đến khi Vương gia đến nha môn mang Cận tổng quản về mới cho công tử trở về. Buổi tối thì bởi vì chuyện của Tiểu vương gia, lại bị phạt......Về sau chúng tôi đỡ người trở về, hai bên đầu gối đều bầm một mảng lớn."
"Vậy sau khi hắn chìm vào giấc ngủ, có ai ở trong phòng hắn chờ đợi sai sử không?"
Tiểu Màn Thầu vội vàng lắc đầu, "Công tử chúng tôi từ trước đến nay giữ mình trong sạch, ban đêm cũng không muốn thị nữ đi vào phục thị."
Lời này tự nhiên không giả. Tiểu Ngọc dung sắc xuất chúng, mỗi ngày hầu hạ Tả Ngôn Hi, được sủng ái thế nào, nhưng trước khi bị người cưỡng gian rồi giết chết còn là xử nữ, đủ thấy Tả Ngôn Hi tuyệt không phải kẻ háo sắc.
A Nguyên lại tưởng tượng, Tả Ngôn Hi cùng Cảnh Từ thân cận như thế, không háo nữ sắc không giả, nhưng không háo sắc thì chưa hẳn......
Ban đêm không người phục thị, như vậy Tả Ngôn Hi về sau có đi ra ngoài hay không, đều không có nhân chứng.
A Nguyên trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt đảo qua mái đầu cúi xuống của Tiểu Màn Thầu, bất giác sững lại.
Nàng đưa tay, chậm rãi hạ xuống trên búi tóc hắc nha của Tiểu Màn Thầu, vuốt ve trên đó.
Tiểu Màn Thầu nhìn trộm dò xét nàng, thấy nàng bộ dáng tuấn mỹ, giống như càng tú lệ hơn so với công tử nhà mình, bất giác đôi má đỏ bừng, mặc dù rụt cổ một cái, lại chưa từng trốn tránh, liền nhìn tư thái nàng cầm kiếm cũng toả ra khí thế đặc biệt dâng trào, cũng không cảm thấy sợ hãi.
A Nguyên nhặt ra một cây trâm châu nho trên búi tóc nàng, hỏi: "Châu trâm này từ đâu có? Thật xinh đẹp."
Tiểu Màn Thầu thấy nàng hai mắt sáng lên, có chút kinh ngạc, lại có chút ít đắc ý, nói ra: "Là công tử cho chúng tôi."
"Hắn chỉ cho một mình ngươi?"
"Tiểu Ngọc tỷ tỷ cũng có một cái."
"Giống nhau à?"
"Ừm, công tử mua một lần, cho chúng tôi một người một cái."
"A!" A Nguyên nhìn thấy dưới châu trâm phía dưới chạm rỗng viên ngân châu nhỏ uyên ương ánh kim, dáng tươi cười càng là ôn hòa, "Cho ta mượn sờ mấy ngày được không?"
Tiểu Màn Thầu do dự, "Việc này......"
A Nguyên cười nói: "Vừa rồi như lời ngươi nói, tính cả chuyện cây trâm này, bên kia thư lại đều ghi chép lại, ngươi đi lấy dấu tay, đến lúc đó ta không trả ngươi, ngươi cho công tử nhà ngươi cầm cái lời chứng kia đến tìm ta tính là được rồi! Hắn với Điển Sử đại nhân của chúng ta quen thân lắm!"
Nụ cười của nàng ôn nhu, đẹp mắt, ánh mắt trong trẻo long lanh mà phản chiếu vẻ mặt ngây dại ngắm nhìn của Tiểu Màn Thầu.
Tiểu Màn Thầu không khỏi đáp: "Được!"
Bên kia Tỉnh Ất đưa Tiểu Màn Thầu đến thư lại bên kia thuật lại một lần, đọc rồi ghi chép lại, lại đưa tay nàng đóng dấu, Tiểu Màn Thầu mới phát giác được tựa hồ không đúng chỗ nào.
Đây coi như là......lời chứng?
Nàng rõ ràng chẳng qua là kể tình hình làm việc và nghỉ ngơi thực tế của công tử đêm đó, thuận tiện nhắc tới công tử đưa nàng một chi cây trâm trân châu nhỏ, vì sao còn đặc biệt bắt nàng lấy dấu tay?
----------
Có một ngày nàng cùng Tiểu Ngọc theo công tử nhà nàng đi ngang qua phiên chợ, công tử chẳng biết tại sao bỗng nhiên muốn vào trong cửa hàng bên cạnh mua một đôi trâm trân châu, cũng không hiểu được định tặng cho vị quý tiểu thư nào. Nàng cùng Tiểu Ngọc bất quá đều nhìn hướng cây trâm nhỏ này vài lần, công tử liền lệnh mua cả bộ hai cây trâm nhỏ này, thưởng cho các nàng.
Bình thường Tả Ngôn Hi thưởng cho tùy tùng tiền bạc tơ lụa kỳ thật cũng không ít, nhưng hắn không để tâm đến nữ sắc, ít khi thưởng những món đồ trang sức nữ nhi này, cho nên Tiểu Ngọc và nàng đối với trâm trân châu của mình đều rất trân ái.
Đáng tiếc cây trâm của Tiểu Ngọc vẫn còn tốt, nhưng hạt châu nhỏ điểm xuyết bên trên lại biến mất. Nàng khéo tay, ngày ấy nhặt được viên châu vàng, liền đem đính lên trâm đó, nhìn qua không thấy dấu vết đã từng đổi hạt châu.
Mải suy nghĩ, nàng nhìn thấy hộp cơm trong tay trì hoãn lâu như vậy, đồ ăn đều đã sớm nguội lạnh, công tử chắc cũng đói bụng, lại vội bỏ qua những điều nghi kị kia, liền chạy vội đi đưa thức ăn.
Trong căn phòng Lý Phỉ tạm thời dùng để xử lý tình tiết vụ án, A Nguyên đang nhìn chằm chằm vào hai hạt châu trước mắt.
Một viên là Tiểu Ngọc ngậm trong miệng, một viên ở trên cây trâm của Tiểu Màn Thầu.
Đều là ngân châu chạm rỗng giống nhau như đúc, tư thế uyên ương đối lập nhau đều không khác gì.
A Nguyên nói: "Ta lại đến phòng của Tiểu Ngọc xem rồi, cũng không phát hiện trâm châu nhỏ giống như vậy. Cái của Tiểu Ngọc kia, hẳn là rơi mất lúc bị ngộ hại."
Nếu là trâm tại mép tóc, thi thể ngâm mình ở trong nước bị cọ rửa bao lâu như thế, tự nhiên là tìm không được.
Lý Phỉ kinh nghi không thôi, "Tiểu Ngọc lúc sắp chết đem hạt châu này ngậm trong miệng, rốt cuộc là có ý gì? Muốn nói cho chúng ta biết việc này cùng Tả Ngôn Hi có liên quan, hay muốn nói điều gì đó cho Tả Ngôn Hi?"
A Nguyên nói: "Tả Ngôn Hi giống như rất yêu quý Tiểu Ngọc, mới để cho chúng ta tra án tại Hạ Vương phủ, về sau bị Hạ Vương quở trách, cũng là bởi vì việc của Tiểu Ngọc. Việc này náo đến trước mặt Hạ Vương, đêm hôm ấy, Hạ Vương liền bị sát hại."
Bởi vì cái chết của Hạ Vương, án của Tiểu Ngọc không thể không tạm thời để sau, hai ngày này chủ yếu điều tra đêm Hạ Vương bị ngộ hại, những tuỳ tùng thân tín Hạ Vương để lại trong phủ kia cũng không có dấu hiệu khả nghi.
Đã từng hoài nghi cái chết của hai người có chỗ liên quan, nhưng Hạ Vương gần đây mới đến biệt viện tĩnh dưỡng, Tiểu Ngọc lại ở trong y quán của Tả Ngôn Hi, cách nhau khá xa. Theo lời chứng của các tùy tùng, Tiểu Ngọc tâm tư nhanh nhẹn, thông minh xinh đẹp, có phần được đám người Cận Đại Đức, Tiết Chiếu Ý quý mến, nhưng cũng không thể cùng xuất hiện với Hạ Vương cao cao tại thượng. Nếu không có việc Tiểu Ngọc bị giết, chỉ sợ Hạ Vương căn bản không biết được trong phủ một thị nữ gọi là Tiểu Ngọc.
Tay Hạ Vương cùng Tiểu Ngọc không cùng xuất hiện, bọn họ lại có một người trung gian liên kết là Tả Ngôn Hi.
Lý Phỉ cũng không khỏi trầm ngâm nói: "Hạ Vương mặc dù bá đạo, thế nhưng sáng sớm tự mình vọt tới huyện nha cưỡng ép đem Cận Đại Đức mang đi, bổn quan vẫn cảm thấy kỳ quặc......Cận Đại Đức dù coi trọng thế nào, rốt cuộc vẫn là hạ nhân trong Hạ Vương phủ, đáng giá để ông ta gấp gáp như vậy sao? Sau đó vì chuyện này mà nổi giận, phạt con nuôi lại đánh con ruột, thấy thế nào cũng giống như chuyện bé xé ra to......"
Hắn bỗng nhiên vỗ án thư, "Hẳn là cái chết của Tiểu Ngọc cùng hạ Vương có quan hệ? Hạ Vương không phải vội vã muốn mang Cận Đại Đức đi, mà là không muốn chúng ta tra ra bản án của Tiểu Ngọc?"
A Nguyên thở dài: "Ông ta không muốn chúng ta tra được, phạt đánh cả con ruột, chẳng lẽ cái chết của Tiểu Ngọc có liên quan đến ông ta?"
Lý Phỉ nhớ tới lúc Hạ Vương dẫn người đến nha môn rất uy bá cùng hung ác, tìm ra manh mối nói: "Vậy cũng không đúng! Hạ Vương muốn giết chết một thị nữ nhỏ trong nhà mình, không thể phiền hơn so với bóp chết một con kiến chứ? Đáng để động can qua giết người vứt xác lớn như vậy?"
A Nguyên linh quang lóe lên, "Nếu ông ta có chỗ cố kỵ, không muốn làm cho người biết rõ Tiểu Ngọc bị giết thì sao?"
Tất cả thân phận cao thấp trong Hạ Vương phủ, kể cả Tả Ngôn Hi, đều nhận định Tiểu Ngọc là vì mẫu thân bệnh nặng mới về với ông bà......
Sau đó, tại cái chết của Tiểu Ngọc bị vạch trần, thì ngày hôm sau, Hạ Vương chết oan chết uổng......
Đang cảm thấy có điều gì mơ hồ sắp trồi lên mặt nước, lại nghe được bên ngoài có tiếng tiếng bước chân dồn dập truyền đến, sau đó là nha sai vội vàng chạy vào, thở hồng hộc bẩm báo nói: "Đại nhân, đại nhân......Trong kinh sứ thần đã đến!"
Lý Phỉ vội vàng sửa sang lại y quan, vội hỏi: "Có biết là vị đại nhân nào không?"
Nha sai kia liền cười rộ lên, "Là......Tạ đại nhân hôm kia vừa trở về!"
Lý Phỉ đang sờ mũ, tay bỗng dừng một chút, "Tạ đại nhân? Tạ Nham?"
Tạ Nham tuổi còn trẻ, chỉ ở Lại bộ giữ chức quan nhàn tản, nhưng rốt cuộc là tâm phúc của Lương đế, tra cái án Chu Thực nhàn tản của họ hàng hoàng thất kia xem như đã đủ rồi, nhưng hôm nay người bị giết chính là Hạ Vương uy danh hiển hách, Hạ Vương tay cầm binh quyền......
Lý Phỉ hầu như hoài nghi mình nghe lầm.
Edit + Beta: Hàn Mai
Hạ Vương đã được đưa vào quan tài, Mộ Bắc Yên, Tả Ngôn Hi ngoại trừ phối hợp tra án, mỗi ngày đều phải ở linh đường trông coi. Chẳng qua là bản án chưa phá, sứ thần chưa đến, tạm chưa thông báo với thân hữu trong kinh, hôm nay chỉ có bọn họ cùng vài cơ thiếp trông coi, cũng cầu xin hai cao tăng niệm tụng kinh văn.
Hạ Vương chết thật bức bối, sau khi chết lại không có ai cho ông ta đánh chửi chém giết, lại càng không thoải mái hơn. Mặc dù kinh văn này không cách nào siêu độ vong hồn, cũng có thể giúp ông ta bình tâm tĩnh khí, bớt tức giận cũng là điều tốt.
Hạ Vương sống cũng qua loa, nhưng hai công tử ở Hạ vương phủ vẫn sống rất có cá tính. Mộ Bắc Yên ưa thích tiểu mỹ nhân tinh tế, mà Tả Ngôn Hi lại sống hết sức tinh tế, Tiểu Màn Thầu mặt khác chuẩn bị thức ăn cho hắn cũng không kì lạ hiếm có.
A Nguyên đang muốn hỏi chuyện của Tả Ngôn Hi, thấy thế liền hắng giọng một cái, nhã nhặn mà kêu: "Vị cô nương kia, mời đi theo nói chuyện, tại hạ có việc hỏi."
Tiểu Màn Thầu dường như liếc qua, cũng không biết là không có nghe rõ, vẫn là giả bộ như không nghe rõ, đi thẳng luôn không quay đầu lại.
Tỉnh Ất nhìn A Nguyên với ánh mắt quái dị, hét to nói: "Này cái cô kia, quan phủ phá án, đại gia có việc muốn hỏi, còn chưa cút tới đây?"
Tiểu Màn Thầu ngẩn ngơ, cuống quít chạy vội tới, mặt mũi tràn đầy tươi cười hỏi: "Nhị vị đại gia có gì phân phó?"
A Nguyên cũng cảm giác sâu sắc rằng khi nàng phá án quả thực không tiện tiến vào trạng thái Nguyên gia đại tiểu thư, vừa nhấc chân phải trùng trùng điệp điệp đạp lên thành gạch xanh bên cạnh khóm hoa, Phá Trần kiếm trong tay xoay mặt lại, cười hỏi: "Đêm Hạ Vương bị ngộ hại đó, là ngươi hầu hạ Tả công tử rửa mặt đi ngủ à?"
Tiểu Màn Thầu vội hỏi: "Là tôi cùng Tiểu Điền tỷ tỷ hầu hạ. "
"Lúc ấy là canh giờ nào? Tả công tử chìm vào giấc ngủ xong lại là canh giờ nào?"
Tiểu Màn Thầu nhìn Phá Trần Kiếm trong tay nàng, nơm nớp lo sợ nói: "Ước chừng qua đầu giờ hợi mới về! Chúng tôi nghe nói Tả công tử lại bị phạt, cũng không yên tâm, đã đi xem mấy lần, đại khái thời gian có lẽ không sai. Công tử sau khi trở về có lẽ rất mệt, thoa thuốc xong liền đi ngủ."
A Nguyên nghi hoặc, "Lại bị phạt là sao? Tả Ngôn Hi không phải rất được lòng Hạ Vương, như thế nào cứ bị phạt mãi?"
Tiểu Màn Thầu nói: "Công tử tính tình tốt, Vương gia từ trước đến nay rất yêu thương. Có thể hôm kia vì chuyện của Tiểu Ngọc tỷ tỷ, công tử tự tiện để quan sai tiến đến tra án, Vương gia buổi sáng hôm đó khi biết rõ, không biết làm sao lại giận, phạt người quỳ ở nơi đó suy nghĩ, cho đến khi Vương gia đến nha môn mang Cận tổng quản về mới cho công tử trở về. Buổi tối thì bởi vì chuyện của Tiểu vương gia, lại bị phạt......Về sau chúng tôi đỡ người trở về, hai bên đầu gối đều bầm một mảng lớn."
"Vậy sau khi hắn chìm vào giấc ngủ, có ai ở trong phòng hắn chờ đợi sai sử không?"
Tiểu Màn Thầu vội vàng lắc đầu, "Công tử chúng tôi từ trước đến nay giữ mình trong sạch, ban đêm cũng không muốn thị nữ đi vào phục thị."
Lời này tự nhiên không giả. Tiểu Ngọc dung sắc xuất chúng, mỗi ngày hầu hạ Tả Ngôn Hi, được sủng ái thế nào, nhưng trước khi bị người cưỡng gian rồi giết chết còn là xử nữ, đủ thấy Tả Ngôn Hi tuyệt không phải kẻ háo sắc.
A Nguyên lại tưởng tượng, Tả Ngôn Hi cùng Cảnh Từ thân cận như thế, không háo nữ sắc không giả, nhưng không háo sắc thì chưa hẳn......
Ban đêm không người phục thị, như vậy Tả Ngôn Hi về sau có đi ra ngoài hay không, đều không có nhân chứng.
A Nguyên trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt đảo qua mái đầu cúi xuống của Tiểu Màn Thầu, bất giác sững lại.
Nàng đưa tay, chậm rãi hạ xuống trên búi tóc hắc nha của Tiểu Màn Thầu, vuốt ve trên đó.
Tiểu Màn Thầu nhìn trộm dò xét nàng, thấy nàng bộ dáng tuấn mỹ, giống như càng tú lệ hơn so với công tử nhà mình, bất giác đôi má đỏ bừng, mặc dù rụt cổ một cái, lại chưa từng trốn tránh, liền nhìn tư thái nàng cầm kiếm cũng toả ra khí thế đặc biệt dâng trào, cũng không cảm thấy sợ hãi.
A Nguyên nhặt ra một cây trâm châu nho trên búi tóc nàng, hỏi: "Châu trâm này từ đâu có? Thật xinh đẹp."
Tiểu Màn Thầu thấy nàng hai mắt sáng lên, có chút kinh ngạc, lại có chút ít đắc ý, nói ra: "Là công tử cho chúng tôi."
"Hắn chỉ cho một mình ngươi?"
"Tiểu Ngọc tỷ tỷ cũng có một cái."
"Giống nhau à?"
"Ừm, công tử mua một lần, cho chúng tôi một người một cái."
"A!" A Nguyên nhìn thấy dưới châu trâm phía dưới chạm rỗng viên ngân châu nhỏ uyên ương ánh kim, dáng tươi cười càng là ôn hòa, "Cho ta mượn sờ mấy ngày được không?"
Tiểu Màn Thầu do dự, "Việc này......"
A Nguyên cười nói: "Vừa rồi như lời ngươi nói, tính cả chuyện cây trâm này, bên kia thư lại đều ghi chép lại, ngươi đi lấy dấu tay, đến lúc đó ta không trả ngươi, ngươi cho công tử nhà ngươi cầm cái lời chứng kia đến tìm ta tính là được rồi! Hắn với Điển Sử đại nhân của chúng ta quen thân lắm!"
Nụ cười của nàng ôn nhu, đẹp mắt, ánh mắt trong trẻo long lanh mà phản chiếu vẻ mặt ngây dại ngắm nhìn của Tiểu Màn Thầu.
Tiểu Màn Thầu không khỏi đáp: "Được!"
Bên kia Tỉnh Ất đưa Tiểu Màn Thầu đến thư lại bên kia thuật lại một lần, đọc rồi ghi chép lại, lại đưa tay nàng đóng dấu, Tiểu Màn Thầu mới phát giác được tựa hồ không đúng chỗ nào.
Đây coi như là......lời chứng?
Nàng rõ ràng chẳng qua là kể tình hình làm việc và nghỉ ngơi thực tế của công tử đêm đó, thuận tiện nhắc tới công tử đưa nàng một chi cây trâm trân châu nhỏ, vì sao còn đặc biệt bắt nàng lấy dấu tay?
----------
Có một ngày nàng cùng Tiểu Ngọc theo công tử nhà nàng đi ngang qua phiên chợ, công tử chẳng biết tại sao bỗng nhiên muốn vào trong cửa hàng bên cạnh mua một đôi trâm trân châu, cũng không hiểu được định tặng cho vị quý tiểu thư nào. Nàng cùng Tiểu Ngọc bất quá đều nhìn hướng cây trâm nhỏ này vài lần, công tử liền lệnh mua cả bộ hai cây trâm nhỏ này, thưởng cho các nàng.
Bình thường Tả Ngôn Hi thưởng cho tùy tùng tiền bạc tơ lụa kỳ thật cũng không ít, nhưng hắn không để tâm đến nữ sắc, ít khi thưởng những món đồ trang sức nữ nhi này, cho nên Tiểu Ngọc và nàng đối với trâm trân châu của mình đều rất trân ái.
Đáng tiếc cây trâm của Tiểu Ngọc vẫn còn tốt, nhưng hạt châu nhỏ điểm xuyết bên trên lại biến mất. Nàng khéo tay, ngày ấy nhặt được viên châu vàng, liền đem đính lên trâm đó, nhìn qua không thấy dấu vết đã từng đổi hạt châu.
Mải suy nghĩ, nàng nhìn thấy hộp cơm trong tay trì hoãn lâu như vậy, đồ ăn đều đã sớm nguội lạnh, công tử chắc cũng đói bụng, lại vội bỏ qua những điều nghi kị kia, liền chạy vội đi đưa thức ăn.
Trong căn phòng Lý Phỉ tạm thời dùng để xử lý tình tiết vụ án, A Nguyên đang nhìn chằm chằm vào hai hạt châu trước mắt.
Một viên là Tiểu Ngọc ngậm trong miệng, một viên ở trên cây trâm của Tiểu Màn Thầu.
Đều là ngân châu chạm rỗng giống nhau như đúc, tư thế uyên ương đối lập nhau đều không khác gì.
A Nguyên nói: "Ta lại đến phòng của Tiểu Ngọc xem rồi, cũng không phát hiện trâm châu nhỏ giống như vậy. Cái của Tiểu Ngọc kia, hẳn là rơi mất lúc bị ngộ hại."
Nếu là trâm tại mép tóc, thi thể ngâm mình ở trong nước bị cọ rửa bao lâu như thế, tự nhiên là tìm không được.
Lý Phỉ kinh nghi không thôi, "Tiểu Ngọc lúc sắp chết đem hạt châu này ngậm trong miệng, rốt cuộc là có ý gì? Muốn nói cho chúng ta biết việc này cùng Tả Ngôn Hi có liên quan, hay muốn nói điều gì đó cho Tả Ngôn Hi?"
A Nguyên nói: "Tả Ngôn Hi giống như rất yêu quý Tiểu Ngọc, mới để cho chúng ta tra án tại Hạ Vương phủ, về sau bị Hạ Vương quở trách, cũng là bởi vì việc của Tiểu Ngọc. Việc này náo đến trước mặt Hạ Vương, đêm hôm ấy, Hạ Vương liền bị sát hại."
Bởi vì cái chết của Hạ Vương, án của Tiểu Ngọc không thể không tạm thời để sau, hai ngày này chủ yếu điều tra đêm Hạ Vương bị ngộ hại, những tuỳ tùng thân tín Hạ Vương để lại trong phủ kia cũng không có dấu hiệu khả nghi.
Đã từng hoài nghi cái chết của hai người có chỗ liên quan, nhưng Hạ Vương gần đây mới đến biệt viện tĩnh dưỡng, Tiểu Ngọc lại ở trong y quán của Tả Ngôn Hi, cách nhau khá xa. Theo lời chứng của các tùy tùng, Tiểu Ngọc tâm tư nhanh nhẹn, thông minh xinh đẹp, có phần được đám người Cận Đại Đức, Tiết Chiếu Ý quý mến, nhưng cũng không thể cùng xuất hiện với Hạ Vương cao cao tại thượng. Nếu không có việc Tiểu Ngọc bị giết, chỉ sợ Hạ Vương căn bản không biết được trong phủ một thị nữ gọi là Tiểu Ngọc.
Tay Hạ Vương cùng Tiểu Ngọc không cùng xuất hiện, bọn họ lại có một người trung gian liên kết là Tả Ngôn Hi.
Lý Phỉ cũng không khỏi trầm ngâm nói: "Hạ Vương mặc dù bá đạo, thế nhưng sáng sớm tự mình vọt tới huyện nha cưỡng ép đem Cận Đại Đức mang đi, bổn quan vẫn cảm thấy kỳ quặc......Cận Đại Đức dù coi trọng thế nào, rốt cuộc vẫn là hạ nhân trong Hạ Vương phủ, đáng giá để ông ta gấp gáp như vậy sao? Sau đó vì chuyện này mà nổi giận, phạt con nuôi lại đánh con ruột, thấy thế nào cũng giống như chuyện bé xé ra to......"
Hắn bỗng nhiên vỗ án thư, "Hẳn là cái chết của Tiểu Ngọc cùng hạ Vương có quan hệ? Hạ Vương không phải vội vã muốn mang Cận Đại Đức đi, mà là không muốn chúng ta tra ra bản án của Tiểu Ngọc?"
A Nguyên thở dài: "Ông ta không muốn chúng ta tra được, phạt đánh cả con ruột, chẳng lẽ cái chết của Tiểu Ngọc có liên quan đến ông ta?"
Lý Phỉ nhớ tới lúc Hạ Vương dẫn người đến nha môn rất uy bá cùng hung ác, tìm ra manh mối nói: "Vậy cũng không đúng! Hạ Vương muốn giết chết một thị nữ nhỏ trong nhà mình, không thể phiền hơn so với bóp chết một con kiến chứ? Đáng để động can qua giết người vứt xác lớn như vậy?"
A Nguyên linh quang lóe lên, "Nếu ông ta có chỗ cố kỵ, không muốn làm cho người biết rõ Tiểu Ngọc bị giết thì sao?"
Tất cả thân phận cao thấp trong Hạ Vương phủ, kể cả Tả Ngôn Hi, đều nhận định Tiểu Ngọc là vì mẫu thân bệnh nặng mới về với ông bà......
Sau đó, tại cái chết của Tiểu Ngọc bị vạch trần, thì ngày hôm sau, Hạ Vương chết oan chết uổng......
Đang cảm thấy có điều gì mơ hồ sắp trồi lên mặt nước, lại nghe được bên ngoài có tiếng tiếng bước chân dồn dập truyền đến, sau đó là nha sai vội vàng chạy vào, thở hồng hộc bẩm báo nói: "Đại nhân, đại nhân......Trong kinh sứ thần đã đến!"
Lý Phỉ vội vàng sửa sang lại y quan, vội hỏi: "Có biết là vị đại nhân nào không?"
Nha sai kia liền cười rộ lên, "Là......Tạ đại nhân hôm kia vừa trở về!"
Lý Phỉ đang sờ mũ, tay bỗng dừng một chút, "Tạ đại nhân? Tạ Nham?"
Tạ Nham tuổi còn trẻ, chỉ ở Lại bộ giữ chức quan nhàn tản, nhưng rốt cuộc là tâm phúc của Lương đế, tra cái án Chu Thực nhàn tản của họ hàng hoàng thất kia xem như đã đủ rồi, nhưng hôm nay người bị giết chính là Hạ Vương uy danh hiển hách, Hạ Vương tay cầm binh quyền......
Lý Phỉ hầu như hoài nghi mình nghe lầm.
Edit + Beta: Hàn Mai
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.