Chương 194
Tịch Nguyệt Giảo Giảo
27/09/2020
Tạ Nham ngạc nhiên nói: "Đệ nói......Cảnh Từ lần này là chính mình đồng ý từ hôn, còn chuẩn bị lấy Tắc Sênh?"
Mộ Bắc Yên cười nói: "Lấy quan hệ của hắn cùng hoàng thượng, huynh so với ta còn rõ hơn. Nếu không phải chính hắn đồng ý, ai có thể ép buộc hắn? Cho nên chúng ta đều chuẩn bị sẵn sàng cho riêng phần mình thôi, hắn và Vương Tắc Sênh, ta và A Nguyên, còn huynh và Trường Nhạc công chúa, đoán chừng nhà nào cũng sẽ bận rộn cả thôi? Ha ha! Ha ha ha!"
Hắn không hiểu sao cười rất vui, mà Tạ Nham ngơ ngác đứng đấy, lẩm bẩm nói: "Đây......là ai loạn uyên ương phổ?"*
*Chia rẽ uyên ương, chia rẽ đôi lứa
----------------
Trong xe ngựa bên ngoài cửa cung, A Nguyên ôm hai gối, ngồi lẳng lặng.
Một hồi tiếng bước chân mau lẹ vang lên, màn gấm kéo ra, ánh mặt trời gay gắt sau giờ ngọ bắn vào, nàng híp híp mắt, mới phát giác trong ánh mắt đang đau rát dữ dội.
Mộ Bắc Yên đi vào ngồi xuống, lại cười đến trong sáng, hỏi: "A Nguyên, công chúa nói gì với nàng vậy?"
A Nguyên cười cười, "A, nàng rất vui vẻ, nói sẽ chuẩn bị hạ lễ trùng trùng điệp điệp. Nghĩ đến ta cũng phải chuẩn bị một phần đáp lễ nhỉ? Ngày lành của n ấy cùng Tạ Nham, chỉ sợ cũng không xa!"
Mộ Bắc Yên nói: "Bọn họ chỉ sợ sẽ ngay sau chúng ta. Hai nhà chúng ta hợp thành một, chuẩn bị một phần hạ lễ là được rồi, thật sự là có lợi nhất!"
Hắn vừa phân phó xa phu hồi phủ, vừa lôi kéo A Nguyên cười nói: "Ta nghĩ nên tặng cái gì. Tặng một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, như thế nào?"
A Nguyên nói: "Huynh quá không phúc hậu, có thể nào đem Trường Nhạc công chúa nói thành phân trâu? Rồi một lát nàng nói cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ vặn đầu huynh!"
Mộ Bắc Yên cười nói: "Ta sao lại có thể không phúc hậu như vậy? Ý ta nói, Trường Nhạc công chúa là một đóa hoa tươi, cắm trên bãi phân trâu là Tạ Nham!"
"......"
A Nguyên cũng nhịn không được, "Tạ Nham cũng coi như là thanh niên tài tuấn trăm ngàn người mới tìm được một, huynh lại nói huynh ấy như vậy!"
Mộ Bắc Yên giương lên nắm đấm, "Thanh niên tài tuấn thế nào, nắm đấm của huynh ấy không lớn bằng ta, quan chức không cao hơn ta, cho nên ta thích nói thế nào liền nói như thế ấy."
Nét mặt của hắn có chút khoa trương, A Nguyên nở nụ cười một lát, liền cúi đầu, trầm ngâm sau nửa ngày mới nói: "Bắc Yên, chuyện của ta cùng Cảnh Từ, kỳ thật huynh không cần phải nhúng tay. Mặc dù hiện tại có chút chuyện không rõ, sớm muộn gì ta cũng có thể khám phá ra, cũng không có gì quá lo lắng."
Mộ Bắc Yên cười nói: "Như thế nào? Nàng nhìn ta không thuận mắt? Chậm mất rồi! Hoàng Thượng kim khẩu đã nói ra, nàng muốn hối hận cũng không có cơ hội rồi!"
Ngón tay A Nguyên nhẹ nhàng gõ lên chỗ ngồi, im ắng lại dồn dập.
Nàng thở dài: "Ta không có gì hối hận, nhưng ta không muốn hủy cơ nghiệp tốt của Tiểu Hạ Vương gia huynh. Ta biết huynh mặt tuy ác nhưng tâm thiện, sợ ta bị người khác cười nhạo, ngày sau rất nhiều điều không tiện, mới có thể chủ động đưa ra lời đề nghị kết hôn cùng ta. Nhưng ta mang hài tử gả vào Hạ vương phủ, chiếm được danh phận trưởng tử của Hạ vương phủ, ta lại thành cái gì?"
Mộ Bắc Yên chán nản, "Nàng......Nàng nói cái gì? Ta mặt ác tâm thiện? Mặt ác tâm thiện à? Mặt ta ác chỗ nào?"
Hắn ở đây trong xe lật tới lật lui, định tìm gương đồng đến, nhìn xem tại sao mình lại có tướng mạo hung ác.
A Nguyên vội hỏi: "Cái này không phải trọng điểm......Quan trọng nhất là, huyết mạch của Hạ vương phủ không thể bị ta lẫn lộn......"
Mộ Bắc Yên nói: "Chúng ta xuất thân binh nghiệp, không quan trọng cái này. Nàng xem trong những hoàng tử của Hoàng Thượng, Bác Vương, Ký vương đều là con nuôi, không phải cũng được sủng ái giống nhau à?"
Thanh âm hắn thấp chút, "Cha ta khi còn sống thưởng thức nhất là Bác Vương, nói hắn vũ dũng lại khoan hậu, sáng suốt có tài, còn góp lời với Hoàng thượng, thiên hạ chưa thái bình, nên lập hiền giả làm thái tử. Bác Vương lại rất được Hoàng Thượng tin tưởng, Hoàng Thượng tựa hồ thật sự có ý định lập hắn làm vua. Có thể thấy được hài tử chỉ cần hiếu thuận thông minh, có phải là thân sinh hay không cũng không sao. Ta vẫn nói chuyện cần gấp nhất chính là: ta làm sao mà mặt ác tâm thiện được?"
A Nguyên vỗ trán, "Ta chỉ là thuận miệng nói......"
"Thuận miệng nói cũng không nên chứ, nàng xem ta đây dung mạo khí độ, nói ta mặt thiện tâm ác còn có thể, làm sao có thể mặt ác tâm thiện được? Nàng có từng gặp qua ác nhân nào trông cao lớn tuấn tú như ta chưa?"
"Vậy, là ta nói sai rồi......"
"Tại sao lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy!"
"Ước chừng là lúc vừa mới quen, huynh có chút......Ừm, vô sỉ!"
Vừa gặp mặt liền lôi kéo nàng đi nhà xí, tra vụ án liền có thể hạ thuốc với nàng......
Hắn rõ ràng chính là một tên ác nhân dị thường tuấn tú, càng tuấn tú nàng lại càng xem là tướng mạo hung ác.
Mộ Bắc Yên miễn cưỡng đã tiếp nhận lời giải thích cuối cùng của A Nguyên, nhưng dọc đường vẫn xoắn xuýt câu "Mặt ác tâm thiện" kia, thậm chí tìm được một thanh dao găm sáng loá mắt đến, lấy lưỡi dao coi như tấm gương đồng soi vào, ý muốn nói cho A Nguyên, hắn nhiều lắm thì mặt thiện tâm ác, tuyệt đối sẽ không mặt ác tâm thiện......
Cuối cùng, hắn thật sự tổng kết rằng hắn đúng là mặt thiện tâm ác.
Hắn khi thấy A Nguyên từ hôn hoặc bị từ hôn trước mắt, đưa ra đề nghị muốn kết hôn với A Nguyên, đủ làm đại thiện nhân; nhưng hắn lấy A Nguyên làm vợ, chỉ là muốn lấy nữ tử giống hệt Nguyên Thanh Ly để an ủi tương tư, còn có thể chiếm được niềm vui của Nguyên phu nhân, nhận được vô số quà cưới, từ nay về sau cuộc đời suôn sẻ, quả thực là một lần hành động thật có lợi......
A Nguyên không biết nên khóc hay cười, cũng không hiểu được nên tin hắn mấy phần.
Chẳng qua là nói chuyện phiếm với Mộ Bắc Yên, nàng rốt cuộc không có cách nào khác suy nghĩ, nàng mang theo con của Cảnh Từ, nên làm thế nào gả vào Hạ vương phủ.
Nàng cũng không phải nhìn không ra, Mộ Bắc Yên cười hì hì nói hưu nói vượn, rõ ràng là cố tình bảo vệ tại nàng, không muốn nàng khó xử xấu hổ. Nhưng hắn nói có một số việc, có lẽ là có vài phần đạo lý.
Từ tiền triều những năm cuối đến này, cục diện loạn thế đã tiếp tục mấy chục năm. Lương đế tuy là chủ nhân của Đại Lương, hôm nay các nước cùng tồn tại, người nhiều năm chinh chiến bên ngoài, tính tình càng ngày càng vội vàng, thô bạo cùng dễ kích động, mà lại đa nghi, đại thần cùng các hoàng tử động một tí là phạm lỗi, ngược lại là đứa con gái mặc kệ sự tình như Trường Nhạc công chúa, rất được Lương đế tin tưởng.
Trong các hoàng tử, Đại hoàng tử Sâm Vương Chu Hữu Dụ xử lý mọi việc khoan dung, oai hùng hơn người, chỉ vì đuổi giết phản tướng nào đó bất lực, liền bị Lương đế nghi kỵ rằng có rắp tâm khác, thiếu chút nữa bị chém giết tại chỗ. Về sau mặc dù sau đó Trương Hoàng hậu đã dốc hết sức nghĩ cách cứu viện bảo toàn tính mạng, đến cùng lại thấp thỏm lo âu, không lâu liền chết bệnh. Tam hoàng tử Dĩnh Vương là con thân sinh, nhưng mẫu thân nghèo hèn; Tứ Hoàng Tử Quân Vương là con trai trưởng của Trương hoàng hậu, yêu văn ghét võ, thường cùng Đại Nho đương thời lui tới, Lương đế dùng vũ lực có được thiên hạ, rồi trị thiên hạ, còn muốn dựa vào vũ lực nhất thống thiên hạ, tự nhiên rất bất mãn với hắn, đã răn dạy không ít, đáng tiếc Quân Vương chỉ coi thi thư làm bạn, từ trước đến nay qua loa chống đỡ, Lương đế tự nhiên tức giận đến không nhẹ.
Vì vậy, Nhị hoàng tử Bác Vương dù không phải là Lương đế thân sinh, rõ ràng trở thành hoàng tử được coi trọng nhất trong số các con của Lương đế, không chừng thật có thể trở thành quân chủ kế nhiệm của Đại lương.
Lương đế có thể đối xử với con nuôi con ruột như nhau, Mộ Bắc Yên không ngại hài tử trong bụng A Nguyên có phải thân sinh hay không.
Vì vậy, nàng thật sự phải gả cho Mộ Bắc Yên làm vợ ư?
-----------------------------------
Nguyên phu nhân đêm nay ngủ lại trong nội cung, căn bản chưa từng hồi phủ. A Nguyên biết rõ quan hệ bất thường của bà cùng Lương đế, cũng không tiện truy vấn, liền gọi đám người Lưu Ly tìm ra sính lễ cùng hôn thư ngày đó Đoan Hầu phủ đưa đến, để chuẩn bị trả về.
Hôn thư đặt trên hộp trang điểm của nàng, sính lễ cũng đã tìm ra, trong nhà kho đã mang ra mười tám rương trang trí bằng những dải lụa đỏ thẫm.
A Nguyên đi quanh nhìn hai vòng, hỏi: "Giống như chưa từng được mở vậy?"
Quản sự vội hỏi: "Bẩm đại tiểu thư, ngày đó sính lễ đưa đến, đại tiểu thư nhìn nhìn danh mục quà tặng, liền ra lệnh xếp vào trong kho, hoàn toàn chưa từng mở ra."
Đến sính lễ cũng lười xem, chỉ có thể nói Nguyên Thanh Ly căn bản không có đem hôn sự này để ở trong lòng, hoặc là nói căn bản việc này không có thật. Đây chỉ là một khâu khi nàng tìm cách rời khỏi Đại Lương mà thôi.
A Nguyên sai người thu thập xong, chuẩn bị ngày mai đưa về Đoan Hầu phủ, sau đó ngồi vào phía trước cửa sổ, vừa uống trà vừa nhíu mày suy nghĩ.
Mộ Bắc Yên thấy nàng tuy có ý buồn, nhưng rốt cuộc đã không còn đau đớn khổ sở như mấy ngày trước, nên rất an tâm, thích thú tiến lên hỏi: "Nàng còn đang suy nghĩ đến chuyện của Thanh Ly đích?"
A Nguyên gật đầu, "Tuy nói chúng ta đã có thể xác định, Thanh Ly sớm cùng Cảnh Từ âm thầm có liên hệ, mượn chuyện cướp giết để thoát thân, thay thế Phong Miên Vãn......có lẽ chính là ta......để gả cho Lý Nguyên kia. Nhưng trong chuyện này còn có rất nhiều bí ẩn chưa hiểu."
Mộ Bắc Yên gật đầu, "Việc này đã cũng liên quan đến Đoan hầu, tiền căn hậu quả, ước chừng cũng chỉ có hắn rõ ràng nhất. Không bằng chúng ta đến hỏi Đoan hầu thử?"
"Không cần......"
Khuôn mặt hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng hoặc mỉm cười của Cảnh Từ chợt lóe lên trong đầu A Nguyên. Nhưng cứ mãi dùng dằng không đi, đúng là bóng lưng Cảnh Từ vội vàng rời khỏi Kiến Chương điện.
Bất quá nhàn nhạt thoáng nhìn, nàng phảng phất cũng chưa từng để hắn vào trong mắt, thật giống như cũng chưa từng đem hôn ước hoang đường đến khó hiểu của hai người để vào mắt.
Trong lòng không biết lúc nào lại bị đào sâu một lỗ thủng nào đó giống như bị gió lạnh thấu xương thổi qua, phần phật rồi xuyên qua ngực, rét buốt, vỡ ra thành nỗi đau, không ngờ khiến cho nàng lần nữa thất thần.
Mộ Bắc Yên sau khi từ biệt, cũng không lưu ý khuôn mặt trở nên trắng bệch của nàng, rảnh rỗi cười nói: "Cũng đúng, nếu như hắn tham dự trong đó, nhất định không chịu nói ra những điểm mấu chốt. Bằng không thì một lát ta kéo Ngôn Hi đến hỏi thử xem! Đoạn thời gian kia huynh ấy đang phụng mật chỉ rời khỏi kinh làm chuyện gì đấy, hết lần này tới lần khác chữa bệnh cho Đoan hầu, không chừng chính là đi làm việc của Đoan hầu!"
A Nguyên sớm đã định thần, cười khổ nói: "Tả Ngôn Hi? Ừ, hắn nhất định là người biết sự tình, có lẽ vẫn là người chấp hành......cũng giống với Hạ cô cô, Tắc Sênh quận chúa, hắn rất muốn giết ta."
Mộ Bắc Yên kinh ngạc, chợt nở nụ cười, "A Nguyên, cái này nàng chắc là tưởng tượng sai rồi! Thầy thuốc có tấm lòng của cha mẹ, huống chi hắn vẫn là thầy thuốc giỏi trong các thầy thuốc, từ trước đến nay chỉ biết cứu người, làm sao lại giết người?"
A Nguyên thở dài: "Nhưng hắn không chỉ là thầy thuốc, còn là ảnh vệ của hoàng thượng. Huynh cho rằng Hoàng Thượng sẽ nuôi dưỡng ảnh vệ không biết giết người à?"
Mộ Bắc Yên cười nói: "Lấy quan hệ của hắn cùng hoàng thượng, huynh so với ta còn rõ hơn. Nếu không phải chính hắn đồng ý, ai có thể ép buộc hắn? Cho nên chúng ta đều chuẩn bị sẵn sàng cho riêng phần mình thôi, hắn và Vương Tắc Sênh, ta và A Nguyên, còn huynh và Trường Nhạc công chúa, đoán chừng nhà nào cũng sẽ bận rộn cả thôi? Ha ha! Ha ha ha!"
Hắn không hiểu sao cười rất vui, mà Tạ Nham ngơ ngác đứng đấy, lẩm bẩm nói: "Đây......là ai loạn uyên ương phổ?"*
*Chia rẽ uyên ương, chia rẽ đôi lứa
----------------
Trong xe ngựa bên ngoài cửa cung, A Nguyên ôm hai gối, ngồi lẳng lặng.
Một hồi tiếng bước chân mau lẹ vang lên, màn gấm kéo ra, ánh mặt trời gay gắt sau giờ ngọ bắn vào, nàng híp híp mắt, mới phát giác trong ánh mắt đang đau rát dữ dội.
Mộ Bắc Yên đi vào ngồi xuống, lại cười đến trong sáng, hỏi: "A Nguyên, công chúa nói gì với nàng vậy?"
A Nguyên cười cười, "A, nàng rất vui vẻ, nói sẽ chuẩn bị hạ lễ trùng trùng điệp điệp. Nghĩ đến ta cũng phải chuẩn bị một phần đáp lễ nhỉ? Ngày lành của n ấy cùng Tạ Nham, chỉ sợ cũng không xa!"
Mộ Bắc Yên nói: "Bọn họ chỉ sợ sẽ ngay sau chúng ta. Hai nhà chúng ta hợp thành một, chuẩn bị một phần hạ lễ là được rồi, thật sự là có lợi nhất!"
Hắn vừa phân phó xa phu hồi phủ, vừa lôi kéo A Nguyên cười nói: "Ta nghĩ nên tặng cái gì. Tặng một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, như thế nào?"
A Nguyên nói: "Huynh quá không phúc hậu, có thể nào đem Trường Nhạc công chúa nói thành phân trâu? Rồi một lát nàng nói cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ vặn đầu huynh!"
Mộ Bắc Yên cười nói: "Ta sao lại có thể không phúc hậu như vậy? Ý ta nói, Trường Nhạc công chúa là một đóa hoa tươi, cắm trên bãi phân trâu là Tạ Nham!"
"......"
A Nguyên cũng nhịn không được, "Tạ Nham cũng coi như là thanh niên tài tuấn trăm ngàn người mới tìm được một, huynh lại nói huynh ấy như vậy!"
Mộ Bắc Yên giương lên nắm đấm, "Thanh niên tài tuấn thế nào, nắm đấm của huynh ấy không lớn bằng ta, quan chức không cao hơn ta, cho nên ta thích nói thế nào liền nói như thế ấy."
Nét mặt của hắn có chút khoa trương, A Nguyên nở nụ cười một lát, liền cúi đầu, trầm ngâm sau nửa ngày mới nói: "Bắc Yên, chuyện của ta cùng Cảnh Từ, kỳ thật huynh không cần phải nhúng tay. Mặc dù hiện tại có chút chuyện không rõ, sớm muộn gì ta cũng có thể khám phá ra, cũng không có gì quá lo lắng."
Mộ Bắc Yên cười nói: "Như thế nào? Nàng nhìn ta không thuận mắt? Chậm mất rồi! Hoàng Thượng kim khẩu đã nói ra, nàng muốn hối hận cũng không có cơ hội rồi!"
Ngón tay A Nguyên nhẹ nhàng gõ lên chỗ ngồi, im ắng lại dồn dập.
Nàng thở dài: "Ta không có gì hối hận, nhưng ta không muốn hủy cơ nghiệp tốt của Tiểu Hạ Vương gia huynh. Ta biết huynh mặt tuy ác nhưng tâm thiện, sợ ta bị người khác cười nhạo, ngày sau rất nhiều điều không tiện, mới có thể chủ động đưa ra lời đề nghị kết hôn cùng ta. Nhưng ta mang hài tử gả vào Hạ vương phủ, chiếm được danh phận trưởng tử của Hạ vương phủ, ta lại thành cái gì?"
Mộ Bắc Yên chán nản, "Nàng......Nàng nói cái gì? Ta mặt ác tâm thiện? Mặt ác tâm thiện à? Mặt ta ác chỗ nào?"
Hắn ở đây trong xe lật tới lật lui, định tìm gương đồng đến, nhìn xem tại sao mình lại có tướng mạo hung ác.
A Nguyên vội hỏi: "Cái này không phải trọng điểm......Quan trọng nhất là, huyết mạch của Hạ vương phủ không thể bị ta lẫn lộn......"
Mộ Bắc Yên nói: "Chúng ta xuất thân binh nghiệp, không quan trọng cái này. Nàng xem trong những hoàng tử của Hoàng Thượng, Bác Vương, Ký vương đều là con nuôi, không phải cũng được sủng ái giống nhau à?"
Thanh âm hắn thấp chút, "Cha ta khi còn sống thưởng thức nhất là Bác Vương, nói hắn vũ dũng lại khoan hậu, sáng suốt có tài, còn góp lời với Hoàng thượng, thiên hạ chưa thái bình, nên lập hiền giả làm thái tử. Bác Vương lại rất được Hoàng Thượng tin tưởng, Hoàng Thượng tựa hồ thật sự có ý định lập hắn làm vua. Có thể thấy được hài tử chỉ cần hiếu thuận thông minh, có phải là thân sinh hay không cũng không sao. Ta vẫn nói chuyện cần gấp nhất chính là: ta làm sao mà mặt ác tâm thiện được?"
A Nguyên vỗ trán, "Ta chỉ là thuận miệng nói......"
"Thuận miệng nói cũng không nên chứ, nàng xem ta đây dung mạo khí độ, nói ta mặt thiện tâm ác còn có thể, làm sao có thể mặt ác tâm thiện được? Nàng có từng gặp qua ác nhân nào trông cao lớn tuấn tú như ta chưa?"
"Vậy, là ta nói sai rồi......"
"Tại sao lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy!"
"Ước chừng là lúc vừa mới quen, huynh có chút......Ừm, vô sỉ!"
Vừa gặp mặt liền lôi kéo nàng đi nhà xí, tra vụ án liền có thể hạ thuốc với nàng......
Hắn rõ ràng chính là một tên ác nhân dị thường tuấn tú, càng tuấn tú nàng lại càng xem là tướng mạo hung ác.
Mộ Bắc Yên miễn cưỡng đã tiếp nhận lời giải thích cuối cùng của A Nguyên, nhưng dọc đường vẫn xoắn xuýt câu "Mặt ác tâm thiện" kia, thậm chí tìm được một thanh dao găm sáng loá mắt đến, lấy lưỡi dao coi như tấm gương đồng soi vào, ý muốn nói cho A Nguyên, hắn nhiều lắm thì mặt thiện tâm ác, tuyệt đối sẽ không mặt ác tâm thiện......
Cuối cùng, hắn thật sự tổng kết rằng hắn đúng là mặt thiện tâm ác.
Hắn khi thấy A Nguyên từ hôn hoặc bị từ hôn trước mắt, đưa ra đề nghị muốn kết hôn với A Nguyên, đủ làm đại thiện nhân; nhưng hắn lấy A Nguyên làm vợ, chỉ là muốn lấy nữ tử giống hệt Nguyên Thanh Ly để an ủi tương tư, còn có thể chiếm được niềm vui của Nguyên phu nhân, nhận được vô số quà cưới, từ nay về sau cuộc đời suôn sẻ, quả thực là một lần hành động thật có lợi......
A Nguyên không biết nên khóc hay cười, cũng không hiểu được nên tin hắn mấy phần.
Chẳng qua là nói chuyện phiếm với Mộ Bắc Yên, nàng rốt cuộc không có cách nào khác suy nghĩ, nàng mang theo con của Cảnh Từ, nên làm thế nào gả vào Hạ vương phủ.
Nàng cũng không phải nhìn không ra, Mộ Bắc Yên cười hì hì nói hưu nói vượn, rõ ràng là cố tình bảo vệ tại nàng, không muốn nàng khó xử xấu hổ. Nhưng hắn nói có một số việc, có lẽ là có vài phần đạo lý.
Từ tiền triều những năm cuối đến này, cục diện loạn thế đã tiếp tục mấy chục năm. Lương đế tuy là chủ nhân của Đại Lương, hôm nay các nước cùng tồn tại, người nhiều năm chinh chiến bên ngoài, tính tình càng ngày càng vội vàng, thô bạo cùng dễ kích động, mà lại đa nghi, đại thần cùng các hoàng tử động một tí là phạm lỗi, ngược lại là đứa con gái mặc kệ sự tình như Trường Nhạc công chúa, rất được Lương đế tin tưởng.
Trong các hoàng tử, Đại hoàng tử Sâm Vương Chu Hữu Dụ xử lý mọi việc khoan dung, oai hùng hơn người, chỉ vì đuổi giết phản tướng nào đó bất lực, liền bị Lương đế nghi kỵ rằng có rắp tâm khác, thiếu chút nữa bị chém giết tại chỗ. Về sau mặc dù sau đó Trương Hoàng hậu đã dốc hết sức nghĩ cách cứu viện bảo toàn tính mạng, đến cùng lại thấp thỏm lo âu, không lâu liền chết bệnh. Tam hoàng tử Dĩnh Vương là con thân sinh, nhưng mẫu thân nghèo hèn; Tứ Hoàng Tử Quân Vương là con trai trưởng của Trương hoàng hậu, yêu văn ghét võ, thường cùng Đại Nho đương thời lui tới, Lương đế dùng vũ lực có được thiên hạ, rồi trị thiên hạ, còn muốn dựa vào vũ lực nhất thống thiên hạ, tự nhiên rất bất mãn với hắn, đã răn dạy không ít, đáng tiếc Quân Vương chỉ coi thi thư làm bạn, từ trước đến nay qua loa chống đỡ, Lương đế tự nhiên tức giận đến không nhẹ.
Vì vậy, Nhị hoàng tử Bác Vương dù không phải là Lương đế thân sinh, rõ ràng trở thành hoàng tử được coi trọng nhất trong số các con của Lương đế, không chừng thật có thể trở thành quân chủ kế nhiệm của Đại lương.
Lương đế có thể đối xử với con nuôi con ruột như nhau, Mộ Bắc Yên không ngại hài tử trong bụng A Nguyên có phải thân sinh hay không.
Vì vậy, nàng thật sự phải gả cho Mộ Bắc Yên làm vợ ư?
-----------------------------------
Nguyên phu nhân đêm nay ngủ lại trong nội cung, căn bản chưa từng hồi phủ. A Nguyên biết rõ quan hệ bất thường của bà cùng Lương đế, cũng không tiện truy vấn, liền gọi đám người Lưu Ly tìm ra sính lễ cùng hôn thư ngày đó Đoan Hầu phủ đưa đến, để chuẩn bị trả về.
Hôn thư đặt trên hộp trang điểm của nàng, sính lễ cũng đã tìm ra, trong nhà kho đã mang ra mười tám rương trang trí bằng những dải lụa đỏ thẫm.
A Nguyên đi quanh nhìn hai vòng, hỏi: "Giống như chưa từng được mở vậy?"
Quản sự vội hỏi: "Bẩm đại tiểu thư, ngày đó sính lễ đưa đến, đại tiểu thư nhìn nhìn danh mục quà tặng, liền ra lệnh xếp vào trong kho, hoàn toàn chưa từng mở ra."
Đến sính lễ cũng lười xem, chỉ có thể nói Nguyên Thanh Ly căn bản không có đem hôn sự này để ở trong lòng, hoặc là nói căn bản việc này không có thật. Đây chỉ là một khâu khi nàng tìm cách rời khỏi Đại Lương mà thôi.
A Nguyên sai người thu thập xong, chuẩn bị ngày mai đưa về Đoan Hầu phủ, sau đó ngồi vào phía trước cửa sổ, vừa uống trà vừa nhíu mày suy nghĩ.
Mộ Bắc Yên thấy nàng tuy có ý buồn, nhưng rốt cuộc đã không còn đau đớn khổ sở như mấy ngày trước, nên rất an tâm, thích thú tiến lên hỏi: "Nàng còn đang suy nghĩ đến chuyện của Thanh Ly đích?"
A Nguyên gật đầu, "Tuy nói chúng ta đã có thể xác định, Thanh Ly sớm cùng Cảnh Từ âm thầm có liên hệ, mượn chuyện cướp giết để thoát thân, thay thế Phong Miên Vãn......có lẽ chính là ta......để gả cho Lý Nguyên kia. Nhưng trong chuyện này còn có rất nhiều bí ẩn chưa hiểu."
Mộ Bắc Yên gật đầu, "Việc này đã cũng liên quan đến Đoan hầu, tiền căn hậu quả, ước chừng cũng chỉ có hắn rõ ràng nhất. Không bằng chúng ta đến hỏi Đoan hầu thử?"
"Không cần......"
Khuôn mặt hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng hoặc mỉm cười của Cảnh Từ chợt lóe lên trong đầu A Nguyên. Nhưng cứ mãi dùng dằng không đi, đúng là bóng lưng Cảnh Từ vội vàng rời khỏi Kiến Chương điện.
Bất quá nhàn nhạt thoáng nhìn, nàng phảng phất cũng chưa từng để hắn vào trong mắt, thật giống như cũng chưa từng đem hôn ước hoang đường đến khó hiểu của hai người để vào mắt.
Trong lòng không biết lúc nào lại bị đào sâu một lỗ thủng nào đó giống như bị gió lạnh thấu xương thổi qua, phần phật rồi xuyên qua ngực, rét buốt, vỡ ra thành nỗi đau, không ngờ khiến cho nàng lần nữa thất thần.
Mộ Bắc Yên sau khi từ biệt, cũng không lưu ý khuôn mặt trở nên trắng bệch của nàng, rảnh rỗi cười nói: "Cũng đúng, nếu như hắn tham dự trong đó, nhất định không chịu nói ra những điểm mấu chốt. Bằng không thì một lát ta kéo Ngôn Hi đến hỏi thử xem! Đoạn thời gian kia huynh ấy đang phụng mật chỉ rời khỏi kinh làm chuyện gì đấy, hết lần này tới lần khác chữa bệnh cho Đoan hầu, không chừng chính là đi làm việc của Đoan hầu!"
A Nguyên sớm đã định thần, cười khổ nói: "Tả Ngôn Hi? Ừ, hắn nhất định là người biết sự tình, có lẽ vẫn là người chấp hành......cũng giống với Hạ cô cô, Tắc Sênh quận chúa, hắn rất muốn giết ta."
Mộ Bắc Yên kinh ngạc, chợt nở nụ cười, "A Nguyên, cái này nàng chắc là tưởng tượng sai rồi! Thầy thuốc có tấm lòng của cha mẹ, huống chi hắn vẫn là thầy thuốc giỏi trong các thầy thuốc, từ trước đến nay chỉ biết cứu người, làm sao lại giết người?"
A Nguyên thở dài: "Nhưng hắn không chỉ là thầy thuốc, còn là ảnh vệ của hoàng thượng. Huynh cho rằng Hoàng Thượng sẽ nuôi dưỡng ảnh vệ không biết giết người à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.