Chương 38
Tịch Nguyệt Giảo Giảo
22/09/2020
Điểm
đáng ngờ trong cái chết của Linh U trùng trùng điệp điệp, không nói đến
động cơ giết người có chút gượng ép, tráo đổi dược hoàn, giá họa cho Chu nhị công tử chỉ bằng một mình hắn là điều không thể, chỉ nhìn hiện
trường hôm nay, căn bản không tìm thấy thạch tím gây ra cái chết của
Linh U, thậm chí ngay cả dụng cụ làm thuốc giả cũng không thấy. Mà Linh U lúc sắp chết có động tác lấy chén nước uống, mà lại uống hết sạch nước, không hề giống ý niệm muốn chết.
Lý Phỉ là một huyện lệnh thất phẩm nho nhỏ, có quan văn từ bi ôn hòa, cũng có quan văn ôn nhu nhát gan, đối mặt với đại án hoàng thân quốc thích bị ám hại, đương nhiên sẽ hy vọng mau chóng tìm được hung thủ để kết án. Dù có điểm khả nghi chưa hiểu, cũng sẽ có ý trong lúc vô tình xem nhẹ mà bỏ qua.
Nếu là trước đó, A Nguyên nên đi nhắc nhở, nhưng hôm nay, có người lãnh đạo trực tiếp là Cảnh Điển sử, nàng đương nhiên không nên bao biện đi làm thay, thuận tiện còn có thể thử học thức của vị Điển sử đại nhân này. Điển sử tuy là không tính vào hàng ngũ tiểu quan, nhưng đến cùng không nên dựa vào tướng mạo đẹp một chút, nấu ăn ngon một chút mà ngồi không ăn bám rồi lĩnh lương.
Mà Cảnh Tri Vãn tất nhiên là có trí tưởng tượng phong phú hơn nàng, còn cao minh hơn rất nhiều
Được rồi, Cấp trên của nàng vẫn là dư xài, bất luận là phá án hay *trù nghệ.
(*trù nghệ : tài nấu nướng )
Nhưng mà, sao nàng lại nghĩ tới tài nấu nướng của hắn? Tài nấu nướng của hắn cùng nàng đâu có quan hệ gì?
Cảnh trong mơ đêm hôm qua đột nhiên hiện lên, A Nguyên bất giác hoảng hốt, lúc bước nhanh ra khỏi phòng, bên tai đột nhiên như vang lên giọng cười nhẹ của nam tử trẻ tuổi: "Có ta ở đây, muội có đần độn chút cũng không sao cả."
Có chút ý trêu chọc, lại có chút khinh bỉ, thanh âm ấy thanh nhược, dễ nghe, sinh sôi trong lòng nàng, lại nghe ra vài phần cưng chiều.
Như thể có một khoảnh khắc *kinh hỉ và xấu hổ giao thoa, cùng lúc bước ra ngoài cửa, ánh sáng mặt trời chói mắt, nàng chớp mắt một cái đầy đau đớn.
*kinh hỉ: vui vẻ và ngạc nhiên
Nàng không khỏi ngẩng đầu lên.
Bên cạnh không có người nào cả, Cảnh Tri Vãn đã đi xa được mười bước, phát giác nàng vẫn đứng ở nơi đó, hắn cau mày thản nhiên liếc nhìn nàng một cái.
Tất nhiên không phải hắn vừa nói chuyện bên cạnh nàng.
Nhưng mỗi ngày nàng lại cảm thấy đúng là hắn luôn bên tai nàng trầm thấp nói như vậy, nói xong những lời đó... Nàng không phân biệt được là thương tiếc hay xấu hổ.
A Nguyên trong lòng tự dưng hỗn loạn. Thấy Cảnh Tri Vãn đang đi qua nói chuyện với sai dịch, nàng chợt cao giọng hô: "Cảnh Từ!"
Cảnh Tri Vãn quả nhiên có động tĩnh.
Hắn quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn nàng, "Nguyên bộ khoái, ngươi cũng uống lộn thuốc ư? Hay là ở trong căn phòng kia quá lâu, bị oan hồn bám vào người? Lớn như vậy còn hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì?"
Mặt A Nguyên đỏ lên, trừng hắn một cái, im lặng đi ra khỏi tiểu viện cũ nát kia.
A Nguyên muốn cư trú ở Thẩm Hà, không phải vì danh tiếng hay phú quý, thực sự là vì không cần mỗi ngày phải đối mặt với đủ kiểu mỹ nam vờn quanh, cuộc sống phong lưu phiêu bạt hỗn loạn, mà ấm no không cần lo, tự do tự tại, cũng đã rất mãn nguyện. Hôm nay lại có thêm một tên cấp trên sát tinh như vậy, mắt thấy những ngày tốt lành của nàng sắp chấm dứt.
Có lẽ, nàng nên suy tính dự định khác .
Phiên ngoại《 Lưỡng Thế Hoan》 : Nha đầu nhóm lửa
Năm đó, không chỉ một lần, Miên Vãn bị sặc đến mặt mũi đen xì từ dưới lò chui lên, "Vì sao ta phải đi nhóm lửa?"
Vị kia ở đối diện, bàn tay trắng nõn, quần áo sạch sẽ, lạnh nhạt bễ nghễ nói: "Bởi vì những người khác không có tư cách."
Dừng một lát, hắn lại nói: "Ngươi có thể không nhóm lửa, nhưng không cho phép ăn đồ ăn ta nấu!"
Miên Vãn lập tức ôm đầu (chui vào) dưới lò.
Khi đó, đang tuổi thiếu niên, phong hoa vô hạn.
Cảnh Từ trẻ tuổi tao nhã chính là mĩ cảnh nhân gian, hắn đi đến chỗ nào đều không ai có thể bỏ quên sự tồn tại của hắn, Miên Vãn cũng như vậy, cùng các cô nương thiếu nữ nhìn hắn chảy nước miếng, mà hắn lại khéo tay, đa tài đa nghệ hơn Miên Vãn.
Lục Bắc Thần là một vị sư phụ tốt, thấy Miên Vãn uể oải, nói : "Đồ nhi nghe lời, không nên thương tâm, ít nhất hôm kia con vừa thêu một đôi gà con vẫn rất đẹp mà."
Miên Vãn há to miệng, "Hôm kia con thêu là uyên ương cơ mà."
"Khụ......Ta là nói, con hôm trước hấp cái con gà tơ, không tệ, không tệ!"
"Là con học hấp...... nhưng mà hấp không chín, trù nương phải nấu lại."
"Khụ......Ít nhất con còn từng học nấu, hơn nữa hương vị cũng không tệ lắm!" Lục Bắc Thần rất có nguyên tắc bảo vệ đồ đệ yêu quý đến cùng, "Hơn nữa Miên Vãn của chúng ta sinh ra đã xinh đẹp! Con gái ấy à, chỉ cần xinh đẹp là đủ rồi, những thứ khác đều là hư ảo, không đáng nhắc đến. Huống chi, làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật đi!"
Nhưng Cảnh Từ cũng rất đẹp, Miên Vãn vẫn thường cảm thấy hắn còn đẹp hơn mình.
( Edit + Beta : Hàn - Mai )
Lý Phỉ là một huyện lệnh thất phẩm nho nhỏ, có quan văn từ bi ôn hòa, cũng có quan văn ôn nhu nhát gan, đối mặt với đại án hoàng thân quốc thích bị ám hại, đương nhiên sẽ hy vọng mau chóng tìm được hung thủ để kết án. Dù có điểm khả nghi chưa hiểu, cũng sẽ có ý trong lúc vô tình xem nhẹ mà bỏ qua.
Nếu là trước đó, A Nguyên nên đi nhắc nhở, nhưng hôm nay, có người lãnh đạo trực tiếp là Cảnh Điển sử, nàng đương nhiên không nên bao biện đi làm thay, thuận tiện còn có thể thử học thức của vị Điển sử đại nhân này. Điển sử tuy là không tính vào hàng ngũ tiểu quan, nhưng đến cùng không nên dựa vào tướng mạo đẹp một chút, nấu ăn ngon một chút mà ngồi không ăn bám rồi lĩnh lương.
Mà Cảnh Tri Vãn tất nhiên là có trí tưởng tượng phong phú hơn nàng, còn cao minh hơn rất nhiều
Được rồi, Cấp trên của nàng vẫn là dư xài, bất luận là phá án hay *trù nghệ.
(*trù nghệ : tài nấu nướng )
Nhưng mà, sao nàng lại nghĩ tới tài nấu nướng của hắn? Tài nấu nướng của hắn cùng nàng đâu có quan hệ gì?
Cảnh trong mơ đêm hôm qua đột nhiên hiện lên, A Nguyên bất giác hoảng hốt, lúc bước nhanh ra khỏi phòng, bên tai đột nhiên như vang lên giọng cười nhẹ của nam tử trẻ tuổi: "Có ta ở đây, muội có đần độn chút cũng không sao cả."
Có chút ý trêu chọc, lại có chút khinh bỉ, thanh âm ấy thanh nhược, dễ nghe, sinh sôi trong lòng nàng, lại nghe ra vài phần cưng chiều.
Như thể có một khoảnh khắc *kinh hỉ và xấu hổ giao thoa, cùng lúc bước ra ngoài cửa, ánh sáng mặt trời chói mắt, nàng chớp mắt một cái đầy đau đớn.
*kinh hỉ: vui vẻ và ngạc nhiên
Nàng không khỏi ngẩng đầu lên.
Bên cạnh không có người nào cả, Cảnh Tri Vãn đã đi xa được mười bước, phát giác nàng vẫn đứng ở nơi đó, hắn cau mày thản nhiên liếc nhìn nàng một cái.
Tất nhiên không phải hắn vừa nói chuyện bên cạnh nàng.
Nhưng mỗi ngày nàng lại cảm thấy đúng là hắn luôn bên tai nàng trầm thấp nói như vậy, nói xong những lời đó... Nàng không phân biệt được là thương tiếc hay xấu hổ.
A Nguyên trong lòng tự dưng hỗn loạn. Thấy Cảnh Tri Vãn đang đi qua nói chuyện với sai dịch, nàng chợt cao giọng hô: "Cảnh Từ!"
Cảnh Tri Vãn quả nhiên có động tĩnh.
Hắn quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn nàng, "Nguyên bộ khoái, ngươi cũng uống lộn thuốc ư? Hay là ở trong căn phòng kia quá lâu, bị oan hồn bám vào người? Lớn như vậy còn hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì?"
Mặt A Nguyên đỏ lên, trừng hắn một cái, im lặng đi ra khỏi tiểu viện cũ nát kia.
A Nguyên muốn cư trú ở Thẩm Hà, không phải vì danh tiếng hay phú quý, thực sự là vì không cần mỗi ngày phải đối mặt với đủ kiểu mỹ nam vờn quanh, cuộc sống phong lưu phiêu bạt hỗn loạn, mà ấm no không cần lo, tự do tự tại, cũng đã rất mãn nguyện. Hôm nay lại có thêm một tên cấp trên sát tinh như vậy, mắt thấy những ngày tốt lành của nàng sắp chấm dứt.
Có lẽ, nàng nên suy tính dự định khác .
Phiên ngoại《 Lưỡng Thế Hoan》 : Nha đầu nhóm lửa
Năm đó, không chỉ một lần, Miên Vãn bị sặc đến mặt mũi đen xì từ dưới lò chui lên, "Vì sao ta phải đi nhóm lửa?"
Vị kia ở đối diện, bàn tay trắng nõn, quần áo sạch sẽ, lạnh nhạt bễ nghễ nói: "Bởi vì những người khác không có tư cách."
Dừng một lát, hắn lại nói: "Ngươi có thể không nhóm lửa, nhưng không cho phép ăn đồ ăn ta nấu!"
Miên Vãn lập tức ôm đầu (chui vào) dưới lò.
Khi đó, đang tuổi thiếu niên, phong hoa vô hạn.
Cảnh Từ trẻ tuổi tao nhã chính là mĩ cảnh nhân gian, hắn đi đến chỗ nào đều không ai có thể bỏ quên sự tồn tại của hắn, Miên Vãn cũng như vậy, cùng các cô nương thiếu nữ nhìn hắn chảy nước miếng, mà hắn lại khéo tay, đa tài đa nghệ hơn Miên Vãn.
Lục Bắc Thần là một vị sư phụ tốt, thấy Miên Vãn uể oải, nói : "Đồ nhi nghe lời, không nên thương tâm, ít nhất hôm kia con vừa thêu một đôi gà con vẫn rất đẹp mà."
Miên Vãn há to miệng, "Hôm kia con thêu là uyên ương cơ mà."
"Khụ......Ta là nói, con hôm trước hấp cái con gà tơ, không tệ, không tệ!"
"Là con học hấp...... nhưng mà hấp không chín, trù nương phải nấu lại."
"Khụ......Ít nhất con còn từng học nấu, hơn nữa hương vị cũng không tệ lắm!" Lục Bắc Thần rất có nguyên tắc bảo vệ đồ đệ yêu quý đến cùng, "Hơn nữa Miên Vãn của chúng ta sinh ra đã xinh đẹp! Con gái ấy à, chỉ cần xinh đẹp là đủ rồi, những thứ khác đều là hư ảo, không đáng nhắc đến. Huống chi, làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật đi!"
Nhưng Cảnh Từ cũng rất đẹp, Miên Vãn vẫn thường cảm thấy hắn còn đẹp hơn mình.
( Edit + Beta : Hàn - Mai )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.