Lưỡng Thế Hoan

Chương 41

Tịch Nguyệt Giảo Giảo

22/09/2020

"Tiểu thư, xem chân em đều sưng hết cả lên rồi! Dựa vào cái gì mà hắn là một tiểu quan, lại được ngồi trên kiệu chỉ huy, lại còn sai khiến tiểu thư đi kiểm tra dược liệu gì đó? Vậy cũng coi là nam nhân sao, em khinh!"

Do mệt mỏi, nàng đã hoàn toàn quên trù nghệ sao siêu của Cảnh Tri Vãn.

Hiển nhiên thân thể của Cảnh Tri Vãn không được khoẻ lắm, hắn tự mình hiểu được, nên đã sớm tìm người nâng kiệu, trên đường hắn đều nhàn nhã đọc sách, đến chỗ thì uể oải chắp tay chỉ huy thuộc hạ hành động. Nhất là đối với chủ tớ các nàng, hắn quả thực là vênh mặt hất hàm sai khiến. Thế là, *mỹ vị dù có ngon đến đâu cũng không thể đền bù bi phẫn của Tiểu Lộc cùng tiểu thư nhà nàng.

(*mĩ vị : đồ ăn ngon )

A Nguyên nhìn chân của mình, cảm giác không biết đau nhức bao nhiêu.

Nàng quả thực không giống tiểu thư nhà giàu, thân thể này giày vò một ngày, vẫn có thể cưỡi được ngựa, cầm được kiếm, bắt được trộm tặc, so với nha hoàn của các tiểu thư nhà giàu có còn khoẻ mạnh hơn mười lần.

Sau khi sinh bệnh liền có nhiều biến hoá, lớn đến mức ngay cả chính nàng không cũng hiểu có chút hư ảo tâm trí, ho hai tiếng mới nói: " Cái này cũng không có gì ... ... hắn muốn dược liệu, trừ ta ra, trong nha môn có vẻ chẳng ai hiểu."

" Nhưng tiểu thư lại chưa học y, làm sao lại hiểu thuốc?"

" Trán ... ..." A Nguyên nhịn không được đi đến trước gương đồng, tỉ mỉ nhìn gương mặt này của mình, rốt cuộc nói, "Kỳ thật ta cũng không hiểu. Nhưng ta đích xác là tiểu thư nhà muội, có phải không?"

Tiểu Lộc gật đầu, nói: "Đương nhiên rồi ! Em ở cùng tiểu thư lâu như vậy, chẳng lẽ còn có thể nhận lầm người? Cho dù em nhận lầm, chẳng lẽ phu nhân cũng có thể nhận lầm con gái mình? Rõ ràng ... ... chính là gương mặt này, giọng nói cũng không thay đổi. À, giọng nói dù không thay đổi, nhưng có vẻ trước kia tốc độ nói không nhanh như vậy, thanh âm của tiểu thư mềm mại nhu mì ... ..."

Mà không phải nhẹ nhàng khoan khoái dứt khoát như bây giờ, ngay cả mặt mày đều lộ ra vẻ thanh thoát linh động, giơ tay nhấc chân đều giống như người có tâm trí thư thái sáng tỏ thông thấu, hoàn toàn không giống với phong thái kiều diễm của tiểu thư xuất thân nhà giàu có.

Nếu như nói, sau khi thụ thương bệnh nặng bị đi ký ức, khiến tính tình tiểu thư đại biến, kỳ thật cũng có thể hiểu được.



Còn việc biết võ nghệ, biết thuần chim ưng, biết bắt người xấu, còn biết về y dược ... ... nên giải thích thế nào đây?

Lấy phẩm tính của tiểu thư, nếu nói hiểu được các loại thuốc kia của Linh U, nàng ngược lại càng không tin tưởng.

Tiểu Lộc rốt cục cũng hơi nghi hoặc một chút, nàng chạy tới vuốt vuốt mặt A Nguyên, nhỏ giọng hỏi: "Hẳn là ... ... lúc đầu tiểu thư đã bị hại chết? Người đây là ... ... mượn xác hoàn hồn?"

A Nguyên da đầu giật giật, quay đầu cười híp mắt nhìn về phía nha đầu nhà mình, "Tiểu Lộc, ngày mai em đừng đi cùng ta, giúp ta làm một việc."

Tiểu Lộc cảm giác lòng bàn chân lại đau nhức, vội vàng gật đầu nói: "Chỉ cần vì tiểu thư làm việc, Tiểu Lộc em muôn lần chết không chối từ!"

A Nguyên nói: "Em đi làm một cái thước đen gỗ ô đàn cho thuyết thư tiên sinh trong quán trà kia đi! Ta đã đáp ứng việc này, không thể thất tín. Nếu em đau chân, hãy học theo Điển sử kia gọi kiệu đến khiêng đi, tiền đều để trong hộp gỗ cầm trên thư án, hẳn là còn có mấy xâu."

Tiểu Lộc gật đầu, "Được ạ!"

A Nguyên lại nói: "Cho hắn thước gỗ, rồi em cũng ở lại đó cùng người ta học một ít đi! Có thể nghĩ đến cái gì mà mượn xác hoàn hồn, cũng không dễ dàng gì. Đã có thiên phú này, ta vạn lần không thể làm em chậm trễ."

" ... ..."

Tiểu Lộc rốt cục nói không ra lời, nghi hoặc bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề thiên phú của nàng.

Edit + Beta: Hàn + Mai

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lưỡng Thế Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook