Chương 46
Tịch Nguyệt Giảo Giảo
23/09/2020
Ngay
khi Tiểu Ngọc rời đi, A Nguyên cũng lấy cớ đi nhà xí để ra khỏi phòng,
nhìn theo tung tích Tiểu Ngọc rời đi, rồi theo vào trong vườn.
Trong ngực của nàng, đang cất một viên linh hạc tủy đã hại chết Chu Thực, phỏng chế giống như đúc, nhưng trong đó còn có một viên màu đỏ hồng. Nếu A Nguyên không phải nữ tử, có tính cẩn thận, sẽ không nhìn ra được dấu vết sơn Phụng Tiên Hoa trên móng tay của thị nữ.
Phụng Tiên Hoa màu sắc có hơi khác, cũng ít nhìn thấy, nhưng hoa Phụng Tiên trời sinh dễ sinh sôi, cũng không coi là trân quý, cho nên ở Hạ Phủ, nữ quyến và thị nữ đều có thể hái Phụng Tiên Hoa.
Nhưng yêu thích ngâm ủ Phụng Tiên Hoa, đồng thời có tiếp xúc dược liệu, chỉ có thị nữ hầu hạ Tả Ngôn Hi là Tiểu Ngọc và một cơ thiếp chuyên hầu hạ Hạ Vương uống thuốc.
Lúc Tiểu Ngọc đang đào Phụng Tiên Hoa, vị cơ thiếp kia đang đi tới, cười hỏi: "Là ai vậy, cũng thích nước hoa của Phụng Tiên Hoa?"
Tiểu Ngọc nghiêm mặt đỏ hồng, nói : "Là một vị bộ khoái trong nha môn, nói thích hoa này, muốn xin cho muội muội của hắn."
Cơ thiếp kia liền nhân tiện nói: "Thật sự tinh mắt! Ta cũng thấy hoa rất đẹp. Hi công tử nhà chúng ta cũng yêu thích hoa này. Lần trước còn cùng ta giành một lọ, cũng không biết là tặng cho cô nương nào!"
Tiểu Ngọc nói: "Ồ, công tử về lần này, ta mới được phân phó tới hầu hạ, ngược lại không biết ngài nhìn trúng cô nương nhà ai."
Hai người liền bắt đầu nói đến phong độ, tư thái cùng học thức của Tả Ngôn Hi, Tiểu Ngọc hai mắt sáng trong, ngay cả cơ thiếp kia cũng ngẩn người mê mẩn.
A Nguyên trốn sau một giàn hoa Tường Vi, lẳng lặng nghe chuyện, liền có chút nghi ngờ với vị Hạ Vương gia vẫn luôn ru rú trong nhà dưỡng bệnh.
Nghe được bọn họ nói chuyện chẳng ra manh mối gì, A Nguyên quay người định đi mới phát giác sau lưng chẳng biết khi nào lại có một người, đứng rất gần nàng, thiếu chút nữa nàng đã đụng vào hắn.
Nàng hít vào một hơi, vội vàng lui lại một bước, chăm chú nhìn lên, trước mắt nàng là một gã nam tử trẻ tuổi, tuấn lãng ưu nhã, đáy mắt hắn hiện lên hoa văn của hoa tường vi, ung dung mị hoặc lưu chuyển, giống như mèo con lười biếng được chiều chuộng, nhìn hắn có vài phần quen mắt. Hắn đang híp mắt nhìn kĩ nàng, có vẻ như đang vui mừng.
Biệt viện của Hạ Vương phủ không phải nam tử bình thường muốn vào thì vào, huống chi người này ăn mặc bất phàm......
A Nguyên trong đầu linh quang lóe lên, đã đoán được người kia là ai, vội vàng khom người thi lễ một cái, nói ra: "Tại hạ là bộ khoái của huyện nha, Nguyên Thẩm Hà, ra mắt công tử! Tại hạ theo Điển sử đại nhân tới đây bái kiến Tả công tử. Muốn đi nhà xí, không cẩn thận bị lạc đường, đang do dự hỏi đường hai vị nữ quyến kia sẽ không tiện, đúng lúc gặp được công tử. Không biết công tử xưng hô như thế nào, có thể hay không chỉ cho tại hạ đường về chỗ của Tả công tử?"
Nam tử há to miệng, ngón trỏ giơ lên chỉ vào chính mình "Ngươi......Không biết xưng hô với ta như thê nào sao?"
A Nguyên suy nghĩ chốc lát, mới nói: "Hẳn là......Công tử là Hạ Vương thế tử Mộ Bắc Yên?"
Mộ Bắc Yên lại há to miệng, ngón trỏ ngược lại chỉ hướng nàng, "Ngươi......muốn đi nhà xí?"
A Nguyên thấy là lạ, trên lưng lập tức nổi lên một tầng đổ mồ hôi, "Không biết Hạ vương phủ Tiểu Hạ Vương gia, hay là Tả công tử là thế tử?"
Mộ Bắc Yên nheo nheo đôi mắt, tươi cười, nhưng ánh mắt hắn lại như có mũi nhọn, "Ngươi nói xem nào?"
(Edit + Beta : Hàn - Mai )
Trong ngực của nàng, đang cất một viên linh hạc tủy đã hại chết Chu Thực, phỏng chế giống như đúc, nhưng trong đó còn có một viên màu đỏ hồng. Nếu A Nguyên không phải nữ tử, có tính cẩn thận, sẽ không nhìn ra được dấu vết sơn Phụng Tiên Hoa trên móng tay của thị nữ.
Phụng Tiên Hoa màu sắc có hơi khác, cũng ít nhìn thấy, nhưng hoa Phụng Tiên trời sinh dễ sinh sôi, cũng không coi là trân quý, cho nên ở Hạ Phủ, nữ quyến và thị nữ đều có thể hái Phụng Tiên Hoa.
Nhưng yêu thích ngâm ủ Phụng Tiên Hoa, đồng thời có tiếp xúc dược liệu, chỉ có thị nữ hầu hạ Tả Ngôn Hi là Tiểu Ngọc và một cơ thiếp chuyên hầu hạ Hạ Vương uống thuốc.
Lúc Tiểu Ngọc đang đào Phụng Tiên Hoa, vị cơ thiếp kia đang đi tới, cười hỏi: "Là ai vậy, cũng thích nước hoa của Phụng Tiên Hoa?"
Tiểu Ngọc nghiêm mặt đỏ hồng, nói : "Là một vị bộ khoái trong nha môn, nói thích hoa này, muốn xin cho muội muội của hắn."
Cơ thiếp kia liền nhân tiện nói: "Thật sự tinh mắt! Ta cũng thấy hoa rất đẹp. Hi công tử nhà chúng ta cũng yêu thích hoa này. Lần trước còn cùng ta giành một lọ, cũng không biết là tặng cho cô nương nào!"
Tiểu Ngọc nói: "Ồ, công tử về lần này, ta mới được phân phó tới hầu hạ, ngược lại không biết ngài nhìn trúng cô nương nhà ai."
Hai người liền bắt đầu nói đến phong độ, tư thái cùng học thức của Tả Ngôn Hi, Tiểu Ngọc hai mắt sáng trong, ngay cả cơ thiếp kia cũng ngẩn người mê mẩn.
A Nguyên trốn sau một giàn hoa Tường Vi, lẳng lặng nghe chuyện, liền có chút nghi ngờ với vị Hạ Vương gia vẫn luôn ru rú trong nhà dưỡng bệnh.
Nghe được bọn họ nói chuyện chẳng ra manh mối gì, A Nguyên quay người định đi mới phát giác sau lưng chẳng biết khi nào lại có một người, đứng rất gần nàng, thiếu chút nữa nàng đã đụng vào hắn.
Nàng hít vào một hơi, vội vàng lui lại một bước, chăm chú nhìn lên, trước mắt nàng là một gã nam tử trẻ tuổi, tuấn lãng ưu nhã, đáy mắt hắn hiện lên hoa văn của hoa tường vi, ung dung mị hoặc lưu chuyển, giống như mèo con lười biếng được chiều chuộng, nhìn hắn có vài phần quen mắt. Hắn đang híp mắt nhìn kĩ nàng, có vẻ như đang vui mừng.
Biệt viện của Hạ Vương phủ không phải nam tử bình thường muốn vào thì vào, huống chi người này ăn mặc bất phàm......
A Nguyên trong đầu linh quang lóe lên, đã đoán được người kia là ai, vội vàng khom người thi lễ một cái, nói ra: "Tại hạ là bộ khoái của huyện nha, Nguyên Thẩm Hà, ra mắt công tử! Tại hạ theo Điển sử đại nhân tới đây bái kiến Tả công tử. Muốn đi nhà xí, không cẩn thận bị lạc đường, đang do dự hỏi đường hai vị nữ quyến kia sẽ không tiện, đúng lúc gặp được công tử. Không biết công tử xưng hô như thế nào, có thể hay không chỉ cho tại hạ đường về chỗ của Tả công tử?"
Nam tử há to miệng, ngón trỏ giơ lên chỉ vào chính mình "Ngươi......Không biết xưng hô với ta như thê nào sao?"
A Nguyên suy nghĩ chốc lát, mới nói: "Hẳn là......Công tử là Hạ Vương thế tử Mộ Bắc Yên?"
Mộ Bắc Yên lại há to miệng, ngón trỏ ngược lại chỉ hướng nàng, "Ngươi......muốn đi nhà xí?"
A Nguyên thấy là lạ, trên lưng lập tức nổi lên một tầng đổ mồ hôi, "Không biết Hạ vương phủ Tiểu Hạ Vương gia, hay là Tả công tử là thế tử?"
Mộ Bắc Yên nheo nheo đôi mắt, tươi cười, nhưng ánh mắt hắn lại như có mũi nhọn, "Ngươi nói xem nào?"
(Edit + Beta : Hàn - Mai )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.