Lưỡng Thế Hoan

Chương 69

Tịch Nguyệt Giảo Giảo

23/09/2020

Đây rõ ràng là, tay hắn không có nhiều sức, mới phải chịu níu lấy cổ tay nàng mượn sức.

Tay của nàng hướng xuống dưới, đã cầm được tay của hắn.

Thật lạnh, lạnh giống như khối băng, ngay cả lòng bàn tay cũng không có một chút ấm áp nào.

Biết nàng đang thăm dò, Cảnh Tri Vãn liếc nàng, tránh ra rồi cố hết sức, chống côn gỗ đứng lên, trầm giọng nói: "Đi thôi!"

Bờ môi A Nguyên giật giật, rốt cuộc một chữ cũng không thể nói ra, cùng hắn đỡ lấy nhau, chống lại mưa gió, chậm chạp đi về hướng nhà gỗ ở không xa.

Nàng mắng Cảnh Tri Vãn bao nhiêu lần cay nghiệt, ích kỷ, nhưng nếu như Cảnh Tri Vãn thân thể không khỏe, không thể nghi ngờ nàng mới là người cay nghiệt, ích kỷ.

-------------------

Lúc đi đến nhà gỗ, hai người đều đã mỏi mệt, kiệt sức, không phân biệt được y phục ướt đẫm, rốt cuộc là mưa, mồ hôi hay là máu loãng.

May mà Cảnh Tri Vãn đã ở đây trước đó, trong nhà gỗ cũng coi như chỉnh tề, đá xanh đắp thành cái bếp lò nho nhỏ, bên trong còn có chút tro tàn.

Cảnh Tri Vãn thêm củi khô, một lần nữa đốt lửa lên, bếp lò liền có một ngọt lửa nho nhỏ, soi sáng bộ dáng chật vật không chịu nổi của hai người.

Cảnh Tri Vãn lấy ra một bầu rượu ở bên cạnh bếp lò, uống hai ngụm, rồi đưa cho A Nguyên: "Uống trước mấy ngụm cho bớt lạnh. Độc rắn trong cơ thể ngươi chưa hết hẳn, dù không cần mạng, nhưng nếu bị cảm lạnh, không chừng thật sự có thể mất mạng."

Trong bầu rượu, rượu đã sóng sánh, mà lại thơm, lại được ủ âm ấm, vào bụng như có một ngọn lửa bay lên, chậm rãi lan tỏa ra xương cốt, tay chân. Cuối cùng A Nguyên cũng cảm thấy cơ thể lạnh băng cùng cánh tay không thể cử động của mình có một chút ấm áp.



Nàng hướng cửa gỗ đã đóng nhìn nhìn, có chút may mắn, lại hơi nghi hoặc, nói ra: "Sát thủ kia đi rồi, không đuổi theo. Nếu như hắn đuổi theo, chúng ta chỉ có thể thành thịt cá, mặc cho hắn chém giết!"

Cảnh Tri Vãn cởi bỏ ngoại bào, vắt nước bớt, hơ trước ngọn lửa, trầm thấp hỏi: "Sát thủ kia trông ra sao? Ngươi tra được cái gì mà khiến hắn quyết định giết người diệt khẩu?"

A Nguyên mới nhớ ra rằng Cảnh Tri Vãn căn bản chưa từng nhìn thấy người áo đen kia. Cho dù có cố gắng ở lại tra, nhưng hắn trước đó vì nàng hút độc, sau đó còn bị nàng thúc giục rời đi, ước chừng cũng không có cách nào tiếp tục tra án nữa.

Tính ra, hắn kỳ thật vẫn là đem tính mạng của nàng đặt ở vị thứ nhất.

"Toàn thân hắn kín đáo như người bệnh hủi, ai thấy rõ bộ dạng dài ngắn thế nào?" A Nguyên oán hận nói, trong ngực đột nhiên dao động, cuối cùng cũng nhặt được vật kia, vội vàng lấy ra "Tốt, cái này vẫn còn."

Nàng nhặt trong bụi cỏ ra, là một viên phật châu *hắc đàn cùng tua cờ ( trên kiếm tuệ ), có khắc tượng Phật cùng **Lục Tự Chân Ngôn (thiên cơ không thể tiết lộ), xem ra vật này được coi như ngọc bội ở eo.

(*hắc đàn : 1 loại gỗ vô cùng quý hiếm. )

(** Nó còn được mệnh danh là "Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn" tức là "Chân ngôn sáng rõ bao gồm sáu chữ". ... Thông thường người ta không giảng nghĩa Chân ngôn, nhưng ở đây cần nói thêm là: "ngọc quý" biểu hiện cho Bồ-đề tâm (bodhicitta), "hoa sen" chỉ tâm thức con người, ý nghĩa là tâm Bồ-đề nở trong lòng người.)

Đinh Tào qua loa như vậy, tất nhiên sẽ không đeo viên phật châu như vậy, dù người ta có giàu sang phú quý, cũng dùng kim ngọc làm eo bội, rất ít ai dùng eo bội bằng phật châu làm bằng gỗ quý như vậy.

Cảnh Tri Vãn nhặt trong tay, kỹ càng thưởng thức viên phật châu kia, cảm khái nói: "Quả nhiên là đồ tốt......"

Hắn trầm ngâm một lát, chợt quay về phía A Nguyên: "Sao không cởi quần áo ra hong khô?"

( Edit + Beta : Hàn - Mai )

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lưỡng Thế Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook