Chương 88
Tịch Nguyệt Giảo Giảo
24/09/2020
Lý Phỉ tính toán, nếu như lời của Chu phu nhân là thật, khi đó có lẽ Chu Thực
còn ở Biện Kinh, lúc ấy theo như Lương Vương Chu Hoảng, có khi không
biết đường đệ của mình lại hồ đồ đến vậy.
Hoặc là, Chu Hoảng rõ ràng biết, chẳng qua là mở một con mắt nhắm một con mắt, không muốn truy cứu?
Truy cứu ra ngọn nguồn, đúng là do cái tật xấu của con người, còn thể diện của hoàng thất, một tri huyện nho nhỏ như hắn có thể quản hay sao?
Mồ hôi của hắn đang nhỏ giọt, A Nguyên biết rõ hắn khó giải quyết, đi đến gần hắn, nói khẽ: "Đại nhân, mang về nha môn thẩm tra!"
Lý Phỉ gật đầu, nói nhỏ: "Có lẽ ba người đều có liên quan. Vậy, tốt nhất là đợi sứ thần đến rồi tái thẩm......"
Vô luận như thế nào, nhận tội còn hơn không nhận tội. Hung phạm đã nổi lên mặt nước, tảng đá lớn trong lòng hắn cũng buông được một nửa.
A Nguyên đi qua, bảo Chu Kế Phi, Khương Tham vẫn ngồi trên xe ngựa như cũ, lại đưa Chu phu nhân lên kiệu nhỏ, đưa về huyện nha, sau đó âm thầm phân phó Tỉnh Ất lưu ý họ, chớ để ba người *thông cung. Nếu muốn phân biệt ra thật giả, hỏi cung từng người một, tất nhiên sẽ thấy tận mắt thật giả ra sao.
(*thông cung : hỏi cung cùng nhau )
Cảnh Tri Vãn mặc dù một đường đều ngồi kiệu, nhưng rõ ràng tinh thần hắn mệt mỏi, dựa trên kiệu không nói một lời.
A Nguyên thấy hắn yên tĩnh, đúng là hiếm khi kì lạ, rảnh rỗi đi qua hỏi: "Ta đã náo loạn thành trò cười, Cảnh Điển sử vì sao không phân tích thử xem, đến cùng thì hai mẹ con kia, ai là chủ mưu, ai là tòng phạm?"
Cảnh Tri Vãn liếc nàng, giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc, "Nếu như đã xác định bọn họ có liên quan, khoảng cách tới chân tướng còn không xa, hà tất phải vẽ vời cho thêm chuyện ra?"
A Nguyên như đụng phải một cái mũi khoan, không có ý nghĩa gì, đang định vỗ vỗ rời đi, Cảnh Tri Vãn đột nhiên gọi : "A Nguyên."
A Nguyên quay đầu lại.
Cảnh Tri Vãn nói: "Khương Tham cô nương kia thật sự xui xẻo, bị rơi vào cái hố cả đời bệnh tật quấn lấy thân, dù có thật sự âm mưu hại Chu Thực, có lẽ là bất đắc dĩ, không còn con đường khác."
A Nguyên không biết câu nói không đầu không đuôi này của hắn vì sao lại nói ra.
Nhưng ánh mắt của hắn tối tăm, nhìn thẳng vào nàng tựa như cái giếng sâu không đáy, không hiểu vì sao lại khiến nàng hoảng hốt.
A Nguyên suy nghĩ một lát, rốt cuộc thần sắc cũng bình tĩnh.
Nàng đi lên trước, như tên trộm mà cười, "Đây là đang thương tiếc Khương Tham? Ồ, khó được lúc nào *Khương Điển sử lại thương hương tiếc ngọc! Yên tâm, ngài có thể quay lại xin Lý đại nhân tha mạng, chỉ cần nàng liên lụy không sâu, Lý đại nhân tất nhiên sẽ cho ngài mặt mũi."
(*Gọi Cảnh Tri Vãn là Khương Điển sử ý của A Nguyên là ghép đôi hai người bọn họ. )
Nàng khép hai tay ngón cái lại, thành đôi ngón cái, đây chính là tư thế kết đôi, rồi nàng làm mặt quỷ cười to, chạy đi.
Cảnh Tri Vãn lại không có chút vui vẻ nào.
Nàng rõ ràng đem hắn cùng nữ tử khác kéo vào cùng nhau....
Loại cảm giác nực cười này, khi nàng cắt đi gân chân của hắn, bỏ hắn tại nơi hoang dã, khó khăn đối mặt với đàn sói, đã từng xuất hiện qua.
Cảm giác nực cười hoàn toàn không cách nào tin được, thậm chí còn lấn át nỗi đau bị gãy chân và bị bầy sói cắn xé.
Hắn nhận định đây là ác mộng.
Đáng tiếc, ác mộng này, lại vĩnh viễn không thể tỉnh.
Hắn chỉ có thể ở trong ác mộng đau khổ giãy giụa, cố gắng tìm con đường sống từ địa ngục.
Hôm nay, mộng lại kéo dài......
( Edit + Beta : Hàn - Mai )
Hoặc là, Chu Hoảng rõ ràng biết, chẳng qua là mở một con mắt nhắm một con mắt, không muốn truy cứu?
Truy cứu ra ngọn nguồn, đúng là do cái tật xấu của con người, còn thể diện của hoàng thất, một tri huyện nho nhỏ như hắn có thể quản hay sao?
Mồ hôi của hắn đang nhỏ giọt, A Nguyên biết rõ hắn khó giải quyết, đi đến gần hắn, nói khẽ: "Đại nhân, mang về nha môn thẩm tra!"
Lý Phỉ gật đầu, nói nhỏ: "Có lẽ ba người đều có liên quan. Vậy, tốt nhất là đợi sứ thần đến rồi tái thẩm......"
Vô luận như thế nào, nhận tội còn hơn không nhận tội. Hung phạm đã nổi lên mặt nước, tảng đá lớn trong lòng hắn cũng buông được một nửa.
A Nguyên đi qua, bảo Chu Kế Phi, Khương Tham vẫn ngồi trên xe ngựa như cũ, lại đưa Chu phu nhân lên kiệu nhỏ, đưa về huyện nha, sau đó âm thầm phân phó Tỉnh Ất lưu ý họ, chớ để ba người *thông cung. Nếu muốn phân biệt ra thật giả, hỏi cung từng người một, tất nhiên sẽ thấy tận mắt thật giả ra sao.
(*thông cung : hỏi cung cùng nhau )
Cảnh Tri Vãn mặc dù một đường đều ngồi kiệu, nhưng rõ ràng tinh thần hắn mệt mỏi, dựa trên kiệu không nói một lời.
A Nguyên thấy hắn yên tĩnh, đúng là hiếm khi kì lạ, rảnh rỗi đi qua hỏi: "Ta đã náo loạn thành trò cười, Cảnh Điển sử vì sao không phân tích thử xem, đến cùng thì hai mẹ con kia, ai là chủ mưu, ai là tòng phạm?"
Cảnh Tri Vãn liếc nàng, giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc, "Nếu như đã xác định bọn họ có liên quan, khoảng cách tới chân tướng còn không xa, hà tất phải vẽ vời cho thêm chuyện ra?"
A Nguyên như đụng phải một cái mũi khoan, không có ý nghĩa gì, đang định vỗ vỗ rời đi, Cảnh Tri Vãn đột nhiên gọi : "A Nguyên."
A Nguyên quay đầu lại.
Cảnh Tri Vãn nói: "Khương Tham cô nương kia thật sự xui xẻo, bị rơi vào cái hố cả đời bệnh tật quấn lấy thân, dù có thật sự âm mưu hại Chu Thực, có lẽ là bất đắc dĩ, không còn con đường khác."
A Nguyên không biết câu nói không đầu không đuôi này của hắn vì sao lại nói ra.
Nhưng ánh mắt của hắn tối tăm, nhìn thẳng vào nàng tựa như cái giếng sâu không đáy, không hiểu vì sao lại khiến nàng hoảng hốt.
A Nguyên suy nghĩ một lát, rốt cuộc thần sắc cũng bình tĩnh.
Nàng đi lên trước, như tên trộm mà cười, "Đây là đang thương tiếc Khương Tham? Ồ, khó được lúc nào *Khương Điển sử lại thương hương tiếc ngọc! Yên tâm, ngài có thể quay lại xin Lý đại nhân tha mạng, chỉ cần nàng liên lụy không sâu, Lý đại nhân tất nhiên sẽ cho ngài mặt mũi."
(*Gọi Cảnh Tri Vãn là Khương Điển sử ý của A Nguyên là ghép đôi hai người bọn họ. )
Nàng khép hai tay ngón cái lại, thành đôi ngón cái, đây chính là tư thế kết đôi, rồi nàng làm mặt quỷ cười to, chạy đi.
Cảnh Tri Vãn lại không có chút vui vẻ nào.
Nàng rõ ràng đem hắn cùng nữ tử khác kéo vào cùng nhau....
Loại cảm giác nực cười này, khi nàng cắt đi gân chân của hắn, bỏ hắn tại nơi hoang dã, khó khăn đối mặt với đàn sói, đã từng xuất hiện qua.
Cảm giác nực cười hoàn toàn không cách nào tin được, thậm chí còn lấn át nỗi đau bị gãy chân và bị bầy sói cắn xé.
Hắn nhận định đây là ác mộng.
Đáng tiếc, ác mộng này, lại vĩnh viễn không thể tỉnh.
Hắn chỉ có thể ở trong ác mộng đau khổ giãy giụa, cố gắng tìm con đường sống từ địa ngục.
Hôm nay, mộng lại kéo dài......
( Edit + Beta : Hàn - Mai )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.