Chương 90
Tịch Nguyệt Giảo Giảo
24/09/2020
Trải
qua một đêm cùng Cảnh Tri Vãn, nàng phát hiện ra điều khác thường, vội
ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Cảnh Tri Vãn đang thu hồi đôi mắt nhìn
nàng, bên môi hắn cười như không cười
Tay của hắn vẫn như cũ khoác lên trên lan can, như không có việc gì khẽ chọc chọc.
A Nguyên nghi ngờ nhìn, hướng đi về phía trước vài bước, đột nhiên nàng hiểu ra không đúng chỗ nào
Tiết tấu Cảnh Tri Vãn chọc lan can cùng với tiết tấu nàng vừa chọc chọc thân cây giống nhau như đúc.
Mặt nàng không khỏi đỏ lên, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
-----------
Trong cửa lớn của huyện nha, Mộ Bắc Yên và Tạ Nham đang đợi.
Mộ Bắc Yên tựa vào tường, ánh mắt hoa đào vui vẻ mà lười nhác, "Nếu như ngươi nhìn thấy nàng, có lẽ nhất thời nàng sẽ không dám tỏ ra không quen biết nhau!"
Tạ Nham thở dài: "Từ ngày ấy nhìn thấy ánh mắt sau khi tỉnh lại của nàng, ta đã cảm thấy nhất định là ta gặp quỷ rồi......"
Mộ Bắc Yên ôm vai hắn, "Yên tâm, ta đã xác định, ngoại trừ không nhận biết chúng ta, nàng cơ bản xem như người bình thường, cũng không phải quỷ, càng không phải quỷ bám thân."
Tạ Nham gật đầu, "Ta đã hỏi qua thái y, bọn hắn nói, nếu là đầu bị thương, hoặc chịu kích thích mãnh liệt nào đó, hoàn toàn có khả năng mất đi trí nhớ."
"Mất trí nhớ không kỳ lạ, tính tình nàng thay đổi mới kỳ lạ. Người đã gặp thiếu nữ khuê phòng nào mà sau khi mất trí nhớ đột nhiên lại trở nên gan dạ mãnh liệt, cầm đao, cầm kiếm bắt trộm ư? Nghe nói nàng làm tiểu bộ khoái rất vui vẻ, lại rất có tâm. Hơn nữa......" Mộ Bắc Yên giữa lông mày có điều mông lung hiện lên, nói: "Nàng nhìn ta hoàn toàn lạ lẫm, mà ta đối với nàng..... Chẳng biết tại sao, cũng rất lạ lẫm. Có thể nói mấy câu, đã cảm thấy rất thân rồi."
Tạ Nham mỉm cười, "Nàng đã thành tiểu bộ khoái, đối với ngươi tất nhiên sẽ lạ lẫm, nàng với chúng ta thân mật như thế nào, ngươi chỉ cần nói với nàng một câu, tất nhiên nàng sẽ tìm được cảm giác ngày xưa?"
Mộ Bắc Yên trầm ngâm, "Không đúng......Không phải thân thiết kiểu này mà là.....mà là......"
Ngày đó nàng bị hắn kéo vào nhà xí, rõ ràng khuôn mặt giả nam đỏ ửng lên, mang đến cho hắn cảm giác thân thiết không giống nhau, hoàn toàn bất đồng với nàng lúc trước, đem người trong thiên hạ cười nhạo là cặn bã - Nguyên Thanh Ly.
Nguyên Thanh Ly quốc sắc khuynh thành, tuyệt thế tài tình, hết lần này tới lần khác tùy tâm sở dục, chính là thiên kim danh môn đoan trang cao quý, là thiếu nữ phong lưu không bị trói buộc, kỳ thật ai cũng không thể nói rõ, rốt cuộc là người trong thiên hạ đùa cợt nàng, hay là nàng đùa cợt người trong thiên hạ.
Mà A Nguyên lại cho hắn cảm giác, tựa như một thác nước từ trên núi chảy xuống, khi thì tuôn trào như bay, khi thì bọt nước văng khắp nơi, cũng chỉ khi nhìn lên chăm chú, sẽ không khó phát hiện suối nước trong suốt rõ ràng thanh khiết, sạch sẽ đến làm cho người ta không khỏi hướng về phía ấy.
Khí chất này, không nên thuộc về tiểu bộ khoái tay vác đao cầm kiếm, lại càng không nên thuộc về Nguyên gia tiểu thư tùy ý làm bậy.
Mộ Bắc Yên càng nghĩ càng không ra, chỉ thở dài: "Chờ ngươi nhìn thấy nàng, nói mấy câu sẽ hiểu!"
Tạ Nham cũng đã nhìn về phía góc tường có một cái đầu nhỏ thò ra lại nhanh chóng lùi về, thở dài: "Bắc Yên, ngươi có muốn đánh cược hay không? Lý Tri huyện sẽ nhanh tới đây, nhưng Thanh Ly sẽ không đi cùng."
"À?"
"Trước đó, ta thấy một tiểu nha đầu rời nha môn, lúc ấy ta chưa từng để ý, chỉ cảm thấy quen mặt. Vừa hay ta thấy được. Ta đột nhiên nhớ ra nàng là thị nữ của Thanh Ly."
( Edit + Beta : Hàn - Mai )
Tay của hắn vẫn như cũ khoác lên trên lan can, như không có việc gì khẽ chọc chọc.
A Nguyên nghi ngờ nhìn, hướng đi về phía trước vài bước, đột nhiên nàng hiểu ra không đúng chỗ nào
Tiết tấu Cảnh Tri Vãn chọc lan can cùng với tiết tấu nàng vừa chọc chọc thân cây giống nhau như đúc.
Mặt nàng không khỏi đỏ lên, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
-----------
Trong cửa lớn của huyện nha, Mộ Bắc Yên và Tạ Nham đang đợi.
Mộ Bắc Yên tựa vào tường, ánh mắt hoa đào vui vẻ mà lười nhác, "Nếu như ngươi nhìn thấy nàng, có lẽ nhất thời nàng sẽ không dám tỏ ra không quen biết nhau!"
Tạ Nham thở dài: "Từ ngày ấy nhìn thấy ánh mắt sau khi tỉnh lại của nàng, ta đã cảm thấy nhất định là ta gặp quỷ rồi......"
Mộ Bắc Yên ôm vai hắn, "Yên tâm, ta đã xác định, ngoại trừ không nhận biết chúng ta, nàng cơ bản xem như người bình thường, cũng không phải quỷ, càng không phải quỷ bám thân."
Tạ Nham gật đầu, "Ta đã hỏi qua thái y, bọn hắn nói, nếu là đầu bị thương, hoặc chịu kích thích mãnh liệt nào đó, hoàn toàn có khả năng mất đi trí nhớ."
"Mất trí nhớ không kỳ lạ, tính tình nàng thay đổi mới kỳ lạ. Người đã gặp thiếu nữ khuê phòng nào mà sau khi mất trí nhớ đột nhiên lại trở nên gan dạ mãnh liệt, cầm đao, cầm kiếm bắt trộm ư? Nghe nói nàng làm tiểu bộ khoái rất vui vẻ, lại rất có tâm. Hơn nữa......" Mộ Bắc Yên giữa lông mày có điều mông lung hiện lên, nói: "Nàng nhìn ta hoàn toàn lạ lẫm, mà ta đối với nàng..... Chẳng biết tại sao, cũng rất lạ lẫm. Có thể nói mấy câu, đã cảm thấy rất thân rồi."
Tạ Nham mỉm cười, "Nàng đã thành tiểu bộ khoái, đối với ngươi tất nhiên sẽ lạ lẫm, nàng với chúng ta thân mật như thế nào, ngươi chỉ cần nói với nàng một câu, tất nhiên nàng sẽ tìm được cảm giác ngày xưa?"
Mộ Bắc Yên trầm ngâm, "Không đúng......Không phải thân thiết kiểu này mà là.....mà là......"
Ngày đó nàng bị hắn kéo vào nhà xí, rõ ràng khuôn mặt giả nam đỏ ửng lên, mang đến cho hắn cảm giác thân thiết không giống nhau, hoàn toàn bất đồng với nàng lúc trước, đem người trong thiên hạ cười nhạo là cặn bã - Nguyên Thanh Ly.
Nguyên Thanh Ly quốc sắc khuynh thành, tuyệt thế tài tình, hết lần này tới lần khác tùy tâm sở dục, chính là thiên kim danh môn đoan trang cao quý, là thiếu nữ phong lưu không bị trói buộc, kỳ thật ai cũng không thể nói rõ, rốt cuộc là người trong thiên hạ đùa cợt nàng, hay là nàng đùa cợt người trong thiên hạ.
Mà A Nguyên lại cho hắn cảm giác, tựa như một thác nước từ trên núi chảy xuống, khi thì tuôn trào như bay, khi thì bọt nước văng khắp nơi, cũng chỉ khi nhìn lên chăm chú, sẽ không khó phát hiện suối nước trong suốt rõ ràng thanh khiết, sạch sẽ đến làm cho người ta không khỏi hướng về phía ấy.
Khí chất này, không nên thuộc về tiểu bộ khoái tay vác đao cầm kiếm, lại càng không nên thuộc về Nguyên gia tiểu thư tùy ý làm bậy.
Mộ Bắc Yên càng nghĩ càng không ra, chỉ thở dài: "Chờ ngươi nhìn thấy nàng, nói mấy câu sẽ hiểu!"
Tạ Nham cũng đã nhìn về phía góc tường có một cái đầu nhỏ thò ra lại nhanh chóng lùi về, thở dài: "Bắc Yên, ngươi có muốn đánh cược hay không? Lý Tri huyện sẽ nhanh tới đây, nhưng Thanh Ly sẽ không đi cùng."
"À?"
"Trước đó, ta thấy một tiểu nha đầu rời nha môn, lúc ấy ta chưa từng để ý, chỉ cảm thấy quen mặt. Vừa hay ta thấy được. Ta đột nhiên nhớ ra nàng là thị nữ của Thanh Ly."
( Edit + Beta : Hàn - Mai )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.