Chương 96
Tịch Nguyệt Giảo Giảo
24/09/2020
Tiểu
Lộc giật mình, vội vàng gật đầu, "Rất có thể! Tạ công tử mặc dù tạm giữ
chức tại bộ Lại, nhưng từ trước đến nay không quản sự việc lớn, rời kinh phá án các thứ cũng không đến lượt ngài ấy! Tiểu Hạ Vương gia nhanh như vậy đã chạy tới đây gặp nhau, nhất định là Tiểu Hạ Vương gia nhìn thấy
tiểu thư đã có lòng nghi ngờ, báo cho Tạ công tử, Tạ công tử mới đi tới
đây!"
A Nguyên thở dài: "Tiểu Hạ Vương gia cùng Tạ công tử chung sống với nhau tốt như vậy à?"
Hai người này chẳng lẽ không nên là tình địch à?
Tiểu Lộc chưa kịp học được suy tính phá án của tiểu thư nhà mình, nhất thời đơ lại, cười nói: "Đương nhiên được ạ! Quả thực quan hệ cũng mật thiết như vậy....À, hai ngài ấy vốn là đều cùng tiểu thư ngủ chung một cái chăn!"
A Nguyên cực kỳ lúng túng, như thế nào cũng nghĩ không ra ba người diễn tuồng có bao nhiêu phấn khích.
Nhưng mà tướng mạo của Tạ Nham, tựa hồ không thua Cảnh Tri Vãn, lại so sánh với nhau. Không lẽ đã có duyên từ trước, có lẽ sẽ dễ dàng thân cận hơn?
Nàng xoa huyệt thái dương lặng lẽ hỏi Tiểu Lộc: "Nếu ta đi ra ngoài gặp nhau, có lẽ sự tình cũng không ngại nhỉ?"
Đôi mắt của Tiểu Lộc xoay tròn, vỗ tay phát ra tiếng, "Không có vấn đề! Ba người có thể tiếp tục ngủ chung một cái chăn! Em sẽ tiếp tục thay tiểu thư giữ cửa!"
"......"
A Nguyên yên lặng thu hồi xuân tâm nảy mầm, tiếp tục hướng vào trong nội đường nhìn quanh.
-------------
Trong nội đường, Khương Tham đã chậm rãi đi lên phía trước. Thân thể của nàng như cây liễu bay trong gió, sắc mặt so với lúc trước càng thêm tái nhợt, đôi môi trắng bệch, suy yếu nhanh, giống như sắp không sống được thêm nữa. Ánh mắt Chu Kế Phi vẫn dõi theo sau lưng nàng, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của nàng, lại giống như tròng mắt của hắn đã dừng rất lâu trên người nàng.
Trong nội đường, một đám hán tử ngừng thở, chỉ sợ thở mạnh một chút, sẽ khiến nàng bị thổi ngã trên đất.
Tạ Nham vẫn rảnh rỗi nhàn nhạt nói: "Khương Tham, Chu phu nhân nói là bà ấy giết Chu Thực, hại Linh U, cô có gì muốn nói không?"
Khương Tham giương khóe môi lên, có chút vui vẻ như hoa lê nhẹ nhàng dãn ra, "Đại nhân tất nhiên không tin."
Tạ Nham còn chưa nói, Chu phu nhân chợt nghe vậy thét to: "Vì sao không tin? Đó vốn chính là sự thật! Sự thật!"
Lý Phỉ vỗ *kinh mộc, trách mắng: "Bà thật sự muốn ăn phân trâu ư? "
(*kinh mộc : là đồ vật trong nha môn, để trên bàn, khi quan muốn phạm nhân ở bên dưới trật tự hoặc chú ý lên thì sẽ đập kinh mộc xuống bàn. )
Tỉnh Ất tuy bị Khương Tham hút hồn nhưng vẫn còn nhớ rõ chỗ chức trách, bề bộn muốn kéo Chu phu nhân qua, chợt nghe Khương Tham sắc lạnh kêu lên: "Mẹ!"
Tỉnh Ất mới đem một miếng vải nhét vào miệng Chu phu nhân, bị bà đụng nghiêng tay một cái, liền thấy miệng Chu phu nhân có cái gì dính dính chảy xuống tay hắn.
Lý Phỉ, Tạ Nham đứng lên, mà Khương Tham đẩy nha dịch ra, lao thẳng tới.
Chu phu nhân miệng và mũi đều chảy máu, hai mắt thất thần, người đã xụi lơ trên mặt đất.
Bà đã uống thuốc độc không biết từ lúc nào, bây giờ Khương Tham tới thì độc dược mới phát tác.
Khương Tham khóc, bối rối ôm lấy mẫu thân, nhưng nàng làm sao ôm được? Lại cùng Chu phu nhân ngã xuống đất. Nàng cũng bất chấp bò lên, nhào trên mặt đất bắt mạch cho mẫu thân.
Ngón tay nàng dần dần run rẩy, sắc mặt cũng ngày càng trắng, tròng mắt ngày càng đen. Buông mạch của mẫu thân ra, nàng cũng đã tê liệt ngã xuống mặt đất, đôi tay nhỏ bé yếu ớt cầm cổ tay mẫu thân, khóc từng tiếng thê lương nói: "Mẹ ơi...mẹ... người hà tất......hà tất......"
( Edit + Beta : Hàn - Mai )
A Nguyên thở dài: "Tiểu Hạ Vương gia cùng Tạ công tử chung sống với nhau tốt như vậy à?"
Hai người này chẳng lẽ không nên là tình địch à?
Tiểu Lộc chưa kịp học được suy tính phá án của tiểu thư nhà mình, nhất thời đơ lại, cười nói: "Đương nhiên được ạ! Quả thực quan hệ cũng mật thiết như vậy....À, hai ngài ấy vốn là đều cùng tiểu thư ngủ chung một cái chăn!"
A Nguyên cực kỳ lúng túng, như thế nào cũng nghĩ không ra ba người diễn tuồng có bao nhiêu phấn khích.
Nhưng mà tướng mạo của Tạ Nham, tựa hồ không thua Cảnh Tri Vãn, lại so sánh với nhau. Không lẽ đã có duyên từ trước, có lẽ sẽ dễ dàng thân cận hơn?
Nàng xoa huyệt thái dương lặng lẽ hỏi Tiểu Lộc: "Nếu ta đi ra ngoài gặp nhau, có lẽ sự tình cũng không ngại nhỉ?"
Đôi mắt của Tiểu Lộc xoay tròn, vỗ tay phát ra tiếng, "Không có vấn đề! Ba người có thể tiếp tục ngủ chung một cái chăn! Em sẽ tiếp tục thay tiểu thư giữ cửa!"
"......"
A Nguyên yên lặng thu hồi xuân tâm nảy mầm, tiếp tục hướng vào trong nội đường nhìn quanh.
-------------
Trong nội đường, Khương Tham đã chậm rãi đi lên phía trước. Thân thể của nàng như cây liễu bay trong gió, sắc mặt so với lúc trước càng thêm tái nhợt, đôi môi trắng bệch, suy yếu nhanh, giống như sắp không sống được thêm nữa. Ánh mắt Chu Kế Phi vẫn dõi theo sau lưng nàng, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của nàng, lại giống như tròng mắt của hắn đã dừng rất lâu trên người nàng.
Trong nội đường, một đám hán tử ngừng thở, chỉ sợ thở mạnh một chút, sẽ khiến nàng bị thổi ngã trên đất.
Tạ Nham vẫn rảnh rỗi nhàn nhạt nói: "Khương Tham, Chu phu nhân nói là bà ấy giết Chu Thực, hại Linh U, cô có gì muốn nói không?"
Khương Tham giương khóe môi lên, có chút vui vẻ như hoa lê nhẹ nhàng dãn ra, "Đại nhân tất nhiên không tin."
Tạ Nham còn chưa nói, Chu phu nhân chợt nghe vậy thét to: "Vì sao không tin? Đó vốn chính là sự thật! Sự thật!"
Lý Phỉ vỗ *kinh mộc, trách mắng: "Bà thật sự muốn ăn phân trâu ư? "
(*kinh mộc : là đồ vật trong nha môn, để trên bàn, khi quan muốn phạm nhân ở bên dưới trật tự hoặc chú ý lên thì sẽ đập kinh mộc xuống bàn. )
Tỉnh Ất tuy bị Khương Tham hút hồn nhưng vẫn còn nhớ rõ chỗ chức trách, bề bộn muốn kéo Chu phu nhân qua, chợt nghe Khương Tham sắc lạnh kêu lên: "Mẹ!"
Tỉnh Ất mới đem một miếng vải nhét vào miệng Chu phu nhân, bị bà đụng nghiêng tay một cái, liền thấy miệng Chu phu nhân có cái gì dính dính chảy xuống tay hắn.
Lý Phỉ, Tạ Nham đứng lên, mà Khương Tham đẩy nha dịch ra, lao thẳng tới.
Chu phu nhân miệng và mũi đều chảy máu, hai mắt thất thần, người đã xụi lơ trên mặt đất.
Bà đã uống thuốc độc không biết từ lúc nào, bây giờ Khương Tham tới thì độc dược mới phát tác.
Khương Tham khóc, bối rối ôm lấy mẫu thân, nhưng nàng làm sao ôm được? Lại cùng Chu phu nhân ngã xuống đất. Nàng cũng bất chấp bò lên, nhào trên mặt đất bắt mạch cho mẫu thân.
Ngón tay nàng dần dần run rẩy, sắc mặt cũng ngày càng trắng, tròng mắt ngày càng đen. Buông mạch của mẫu thân ra, nàng cũng đã tê liệt ngã xuống mặt đất, đôi tay nhỏ bé yếu ớt cầm cổ tay mẫu thân, khóc từng tiếng thê lương nói: "Mẹ ơi...mẹ... người hà tất......hà tất......"
( Edit + Beta : Hàn - Mai )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.