Chương 10: Thăng Phi Thượng Tiên
Lý Lộ Lộ
13/06/2020
Hai dòng nước mắt bây giờ đã lăn dài trên má, Thừa Dụ xúc động đến không nói nên lời, ngồi chiếc ghế đá hắn cả người thẫn thờ. Bấy giờ Liên
Không và Nhược Đông đều nhìn hắn lo lắng sợ rằng hắn không chịu nổi đả
kích. Nhưng không những thế Thừa Dụ chỉ bình tĩnh hỏi -" Tại sao lại
muốn giấu ta?".
Tiếng thở hắt của Liên Không rồi hắn nói -" Thực ra bọn ta cũng không muốn giấu ngươi chỉ là lúc đó sự tình hỗn loạn có nhiều chuyện không thể hiểu được nên mới tạm thời không muốn nói cho ngươi biết!"
-" Còn bây giờ?" Thừa Dụ hỏi -" Ta muốn ngươi biết tình thế của ngươi bây giờ đã khác! Theo ta thấy có vẻ Khải Dương đã biết được ngươi vẫn còn sống nên ra sức củng cố binh lực! Hơn thế nữa bây giờ ta lo cho sự an nguy của ngươi!" Nhược Đông nói
-" Hắn muốn giết ta?" -" Chuyện này thì ta không biết nhưng có thể biết rõ một điều rằng hắn đang e dè ngươi!" Nghe đến đây không thấy Thừa Dụ có thêm phản ứng gì nữa khiến Liên Không và Nhược Đông không khỏi lo lắng
-" Thừa Dụ! Hứa với ta không được một mình đi tìm hắn!" Liên Không lo lắng nói
-" Cũng nói thêm để ngươi biết, người muốn giết ngươi cũng không phải có một hai người!" Nhược Đông nói -'' Chỉ cần ngươi xuất hiện sẽ có thể mượn cớ ép Khải Dương giao binh quyền nhưng ngươi cũng nên nhớ muốn thống lĩnh Cát Thuận Cung không chỉ dựa vào huyết thống mà còn phải dựa vào thực lực của bản thân ngươi!"
Thừa Dụ ngước lên nhìn Nhược Đông bằng đôi mắt lạnh như cắt khiến cho hắn cũng phải có chút e dè, không phải vì nó đáng sợ mà vì nó quá đỗi quen thuộc như đôi mắt của Trí Kình. -" Ta sẽ không ngu ngốc như vậy! Hắn ta giờ chắc cũng đã là thượng thần mà ta chỉ làm một tiểu tiên nhỏ nhoi có muốn đánh cũng chẳng đánh lại hắn!'' Thừa Dụ cười nói chua chát, rồi hắn đứng dậy tiến ra ngoài tiên cảnh. Nhược Đông cũng chẳng buồn cản hắn lại -" Huynh đi theo nó đừng để nó làm gì dại dột! À! Phải rồi trong thời gian tới ta sẽ ít đến đây hơn đề phòng người tìm thấy nơi này! Chỗ sách này là ta tìm được giúp Thừa Dụ tu luyện đợi nó bình tĩnh lại thì huynh đưa cho nó!" nói xong trên bàn đã xuất hiện một chiếc rương lớn, chẳng buồn để ý Liên Không đã chạy vụt theo Thừa Dụ.
Những ký ức về thân phận của mình đến bây giờ vẫn không khỏi làm tim Thừa Dụ thắt lại, hắn nãy giờ vẫn đứng trước tấm bảng thể lệ thi khảo thí trong đầu hắn tự nhủ phải dành chiến thắng trong vòng thi lần này để có thể tự do ra vào Linh Khư Các tu luyện. -" Vòng thì đầu thì khỏi nói nhưng đến vòng thi thứ hai là giao đấu 'Không dùng linh lực'! Hẳn nào mọi người lại chăm chỉ tập luyện như vậy! Để xem vòng ba là Huyết Hồn Trận - Các thí sinh sẽ được đưa vào Huyết Hồn Trận nội trong một canh giờ phải hóa giải và lấy được Lệ Huyết của mình!" hắn đứng trầm ngâm một lúc rồi nói -" Hai vòng cũng có thể tạm qua nhưng vòng thứ ba này thì không phải rất rắc rối sao! Ngộ nhỡ có người gây chuyện thì không những không ra được Huyết Hồn Trận mà còn có thể bị người khác lấy Lệ Huyết đi mất...!" đắn đo một lúc nhưng rồi hắn nghĩ dù gì đi chăng nữa cũng nên chú tâm vào tu tiên dù có thi khảo thí hay để trả thù thì cũng đều là tốt.
Lúc này Liên Không đang nằm ngủ trên chiếc phản lớn đặt ở giữa đình, bên cạnh là một đống đủ các loại hạt
-" Huynh giờ này đã ngủ rồi sao? Dậy đi ta có chuyện cần hỏi!" Thừa Dụ lây người hắn nói, chả buồn mở mắt ra nhìn Thừa Dụ lấy một cái, hắn chỉ xoay người đi -" Có chuyện gì mau nói đi!" cái giọng ngái ngủ của hắn nói
-" Ta tu luyện Hàn Tâm Pháp xong rồi nên muốn tìm một bộ khác để tu luyện!" -" Chuyện này thì đơn giản thôi!" vừa dứt lời Liên Không đã biến ra bên cạnh một chiếc rương lớn. Thừa Dụ cũng hí hửng -" Huynh lấy được nhiều sách ở đâu vậy?" -" Không phải ta là Nhược Đông thúc thúc của ngươi đó! Mấy hôm trước hắn có bảo ta đưa nó cho ngươi!" cũng chẳng buồn xem xét Thừa Dụ bê chiếc rương trên tay khiến hắn đi liêu xiêu vì quá nặng. Phải mất một lúc sau hắn mới bê được về chỗ căn nhà tranh, hắn vừa vào đến nhà liền quảng chiếc rương sang một bên thở hồng hộc cầm bình trà uống liên hồi -" Đúng là mệt chết ta rồi!" ngồi một lúc cho đỡ mệt rồi hắn không muốn phí thời gian cầm một quấn lên bên trên có ghi Huyễn Giới Trận. Hắn ở trong căn nhà tranh tu luyện đến ba tuần liền, đang ngồi trên giường xung quanh những luồng khí bỗng nhiên dừng lại không thể ngưng tụ thành Hoàn Linh, bỗng nhiên hắn chạy vụt tới tiên cảnh dáng vẻ hoảng hốt gọi lớn -" Liên Không huynh! Liên Không!"
-" Gọi cái gì chứ!" Tiếng gắt gỏng của Liên Không, hắn lúc này y phục đã được quấn lên giầy cũng tháo ra -" Để xem lần này ngươi chạy đi đâu!" vừa nói xong hắn lấy hết sức nhổ được một củ sen bên dưới hồ làm nước và bùn bắn lên tung tóe -" Huynh hết chuyện để làm rồi hay sao? Lại đi nhổ sen!" Thừa Dụ trách móc rồi lấy vạt áo lau nước ở trên mặt
-" Không phải lão già Triệu Tử Hà (trưởng môn của Hồ Sơn Các) muốn có sen trồng sao! Nếu không phải vì đưa ngươi lên núi thì đã không giao kèo với hắn!" -" Bây giờ chuyện đó không quan trọng! Ngươi mau đưa ta đến Thiên Lý Điện!" -" Đến đó làm gì chứ! Ngươi phải chịu thiên kiếp sao!" Vừa nói đến đây Liên Không như hiểu được vấn đề liền rất củ sen đang cầm trên tay sang một bên rồi vội vàng trèo lên cây cầu nơi Thừa Dụ đáng đứng vội vã đến nỗi hắn còn không kịp mang giầy.
Sở dĩ hai người họ vội vã như vậy vì lần này Thừa Dụ phải chịu thiên kiếp để thăng phi Thượng tiên vậy nên sét này không phải bình thường, nếu còn chậm trễ ngộ nhỡ thiên kiếp đánh xuống thì tất cả những người trên núi Cửu Tiên đều gặp nguy hiểm. Phi vân được một hồi lâu cuối cùng hiện ra trước mặt hai người là một hòn đảo nhỏ xung quanh là những cột bằng đồng lớn được trạm trổ tinh sảo nối với nhau bằng một sợi xích cỡ lớn, dừng lại trước cửa có hai tiên đồng ăn nhặc nhã nhặn đứng canh. -" Tam điện hạ!" hai người kính cẩn cúi chào
-" Các ngươi lui xuống trước đi!" Liên Không nói -" Dạ!"
Hai người tiến vào, ở giữa có một đá vòng tròng lớn bên dưới được trạm những cổ ngữ -" Ngươi chờ một lát hằng tiến vào! Nhược Đông huynh cũng sắp đến rồi!" Bầu trời bây giờ đã bắt đầu kết những đám mây trắng khổng lồ thi thoảng lóe lên những tia sét, mặc dù vậy cũng có thể cảm nhận một phần uy lực của chúng. Tiếng bước chân của Nhược Đông vang vọng theo sau hắn là Tiểu Bác cùng một đám binh lính -" Thật không thể ngờ là ngươi có thể tu luyện nhanh như vậy!" Nhược Đông nói Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!
-" Mặc dù vậy ta cũng không thể lo lắng được! Người nhìn xem sét này uy lực như vậy mà ta chỉ mới tu hành sợ rằng linh lực không đủ để trống đỡ!" Thừa Dụ lo lắng nói
-" Ngươi yêu tâm đã có ta và Liên Không ở đây giúp đỡ, lần này chỉ cần đỡ đủ ba hồi sét là có thể thăng phi! Hơn nữa sở dĩ con có thể bộc phá cũng do một phần linh lực của cha con truyền lại!" -" Linh lực của cha con?" -" Đúng vậy! Cha con đã truyền linh lực của bản thân mình cho con trước khi ông ấy vũ hóa!"
Đến đây ý trí trả thù của Thừa Dụ như được bồi đắp, hắn không còn lo lắng mà thẳng thắng bước lên Thiên Lý Điện đương đầu với lần thăng thượng tiên của mình. Cũng chẳng chịu để sét đánh hắn thi phép mở ra một trận pháp, một vòng tròn màu vàng trùng khớp với những ký tự dưới chân hắn rồi từ đó hắn mở thêm một trận pháp khác màu tím nhỏ hơn bên trong có các ký tự cổ ngữ dày đặc, một vòng tròng cũng từ đó mà bao trùm lấy hắn
-" Thật không ngờ mới ít ngày không gặp Thừa Dụ lại có thể sử dụng Thiết Ma Hộ Pháp! Nó đúng là có thiên phú!" Nhược Đông vui mừng nói
-" Đúng vậy ai mà ngờ lại có người dùng Thiết Ma Hộ Pháp để trống đỡ lên thượng tiên bao giờ!" Liên Không đồng tình -" Nhớ năm xưa khi Đông Cung chủ thăng phi lên thần cũng sử dụng nó để trống đỡ hai hồi sét!" Tiểu Bác thán phục nói
Cũng chẳng cần đợi lâu trên bầu tời xuất hiện những hồi sét thứ nhất đánh xuống những câu trụ đồng rồi từ đó chúng tích lại rồi đột ngột đánh vào người Thừa Dụ, uy lực của chúng lớn đến nỗi phá hủy đi trận pháp thứ nhất. Mặc dù không bị tổn thương da thịt nhưng Thừa Dụ vẫn phải tiêu hao linh lực để điều khiển trận pháp, một khi trận pháp bị đánh vỡ thì sẽ bị phản vệ, nhưng suy cho cùng thì vẫn nhẹ hơn việc phải chịu trực tiếp những hồi sét kia. Vừa vận lại linh khí hồi sét thứ hai cũng đã đánh xuống, lần này uy lực mạnh hơn lần trước, Thiết Ma Hộ Pháp cùng bắt đầu bị nứt, Thừa Dụ không thể không choáng ngợp trước uy lực của hồi sét thứ hai, còn chưa kịp vận linh khí hồi sét thứ ba đã đánh xuống. Quá sức chịu đựng Thiết Ma Hộ Pháp cũng bị nó phá vỡ tạo thành tiếng nổ vang trời, Thừa Dụ lúc này đã quỳ xuống vì quá đỗi đau đớn, Liên Không toan chạy lại dùi hắn thì liền bị Nhược Đông cản lại -" Huynh xem, ba hồi sét đã dáng xuống nhưng nó vẫn chưa thăng thượng tiên, ta nghĩ sẽ có thêm một hồi sét nữa!"
-" Sao lại như thế được! Bình thường thăng phi thượng tiên chỉ phải chịu ba hồi sét làm gì có chuyện phải chịu thêm một hồi nữa chứ!" Nhược Đông lo lắng nói -" Thừa Dụ vừa sinh ra tố chất đã hơn người, tạo hóa đã thiên vị với nó như vậy thì ông trời cũng sẽ tàn nhẫn với nó hơn!" Nhược Đông vừa dứt lời thì hồi sét thứ tư cũng đánh xuống.
Thừa Dụ lúc vừa đứng dậy thì liền bị những tia sét đánh vào, hắn đau đớn gồng mình trống trọi rồi cũng bị nó quật ngã, hồi sét vừa dứt thì trên người hắn giờ cũng đã rướm máu, hắn quỳ trên mặt đất toàn thân mất hết sức lực nhưng rồi toàn thân hắn phát sáng đưa hắn bay lơ lửng lên trên không trung. Hắn không còn nhớ gì nữa sau khi cảm nhận được gương mặt mình va vào mặt đất cái 'bịch', có tiếng người bàn tán Thừa Dụ tỉnh dậy nhưng vẫn còn mơ hồ, hắn nhìn thấy Nhược Đông đang nói truyện với ai đó râu tóc đã bạc trắng nói -" Nó không sao chứ?" -" Không sao chỉ là thượng tiên quá lao lực nghỉ ngơi một lúc là không sao, chỉ là vết thương ngoài da thì phải một hai hôm nữa mới có thể lành lại!" Tiên Ông nói -" Tiên Ông mời!" Tiếng của Tiểu Bác
Thời gian cũng đã quá giờ dùng cơm trưa, lúc này Thừa Dụ mới hoàng toàn tỉnh lại, xung quanh hắn mọi thứ đều khác lạ đồ vật xung quanh đều được giát vàng -" Thượng tiên người đã tỉnh lại rồi! Thuốc của người!" Tiểu Bác nói rồi thổi bát thuốc nóng đang cầm trên tay đưa cho Thừa Dụ, đỡ lấy hắn làm một hụm thuốc đáng chát làm hắn nheo mày -" Nhược Đông thúc thúc đâu?"
Bấy giờ Liên Không từ ngoài bước vào vui vẻ nói -" Thế nào? Đã khỏe hơn chưa!" -" Đỡ hơn nhiều rồi!" -" Nhược Đông huynh ấy có việc nên đi trước, huynh ấy có nói ngươi cứ ở đây dưỡng bệnh khi nào khỏi hẵng về! À! Phải rồi bây giờ thân phận của ngươi đã khác vậy nên nếu sau này có chuyện gì tìm huynh ấy thì cứ lên Lục Minh cung!"
-" Chuyện này có phải hơi bất tiện sao?'' -" Ngươi yên tâm! Khải Dương cũng không thể ngờ ngươi lại ở ngay Lục Minh Cung này, hơn nữa ngươi cũng hay lên đây bên Tĩnh Thư Cung có nhiều thứ cho ngươi tu luyện lắm!"
Dưới sự chắm sóc quá dỗi nhiệt tình của Tiên Ông và Tiểu Bác chưa đến hai ngày Thừa Dụ đã khỏi hẳn, hắn cũng chả bỏ phí thời gian chạy ngay đến Tĩnh Thư Cung lấy năm bộ pháp về tu luyện. Vừa thờ đầu ra khỏi nhà tranh nhỏ thì đã thấy ngay Hạo Hiên và Hồ Việt Bân đã đứng đợi sẵn ở ngoài hàng rào tre, hai người vui mừng vẫy tay gọi Thừa Dụ đi ra -" Thừa Dụ! Mấy tuần nay đệ đi đâu vậy? Mọi người không tìm thấy đệ nên lo lắng nói ta đi tìm đệ! Ta sợ không dám quấy rầy tiên nhân nên đã đợi mãi ở đây ba ngày mới thấy đệ ra!" Hạo Hiên nói, đến đây Thừa Dụ như chột dạ
-" Không có gì! Chỉ là tiên nhân đang bế quan tu hành nên bắt ta ở bên cạnh sai bảo!" -" Thế thì tốt!" Hạo Hiên nói
-" Thừa Dụ chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày thi khảo thí đệ hãy chuẩn bị cho tốt, lần này do Đại sư huynh ra đề nên sẽ rất khó!" Việt Bần nói -" Nếu đệ không sao thì bọn ta về trước! Đệ nhớ chuẩn bị cho tốt!" Họa Hiên dặn dò nói
-" Được! Đa tạ hai huynh!" Thừa Dụ nói, rồi hắn đi ngược lại ngôi nhà tranh. Cũng đúng là may mắn khi không ai đám bén mảng tới đây nếu không thì chắc chắn biết hắn mất tích đâu bốn ngày rồi lại huy động mọi người đi tìm cũng nên, nhưng chẳng thèm bận tâm bao lâu hắn lấy trong túi áo ra mấy bộ pháp mới rồi chạy đi tu luyện.
Tiếng thở hắt của Liên Không rồi hắn nói -" Thực ra bọn ta cũng không muốn giấu ngươi chỉ là lúc đó sự tình hỗn loạn có nhiều chuyện không thể hiểu được nên mới tạm thời không muốn nói cho ngươi biết!"
-" Còn bây giờ?" Thừa Dụ hỏi -" Ta muốn ngươi biết tình thế của ngươi bây giờ đã khác! Theo ta thấy có vẻ Khải Dương đã biết được ngươi vẫn còn sống nên ra sức củng cố binh lực! Hơn thế nữa bây giờ ta lo cho sự an nguy của ngươi!" Nhược Đông nói
-" Hắn muốn giết ta?" -" Chuyện này thì ta không biết nhưng có thể biết rõ một điều rằng hắn đang e dè ngươi!" Nghe đến đây không thấy Thừa Dụ có thêm phản ứng gì nữa khiến Liên Không và Nhược Đông không khỏi lo lắng
-" Thừa Dụ! Hứa với ta không được một mình đi tìm hắn!" Liên Không lo lắng nói
-" Cũng nói thêm để ngươi biết, người muốn giết ngươi cũng không phải có một hai người!" Nhược Đông nói -'' Chỉ cần ngươi xuất hiện sẽ có thể mượn cớ ép Khải Dương giao binh quyền nhưng ngươi cũng nên nhớ muốn thống lĩnh Cát Thuận Cung không chỉ dựa vào huyết thống mà còn phải dựa vào thực lực của bản thân ngươi!"
Thừa Dụ ngước lên nhìn Nhược Đông bằng đôi mắt lạnh như cắt khiến cho hắn cũng phải có chút e dè, không phải vì nó đáng sợ mà vì nó quá đỗi quen thuộc như đôi mắt của Trí Kình. -" Ta sẽ không ngu ngốc như vậy! Hắn ta giờ chắc cũng đã là thượng thần mà ta chỉ làm một tiểu tiên nhỏ nhoi có muốn đánh cũng chẳng đánh lại hắn!'' Thừa Dụ cười nói chua chát, rồi hắn đứng dậy tiến ra ngoài tiên cảnh. Nhược Đông cũng chẳng buồn cản hắn lại -" Huynh đi theo nó đừng để nó làm gì dại dột! À! Phải rồi trong thời gian tới ta sẽ ít đến đây hơn đề phòng người tìm thấy nơi này! Chỗ sách này là ta tìm được giúp Thừa Dụ tu luyện đợi nó bình tĩnh lại thì huynh đưa cho nó!" nói xong trên bàn đã xuất hiện một chiếc rương lớn, chẳng buồn để ý Liên Không đã chạy vụt theo Thừa Dụ.
Những ký ức về thân phận của mình đến bây giờ vẫn không khỏi làm tim Thừa Dụ thắt lại, hắn nãy giờ vẫn đứng trước tấm bảng thể lệ thi khảo thí trong đầu hắn tự nhủ phải dành chiến thắng trong vòng thi lần này để có thể tự do ra vào Linh Khư Các tu luyện. -" Vòng thì đầu thì khỏi nói nhưng đến vòng thi thứ hai là giao đấu 'Không dùng linh lực'! Hẳn nào mọi người lại chăm chỉ tập luyện như vậy! Để xem vòng ba là Huyết Hồn Trận - Các thí sinh sẽ được đưa vào Huyết Hồn Trận nội trong một canh giờ phải hóa giải và lấy được Lệ Huyết của mình!" hắn đứng trầm ngâm một lúc rồi nói -" Hai vòng cũng có thể tạm qua nhưng vòng thứ ba này thì không phải rất rắc rối sao! Ngộ nhỡ có người gây chuyện thì không những không ra được Huyết Hồn Trận mà còn có thể bị người khác lấy Lệ Huyết đi mất...!" đắn đo một lúc nhưng rồi hắn nghĩ dù gì đi chăng nữa cũng nên chú tâm vào tu tiên dù có thi khảo thí hay để trả thù thì cũng đều là tốt.
Lúc này Liên Không đang nằm ngủ trên chiếc phản lớn đặt ở giữa đình, bên cạnh là một đống đủ các loại hạt
-" Huynh giờ này đã ngủ rồi sao? Dậy đi ta có chuyện cần hỏi!" Thừa Dụ lây người hắn nói, chả buồn mở mắt ra nhìn Thừa Dụ lấy một cái, hắn chỉ xoay người đi -" Có chuyện gì mau nói đi!" cái giọng ngái ngủ của hắn nói
-" Ta tu luyện Hàn Tâm Pháp xong rồi nên muốn tìm một bộ khác để tu luyện!" -" Chuyện này thì đơn giản thôi!" vừa dứt lời Liên Không đã biến ra bên cạnh một chiếc rương lớn. Thừa Dụ cũng hí hửng -" Huynh lấy được nhiều sách ở đâu vậy?" -" Không phải ta là Nhược Đông thúc thúc của ngươi đó! Mấy hôm trước hắn có bảo ta đưa nó cho ngươi!" cũng chẳng buồn xem xét Thừa Dụ bê chiếc rương trên tay khiến hắn đi liêu xiêu vì quá nặng. Phải mất một lúc sau hắn mới bê được về chỗ căn nhà tranh, hắn vừa vào đến nhà liền quảng chiếc rương sang một bên thở hồng hộc cầm bình trà uống liên hồi -" Đúng là mệt chết ta rồi!" ngồi một lúc cho đỡ mệt rồi hắn không muốn phí thời gian cầm một quấn lên bên trên có ghi Huyễn Giới Trận. Hắn ở trong căn nhà tranh tu luyện đến ba tuần liền, đang ngồi trên giường xung quanh những luồng khí bỗng nhiên dừng lại không thể ngưng tụ thành Hoàn Linh, bỗng nhiên hắn chạy vụt tới tiên cảnh dáng vẻ hoảng hốt gọi lớn -" Liên Không huynh! Liên Không!"
-" Gọi cái gì chứ!" Tiếng gắt gỏng của Liên Không, hắn lúc này y phục đã được quấn lên giầy cũng tháo ra -" Để xem lần này ngươi chạy đi đâu!" vừa nói xong hắn lấy hết sức nhổ được một củ sen bên dưới hồ làm nước và bùn bắn lên tung tóe -" Huynh hết chuyện để làm rồi hay sao? Lại đi nhổ sen!" Thừa Dụ trách móc rồi lấy vạt áo lau nước ở trên mặt
-" Không phải lão già Triệu Tử Hà (trưởng môn của Hồ Sơn Các) muốn có sen trồng sao! Nếu không phải vì đưa ngươi lên núi thì đã không giao kèo với hắn!" -" Bây giờ chuyện đó không quan trọng! Ngươi mau đưa ta đến Thiên Lý Điện!" -" Đến đó làm gì chứ! Ngươi phải chịu thiên kiếp sao!" Vừa nói đến đây Liên Không như hiểu được vấn đề liền rất củ sen đang cầm trên tay sang một bên rồi vội vàng trèo lên cây cầu nơi Thừa Dụ đáng đứng vội vã đến nỗi hắn còn không kịp mang giầy.
Sở dĩ hai người họ vội vã như vậy vì lần này Thừa Dụ phải chịu thiên kiếp để thăng phi Thượng tiên vậy nên sét này không phải bình thường, nếu còn chậm trễ ngộ nhỡ thiên kiếp đánh xuống thì tất cả những người trên núi Cửu Tiên đều gặp nguy hiểm. Phi vân được một hồi lâu cuối cùng hiện ra trước mặt hai người là một hòn đảo nhỏ xung quanh là những cột bằng đồng lớn được trạm trổ tinh sảo nối với nhau bằng một sợi xích cỡ lớn, dừng lại trước cửa có hai tiên đồng ăn nhặc nhã nhặn đứng canh. -" Tam điện hạ!" hai người kính cẩn cúi chào
-" Các ngươi lui xuống trước đi!" Liên Không nói -" Dạ!"
Hai người tiến vào, ở giữa có một đá vòng tròng lớn bên dưới được trạm những cổ ngữ -" Ngươi chờ một lát hằng tiến vào! Nhược Đông huynh cũng sắp đến rồi!" Bầu trời bây giờ đã bắt đầu kết những đám mây trắng khổng lồ thi thoảng lóe lên những tia sét, mặc dù vậy cũng có thể cảm nhận một phần uy lực của chúng. Tiếng bước chân của Nhược Đông vang vọng theo sau hắn là Tiểu Bác cùng một đám binh lính -" Thật không thể ngờ là ngươi có thể tu luyện nhanh như vậy!" Nhược Đông nói Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!
-" Mặc dù vậy ta cũng không thể lo lắng được! Người nhìn xem sét này uy lực như vậy mà ta chỉ mới tu hành sợ rằng linh lực không đủ để trống đỡ!" Thừa Dụ lo lắng nói
-" Ngươi yêu tâm đã có ta và Liên Không ở đây giúp đỡ, lần này chỉ cần đỡ đủ ba hồi sét là có thể thăng phi! Hơn nữa sở dĩ con có thể bộc phá cũng do một phần linh lực của cha con truyền lại!" -" Linh lực của cha con?" -" Đúng vậy! Cha con đã truyền linh lực của bản thân mình cho con trước khi ông ấy vũ hóa!"
Đến đây ý trí trả thù của Thừa Dụ như được bồi đắp, hắn không còn lo lắng mà thẳng thắng bước lên Thiên Lý Điện đương đầu với lần thăng thượng tiên của mình. Cũng chẳng chịu để sét đánh hắn thi phép mở ra một trận pháp, một vòng tròn màu vàng trùng khớp với những ký tự dưới chân hắn rồi từ đó hắn mở thêm một trận pháp khác màu tím nhỏ hơn bên trong có các ký tự cổ ngữ dày đặc, một vòng tròng cũng từ đó mà bao trùm lấy hắn
-" Thật không ngờ mới ít ngày không gặp Thừa Dụ lại có thể sử dụng Thiết Ma Hộ Pháp! Nó đúng là có thiên phú!" Nhược Đông vui mừng nói
-" Đúng vậy ai mà ngờ lại có người dùng Thiết Ma Hộ Pháp để trống đỡ lên thượng tiên bao giờ!" Liên Không đồng tình -" Nhớ năm xưa khi Đông Cung chủ thăng phi lên thần cũng sử dụng nó để trống đỡ hai hồi sét!" Tiểu Bác thán phục nói
Cũng chẳng cần đợi lâu trên bầu tời xuất hiện những hồi sét thứ nhất đánh xuống những câu trụ đồng rồi từ đó chúng tích lại rồi đột ngột đánh vào người Thừa Dụ, uy lực của chúng lớn đến nỗi phá hủy đi trận pháp thứ nhất. Mặc dù không bị tổn thương da thịt nhưng Thừa Dụ vẫn phải tiêu hao linh lực để điều khiển trận pháp, một khi trận pháp bị đánh vỡ thì sẽ bị phản vệ, nhưng suy cho cùng thì vẫn nhẹ hơn việc phải chịu trực tiếp những hồi sét kia. Vừa vận lại linh khí hồi sét thứ hai cũng đã đánh xuống, lần này uy lực mạnh hơn lần trước, Thiết Ma Hộ Pháp cùng bắt đầu bị nứt, Thừa Dụ không thể không choáng ngợp trước uy lực của hồi sét thứ hai, còn chưa kịp vận linh khí hồi sét thứ ba đã đánh xuống. Quá sức chịu đựng Thiết Ma Hộ Pháp cũng bị nó phá vỡ tạo thành tiếng nổ vang trời, Thừa Dụ lúc này đã quỳ xuống vì quá đỗi đau đớn, Liên Không toan chạy lại dùi hắn thì liền bị Nhược Đông cản lại -" Huynh xem, ba hồi sét đã dáng xuống nhưng nó vẫn chưa thăng thượng tiên, ta nghĩ sẽ có thêm một hồi sét nữa!"
-" Sao lại như thế được! Bình thường thăng phi thượng tiên chỉ phải chịu ba hồi sét làm gì có chuyện phải chịu thêm một hồi nữa chứ!" Nhược Đông lo lắng nói -" Thừa Dụ vừa sinh ra tố chất đã hơn người, tạo hóa đã thiên vị với nó như vậy thì ông trời cũng sẽ tàn nhẫn với nó hơn!" Nhược Đông vừa dứt lời thì hồi sét thứ tư cũng đánh xuống.
Thừa Dụ lúc vừa đứng dậy thì liền bị những tia sét đánh vào, hắn đau đớn gồng mình trống trọi rồi cũng bị nó quật ngã, hồi sét vừa dứt thì trên người hắn giờ cũng đã rướm máu, hắn quỳ trên mặt đất toàn thân mất hết sức lực nhưng rồi toàn thân hắn phát sáng đưa hắn bay lơ lửng lên trên không trung. Hắn không còn nhớ gì nữa sau khi cảm nhận được gương mặt mình va vào mặt đất cái 'bịch', có tiếng người bàn tán Thừa Dụ tỉnh dậy nhưng vẫn còn mơ hồ, hắn nhìn thấy Nhược Đông đang nói truyện với ai đó râu tóc đã bạc trắng nói -" Nó không sao chứ?" -" Không sao chỉ là thượng tiên quá lao lực nghỉ ngơi một lúc là không sao, chỉ là vết thương ngoài da thì phải một hai hôm nữa mới có thể lành lại!" Tiên Ông nói -" Tiên Ông mời!" Tiếng của Tiểu Bác
Thời gian cũng đã quá giờ dùng cơm trưa, lúc này Thừa Dụ mới hoàng toàn tỉnh lại, xung quanh hắn mọi thứ đều khác lạ đồ vật xung quanh đều được giát vàng -" Thượng tiên người đã tỉnh lại rồi! Thuốc của người!" Tiểu Bác nói rồi thổi bát thuốc nóng đang cầm trên tay đưa cho Thừa Dụ, đỡ lấy hắn làm một hụm thuốc đáng chát làm hắn nheo mày -" Nhược Đông thúc thúc đâu?"
Bấy giờ Liên Không từ ngoài bước vào vui vẻ nói -" Thế nào? Đã khỏe hơn chưa!" -" Đỡ hơn nhiều rồi!" -" Nhược Đông huynh ấy có việc nên đi trước, huynh ấy có nói ngươi cứ ở đây dưỡng bệnh khi nào khỏi hẵng về! À! Phải rồi bây giờ thân phận của ngươi đã khác vậy nên nếu sau này có chuyện gì tìm huynh ấy thì cứ lên Lục Minh cung!"
-" Chuyện này có phải hơi bất tiện sao?'' -" Ngươi yên tâm! Khải Dương cũng không thể ngờ ngươi lại ở ngay Lục Minh Cung này, hơn nữa ngươi cũng hay lên đây bên Tĩnh Thư Cung có nhiều thứ cho ngươi tu luyện lắm!"
Dưới sự chắm sóc quá dỗi nhiệt tình của Tiên Ông và Tiểu Bác chưa đến hai ngày Thừa Dụ đã khỏi hẳn, hắn cũng chả bỏ phí thời gian chạy ngay đến Tĩnh Thư Cung lấy năm bộ pháp về tu luyện. Vừa thờ đầu ra khỏi nhà tranh nhỏ thì đã thấy ngay Hạo Hiên và Hồ Việt Bân đã đứng đợi sẵn ở ngoài hàng rào tre, hai người vui mừng vẫy tay gọi Thừa Dụ đi ra -" Thừa Dụ! Mấy tuần nay đệ đi đâu vậy? Mọi người không tìm thấy đệ nên lo lắng nói ta đi tìm đệ! Ta sợ không dám quấy rầy tiên nhân nên đã đợi mãi ở đây ba ngày mới thấy đệ ra!" Hạo Hiên nói, đến đây Thừa Dụ như chột dạ
-" Không có gì! Chỉ là tiên nhân đang bế quan tu hành nên bắt ta ở bên cạnh sai bảo!" -" Thế thì tốt!" Hạo Hiên nói
-" Thừa Dụ chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày thi khảo thí đệ hãy chuẩn bị cho tốt, lần này do Đại sư huynh ra đề nên sẽ rất khó!" Việt Bần nói -" Nếu đệ không sao thì bọn ta về trước! Đệ nhớ chuẩn bị cho tốt!" Họa Hiên dặn dò nói
-" Được! Đa tạ hai huynh!" Thừa Dụ nói, rồi hắn đi ngược lại ngôi nhà tranh. Cũng đúng là may mắn khi không ai đám bén mảng tới đây nếu không thì chắc chắn biết hắn mất tích đâu bốn ngày rồi lại huy động mọi người đi tìm cũng nên, nhưng chẳng thèm bận tâm bao lâu hắn lấy trong túi áo ra mấy bộ pháp mới rồi chạy đi tu luyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.