Chương 1: Người Đó Vẫn Ở Đây, Trong Trái Tim Em Này
Hoàng Ngoc Vy
24/11/2016
Trời đổ mưa, gội mát cho cái nóng mùa hạ. Những bước chận rộn rã qua lại trên đường, chưa phút nào dừng lại. Chốc chốc bầu trời lại thay đổi lúc nắng lúc mưa hoà vào nhau tạo thành những vệt cầu vồng tuyệt sắc. Mới có một buổi chiều mà Cố Vy đã chứng kiến không biết bao khung cảnh thời tiết, rất lộn xộn giống như tâm trạng của cô lúc này vậy.Nắng chiều khung cảnh cuối cùng của ngày, kết thúc một ngày bận rộn, mệt mỏi. Bắt đầu một cuộc sống khác về đêm nhộn nhịp hơn, thoác loạn hơn, cô đơn hơn.
Vệt nắng vàng rực mạnh mẽ chiếu qua tấm kính trong suốt bên tiệm caffee quen thuộc, nơi này yên tĩnh rất hợp với cô, cô của hiện tại.
Cố Vy nhâm nhi tách caffee của mình, lòng bàn tay bao chọn xung quanh như đang cố gắng cảm nhận chút ấm áp còn lại trên ly. Vô thức suy tư, cô đang đợi, đợi một người.
" Em cần dùng thêm caffee không? " Một giọng nói ôn hoà nhã nhặn mà bạn có thể gặp ở bất cứ quán cafee nào khi tới đây.
" Dạ, thôi" Cố Vy mỉm cười nhẹ lặng nhìn lại tách cafee đã vơi đi một nửa.
Chạy quanh cả một dãy phố, cẩn thận tỉ mỉ tìm kiếm từng góc quán nhỏ, Giản Ngôn bước dần chậm lại đứng lặng trước một quán cafee nhìn vào trong. Mãi mới nhẹ nhàng bước vào , Giản Ngôn Không bước tiếp chỉ dừng lại yên lặng nhìn cô, rất lâu sau mới khẽ thở hắt ra:" Cố Vy cuối cùng cũng tìm thấy em rồi."
Cố Vy ngoải lại không khó để nhận ra bóng dáng của Ngản Ngôn, cô nhìn anh nở nụ cười nhẹ nhàng, chờ anh lại gần.
Giản Ngôn mỉm cười, nụ cười anh lúc nào cũng ôn hoà như vậy không vương chút bụi trần ánh mắt trong veo như bầu trời xuân chẳng biết nụ cười đó đã hút hồn không biết bao người. Lại gần cô, Anh giơ tay chạm nhẹ lên mái tóc Cố Vy rất nhanh nhưng đủ để trái tim anh lỡ đi vài nhịp:" Anh đi rồi ai chăm sóc cho em đây? Thật không nỡ mà!" Bao nhiêu năm anh thì từng ấy năm khiến anh đau lòng, xót xa. Cô như một giấc mơ đẹp cả đời này anh chỉ muốn bảo vệ, nuông chiều.
" Sao anh lại đến đây? Muộn chuyến bay thì làm sao?" Không để ý đến câu nói của Giản Ngôn, Cố Vy quay sang chấp vấn anh, không khỏi lo lắng.
Giản Ngôn thích vẻ mặt này của cô, cô đang lo lắng cho anh. Chỉ là anh cảm thấy như thế này rất tốt, giống như trong mắt cô chỉ có hình bóng anh vậy:" Đừng lo, vẫn còn thời gian, không muộn được." Nói rồi anh đưa tay ra cướp lấy ly caffee của cô nhấp một ngụm, vui vẻ nói tiếp:" Anh muốn gặp em trước khi đi. Em đó, gọi một cuộc chúc anh bình an xong lặn mất tăm cũng không để anh có cơ hội uy hiếp em đến tiễn anh nữa, em cũng tàn nhẫn quá rồi, biết anh đau lòng đến thế nào không?" Blo bla một hồi nó xong Giản Ngôn lại hiếng thêm một ngụm cafee nữa. Thấy vậy Cô Vy định lấy lại :" Anh đừng uống nữa nguội rồi, không ngon để em gọi ly khác."
Định lấy lại nhưng Giản Ngôn nhanh tay hơn kéo ly cafee đo về phía mình như bảo vệ báu vật nói:" ấy đừng, anh sắp đi rồi, không cần uống nữa. Mà em uống cafee ít thôi không tốt cho sức khỏe uống sinh tố hay cái khác đi cả ngày chỉ biết uống cafee."
Anh là vậy lần nào gặp cô không ít thì nhiều cũng phải căn dặn cô trên dưới ba lần, cũng may cô quen rồi.
" được rồi đừng lo cho em, sau này uống ít đi là được chứ gì?" Cố Vy lướt nhanh qua đồng hồ treo tường, bản thân có chút vội vã kéo tay anh đứng dậy:" Đi thôi sắp muộn chuyến bay rồi."
Thấy đang vẻ hấp tấp của cô, trong lòng anh chợt cảm thấy hạnh phúc, mỉm cười nói:" Anh chưa vội em vội làm gì?" Nói vậy thôi chưa anh vẫn ngoan ngoãn để cô kéo ra khỏi quán. Bên ngoài đã có cả một chiếc xe chờ sẵn, chỉ cần anh bước lên là phóng đi ngay, mọi thứ luôn sẵn sàng cho anh.
Bị cô kéo ra ngoài rồi mà đôi chân anh vẫn không muốn dời đi, cảm giác như đang đeo trì vậy. Cố Vy thấy anh cứ lưỡng lự đành dùng sức hơn nhưng không ngờ lại bị anh kéo lại, Cố Vy đứng không vững liền ngã vào lòng anh. Cái hình ảnh thân mật giữa đường phố rộng lớn này ít nhiều cũng lọt vào mắt người qua đường, ai lấy đi qua đều ngoái lại nhìn nhưng rồi cũng làm ngơ coi như chuyện thường tình, có thể nói họ quen rồi. Cố Vy để mặc cho anh ôm mình cũng không giãy giụa yên lặng như thế. Nhìn người con gái trong lòng mình mà Giản Ngôn như bị một hòn đá đè nặng khiến anh không thở nổi. Cô mỏng manh là vậy luôn không để anh nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối của cô, luôn tỏ ra mạnh mẽ chưa lần nào than vãn. Anh không thích nhìn cô như vậy, trong lòng anh lúc nào cũng muốn là chỗ dựa của cô, yếu đuối cũng được đau khổ cũng được khi nào mệt rồi thì đến tìm anh, anh luôn chờ.
Cố Vy gỡ anh ra, từ đầu tới cuối nụ cười cô chưa bao giờ tắt:" được rồi, anh đi đi, đừng để lỡ chuyến bay."
Nụ cười cô khiến anh chần chừ, mềm lòng nhưng rồi đành thỏa hiệp:" Được, anh đi. Nhưng em vẫn không đi tiễn anh thật à?"
" Ừ, không tiễn. Anh mau lên xe đi." Cố Vy khẽ ngắc nhở anh.
Nhìn ra sự cương quyết trong mắt Cố Vy, anh không nỡ ép cô, đành thôi chỉ gật đầu:" Anh biết em sợ đám phóng viên ruồi nhặng đó, thôi được, gặp em trước khi đi là anh vui rồi."
Nụ cười Cố Vy càng đậm hơn từng chút một in sâu vào lòng anh. Cố Vy vẫy tay chào anh dần bước đi hoà vào đám đông trên đường, còn anh thì cứ đứng đờ ra đó nhìn theo bóng cô. Vội gọi tên cô.
Cố Vy quay lại.
" Em vẫn hận anh sao?" Câu hỏi này biết bao lần anh muốn hỏi cô nhưng không dám chỉ sợ cô nói vẫn hận anh, nhưng anh không thể trốn tránh cả đời. Hôm nay anh lấy hết can đảm ra đối diện với sự thật, anh không muốn dày vò bản thân thêm nữa.
Cố Vy lặng đi, rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng nhìn thẳng vào anh mà khẽ lắc đầu. Cô chưa từng hận anh dù chỉ một chút. Cố Vy quay người lại bước đi nhanh hơn .
Cố Vy của anh không hận anh, trong lòng như đang nở hoa vậy mà trái tim anh đã bị bóp chặt từ lâu. Thấy cô cách mình một đoạn, bóng người đó cứ dần xa, mái tóc cô để xoã đung đưa trên bờ vai nhỏ nhắn theo nhịp bước chân cô đẹp động lòng người, anh chợt tỉnh lại:" Cuối cùng em vẫn chưa quen được người đó phải không?"
Giọng Giản Ngôn không lớn vọng lại đủ để cô nghe rõ từng câu chữ. Cả khung cảnh vội vã xung quanh cô dường như dừng lại chỉ có cảm xúc như bị quấy nhiễu liên tục gào thét cắn xé trái tim cô hoá thành từng giọt nước mắt đua nhau rơi xuống không ngừng. Cô mặc kệ câu hỏi của anh làm như không nghe thấy từng bước trầm ổn mà bước đi. Giống như một lần nữa cô không chịu cho bản thân mình một câu trả lời chính xác vậy.
Vệt nắng chiều cuối cùng cũng rời đi không để lại một chút dấu vết khiến cho khoảng cách này như bị bó buộc lại rất nặng nề. Anh nghĩ cô không nghe thấy , giữa dòng người tấp lập như vậy biết bao là tạp âm. Nhưng anh sai rồi, hình dáng nhỏ bé đó có chút run lên nhưng rất nhanh lại bước đi. Vậy là anh biết rồi.
Đợi cô đi xa, hồi lâu anh mới lên xe nhưng vẫn không quên ngoảnh lại nhìn về phía đó mong có thể tìm ra bóng hình cô để anh Nhung nhớ nhưng vô vọng, anh biết rất rõ đã chẳng còn ai ở đó cả. Giản Ngôn thở dài dựa đầu vào cửa xe, khẽ nhắm mắt che đi nỗi bi thương nơi anh, trong đầu cứ vẽ lên dòng chữ:" người đó vẫn ở đây, trong trái tim em." Tâm trạng anh không tốt. Anh không tin cũng không muốn tin, dù sao đây cũng chỉ là suy nghĩ riêng anh. Phải, Anh suy nghĩ quá nhiều rồi.
Vệt nắng vàng rực mạnh mẽ chiếu qua tấm kính trong suốt bên tiệm caffee quen thuộc, nơi này yên tĩnh rất hợp với cô, cô của hiện tại.
Cố Vy nhâm nhi tách caffee của mình, lòng bàn tay bao chọn xung quanh như đang cố gắng cảm nhận chút ấm áp còn lại trên ly. Vô thức suy tư, cô đang đợi, đợi một người.
" Em cần dùng thêm caffee không? " Một giọng nói ôn hoà nhã nhặn mà bạn có thể gặp ở bất cứ quán cafee nào khi tới đây.
" Dạ, thôi" Cố Vy mỉm cười nhẹ lặng nhìn lại tách cafee đã vơi đi một nửa.
Chạy quanh cả một dãy phố, cẩn thận tỉ mỉ tìm kiếm từng góc quán nhỏ, Giản Ngôn bước dần chậm lại đứng lặng trước một quán cafee nhìn vào trong. Mãi mới nhẹ nhàng bước vào , Giản Ngôn Không bước tiếp chỉ dừng lại yên lặng nhìn cô, rất lâu sau mới khẽ thở hắt ra:" Cố Vy cuối cùng cũng tìm thấy em rồi."
Cố Vy ngoải lại không khó để nhận ra bóng dáng của Ngản Ngôn, cô nhìn anh nở nụ cười nhẹ nhàng, chờ anh lại gần.
Giản Ngôn mỉm cười, nụ cười anh lúc nào cũng ôn hoà như vậy không vương chút bụi trần ánh mắt trong veo như bầu trời xuân chẳng biết nụ cười đó đã hút hồn không biết bao người. Lại gần cô, Anh giơ tay chạm nhẹ lên mái tóc Cố Vy rất nhanh nhưng đủ để trái tim anh lỡ đi vài nhịp:" Anh đi rồi ai chăm sóc cho em đây? Thật không nỡ mà!" Bao nhiêu năm anh thì từng ấy năm khiến anh đau lòng, xót xa. Cô như một giấc mơ đẹp cả đời này anh chỉ muốn bảo vệ, nuông chiều.
" Sao anh lại đến đây? Muộn chuyến bay thì làm sao?" Không để ý đến câu nói của Giản Ngôn, Cố Vy quay sang chấp vấn anh, không khỏi lo lắng.
Giản Ngôn thích vẻ mặt này của cô, cô đang lo lắng cho anh. Chỉ là anh cảm thấy như thế này rất tốt, giống như trong mắt cô chỉ có hình bóng anh vậy:" Đừng lo, vẫn còn thời gian, không muộn được." Nói rồi anh đưa tay ra cướp lấy ly caffee của cô nhấp một ngụm, vui vẻ nói tiếp:" Anh muốn gặp em trước khi đi. Em đó, gọi một cuộc chúc anh bình an xong lặn mất tăm cũng không để anh có cơ hội uy hiếp em đến tiễn anh nữa, em cũng tàn nhẫn quá rồi, biết anh đau lòng đến thế nào không?" Blo bla một hồi nó xong Giản Ngôn lại hiếng thêm một ngụm cafee nữa. Thấy vậy Cô Vy định lấy lại :" Anh đừng uống nữa nguội rồi, không ngon để em gọi ly khác."
Định lấy lại nhưng Giản Ngôn nhanh tay hơn kéo ly cafee đo về phía mình như bảo vệ báu vật nói:" ấy đừng, anh sắp đi rồi, không cần uống nữa. Mà em uống cafee ít thôi không tốt cho sức khỏe uống sinh tố hay cái khác đi cả ngày chỉ biết uống cafee."
Anh là vậy lần nào gặp cô không ít thì nhiều cũng phải căn dặn cô trên dưới ba lần, cũng may cô quen rồi.
" được rồi đừng lo cho em, sau này uống ít đi là được chứ gì?" Cố Vy lướt nhanh qua đồng hồ treo tường, bản thân có chút vội vã kéo tay anh đứng dậy:" Đi thôi sắp muộn chuyến bay rồi."
Thấy đang vẻ hấp tấp của cô, trong lòng anh chợt cảm thấy hạnh phúc, mỉm cười nói:" Anh chưa vội em vội làm gì?" Nói vậy thôi chưa anh vẫn ngoan ngoãn để cô kéo ra khỏi quán. Bên ngoài đã có cả một chiếc xe chờ sẵn, chỉ cần anh bước lên là phóng đi ngay, mọi thứ luôn sẵn sàng cho anh.
Bị cô kéo ra ngoài rồi mà đôi chân anh vẫn không muốn dời đi, cảm giác như đang đeo trì vậy. Cố Vy thấy anh cứ lưỡng lự đành dùng sức hơn nhưng không ngờ lại bị anh kéo lại, Cố Vy đứng không vững liền ngã vào lòng anh. Cái hình ảnh thân mật giữa đường phố rộng lớn này ít nhiều cũng lọt vào mắt người qua đường, ai lấy đi qua đều ngoái lại nhìn nhưng rồi cũng làm ngơ coi như chuyện thường tình, có thể nói họ quen rồi. Cố Vy để mặc cho anh ôm mình cũng không giãy giụa yên lặng như thế. Nhìn người con gái trong lòng mình mà Giản Ngôn như bị một hòn đá đè nặng khiến anh không thở nổi. Cô mỏng manh là vậy luôn không để anh nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối của cô, luôn tỏ ra mạnh mẽ chưa lần nào than vãn. Anh không thích nhìn cô như vậy, trong lòng anh lúc nào cũng muốn là chỗ dựa của cô, yếu đuối cũng được đau khổ cũng được khi nào mệt rồi thì đến tìm anh, anh luôn chờ.
Cố Vy gỡ anh ra, từ đầu tới cuối nụ cười cô chưa bao giờ tắt:" được rồi, anh đi đi, đừng để lỡ chuyến bay."
Nụ cười cô khiến anh chần chừ, mềm lòng nhưng rồi đành thỏa hiệp:" Được, anh đi. Nhưng em vẫn không đi tiễn anh thật à?"
" Ừ, không tiễn. Anh mau lên xe đi." Cố Vy khẽ ngắc nhở anh.
Nhìn ra sự cương quyết trong mắt Cố Vy, anh không nỡ ép cô, đành thôi chỉ gật đầu:" Anh biết em sợ đám phóng viên ruồi nhặng đó, thôi được, gặp em trước khi đi là anh vui rồi."
Nụ cười Cố Vy càng đậm hơn từng chút một in sâu vào lòng anh. Cố Vy vẫy tay chào anh dần bước đi hoà vào đám đông trên đường, còn anh thì cứ đứng đờ ra đó nhìn theo bóng cô. Vội gọi tên cô.
Cố Vy quay lại.
" Em vẫn hận anh sao?" Câu hỏi này biết bao lần anh muốn hỏi cô nhưng không dám chỉ sợ cô nói vẫn hận anh, nhưng anh không thể trốn tránh cả đời. Hôm nay anh lấy hết can đảm ra đối diện với sự thật, anh không muốn dày vò bản thân thêm nữa.
Cố Vy lặng đi, rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng nhìn thẳng vào anh mà khẽ lắc đầu. Cô chưa từng hận anh dù chỉ một chút. Cố Vy quay người lại bước đi nhanh hơn .
Cố Vy của anh không hận anh, trong lòng như đang nở hoa vậy mà trái tim anh đã bị bóp chặt từ lâu. Thấy cô cách mình một đoạn, bóng người đó cứ dần xa, mái tóc cô để xoã đung đưa trên bờ vai nhỏ nhắn theo nhịp bước chân cô đẹp động lòng người, anh chợt tỉnh lại:" Cuối cùng em vẫn chưa quen được người đó phải không?"
Giọng Giản Ngôn không lớn vọng lại đủ để cô nghe rõ từng câu chữ. Cả khung cảnh vội vã xung quanh cô dường như dừng lại chỉ có cảm xúc như bị quấy nhiễu liên tục gào thét cắn xé trái tim cô hoá thành từng giọt nước mắt đua nhau rơi xuống không ngừng. Cô mặc kệ câu hỏi của anh làm như không nghe thấy từng bước trầm ổn mà bước đi. Giống như một lần nữa cô không chịu cho bản thân mình một câu trả lời chính xác vậy.
Vệt nắng chiều cuối cùng cũng rời đi không để lại một chút dấu vết khiến cho khoảng cách này như bị bó buộc lại rất nặng nề. Anh nghĩ cô không nghe thấy , giữa dòng người tấp lập như vậy biết bao là tạp âm. Nhưng anh sai rồi, hình dáng nhỏ bé đó có chút run lên nhưng rất nhanh lại bước đi. Vậy là anh biết rồi.
Đợi cô đi xa, hồi lâu anh mới lên xe nhưng vẫn không quên ngoảnh lại nhìn về phía đó mong có thể tìm ra bóng hình cô để anh Nhung nhớ nhưng vô vọng, anh biết rất rõ đã chẳng còn ai ở đó cả. Giản Ngôn thở dài dựa đầu vào cửa xe, khẽ nhắm mắt che đi nỗi bi thương nơi anh, trong đầu cứ vẽ lên dòng chữ:" người đó vẫn ở đây, trong trái tim em." Tâm trạng anh không tốt. Anh không tin cũng không muốn tin, dù sao đây cũng chỉ là suy nghĩ riêng anh. Phải, Anh suy nghĩ quá nhiều rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.