Chương 6: Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
Hoàng Ngoc Vy
29/11/2016
Hết cả buổi, Cố Vy cũng dọn dẹp xong đồ đạc của mình vừa đúng Văn Tuyết gọi tới." Dì ạ."
" Đã dọn xong đồ chưa?"
" Cũng dọn đủ rồi ạ. Mà chìa khoá nhà con đưa cho Mục Quân một chìa, còn chìa dự phòng lát con đem qua cho dì."
" Được rồi. Ấy tới lượt tôi đi, đừng có ăn gian..."
Hình như Văn Tuyết cũng chả quan tâm tới lời cô nói cho lắm vẫn đang mải chơi trò may rủi với cờ bạc, mới nói được hai câu đã tắt máy. Cố Vy nhìn chiếc điện thoại đã tắt ngấm từ lâu lắc đầu bất lực.
Hôm nay cô dọn ra ngoài, trở về căn nhà khi xưa cô từng sống, căn nhà có mẹ có bố có Tư Bảo và cả cô. Hình ảnh gia đình bốn người như chưa từng phai mờ, chỉ cần ngoảnh lại là có thể nhìn thấy bao huyện náo luôn vò nát những kỉ niệm trong quá khứ.
Đa phần thời gian, Cố Vy sẽ sống một mình, vì Tư Bảo ở kí túc xá tại trường, cuối tuần mới có dịp về nhà, có khi không về.
Căn nhà không lớn chỉ có một phòng khách ba phòng ngủ một phòng bếp và phòng vệ sinh. Khi xưa có lẽ vì đông người nên khôg gian nhỏ này tương đối chật chội nên họ đã rời đi, lặng lẽ mà lãng quên.
Có lẽ không nhắc Cố Vy cũng sẽ không nhớ mãi cho tới khi Tư Bảo nói muốn về đây sống cô mới nhớ ra. Bây giờ hai chị em cô quay về căn nhà này, không biết có phải vì ít người hay không mà cô cảm thấy căn nhà như rộng ra đến trăm mét vuông đôi chút trống trải.
Một phòng cho cô, một phòng cho Tư Bảo còn phòng cuối là phòng luyện chơi piano- loại nhạc cụ cô luôn thích chơi cũng là âm thanh mà mẹ cô thích nghe nhất. Đã lâu cô không chơi lại, xung quanh đã phủ lên một lớp bụi mờ. Cô không ở đây vậy mà đồ đạc trong phòng vẫn vậy, vẫn in hằn lên trong tim cô. Trong phòng có rất nhiều tranh, tranh phong cảnh, tranh tĩnh vật đều có cả. Căn phòng lấy màu trắng làm chủ đạo. Rèm cửa là loại vải trắng mỏng, nhẹ nhàng tung bay trong gió. Phía chân tường xếp đầy những tranh và dụng cụ vẽ.
Cô đối mặt với những bức tranh đã được trang hoàng treo ngay ngắn trên tường không kìm được mà ngồi trước giá vẽ. Trên tấm vải vẽ trước mặt vẫn là những sắc màu nhạt nhoà. Những nét vẽ ngày một nhiều, bức tranh ngày càng rõ nét nhưng trái tim Cố Vy cũng theo từng nét đó mà dần bị bóp nát. Cuối cùng cô cũng thoả hiệp bỏ bút lông xuống lặng lẽ rời khỏi phòng. Nhìn lên đồng hồ cũng đã quá trưa, Cố Vy nhanh chóng rời khỏi nhà tới tìm Văn Tuyết.
Tới nơi, Cố Vy không muốn nán lại lâu nên chỉ nói vài câu đưa chìa khoá rồi về.
Ngồi trên xe bus Cố Vy luôn có thói quen nhìn ra bên ngoài, khung cảnh bên đường cứ lướt qua như một thước phim bị tua nhanh không kịp để lại cho cô một ấn tượng mạnh mẽ. Chuông điện thoại chợt reo, kéo Cố Vy đang thất thần trở về hiện thực, là của Lưu Vân.
" Có ca cấp cứu nào sao?" Nhận ra số điện thoại của Lưu Vân điều đầu tiên cô nghĩ tới là bệnh viện có cấp cứu. Cô nghĩ vậy cũng thường thôi vì bình thường cô có ngày nghỉ nào mà không nhận được điện thoại nói có cấp cứu chứ. Đang nghĩ hôm nay yên tĩnh thế? Cô còn đang thắc mắc đây.
" Này, tớ gọi cậu chỉ vì công việc thôi à? Phũ phàng thật đấy nhé!" Lưu Vân nghe câu đầu tiên của Cố Vy mà cạn lời không khỏi oán trách.
" Thôi được rồi, đùa chút thôi. Có chuyện gì à?"
" Tối nay cậu rảnh không? Có chuyện quan trong." Giọng Lưu Vân chợt vặn nhỏ đi, thần thần bí bí.
" Tối nay mình đi làm thêm, chuyện gì quan trọng thế?" Nghe giọng Lưu Vân như vậy Cố Vy có chút tò mò.
" Nam thần, đại thần... Bệnh viện mình có đại nam thần." Lưu Vân đang nói với giọng thủ thỉ nhỏ nhẹ chợt hét âm lên hại Cố Vy suýt nữa thủng màng nhĩ, phản xạ liền đưa điện thoại ra xa.
" Gì chứ, liên quan tới mình không?" Mấy vụ ' trai đẹp' này cô miễn dịch từ lâu rồi.
" Aigu, bạn hiền à bạn bị sao rồi? Ok, mây giai đẹp tôi hay nói không tính có thể tại cậu nghe nhiều nên bị chai lì rồi là lỗi của tôi. Nhưng cậu nghe này, người đại nam thần này không giống họ là đỉnh của đỉnh luôn ấy đẹp cực luôn. Tên...tên là gì ý nhỉ?" Hiếm khi thấy Lưu Vân dùng hết nước hết cái để khen một người đàn ông như vậy cho dù hôm nào cũng đôi ba câu nhắc về nam thần nhưng cũng chưa hôm nào thái quá như hôm nay. " À nhớ rồi, tên là Hoàng Thiên Vũ. Cha mạ ơi tên ngầu quá thể"
Hoàng Thiên Vũ...
Cái tên này một lần nữa được nhắc lại, một lần nữa phác hoạ nên gương mặt bao lâu nay dằn vặt trong cô. Đúng, cô đang đau đớn, đau tới nỗi tê liệt cả người hai tai ù đi không nghe rõ Lưu Vân đang luyên thuyên cái gì nữa.
" Này còn nghe không đó?... Này?" Đang cao hứng, Lưu Vân thấy đầu bên kia cứ im phăng phắc thì lấy làm lạ, gào to vào máy.
" Ừ vẫn nghe." Cố Vy đang cố bình tĩnh lại, bình tĩnh để phân biệt rõ hình ảnh đó, bình tĩnh để giấu đi nôi bi thương trong lòng.
" được rồi, cuối cùng cậu có đi không?" Thôi hết bệnh buôn chuyện đã lâu thành mãn tính, Lưu Vân chốt câu hỏi rất nghiêm túc.
" Để mình xem đã." Cố Vy buột miệng nói, không biết vì sao nữa, bình thường cô từ chối lâu rồi nhưng hôm nay thì khác cô đang phân vân.
Tại phòng tổng thống thuộc khu khách sạn lớn nhất thành phố.
" Thiên Vũ, sao anh lại làm vậy?..."
" Thiên Vũ, coi như em xin anh..."
" Em thất vọng về anh, nếu như nói ai xứng đáng nhất em sẽ luôn nói đó là anh nhưng đó là trước kia..."
Thiên Vũ bấy ngờ mở mắt, trán đã ướt sũng mồ hôi.
Là mơ.
Không khí trong phòng hơi lạnh, có lẽ là do máy lạnh bị anh hạ nhiệt độ xuống thấp quá. Cái lạnh như làm đông cứng khắp cơ thể Thiên Vũ. Giấc mơ đó vẫn chưa muốn rời đi cứ ám ảnh lấy tâm trí anh.
Hoàng Thiên Vũ cầm chiếc đồng hồ đeo tay lên xem giờ 6 rưỡi chiều. Anh bất giác thở dài, anh đã mơ lại giấc mơ đó lần thứ bao nhiêu rồi? Thiên Vũ lấy lại sức hất tung chiếc chăn lên rời khỏi giường uể oải đi tới phòng tắm thay đồ chuẩn bị ra ngoài.
Khu tổ chức buổi tiệc là nằm ở khách sạn gần biển khiến người ta cảm thấy mình vẫn cảm nhận được hơi thở của sự sầm uất nhưng vẫn toát lên vẻ thanh tịnh. Khi Cố Vy tới nơi thì bữa tiệc cũng đã băt đầu. Ánh đèn tím rực rỡ múa lượt khắp tới tận bờ biển. Nhuộm sáng cả một màn đêm.
Vốn dĩ là không định tới vì cô sợ đụng mặt Thiên Vũ nhưng trong lòng lại rất muốn biết tốt cuộc anh và Nguyên Vũ là như thế nào? Đấu tranh tư tưởng cả một ngày cô gần như sắp chết, đã từng không muốn đi có lẽ là không đủ can đảm nhưng cũng nhờ có Lưu Vân tốn không ít tiền điện thoại gọi cho cô trên dưới ba mươi cuộc cuối cùng là cô đã tới.
Thật ra cô biết rất rõ đây chỉ là một cái cớ cô tạo ra cho riêng mình, để bản thân có thể thanh thản tham gia bữa tiệc.
Từ trong đám đông Lưu Vân nhanh chóng nhận ra Cố Vy. Quả không hổ là mắt chim ưng liếc một cái đã nhận ra cô, Lưu Vân hớn hở chạy lại chỗ Cố Vy dang hai tay ôm cô hết sức thân tình trên người vương chút hương rượu vang hình như đã uống được kha khá , hào hứng nói:" Bảo bối, cục cưng cuối cùng cậu cũng tới. Sao hôm nay cậu đẹp vậy? Không để tôi đẹp với sao hả?" Nói rồi nhưng Lưu Vân vẫn cảm thấy có gì không đúng liền bổ dung thêm:" Không đúng, ngày nào cậu chả đẹp thế. Hì hì, không sao tôi hôm nay cũng đẹp."
Khó khăn lắm Cố Vy mới thoát khỏi móng vuốt của Lưu Vân an toàn. Chưa hết, Lưu Vân vẫn còn rất phấn khích liền kéo tay cô vào trong bữa tiệc. Quả thực không ít người tham gia bữa tiệc này có người cô quen có người cô không quen nhưng hầu hết ai cũng nhìn về phía cô.
Hôm nay Cố Vy ăn mặc rất giản dị, cô chỉ mặc một chiếc váy trắng trùng qua mắt cá chân hoạ tiết đơn giản chỉ là đường ren thêu ở chân váy cùng màu. Đặc biệt hơn là cô không đeo bất cứ trang sức nào vẫn đủ nổi bật giữa bao người như vậy. Có người nhìn cô bằng ánh măt ngưỡng mộ cũng có người nhìn cô bằng ánh mắt đố kỵ nhưng tất cả chi sảy ra trong im lặng len lỏi lấp trong góc khuất. Vừa đi Lưu Vân vừa ghé sát vào tai cô nói:"Mặc kệ họ đi, ghen ăn tức ở cai gì chứ không đẹp bằng cậu thì chê này chê nọ sao." Cố Vy biết nhưng cô cũng chẳng rảnh gì mà đi để ý những điều đó.
Lưu Vân đón lấy chiếc cooktail từ người phục vụ đưa cho cô một ly. Sau đó lại nhìn trộm xung quanh dò xét tìm ai đó hình như không thấy đâu nói nhỏ:" Nhân vật chính của bữa tiệc đâu rồi ta?"
" Này, cậu gặp người đó chưa? Làm gi mà sốt hết cả ruột lên thế?" Ngoài miệng Cố Vy nói vậy thôi chứ trong lòng vẫn đang cố gắng giữ cho tim mình thôi đập thình thịch nữa.
" Tất nhiên thấy rồi." Lưu Vân xoay người đón lấy đĩa hoa quả lên tay vừa ăn vừa giải thích ngắn gọn.
" Ở đâu?"
" Thì trên ảnh, trang mạng bệnh viện đăng đầy, ngày nào chả có trăm tấm là ít."
Trời ơi! Chưa nhìn thấy, thấy mỗi ảnh mà kể như thật ý.
" Cậu không hay lên mạng bệnh viện nên không biết đó thôi, bác sĩ Thiên Vũ nổi lắm đó hót hòn họt luôn. Ai cũng nói nhà bác sĩ giàu nhưng không kiêu, chăm chỉ tận tâm với nghề, ít nói cao lãnh lại hội tụ đầy đủ tiêu chuẩn làm ' sói ' nữa chứ. Ôi nghĩ thôi đủ ngất rồi." Trìm đắm trong mộng tưởng màu hồng của mình Lưu Vân cứ ngơ ngẩn. Hồi lâu sau mới tỉnh lại chợt quay sang nhìn chăng chằm vào Cố Vy hỏi:" Mà này tớ cứ cảm thấy anh ấy cứ giống Nguyên Vũ thế nào ấy. Không phân biệt được. Hay anh ấy là Nguyên Vũ thật nhỉ?"
" Sao có thể, một người là Nguyên Vũ một người là Thiên Vũ giống mỗi chữ Vũ thôi mà." Cố Vy nghe Lưu Vân nói cô cũng giật thót mình vội biện minh, phủ nhận. Cố Vy cũng biết câu nói này vô dụng thế nào không hiểu sao lại thốt ra nữa.
" aigu, cậu ngốc à chỉ là cái tên thôi đổi lúc nào chả được, tớ đang nói là cái mặt kia kìa."
" Đã dọn xong đồ chưa?"
" Cũng dọn đủ rồi ạ. Mà chìa khoá nhà con đưa cho Mục Quân một chìa, còn chìa dự phòng lát con đem qua cho dì."
" Được rồi. Ấy tới lượt tôi đi, đừng có ăn gian..."
Hình như Văn Tuyết cũng chả quan tâm tới lời cô nói cho lắm vẫn đang mải chơi trò may rủi với cờ bạc, mới nói được hai câu đã tắt máy. Cố Vy nhìn chiếc điện thoại đã tắt ngấm từ lâu lắc đầu bất lực.
Hôm nay cô dọn ra ngoài, trở về căn nhà khi xưa cô từng sống, căn nhà có mẹ có bố có Tư Bảo và cả cô. Hình ảnh gia đình bốn người như chưa từng phai mờ, chỉ cần ngoảnh lại là có thể nhìn thấy bao huyện náo luôn vò nát những kỉ niệm trong quá khứ.
Đa phần thời gian, Cố Vy sẽ sống một mình, vì Tư Bảo ở kí túc xá tại trường, cuối tuần mới có dịp về nhà, có khi không về.
Căn nhà không lớn chỉ có một phòng khách ba phòng ngủ một phòng bếp và phòng vệ sinh. Khi xưa có lẽ vì đông người nên khôg gian nhỏ này tương đối chật chội nên họ đã rời đi, lặng lẽ mà lãng quên.
Có lẽ không nhắc Cố Vy cũng sẽ không nhớ mãi cho tới khi Tư Bảo nói muốn về đây sống cô mới nhớ ra. Bây giờ hai chị em cô quay về căn nhà này, không biết có phải vì ít người hay không mà cô cảm thấy căn nhà như rộng ra đến trăm mét vuông đôi chút trống trải.
Một phòng cho cô, một phòng cho Tư Bảo còn phòng cuối là phòng luyện chơi piano- loại nhạc cụ cô luôn thích chơi cũng là âm thanh mà mẹ cô thích nghe nhất. Đã lâu cô không chơi lại, xung quanh đã phủ lên một lớp bụi mờ. Cô không ở đây vậy mà đồ đạc trong phòng vẫn vậy, vẫn in hằn lên trong tim cô. Trong phòng có rất nhiều tranh, tranh phong cảnh, tranh tĩnh vật đều có cả. Căn phòng lấy màu trắng làm chủ đạo. Rèm cửa là loại vải trắng mỏng, nhẹ nhàng tung bay trong gió. Phía chân tường xếp đầy những tranh và dụng cụ vẽ.
Cô đối mặt với những bức tranh đã được trang hoàng treo ngay ngắn trên tường không kìm được mà ngồi trước giá vẽ. Trên tấm vải vẽ trước mặt vẫn là những sắc màu nhạt nhoà. Những nét vẽ ngày một nhiều, bức tranh ngày càng rõ nét nhưng trái tim Cố Vy cũng theo từng nét đó mà dần bị bóp nát. Cuối cùng cô cũng thoả hiệp bỏ bút lông xuống lặng lẽ rời khỏi phòng. Nhìn lên đồng hồ cũng đã quá trưa, Cố Vy nhanh chóng rời khỏi nhà tới tìm Văn Tuyết.
Tới nơi, Cố Vy không muốn nán lại lâu nên chỉ nói vài câu đưa chìa khoá rồi về.
Ngồi trên xe bus Cố Vy luôn có thói quen nhìn ra bên ngoài, khung cảnh bên đường cứ lướt qua như một thước phim bị tua nhanh không kịp để lại cho cô một ấn tượng mạnh mẽ. Chuông điện thoại chợt reo, kéo Cố Vy đang thất thần trở về hiện thực, là của Lưu Vân.
" Có ca cấp cứu nào sao?" Nhận ra số điện thoại của Lưu Vân điều đầu tiên cô nghĩ tới là bệnh viện có cấp cứu. Cô nghĩ vậy cũng thường thôi vì bình thường cô có ngày nghỉ nào mà không nhận được điện thoại nói có cấp cứu chứ. Đang nghĩ hôm nay yên tĩnh thế? Cô còn đang thắc mắc đây.
" Này, tớ gọi cậu chỉ vì công việc thôi à? Phũ phàng thật đấy nhé!" Lưu Vân nghe câu đầu tiên của Cố Vy mà cạn lời không khỏi oán trách.
" Thôi được rồi, đùa chút thôi. Có chuyện gì à?"
" Tối nay cậu rảnh không? Có chuyện quan trong." Giọng Lưu Vân chợt vặn nhỏ đi, thần thần bí bí.
" Tối nay mình đi làm thêm, chuyện gì quan trọng thế?" Nghe giọng Lưu Vân như vậy Cố Vy có chút tò mò.
" Nam thần, đại thần... Bệnh viện mình có đại nam thần." Lưu Vân đang nói với giọng thủ thỉ nhỏ nhẹ chợt hét âm lên hại Cố Vy suýt nữa thủng màng nhĩ, phản xạ liền đưa điện thoại ra xa.
" Gì chứ, liên quan tới mình không?" Mấy vụ ' trai đẹp' này cô miễn dịch từ lâu rồi.
" Aigu, bạn hiền à bạn bị sao rồi? Ok, mây giai đẹp tôi hay nói không tính có thể tại cậu nghe nhiều nên bị chai lì rồi là lỗi của tôi. Nhưng cậu nghe này, người đại nam thần này không giống họ là đỉnh của đỉnh luôn ấy đẹp cực luôn. Tên...tên là gì ý nhỉ?" Hiếm khi thấy Lưu Vân dùng hết nước hết cái để khen một người đàn ông như vậy cho dù hôm nào cũng đôi ba câu nhắc về nam thần nhưng cũng chưa hôm nào thái quá như hôm nay. " À nhớ rồi, tên là Hoàng Thiên Vũ. Cha mạ ơi tên ngầu quá thể"
Hoàng Thiên Vũ...
Cái tên này một lần nữa được nhắc lại, một lần nữa phác hoạ nên gương mặt bao lâu nay dằn vặt trong cô. Đúng, cô đang đau đớn, đau tới nỗi tê liệt cả người hai tai ù đi không nghe rõ Lưu Vân đang luyên thuyên cái gì nữa.
" Này còn nghe không đó?... Này?" Đang cao hứng, Lưu Vân thấy đầu bên kia cứ im phăng phắc thì lấy làm lạ, gào to vào máy.
" Ừ vẫn nghe." Cố Vy đang cố bình tĩnh lại, bình tĩnh để phân biệt rõ hình ảnh đó, bình tĩnh để giấu đi nôi bi thương trong lòng.
" được rồi, cuối cùng cậu có đi không?" Thôi hết bệnh buôn chuyện đã lâu thành mãn tính, Lưu Vân chốt câu hỏi rất nghiêm túc.
" Để mình xem đã." Cố Vy buột miệng nói, không biết vì sao nữa, bình thường cô từ chối lâu rồi nhưng hôm nay thì khác cô đang phân vân.
Tại phòng tổng thống thuộc khu khách sạn lớn nhất thành phố.
" Thiên Vũ, sao anh lại làm vậy?..."
" Thiên Vũ, coi như em xin anh..."
" Em thất vọng về anh, nếu như nói ai xứng đáng nhất em sẽ luôn nói đó là anh nhưng đó là trước kia..."
Thiên Vũ bấy ngờ mở mắt, trán đã ướt sũng mồ hôi.
Là mơ.
Không khí trong phòng hơi lạnh, có lẽ là do máy lạnh bị anh hạ nhiệt độ xuống thấp quá. Cái lạnh như làm đông cứng khắp cơ thể Thiên Vũ. Giấc mơ đó vẫn chưa muốn rời đi cứ ám ảnh lấy tâm trí anh.
Hoàng Thiên Vũ cầm chiếc đồng hồ đeo tay lên xem giờ 6 rưỡi chiều. Anh bất giác thở dài, anh đã mơ lại giấc mơ đó lần thứ bao nhiêu rồi? Thiên Vũ lấy lại sức hất tung chiếc chăn lên rời khỏi giường uể oải đi tới phòng tắm thay đồ chuẩn bị ra ngoài.
Khu tổ chức buổi tiệc là nằm ở khách sạn gần biển khiến người ta cảm thấy mình vẫn cảm nhận được hơi thở của sự sầm uất nhưng vẫn toát lên vẻ thanh tịnh. Khi Cố Vy tới nơi thì bữa tiệc cũng đã băt đầu. Ánh đèn tím rực rỡ múa lượt khắp tới tận bờ biển. Nhuộm sáng cả một màn đêm.
Vốn dĩ là không định tới vì cô sợ đụng mặt Thiên Vũ nhưng trong lòng lại rất muốn biết tốt cuộc anh và Nguyên Vũ là như thế nào? Đấu tranh tư tưởng cả một ngày cô gần như sắp chết, đã từng không muốn đi có lẽ là không đủ can đảm nhưng cũng nhờ có Lưu Vân tốn không ít tiền điện thoại gọi cho cô trên dưới ba mươi cuộc cuối cùng là cô đã tới.
Thật ra cô biết rất rõ đây chỉ là một cái cớ cô tạo ra cho riêng mình, để bản thân có thể thanh thản tham gia bữa tiệc.
Từ trong đám đông Lưu Vân nhanh chóng nhận ra Cố Vy. Quả không hổ là mắt chim ưng liếc một cái đã nhận ra cô, Lưu Vân hớn hở chạy lại chỗ Cố Vy dang hai tay ôm cô hết sức thân tình trên người vương chút hương rượu vang hình như đã uống được kha khá , hào hứng nói:" Bảo bối, cục cưng cuối cùng cậu cũng tới. Sao hôm nay cậu đẹp vậy? Không để tôi đẹp với sao hả?" Nói rồi nhưng Lưu Vân vẫn cảm thấy có gì không đúng liền bổ dung thêm:" Không đúng, ngày nào cậu chả đẹp thế. Hì hì, không sao tôi hôm nay cũng đẹp."
Khó khăn lắm Cố Vy mới thoát khỏi móng vuốt của Lưu Vân an toàn. Chưa hết, Lưu Vân vẫn còn rất phấn khích liền kéo tay cô vào trong bữa tiệc. Quả thực không ít người tham gia bữa tiệc này có người cô quen có người cô không quen nhưng hầu hết ai cũng nhìn về phía cô.
Hôm nay Cố Vy ăn mặc rất giản dị, cô chỉ mặc một chiếc váy trắng trùng qua mắt cá chân hoạ tiết đơn giản chỉ là đường ren thêu ở chân váy cùng màu. Đặc biệt hơn là cô không đeo bất cứ trang sức nào vẫn đủ nổi bật giữa bao người như vậy. Có người nhìn cô bằng ánh măt ngưỡng mộ cũng có người nhìn cô bằng ánh mắt đố kỵ nhưng tất cả chi sảy ra trong im lặng len lỏi lấp trong góc khuất. Vừa đi Lưu Vân vừa ghé sát vào tai cô nói:"Mặc kệ họ đi, ghen ăn tức ở cai gì chứ không đẹp bằng cậu thì chê này chê nọ sao." Cố Vy biết nhưng cô cũng chẳng rảnh gì mà đi để ý những điều đó.
Lưu Vân đón lấy chiếc cooktail từ người phục vụ đưa cho cô một ly. Sau đó lại nhìn trộm xung quanh dò xét tìm ai đó hình như không thấy đâu nói nhỏ:" Nhân vật chính của bữa tiệc đâu rồi ta?"
" Này, cậu gặp người đó chưa? Làm gi mà sốt hết cả ruột lên thế?" Ngoài miệng Cố Vy nói vậy thôi chứ trong lòng vẫn đang cố gắng giữ cho tim mình thôi đập thình thịch nữa.
" Tất nhiên thấy rồi." Lưu Vân xoay người đón lấy đĩa hoa quả lên tay vừa ăn vừa giải thích ngắn gọn.
" Ở đâu?"
" Thì trên ảnh, trang mạng bệnh viện đăng đầy, ngày nào chả có trăm tấm là ít."
Trời ơi! Chưa nhìn thấy, thấy mỗi ảnh mà kể như thật ý.
" Cậu không hay lên mạng bệnh viện nên không biết đó thôi, bác sĩ Thiên Vũ nổi lắm đó hót hòn họt luôn. Ai cũng nói nhà bác sĩ giàu nhưng không kiêu, chăm chỉ tận tâm với nghề, ít nói cao lãnh lại hội tụ đầy đủ tiêu chuẩn làm ' sói ' nữa chứ. Ôi nghĩ thôi đủ ngất rồi." Trìm đắm trong mộng tưởng màu hồng của mình Lưu Vân cứ ngơ ngẩn. Hồi lâu sau mới tỉnh lại chợt quay sang nhìn chăng chằm vào Cố Vy hỏi:" Mà này tớ cứ cảm thấy anh ấy cứ giống Nguyên Vũ thế nào ấy. Không phân biệt được. Hay anh ấy là Nguyên Vũ thật nhỉ?"
" Sao có thể, một người là Nguyên Vũ một người là Thiên Vũ giống mỗi chữ Vũ thôi mà." Cố Vy nghe Lưu Vân nói cô cũng giật thót mình vội biện minh, phủ nhận. Cố Vy cũng biết câu nói này vô dụng thế nào không hiểu sao lại thốt ra nữa.
" aigu, cậu ngốc à chỉ là cái tên thôi đổi lúc nào chả được, tớ đang nói là cái mặt kia kìa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.