Chương 11
Tô Du Bính
12/01/2022
Dù cho tình thế hiểm nguy tận cùng, cũng quyết không giơ tay đầu hàng.
A Bảo xin phép đi vệ sinh.
Ấn Huyền đồng ý.
A Bảo xách túi đi vệ sinh.
Ấn Huyền: "?"
A Bảo nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Hôm nay em đến ngày!"
Ấn Huyền: "..."
A Bảo đậy nắp bồn cầu, ngồi lên, lấy ra giấy bùa vàng trong túi, múa bút thành văn. Thời điểm nguy nan, tiềm năng con người là vô hạn. Mỗi đáp án đã từng mông lung, mơ hồ, thật mà như giả bỗng trở nên sâu đậm rõ ràng trong đầu, A Bảo hận không thể hóa thành con rết, sinh ra mấy chục tay để vẽ.
Mười phút...
Hai mươi phút...
Nửa giờ qua đi, Ấn Huyền gõ cửa nhà vệ sinh.
A Bảo khẩn trương run tay, ngòi bút vung ra ngoài viền giấy vẽ bùa.
"Em bị đau bụng!"
Ấn Huyền hình như thở dài: "Ngày kia nộp bài tập cũng được."
...
Sau một tiếng xả nước, A Bảo cười hì hì đi ra.
Ấn Huyền đứng ở cửa nhìn cậu.
Thôi toang! Trúng kế rồi!
A Bảo tươi cười chậm rãi: "Hôm nay chính là "ngày kia"?" Bàng quang dưới áp lực tinh thần, vận hành một cách thần tốc.
Ấn Huyền nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu: "Ngủ sớm đi em."
Tổ sư gia dịu dàng đẹp mê hồn — cộng thêm vô vàn điểm tuyệt mỹ.
A Bảo cơ hồ đắm mình trong ánh mắt ấy.
Có người từng hỏi, tình yêu là gì?
Sẽ có người trả lời như vậy: Đó là khi người ấy dịu dàng nhìn bạn, bạn cảm thấy mãn nguyện như có được cả thế giới.
A Bảo không biết có được cả thế giới là cảm giác gì, nhưng mà, cậu đang thật sự rất mãn nguyện.
Cậu đầu hàng — ngoan ngoãn đi theo Tổ sư gia vào phòng, lên giường...
Ngày hôm sau.
Ấn Huyền cũng rất thỏa mãn.
Hai người nằm đến giữa trưa mới chậm chạp rời giường, Thương Lộ Lộ đã gọi vài cuộc điện thoại nội tuyến.
A Bảo sắp xếp kĩ càng lịch trình hôm nay:
Trước tiên cùng Tổ sư gia đi Quách Trang Lão Tửu ăn cơm trưa, rồi đi đào thi thể ở Quách Trang, thuận tiện dạo rừng đào với Tổ sư gia, hưởng thụ thời gian lãng mạn, sau đó dẫn Tổ sư gia đi xem Tàng Thư Các của Quách Trang, buổi tối về khách sạn Hâm Hải dùng cơm. Sau khi ăn xong thì tản bộ dưới ánh trăng.
Thương Lộ Lộ xin vào tổ đội.
A Bảo không chút do dự từ chối: "Có một chuyện quan trọng hơn cần em đi làm."
Thương Lộ Lộ lòng đầy trách nhiệm bùng nổ: "Chuyện gì anh?"
A Bảo nói: "Đi báo cảnh sát với Lê Kỳ, kéo dài sự chú ý của họ đối với vụ án Khâu Mẫn."
Thương Lộ Lộ nghi ngờ mà nói: "Chuyện này một mình Lê Kỳ làm được mà." Khó có được cơ hội gặp gỡ vị nhân vật truyền kỳ này, cô muốn học tập, không muốn bỏ lỡ.
A Bảo cười đến ý tứ sâu xa: "Có những việc mà một người làm được, hai người cũng làm được; có một số việc chỉ hai người làm được, thêm người thứ ba là hỏng hết."
...
Thương Lộ Lộ cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, tự giác rút nguồn điện cắm bóng đèn: "À thì, buổi tối trưởng thôn mời đến ăn cơm, anh em mình cùng đi nhé?"
Cô mà không nhắc tới, A Bảo cũng quên mất chuyện này: "Tất nhiên rồi. Phải có người để ý ông ta chứ."
Thương Lộ Lộ: "..."
Ngày hôm nay vẫn là khung cảnh tuyệt đẹp như trước.
Làn gió nhè nhẹ thổi qua mang đến hương cỏ cây thoang thoảng đặc trưng chỉ có ở núi rừng, người nóng vội ngửi được hương vị này cũng nhịn không được mà muốn thả chậm bước chân, học cách hưởng thụ cuộc sống hoà mình cùng thiên nhiên hoang dã.
Trải qua một đêm chiến đấu kịch liệt, cửa sau của A Bảo bị chà đạp hết sức, thân phận Ấn Huyền đã đổi từ "thầy chủ nhiệm" thành "bạn trai", bài tập gì đó, vứt hết đê.
Cậu duỗi thẳng sống lưng, tinh thần sảng khoái, ngông nghênh đi giữa đường nhỏ lên núi.
Quách Trang ở đằng trước, khi đó thoạt nhìn quỷ dị khó lường, ngàn cảnh hung hiểm, hôm nay lại như mang vẻ đẹp toả sáng lạ thường.
A Bảo quen cửa quen nẻo xuyên qua mấy cánh cửa, đi vào rừng hoa đào.
Quay đầu thấy trên tóc bạc của Ấn Huyền vương một cánh hoa đào, ánh mắt khẽ lướt, xinh đẹp như tiên giáng trần, trong đầu cậu vô thức hiện lên một câu: Hoa đào ánh đỏ má hồng, người đàn ông này là chồng của ta*.
Ấn Huyền nhìn bóng cây tính toán vị trí, đến trước một thân cây.
Cây đào này so với mấy cây đào khác, cành trọc trơ trụi, hoa lá ủ rũ, hình như bị mắc bệnh gì đó.
Ấn Huyền nói: "Đào đi."
A Bảo vỗ đầu: "... Em quên mang dụng cụ rồi."
Ấn Huyền nói: "Dùng bùa Lôi Oanh."
...
Bùa Lôi Oanh nghe oanh ghê.
A Bảo cắn móng tay lâm vào trạng thái trầm tư.
Ấn Huyền nhắc nhở cậu: "Bài tập ngày thứ tư có."
A Bảo: "..." Hoá ra cái hố "Ngày kia nộp bài tập" chờ mình ở đây.
Ấn Huyền cũng không vội, đứng ở một bên, bình lặng nhìn cậu.
Lẳng lặng đứng nhìn còn áp lực hơn so với thúc giục.
A Bảo cúi đầu nhận lỗi: "Tổ sư gia, em xin lỗi, em chưa chăm chỉ làm bài tập."
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng than nhẹ. Không trách cứ so với trách cứ càng làm cho người ta áy náy hơn.
Trước kia không học tập tốt, còn có thể đổ cho hồn phách không đầy đủ, hiện giờ muốn lấy cớ cũng không có.
Có khi nào trong lòng Tổ sư gia thích Đinh Côi Bảo tách ra từ ba hồn bảy phách của mình hơn không?
Nghĩ đến khả năng này, cậu không thể thở nổi.
Một bàn tay đặt trên đỉnh đầu cậu, nhẹ nhàng mà xoa xoa.
A Bảo ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt bất đắc dĩ của Ấn Huyền.
Ấn Huyền nói: "Em lấy lá bùa và bút chu sa ra."
A Bảo im lặng đưa qua.
Ấn Huyền không cầm mà vòng đến phía sau cậu, một tay dán lá bùa lên thân cây đào, một tay cầm tay cậu, nhẹ nhàng đặt bút.
Chú văn dưới ngòi bút hạ xuống dần dần thành hình, mỗi một nét bút giống như dao khắc xẹt qua trong đầu. Khoảnh khắc thu bút, chú văn kia đã in đậm vào trong trí nhớ cậu, mở mắt nhắm mắt cũng có thể thấy rõ ràng.
A Bảo ngạc nhiên nói: "Em nhớ kỹ rồi!" Không đợi Ấn Huyền mở miệng, cậu đã tự vẽ lại một tấm.
Trong mắt Ấn Huyền mang chút ý cười: "Em giỏi lắm."
A Bảo phấn khích: "Em thử xem." Nói rồi lui ra phía sau một bước, nện hoàng phù xuống mặt đất, chỉ nghe "đoàng" một tiếng, bùn đất bị nổ văng tung toé, lộ ra một cái hố nhỏ gần nửa mét vuông.
Nhìn thấy hố, sau khi xem xét kỹ càng cậu hỏi: "Liệu có tổn hại đến thi thể không?"
"Không." Ấn Huyền nói, "Thi thể không chôn ở chỗ này."
A Bảo: "?"
Ấn Huyền đi về hướng đông mười hai mét, thấy giữa mấy cái cây có một mảng đất có dấu vết đào bới. Hắn bẻ xuống một cành đào, bới vài cái trên mặt đất, lộ ra một cỗ thi thể.
Trên thi thể dán bùa, cũng không bốc mùi hôi.
Nhưng mà...
A Bảo "khiêm tốn học hỏi": "Cho nên căn bản là không cần dùng đến bùa Lôi Oanh ạ?"
Ấn Huyền lộ ra một nụ cười mỉm hiếm có.
A Bảo: "..."
Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Bị lừa thì làm sao?
Thì là chân ái đó!
Ấn Huyền nói: "Em vẫn phải làm bài tập."
A Bảo ra sức gật đầu. Tổ sư gia nói cái gì cũng đúng!
Ấn Huyền không nói, nhìn cậu.
A Bảo vỗ ngực biểu thị quyết tâm: "Em bảo đảm sẽ học hành cẩn thận! Chuyện không mở được cổng địa phủ như ngày hôm qua tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa!"
Ấn Huyền nói: "Không trách em."
A Bảo cảm động đến nước mắt gần rơi như mưa.
Ấn Huyền nói: "Lối vào địa phủ đã bị kết giới chặn lại."
...
A Bảo: "?!"
Ấn Huyền nói: "Người dân trong thôn kia nghe được tiếng sấm, ao lại chứa đầy nước một cách khó hiểu, rất có thể là do có người làm phép tạo mưa gió."
A Bảo: "..." Nước ao thôn Thường Nhạc quả nhiên rất sâu.
Sau đó, tâm nguyện dạo quanh rừng đào cùng Tổ sư gia của cậu cũng được thực hiện.
A Bảo đi theo Ấn Huyền vòng tới vòng lui, lòng và lòng vòng, đi quanh đi co trong rừng đào...
"Tổ sư gia, chúng ta phải đi đến khi nào?" A Bảo đã sắp nhận biết được hết mỗi một cây đào trong rừng, "Mấy cái cây này rốt cuộc có vấn đề gì?"
Ấn Huyền nói: "Có một vấn đề."
A Bảo tò mò: "Sao?"
"Ngày đó Thương Lộ Lộ thấy được cây đào khổng lồ ở đâu."
"... Ủa?"
A Bảo đứng ở rừng đào, đưa mắt nhìn bốn bề xung quanh, thoáng có thể thấy núi xanh nơi xa xa, nào có một cây đào cao lớn che trời như hạc trong bầy gà?
Đến chừng ba giờ chiều, Thương Lộ Lộ và Lê Kỳ mới đưa cảnh sát Vương đến.
Thi thể Khâu Mẫn được mang đi.
Cảnh sát Vương biết bọn họ phải đến nhà trưởng thôn ăn cơm, khéo léo ám chỉ: "Mọi người tới thôn nhiều ngày rồi, việc nên làm chắc đều xong hết rồi nhỉ? Về nhà sớm đi. Vừa lúc tôi phải về đồn công an, chúng ta cùng nhau đi. Từ chối một bữa cơm của trưởng thôn cũng không phải chuyện xấu."
A Bảo nói: "Ông ta còn phải thanh toán tiền cho tôi."
...
Thế thì không còn cách nào khác.
Cảnh sát Vương đành dặn dò bọn họ, gặp chuyện đừng xúc động, ngày mai kia anh còn phải tới thôn một chuyến, có chuyện gì chờ anh tới lại nói.
Nhóm người A Bảo xuống núi, mới vừa về khách sạn tắm rửa một chút, trưởng thôn đã tự tới cửa đón.
Đột nhiên nhiều thêm một người đàn ông tóc bạc, trưởng thôn có chút cảnh giác, trong giọng điệu ẩn chứa nghi vấn.
A Bảo giới thiệu ngắn gọn: "Bạn trai tôi."
Trưởng thôn: "..."
Đến khi ngồi xuống ghế ăn cơm, trưởng thôn cố ý ngồi vào bên cạnh Thương Lộ Lộ, kéo giãn khoảng cách với A Bảo và Ấn Huyền.
A Bảo tỏ vẻ hài lòng với sự biết điều của ông ta.
Chuyện đại sư có bạn trai, đối với trưởng thôn là một đả kích lớn làm đánh mất hết nhẫn nại không còn thừa lại bao nhiêu của ông ta dành cho bọn họ, đồ ăn còn chưa dọn lên hết, đã bắt đầu hạ lệnh đuổi khách, hùng hổ doạ người hỏi bọn họ khi nào rời đi.
A Bảo nói đám cưới minh hôn mới làm được một nửa, cảm thấy ái ngại, muốn ở lại tìm cách đền bù cho phải.
Trưởng thôn vung tay: "Chuyện này cậu không cần quản. Dù sao cô dâu cũng đã đưa vào cửa, cái khác không liên quan đến cậu!"
"Vậy còn tiền..."
Thôn trưởng quăng ngay cái phong bì thật dày cho cậu: "Chuyện xảy ra ở nơi đây, ra bên ngoài cậu đừng nói linh tinh." Trong phong bì còn kèm khoản tiền bịt miệng.
A Bảo vừa lòng nhận tiền, sau đó cười tủm tỉm nói, rừng hoa đào thôn Thường Nhạc đẹp quá, muốn ở lại thêm mấy ngày.
Trưởng thôn cho rằng cậu lật lọng chơi mình, rốt cuộc không kìm nén được, hăm doạ: "Đại sư hẳn là biết gần đây trong thôn không yên ổn nhỉ? Người ngoài ở chỗ này càng không an toàn, xảy ra chuyện gì thì không ai nhặt xác cho đâu!"
A Bảo điềm tĩnh nói: "Yên tâm, tôi mua bảo hiểm rồi."
Trưởng thôn cười lạnh nói: "Người chết rồi, tiền cho quỷ dùng à?"
A Bảo nói: "Thì đúng là cho quỷ dùng mờ. Tôi hối lộ quỷ sai, đầu thai kiếp khác tốt hơn."
Trưởng thôn đập bàn: "Đại sư quyết tâm muốn xen vào việc của người khác?"
A Bảo nói: "Đã nhận tiền thì phải giúp cho chót, tôi cũng là vì giữ gìn chữ tín của tôi thôi."
Trưởng thôn nhìn cậu chòng chọc, ánh mắt ác độc gần như biến thành dao sắc, hung hăng quát: "Hôm nay nói lời này, ngày mai mấy cô cậu đừng hối hận!"
A Bảo xin phép đi vệ sinh.
Ấn Huyền đồng ý.
A Bảo xách túi đi vệ sinh.
Ấn Huyền: "?"
A Bảo nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Hôm nay em đến ngày!"
Ấn Huyền: "..."
A Bảo đậy nắp bồn cầu, ngồi lên, lấy ra giấy bùa vàng trong túi, múa bút thành văn. Thời điểm nguy nan, tiềm năng con người là vô hạn. Mỗi đáp án đã từng mông lung, mơ hồ, thật mà như giả bỗng trở nên sâu đậm rõ ràng trong đầu, A Bảo hận không thể hóa thành con rết, sinh ra mấy chục tay để vẽ.
Mười phút...
Hai mươi phút...
Nửa giờ qua đi, Ấn Huyền gõ cửa nhà vệ sinh.
A Bảo khẩn trương run tay, ngòi bút vung ra ngoài viền giấy vẽ bùa.
"Em bị đau bụng!"
Ấn Huyền hình như thở dài: "Ngày kia nộp bài tập cũng được."
...
Sau một tiếng xả nước, A Bảo cười hì hì đi ra.
Ấn Huyền đứng ở cửa nhìn cậu.
Thôi toang! Trúng kế rồi!
A Bảo tươi cười chậm rãi: "Hôm nay chính là "ngày kia"?" Bàng quang dưới áp lực tinh thần, vận hành một cách thần tốc.
Ấn Huyền nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu: "Ngủ sớm đi em."
Tổ sư gia dịu dàng đẹp mê hồn — cộng thêm vô vàn điểm tuyệt mỹ.
A Bảo cơ hồ đắm mình trong ánh mắt ấy.
Có người từng hỏi, tình yêu là gì?
Sẽ có người trả lời như vậy: Đó là khi người ấy dịu dàng nhìn bạn, bạn cảm thấy mãn nguyện như có được cả thế giới.
A Bảo không biết có được cả thế giới là cảm giác gì, nhưng mà, cậu đang thật sự rất mãn nguyện.
Cậu đầu hàng — ngoan ngoãn đi theo Tổ sư gia vào phòng, lên giường...
Ngày hôm sau.
Ấn Huyền cũng rất thỏa mãn.
Hai người nằm đến giữa trưa mới chậm chạp rời giường, Thương Lộ Lộ đã gọi vài cuộc điện thoại nội tuyến.
A Bảo sắp xếp kĩ càng lịch trình hôm nay:
Trước tiên cùng Tổ sư gia đi Quách Trang Lão Tửu ăn cơm trưa, rồi đi đào thi thể ở Quách Trang, thuận tiện dạo rừng đào với Tổ sư gia, hưởng thụ thời gian lãng mạn, sau đó dẫn Tổ sư gia đi xem Tàng Thư Các của Quách Trang, buổi tối về khách sạn Hâm Hải dùng cơm. Sau khi ăn xong thì tản bộ dưới ánh trăng.
Thương Lộ Lộ xin vào tổ đội.
A Bảo không chút do dự từ chối: "Có một chuyện quan trọng hơn cần em đi làm."
Thương Lộ Lộ lòng đầy trách nhiệm bùng nổ: "Chuyện gì anh?"
A Bảo nói: "Đi báo cảnh sát với Lê Kỳ, kéo dài sự chú ý của họ đối với vụ án Khâu Mẫn."
Thương Lộ Lộ nghi ngờ mà nói: "Chuyện này một mình Lê Kỳ làm được mà." Khó có được cơ hội gặp gỡ vị nhân vật truyền kỳ này, cô muốn học tập, không muốn bỏ lỡ.
A Bảo cười đến ý tứ sâu xa: "Có những việc mà một người làm được, hai người cũng làm được; có một số việc chỉ hai người làm được, thêm người thứ ba là hỏng hết."
...
Thương Lộ Lộ cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, tự giác rút nguồn điện cắm bóng đèn: "À thì, buổi tối trưởng thôn mời đến ăn cơm, anh em mình cùng đi nhé?"
Cô mà không nhắc tới, A Bảo cũng quên mất chuyện này: "Tất nhiên rồi. Phải có người để ý ông ta chứ."
Thương Lộ Lộ: "..."
Ngày hôm nay vẫn là khung cảnh tuyệt đẹp như trước.
Làn gió nhè nhẹ thổi qua mang đến hương cỏ cây thoang thoảng đặc trưng chỉ có ở núi rừng, người nóng vội ngửi được hương vị này cũng nhịn không được mà muốn thả chậm bước chân, học cách hưởng thụ cuộc sống hoà mình cùng thiên nhiên hoang dã.
Trải qua một đêm chiến đấu kịch liệt, cửa sau của A Bảo bị chà đạp hết sức, thân phận Ấn Huyền đã đổi từ "thầy chủ nhiệm" thành "bạn trai", bài tập gì đó, vứt hết đê.
Cậu duỗi thẳng sống lưng, tinh thần sảng khoái, ngông nghênh đi giữa đường nhỏ lên núi.
Quách Trang ở đằng trước, khi đó thoạt nhìn quỷ dị khó lường, ngàn cảnh hung hiểm, hôm nay lại như mang vẻ đẹp toả sáng lạ thường.
A Bảo quen cửa quen nẻo xuyên qua mấy cánh cửa, đi vào rừng hoa đào.
Quay đầu thấy trên tóc bạc của Ấn Huyền vương một cánh hoa đào, ánh mắt khẽ lướt, xinh đẹp như tiên giáng trần, trong đầu cậu vô thức hiện lên một câu: Hoa đào ánh đỏ má hồng, người đàn ông này là chồng của ta*.
Ấn Huyền nhìn bóng cây tính toán vị trí, đến trước một thân cây.
Cây đào này so với mấy cây đào khác, cành trọc trơ trụi, hoa lá ủ rũ, hình như bị mắc bệnh gì đó.
Ấn Huyền nói: "Đào đi."
A Bảo vỗ đầu: "... Em quên mang dụng cụ rồi."
Ấn Huyền nói: "Dùng bùa Lôi Oanh."
...
Bùa Lôi Oanh nghe oanh ghê.
A Bảo cắn móng tay lâm vào trạng thái trầm tư.
Ấn Huyền nhắc nhở cậu: "Bài tập ngày thứ tư có."
A Bảo: "..." Hoá ra cái hố "Ngày kia nộp bài tập" chờ mình ở đây.
Ấn Huyền cũng không vội, đứng ở một bên, bình lặng nhìn cậu.
Lẳng lặng đứng nhìn còn áp lực hơn so với thúc giục.
A Bảo cúi đầu nhận lỗi: "Tổ sư gia, em xin lỗi, em chưa chăm chỉ làm bài tập."
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng than nhẹ. Không trách cứ so với trách cứ càng làm cho người ta áy náy hơn.
Trước kia không học tập tốt, còn có thể đổ cho hồn phách không đầy đủ, hiện giờ muốn lấy cớ cũng không có.
Có khi nào trong lòng Tổ sư gia thích Đinh Côi Bảo tách ra từ ba hồn bảy phách của mình hơn không?
Nghĩ đến khả năng này, cậu không thể thở nổi.
Một bàn tay đặt trên đỉnh đầu cậu, nhẹ nhàng mà xoa xoa.
A Bảo ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt bất đắc dĩ của Ấn Huyền.
Ấn Huyền nói: "Em lấy lá bùa và bút chu sa ra."
A Bảo im lặng đưa qua.
Ấn Huyền không cầm mà vòng đến phía sau cậu, một tay dán lá bùa lên thân cây đào, một tay cầm tay cậu, nhẹ nhàng đặt bút.
Chú văn dưới ngòi bút hạ xuống dần dần thành hình, mỗi một nét bút giống như dao khắc xẹt qua trong đầu. Khoảnh khắc thu bút, chú văn kia đã in đậm vào trong trí nhớ cậu, mở mắt nhắm mắt cũng có thể thấy rõ ràng.
A Bảo ngạc nhiên nói: "Em nhớ kỹ rồi!" Không đợi Ấn Huyền mở miệng, cậu đã tự vẽ lại một tấm.
Trong mắt Ấn Huyền mang chút ý cười: "Em giỏi lắm."
A Bảo phấn khích: "Em thử xem." Nói rồi lui ra phía sau một bước, nện hoàng phù xuống mặt đất, chỉ nghe "đoàng" một tiếng, bùn đất bị nổ văng tung toé, lộ ra một cái hố nhỏ gần nửa mét vuông.
Nhìn thấy hố, sau khi xem xét kỹ càng cậu hỏi: "Liệu có tổn hại đến thi thể không?"
"Không." Ấn Huyền nói, "Thi thể không chôn ở chỗ này."
A Bảo: "?"
Ấn Huyền đi về hướng đông mười hai mét, thấy giữa mấy cái cây có một mảng đất có dấu vết đào bới. Hắn bẻ xuống một cành đào, bới vài cái trên mặt đất, lộ ra một cỗ thi thể.
Trên thi thể dán bùa, cũng không bốc mùi hôi.
Nhưng mà...
A Bảo "khiêm tốn học hỏi": "Cho nên căn bản là không cần dùng đến bùa Lôi Oanh ạ?"
Ấn Huyền lộ ra một nụ cười mỉm hiếm có.
A Bảo: "..."
Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Bị lừa thì làm sao?
Thì là chân ái đó!
Ấn Huyền nói: "Em vẫn phải làm bài tập."
A Bảo ra sức gật đầu. Tổ sư gia nói cái gì cũng đúng!
Ấn Huyền không nói, nhìn cậu.
A Bảo vỗ ngực biểu thị quyết tâm: "Em bảo đảm sẽ học hành cẩn thận! Chuyện không mở được cổng địa phủ như ngày hôm qua tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa!"
Ấn Huyền nói: "Không trách em."
A Bảo cảm động đến nước mắt gần rơi như mưa.
Ấn Huyền nói: "Lối vào địa phủ đã bị kết giới chặn lại."
...
A Bảo: "?!"
Ấn Huyền nói: "Người dân trong thôn kia nghe được tiếng sấm, ao lại chứa đầy nước một cách khó hiểu, rất có thể là do có người làm phép tạo mưa gió."
A Bảo: "..." Nước ao thôn Thường Nhạc quả nhiên rất sâu.
Sau đó, tâm nguyện dạo quanh rừng đào cùng Tổ sư gia của cậu cũng được thực hiện.
A Bảo đi theo Ấn Huyền vòng tới vòng lui, lòng và lòng vòng, đi quanh đi co trong rừng đào...
"Tổ sư gia, chúng ta phải đi đến khi nào?" A Bảo đã sắp nhận biết được hết mỗi một cây đào trong rừng, "Mấy cái cây này rốt cuộc có vấn đề gì?"
Ấn Huyền nói: "Có một vấn đề."
A Bảo tò mò: "Sao?"
"Ngày đó Thương Lộ Lộ thấy được cây đào khổng lồ ở đâu."
"... Ủa?"
A Bảo đứng ở rừng đào, đưa mắt nhìn bốn bề xung quanh, thoáng có thể thấy núi xanh nơi xa xa, nào có một cây đào cao lớn che trời như hạc trong bầy gà?
Đến chừng ba giờ chiều, Thương Lộ Lộ và Lê Kỳ mới đưa cảnh sát Vương đến.
Thi thể Khâu Mẫn được mang đi.
Cảnh sát Vương biết bọn họ phải đến nhà trưởng thôn ăn cơm, khéo léo ám chỉ: "Mọi người tới thôn nhiều ngày rồi, việc nên làm chắc đều xong hết rồi nhỉ? Về nhà sớm đi. Vừa lúc tôi phải về đồn công an, chúng ta cùng nhau đi. Từ chối một bữa cơm của trưởng thôn cũng không phải chuyện xấu."
A Bảo nói: "Ông ta còn phải thanh toán tiền cho tôi."
...
Thế thì không còn cách nào khác.
Cảnh sát Vương đành dặn dò bọn họ, gặp chuyện đừng xúc động, ngày mai kia anh còn phải tới thôn một chuyến, có chuyện gì chờ anh tới lại nói.
Nhóm người A Bảo xuống núi, mới vừa về khách sạn tắm rửa một chút, trưởng thôn đã tự tới cửa đón.
Đột nhiên nhiều thêm một người đàn ông tóc bạc, trưởng thôn có chút cảnh giác, trong giọng điệu ẩn chứa nghi vấn.
A Bảo giới thiệu ngắn gọn: "Bạn trai tôi."
Trưởng thôn: "..."
Đến khi ngồi xuống ghế ăn cơm, trưởng thôn cố ý ngồi vào bên cạnh Thương Lộ Lộ, kéo giãn khoảng cách với A Bảo và Ấn Huyền.
A Bảo tỏ vẻ hài lòng với sự biết điều của ông ta.
Chuyện đại sư có bạn trai, đối với trưởng thôn là một đả kích lớn làm đánh mất hết nhẫn nại không còn thừa lại bao nhiêu của ông ta dành cho bọn họ, đồ ăn còn chưa dọn lên hết, đã bắt đầu hạ lệnh đuổi khách, hùng hổ doạ người hỏi bọn họ khi nào rời đi.
A Bảo nói đám cưới minh hôn mới làm được một nửa, cảm thấy ái ngại, muốn ở lại tìm cách đền bù cho phải.
Trưởng thôn vung tay: "Chuyện này cậu không cần quản. Dù sao cô dâu cũng đã đưa vào cửa, cái khác không liên quan đến cậu!"
"Vậy còn tiền..."
Thôn trưởng quăng ngay cái phong bì thật dày cho cậu: "Chuyện xảy ra ở nơi đây, ra bên ngoài cậu đừng nói linh tinh." Trong phong bì còn kèm khoản tiền bịt miệng.
A Bảo vừa lòng nhận tiền, sau đó cười tủm tỉm nói, rừng hoa đào thôn Thường Nhạc đẹp quá, muốn ở lại thêm mấy ngày.
Trưởng thôn cho rằng cậu lật lọng chơi mình, rốt cuộc không kìm nén được, hăm doạ: "Đại sư hẳn là biết gần đây trong thôn không yên ổn nhỉ? Người ngoài ở chỗ này càng không an toàn, xảy ra chuyện gì thì không ai nhặt xác cho đâu!"
A Bảo điềm tĩnh nói: "Yên tâm, tôi mua bảo hiểm rồi."
Trưởng thôn cười lạnh nói: "Người chết rồi, tiền cho quỷ dùng à?"
A Bảo nói: "Thì đúng là cho quỷ dùng mờ. Tôi hối lộ quỷ sai, đầu thai kiếp khác tốt hơn."
Trưởng thôn đập bàn: "Đại sư quyết tâm muốn xen vào việc của người khác?"
A Bảo nói: "Đã nhận tiền thì phải giúp cho chót, tôi cũng là vì giữ gìn chữ tín của tôi thôi."
Trưởng thôn nhìn cậu chòng chọc, ánh mắt ác độc gần như biến thành dao sắc, hung hăng quát: "Hôm nay nói lời này, ngày mai mấy cô cậu đừng hối hận!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.