Chương 19: (Quỷ Tuần Hoàn)
Tô Du Bính
21/01/2022
Nếu có người ngoài ở đây, vẽ lại khung cảnh trước mắt này thành một bức tranh thì ấy sẽ là danh hoạ tuyệt diệu đến nhường nào.
Cây đại thụ cao bằng trời rạng rỡ những cánh hoa hồng phấn lung linh, hoa như mưa ào ào rơi xuống, vương trên tóc, trên vai, trên mặt.
Nếu như chỉ có hai người, dù là đôi nam nữ, hoặc đôi nam, hoặc đôi nữ đi chăng nữa thì vẫn sẽ lãng mạn đến mê hồn.
Nhưng không may là lại đếm ra tận năm cái đầu ở đây.
A Bảo vứt bỏ ý nghĩ linh tinh sinh ra trong giây lát, bình tĩnh nâng tay làm thủ thế "Tạm thời đừng nóng" với Quách Uyển Giang: "Bình tĩnh chút nào, có việc gì cứ từ từ nói. Mọi người đều dùng chung một ngôn ngữ, có gì mà không giao lưu được? Cho dù không cùng loại ngôn ngữ thì tôi cũng có thể tra Baidu. À à, Baidu cũng có từ điển chữ cổ đó, ông nghiên cứu chút đi nè..."
Quách Uyển Giang nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên toát ra vẻ tà mị tự nhiên: "Ta là chủ nhân nơi này, ngươi nhận ra ta, sao còn chưa rời đi?"
"Ông thả bạn của tôi ra trước đã." A Bảo nói.
Quách Uyển Giang đáp: "Nàng là nữ chủ nhân nhà họ Quách, ở lại là lẽ đương nhiên."
A Bảo nháy mắt, ngoáy tai, sợ mình đã bị mấy cánh hoa đào mê hoặc dẫn đến nghe nhầm: ""Nữ chủ nhân nhà họ Quách" là có ý gì?"
Tay Quách Uyển Giang xoa nhẹ ngón cái của Thương Lộ Lộ, nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, dịu dàng nói: "Vợ của ta."
Thương Lộ Lộ vốn im lặng đến giờ không nghe nổi nữa: "Ông nói lung tung bậy bạ gì đấy?" Ánh mắt cô hơi lay động rồi về lại trên người A Bảo.
Vẻ tươi cười trên mặt Quách Uyển Giang tức thì biến mất không còn tăm hơi, gã dùng giọng điệu khiến người nghe da đầu tê dại, âm trầm cất tiếng: "Hỉ Ngư, nàng chưa từng nói lời như vậy với ta bao giờ." Dừng một chút, gã lại cười rộ lên, "Không sao, nàng chịu nói chuyện với ta còn hơn là gần gũi với những tên đàn ông khác. Chỉ cần nàng đồng ý ở lại, mỗi ngày mắng chửi ta ta cũng bằng lòng nghe. Được không?"
Giọng nói chứa đầy yêu thương bậc này, đừng nói là sắt thép nung nóng có thể uốn cong, dù có là kim cương cứng rắn thì cũng phải tan chảy.
Tiếc là Thương Lộ Lộ vừa không phải sắt thép cũng chẳng phải kim cương, cô là một gốc cây cứng đầu. Cô phủ nhận ngay: "Tôi không phải Hỉ Ngư, ông nhận nhầm người rồi."
Quách Uyển Giang nói: "Nếu ta đã nhận ra nàng thì sẽ không nhận sai. Nàng lại luôn vì gã đàn ông khác mà làm đau lòng ta!"
Gã bất thình lình quay người lại, cánh hoa dày đặc như đàn ong khuấy động trên mặt đất hướng đến phía Liên Tĩnh Phong không rõ đã đứng dậy từ khi nào, đang sắp nhào tới. Trong khoảnh khắc, cả người Liên Tĩnh Phong đã bị bao phủ trong vòng hoa đào ánh lấp lánh, ngay cả góc áo cũng không nhìn thấy được.
Cùng lúc đó, A Bảo dùng hai ngón tay kẹp bùa Định Thân, như báo săn mồi bất ngờ xuất hiện sau lưng Quách Uyển Giang.
Khoảng cách giữa hai người còn chưa đến một mét, Quách Uyển Giang lại như không hề phát hiện, vẫn quay mặt về phía Liên Tĩnh Phong. Đột ngột, một cành đào không nghiêng không lệch chĩa thẳng xuống chặn đứng giữa hai người, chắn ngay trước mặt A Bảo.
A Bảo hơi dừng lại, Quách Uyển Giang đúng lúc quay đầu — Ánh hoa đào rơi vào tròng mắt gã nhưng không hề phản chiếu ra một tia sáng nào. Một mảnh hắc ám sâu hun hút ấy dường như được tích luỹ từ hàng ngàn hàng vạn ngày mà nên, còn tăm tối hơn so với vực thẳm.
Đầu A Bảo chợt nóng lên như có một ngọn lửa bùng cháy trong trí não, cuốn đầu óc cậu vào trong biển lửa, cảm giác đau đớn vì bị lửa thiêu lan dọc theo dây thần kinh đi khắp thân thể, ngay cả lọn tóc cũng run rẩy theo.
Những cánh hoa đào trước mặt cậu hóa thành những ngôi sao dày đặc lít nha lít nhít chợt loé chợt tắt rồi biến mất, mọi thứ trong tầm nhìn trở nên mịt mờ, cậu như lạc vào bầu sương mù...
Thân thể đột ngột bị tổn thương đã kích thích bản năng bị áp chế bấy lâu.
Sát khí lấy tốc độ nhanh hơn gấp trăm lần bình thường ngưng tụ trong cơ thể.
A Bảo chầm chậm thở ra một hơi, cánh hoa tứ phía lập tức hoá đen, biến thành tro tàn.
Quách Uyển Giang mới còn lộ vẻ đắc ý giờ lại hoảng sợ nhìn A Bảo thoắt cái đã xuất hiện trước mặt, dễ như ăn bánh mà gỡ cái tay gã đang giữ chặt Thương Lộ Lộ, sau đó bóp lấy cổ gã.
A Bảo lạnh lùng nói: "Xử sự có tình người, mai sau gặp lại còn vui. Đạo lý này không ai dạy ông?"
Cây đào khổng lồ rung chuyển dữ dội. Hoa đào khắp cây bỗng dưng úa tàn, trên nhánh cây nào đó dần kết ra một quả đào...
Sắc mặt Quách Uyển Giang tái sạm, lộ ra bệnh trạng ốm yếu xanh xao, môi khô nứt nẻ, hai mắt trợn to... Chỉ trong ngắn ngủi vài giây đã xuất hiện dấu hiệu hoá thành tử thi.
Chính lúc này —
Thông đạo Địa phủ không hề báo trước mà mở ra, âm phong kịch liệt ập đến, đất bị quật lên mấy phân!
Đất vàng tung bay dấy lên một làn khói bụi dày đặc bao phủ toàn bộ hiện trường.
A Bảo chỉ cảm thấy trong tay buông lỏng, thân thể được ôm lấy, trước người cậu là kết giới trong suốt, bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp của Ấn Huyền: "Là ta."
A Bảo: "..." Đương nhiên em biết là người rồi. Không thấy em chẳng hề giãy giụa tí nào hả?
Bụi đất bị quét lên chầm chậm lắng xuống.
Hoa đào đầy đất đan thành chiếc thảm phát sáng, hắt sáng từ dưới lên —
Liên Tĩnh Phong lưng tựa lưng với Thương Lộ Lộ đứng cách đó không xa;
Phía sau bọn họ là Tứ Hỉ vẻ mặt nịnh nọt, cười không thấy mắt đâu: "Đại nhân, lâu quá không gặp! Em nhớ ngài muốn chết luôn!"
A Bảo ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Cách lần gặp mặt trước còn chưa đến ba ngày."
Tứ Hỉ cảm khái nói: "Một ngày không gặp như cách ba thu ạ."
Thịt dâng đến miệng rồi còn để chạy mất, A Bảo tức giận không thèm để ý đến y.
Cậu đi quanh cây đào một vòng, sờ chỗ này mó chỗ kia, muốn tìm xem Quách Uyển Giang trốn ở đâu.
Tứ Hỉ nhắm mắt theo đuôi phía sau, cười nói: "Đại nhân, ngài đang tìm gì thế?"
A Bảo cả giận mà nói: "Tìm kẻ mà em vừa để xổng mất! Em tới đây làm gì? Còn làm ra động tĩnh lớn như thế." Cậu bỗng dưng nghi ngờ quay đầu, quan sát kỹ vẻ mặt của y, "Có phải em cố tình thả gã chạy không đấy?"
Lần mở cổng Địa phủ này động tĩnh quá lớn, lớn đến bất thường.
Tứ Hỉ kêu to oan uổng: "Tên đó là ai em còn chẳng biết, sao mà cố ý thả gã được? Em đến để nói cho ngài biết tin tức về Quách Uyển Giang nè."
A Bảo giận dữ: "Thế mà em còn nói khoác không biết gã là ai à!"
Tứ Hỉ ngơ ngác mà nói: "Em không biết thật mà."
"Kẻ vừa chạy mất chính là Quách Uyển Giang!"
"... Ơ đù?"
Tứ Hỉ tốn một đống nước bọt chém gió mới thuyết phục được A Bảo tin rằng mình không hề có quan hệ cá nhân gì với Quách Uyển Giang, trận âm phong bắt nguồn từ thông đạo Địa phủ vừa rồi cũng là trùng hợp, là vấn đề xuất hiện bên trong Địa phủ.
Vấn đề của Địa phủ dĩ nhiên là vấn đề lớn.
A Bảo tò mò hỏi thăm.
Tứ Hỉ không giải thích tỉ mỉ, chỉ nói qua loa là trong quá trình nâng cấp hệ thống Địa phủ đã xảy sự cố, có khả năng sắp tới sẽ phải đóng cửa sửa chữa một thời gian nhưng đến thời hạn mỗi tháng phóng thích sát khí một lần của A Bảo, Địa phủ vẫn sẽ để lại một cửa sau cho cậu.
Lúc y nói chuyện, A Bảo bò tới bò lui trên cây đào, chui ra chui vào giữa những nhánh cây. Ấn Huyền vẻ mặt như thường đứng phía dưới, ánh mắt luôn theo sát bóng dáng cậu một giây không rời. Không thể nghi ngờ, lỡ như A Bảo đột nhiên gặp phải tình huống bất trắc, hắn cũng có thể hành động ngay lập tức.
A Bảo không nghe thấy bên dưới nói gì nữa bèn cúi đầu nhìn thoáng qua: "Em tra được tin tức gì về Quách Uyển Giang?"
Tứ Hỉ nói: "Em lật lại hồ sơ năm đó, tìm được nguyên nhân chết của Quách Uyển Giang. Gã vô tình bị thương khi cứu người rồi bị hung thủ giết người diệt khẩu."
A Bảo vừa vạch lá tìm đào vừa hỏi: "Gã cứu ai? Còn hung thủ là ai nữa?"
Tứ Hỉ trả lời: "Gã cứu người tên là Chu Hỉ Ngư, đáng tiếc còn chưa cứu được, hai người đã bị hung thủ diệt khẩu. Hung thủ là Khâu Ngọc Như."
A Bảo dừng tay, nhảy từ trên cây xuống, phủi quần áo, đi đến trước mặt Tứ Hỉ: "Khâu Ngọc Như sao lại giết gã?"
Tứ Hỉ nói: "Khâu Ngọc Như vốn chỉ muốn giết Chu Hỉ Ngư thôi nhưng bị Quách Uyển Giang phát hiện định cứu, Khâu Ngọc Như hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm cho chót nên giết cả hai luôn."
A Bảo nói: "Khâu Ngọc Như biết võ à? Sao cô ta có thể lấy một địch hai được?"
Tứ Hỉ nói: "Quách Uyển Giang tổ chức tiệc sinh nhật ở rừng đào, cả hai đã uống không ít rượu trong bữa tiệc, Khâu Ngọc Như có chuẩn bị mà đến, cũng coi như đã mưu tính sẵn."
Trong thư nói rõ ràng Khâu Ngọc Như uy hiếp Quách Uyển Giang phải ở bên mình, ép Trần Mạnh Hữu kết hôn với Chu Hỉ Ngư, cuối cùng vì sao lại là Quách Uyển Giang và Chu Hỉ Ngư thành một đôi? Có điều đã biết kết quả, quá trình ra sao cũng không quan trọng.
A Bảo còn có một nghi hoặc:
"Em có thể tra được tung tích hồn phách của mấy người Khâu Mẫn, La Lượng sau khi chết ở đâu không?"
Tứ Hỉ dựa vào sinh thần bát tự mà A Bảo cung cấp, nhẩm tính: "Ủa? Bọn họ đầu thai hết rồi mà."
A Bảo nghĩ thế nào cũng không ra kết quả này: "Đầu thai? Chẳng lẽ không phải xếp hàng đợi một trăm năm mới được đầu thai sao?"
Tứ Hỉ nói: "Luôn có ngoại lệ mà."
A Bảo nhớ tới lão quỷ quản gia bên người Ấn Huyền cũng là nhờ có ô dù nên được Địa phủ ưu ái cho đầu thai trước. Có thể thấy được, nơi nào có người thì nơi đấy có lối đi.
Tứ Hỉ còn có việc, không tiện ở đây lâu.
A Bảo muốn nói lại thôi, dùng ánh mắt dò hỏi Thương Lộ Lộ, muốn hỏi một ít về chuyện liên quan giữa cô và Chu Hỉ Ngư.
Thương Lộ Lộ lắc đầu. Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, bản thân kiếp này là Thương Lộ Lộ thì mãi mãi là Thương Lộ Lộ.
A Bảo còn muốn hỏi về Lê Kỳ, nhưng không biết sinh nhật của đối phương nên đành thôi.
Sau khi Tứ Hỉ đi, mọi người cũng chuẩn bị quay về.
Thương Lộ Lộ hỏi A Bảo vừa rồi tìm gì trên cây.
A Bảo nói: "Đào. Lúc trước anh rõ ràng nhìn thấy trên cây mọc ra một quả đào, bây giờ lại không thấy nữa."
Thương Lộ Lộ không cảm thấy kinh ngạc: "Hoa lá trên cái cây này, nói nở là nở, nói rụng là rụng, quả đào kia khéo cũng nói mọc là mọc, nói không có là không có luôn."
A Bảo nói: "Cây đào này thần kỳ như vậy, không chừng mọc ra đào tiên ăn vào là trường sinh bất lão."
Ánh mắt Ấn Huyền khẽ nhúc nhích.
Mấy người bọn họ vừa rời khỏi cây đại thụ chưa đến mười mét, cái cây tức khắc biến mất.
A Bảo nhớ tới Quách Uyển Giang bị trốn mất từ trong tay mình, bóp tay không ngừng: "Suýt nữa thì trò ghép hình này đã hoàn thành rồi."
Thương Lộ Lộ nói: "Bây giờ cũng gần xong rồi."
Bọn họ đã suy đoán ra được kha khá chân tướng từ manh mối còn sót, chỉ thiếu mỗi chứng cứ xác thực.
A Bảo nói: "Anh nghĩ lại rồi. Ban đầu anh muốn biết rõ sự thật còn bây giờ chỉ muốn bắt được gã, tẩn gã một trận no đòn."
Thương Lộ Lộ: "..."
Xuống núi, đằng đông đã tờ mờ sáng.
Đi ngang qua Quách Trang Lão Tửu, quán đã đóng, chủ quán đặt rượu hoa đào trên bàn chờ bọn họ khi về tự mang đi.
A Bảo lấy rượu, mở nắp bình ngửi một hơi: "Trước khi chết Quách Uyển Giang và Chu Hỉ Ngư uống rượu, có phải là rượu hoa đào này không nhỉ? Nếu thế thì rượu này so với Quách Trang còn quỷ dị hơn."
Đến chân núi, còn chưa kịp vào thôn bọn họ đã thấy Lê Kỳ ôm một cái túi tư liệu, vội vã chạy tới: "Tôi đoán ngay ra mọi người ở đây mà! Mọi người chắc sẽ không tin được cảnh sát Vương đã phát hiện ra gì đâu!"
Anh ta rút một quyển sách cũ từ túi tư liệu ra, bìa là "Mười án lớn ở Huyện Trác". Sau đó nhanh chóng lật mở một trang bị gập góc, đưa cho A Bảo, kích động nói: "Quách Uyển Giang là bị Khâu Ngọc Như hại chết."
Cây đại thụ cao bằng trời rạng rỡ những cánh hoa hồng phấn lung linh, hoa như mưa ào ào rơi xuống, vương trên tóc, trên vai, trên mặt.
Nếu như chỉ có hai người, dù là đôi nam nữ, hoặc đôi nam, hoặc đôi nữ đi chăng nữa thì vẫn sẽ lãng mạn đến mê hồn.
Nhưng không may là lại đếm ra tận năm cái đầu ở đây.
A Bảo vứt bỏ ý nghĩ linh tinh sinh ra trong giây lát, bình tĩnh nâng tay làm thủ thế "Tạm thời đừng nóng" với Quách Uyển Giang: "Bình tĩnh chút nào, có việc gì cứ từ từ nói. Mọi người đều dùng chung một ngôn ngữ, có gì mà không giao lưu được? Cho dù không cùng loại ngôn ngữ thì tôi cũng có thể tra Baidu. À à, Baidu cũng có từ điển chữ cổ đó, ông nghiên cứu chút đi nè..."
Quách Uyển Giang nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên toát ra vẻ tà mị tự nhiên: "Ta là chủ nhân nơi này, ngươi nhận ra ta, sao còn chưa rời đi?"
"Ông thả bạn của tôi ra trước đã." A Bảo nói.
Quách Uyển Giang đáp: "Nàng là nữ chủ nhân nhà họ Quách, ở lại là lẽ đương nhiên."
A Bảo nháy mắt, ngoáy tai, sợ mình đã bị mấy cánh hoa đào mê hoặc dẫn đến nghe nhầm: ""Nữ chủ nhân nhà họ Quách" là có ý gì?"
Tay Quách Uyển Giang xoa nhẹ ngón cái của Thương Lộ Lộ, nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, dịu dàng nói: "Vợ của ta."
Thương Lộ Lộ vốn im lặng đến giờ không nghe nổi nữa: "Ông nói lung tung bậy bạ gì đấy?" Ánh mắt cô hơi lay động rồi về lại trên người A Bảo.
Vẻ tươi cười trên mặt Quách Uyển Giang tức thì biến mất không còn tăm hơi, gã dùng giọng điệu khiến người nghe da đầu tê dại, âm trầm cất tiếng: "Hỉ Ngư, nàng chưa từng nói lời như vậy với ta bao giờ." Dừng một chút, gã lại cười rộ lên, "Không sao, nàng chịu nói chuyện với ta còn hơn là gần gũi với những tên đàn ông khác. Chỉ cần nàng đồng ý ở lại, mỗi ngày mắng chửi ta ta cũng bằng lòng nghe. Được không?"
Giọng nói chứa đầy yêu thương bậc này, đừng nói là sắt thép nung nóng có thể uốn cong, dù có là kim cương cứng rắn thì cũng phải tan chảy.
Tiếc là Thương Lộ Lộ vừa không phải sắt thép cũng chẳng phải kim cương, cô là một gốc cây cứng đầu. Cô phủ nhận ngay: "Tôi không phải Hỉ Ngư, ông nhận nhầm người rồi."
Quách Uyển Giang nói: "Nếu ta đã nhận ra nàng thì sẽ không nhận sai. Nàng lại luôn vì gã đàn ông khác mà làm đau lòng ta!"
Gã bất thình lình quay người lại, cánh hoa dày đặc như đàn ong khuấy động trên mặt đất hướng đến phía Liên Tĩnh Phong không rõ đã đứng dậy từ khi nào, đang sắp nhào tới. Trong khoảnh khắc, cả người Liên Tĩnh Phong đã bị bao phủ trong vòng hoa đào ánh lấp lánh, ngay cả góc áo cũng không nhìn thấy được.
Cùng lúc đó, A Bảo dùng hai ngón tay kẹp bùa Định Thân, như báo săn mồi bất ngờ xuất hiện sau lưng Quách Uyển Giang.
Khoảng cách giữa hai người còn chưa đến một mét, Quách Uyển Giang lại như không hề phát hiện, vẫn quay mặt về phía Liên Tĩnh Phong. Đột ngột, một cành đào không nghiêng không lệch chĩa thẳng xuống chặn đứng giữa hai người, chắn ngay trước mặt A Bảo.
A Bảo hơi dừng lại, Quách Uyển Giang đúng lúc quay đầu — Ánh hoa đào rơi vào tròng mắt gã nhưng không hề phản chiếu ra một tia sáng nào. Một mảnh hắc ám sâu hun hút ấy dường như được tích luỹ từ hàng ngàn hàng vạn ngày mà nên, còn tăm tối hơn so với vực thẳm.
Đầu A Bảo chợt nóng lên như có một ngọn lửa bùng cháy trong trí não, cuốn đầu óc cậu vào trong biển lửa, cảm giác đau đớn vì bị lửa thiêu lan dọc theo dây thần kinh đi khắp thân thể, ngay cả lọn tóc cũng run rẩy theo.
Những cánh hoa đào trước mặt cậu hóa thành những ngôi sao dày đặc lít nha lít nhít chợt loé chợt tắt rồi biến mất, mọi thứ trong tầm nhìn trở nên mịt mờ, cậu như lạc vào bầu sương mù...
Thân thể đột ngột bị tổn thương đã kích thích bản năng bị áp chế bấy lâu.
Sát khí lấy tốc độ nhanh hơn gấp trăm lần bình thường ngưng tụ trong cơ thể.
A Bảo chầm chậm thở ra một hơi, cánh hoa tứ phía lập tức hoá đen, biến thành tro tàn.
Quách Uyển Giang mới còn lộ vẻ đắc ý giờ lại hoảng sợ nhìn A Bảo thoắt cái đã xuất hiện trước mặt, dễ như ăn bánh mà gỡ cái tay gã đang giữ chặt Thương Lộ Lộ, sau đó bóp lấy cổ gã.
A Bảo lạnh lùng nói: "Xử sự có tình người, mai sau gặp lại còn vui. Đạo lý này không ai dạy ông?"
Cây đào khổng lồ rung chuyển dữ dội. Hoa đào khắp cây bỗng dưng úa tàn, trên nhánh cây nào đó dần kết ra một quả đào...
Sắc mặt Quách Uyển Giang tái sạm, lộ ra bệnh trạng ốm yếu xanh xao, môi khô nứt nẻ, hai mắt trợn to... Chỉ trong ngắn ngủi vài giây đã xuất hiện dấu hiệu hoá thành tử thi.
Chính lúc này —
Thông đạo Địa phủ không hề báo trước mà mở ra, âm phong kịch liệt ập đến, đất bị quật lên mấy phân!
Đất vàng tung bay dấy lên một làn khói bụi dày đặc bao phủ toàn bộ hiện trường.
A Bảo chỉ cảm thấy trong tay buông lỏng, thân thể được ôm lấy, trước người cậu là kết giới trong suốt, bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp của Ấn Huyền: "Là ta."
A Bảo: "..." Đương nhiên em biết là người rồi. Không thấy em chẳng hề giãy giụa tí nào hả?
Bụi đất bị quét lên chầm chậm lắng xuống.
Hoa đào đầy đất đan thành chiếc thảm phát sáng, hắt sáng từ dưới lên —
Liên Tĩnh Phong lưng tựa lưng với Thương Lộ Lộ đứng cách đó không xa;
Phía sau bọn họ là Tứ Hỉ vẻ mặt nịnh nọt, cười không thấy mắt đâu: "Đại nhân, lâu quá không gặp! Em nhớ ngài muốn chết luôn!"
A Bảo ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Cách lần gặp mặt trước còn chưa đến ba ngày."
Tứ Hỉ cảm khái nói: "Một ngày không gặp như cách ba thu ạ."
Thịt dâng đến miệng rồi còn để chạy mất, A Bảo tức giận không thèm để ý đến y.
Cậu đi quanh cây đào một vòng, sờ chỗ này mó chỗ kia, muốn tìm xem Quách Uyển Giang trốn ở đâu.
Tứ Hỉ nhắm mắt theo đuôi phía sau, cười nói: "Đại nhân, ngài đang tìm gì thế?"
A Bảo cả giận mà nói: "Tìm kẻ mà em vừa để xổng mất! Em tới đây làm gì? Còn làm ra động tĩnh lớn như thế." Cậu bỗng dưng nghi ngờ quay đầu, quan sát kỹ vẻ mặt của y, "Có phải em cố tình thả gã chạy không đấy?"
Lần mở cổng Địa phủ này động tĩnh quá lớn, lớn đến bất thường.
Tứ Hỉ kêu to oan uổng: "Tên đó là ai em còn chẳng biết, sao mà cố ý thả gã được? Em đến để nói cho ngài biết tin tức về Quách Uyển Giang nè."
A Bảo giận dữ: "Thế mà em còn nói khoác không biết gã là ai à!"
Tứ Hỉ ngơ ngác mà nói: "Em không biết thật mà."
"Kẻ vừa chạy mất chính là Quách Uyển Giang!"
"... Ơ đù?"
Tứ Hỉ tốn một đống nước bọt chém gió mới thuyết phục được A Bảo tin rằng mình không hề có quan hệ cá nhân gì với Quách Uyển Giang, trận âm phong bắt nguồn từ thông đạo Địa phủ vừa rồi cũng là trùng hợp, là vấn đề xuất hiện bên trong Địa phủ.
Vấn đề của Địa phủ dĩ nhiên là vấn đề lớn.
A Bảo tò mò hỏi thăm.
Tứ Hỉ không giải thích tỉ mỉ, chỉ nói qua loa là trong quá trình nâng cấp hệ thống Địa phủ đã xảy sự cố, có khả năng sắp tới sẽ phải đóng cửa sửa chữa một thời gian nhưng đến thời hạn mỗi tháng phóng thích sát khí một lần của A Bảo, Địa phủ vẫn sẽ để lại một cửa sau cho cậu.
Lúc y nói chuyện, A Bảo bò tới bò lui trên cây đào, chui ra chui vào giữa những nhánh cây. Ấn Huyền vẻ mặt như thường đứng phía dưới, ánh mắt luôn theo sát bóng dáng cậu một giây không rời. Không thể nghi ngờ, lỡ như A Bảo đột nhiên gặp phải tình huống bất trắc, hắn cũng có thể hành động ngay lập tức.
A Bảo không nghe thấy bên dưới nói gì nữa bèn cúi đầu nhìn thoáng qua: "Em tra được tin tức gì về Quách Uyển Giang?"
Tứ Hỉ nói: "Em lật lại hồ sơ năm đó, tìm được nguyên nhân chết của Quách Uyển Giang. Gã vô tình bị thương khi cứu người rồi bị hung thủ giết người diệt khẩu."
A Bảo vừa vạch lá tìm đào vừa hỏi: "Gã cứu ai? Còn hung thủ là ai nữa?"
Tứ Hỉ trả lời: "Gã cứu người tên là Chu Hỉ Ngư, đáng tiếc còn chưa cứu được, hai người đã bị hung thủ diệt khẩu. Hung thủ là Khâu Ngọc Như."
A Bảo dừng tay, nhảy từ trên cây xuống, phủi quần áo, đi đến trước mặt Tứ Hỉ: "Khâu Ngọc Như sao lại giết gã?"
Tứ Hỉ nói: "Khâu Ngọc Như vốn chỉ muốn giết Chu Hỉ Ngư thôi nhưng bị Quách Uyển Giang phát hiện định cứu, Khâu Ngọc Như hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm cho chót nên giết cả hai luôn."
A Bảo nói: "Khâu Ngọc Như biết võ à? Sao cô ta có thể lấy một địch hai được?"
Tứ Hỉ nói: "Quách Uyển Giang tổ chức tiệc sinh nhật ở rừng đào, cả hai đã uống không ít rượu trong bữa tiệc, Khâu Ngọc Như có chuẩn bị mà đến, cũng coi như đã mưu tính sẵn."
Trong thư nói rõ ràng Khâu Ngọc Như uy hiếp Quách Uyển Giang phải ở bên mình, ép Trần Mạnh Hữu kết hôn với Chu Hỉ Ngư, cuối cùng vì sao lại là Quách Uyển Giang và Chu Hỉ Ngư thành một đôi? Có điều đã biết kết quả, quá trình ra sao cũng không quan trọng.
A Bảo còn có một nghi hoặc:
"Em có thể tra được tung tích hồn phách của mấy người Khâu Mẫn, La Lượng sau khi chết ở đâu không?"
Tứ Hỉ dựa vào sinh thần bát tự mà A Bảo cung cấp, nhẩm tính: "Ủa? Bọn họ đầu thai hết rồi mà."
A Bảo nghĩ thế nào cũng không ra kết quả này: "Đầu thai? Chẳng lẽ không phải xếp hàng đợi một trăm năm mới được đầu thai sao?"
Tứ Hỉ nói: "Luôn có ngoại lệ mà."
A Bảo nhớ tới lão quỷ quản gia bên người Ấn Huyền cũng là nhờ có ô dù nên được Địa phủ ưu ái cho đầu thai trước. Có thể thấy được, nơi nào có người thì nơi đấy có lối đi.
Tứ Hỉ còn có việc, không tiện ở đây lâu.
A Bảo muốn nói lại thôi, dùng ánh mắt dò hỏi Thương Lộ Lộ, muốn hỏi một ít về chuyện liên quan giữa cô và Chu Hỉ Ngư.
Thương Lộ Lộ lắc đầu. Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, bản thân kiếp này là Thương Lộ Lộ thì mãi mãi là Thương Lộ Lộ.
A Bảo còn muốn hỏi về Lê Kỳ, nhưng không biết sinh nhật của đối phương nên đành thôi.
Sau khi Tứ Hỉ đi, mọi người cũng chuẩn bị quay về.
Thương Lộ Lộ hỏi A Bảo vừa rồi tìm gì trên cây.
A Bảo nói: "Đào. Lúc trước anh rõ ràng nhìn thấy trên cây mọc ra một quả đào, bây giờ lại không thấy nữa."
Thương Lộ Lộ không cảm thấy kinh ngạc: "Hoa lá trên cái cây này, nói nở là nở, nói rụng là rụng, quả đào kia khéo cũng nói mọc là mọc, nói không có là không có luôn."
A Bảo nói: "Cây đào này thần kỳ như vậy, không chừng mọc ra đào tiên ăn vào là trường sinh bất lão."
Ánh mắt Ấn Huyền khẽ nhúc nhích.
Mấy người bọn họ vừa rời khỏi cây đại thụ chưa đến mười mét, cái cây tức khắc biến mất.
A Bảo nhớ tới Quách Uyển Giang bị trốn mất từ trong tay mình, bóp tay không ngừng: "Suýt nữa thì trò ghép hình này đã hoàn thành rồi."
Thương Lộ Lộ nói: "Bây giờ cũng gần xong rồi."
Bọn họ đã suy đoán ra được kha khá chân tướng từ manh mối còn sót, chỉ thiếu mỗi chứng cứ xác thực.
A Bảo nói: "Anh nghĩ lại rồi. Ban đầu anh muốn biết rõ sự thật còn bây giờ chỉ muốn bắt được gã, tẩn gã một trận no đòn."
Thương Lộ Lộ: "..."
Xuống núi, đằng đông đã tờ mờ sáng.
Đi ngang qua Quách Trang Lão Tửu, quán đã đóng, chủ quán đặt rượu hoa đào trên bàn chờ bọn họ khi về tự mang đi.
A Bảo lấy rượu, mở nắp bình ngửi một hơi: "Trước khi chết Quách Uyển Giang và Chu Hỉ Ngư uống rượu, có phải là rượu hoa đào này không nhỉ? Nếu thế thì rượu này so với Quách Trang còn quỷ dị hơn."
Đến chân núi, còn chưa kịp vào thôn bọn họ đã thấy Lê Kỳ ôm một cái túi tư liệu, vội vã chạy tới: "Tôi đoán ngay ra mọi người ở đây mà! Mọi người chắc sẽ không tin được cảnh sát Vương đã phát hiện ra gì đâu!"
Anh ta rút một quyển sách cũ từ túi tư liệu ra, bìa là "Mười án lớn ở Huyện Trác". Sau đó nhanh chóng lật mở một trang bị gập góc, đưa cho A Bảo, kích động nói: "Quách Uyển Giang là bị Khâu Ngọc Như hại chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.