Chương 16: Dưới hầm bí mật
Đông Phương Ngọc
21/05/2013
Là một con người sâu hiểm, nên khi nghe tiếng động báo nguy, tiếng động mà Yên Phi Quỳnh định chắc là ai thì nàng lập tức có ngay phản ứng.
Nàng nhìn Tôn Phi Loan và cau giọng nói tiếp :
- Tam sư thư có biết tại sao tiểu muội lại hành động như thế này không, đó là tại vì trong Ngũ Phượng môn chỉ có mỗi một mình hểu muội là biết được tâm sự bí mật của chị, biết được chuyện chị và Gìang nhị công tử đã tha thiết yêu nhau, biết rõ ràng chị đã nhiều phen cứu thoát người tình.
Ngay đến hoàn thuốc linh ứng nhất mà sư phụ chỉ cho chị, chị cũng đã dâng cho Giang nhị công tử trị thương tích.
Một mặt nói, một mặt Yên Phi Quỳnh lắng nghe, rõ ràng sự nhận định của nàng quá đúng, bên sau đàng không xa, quả nhiên có người đang ngóng nghe.
Nàng mừng và nói tiếp :
- Ngũ Phượng môn đã có nội gián, một nội gián cực kỳ nguy hiểm, thế mà nực cười thay cho đại sư huynh, người lại đem cái tội danh phản kháng Kim lệnh, bội phản sư môn mà gán vào đầu tiểu muội.
Nàng ngưng lại một giây như để nghĩ thầm và nói tiếp :
- Thật ra thì đâu phải thế, chỉ vì tiểu muội căm hận Giang Hàn Thanh, lập mưu bắt sống cho được hắn để trừng trị cho đích đáng, không ngờ việc làm đó lại bị chụp vào đầu một cái tội tày trời.
Tuy có âm mưu làm hại Tôn Phi Loan, nhưng trong lòng đối với Giang Hàn Thanh nàng hãy còn nhiều lo lắng, nên nàng nói tránh đi.
Bây giờ Giang Hàn Thanh đã chết rồl, tiểu muội dầu có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không làm sao rửa sạch oan, khiến tiểu muội căm hận Giang Hàn Thanh, mà cũng căm hận Tam sư thư, vì thế cho dầu đêm nay Tam sư thư đã cứu tiểu muội, đã giết Quách Diên Thọ và Chu Ðiểu Thất Tinh, tiểu muội nhất định cũng không bao giờ chịu nhận lấy ân tình ấy.
Nàng ngưng lại cầm thanh kiếm trên tay, cười gằn nói tiếp :
- Nhưng thật ra thì Tam sư thư cũng đâu phải vì tiểu muội, chỉ vì Tam sư thư chưa biết Giang Hàn Thanh sống chết ra sao, vì thế nên Tam sư thư mạo hiểm vì phản Kim lệnh, chứ Tam sư thư đâu phải vì tiểu muội? Bây giờ sau khi trừ được Giang Hàn Thanh, còn lại là vấn để nội gián, chuyện đó là chuyện của Tam sư thư, tội đó không thể nào dung tha được, nhân danh đệ từ Ngũ Phượng môn, tiểu muội dầu thương cũng phải dứt tình, xin Tam sư thư hãy cố mà theo cho kịp Giang Hàn Thanh, đừng để hắn cô độc một mình.
Nàng đứng phất lên, trỏ mũi kiếm nhắm ngay giữa ngực Tôn Phi Loan đâm xuống.
Xoảng!
Thanh kiếm vừa mới nhấc lên, một viên đá từ đâu bay đến hất thanh kiếm dạt ra, làm cho Yên Phi Quỳnh hoảng hót thối lui hai bước.
Nàng đóng kịch thật tài tình nàng giả bộ mà nhìn vào như thiệt.
Một bóng người y như một làn khói xám vút tới đứng sững trước mất nàng : người đó là Nhị cung chủ.
Sự ức đoán của Yên Phi Quỳnh thật đúng và nàng hành động cũng thật hay.
Ðã biết trước như thế, nhưng Yên Phi Quỳnh cũng làm bộ giật mình kêu lớn :
- Nhị sư huynh.
Kinh Phi Sương nghiêm mặt :
- Ngũ sư muội, những điều mà sư muội vừa nói ra đã nghe rõ cả rồi bây giờ cả hai hãy theo ta về bái kiến Ðại sư huynh.
Vừa nói Kinh Phi Sương vừa vung tay giải huyệt cho Tôn Phi Loan và trầm giọng :
- Tam sư muội hãy theo ta.
Tôn Phi Loan lặng thinh cúi đầu bước theo Kinh Phi Sương bằng bước đi nặng nhọc.
Yên Phi Quỳnh cũng lặng lẽ bước theo, nàng tuy làm bộ sợ sệt nhưng trong bụng lại lầm thầm Giang Hàn Thanh, hãy cố mà thoát hiểm, bây giờ thì không ai làm chi nữa đâu, nếu may mắn thì ngày sau chúng ta còn gặp lại. Thật ra tuy vì ghen tức, vì độc hiểm, Yên Phi Quỳnh cố tâm ám hại Tôn Phi Loan, nhưng chính nhờ vào hành động của nàng làm cho Nhị cung chủ bỏ đi không tìm kiếm, nếu không, trong đêm nay mạng của Giang Hàn Thanh rất khó bảo toàn.
* * * * *
Trời đã sáng hẳn.
Xà cốc vẫn trầm trầm trong không khí tử vong.
Ánh nắng ban mai chiếu xuyên đầu cây kẻ lá, rọi xuống mặt đất những đóm vàng hoe.
Trong lùm cỏ bụi cây, những con rắn độc nằm lổn ngổn, con thì đã chết, con ngất ngư phơi bụng tênh hênh. Xà cốc, nơi nổi danh bất khả xâm phạm, bây giờ đã thành chỗ tiêu điều xơ xác.
Nhiều con rắn đã bắt đầu sinh thúi, mùi hôi nồng nặc bay lộng cả một vùng.
Trước thềm thạch thất còn y nguyên tám cái thây, Kim Giáp Thần Quách Diên Thọ và Chu Ðiểu Thất Tinh, nhung kẻ đã từng thét ra khói lửa, bây giờ cũng chung số phận với bầy rắn độc.
Từ đêm qua, sau khi Kinh Phi Sương dẫn hai người sư muội đi rồi thì Xà cốc trở về với núi rừng lặng lẽ, không ai nghe một tiếng động, không ai nghe tiếng phì phò của bầy rắn độc bò quanh.
Từ một nơi hung hiểm nhất trần gian, bây giờ bỗng trở thành nơi thanh tịnh nhất trong chỗ sâu hiểm của núi rừng.
Xà cốc, một nơi vốn không ai dám bén mảng, bây giờ giá như du khách có người lạc tới thì chắc chắn không ai còn nhận ra nơi đây là nơi kinh khủng nữa, có chăng cũng chỉ vì mấy chiếc thây ma và thây rắn nằm ngổn ngang ánh nắng trước núi đã có phần gay gắt.
Xà Cô Bà mang thân hình phi nộn đang theo con đường quanh co dẫn vào cửa cốc.
Bà ta đi có mỗi một mình.
Vừa vào gần tới, bỗng có năm con rắn to bằng bấp tay từ trong bụi bò ra, hình như chúng trốn kín dưới lớp cỏ rậm, bây giờ nghe hơi hám của chủ nhân nên mới ló đầu ra.
Chúng bò ra tới chân Xà Cô Bà là nằm phục xuống im lìm bất động y như năm con rắn chết.
Năm con rắn đầu hơi ngẩng lên thở hơi đỏ lòm, chúng nhè nhẹ ngoắt đuôi, dáng cách trông thật nản.
Là người nuôi dưỡng rắn từ thuở nhỏ, có thể nói là gần rắn hơn là gần người. Xà Cô Bà biết rõ cử động của từng con rắn một bà ta vừa thấy chúng là vội cười ngay :
- Không sao, những người đêm qua đều có Xà bài lệnh của ta, họ không khuấy phá gì nơi đây và bọn ngươi cũng không có lỗi gì cả.
Năm con rắn đầu hơi cất lên nhưng thân hình vẫn bất động.
Xà Cô Bà có vẻ ngạc nhiên :
- Chẳng lẽ trong cốc đã có gì không phải hay sao?
Năm con rắn ngốc đầu lên một chút nữa như muốn công nhận những ức đoán của Xà chủ nhân.
Xà Cô Bà khẽ gật đầu :
- Ðược rồi bọn ngươi hãy dẫn đường.
Năm con rắn quay đầu đi trước.
Xà Cô Bà theo sau, vừa xuyên qua một cụm rừng phía trước là bà ta nhăn mũi.
Hơi hám chết chóc đã bất đầu xâm nhập.
Bến phía, gần trăm con rắn bể đầu banh bụng nằm lăn lóc mùi hôi bốc lên nồng nực.
Xà Cô Bà tái mặt :
- Lạ nhỉ, hình như chúng bị một thứ chim to lắm, nhưng ở đây làm gì có thứ chim nào dám bén mảng.
Bà ta không làm sao biết được số rắn độc này đã bị con chim Bạch Hạc của Ðổng Nhược Băng mổ chết.
Vừa lầm thầm, Xà Cô Bà vừa cúi xuống vỗ về vào đầu con rắn đầu đàn :
- Ta biết rồi, các ngươi hãy trở về chỗ cũ đi.
Năm con rắn y lời lủi vào cỏ rậm.
Nhìn tám cái thây của bọn Quách Diên Thọ, Xà Cô Bà khẽ lắc đầu :
- Con gái lớn không chồng quả là nguy hiểm, Tam cô nương là con người ôn hòa nhất trong năm cô, thế mà chỉ vì tên con trai Giang Hàn Thanh, đã không nương tay đối với đồng môn thuộc hạ.
Bà ta cho tay vào lưng lấy ra một bình thuốc nhỏ, trong đó có thứ bọt trăng trắng, những cái thây được rắt thứ bột ấy lên trong giây phút tan thành những bãi nước vàng.
Bước vào trong lại gặp thêm hai cái thây của bọn Lý Trung Lương, bà ta lại rảy thuốc lên hủy diệt.
Bà ta lại lầm bầm :
- Hai cô con gái này thật là quá quắt, đàn ông con trai thiếu gì, vậy mà cứ xúm nhau dính lấy một tên, kết quả thật là khốn nạn.
Vừa nói lãm nhảm vừa bước thẳng ra sau nhà bếp, hình như bà ta đã đói tới nơi rồi.
Nhưng bà ta lại phải giật mình.
Ðống củi ngụy trang cái miệng hầm bí mật đã bị người vạt trống.
Miệng hầm bị giở, có nghĩa là nhất định là đã có người xuống đó.
Ðưa tay bấm vào nút sắt, Xà Cô Bà xoay trọn một vòng.
Tấm vĩ sắt từ từ hé rộng, một tay cầm bó đuốc, một tay vịn miệng hầm, Xà Cô Bà nhún chân nhảy xuống tận cùng đáy.
Dưới hầm bí mật cũng khá rộng, bóng tối lờ mờ, âm khí bốn bên tỏa ra rợn lạnh.
Khêu ngọn đuốc cho thật rõ, Xà Cô Bà chầm chậm bước về phía trước.
Dưới hầm bí mật vốn là chỗ chế thuốc của Xà Cô Bà, trên vách đá có nhiều hốc nhỏ, trong đó chất đầy những bình những lọ màu sắc khác nhau.
Dưới nền đá cũng là chỗ làm thuốc, hiện tại vẫn có nhiều thứ rễ cây, lá thuốc và có cả cái khay tán thuốc để dựa bên.
Ngoài ra, trên một chiếc sạp, còn có những dụng cụ làm thuốc đạt để lung tung không thứ lớp.
Nhưng rất lạ là Xà Cô Bà không hề để ý đến những thứ ấy bà ta cứ cầm cây đuốc đi mò theo hướng trước, hình như bà ta còn có một vật gì quan trọng hơn nhiều.
Tận cùng phía trong hầm là một cái ao nước đen sì óng ánh, Xà Cô Bà khom mình xuống đưa cây đuốc rọi khắp trên mặt nước, mùi hôi tanh từ dưới xông lên nồng nặc.
Mặt nước đen mờ trông như một tấm gương.
Xà Cô Bà khom mình dòm gần sát mặt nước, hình như bà ta đang tìm vật gì dưới đáy hồ.
Thình lình bà ta rướn mình tới, miệng bà ta cứ lầm bầm :
- Lạ quá, lạ quá.
Xà Cô Bà như không còn dằn được nữa, bà ta tay cầm đuốc men lần xuống bậc đá dưới ao nước.
Hình như bà ta đụng phải một vật mềm mềm dưới chân, nhưng bà không để ý, bà ta cứ bước ngang qua, đó là một thây người.
Lần xuống tận đáy ao, nước đã thấm thấp dưới chân, bà ta cố dòm ra xa, giữa hồ có một vật nửa nổi nửa chìm.
Ðó là một con rần to bầng bắp tay dài hơi hai sải, con rắn chết nổi lờ đờ.
Y như một cái bong bóng bị xì hơi, Xà Cô Bà dậm chân la lớn :
- Thôi rồi.. thôi rồi, ba mươi năm nay kể như đã toi công...
Bà ta đứng nhìn và lải nhải một mình :
- Tìm kiếm cho được một cặp, cho nhảy nhau lấy công ấp công nuôi.. Bây giờ gần thành công thì.. hủy diệt.
Chợt nhớ ra cái thây người lúc nãy, bao nhiêu sự giận dữ của Xà Cô Bà đổ trút vào người đó, bà ta quay trở lên nắm chặt chuôi đao nhắm ngay người ấy bửa xuống một nhát thật mạnh.
Nhưng thanh đao xuống được nửa chừng thì Xà Cô Bà chợt dừng ngay lại.
Bà ta lẩm bẩm :
- Không, không, hắn phải trả lại cho ta những gì đã mất.
Bà ta thở phào và nói tiếp một mình :
- May quá, chút nữa đã bỏ đi một món quí giá trên đời nhất định hắn đã rơi xuống đây và đã uống nhằm mãng xà huyết, nếu bây giờ thì máu hắn thì có lẽ còn hơn.
Bà ta ngắm nghía cái thây và gật gật đầu :
- Ðúng rồi, đúng rồi. Mãng xà đã chết, nhưng hắn uống nhằm huyết mãng xà, máu của hắn bây giờ nhất định trị được bệnh của Thái Thượng.. nhất định máu của hắn phải là hữu hiệu.
Và để cho mãng xà huyết không bị phân tán, Xà Cô Bà vội khom mình điểm nhanh vào người của cái thây nằm dưới đất, bà ta điểm luôn một hơi mươi hai trọng huyệt.
Xong xuôi, bà ta bồng xốc cái thây trở lên trên.
Ánh sáng phía trên rọi vào khuôn mặt người ấy làm cho Xà Cô Bà buột miệng kêu lên :
- Giang Hàn Thanh. Làm sao hắn lại xuống đây?
Rờ vào tâm mạch, thấy Giang Hàn Thanh hãy còn sống.
Xà Cô Bà gật gù :
- Khá lắm, may lắm.
Càng nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Giang Hàn Thanh hãy còn sống. Xà Cô Bà càng như đắc ý :
- Hắn khá đẹp trai, thảo nào bọn con gái xúm nhau giành giựt. Giá như hồi bốn mươi năm về trước thì nhất định ta cũng chẳng buông tha.
Ðặt Giang Hàn Thanh nầm yên xuống phản, Xà Cô Bà xoa xoa tay mỉm cười, bà ta không còn sợ đắc tội với Thái Thượng nữa, vì bà đã nghĩ ra chuyện có thể lấy huyết của Giang Hàn Thanh để thay thế huyết mãng xà trị bệnh hiểm nguy cho Thái Thượng.
Vì đã bao nhiêu năm nay, từ sau ngày Ngư Mụ tự xưng là Thái Thượng, vết thương của bà ta cũng không lành theo ý muốn, chỉ có huyết mãng xà nuôi đúng ba mươi năm theo một cách riêng thì mới có cơ may chữa được.
Chỉ còn mấy tháng nữa là đúng ngày lấy huyết, bất ngờ Giang Hàn Thanh lại làm cho hỏng chuyện.
. Ba mươi năm trước đây, Ngư Mụ còn là một trung niên thiếu phụ, bà ta không may có một nhan sắc vừa xấu vừa hung ác. Cái tên Ngư Mụ có lẽ vì đó mà phát sinh. Con người xấu vừa ác, lại thêm vào đó, thanh kiếm trong tay bà ta đã từng hạ không biết bao nhiêu hào kiệt anh hùng, cả hai phía hắc bạch giang hồ nghe tên là khiếp vía.
Cả vùng Trung Nguyên và Quan Ngoại, không người nào có thể qua nói hai chiêu với bà.
Cũng may là từ khi xuất hiện giang hồ cho đến khi mai danh ẩn tích chỉ vỏn vẹn có ba năm, nhưng trong ba năm đó cũng làm cho võ lâm rúng động.
Nghe nói bà mai danh ẩn tích vì bị một cặp thanh niên nam nữ đánh bại. Chỉ vì cặp thanh niên nam nữ này mà bà phải uất hận rút lui.
Xà Cô Bà này vốn là một thuộc hạ tâm phúc của Ngư Mụ. và vì cánh tay phải của Ngư Mụ bị tàn phế, bà ba bèn cố công nghiên cứu trong võ lâm, tìm ra được một thứ thuốc phối hợp với huyết mãng xà, thứ thuốc này có thể làm cho cánh tay lành trở lại.
Căn cứ theo bí truyền trong bí phổ, bà ta dùng chất mê dược làm cho hai con mãng xà giao cấu với nhau, rồi bằng một phương pháp đặc biệt, còn với những thứ thuốc và máu người dùng nuôi con mãng xà mới sinh cho đúng ba mươi năm, sau đó, dùng huyết con mãng xà ấy uống vào, tự nhiên cánh tay trở lại bình thường.
Nhưng “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên” chuyện tình cờ là sau khi Yên Phi Quỳnh dụ Tôn Phi Loan đi rồi thì Giang Hàn Thanh tỉnh dậy, hắn đã được Bạch hạc giải độc, rồi được uống Thiên Cơ Vạn Công Hoàn nên ngủ một giấc ngót ba tiếng đồng hồ.
Khi tỉnh đậy, cơn khát đã làm cho hắn gần như mê loạn, hắn mò ra sau bép và tình cờ đụng phải cái núm hầm bí mật. Miệng hầm bày ra và hắn đi xuống luôn dưới ấy.
Vì bóng tối âm u, hắn lần mò xuống hầm và bị lọt xuống cái ao huyết nuôi mãng xà.
Hắn chưa kịp thoát lên thì lại bị con mãng xà quấn lấy. Bao nhiêu sức lực dồn lại, Giang Hàn Thanh vẫn không chống cự nổi, hắn bị con mãng xà quấn chặt gần nghẹt thở. Trong cơn nguy khốn, Giang Hàn Thanh nảy sinh ra một kế hay, hắn chụp lấy ngay cổ con mãng xà cắn mạnh, máu từ trong con mãng xà phun vọt vào họng hắn làm cho hắn hôn mê.
Dư lực còn lại, hắn rán trì chí và cứ như thế, hắn uống gần hết huyết con mãng xà to lớn rồi mới bò lên khỏi được miệng ao.
Nhưng hắn cũng chỉ lên được khỏi miệng ao là bất tỉnh.
Mãi cho đến khi Xà Cô Bà trở lại phát giác ra mọi chuyện thì cũng đã gần trọn một đêm, máu của mãng xà đã lưu thông huyết quản của Giang Hàn Thanh, sự hỗn hợp giữa huyết mãng xà và Thiên Cơ Vận Công hoàn làm cho sức hắn tăng trưởng cả một giáp thành công lực, giá như không gặp Xà Cô Bà thì chỉ cần mấy tiếng đồng hồ sau đó, hắn sẽ thoát khỏi nơi xà cốc.
Ðúng là việc may không bao giờ đến trọn.
Giang Hàn Thanh thoát chết vì Ðộc châm, lại được uống huyết mãng xà, thế nhưng hắn chưa tận dụng công lực vừa khôi phục thì lại bị Xà Cô Bà điểm huyệt.
Trong thạch thất bóng tối vẫn âm u, bốn phía không một tiếng động.
Giang Hàn Thanh được đặt trên chiếc phản, hắn vẫn còn trong trạng thái hôn mê.
Xà Cô Bà đi lại vòng quanh suy nghĩ.
Bà ta biết nếu mang Giang Hàn Thanh về cho bọn sư huynh muội Ngũ Phượng môn thì chắc chắn không làm sao hắn có thể đến tay Ngư Mụ, mà nếu như thế thì trách nhiệm của bà ta vẫn không sao tránh được về chuyện huyết mãng xà.
Bà ta thấy chỉ còn cách mang thẳng Giang Hàn Thanh về cho Ngư Mụ thì công lao của bà ta chẳng những không mất mà càng không sợ bị ai khiển trách.
Nghĩ xong diệu kế, Xà Cô Bà vào trong phòng thuốc lấy ra một cái rương, trong đó có đầy đủ dụng cụ hóa trang không bao lâu, bà ta đã làm cho Giang Hàn Thanh biến thành một cô gái đương xuân..
Ðứng ngắm nghía Giang Hàn Thanh một hồi, Xà Cô Bà bỗng bật cười :
- Bây giờ mang hắn ra so sánh với Tam cung chủ hay Ngũ cung chủ gì cũng đều ăn đứt.
Bây giờ thì Giang Hàn Thanh đã hoàn toàn như một cô gái, chuyện đi cả khoảng đường xa về dâng cho Ngư Mụ không còn là vấn đề khó khăn gì nữa.
Bà ta đắc ý bồng Giang Hàn Thanh đi thẳng ra ngoài.
* * * * *
Giờ ngọ đã qua mau.
Phía Bắc thành Nghiêm Châu, một tửu quán tuy không lớn làm nhưng cũng khá là phồn thịnh.
Gần bên ngoài cửa, một lão già ăn bận theo lối đạo sĩ có ba chòm râu dài dậm dột.
Trước mặt ông ta chỉ có đơn sơ một đĩa đậu phong rang và một bầu rượu, ông ta một mình nhấm nháp như đang chờ đợi người nào.
Tự nhiên, đối với nhà quán, một đĩa đậu phọng, một bầu rượu, không được họ xem là khách quí.
Thế nhưng phong thái của lão đạo sĩ thật ta quắc thước, đôi mắt ông ta sáng ngời và nhất là thái độ đối với bọn tiểu nhị cũng khá rộng rãi. Vì thế cho nên những kẻ trong quán không một ai dám có vẻ gì bất mản, mặc dầu thức ăn thức uống không bao nhiêu mà ông ta lại ngồi quá lâu giờ.
Nhất là trên lưng ông còn có một thanh trường kiếm, nó càng tăng vẻ uy phong, dáng cách đó đủ làm cho người ta kính nể.
Trong quán có bao nhiêu khách thảy đều tan cả, bao nhiêu chiếc bàn đã trống lần, thế nhưng lão đạo sĩ vẫn ngồi yên một chỗ nhâm nhi.
Ngay lúc đó, từ bên ngoài cửa quán lại có thêm một người nữa bước vào.
Một gã công tử mặc áo màu lam.
Gã có một vóc người tầm thước, thêm vào đó gương mặt khá khôi ngô, tay hắn cầm chiếc quạt luôn phe phẩy, dáng cách thật phong lưu.
Căn cứ vào phong độ của hắn, người ta đoán ngay hắn là một gã thanh niên vào bậc Thế gia.
Hai tên tiểu nhi vừa thấy gã công tử là bọn chúng đã vội vàng chạy ra nghinh tiếp :
- Xin thỉnh công tử an tọa.
Gã công tử áo lam đi ngay lại bàn lão đạo sĩ và lễ phép vòng tay :
- Tiểu nhân xin tham kiến đạo trưởng, có lẽ đạo trưởng đã đến lâu rồi.
Bằng vào câu nói ấy, ai cũng biết là họ đã hẹn với nhau.
Lão đạo sĩ đặt chén xuống, đứng dậy vòng tay :
- Lý công tử, bần đạo cũng mới đến đây thôi.
Cả hai cùng ngồi đối diện, họ hình như có chuyện bí mật nên đềuê lưu ý chung quanh.
Bọn tiểu nhị mang khay trà lên cười nói :
- Xin thỉnh công tử dùng trà.
Ðạo trưởng mỉm cười :
- Hãy sửa soạn thức ăn, hình như Lý công tử chưa dùng gì phải không?
Tên tiểu nhị cúi đầu vâng dạ lui xuống nhà sau.
Lý công tử gọi lại dặn thêm :
- Bên sau còn mấy vị nữa, bọn ngươi hãy chuẩn bị thức ăn và vài bầu rượu ngon đấy nhé.
Bọn tiểu nhị vừa lui xuống thì bên ngoài đã nghe tiếng vó ngựa khua rần.
Bọn họ gồm có sáu người.
Dẫn đầu là hai người vận trường bào cùng mang trường kiếm.
Phía sau bốn người, họ đều dùng binh khí cặp, một dùng song câu một dùng song côn, một dùng song kích và một dùng song tiên.
Những kẻ từng qua lại giang hồ đều nhận ra ngay đó là Yên Sơn song kiệt và Tứ hổ tướng của Hà Bắc Lý gia.
Nếu thế thì gã thanh niên cầm quạt hồi nãy nhất định là công tử Lý Duy Năng..
Thấy lão trưởng, Yên Sơn song kiệt vội vòng tay :
- Khang Văn Huy và Dương Sĩ Kiệt xin tham kiến đạo trưởng.
Lão đạo sĩ đứng dậy mỉm cười :
- Không dám xin mời các vị ngồi đàm đạo..
Yên Sơn song kiệt và Tứ hổ tướng Lý gia cùng ngồi vào một bàn.
Lý Duy Năng hỏi :
- Chẳng hay đạo trưởng đã có gặp Chu tiền bối chưa?
Lão đạo sĩ lắc đầu :
- Chuyện ấy quả thật có nhiều ẩn khuất, bần đạo và Chu lão huynh khi nghe tin vội chia tay tại Nghiêm Châu, và từ đó không nghe tin tức chi nữa cả, nhưng nhất định gần Chu lão huynh chắc chắn không khi nào bị hại vào tay kẻ địch.
Lý Duy Năng gật đầu :
- Vãn bối cũng nghĩ thế, riêng về Giang huynh, vãn bối cũng không tin có điều chi nguy hiểm, vì bằng vào sở học, Giang huynh có hơn vãn bối thập bội, nhất định cũng không thể nói ra điều đáng tiếc. Thế nhưng không hiểu tại sao không có tin vì.
Chỉ bằng mấy câu đối đáp, ai cũng có thể lão đạo sĩ đó là Thanh Phong đạo trưởng.
Từ lúc Chu Long Chu mất tích, họ chia tay nhau tìm kiếm, đến nay thì Chu Tiềm và Giang Hàn Thanh cũng mất tích luôn..
Chuyện đó đã làm cho Hành Lệnh đường chủ Ðộc Nhãn Diêm La Ðơn Hiểu Thiên đành phải bó tay.
Họ đã đùng kế điệu hổ ly sơn để phá vỡ sào huyệt của Ngũ Phượng môn tại Hàng Châu, trong đó có những nhà giam bí mật và Thánh Quả tự của Phi Cảnh đại sư.
Nhưng sau đó thì lại có chuyện xảy ra, trước hết là Chu Long Chu và kế tiếp là Chu Tiềm và Giang Hàn Thanh cùng chung số phận.
Chính vì thế cho nên trong vòng ba hôm nay, Ðơn Hiểu Thiên, Thanh Phong Ðạo Trưởng, Lý Duy Năng, Thần Phiến Tử và bọn Quản Thiên Phát đã phải dốc toàn lực ra tìm kiếm, thế nhưng vẫn bặt tâm vô tín.
Hôm nay, nơi tửu điếm này chính là chỗ họ hội diện với nhau.
Họ còn đang nói chuyện thì bên ngoài lại có thêm hơn mười người nữa, dẫn đầu là Ðộc Nhãn Diêm La Ðơn Hiểu Thiên, bên sau Cung Quan Võ và có thêm nhiều thuộc hạ.
Vào tới quán là Ðơn Hiểu Thiên đã lên tiếng trước :
- Ðạo trưởng và Lý công tử đã đến đây còn Thần Phiến huynh đâu không thấy?
Lý Duy Năng đứng dậy vòng tay :
- Gia sư có nói là phải đến khoảng xế chiều mới đến được nơi đây..
Cả đoàn người ngồi lại, họ bắt đầu trao đổi với nhau về những tin tức thu lượm được.
Tên quản lý tửu quán vừa mừng vì đông khách nhưng đồng thời cũng vừa lo ngại vì hắn biết đoàn người đông đảo này đều là những nhân vật võ lâm.
Tửu quán thường thường nhờ vào võ lâm hào kiệt, vì họ là những người chi tiền nhiều nhất, nhưng bất cứ quán nào, ít nhất là cũng một lần sạt nghiệp vì những chuyện náo động xảy ra.
Tuy nhiên, chuyện thua lỗ vì xung đột vẫn không làm cho quán nào bị tiêu tan, chính vì thế cho nên dầu có sợ cũng không ai dẹp quán.
Ngồi vào xong cả, Thanh Phong đạo trưởng mở lời :
- Trong ba đêm nay, chúng ta vẫn không phát hiện được vết tích nào cả, theo bần đạo thì có thể cá ba đều mất tích miệt Phú Xuân Giang.
Ðơn Hiểu Thiên cau mặt :
- Làm sao lại có thể đoán được như thế?
Thanh Phong đạo trưởng nói :
- Phía bên này tuy cũng có rừng rú, nhưng rừng không liên tiếp núi cũng không sâu, khó lòng cho Ngũ Phượng môn làm sao huyệt, chỉ có bên kia Phú Xuân Giang có rừng già thông về tới ven đồng, có nhiều chỗ chưa từng có dấu chân người, đừng nói chi đến chúng ta, mà cho dầu cố điều động mấy vạn anh binh cũng không làm sao lục soát cho nổi.
Ðơn Hiểu Thiên gật gật đầu :
- Ðúng, liên tiếp những giải núi trùng trùng từ Thiên Ðài sơn, Nhạn Ðăng sơn trở đi, đúng là chỗ mà chân người chưa bao giờ đặt tới, chúng ta muốn tim về hướng đó quả thật là chuyện mò kim đáy biển.
Lý Duy Năng cau mặt :
- Nhưng Chu lão tiền bối và Giang huynh làm sao lại lọt vào tay giặc?
Ðơn Hiểu Thiên đáp :
- Chuyện đó không thể giải thích bằng một câu đơn giản, khi mình đi tìm người thì địch dại gì không biết dùng người làm mồi để nhử mình vào chốn thâm sơn?
Ông ta vuốt râu cười nói tiếp :
- Chúng ta có nhiều người đây, nhưng nếu đơn độc một mình qua hướng đó thì bác rằng ai thoát được.
Thanh Phong đạo trưởng gật gật đầu :
- Rất có thể là như thế, bằng vào võ công của Chu huynh và Giang nhị công tử mà lại cùng mất tích, thế mà chúng ta lại không tìm ra được một dấu vết nào thì đủ thấy chúng đã dụ họ vào tận thâm sơn và bằng vào việc đó, rất có thể rồi đây chúng lại có thể dụ đến chúng ta.
Ngay lúc đó, chợt thấy một thanh niên mặc áo màu xanh từ ngoài cửa bước vào, mọi người nhìn nhận ngay đó là Quản Thiên Phát.
Ðơn Hiểu Thiên đưa tay :
- Quản tổng quản hãy ngồi đây rồi nói chuyện sau.
Hình như đường xa khát nước, Quản Thiên Phát uống luôn một hơi hai chén trà đầy rồi mới nói :
- Hôm nay tại hạ đến Thất Lý Long ở phía Tây Nhạn Môn quan, nơi đó tại hạ nghe được một tin.
Ðơn Hiểu Thiên chồm tới :
- Tin gì thế?
Quản Thiên Phát nói :
- Vùng phụ cận Ðông Tân Quan có một cái tiểu điếm, tuy nhỏ những cũng có vài gian phòng cho ngụ. Chủ quán Trương Lão Thực, lão vừa là chủ quán mà cũng vừa là tiểu nhị, nghe đâu lão ở đó đã mấy mươi năm, nhưng ba ngày trước đây thình lình lão ta mất tích.
Ðơn Hiểu Thiên cau mặt :
- Lại có người mất tích?
Tất cả những người có mặt hết thảy đều lặng lẽ trầm ngâm.
Nàng nhìn Tôn Phi Loan và cau giọng nói tiếp :
- Tam sư thư có biết tại sao tiểu muội lại hành động như thế này không, đó là tại vì trong Ngũ Phượng môn chỉ có mỗi một mình hểu muội là biết được tâm sự bí mật của chị, biết được chuyện chị và Gìang nhị công tử đã tha thiết yêu nhau, biết rõ ràng chị đã nhiều phen cứu thoát người tình.
Ngay đến hoàn thuốc linh ứng nhất mà sư phụ chỉ cho chị, chị cũng đã dâng cho Giang nhị công tử trị thương tích.
Một mặt nói, một mặt Yên Phi Quỳnh lắng nghe, rõ ràng sự nhận định của nàng quá đúng, bên sau đàng không xa, quả nhiên có người đang ngóng nghe.
Nàng mừng và nói tiếp :
- Ngũ Phượng môn đã có nội gián, một nội gián cực kỳ nguy hiểm, thế mà nực cười thay cho đại sư huynh, người lại đem cái tội danh phản kháng Kim lệnh, bội phản sư môn mà gán vào đầu tiểu muội.
Nàng ngưng lại một giây như để nghĩ thầm và nói tiếp :
- Thật ra thì đâu phải thế, chỉ vì tiểu muội căm hận Giang Hàn Thanh, lập mưu bắt sống cho được hắn để trừng trị cho đích đáng, không ngờ việc làm đó lại bị chụp vào đầu một cái tội tày trời.
Tuy có âm mưu làm hại Tôn Phi Loan, nhưng trong lòng đối với Giang Hàn Thanh nàng hãy còn nhiều lo lắng, nên nàng nói tránh đi.
Bây giờ Giang Hàn Thanh đã chết rồl, tiểu muội dầu có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không làm sao rửa sạch oan, khiến tiểu muội căm hận Giang Hàn Thanh, mà cũng căm hận Tam sư thư, vì thế cho dầu đêm nay Tam sư thư đã cứu tiểu muội, đã giết Quách Diên Thọ và Chu Ðiểu Thất Tinh, tiểu muội nhất định cũng không bao giờ chịu nhận lấy ân tình ấy.
Nàng ngưng lại cầm thanh kiếm trên tay, cười gằn nói tiếp :
- Nhưng thật ra thì Tam sư thư cũng đâu phải vì tiểu muội, chỉ vì Tam sư thư chưa biết Giang Hàn Thanh sống chết ra sao, vì thế nên Tam sư thư mạo hiểm vì phản Kim lệnh, chứ Tam sư thư đâu phải vì tiểu muội? Bây giờ sau khi trừ được Giang Hàn Thanh, còn lại là vấn để nội gián, chuyện đó là chuyện của Tam sư thư, tội đó không thể nào dung tha được, nhân danh đệ từ Ngũ Phượng môn, tiểu muội dầu thương cũng phải dứt tình, xin Tam sư thư hãy cố mà theo cho kịp Giang Hàn Thanh, đừng để hắn cô độc một mình.
Nàng đứng phất lên, trỏ mũi kiếm nhắm ngay giữa ngực Tôn Phi Loan đâm xuống.
Xoảng!
Thanh kiếm vừa mới nhấc lên, một viên đá từ đâu bay đến hất thanh kiếm dạt ra, làm cho Yên Phi Quỳnh hoảng hót thối lui hai bước.
Nàng đóng kịch thật tài tình nàng giả bộ mà nhìn vào như thiệt.
Một bóng người y như một làn khói xám vút tới đứng sững trước mất nàng : người đó là Nhị cung chủ.
Sự ức đoán của Yên Phi Quỳnh thật đúng và nàng hành động cũng thật hay.
Ðã biết trước như thế, nhưng Yên Phi Quỳnh cũng làm bộ giật mình kêu lớn :
- Nhị sư huynh.
Kinh Phi Sương nghiêm mặt :
- Ngũ sư muội, những điều mà sư muội vừa nói ra đã nghe rõ cả rồi bây giờ cả hai hãy theo ta về bái kiến Ðại sư huynh.
Vừa nói Kinh Phi Sương vừa vung tay giải huyệt cho Tôn Phi Loan và trầm giọng :
- Tam sư muội hãy theo ta.
Tôn Phi Loan lặng thinh cúi đầu bước theo Kinh Phi Sương bằng bước đi nặng nhọc.
Yên Phi Quỳnh cũng lặng lẽ bước theo, nàng tuy làm bộ sợ sệt nhưng trong bụng lại lầm thầm Giang Hàn Thanh, hãy cố mà thoát hiểm, bây giờ thì không ai làm chi nữa đâu, nếu may mắn thì ngày sau chúng ta còn gặp lại. Thật ra tuy vì ghen tức, vì độc hiểm, Yên Phi Quỳnh cố tâm ám hại Tôn Phi Loan, nhưng chính nhờ vào hành động của nàng làm cho Nhị cung chủ bỏ đi không tìm kiếm, nếu không, trong đêm nay mạng của Giang Hàn Thanh rất khó bảo toàn.
* * * * *
Trời đã sáng hẳn.
Xà cốc vẫn trầm trầm trong không khí tử vong.
Ánh nắng ban mai chiếu xuyên đầu cây kẻ lá, rọi xuống mặt đất những đóm vàng hoe.
Trong lùm cỏ bụi cây, những con rắn độc nằm lổn ngổn, con thì đã chết, con ngất ngư phơi bụng tênh hênh. Xà cốc, nơi nổi danh bất khả xâm phạm, bây giờ đã thành chỗ tiêu điều xơ xác.
Nhiều con rắn đã bắt đầu sinh thúi, mùi hôi nồng nặc bay lộng cả một vùng.
Trước thềm thạch thất còn y nguyên tám cái thây, Kim Giáp Thần Quách Diên Thọ và Chu Ðiểu Thất Tinh, nhung kẻ đã từng thét ra khói lửa, bây giờ cũng chung số phận với bầy rắn độc.
Từ đêm qua, sau khi Kinh Phi Sương dẫn hai người sư muội đi rồi thì Xà cốc trở về với núi rừng lặng lẽ, không ai nghe một tiếng động, không ai nghe tiếng phì phò của bầy rắn độc bò quanh.
Từ một nơi hung hiểm nhất trần gian, bây giờ bỗng trở thành nơi thanh tịnh nhất trong chỗ sâu hiểm của núi rừng.
Xà cốc, một nơi vốn không ai dám bén mảng, bây giờ giá như du khách có người lạc tới thì chắc chắn không ai còn nhận ra nơi đây là nơi kinh khủng nữa, có chăng cũng chỉ vì mấy chiếc thây ma và thây rắn nằm ngổn ngang ánh nắng trước núi đã có phần gay gắt.
Xà Cô Bà mang thân hình phi nộn đang theo con đường quanh co dẫn vào cửa cốc.
Bà ta đi có mỗi một mình.
Vừa vào gần tới, bỗng có năm con rắn to bằng bấp tay từ trong bụi bò ra, hình như chúng trốn kín dưới lớp cỏ rậm, bây giờ nghe hơi hám của chủ nhân nên mới ló đầu ra.
Chúng bò ra tới chân Xà Cô Bà là nằm phục xuống im lìm bất động y như năm con rắn chết.
Năm con rắn đầu hơi ngẩng lên thở hơi đỏ lòm, chúng nhè nhẹ ngoắt đuôi, dáng cách trông thật nản.
Là người nuôi dưỡng rắn từ thuở nhỏ, có thể nói là gần rắn hơn là gần người. Xà Cô Bà biết rõ cử động của từng con rắn một bà ta vừa thấy chúng là vội cười ngay :
- Không sao, những người đêm qua đều có Xà bài lệnh của ta, họ không khuấy phá gì nơi đây và bọn ngươi cũng không có lỗi gì cả.
Năm con rắn đầu hơi cất lên nhưng thân hình vẫn bất động.
Xà Cô Bà có vẻ ngạc nhiên :
- Chẳng lẽ trong cốc đã có gì không phải hay sao?
Năm con rắn ngốc đầu lên một chút nữa như muốn công nhận những ức đoán của Xà chủ nhân.
Xà Cô Bà khẽ gật đầu :
- Ðược rồi bọn ngươi hãy dẫn đường.
Năm con rắn quay đầu đi trước.
Xà Cô Bà theo sau, vừa xuyên qua một cụm rừng phía trước là bà ta nhăn mũi.
Hơi hám chết chóc đã bất đầu xâm nhập.
Bến phía, gần trăm con rắn bể đầu banh bụng nằm lăn lóc mùi hôi bốc lên nồng nực.
Xà Cô Bà tái mặt :
- Lạ nhỉ, hình như chúng bị một thứ chim to lắm, nhưng ở đây làm gì có thứ chim nào dám bén mảng.
Bà ta không làm sao biết được số rắn độc này đã bị con chim Bạch Hạc của Ðổng Nhược Băng mổ chết.
Vừa lầm thầm, Xà Cô Bà vừa cúi xuống vỗ về vào đầu con rắn đầu đàn :
- Ta biết rồi, các ngươi hãy trở về chỗ cũ đi.
Năm con rắn y lời lủi vào cỏ rậm.
Nhìn tám cái thây của bọn Quách Diên Thọ, Xà Cô Bà khẽ lắc đầu :
- Con gái lớn không chồng quả là nguy hiểm, Tam cô nương là con người ôn hòa nhất trong năm cô, thế mà chỉ vì tên con trai Giang Hàn Thanh, đã không nương tay đối với đồng môn thuộc hạ.
Bà ta cho tay vào lưng lấy ra một bình thuốc nhỏ, trong đó có thứ bọt trăng trắng, những cái thây được rắt thứ bột ấy lên trong giây phút tan thành những bãi nước vàng.
Bước vào trong lại gặp thêm hai cái thây của bọn Lý Trung Lương, bà ta lại rảy thuốc lên hủy diệt.
Bà ta lại lầm bầm :
- Hai cô con gái này thật là quá quắt, đàn ông con trai thiếu gì, vậy mà cứ xúm nhau dính lấy một tên, kết quả thật là khốn nạn.
Vừa nói lãm nhảm vừa bước thẳng ra sau nhà bếp, hình như bà ta đã đói tới nơi rồi.
Nhưng bà ta lại phải giật mình.
Ðống củi ngụy trang cái miệng hầm bí mật đã bị người vạt trống.
Miệng hầm bị giở, có nghĩa là nhất định là đã có người xuống đó.
Ðưa tay bấm vào nút sắt, Xà Cô Bà xoay trọn một vòng.
Tấm vĩ sắt từ từ hé rộng, một tay cầm bó đuốc, một tay vịn miệng hầm, Xà Cô Bà nhún chân nhảy xuống tận cùng đáy.
Dưới hầm bí mật cũng khá rộng, bóng tối lờ mờ, âm khí bốn bên tỏa ra rợn lạnh.
Khêu ngọn đuốc cho thật rõ, Xà Cô Bà chầm chậm bước về phía trước.
Dưới hầm bí mật vốn là chỗ chế thuốc của Xà Cô Bà, trên vách đá có nhiều hốc nhỏ, trong đó chất đầy những bình những lọ màu sắc khác nhau.
Dưới nền đá cũng là chỗ làm thuốc, hiện tại vẫn có nhiều thứ rễ cây, lá thuốc và có cả cái khay tán thuốc để dựa bên.
Ngoài ra, trên một chiếc sạp, còn có những dụng cụ làm thuốc đạt để lung tung không thứ lớp.
Nhưng rất lạ là Xà Cô Bà không hề để ý đến những thứ ấy bà ta cứ cầm cây đuốc đi mò theo hướng trước, hình như bà ta còn có một vật gì quan trọng hơn nhiều.
Tận cùng phía trong hầm là một cái ao nước đen sì óng ánh, Xà Cô Bà khom mình xuống đưa cây đuốc rọi khắp trên mặt nước, mùi hôi tanh từ dưới xông lên nồng nặc.
Mặt nước đen mờ trông như một tấm gương.
Xà Cô Bà khom mình dòm gần sát mặt nước, hình như bà ta đang tìm vật gì dưới đáy hồ.
Thình lình bà ta rướn mình tới, miệng bà ta cứ lầm bầm :
- Lạ quá, lạ quá.
Xà Cô Bà như không còn dằn được nữa, bà ta tay cầm đuốc men lần xuống bậc đá dưới ao nước.
Hình như bà ta đụng phải một vật mềm mềm dưới chân, nhưng bà không để ý, bà ta cứ bước ngang qua, đó là một thây người.
Lần xuống tận đáy ao, nước đã thấm thấp dưới chân, bà ta cố dòm ra xa, giữa hồ có một vật nửa nổi nửa chìm.
Ðó là một con rần to bầng bắp tay dài hơi hai sải, con rắn chết nổi lờ đờ.
Y như một cái bong bóng bị xì hơi, Xà Cô Bà dậm chân la lớn :
- Thôi rồi.. thôi rồi, ba mươi năm nay kể như đã toi công...
Bà ta đứng nhìn và lải nhải một mình :
- Tìm kiếm cho được một cặp, cho nhảy nhau lấy công ấp công nuôi.. Bây giờ gần thành công thì.. hủy diệt.
Chợt nhớ ra cái thây người lúc nãy, bao nhiêu sự giận dữ của Xà Cô Bà đổ trút vào người đó, bà ta quay trở lên nắm chặt chuôi đao nhắm ngay người ấy bửa xuống một nhát thật mạnh.
Nhưng thanh đao xuống được nửa chừng thì Xà Cô Bà chợt dừng ngay lại.
Bà ta lẩm bẩm :
- Không, không, hắn phải trả lại cho ta những gì đã mất.
Bà ta thở phào và nói tiếp một mình :
- May quá, chút nữa đã bỏ đi một món quí giá trên đời nhất định hắn đã rơi xuống đây và đã uống nhằm mãng xà huyết, nếu bây giờ thì máu hắn thì có lẽ còn hơn.
Bà ta ngắm nghía cái thây và gật gật đầu :
- Ðúng rồi, đúng rồi. Mãng xà đã chết, nhưng hắn uống nhằm huyết mãng xà, máu của hắn bây giờ nhất định trị được bệnh của Thái Thượng.. nhất định máu của hắn phải là hữu hiệu.
Và để cho mãng xà huyết không bị phân tán, Xà Cô Bà vội khom mình điểm nhanh vào người của cái thây nằm dưới đất, bà ta điểm luôn một hơi mươi hai trọng huyệt.
Xong xuôi, bà ta bồng xốc cái thây trở lên trên.
Ánh sáng phía trên rọi vào khuôn mặt người ấy làm cho Xà Cô Bà buột miệng kêu lên :
- Giang Hàn Thanh. Làm sao hắn lại xuống đây?
Rờ vào tâm mạch, thấy Giang Hàn Thanh hãy còn sống.
Xà Cô Bà gật gù :
- Khá lắm, may lắm.
Càng nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Giang Hàn Thanh hãy còn sống. Xà Cô Bà càng như đắc ý :
- Hắn khá đẹp trai, thảo nào bọn con gái xúm nhau giành giựt. Giá như hồi bốn mươi năm về trước thì nhất định ta cũng chẳng buông tha.
Ðặt Giang Hàn Thanh nầm yên xuống phản, Xà Cô Bà xoa xoa tay mỉm cười, bà ta không còn sợ đắc tội với Thái Thượng nữa, vì bà đã nghĩ ra chuyện có thể lấy huyết của Giang Hàn Thanh để thay thế huyết mãng xà trị bệnh hiểm nguy cho Thái Thượng.
Vì đã bao nhiêu năm nay, từ sau ngày Ngư Mụ tự xưng là Thái Thượng, vết thương của bà ta cũng không lành theo ý muốn, chỉ có huyết mãng xà nuôi đúng ba mươi năm theo một cách riêng thì mới có cơ may chữa được.
Chỉ còn mấy tháng nữa là đúng ngày lấy huyết, bất ngờ Giang Hàn Thanh lại làm cho hỏng chuyện.
. Ba mươi năm trước đây, Ngư Mụ còn là một trung niên thiếu phụ, bà ta không may có một nhan sắc vừa xấu vừa hung ác. Cái tên Ngư Mụ có lẽ vì đó mà phát sinh. Con người xấu vừa ác, lại thêm vào đó, thanh kiếm trong tay bà ta đã từng hạ không biết bao nhiêu hào kiệt anh hùng, cả hai phía hắc bạch giang hồ nghe tên là khiếp vía.
Cả vùng Trung Nguyên và Quan Ngoại, không người nào có thể qua nói hai chiêu với bà.
Cũng may là từ khi xuất hiện giang hồ cho đến khi mai danh ẩn tích chỉ vỏn vẹn có ba năm, nhưng trong ba năm đó cũng làm cho võ lâm rúng động.
Nghe nói bà mai danh ẩn tích vì bị một cặp thanh niên nam nữ đánh bại. Chỉ vì cặp thanh niên nam nữ này mà bà phải uất hận rút lui.
Xà Cô Bà này vốn là một thuộc hạ tâm phúc của Ngư Mụ. và vì cánh tay phải của Ngư Mụ bị tàn phế, bà ba bèn cố công nghiên cứu trong võ lâm, tìm ra được một thứ thuốc phối hợp với huyết mãng xà, thứ thuốc này có thể làm cho cánh tay lành trở lại.
Căn cứ theo bí truyền trong bí phổ, bà ta dùng chất mê dược làm cho hai con mãng xà giao cấu với nhau, rồi bằng một phương pháp đặc biệt, còn với những thứ thuốc và máu người dùng nuôi con mãng xà mới sinh cho đúng ba mươi năm, sau đó, dùng huyết con mãng xà ấy uống vào, tự nhiên cánh tay trở lại bình thường.
Nhưng “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên” chuyện tình cờ là sau khi Yên Phi Quỳnh dụ Tôn Phi Loan đi rồi thì Giang Hàn Thanh tỉnh dậy, hắn đã được Bạch hạc giải độc, rồi được uống Thiên Cơ Vạn Công Hoàn nên ngủ một giấc ngót ba tiếng đồng hồ.
Khi tỉnh đậy, cơn khát đã làm cho hắn gần như mê loạn, hắn mò ra sau bép và tình cờ đụng phải cái núm hầm bí mật. Miệng hầm bày ra và hắn đi xuống luôn dưới ấy.
Vì bóng tối âm u, hắn lần mò xuống hầm và bị lọt xuống cái ao huyết nuôi mãng xà.
Hắn chưa kịp thoát lên thì lại bị con mãng xà quấn lấy. Bao nhiêu sức lực dồn lại, Giang Hàn Thanh vẫn không chống cự nổi, hắn bị con mãng xà quấn chặt gần nghẹt thở. Trong cơn nguy khốn, Giang Hàn Thanh nảy sinh ra một kế hay, hắn chụp lấy ngay cổ con mãng xà cắn mạnh, máu từ trong con mãng xà phun vọt vào họng hắn làm cho hắn hôn mê.
Dư lực còn lại, hắn rán trì chí và cứ như thế, hắn uống gần hết huyết con mãng xà to lớn rồi mới bò lên khỏi được miệng ao.
Nhưng hắn cũng chỉ lên được khỏi miệng ao là bất tỉnh.
Mãi cho đến khi Xà Cô Bà trở lại phát giác ra mọi chuyện thì cũng đã gần trọn một đêm, máu của mãng xà đã lưu thông huyết quản của Giang Hàn Thanh, sự hỗn hợp giữa huyết mãng xà và Thiên Cơ Vận Công hoàn làm cho sức hắn tăng trưởng cả một giáp thành công lực, giá như không gặp Xà Cô Bà thì chỉ cần mấy tiếng đồng hồ sau đó, hắn sẽ thoát khỏi nơi xà cốc.
Ðúng là việc may không bao giờ đến trọn.
Giang Hàn Thanh thoát chết vì Ðộc châm, lại được uống huyết mãng xà, thế nhưng hắn chưa tận dụng công lực vừa khôi phục thì lại bị Xà Cô Bà điểm huyệt.
Trong thạch thất bóng tối vẫn âm u, bốn phía không một tiếng động.
Giang Hàn Thanh được đặt trên chiếc phản, hắn vẫn còn trong trạng thái hôn mê.
Xà Cô Bà đi lại vòng quanh suy nghĩ.
Bà ta biết nếu mang Giang Hàn Thanh về cho bọn sư huynh muội Ngũ Phượng môn thì chắc chắn không làm sao hắn có thể đến tay Ngư Mụ, mà nếu như thế thì trách nhiệm của bà ta vẫn không sao tránh được về chuyện huyết mãng xà.
Bà ta thấy chỉ còn cách mang thẳng Giang Hàn Thanh về cho Ngư Mụ thì công lao của bà ta chẳng những không mất mà càng không sợ bị ai khiển trách.
Nghĩ xong diệu kế, Xà Cô Bà vào trong phòng thuốc lấy ra một cái rương, trong đó có đầy đủ dụng cụ hóa trang không bao lâu, bà ta đã làm cho Giang Hàn Thanh biến thành một cô gái đương xuân..
Ðứng ngắm nghía Giang Hàn Thanh một hồi, Xà Cô Bà bỗng bật cười :
- Bây giờ mang hắn ra so sánh với Tam cung chủ hay Ngũ cung chủ gì cũng đều ăn đứt.
Bây giờ thì Giang Hàn Thanh đã hoàn toàn như một cô gái, chuyện đi cả khoảng đường xa về dâng cho Ngư Mụ không còn là vấn đề khó khăn gì nữa.
Bà ta đắc ý bồng Giang Hàn Thanh đi thẳng ra ngoài.
* * * * *
Giờ ngọ đã qua mau.
Phía Bắc thành Nghiêm Châu, một tửu quán tuy không lớn làm nhưng cũng khá là phồn thịnh.
Gần bên ngoài cửa, một lão già ăn bận theo lối đạo sĩ có ba chòm râu dài dậm dột.
Trước mặt ông ta chỉ có đơn sơ một đĩa đậu phong rang và một bầu rượu, ông ta một mình nhấm nháp như đang chờ đợi người nào.
Tự nhiên, đối với nhà quán, một đĩa đậu phọng, một bầu rượu, không được họ xem là khách quí.
Thế nhưng phong thái của lão đạo sĩ thật ta quắc thước, đôi mắt ông ta sáng ngời và nhất là thái độ đối với bọn tiểu nhị cũng khá rộng rãi. Vì thế cho nên những kẻ trong quán không một ai dám có vẻ gì bất mản, mặc dầu thức ăn thức uống không bao nhiêu mà ông ta lại ngồi quá lâu giờ.
Nhất là trên lưng ông còn có một thanh trường kiếm, nó càng tăng vẻ uy phong, dáng cách đó đủ làm cho người ta kính nể.
Trong quán có bao nhiêu khách thảy đều tan cả, bao nhiêu chiếc bàn đã trống lần, thế nhưng lão đạo sĩ vẫn ngồi yên một chỗ nhâm nhi.
Ngay lúc đó, từ bên ngoài cửa quán lại có thêm một người nữa bước vào.
Một gã công tử mặc áo màu lam.
Gã có một vóc người tầm thước, thêm vào đó gương mặt khá khôi ngô, tay hắn cầm chiếc quạt luôn phe phẩy, dáng cách thật phong lưu.
Căn cứ vào phong độ của hắn, người ta đoán ngay hắn là một gã thanh niên vào bậc Thế gia.
Hai tên tiểu nhi vừa thấy gã công tử là bọn chúng đã vội vàng chạy ra nghinh tiếp :
- Xin thỉnh công tử an tọa.
Gã công tử áo lam đi ngay lại bàn lão đạo sĩ và lễ phép vòng tay :
- Tiểu nhân xin tham kiến đạo trưởng, có lẽ đạo trưởng đã đến lâu rồi.
Bằng vào câu nói ấy, ai cũng biết là họ đã hẹn với nhau.
Lão đạo sĩ đặt chén xuống, đứng dậy vòng tay :
- Lý công tử, bần đạo cũng mới đến đây thôi.
Cả hai cùng ngồi đối diện, họ hình như có chuyện bí mật nên đềuê lưu ý chung quanh.
Bọn tiểu nhị mang khay trà lên cười nói :
- Xin thỉnh công tử dùng trà.
Ðạo trưởng mỉm cười :
- Hãy sửa soạn thức ăn, hình như Lý công tử chưa dùng gì phải không?
Tên tiểu nhị cúi đầu vâng dạ lui xuống nhà sau.
Lý công tử gọi lại dặn thêm :
- Bên sau còn mấy vị nữa, bọn ngươi hãy chuẩn bị thức ăn và vài bầu rượu ngon đấy nhé.
Bọn tiểu nhị vừa lui xuống thì bên ngoài đã nghe tiếng vó ngựa khua rần.
Bọn họ gồm có sáu người.
Dẫn đầu là hai người vận trường bào cùng mang trường kiếm.
Phía sau bốn người, họ đều dùng binh khí cặp, một dùng song câu một dùng song côn, một dùng song kích và một dùng song tiên.
Những kẻ từng qua lại giang hồ đều nhận ra ngay đó là Yên Sơn song kiệt và Tứ hổ tướng của Hà Bắc Lý gia.
Nếu thế thì gã thanh niên cầm quạt hồi nãy nhất định là công tử Lý Duy Năng..
Thấy lão trưởng, Yên Sơn song kiệt vội vòng tay :
- Khang Văn Huy và Dương Sĩ Kiệt xin tham kiến đạo trưởng.
Lão đạo sĩ đứng dậy mỉm cười :
- Không dám xin mời các vị ngồi đàm đạo..
Yên Sơn song kiệt và Tứ hổ tướng Lý gia cùng ngồi vào một bàn.
Lý Duy Năng hỏi :
- Chẳng hay đạo trưởng đã có gặp Chu tiền bối chưa?
Lão đạo sĩ lắc đầu :
- Chuyện ấy quả thật có nhiều ẩn khuất, bần đạo và Chu lão huynh khi nghe tin vội chia tay tại Nghiêm Châu, và từ đó không nghe tin tức chi nữa cả, nhưng nhất định gần Chu lão huynh chắc chắn không khi nào bị hại vào tay kẻ địch.
Lý Duy Năng gật đầu :
- Vãn bối cũng nghĩ thế, riêng về Giang huynh, vãn bối cũng không tin có điều chi nguy hiểm, vì bằng vào sở học, Giang huynh có hơn vãn bối thập bội, nhất định cũng không thể nói ra điều đáng tiếc. Thế nhưng không hiểu tại sao không có tin vì.
Chỉ bằng mấy câu đối đáp, ai cũng có thể lão đạo sĩ đó là Thanh Phong đạo trưởng.
Từ lúc Chu Long Chu mất tích, họ chia tay nhau tìm kiếm, đến nay thì Chu Tiềm và Giang Hàn Thanh cũng mất tích luôn..
Chuyện đó đã làm cho Hành Lệnh đường chủ Ðộc Nhãn Diêm La Ðơn Hiểu Thiên đành phải bó tay.
Họ đã đùng kế điệu hổ ly sơn để phá vỡ sào huyệt của Ngũ Phượng môn tại Hàng Châu, trong đó có những nhà giam bí mật và Thánh Quả tự của Phi Cảnh đại sư.
Nhưng sau đó thì lại có chuyện xảy ra, trước hết là Chu Long Chu và kế tiếp là Chu Tiềm và Giang Hàn Thanh cùng chung số phận.
Chính vì thế cho nên trong vòng ba hôm nay, Ðơn Hiểu Thiên, Thanh Phong Ðạo Trưởng, Lý Duy Năng, Thần Phiến Tử và bọn Quản Thiên Phát đã phải dốc toàn lực ra tìm kiếm, thế nhưng vẫn bặt tâm vô tín.
Hôm nay, nơi tửu điếm này chính là chỗ họ hội diện với nhau.
Họ còn đang nói chuyện thì bên ngoài lại có thêm hơn mười người nữa, dẫn đầu là Ðộc Nhãn Diêm La Ðơn Hiểu Thiên, bên sau Cung Quan Võ và có thêm nhiều thuộc hạ.
Vào tới quán là Ðơn Hiểu Thiên đã lên tiếng trước :
- Ðạo trưởng và Lý công tử đã đến đây còn Thần Phiến huynh đâu không thấy?
Lý Duy Năng đứng dậy vòng tay :
- Gia sư có nói là phải đến khoảng xế chiều mới đến được nơi đây..
Cả đoàn người ngồi lại, họ bắt đầu trao đổi với nhau về những tin tức thu lượm được.
Tên quản lý tửu quán vừa mừng vì đông khách nhưng đồng thời cũng vừa lo ngại vì hắn biết đoàn người đông đảo này đều là những nhân vật võ lâm.
Tửu quán thường thường nhờ vào võ lâm hào kiệt, vì họ là những người chi tiền nhiều nhất, nhưng bất cứ quán nào, ít nhất là cũng một lần sạt nghiệp vì những chuyện náo động xảy ra.
Tuy nhiên, chuyện thua lỗ vì xung đột vẫn không làm cho quán nào bị tiêu tan, chính vì thế cho nên dầu có sợ cũng không ai dẹp quán.
Ngồi vào xong cả, Thanh Phong đạo trưởng mở lời :
- Trong ba đêm nay, chúng ta vẫn không phát hiện được vết tích nào cả, theo bần đạo thì có thể cá ba đều mất tích miệt Phú Xuân Giang.
Ðơn Hiểu Thiên cau mặt :
- Làm sao lại có thể đoán được như thế?
Thanh Phong đạo trưởng nói :
- Phía bên này tuy cũng có rừng rú, nhưng rừng không liên tiếp núi cũng không sâu, khó lòng cho Ngũ Phượng môn làm sao huyệt, chỉ có bên kia Phú Xuân Giang có rừng già thông về tới ven đồng, có nhiều chỗ chưa từng có dấu chân người, đừng nói chi đến chúng ta, mà cho dầu cố điều động mấy vạn anh binh cũng không làm sao lục soát cho nổi.
Ðơn Hiểu Thiên gật gật đầu :
- Ðúng, liên tiếp những giải núi trùng trùng từ Thiên Ðài sơn, Nhạn Ðăng sơn trở đi, đúng là chỗ mà chân người chưa bao giờ đặt tới, chúng ta muốn tim về hướng đó quả thật là chuyện mò kim đáy biển.
Lý Duy Năng cau mặt :
- Nhưng Chu lão tiền bối và Giang huynh làm sao lại lọt vào tay giặc?
Ðơn Hiểu Thiên đáp :
- Chuyện đó không thể giải thích bằng một câu đơn giản, khi mình đi tìm người thì địch dại gì không biết dùng người làm mồi để nhử mình vào chốn thâm sơn?
Ông ta vuốt râu cười nói tiếp :
- Chúng ta có nhiều người đây, nhưng nếu đơn độc một mình qua hướng đó thì bác rằng ai thoát được.
Thanh Phong đạo trưởng gật gật đầu :
- Rất có thể là như thế, bằng vào võ công của Chu huynh và Giang nhị công tử mà lại cùng mất tích, thế mà chúng ta lại không tìm ra được một dấu vết nào thì đủ thấy chúng đã dụ họ vào tận thâm sơn và bằng vào việc đó, rất có thể rồi đây chúng lại có thể dụ đến chúng ta.
Ngay lúc đó, chợt thấy một thanh niên mặc áo màu xanh từ ngoài cửa bước vào, mọi người nhìn nhận ngay đó là Quản Thiên Phát.
Ðơn Hiểu Thiên đưa tay :
- Quản tổng quản hãy ngồi đây rồi nói chuyện sau.
Hình như đường xa khát nước, Quản Thiên Phát uống luôn một hơi hai chén trà đầy rồi mới nói :
- Hôm nay tại hạ đến Thất Lý Long ở phía Tây Nhạn Môn quan, nơi đó tại hạ nghe được một tin.
Ðơn Hiểu Thiên chồm tới :
- Tin gì thế?
Quản Thiên Phát nói :
- Vùng phụ cận Ðông Tân Quan có một cái tiểu điếm, tuy nhỏ những cũng có vài gian phòng cho ngụ. Chủ quán Trương Lão Thực, lão vừa là chủ quán mà cũng vừa là tiểu nhị, nghe đâu lão ở đó đã mấy mươi năm, nhưng ba ngày trước đây thình lình lão ta mất tích.
Ðơn Hiểu Thiên cau mặt :
- Lại có người mất tích?
Tất cả những người có mặt hết thảy đều lặng lẽ trầm ngâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.