Chương 1: Bị bắt cóc
Sở Hàn Y Thanh
16/01/2023
T/g: Sở Hàn Y Thanh
????????????????????
Dịch Bạch Đường ngủ không được quá yên ổn.
Âm thanh hỗn độn mơ hồ đứt quãng vang lên trong đầu hắn, giống như một hình vẽ hoàn hảo vô duyên vô cớ bị xóa đi hơn một nửa, chỉ còn thừa lại vảy cùng móng vuốt không đáng bao nhiêu, đột nhiên xuất hiện trong trí nhớ, nhắc nhở Dịch Bạch Đường một số việc.
Mình làm sao vậy?
Trong mơ, Dịch Bạch Đường cảm thấy hơi khó hiểu.
Coi như nơi này hiện tại chỉ có bản thân mình là tồn tại duy nhất, hắn cũng một bên cau mày tỉ mỉ nhớ lại.
Hắn nhớ rằng bản thân vốn dĩ đi đến cửa hàng tiện lợi để mua đồ, người còn chưa kịp vào đến cửa đã gặp một đám bịt đầu đen đem theo một người lao ra ngoài.
Nhóm người kia chắc chắn cũng không ngờ rằng bọn chúng sẽ tình cờ gặp hắn, cho nên sau khi đối mặt với một trận hoảng loạn, một kẻ trong số đó đã vấp chân trái vào chân phải ngã sấp xuống.
Sau đó "Ầm" một tiếng...
Ký ức đứt đoạn ở đây.
Dịch Bạch Đường cũng từ trong mơ tỉnh lại.
Hắn mất công tốn sức vén lên mí mắt nặng nề, mở mắt ra.
Tia sáng giống như một thanh kiếm, dễ dàng đâm rách bóng tối trước mắt Dịch Bạch Đường, soi sáng một đường viền mơ hồ.
Đường viền mơ hồ tại thời điểm Dịch Bạch Đường mở mắt đã lập tức tiến đến, âm thanh rõ ràng truyền vào tai Dịch Bạch Đường: "Cậu cảm thấy thế nào? Có muốn nôn không? Có biết đây là mấy không?"
Hình ảnh hỗn loạn chia làm hai phần, tấm vải che trước mắt được mở ra, tất cả trở nên rõ ràng.
Ánh mắt của Dịch Bạch Đường xẹt qua căn phòng chật chội rối như tơ vò, tại nhà bếp chồng chất bát đĩa chưa rửa chất cao như núi cùng với nhà tắm có cửa kính nửa khép nửa mở, nhịn lại cảm giác đầu óc choáng váng cùng với ý muốn nôn mửa, cuối cùng dừng lại trên người đang đến trước mặt mình.
Đối diện với Dịch Bạch Đường là một đôi mắt đào hoa, đuôi mắt hơi nhếch lên.
Chủ nhân của đôi mắt đào hoa hiện tại trông có hơi chán nản, âu phục hàng hiệu trên người không còn bằng phẳng mà biến thành một đống nhăn nhúm giống hệt dưa muối; mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ trước đó hiện giờ tán loạn, chia năm xẻ bảy, vài sợi tóc rối rơi xuống che trên mắt, còn có một nhúm tóc dựng thẳng lên trần nhà; ngay cả chiếc cằm hình dáng xinh đẹp kia cũng toát ra mồ hôi dính dớp, không duyên cớ lại khiến người ta thêm vài phần nản lòng.
Dịch Bạch Đường nhắm mắt lại, đến khi mở ra một lần nữa hắn đã thích ứng được với trạng thái lúc này.
Hắn hơi lùi lại một khoảng cách, trước tiên hạ mi mắt, nhìn thấy dây khóa đang quấn quanh đối phương cùng với hông mình; tiếp theo nhấc lên, nhìn rõ đối phương đang huơ huơ hai ngón tay.
Đối phương lặp lại lần nữa: "Hiện tại cảm giác thế nào? Thấy rõ đây là mấy không?"
Vấn đề đơn giản như vậy, thật lười trả lời.
Thân thể bị đầu óc khống chế, Dịch Bạch Đường lạnh nhạt dời tầm mắt, trầm mặc nhìn về phía không gian đang giam cầm mình.
Một phòng khách, một phòng ngủ, khắp nơi đều hỗn độn bất kham, mùi thuốc lá đáng ghét bao phủ nửa gian nhà, trước vị trí của Dịch Bạch Đường không xa, một bàn người ngồi vây quanh đang chơi tú lơ khơ, khí thế ngất trời.
"Hỗn tạp sắc!"
"Xếp bài cùng hoa!"
"Hà phái!"
"Ta thắng!"
Bỗng nhiên, một kẻ đưa lưng về phía Dịch Bạch Đường cười ha ha, lật ra lá bài của mình.
Âm thanh của hai người còn lại hùng hùng hổ hổ vang lên theo, trong phòng có thể nói là vô cùng bẩn thỉu tối tăm này, choáng váng trong đầu Dịch Bạch Đường lại lắng đọng lại theo âm thanh ầm ĩ kia.
Hắn đã nhớ ra mọi chuyện trước khi mình hôn mê.
Buổi tối hắn đi đến cửa hàng tiện lợi để mua hộp cơm, bị người ta đánh cho một gậy bất tỉnh, sau đó...
Bàn tay Dịch Bạch Đường chạm lên đồ vật lạnh lẽo trên eo.
Bàn tay duỗi ra run một cái, âm thanh leng keng của xích sắt theo đó truyền vào trong tai.
Sau đó, hắn bị nhốt ở nơi này.
"Suỵt..." người bị khóa ở bên cạnh vội vã lên tiếng, thế nhưng không đợi y nói xong, một tiếng gầm đã truyền đến trước: "Nhao nhao, ồn ào cái gì!"
Bọn cướp ngồi ở trước bàn mạt chược suốt một buổi trưa bị thua nên trong lòng rất khó chịu, cầm lên cây gậy ở góc phòng, nhanh chân vượt qua hai ba tên đi đến trước mặt Dịch Bạch Đường, giơ gậy gỗ lên, chuẩn bị đánh xuống...
Trong nháy mắt, cây gậy to bằng cánh tay chuẩn bị rơi xuống người, trên mi tâm của Dịch Bạch Đường đột nhiên nhíu lại, nhưng lúc này nói gì cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn gậy gỗ đang hạ xuống đầu mình.
Nhưng đúng vào lúc này, hai ngón tay vừa rồi vẫn còn lắc lư trước mắt hắn giống như lỗ tai thỏ lại đột nhiên nhảy về phía trước một cái, một cánh tay đã chắn ngang trước mặt hắn, chặn lại cây gậy đang nện xuống.
Tiếng va chạm của gậy gỗ cùng thân thể phát ra âm thanh trầm muộn, Thương Hoài Nghiên hít vào một hơi, một bên cánh tay cũng mất đi cảm giác.
Y cũng không có cách nào che giấu đau đớn của bản thân, một bên hít thở, một bên cười nói với bọn cướp: "Đại ca đừng tức giận, anh xem, cậu ta xui xẻo như vậy, đi ra ngoài mua đồ thôi mà cũng bị một cây gậy đập vào đầu, bất tỉnh hơn nửa ngày mới vừa mở mắt ra, vẫn còn chưa biết đã tỉnh táo lại hay chưa, anh và cậu ta cũng đâu có thù oán gì phải không? Không bằng cho cậu ta xin một chén nước, để cậu ta uống hai ba hớp, đảm bảo sẽ yên tĩnh lại, thế nào?"
Lực chú ý của bọn cướp cùng với Dịch Bạch Đường đều bị kim chủ chặn ngang này hấp dẫn.
Bọn cướp cười hừ một tiếng, nhìn Thương Hoài Nghiên tuấn tú mang bộ dạng khó chịu, ngồi xổm xuống lấy tay quạt lên mặt Thương Hoài Nghiên: "Ông chủ của ta thật là tốt bụng, bản thân mày còn khó tự bảo toàn, lại vẫn còn có tâm tình quan tâm đến người khác à?"
Thương Hoài Nghiên không sợ hãi cũng không tức giận, ôn hòa nhã nhặn, đặc biệt thiện lương nói nói cười cười với bọn cướp: "Cách làm của các vị đại ca kỳ thật ra tôi cũng có thể hiểu được, cũng vô cùng tán thành cách làm này, xã hội nếu cứ có giàu nghèo thì sẽ nảy sinh mâu thuẫn, xã hội ít mâu thuẫn đi một chút, thế giới sẽ tốt đẹp hơn."
Bọn cướp: "Ông chủ lớn còn có cái nhìn thật là thoáng!"
Thương Hoài Nghiên: "Lời ta nói đều là từ chân tâm mà ra..."
"Mày nói mấy lời vô ích đấy với bọn nó làm gì!"
Kèm theo chính là âm thanh kêu gào không nhịn được, người thứ hai lại tiến lên từ bàn bài, không nói hai lời đã trực tiếp động chân đá mạnh lên eo Thương Hoài Nghiên.
Thương Hoài Nghiên không nói được một câu gì, tiếng kêu rên đã tràn ra, cả người trông giống như trứng tôm, hướng về phía Dịch Bạch Đường co người lại.
Dịch Bạch Đường im lặng nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng coi như hiểu rõ câu chuyện từ đầu đến cuối.
Tối hôm qua hắn đi cửa hàng tiện lợi thì đụng phải một đám cướp, khi đó bọn cướp đã trói xong người, chính là ông chủ lớn bên cạnh hắn đây.
Bởi vì không may hắn lại nhìn thấy mặt bọn cướp, cho nên bọn chúng hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng cho nên cũng trói hắn mang đến đây...
Hắn liếc mắt nhìn tỉ mỉ Thương Hoài Nghiên, định nhìn người đã khiến mình bị liên lụy cho rõ ràng, cùng với Thương Hoài Nghiên đã đem cánh tay lên bảo vệ đầu đối mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của hai người cứ như vậy giao nhau một cái, Dịch Bạch Đường không giải thích được vì sao bọn cướp vốn dĩ định đánh mình lại chuyển sang Thương Hoài Nghiên, hướng về phía ngược lại lăn một vòng, từ bên cạnh mình lăn ra xa, vì vậy, hai tên cướp vốn dĩ đứng trước người Dịch Bạch Đường cũng rời hai bước ra khỏi Dịch Bạch Đường, đuổi theo Thương Hoài Nghiên.
Làm cái gì vậy?
Dịch Bạch Đường không giải thích được động tác của Thương Hoài Nghiên.
Sau 15 phút, một trận đánh đập mới tạm thời kết thúc, bọn cướp lại trở lại bàn đánh bài, Thương Hoài Nghiên nằm trên đất thở phào một hơi mới chậm rãi bò lên, trở lại ngồi bên cạnh Dịch Bạch Đường.
Đến khi hai vai chạm nhau một lần nữa, Dịch Bạch Đường cảm nhận được bàn tay buông xuống của mình bị người ta chạm một cái.
Hắn cúi đầu nhìn lại thì thấy một chai nước khoáng còn một nửa đụng vào tay phải của mình.
Hắn ngẩng đầu lên một lần nữa thì nhìn thấy Thương Hoài Nghiên với hai má bị bầm đang mỉm cười, phong độ nhẹ nhàng, con ngươi bên trong cặp mắt đào hoa kia lấp lánh giống như mảnh vỡ của mặt trời.
Giọng nói của Thương Hoài Nghiên đè xuống thật thấp, bởi vậy mà có một loại ôn thuần khác thường, giống như nước chảy dày rộng: "Cảm thấy thế nào? Trước tiên uống một hớp nước đi, nhân cơ hội vừa rồi tôi đã lấy được từ bên cạnh, nơi này cũng chỉ có cái này thôi."
Cùng với việc nói chuyện, ánh mắt của y rơi lên mặt Dịch Bạch Đường, nhìn thấy làn da trắng nõn của đối phương, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng lại hồng hồng, đồng tử không phải đen mà là nâu, mâu sắc nhàn nhạt, hơi chớp một cái chính là một thoáng kinh hồng cướp đoạt ánh sáng. Đối phương chỉ yên lặng ngồi trong căn phòng âm u chật hẹp này lại giống như toàn thân từ trên xuống dưới phát sáng như ngọc. Hắn càng nhìn càng thấy vui vẻ, thật giống như thân thể vừa bị đá đến đau đớn cũng thư thái hơn mấy phần.
Sự vật tốt đẹp quả nhiên là được người ủng hộ và tiếp thêm động lực, may mà vừa rồi hắn lăn về phía một bên khác, nếu không quyền cước không có mắt, không cẩn thận đụng đến người này, không phải sẽ khiến cho người ta đau lòng hay sao? Trong lòng Thương Hoài Nghiên cảm khái, sau đó dùng 100% thành khẩn đẩy nước về phía Dịch Bạch Đường, mong đợi hỏi: "Tôi họ Thương, Thương Hoài Nghiên, cậu tên gì?"
Dịch Bạch Đường không có chút nào đáp lại mong đợi của Thương Hoài Nghiên, nghĩ thôi cũng không có.
Hắn miễn cưỡng thu lại ánh mắt, ánh mắt lại một lần nữa rơi trên cửa sổ đang được đóng chặt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Đồ ngốc.
Kéo thấp chỉ số thông minh của nhân loại.
Điều quan trọng nhất hiện giờ không phải là nghĩ cách tự cứu mình rời đi sao?
????????????????????
Dịch Bạch Đường ngủ không được quá yên ổn.
Âm thanh hỗn độn mơ hồ đứt quãng vang lên trong đầu hắn, giống như một hình vẽ hoàn hảo vô duyên vô cớ bị xóa đi hơn một nửa, chỉ còn thừa lại vảy cùng móng vuốt không đáng bao nhiêu, đột nhiên xuất hiện trong trí nhớ, nhắc nhở Dịch Bạch Đường một số việc.
Mình làm sao vậy?
Trong mơ, Dịch Bạch Đường cảm thấy hơi khó hiểu.
Coi như nơi này hiện tại chỉ có bản thân mình là tồn tại duy nhất, hắn cũng một bên cau mày tỉ mỉ nhớ lại.
Hắn nhớ rằng bản thân vốn dĩ đi đến cửa hàng tiện lợi để mua đồ, người còn chưa kịp vào đến cửa đã gặp một đám bịt đầu đen đem theo một người lao ra ngoài.
Nhóm người kia chắc chắn cũng không ngờ rằng bọn chúng sẽ tình cờ gặp hắn, cho nên sau khi đối mặt với một trận hoảng loạn, một kẻ trong số đó đã vấp chân trái vào chân phải ngã sấp xuống.
Sau đó "Ầm" một tiếng...
Ký ức đứt đoạn ở đây.
Dịch Bạch Đường cũng từ trong mơ tỉnh lại.
Hắn mất công tốn sức vén lên mí mắt nặng nề, mở mắt ra.
Tia sáng giống như một thanh kiếm, dễ dàng đâm rách bóng tối trước mắt Dịch Bạch Đường, soi sáng một đường viền mơ hồ.
Đường viền mơ hồ tại thời điểm Dịch Bạch Đường mở mắt đã lập tức tiến đến, âm thanh rõ ràng truyền vào tai Dịch Bạch Đường: "Cậu cảm thấy thế nào? Có muốn nôn không? Có biết đây là mấy không?"
Hình ảnh hỗn loạn chia làm hai phần, tấm vải che trước mắt được mở ra, tất cả trở nên rõ ràng.
Ánh mắt của Dịch Bạch Đường xẹt qua căn phòng chật chội rối như tơ vò, tại nhà bếp chồng chất bát đĩa chưa rửa chất cao như núi cùng với nhà tắm có cửa kính nửa khép nửa mở, nhịn lại cảm giác đầu óc choáng váng cùng với ý muốn nôn mửa, cuối cùng dừng lại trên người đang đến trước mặt mình.
Đối diện với Dịch Bạch Đường là một đôi mắt đào hoa, đuôi mắt hơi nhếch lên.
Chủ nhân của đôi mắt đào hoa hiện tại trông có hơi chán nản, âu phục hàng hiệu trên người không còn bằng phẳng mà biến thành một đống nhăn nhúm giống hệt dưa muối; mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ trước đó hiện giờ tán loạn, chia năm xẻ bảy, vài sợi tóc rối rơi xuống che trên mắt, còn có một nhúm tóc dựng thẳng lên trần nhà; ngay cả chiếc cằm hình dáng xinh đẹp kia cũng toát ra mồ hôi dính dớp, không duyên cớ lại khiến người ta thêm vài phần nản lòng.
Dịch Bạch Đường nhắm mắt lại, đến khi mở ra một lần nữa hắn đã thích ứng được với trạng thái lúc này.
Hắn hơi lùi lại một khoảng cách, trước tiên hạ mi mắt, nhìn thấy dây khóa đang quấn quanh đối phương cùng với hông mình; tiếp theo nhấc lên, nhìn rõ đối phương đang huơ huơ hai ngón tay.
Đối phương lặp lại lần nữa: "Hiện tại cảm giác thế nào? Thấy rõ đây là mấy không?"
Vấn đề đơn giản như vậy, thật lười trả lời.
Thân thể bị đầu óc khống chế, Dịch Bạch Đường lạnh nhạt dời tầm mắt, trầm mặc nhìn về phía không gian đang giam cầm mình.
Một phòng khách, một phòng ngủ, khắp nơi đều hỗn độn bất kham, mùi thuốc lá đáng ghét bao phủ nửa gian nhà, trước vị trí của Dịch Bạch Đường không xa, một bàn người ngồi vây quanh đang chơi tú lơ khơ, khí thế ngất trời.
"Hỗn tạp sắc!"
"Xếp bài cùng hoa!"
"Hà phái!"
"Ta thắng!"
Bỗng nhiên, một kẻ đưa lưng về phía Dịch Bạch Đường cười ha ha, lật ra lá bài của mình.
Âm thanh của hai người còn lại hùng hùng hổ hổ vang lên theo, trong phòng có thể nói là vô cùng bẩn thỉu tối tăm này, choáng váng trong đầu Dịch Bạch Đường lại lắng đọng lại theo âm thanh ầm ĩ kia.
Hắn đã nhớ ra mọi chuyện trước khi mình hôn mê.
Buổi tối hắn đi đến cửa hàng tiện lợi để mua hộp cơm, bị người ta đánh cho một gậy bất tỉnh, sau đó...
Bàn tay Dịch Bạch Đường chạm lên đồ vật lạnh lẽo trên eo.
Bàn tay duỗi ra run một cái, âm thanh leng keng của xích sắt theo đó truyền vào trong tai.
Sau đó, hắn bị nhốt ở nơi này.
"Suỵt..." người bị khóa ở bên cạnh vội vã lên tiếng, thế nhưng không đợi y nói xong, một tiếng gầm đã truyền đến trước: "Nhao nhao, ồn ào cái gì!"
Bọn cướp ngồi ở trước bàn mạt chược suốt một buổi trưa bị thua nên trong lòng rất khó chịu, cầm lên cây gậy ở góc phòng, nhanh chân vượt qua hai ba tên đi đến trước mặt Dịch Bạch Đường, giơ gậy gỗ lên, chuẩn bị đánh xuống...
Trong nháy mắt, cây gậy to bằng cánh tay chuẩn bị rơi xuống người, trên mi tâm của Dịch Bạch Đường đột nhiên nhíu lại, nhưng lúc này nói gì cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn gậy gỗ đang hạ xuống đầu mình.
Nhưng đúng vào lúc này, hai ngón tay vừa rồi vẫn còn lắc lư trước mắt hắn giống như lỗ tai thỏ lại đột nhiên nhảy về phía trước một cái, một cánh tay đã chắn ngang trước mặt hắn, chặn lại cây gậy đang nện xuống.
Tiếng va chạm của gậy gỗ cùng thân thể phát ra âm thanh trầm muộn, Thương Hoài Nghiên hít vào một hơi, một bên cánh tay cũng mất đi cảm giác.
Y cũng không có cách nào che giấu đau đớn của bản thân, một bên hít thở, một bên cười nói với bọn cướp: "Đại ca đừng tức giận, anh xem, cậu ta xui xẻo như vậy, đi ra ngoài mua đồ thôi mà cũng bị một cây gậy đập vào đầu, bất tỉnh hơn nửa ngày mới vừa mở mắt ra, vẫn còn chưa biết đã tỉnh táo lại hay chưa, anh và cậu ta cũng đâu có thù oán gì phải không? Không bằng cho cậu ta xin một chén nước, để cậu ta uống hai ba hớp, đảm bảo sẽ yên tĩnh lại, thế nào?"
Lực chú ý của bọn cướp cùng với Dịch Bạch Đường đều bị kim chủ chặn ngang này hấp dẫn.
Bọn cướp cười hừ một tiếng, nhìn Thương Hoài Nghiên tuấn tú mang bộ dạng khó chịu, ngồi xổm xuống lấy tay quạt lên mặt Thương Hoài Nghiên: "Ông chủ của ta thật là tốt bụng, bản thân mày còn khó tự bảo toàn, lại vẫn còn có tâm tình quan tâm đến người khác à?"
Thương Hoài Nghiên không sợ hãi cũng không tức giận, ôn hòa nhã nhặn, đặc biệt thiện lương nói nói cười cười với bọn cướp: "Cách làm của các vị đại ca kỳ thật ra tôi cũng có thể hiểu được, cũng vô cùng tán thành cách làm này, xã hội nếu cứ có giàu nghèo thì sẽ nảy sinh mâu thuẫn, xã hội ít mâu thuẫn đi một chút, thế giới sẽ tốt đẹp hơn."
Bọn cướp: "Ông chủ lớn còn có cái nhìn thật là thoáng!"
Thương Hoài Nghiên: "Lời ta nói đều là từ chân tâm mà ra..."
"Mày nói mấy lời vô ích đấy với bọn nó làm gì!"
Kèm theo chính là âm thanh kêu gào không nhịn được, người thứ hai lại tiến lên từ bàn bài, không nói hai lời đã trực tiếp động chân đá mạnh lên eo Thương Hoài Nghiên.
Thương Hoài Nghiên không nói được một câu gì, tiếng kêu rên đã tràn ra, cả người trông giống như trứng tôm, hướng về phía Dịch Bạch Đường co người lại.
Dịch Bạch Đường im lặng nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng coi như hiểu rõ câu chuyện từ đầu đến cuối.
Tối hôm qua hắn đi cửa hàng tiện lợi thì đụng phải một đám cướp, khi đó bọn cướp đã trói xong người, chính là ông chủ lớn bên cạnh hắn đây.
Bởi vì không may hắn lại nhìn thấy mặt bọn cướp, cho nên bọn chúng hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng cho nên cũng trói hắn mang đến đây...
Hắn liếc mắt nhìn tỉ mỉ Thương Hoài Nghiên, định nhìn người đã khiến mình bị liên lụy cho rõ ràng, cùng với Thương Hoài Nghiên đã đem cánh tay lên bảo vệ đầu đối mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của hai người cứ như vậy giao nhau một cái, Dịch Bạch Đường không giải thích được vì sao bọn cướp vốn dĩ định đánh mình lại chuyển sang Thương Hoài Nghiên, hướng về phía ngược lại lăn một vòng, từ bên cạnh mình lăn ra xa, vì vậy, hai tên cướp vốn dĩ đứng trước người Dịch Bạch Đường cũng rời hai bước ra khỏi Dịch Bạch Đường, đuổi theo Thương Hoài Nghiên.
Làm cái gì vậy?
Dịch Bạch Đường không giải thích được động tác của Thương Hoài Nghiên.
Sau 15 phút, một trận đánh đập mới tạm thời kết thúc, bọn cướp lại trở lại bàn đánh bài, Thương Hoài Nghiên nằm trên đất thở phào một hơi mới chậm rãi bò lên, trở lại ngồi bên cạnh Dịch Bạch Đường.
Đến khi hai vai chạm nhau một lần nữa, Dịch Bạch Đường cảm nhận được bàn tay buông xuống của mình bị người ta chạm một cái.
Hắn cúi đầu nhìn lại thì thấy một chai nước khoáng còn một nửa đụng vào tay phải của mình.
Hắn ngẩng đầu lên một lần nữa thì nhìn thấy Thương Hoài Nghiên với hai má bị bầm đang mỉm cười, phong độ nhẹ nhàng, con ngươi bên trong cặp mắt đào hoa kia lấp lánh giống như mảnh vỡ của mặt trời.
Giọng nói của Thương Hoài Nghiên đè xuống thật thấp, bởi vậy mà có một loại ôn thuần khác thường, giống như nước chảy dày rộng: "Cảm thấy thế nào? Trước tiên uống một hớp nước đi, nhân cơ hội vừa rồi tôi đã lấy được từ bên cạnh, nơi này cũng chỉ có cái này thôi."
Cùng với việc nói chuyện, ánh mắt của y rơi lên mặt Dịch Bạch Đường, nhìn thấy làn da trắng nõn của đối phương, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng lại hồng hồng, đồng tử không phải đen mà là nâu, mâu sắc nhàn nhạt, hơi chớp một cái chính là một thoáng kinh hồng cướp đoạt ánh sáng. Đối phương chỉ yên lặng ngồi trong căn phòng âm u chật hẹp này lại giống như toàn thân từ trên xuống dưới phát sáng như ngọc. Hắn càng nhìn càng thấy vui vẻ, thật giống như thân thể vừa bị đá đến đau đớn cũng thư thái hơn mấy phần.
Sự vật tốt đẹp quả nhiên là được người ủng hộ và tiếp thêm động lực, may mà vừa rồi hắn lăn về phía một bên khác, nếu không quyền cước không có mắt, không cẩn thận đụng đến người này, không phải sẽ khiến cho người ta đau lòng hay sao? Trong lòng Thương Hoài Nghiên cảm khái, sau đó dùng 100% thành khẩn đẩy nước về phía Dịch Bạch Đường, mong đợi hỏi: "Tôi họ Thương, Thương Hoài Nghiên, cậu tên gì?"
Dịch Bạch Đường không có chút nào đáp lại mong đợi của Thương Hoài Nghiên, nghĩ thôi cũng không có.
Hắn miễn cưỡng thu lại ánh mắt, ánh mắt lại một lần nữa rơi trên cửa sổ đang được đóng chặt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Đồ ngốc.
Kéo thấp chỉ số thông minh của nhân loại.
Điều quan trọng nhất hiện giờ không phải là nghĩ cách tự cứu mình rời đi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.