Chương 114: Cảm giác mối tình đầu
Sở Hàn Y Thanh
07/05/2023
Sau khi thi đấu được một tháng, cuộc thi tìm ra vua đầu bếp được quyết định vào ngày 15/10.
Trước ngày 15, khí thế thi đấu của Trù vương tranh bá tái sôi trào, ngoài Dịch Bạch Đường và hai hạt giống coi như bên ngoài không để ý gì thì cũng ít nhiều sẽ chú ý đến, đặc biệt là đủ các loại truyền thông cũng đúng lúc đi theo, TV, internet cùng lúc phát sóng, coi như những đầu bếp được coi trọng sẽ công thành danh toại chỉ trong một đêm, độ nổi tiếng đó vẫn sẽ khiến cho nhiều người ao ước, ít nhiều trong lòng cũng sẽ có suy nghĩ rốt cuộc thì lựa chọn của mình có chính xác hay không.
Có điều, toàn bộ náo nhiệt phía trước cũng không sánh được với một đĩa tôm xào hành lá của ngày thứ 15 kia.
Sau khi ăn món tôm sông này, không chỉ có Dịch Bạch Đường mất khẩu vị, ngay cả Giang Tuyết cùng với cậu nhóc mập kia cũng như thế.
Điểm khác nhau là, người đầu tiên thì hơn phần nửa là do hờn giận còn hai người sau thì phần lớn là do chưa bao giờ được ăn một món ăn nào ngon như thế.
3 ngày tiếp theo trôi đi, Dịch Bạch Đường sau khi biết thêm một vài việc trong quá khứ cuối cùng cũng coi như khôi phục lại như cũ sau chứng kén ăn, mặt khác, hai người còn lại đối mặt với lễ trao giải Trù vương tranh bá tái trên ti vi cũng bỗng nhiên thức tỉnh, nhớ lại chuyện này: sau Trù vương tranh bá tái còn có một giải đấu nữa.
Đại BOSS trong giải đấu kia bọn họ đã sớm gặp được, cũng may mắn biết rõ khoảng cách giữa mình và đối phương... xa đến mức nào.
Cho nên hiện tại điều cần phải làm nhất là gì?
Thật ngốc!
Tất nhiên là tiến hành luyện tập đặc biệt trước khi tranh tài rồi!!!
Hai người đối diện với thời gian lãng phí trước đó của mình vô cùng hối hận, không trì hoãn thêm bất kì giây phút nào nữa, lập tức bắt đầu luyện tập phương pháp nấu ăn riêng biệt của mình.
Giang Tuyết luôn luôn thờ phụng phương pháp thí nghiệm khoa học.
Đến giờ cô vẫn còn nhớ như in cách làm món tôm xào hành lá kia, cũng cảm thấy được phần kí ức này sẽ theo mình cả đời. Cho nên cô dự định sẽ dùng các phương pháp thí nghiệm hóa học để phân tích đồng thời phục chế món ăn này. Cô dùng 3 ngày liên tiếp, đi chợ thực phẩm toàn bộ vùng phụ cận, tỉ mỉ lựa chọn tôm rồi phối chế, khống chế số lượng biến đổi, cố gắng làm ra hương vị trong kí ức.
Kết quả khiến người cảm thấy thật bi thương.
Người nhà cô cũng sắp nôn ra tôm bóc nõn đến nơi rồi mà Giang Tuyết vẫn chưa thành công phỏng chế ra hương vị xấp xỉ trong kí ức.
Giang Tuyết xác định rằng mình đã làm đầy đủ và hoàn mỹ các thí nghiệm, nhưng kết quả cũng không được như ý, không bằng được người đã đành, cho dù là "Tiệm cận" cũng không làm được.
Cô trầm ngâm một lúc lâu, có thể là do vấn đề về nguyên liệu, tôm ở cái hồ kia có thể có vị không giống với tôm ở nơi khác.
Vì vậy cô gái lén lút đi đến đập chứa nước trước kia kiếm một thùng tôm về.
Kết quả vẫn không được như mong muốn.
Cực kỳ phiền muộn, Giang Tuyết tạm dừng thí nghiệm, lên mạng xem lung tung không có mục đích để cho đầu óc được nghỉ ngơi, thuận miệng nói chuyện phiếm hai câu với cậu nhóc mập rồi lại vòng trở về đề tài đặc huấn.
Giang Tuyết nói về mình: "Gần đây tôi tiến hành làm thí nghiệm, chuẩn bị sao chép phần tôm xào hành lá của Đổng tiên sinh, có điều kết quả không quá như ý, khẳng định là có thứ gì đó mà tôi đã bỏ qua..."
Cậu nhóc mập cũng nói về phần đặc huấn của mình: "Ai, gần đây tôi thử nghiệm thay đổi theo hướng huyền học, loại hương vị kinh diễm khiến cho mũi của tôi cũng không phân biệt được hương vị thế này tuyệt đối không phải là chế biến ra được mà là bản thân nó có tồn tại rồi sau đó bị phát hiện ra, giống như dòng điện văn minh hiện tại, Albert Einstein đã phát hiện ra nó chứ nó không phải là một phát minh nào cả."
Cả hai người cùng im lặng một lúc, phát hiện điểm khác nhau của hai người.
Cậu nhóc mập lên tiếng trước: "chị thấy cái thí nghiệm trứ danh đối với việc cơ thể chết rồi mà trong nhát mắt trọng lượng lại ít hơn trước đó 21g này thế nào?"
Giang Tuyết nhìn cậu như một kẻ ngốc: "Bởi vì nước bốc hơi."
Bọn họ lại rơi vào im lặng lần thứ hai, sau đó cùng nhau ghét bỏ đặt đối phương vào trong sổ đen, giây tiếp theo lại tiếp tục bắt đầu thực hiện các kế hoạch của mình! Bất kể như thế nào cũng phải làm ra được hương vị mình đã được nếm trải kia!
Không chỉ bởi vinh dự của phần thi đấu sau Trù vương tranh bá tái gần ngay trước mắt, cũng không phải là bởi vì giành thắng lợi trong cuộc tranh tài này là có thể công thành danh toại thoát thai hoán cốt.
Càng là bởi vì thứ hương vị đó... Thật sự khiến cho người ta cả đời cũng không có cách nào quên được!
Trở về sau khi gặp mẹ mình, Dịch Bạch Đường tiến hành việc quan trọng nhất: Quyết định bày tỏ với cây non.
Tiếp theo là chuyện quan trọng thứ hai: Biết rõ làm cách nào mà đại ma vương có thể đưa được tình cảm vào bên trong đồ ăn, cũng khiến cho mỗi thực khách đều có thể cảm nhận được.
Thật là kỳ quái.
Dịch Bạch Đường nghĩ.
Rốt cuộc là căn cứ vào dạng nguyên lý gì mới có thể khiến cho người bình thường cũng có thể sản sinh ra cộng hưởng về mặt tình cảm?
Vì giải quyết được vấn đề này, Dịch Bạch Đường chỉ có thể tiếp xúc với nhiều thực khách hơn, hi vọng tìm được điểm tương đồng nào đó từ trong những loại người khác nhau.
Kết quả là điểm tương tự thì không tìm được nhưng những người xung quanh lại phát hiện ra bếp trưởng nhà mình khác với trước đây.
Nếu như trước đây, bếp trưởng nhà mình sẽ tự cho phép mình cất cánh tâm linh, cũng không biết gần đây xảy ra chuyện gì kì diệu như phản ứng hóa học mà hiện tại bếp trưởng lại cho phép thực khách được quyền đề xuất ý tưởng...
Đây là một thay đổi rất đáng sợ.
Bởi vì sau khi Dịch Bạch Đường thay đổi như thế một tuần, nhà hàng Có Cây bỗng dưng đông như mắc cửi, đặc biệt là vào giờ cơm, nhiều người đến mức ngay cả Dịch Bạch Đường cũng bị bất ngờ dọa cho hết hồn, cau mày hỏi: "Tại sao lại nhiều người như vậy?"
Mọi người: Điều này toàn là do cậu/anh cả.
Dịch Bạch Đường: "Thôi, lại để bọn họ hẹn trước, hạn chế người đến đi, mỗi ngày chỉ làm 200 bàn."
Mọi người:... excuse me??
Thương Hoài Nghiên ở ngay bên cạnh không nhịn được nói chen vào một câu: "Dựa theo logic bình thường thì lúc này không phải nên nghĩ biện pháp mở rộng quy mô, thừa dịp rèn sắt khi còn nóng mở thêm một chi nhánh à?"
Dịch Bạch Đường đẩy Thương Hoài Nghiên ra, lại vào trong bếp, vừa đi vừa lo lắng: "Được rồi, anh đừng quấy rối nữa, hiện tại ai còn quan tâm đến loại chuyện nhỏ nhặt này."
Mọi người nhìn về phía Thương Hoài Nghiên.
Thương Hoài Nghiên miễn cưỡng nói: "Nhìn tôi làm gì? Liên quan đến vấn đề này đầu bếp Dịch quyết định là được. Cậu ấy muốn thế nào thì sẽ là thế đó, tôi cũng chỉ là một người làm công thôi..."
Từ trong phòng bếp lại ném ra một câu: "Được rồi, không có việc gì thì anh đến công ty đi, buổi tối lúc đi ngủ lại nói tiếp."
Mọi ánh mắt nhìn về phía Thương Hoài Nghiên đều không thích hợp.
Thương Hoài Nghiên: "..."
Y quyết đoán chạy trốn.
Chiều hôm đó, người Dịch Bạch Đường tiếp đãi là một vị lão gia gia.
Tuổi tác của ông lão tất nhiên là không ít, tất cả các sợi tóc trên đầu đều thuần một màu trắng từ chân đến ngọn, có điều được chải rất gọn gàng, y phục cũng mặc chỉnh tề, trên tay chống một cây gậy, nhìn qua giống như một lão thân sĩ.
Dịch Bạch Đường dựa theo thói quen mấy ngày nay hỏi: "Ngài muốn ăn gì?"
Lão thân sĩ suy nghĩ rồi nói: "Một phần bánh gato."
Dịch Bạch Đường "được" một tiếng, để ông lão ngồi chờ.
Suốt những ngày qua, hắn vẫn luôn nghĩ đến dáng dấp khi nấu ăn của đại ma vương.
Lúc đại ma vương nấu ăn rất nghiêm túc ư? Không phải.
Lúc đại ma vương nấu ăn rất tốn sức à? Không phải.
Đại ma vương chính là... Tùy tùy tiện tiện, đơn giản, vui vẻ nấu ăn, nhìn đại ma vương nấu ăn cũng khiến cho lòng mình thoải mái.
Sau đó đồ ăn được làm xong, mỗi món đều được thực khách cẩn thận thưởng thức.
Cho nên... Dịch Bạch Đường rơi vào trầm tư.
Mình cũng có thể giống như đại ma vương, làm đồ ăn một cách vui vẻ, đối với mỗi một dạng nguyên liệu nấu ăn đều có thể nghiêm túc lan truyền tình cảm trong lòng phải không?
Dịch Bạch Đường nhìn chăm chú vào nguyên liệu nấu ăn.
Thử thông qua con mắt đặt tình cảm chân thành của mình vào bên trong...
Chợt, Dịch Bạch Đường nhìn thấy khóe miệng chợt động của mình trên mặt thìa trơn bóng, khuôn mặt vặn vẹo như đau răng.
Hắn lập tức khôi phục gương mặt không cảm xúc.
Một bên nấu ăn, một bên mỉm cười quả nhiên quá ngu.
Tình cờ nghĩ đến cây non cười một cái thì cũng thôi đi, dù sao thì đó cũng là... cây nhà mình.
Dịch Bạch Đường cảm thấy niềm kiêu ngạo nho nhỏ.
Chỉ có một chút ~
Người chuẩn bị xử lý nguyên liệu cố hết sức thả chậm động tác, có điều cũng chỉ qua 3 phút, nguyên liệu làm bánh gato đã được chuẩn bị xong, hắn vừa cho bánh vào bếp nướng, sau lưng đã truyền đến tiếng than ngắn thở dài của ông lão: "Đầu bếp nhỏ, ta có thể nói chuyện với cậu không?" Không chờ Dịch Bạch Đường trả lời, ông lão đã nói tiếp: "Nhân khẩu trong nhà ta tương đối nhiều, có mấy người con trai và con gái, tạm thời không cần nhắc đến mấy đứa con của bọn nó, trước tiên nói về đứa con cả. Bản lĩnh của thằng cả không quá lớn, nó có thể xử lý một cửa hàng bánh rán, thế nhưng không có cách nào để biến một cửa hàng bánh rán thành hai cửa hàng bánh rán được. Thế nhưng, sau lưng nó là vương quốc bánh rán, cho nên coi như trong giới bánh rán nó chỉ là một gốc cỏ thì cũng có rất nhiều cô gái yêu thích... Cho nên ta có hai đứa cháu nội cùng cha khác mẹ. Cháu nội lớn của ta rất lợi hại, nếu như ta giao cửa hàng bánh rán lớn cho nó, nó có thể phát triển thành một con rồng trong vương quốc với đủ các loại bánh và sữa đậu nành, đứa cháu nhỏ của ta tuy rằng không sánh được với đứa cháu lớn, thế nhưng chỉ cần có được vận may, lại trải qua một thời gian rèn luyện, phát triển cửa hàng bánh rán thành vương quốc bánh rán cũng không phải là vấn đề quá lớn."
Dịch Bạch Đường nghĩ đến đại ma vương và nấu ăn: "Ồ".
Lão thân sĩ: "Cho nên ta hơi do dự, người thừa kế tốt nhất rõ ràng là đứa cháu lớn, thế nhưng đứa bé này lại không hoàn toàn phù hợp với toàn bộ gia đình, nếu như người khác đều là chó săn trong nhà thì nó lại giống như một con diều bay lượn giữa không trung, khiến cho ta cảm thấy có một ngày diều đứt dây bay đi mất."
Dịch Bạch Đường tiếp tục nghĩ đến đại ma vương và nấu ăn: "Ồ".
Lão thân sĩ: "Hơn nữa gần đây đứa cháu lớn này cũng làm ra một vài việc khiến cho ta cảm thấy lo lắng. Nó chọn một đối tượng đặc biệt không thích hợp với gia đình chúng ta cho lắm. Nếu như nó còn chưa tiếp nhận nghiệp vụ của gia đình, vậy làm thế nào để nó có thể xử lý vấn đề về quan hệ cha con và anh em của nó? Nó nên xử lý thế nào đối với đối tượng của nó trong đại gia đình? Tuy rằng nói như thế này có hơi ngại... thế nhưng đối với ta mà nói thì nó là đứa cháu lớn của ta, đứa còn lại cùng với ba nó và mẹ kế của nó tất nhiên cũng hơi có lỗi với nó nhưng mà dù sao thì đứa bé mà ba nó và mẹ kế của nó sinh ra cũng là cháu của ta."
Bánh gatô được làm xong.
Dịch Bạch Đường vừa muốn đặt đồ ăn lên trước ông lão lại bỗng nhiên nhìn lướt qua ông, người thủ đô, khẩu vị thiên ngọt, vì vậy bổ sung thêm chút vị ngọt hoa quế, tiếp theo đặt đồ ăn xuống trước mặt ông lão.
Dịch Bạch Đường: "Đồ ăn của ngài."
Lão thân sĩ mỉm cười nói cám ơn, cầm thìa xúc một miếng, lại không ăn ngay mà tiếp tục hỏi: "Đầu bếp nhỏ, cậu nói qua suy nghĩ của cậu xem, ta cần làm thế nào với đứa cháu của mình bây giờ?"
Dịch Bạch Đường không đánh giá sự tình của các thực khách, nhưng vị khách này lại nhiều lần lặp lại, hơn nữa hắn cũng đang vội thí nghiệm vị giác của các thực khách, cho nên nói một câu: "Lo chuyện bao đồng, cái ngài suy nghĩ không phải là cháu của ngài như thế nào mà chỉ muốn biến anh ta thành người trong tưởng tượng của ngài thôi."
Ông lão sững sờ.
Dịch Bạch Đường hờ hững: "Có điều việc này cũng không kì lạ gì, 10 người đến chỗ tôi thì có đến 9 người bận tâm con cháu mình không biến thành người trong tưởng tượng, còn lại một người còn chưa kết hôn sinh con."
Ông lão tiếp tục sững sờ.
Dịch Bạch Đường kết luận: "Nhưng mọi người cơ bản đã quên mất, mỗi người đều là một cá thể độc lập, không thể và cũng sẽ không hoàn toàn trở thành một người trong tưởng tượng của người khác, không muốn vọng tưởng, anh ta muốn làm gì thì kệ anh ta đi, ngược lại, diều không bay mất luôn không phải chứng minh là nó vẫn còn coi nơi đó là nhà của nó sao, bay mệt rồi chung quy cũng muốn về nhà dạo một vòng. Còn dạo như thế nào ngài cũng không cần quan tâm làm gì, lẽ nào quay đầu lại nó mặc quần áo gì ngài cũng phải quản chắc?"
Ông lão thật lâu không nói lời nào.
Thật ra ông lão có hơi run rẩy, cũng không biết là do tức giận hay vì lý do gì, tóm lại là có câu nói vẫn luôn vang vọng trong đầu ông lão: Chuyện này... Tên nhóc này không thể nói được một câu nào dễ nghe hơn à? Chẳng lẽ cậu ta biết thân phận của mình?
Ông lão tức giận nhấc thìa lên nếm thử một miếng bánh.
Mấy ngày nay ông luôn ở trong tâm trạng nặng nề, ăn không biết vị, đến nơi này cũng không phải là muốn ăn món ăn nổi tiếng nào mà là cố gắng giải quyết một vài nghi ngờ trong lòng... Cho đến bây giờ, một miếng bánh kem trơn mềm ấm áp rơi vào trong bụng, vị giác đã dần biến mất theo thời gian dần dần thức tỉnh, ông lão cảm nhận được món ăn ngon cùng với tinh thần dồi dào và sự khỏe khoắn đã lâu không thấy!
Dù cho giây phút này trong lòng vẫn còn không ngừng oán thầm với Dịch Bạch Đường nhưng ánh mắt vẫn không có cách nào ngăn được mở to sáng ngời, cũng tập trung vào Dịch Bạch Đường!
Không biết có phải là mình có ảo giác hay không nhưng khứu giác cùng với vị giác lại bỗng nhiên trở nên nhạy bén như hồi còn trẻ, tràn ngập khoang miệng và mũi là vị trứng gà, tiếp theo là bơ mềm bên trong, tất cả đều mềm mại rồi lại giữ nguyên được hương vị và tính chất ban đầu, vừa chiếu cố ông lão đã lớn tuổi, cũng là món ăn được ông lão yêu thích.
Thật là một đứa bé ngoan tri kỷ!
Không biết tại sao một ý nghĩ cách sự tức giận lúc trước 10 vạn 8 ngàn dặm lại bỗng nhiên xuất hiện trong đầu ông lão như thế.
Tâm tình của ông lão trở nên vui vẻ sung sướng giống như những cánh anh đào ngày xuân rơi xuống tung bay trong gió, cũng giống như nụ cười xinh đẹp của người con gái dưới tàng cây!
5 phút sau, đồ ăn đã được ăn hết, ông lão đặt chiếc thìa xuống, tằng hắng một cái, nói: "Cậu nói cũng hơi có lý..."
Nói đến đây, ánh mắt của ông lão bỗng nhiên thoáng thấy một bóng người quen thuộc, khóe mắt nhất thời nảy một cái, cầm lấy chiếc mũ trên bàn cùng màu với sơ mi của mình đội lên đầu, kéo vành mũ xuống thật thấp, mãi đến khi có thể che được nửa mặt mình: "Được rồi, cảm ơn đã chiêu đãi, ta đi trước..."
Mũ kéo xuống thấp như vậy sẽ không bị lộ mặt chứ?
Đầu tiên Dịch Bạch Đường cảm thấy buồn bực, sau đó là bất mãn: "Trước tiên điền vào tờ khai của tôi đã."
Ông lão vội vã cầm lấy bút viết vào vài dòng về cái gọi là tình cảm trong đồ vật gì gì đó rồi lập tức rời đi, cũng vì quay người quá vội nên bị vướng vào chân ghế, cũng may trong thế ngàn cân treo sợi tóc đó ông lão đã kịp dùng gậy chống để ổn định lại cơ thể.
Dịch Bạch Đường: "..."
Cái gậy kia đúng là có công dụng này.
Một giây sau, giọng nói của Thương Hoài Nghiên vang lên từ bên cạnh: "... Được rồi, việc cậu bảo tôi liên lạc với nhà hàng tôi đã làm xong. Từ giờ đến khi thi đấu còn 7 ngày, tôi đã giúp cậu liên lạc với những nhà ăn khác nhau: của Lục gia, còn có cả nhà ăn của trường học tiểu học, nhà ăn của trường đại học, nhà ăn cho công nhân, nhà ăn của nhân viên, cũng đã yêu cầu họ điền vào nội dung mà cậu muốn."
Nói rồi, Thương Hoài Nghiên đánh giá tờ giấy trong tay Dịch Bạch Đường, cười nói: "Để cho bọn họ viết kĩ về tình cảm trong đồ ăn cậu làm ra trong cảm nhận của bọn họ, ồ?"
Y lại nhìn qua trang giấy trong tay hắn, phát hiện chữ viết trên đó tuy rằng viết ngoáy nhưng lại khá quen mắt.
Y hơi híp mắt lại, lại liên tưởng đến hình dáng thoáng qua vừa rồi, trong lòng hiểu rõ ngọn nguồn.
Thương Hoài Nghiên cầm trang giấy, làm như lơ đãng hỏi: "Cậu vừa nấu gì mà thơm thế?"
Dịch Bạch Đường dùng ánh mắt kì quái liếc nhìn Thương Hoài Nghiên: "Bánh gato, anh muốn ăn không?"
"Đúng là có hơi muốn", Thương Hoài Nghiên thuận theo hỏi, "Vị khách vừa rồi gọi một phần bánh gato? Hai người nói gì thế?"
Dịch Bạch Đường hờ hững: "Quên rồi."
Thương Hoài Nghiên: "..."
Dịch Bạch Đường cố gắng nghĩ lại rồi nói: "Hình như là nói con trai và cháu trai không hòa thuận, còn là không thành tài nữa thì phải."
Thương Hoài Nghiên hiếu kỳ: "Vậy cậu trả lời thế nào?"
Lúc này Dịch Bạch Đường không cần nghĩ đã có thể nói: "Lo chuyện bao đồng, cả ngày không có việc gì lại đi tìm mấy chuyện vớ vẩn."
Thương Hoài Nghiên: "Ha ha."
Lúc này Thương Hoài Nghiên thật sự cảm thấy rất vui, y cười đến suýt tắc thở, một lúc thật lâu mới đưa tờ danh sách kia cho Dịch Bạch Đường trong ánh mắt không hiểu gì của hắn: "Tình cảm mà ông ấy viết trong tờ giấy này có hơi lạ, cậu xem xem... Có điều cũng không cần để ý đến ông ấy, chỉ là một ông lão thích xen vào chuyện của người khác mà thôi."
Dịch Bạch Đường vừa nhìn kết quả, phát hiện tình cảm được viết trên đó đúng là có hơi kì lạ giống như Thương Hoài Nghiên nói.
Trên đó viết là:
"Cảm giác của mối tình đầu."
Bảy ngày làm đồ ăn chứa đựng tình cảm, lần đầu tiên có người nếm thử đồ ăn rồi đưa ra phản ứng đúng đắn như vậy.
Tuy rằng đáp án quả thật có phần kỳ quái...
Dịch Bạch Đường cũng không nghĩ nhiều, cất kĩ tờ giấy điều tra vào túi, quay người rời đi cùng Thương Hoài Nghiên, chuẩn bị cho thử nghiệm trước trận đấu cuối cùng.
BTV: Có ai đọc đến đây phát hiện ra ông lão là ai không nào?
Trước ngày 15, khí thế thi đấu của Trù vương tranh bá tái sôi trào, ngoài Dịch Bạch Đường và hai hạt giống coi như bên ngoài không để ý gì thì cũng ít nhiều sẽ chú ý đến, đặc biệt là đủ các loại truyền thông cũng đúng lúc đi theo, TV, internet cùng lúc phát sóng, coi như những đầu bếp được coi trọng sẽ công thành danh toại chỉ trong một đêm, độ nổi tiếng đó vẫn sẽ khiến cho nhiều người ao ước, ít nhiều trong lòng cũng sẽ có suy nghĩ rốt cuộc thì lựa chọn của mình có chính xác hay không.
Có điều, toàn bộ náo nhiệt phía trước cũng không sánh được với một đĩa tôm xào hành lá của ngày thứ 15 kia.
Sau khi ăn món tôm sông này, không chỉ có Dịch Bạch Đường mất khẩu vị, ngay cả Giang Tuyết cùng với cậu nhóc mập kia cũng như thế.
Điểm khác nhau là, người đầu tiên thì hơn phần nửa là do hờn giận còn hai người sau thì phần lớn là do chưa bao giờ được ăn một món ăn nào ngon như thế.
3 ngày tiếp theo trôi đi, Dịch Bạch Đường sau khi biết thêm một vài việc trong quá khứ cuối cùng cũng coi như khôi phục lại như cũ sau chứng kén ăn, mặt khác, hai người còn lại đối mặt với lễ trao giải Trù vương tranh bá tái trên ti vi cũng bỗng nhiên thức tỉnh, nhớ lại chuyện này: sau Trù vương tranh bá tái còn có một giải đấu nữa.
Đại BOSS trong giải đấu kia bọn họ đã sớm gặp được, cũng may mắn biết rõ khoảng cách giữa mình và đối phương... xa đến mức nào.
Cho nên hiện tại điều cần phải làm nhất là gì?
Thật ngốc!
Tất nhiên là tiến hành luyện tập đặc biệt trước khi tranh tài rồi!!!
Hai người đối diện với thời gian lãng phí trước đó của mình vô cùng hối hận, không trì hoãn thêm bất kì giây phút nào nữa, lập tức bắt đầu luyện tập phương pháp nấu ăn riêng biệt của mình.
Giang Tuyết luôn luôn thờ phụng phương pháp thí nghiệm khoa học.
Đến giờ cô vẫn còn nhớ như in cách làm món tôm xào hành lá kia, cũng cảm thấy được phần kí ức này sẽ theo mình cả đời. Cho nên cô dự định sẽ dùng các phương pháp thí nghiệm hóa học để phân tích đồng thời phục chế món ăn này. Cô dùng 3 ngày liên tiếp, đi chợ thực phẩm toàn bộ vùng phụ cận, tỉ mỉ lựa chọn tôm rồi phối chế, khống chế số lượng biến đổi, cố gắng làm ra hương vị trong kí ức.
Kết quả khiến người cảm thấy thật bi thương.
Người nhà cô cũng sắp nôn ra tôm bóc nõn đến nơi rồi mà Giang Tuyết vẫn chưa thành công phỏng chế ra hương vị xấp xỉ trong kí ức.
Giang Tuyết xác định rằng mình đã làm đầy đủ và hoàn mỹ các thí nghiệm, nhưng kết quả cũng không được như ý, không bằng được người đã đành, cho dù là "Tiệm cận" cũng không làm được.
Cô trầm ngâm một lúc lâu, có thể là do vấn đề về nguyên liệu, tôm ở cái hồ kia có thể có vị không giống với tôm ở nơi khác.
Vì vậy cô gái lén lút đi đến đập chứa nước trước kia kiếm một thùng tôm về.
Kết quả vẫn không được như mong muốn.
Cực kỳ phiền muộn, Giang Tuyết tạm dừng thí nghiệm, lên mạng xem lung tung không có mục đích để cho đầu óc được nghỉ ngơi, thuận miệng nói chuyện phiếm hai câu với cậu nhóc mập rồi lại vòng trở về đề tài đặc huấn.
Giang Tuyết nói về mình: "Gần đây tôi tiến hành làm thí nghiệm, chuẩn bị sao chép phần tôm xào hành lá của Đổng tiên sinh, có điều kết quả không quá như ý, khẳng định là có thứ gì đó mà tôi đã bỏ qua..."
Cậu nhóc mập cũng nói về phần đặc huấn của mình: "Ai, gần đây tôi thử nghiệm thay đổi theo hướng huyền học, loại hương vị kinh diễm khiến cho mũi của tôi cũng không phân biệt được hương vị thế này tuyệt đối không phải là chế biến ra được mà là bản thân nó có tồn tại rồi sau đó bị phát hiện ra, giống như dòng điện văn minh hiện tại, Albert Einstein đã phát hiện ra nó chứ nó không phải là một phát minh nào cả."
Cả hai người cùng im lặng một lúc, phát hiện điểm khác nhau của hai người.
Cậu nhóc mập lên tiếng trước: "chị thấy cái thí nghiệm trứ danh đối với việc cơ thể chết rồi mà trong nhát mắt trọng lượng lại ít hơn trước đó 21g này thế nào?"
Giang Tuyết nhìn cậu như một kẻ ngốc: "Bởi vì nước bốc hơi."
Bọn họ lại rơi vào im lặng lần thứ hai, sau đó cùng nhau ghét bỏ đặt đối phương vào trong sổ đen, giây tiếp theo lại tiếp tục bắt đầu thực hiện các kế hoạch của mình! Bất kể như thế nào cũng phải làm ra được hương vị mình đã được nếm trải kia!
Không chỉ bởi vinh dự của phần thi đấu sau Trù vương tranh bá tái gần ngay trước mắt, cũng không phải là bởi vì giành thắng lợi trong cuộc tranh tài này là có thể công thành danh toại thoát thai hoán cốt.
Càng là bởi vì thứ hương vị đó... Thật sự khiến cho người ta cả đời cũng không có cách nào quên được!
Trở về sau khi gặp mẹ mình, Dịch Bạch Đường tiến hành việc quan trọng nhất: Quyết định bày tỏ với cây non.
Tiếp theo là chuyện quan trọng thứ hai: Biết rõ làm cách nào mà đại ma vương có thể đưa được tình cảm vào bên trong đồ ăn, cũng khiến cho mỗi thực khách đều có thể cảm nhận được.
Thật là kỳ quái.
Dịch Bạch Đường nghĩ.
Rốt cuộc là căn cứ vào dạng nguyên lý gì mới có thể khiến cho người bình thường cũng có thể sản sinh ra cộng hưởng về mặt tình cảm?
Vì giải quyết được vấn đề này, Dịch Bạch Đường chỉ có thể tiếp xúc với nhiều thực khách hơn, hi vọng tìm được điểm tương đồng nào đó từ trong những loại người khác nhau.
Kết quả là điểm tương tự thì không tìm được nhưng những người xung quanh lại phát hiện ra bếp trưởng nhà mình khác với trước đây.
Nếu như trước đây, bếp trưởng nhà mình sẽ tự cho phép mình cất cánh tâm linh, cũng không biết gần đây xảy ra chuyện gì kì diệu như phản ứng hóa học mà hiện tại bếp trưởng lại cho phép thực khách được quyền đề xuất ý tưởng...
Đây là một thay đổi rất đáng sợ.
Bởi vì sau khi Dịch Bạch Đường thay đổi như thế một tuần, nhà hàng Có Cây bỗng dưng đông như mắc cửi, đặc biệt là vào giờ cơm, nhiều người đến mức ngay cả Dịch Bạch Đường cũng bị bất ngờ dọa cho hết hồn, cau mày hỏi: "Tại sao lại nhiều người như vậy?"
Mọi người: Điều này toàn là do cậu/anh cả.
Dịch Bạch Đường: "Thôi, lại để bọn họ hẹn trước, hạn chế người đến đi, mỗi ngày chỉ làm 200 bàn."
Mọi người:... excuse me??
Thương Hoài Nghiên ở ngay bên cạnh không nhịn được nói chen vào một câu: "Dựa theo logic bình thường thì lúc này không phải nên nghĩ biện pháp mở rộng quy mô, thừa dịp rèn sắt khi còn nóng mở thêm một chi nhánh à?"
Dịch Bạch Đường đẩy Thương Hoài Nghiên ra, lại vào trong bếp, vừa đi vừa lo lắng: "Được rồi, anh đừng quấy rối nữa, hiện tại ai còn quan tâm đến loại chuyện nhỏ nhặt này."
Mọi người nhìn về phía Thương Hoài Nghiên.
Thương Hoài Nghiên miễn cưỡng nói: "Nhìn tôi làm gì? Liên quan đến vấn đề này đầu bếp Dịch quyết định là được. Cậu ấy muốn thế nào thì sẽ là thế đó, tôi cũng chỉ là một người làm công thôi..."
Từ trong phòng bếp lại ném ra một câu: "Được rồi, không có việc gì thì anh đến công ty đi, buổi tối lúc đi ngủ lại nói tiếp."
Mọi ánh mắt nhìn về phía Thương Hoài Nghiên đều không thích hợp.
Thương Hoài Nghiên: "..."
Y quyết đoán chạy trốn.
Chiều hôm đó, người Dịch Bạch Đường tiếp đãi là một vị lão gia gia.
Tuổi tác của ông lão tất nhiên là không ít, tất cả các sợi tóc trên đầu đều thuần một màu trắng từ chân đến ngọn, có điều được chải rất gọn gàng, y phục cũng mặc chỉnh tề, trên tay chống một cây gậy, nhìn qua giống như một lão thân sĩ.
Dịch Bạch Đường dựa theo thói quen mấy ngày nay hỏi: "Ngài muốn ăn gì?"
Lão thân sĩ suy nghĩ rồi nói: "Một phần bánh gato."
Dịch Bạch Đường "được" một tiếng, để ông lão ngồi chờ.
Suốt những ngày qua, hắn vẫn luôn nghĩ đến dáng dấp khi nấu ăn của đại ma vương.
Lúc đại ma vương nấu ăn rất nghiêm túc ư? Không phải.
Lúc đại ma vương nấu ăn rất tốn sức à? Không phải.
Đại ma vương chính là... Tùy tùy tiện tiện, đơn giản, vui vẻ nấu ăn, nhìn đại ma vương nấu ăn cũng khiến cho lòng mình thoải mái.
Sau đó đồ ăn được làm xong, mỗi món đều được thực khách cẩn thận thưởng thức.
Cho nên... Dịch Bạch Đường rơi vào trầm tư.
Mình cũng có thể giống như đại ma vương, làm đồ ăn một cách vui vẻ, đối với mỗi một dạng nguyên liệu nấu ăn đều có thể nghiêm túc lan truyền tình cảm trong lòng phải không?
Dịch Bạch Đường nhìn chăm chú vào nguyên liệu nấu ăn.
Thử thông qua con mắt đặt tình cảm chân thành của mình vào bên trong...
Chợt, Dịch Bạch Đường nhìn thấy khóe miệng chợt động của mình trên mặt thìa trơn bóng, khuôn mặt vặn vẹo như đau răng.
Hắn lập tức khôi phục gương mặt không cảm xúc.
Một bên nấu ăn, một bên mỉm cười quả nhiên quá ngu.
Tình cờ nghĩ đến cây non cười một cái thì cũng thôi đi, dù sao thì đó cũng là... cây nhà mình.
Dịch Bạch Đường cảm thấy niềm kiêu ngạo nho nhỏ.
Chỉ có một chút ~
Người chuẩn bị xử lý nguyên liệu cố hết sức thả chậm động tác, có điều cũng chỉ qua 3 phút, nguyên liệu làm bánh gato đã được chuẩn bị xong, hắn vừa cho bánh vào bếp nướng, sau lưng đã truyền đến tiếng than ngắn thở dài của ông lão: "Đầu bếp nhỏ, ta có thể nói chuyện với cậu không?" Không chờ Dịch Bạch Đường trả lời, ông lão đã nói tiếp: "Nhân khẩu trong nhà ta tương đối nhiều, có mấy người con trai và con gái, tạm thời không cần nhắc đến mấy đứa con của bọn nó, trước tiên nói về đứa con cả. Bản lĩnh của thằng cả không quá lớn, nó có thể xử lý một cửa hàng bánh rán, thế nhưng không có cách nào để biến một cửa hàng bánh rán thành hai cửa hàng bánh rán được. Thế nhưng, sau lưng nó là vương quốc bánh rán, cho nên coi như trong giới bánh rán nó chỉ là một gốc cỏ thì cũng có rất nhiều cô gái yêu thích... Cho nên ta có hai đứa cháu nội cùng cha khác mẹ. Cháu nội lớn của ta rất lợi hại, nếu như ta giao cửa hàng bánh rán lớn cho nó, nó có thể phát triển thành một con rồng trong vương quốc với đủ các loại bánh và sữa đậu nành, đứa cháu nhỏ của ta tuy rằng không sánh được với đứa cháu lớn, thế nhưng chỉ cần có được vận may, lại trải qua một thời gian rèn luyện, phát triển cửa hàng bánh rán thành vương quốc bánh rán cũng không phải là vấn đề quá lớn."
Dịch Bạch Đường nghĩ đến đại ma vương và nấu ăn: "Ồ".
Lão thân sĩ: "Cho nên ta hơi do dự, người thừa kế tốt nhất rõ ràng là đứa cháu lớn, thế nhưng đứa bé này lại không hoàn toàn phù hợp với toàn bộ gia đình, nếu như người khác đều là chó săn trong nhà thì nó lại giống như một con diều bay lượn giữa không trung, khiến cho ta cảm thấy có một ngày diều đứt dây bay đi mất."
Dịch Bạch Đường tiếp tục nghĩ đến đại ma vương và nấu ăn: "Ồ".
Lão thân sĩ: "Hơn nữa gần đây đứa cháu lớn này cũng làm ra một vài việc khiến cho ta cảm thấy lo lắng. Nó chọn một đối tượng đặc biệt không thích hợp với gia đình chúng ta cho lắm. Nếu như nó còn chưa tiếp nhận nghiệp vụ của gia đình, vậy làm thế nào để nó có thể xử lý vấn đề về quan hệ cha con và anh em của nó? Nó nên xử lý thế nào đối với đối tượng của nó trong đại gia đình? Tuy rằng nói như thế này có hơi ngại... thế nhưng đối với ta mà nói thì nó là đứa cháu lớn của ta, đứa còn lại cùng với ba nó và mẹ kế của nó tất nhiên cũng hơi có lỗi với nó nhưng mà dù sao thì đứa bé mà ba nó và mẹ kế của nó sinh ra cũng là cháu của ta."
Bánh gatô được làm xong.
Dịch Bạch Đường vừa muốn đặt đồ ăn lên trước ông lão lại bỗng nhiên nhìn lướt qua ông, người thủ đô, khẩu vị thiên ngọt, vì vậy bổ sung thêm chút vị ngọt hoa quế, tiếp theo đặt đồ ăn xuống trước mặt ông lão.
Dịch Bạch Đường: "Đồ ăn của ngài."
Lão thân sĩ mỉm cười nói cám ơn, cầm thìa xúc một miếng, lại không ăn ngay mà tiếp tục hỏi: "Đầu bếp nhỏ, cậu nói qua suy nghĩ của cậu xem, ta cần làm thế nào với đứa cháu của mình bây giờ?"
Dịch Bạch Đường không đánh giá sự tình của các thực khách, nhưng vị khách này lại nhiều lần lặp lại, hơn nữa hắn cũng đang vội thí nghiệm vị giác của các thực khách, cho nên nói một câu: "Lo chuyện bao đồng, cái ngài suy nghĩ không phải là cháu của ngài như thế nào mà chỉ muốn biến anh ta thành người trong tưởng tượng của ngài thôi."
Ông lão sững sờ.
Dịch Bạch Đường hờ hững: "Có điều việc này cũng không kì lạ gì, 10 người đến chỗ tôi thì có đến 9 người bận tâm con cháu mình không biến thành người trong tưởng tượng, còn lại một người còn chưa kết hôn sinh con."
Ông lão tiếp tục sững sờ.
Dịch Bạch Đường kết luận: "Nhưng mọi người cơ bản đã quên mất, mỗi người đều là một cá thể độc lập, không thể và cũng sẽ không hoàn toàn trở thành một người trong tưởng tượng của người khác, không muốn vọng tưởng, anh ta muốn làm gì thì kệ anh ta đi, ngược lại, diều không bay mất luôn không phải chứng minh là nó vẫn còn coi nơi đó là nhà của nó sao, bay mệt rồi chung quy cũng muốn về nhà dạo một vòng. Còn dạo như thế nào ngài cũng không cần quan tâm làm gì, lẽ nào quay đầu lại nó mặc quần áo gì ngài cũng phải quản chắc?"
Ông lão thật lâu không nói lời nào.
Thật ra ông lão có hơi run rẩy, cũng không biết là do tức giận hay vì lý do gì, tóm lại là có câu nói vẫn luôn vang vọng trong đầu ông lão: Chuyện này... Tên nhóc này không thể nói được một câu nào dễ nghe hơn à? Chẳng lẽ cậu ta biết thân phận của mình?
Ông lão tức giận nhấc thìa lên nếm thử một miếng bánh.
Mấy ngày nay ông luôn ở trong tâm trạng nặng nề, ăn không biết vị, đến nơi này cũng không phải là muốn ăn món ăn nổi tiếng nào mà là cố gắng giải quyết một vài nghi ngờ trong lòng... Cho đến bây giờ, một miếng bánh kem trơn mềm ấm áp rơi vào trong bụng, vị giác đã dần biến mất theo thời gian dần dần thức tỉnh, ông lão cảm nhận được món ăn ngon cùng với tinh thần dồi dào và sự khỏe khoắn đã lâu không thấy!
Dù cho giây phút này trong lòng vẫn còn không ngừng oán thầm với Dịch Bạch Đường nhưng ánh mắt vẫn không có cách nào ngăn được mở to sáng ngời, cũng tập trung vào Dịch Bạch Đường!
Không biết có phải là mình có ảo giác hay không nhưng khứu giác cùng với vị giác lại bỗng nhiên trở nên nhạy bén như hồi còn trẻ, tràn ngập khoang miệng và mũi là vị trứng gà, tiếp theo là bơ mềm bên trong, tất cả đều mềm mại rồi lại giữ nguyên được hương vị và tính chất ban đầu, vừa chiếu cố ông lão đã lớn tuổi, cũng là món ăn được ông lão yêu thích.
Thật là một đứa bé ngoan tri kỷ!
Không biết tại sao một ý nghĩ cách sự tức giận lúc trước 10 vạn 8 ngàn dặm lại bỗng nhiên xuất hiện trong đầu ông lão như thế.
Tâm tình của ông lão trở nên vui vẻ sung sướng giống như những cánh anh đào ngày xuân rơi xuống tung bay trong gió, cũng giống như nụ cười xinh đẹp của người con gái dưới tàng cây!
5 phút sau, đồ ăn đã được ăn hết, ông lão đặt chiếc thìa xuống, tằng hắng một cái, nói: "Cậu nói cũng hơi có lý..."
Nói đến đây, ánh mắt của ông lão bỗng nhiên thoáng thấy một bóng người quen thuộc, khóe mắt nhất thời nảy một cái, cầm lấy chiếc mũ trên bàn cùng màu với sơ mi của mình đội lên đầu, kéo vành mũ xuống thật thấp, mãi đến khi có thể che được nửa mặt mình: "Được rồi, cảm ơn đã chiêu đãi, ta đi trước..."
Mũ kéo xuống thấp như vậy sẽ không bị lộ mặt chứ?
Đầu tiên Dịch Bạch Đường cảm thấy buồn bực, sau đó là bất mãn: "Trước tiên điền vào tờ khai của tôi đã."
Ông lão vội vã cầm lấy bút viết vào vài dòng về cái gọi là tình cảm trong đồ vật gì gì đó rồi lập tức rời đi, cũng vì quay người quá vội nên bị vướng vào chân ghế, cũng may trong thế ngàn cân treo sợi tóc đó ông lão đã kịp dùng gậy chống để ổn định lại cơ thể.
Dịch Bạch Đường: "..."
Cái gậy kia đúng là có công dụng này.
Một giây sau, giọng nói của Thương Hoài Nghiên vang lên từ bên cạnh: "... Được rồi, việc cậu bảo tôi liên lạc với nhà hàng tôi đã làm xong. Từ giờ đến khi thi đấu còn 7 ngày, tôi đã giúp cậu liên lạc với những nhà ăn khác nhau: của Lục gia, còn có cả nhà ăn của trường học tiểu học, nhà ăn của trường đại học, nhà ăn cho công nhân, nhà ăn của nhân viên, cũng đã yêu cầu họ điền vào nội dung mà cậu muốn."
Nói rồi, Thương Hoài Nghiên đánh giá tờ giấy trong tay Dịch Bạch Đường, cười nói: "Để cho bọn họ viết kĩ về tình cảm trong đồ ăn cậu làm ra trong cảm nhận của bọn họ, ồ?"
Y lại nhìn qua trang giấy trong tay hắn, phát hiện chữ viết trên đó tuy rằng viết ngoáy nhưng lại khá quen mắt.
Y hơi híp mắt lại, lại liên tưởng đến hình dáng thoáng qua vừa rồi, trong lòng hiểu rõ ngọn nguồn.
Thương Hoài Nghiên cầm trang giấy, làm như lơ đãng hỏi: "Cậu vừa nấu gì mà thơm thế?"
Dịch Bạch Đường dùng ánh mắt kì quái liếc nhìn Thương Hoài Nghiên: "Bánh gato, anh muốn ăn không?"
"Đúng là có hơi muốn", Thương Hoài Nghiên thuận theo hỏi, "Vị khách vừa rồi gọi một phần bánh gato? Hai người nói gì thế?"
Dịch Bạch Đường hờ hững: "Quên rồi."
Thương Hoài Nghiên: "..."
Dịch Bạch Đường cố gắng nghĩ lại rồi nói: "Hình như là nói con trai và cháu trai không hòa thuận, còn là không thành tài nữa thì phải."
Thương Hoài Nghiên hiếu kỳ: "Vậy cậu trả lời thế nào?"
Lúc này Dịch Bạch Đường không cần nghĩ đã có thể nói: "Lo chuyện bao đồng, cả ngày không có việc gì lại đi tìm mấy chuyện vớ vẩn."
Thương Hoài Nghiên: "Ha ha."
Lúc này Thương Hoài Nghiên thật sự cảm thấy rất vui, y cười đến suýt tắc thở, một lúc thật lâu mới đưa tờ danh sách kia cho Dịch Bạch Đường trong ánh mắt không hiểu gì của hắn: "Tình cảm mà ông ấy viết trong tờ giấy này có hơi lạ, cậu xem xem... Có điều cũng không cần để ý đến ông ấy, chỉ là một ông lão thích xen vào chuyện của người khác mà thôi."
Dịch Bạch Đường vừa nhìn kết quả, phát hiện tình cảm được viết trên đó đúng là có hơi kì lạ giống như Thương Hoài Nghiên nói.
Trên đó viết là:
"Cảm giác của mối tình đầu."
Bảy ngày làm đồ ăn chứa đựng tình cảm, lần đầu tiên có người nếm thử đồ ăn rồi đưa ra phản ứng đúng đắn như vậy.
Tuy rằng đáp án quả thật có phần kỳ quái...
Dịch Bạch Đường cũng không nghĩ nhiều, cất kĩ tờ giấy điều tra vào túi, quay người rời đi cùng Thương Hoài Nghiên, chuẩn bị cho thử nghiệm trước trận đấu cuối cùng.
BTV: Có ai đọc đến đây phát hiện ra ông lão là ai không nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.