Chương 95: Cậu bé hàng xóm
Sở Hàn Y Thanh
22/02/2023
"Ồ?" Người đến kinh ngạc, "Vận may của mình lại tốt như vậy, tìm thử một nhà hàng thôi đã có người biết đến Dịch Bạch Đường?"
Trong lòng mọi người ở Thái Đức lâu đã sớm chửi một đống cmn.
Đúng thế, vận may của cậu đúng là tốt như vậy đó, tùy tiện tìm một nhà hàng đã có thể tìm được một nhà hàng có quan hệ giao lưu sâu sắc với Dịch Bạch Đường... Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, chúng tôi nhất định sẽ không bao giờ đi tham gia cái gì gọi là hội giao lưu Trung – ngoại, sẽ không phát sinh bất kì một tiếp xúc nào với cái tên theo họ Dịch kia!
"Tôi vừa muốn khiêu chiến, vừa muốn tìm Dịch Bạch Đường." Người đến sảng khoái nói, "Có điều nếu như các cậu có thể đưa tôi đến tìm Dịch Bạch Đường thì không cần khiêu chiến cũng không sao."
Hồ Kiến Minh ấn lại ngực, bình phục nhịp tim đang đập loạn cào cào của mình, cảm giác khó thở dần dần dịu đi.
Hắn liếc mắt nhìn kĩ người thanh niên tìm đến đây, chỉ thấy cậu ta khoảng 20 tuổi, lông mày hơi nhíu, khóe môi hơi mím, đúng là một bộ dạng còn kiêu ngạo hơn so với Dịch Bạch Đường!
Trong lòng Hồ Kiến Minh không thích người như thế.
Cậu đắc ý cái gì? Cậu so với Dịch Bạch Đường lợi hại hơn chắc? Ha ha!
Nhưng sau khi suy nghĩ lại hắn đã lập tức vui vẻ: Không quan tâm cái tên này muốn làm cái quái gì, dù sao thì cũng chẳng có quan hệ gì với Thái Đức Lâu nhà mình cả, không phải cậu ta đến đây để tìm Dịch Bạch Đường à? Hai hổ tranh chấp, không cần biết ai thua ai thắng, bọn họ chỉ cần làm người qua đường vây xem thôi là được rồi.
Nghĩ thông suốt điểm này, Hồ Kiến Minh cũng không thèm quan tâm đến thái độ dọa người lúc mới tiến vào của cái tên này nữa, cười nói: "Bếp trưởng Dịch à, rất dễ để hỏi thăm! Ngài tùy tiện hỏi thăm bất kì một nhà hàng nào đều có thể biết đầu bếp Dịch ở đâu." Hắn cũng không quan tâm thêm, nói thẳng: "Bếp trưởng Dịch mới mở một nhà hàng tên là Có Cây, cậu mở điện thoại ra sẽ tìm được địa chỉ. Đúng rồi, đại danh của ngài là gì?"
"Không dám, họ Viên, tên chỉ có một chữ Huy." Viên Huy nói, trước mặt mọi người của Thái Đức lâu lấy di động ra tìm kiếm một lúc, sau đó cậu ta nhìn thấy được thứ mình muốn, gật đầu thỏa mãn, "Tôi tìm được địa chỉ của nhà hàng Có Cây rồi."
Hồ Kiến Minh cười nói: "Vậy được, đầu bếp Viên, ngài đi luôn..."
Viên Huy lại khom lưng mở va li du lịch ra, rút một chiếc dao phay bằng kim loại sáng lấp lánh, cổ tay đưa ra: "Không vội, chúng ta làm nóng người đã."
Mọi người chỉ nhìn thấy một luồng ánh sáng lạnh lóe lên trước mắt, tiếp tục chăm chú nhìn kĩ, sống dao đã chiếu rọi lên tất cả mọi người trong phòng bếp.
Giọng nói của Hồ Kiến Minh đã trở nên khó khăn: "... Không phải đã nói là không khiêu chiến à?"
Viên Huy nói như đương nhiên: "Không khiêu chiến mà, hiện tại chúng ta chỉ là làm một việc cọ xát cho nóng người mà thôi, dù sao bên ngoài cũng nóng như vậy, hay là trước đó tôi làm phiền các vị hai giờ đi."
Hồ Kiến Minh: "..." Mẹ nó, tên này còn đáng ghét hơn cả Dịch Bạch Đường!!!
Tà dương dần tản, không khí khô nóng cũng dần dần dịu lại theo đường lặn của mặt trời về phía tây.
Từ Thái Đức Lâu đi ra, Viên Huy vô cùng vui vẻ đi về phía nhà hàng Có Cây, đúng như vị đầu bếp lanh lợi kia của Thái Đức lâu đã nói, nhà hàng Có Cây coi như là nơi nổi danh trong thành phố này, cậu ta lên xe taxi rồi chưa kịp chỉ đường đã được tài xế một đường đưa thẳng đến trước nhà hàng.
Viên Huy cười híp mắt: "Cảm ơn sư phụ."
Tài xế: "Không cần khách khí, hương vị ở nhà hàng này cũng không tệ lắm, mỗi lần mở cửa đều có rất đông người đến, cậu có đặt chỗ trước không? Hiện giờ cũng muộn rồi, không biết có còn chỗ trống không."
Viên Huy ha ha một tiếng: "Sư phụ yên tâm, chắc chắn là có chỗ dành cho tôi.
Dứt lời, cậu ta đóng cửa xe lại, mang theo cảm giác đắc thắng trong trận làm nóng người tiến vào trong nhà hàng Có Cây, cũng không để ý đến sự ngăn cản của nhân viên lễ tân giống như khi ở Thái Đức lâu, không quan tâm đến trang trí khác biệt với nhiều nhà hàng bình thường khác, công khai đi về phía nhà bếp của nhà hàng.
Nhân viên lễ tân đuổi theo Viên Huy: "Qúy khách? Qúy khách chờ đã, quý khách có hẹn trước không? Nếu như không hẹn trước thì hiện giờ không còn chỗ..."
Bước chân Viên Huy bỗng nhiên dừng lại!
Nhân viên lễ tân không phòng bị suýt chút nữa thì đập vào sau lưng cậu ta. Cô vội vàng ổn định lại cơ thể, nở một nụ cười niềm nở: "Qúy khách..."
Viên Huy chỉ về phía trước, vô cùng ngạc nhiên: "Vì sao ở kia lại có một bàn đậu phụ?"
Nhân viên lễ tân: "..."
Nhân viên lễ tân thuận thế nhìn lại, hướng Viên Huy chỉ không phải là chỗ Thương Hoài Nghiên đang ngồi à? Cô lại chăm chú nhìn lên, thấy Dịch Bạch Đường chậm rì rì đi ngang qua Thương Hoài Nghiên lần thứ ba trong buổi tối hôm nay. Thương Hoài Nghiên đã ngồi trước khay đậu phụ kia cười khúc khích suốt một buổi trưa, đồng thời mỗi lần Dịch Bạch Đường đi ngang qua lại rục rịch muốn tiến lên cọ cọ.
Hai ông chủ này của nhà mình... Ôi chao... Khiến cho bọn họ không biết nên nói thế nào, dù sao cũng là ông chủ của mình, thật là làm cho người ta không muốn nhìn.
Nhân viên lễ tân giải thích: "Đây là đồ ăn khách tự mang đến."
Viên Huy nói thầm: "Tôi đương nhiên là biết điều này, vốn còn đang thắc mắc vì sao đậu phụ điêu khắc được coi trọng nhất trong cuộc thi vừa rồi sao lại xuất hiện ở đây... Thôi, cái này không cần quan tâm, Dịch Bạch Đường đâu?"
Nhân viên lễ tân: "..." Cô yên lặng nhìn Dịch Bạch Đường bưng đồ ăn đi qua Viên Huy, giọng nói lạ lạ: "Ngài đến tìm đầu bếp Dịch à?"
Viên Huy: "Phải!"
Nhân viên lễ tân: "Ngài biết đầu bếp Dịch à?"
Viên Huy cười ha ha: "Biết."
Nhân viên lễ tân không nói gì, cô nhanh chóng quay người vượt lên trước Viên Huy tiến vào phòng bếp, 2' sau đã đi ra cùng với hai vị đầu bếp cao lớn vạm vỡ, chỉ vào Viên Huy, nói như chém đinh chặt sắt: "Chính là cậu ta, cậu ta muốn đến đây gây chuyện!"
Hai vị đầu bếp không nói hai lời, nhanh chóng tiến lên trước một bước, giữ lấy hai bên cánh tay của cậu ta, trực tiếp nhấc người lên khỏi mặt đất, đi ra ngoài.
Viên Huy ngỡ ngàng: "Này?! Tôi đến đây để tìm Dịch Bạch Đường, khi nào thì đến đây gây chuyện?!"
Trùng hợp lại gặp Dịch Bạch Đường đúng lúc vòng một vòng trở về: "Tìm tôi?"
Viên Huy nhanh chóng xoay mặt.
Lần thứ hai hai người đối diện với nhau.
Viên Huy trợn mắt há mồm: "Cậu chính là Dịch Bạch Đường?"
Dịch Bạch Đường nhíu nhíu mày: Không quen.
Viên Huy lập tức nói tiếp: "... tôi đến đây tìm cậu để khiêu chiến, cậu tất nhiên sẽ trở thành bại tướng dưới tay tôi!"
Tên bệnh thần kinh này từ đâu đến đây thế. Dịch Bạch Đường lạnh lùng quay đầu đi thẳng.
Nhân viên lễ tân thấy như vậy, dũng khí dâng trào: "Còn không mau mang người ra khỏi đây, không thấy là đầu bếp Dịch không quen biết người này à?"
Viên Huy: "Cậu tránh chiến?!"
Không ai để ý đến cậu ta.
Những vị thực khách quanh đó vừa ăn cơm vừa xem trò vui.
Dịch Bạch Đường đi vào trong phòng bếp.
Thương Hoài Nghiên đang cầm một chiếc máy sấy tóc loại nhỏ, cẩn thận thổi những mảnh đậu phụ trên thân cây, lại một lần nữa tạo thành cảnh tượng hoa rơi mãn thiên ý, mãi cho đến tận khi mảnh hoa bằng đậu phụ cuối cùng cũng bay đi, trên thân cây và rễ cây trụi lủi không còn lại gì.
Thương Hoài Nghiên đã sớm có chuẩn bị đối với điều này, y tỉnh táo lấy một phần đậu phụ đã được cắt sẵn trong chậu nước bên cạnh, làm giống như Dịch Bạch Đường, sắp xếp lại từ trên cây đến gốc cây đại thụ.
Y thêm vào tàng cây nhiều hơn lại khiến cho đoạn rễ cây được điêu khắc tinh tế bị đứt đoạn.
Thương Hoài Nghiên: "?!"
Y cẩn thận hơn nữa đặt đậu phụ khắc cánh hoa lên trên nhánh cây lại khiến cho cành cây sinh trưởng rậm rạp bị gãy lìa.
Thương Hoài Nghiên: "?!?!"
Thương Hoài Nghiên: "... Tại sao... QvQ "
Viên Huy bùng nổ, cậu ta đang đấu sức với hai vị đầu bếp đang giữ lấy mình, hai chân đứng vững trên mặt đất, tuyệt đối không bỏ qua một cách dễ dàng: "Này, tôi vẫn còn ở đây đấy! Dịch Bạch Đường! Dịch Bạch Đường! Cậu không dám thi đấu với tôi là đang thừa nhận mình không bằng tôi phải không!"
Nhân viên lễ tân nói thầm: "Người này thật là phiền, nhà hàng chúng tôi còn đang vội vàng tiến hành bình xét cấp bậc, không có thời gian rảnh rỗi để chơi đùa với cậu."
Bình xét cấp bậc nhà hàng? Viên Huy vểnh tai lên, nhìn chằm chằm vào cửa ra vào của phòng bếp đã nhìn thấy Dịch Bạch Đường đi ra với vẻ mặt không vui, trong tay là... một khay đậu phụ cắt nát?
Sau đó trên mặt Dịch Bạch Đường vẫn là biểu cảm đầy ghét bỏ, đi đến trước người Thương Hoài Nghiên, tiện tay cầm lấy đậu phụ, đặt lên trên cây to, động tác của hắn mềm nhẹ, tốc độ lại nhanh, chỉ trong chớp mắt, trên dưới tàng cây đã chất đầy những đóa hoa giống như tuyết, lại cầm lấy máy sấy tóc trong tay Thương Hoài Nghiên, thổi cho người này một đầu mặt hoa như tuyết.
Thương Hoài Nghiên nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, nở nụ cười, ném đậu phụ vụn trong tay mình đi, nắm lấy cánh tay Dịch Bạch Đường.
Dịch Bạch Đường không để ý đến Thương Hoài Nghiên, quay người, đi về phía trước.
Thương Hoài Nghiên treo mình trên người Dịch Bạch Đường, bị bắt đi về phía trước.
Y cười đến vui vẻ giảo hoạt: "Bạch Đường.... chúng ta tìm một miếng bạch ngọc, sau đó điêu khắc cây đậu phụ kia của cậu lên miếng bạch ngọc đó để làm vật trang trí được không?"
Không ai trả lời.
Thương Hoài Nghiên tiếp tục vui vẻ hỏi: "Chúng ta lại trồng thêm cây nữa, hồng đậu sam được không?"
Không ai trả lời.
Thương Hoài Nghiên đầu trộm đuôi cướp: "Nếu như cậu không thích trồng cây vậy trồng hoa thì sao, cậu thấy hoa hải đường thế nào? Màu trắng nhé?"
Dịch Bạch Đường liếc mắt một cái nhắc nhở Thương Hoài Nghiên.
Viên Huy: Một đôi cẩu nam nam ngọt ngào hạnh phúc này, trong mắt các người còn có người khác không đấy? Tôi vẫn còn ở đây cơ mà!
Viên Huy cũng không giãy giụa, nắm bắt thời gian kêu lên: "Tôi chính là một mỹ thực gia, có thể giúp bình xét tư cách cấp bậc của nhà hàng, Dịch Bạch Đường, cậu so với tôi một lần, nếu cậu thắng tôi sẽ cho người đề cử nhà hàng được kí tên!"
Hai đầu bếp không kéo Viên Huy ra nữa.
Dịch Bạch Đường cùng Thương Hoài Nghiên cũng không tiếp tục đi vào trong phòng bếp nữa.
Tất cả các ánh mắt đều đổ dồn lên người Viên Huy.
Viên Huy ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn Dịch Bạch Đường đầy khiêu khích.
Dịch Bạch Đường nhìn lại người này, cau mày nửa ngày, hỏi: "Cậu tên là gì?"
Viên Huy: "..." Cmn, vì sao cái tên này lại khiến người khác cảm thấy đáng ghét như thế chứ!
Cậu ta ngoài cười nhưng trong không cười: "Họ Viên, tên Huy."
Dịch Bạch Đường à một tiếng, lấy di động trong túi ra, mở danh sách mỹ thực gia ra để tìm kiếm cái tên này. Hắn lại ngẩng đầu lên, đầu nghiêng nghiêng, mang theo một loại hương vị mạn bất kinh tâm: "Cậu muốn so gì? Tiêu chuẩn đánh giá thế nào?"
Hai đầu bếp yên lặng buông cánh tay Viên Huy ra, thật ra người này có lực rất lớn, bọn họ muốn kéo cũng không khiến đối phương nhúc nhích.
Viên Huy chỉnh lại quần áo, cười nói: "Làm đầu bếp thì còn có thể so cái gì?... So cơm tàu đi, ngày mai tôi đến nhà bếp của cậu, chúng ta cùng làm một thực đơn cho một ngày, ai được đánh giá cao hơn thì người đó thắng."
Dịch Bạch Đường: "Vậy cứ như thế đi, cậu về nghĩ thực đơn của cậu đi."
Viên Huy bĩu môi một cái: "Không cần, tôi chưa ăn cơm tối, ở đây ăn một bữa tối được không?"
Dịch Bạch Đường nhìn về phía nhân viên lễ tân.
Nhân viên lễ tân vội vàng quan sát các bàn trong phòng ăn xem có bàn nào trống không, nhưng còn chưa kịp nói ra kết quả, Thương Hoài Nghiên đã cười nói: "Có thể, ngồi cùng tôi ở bên kia được không?"
Nói xong, Thương Hoài Nghiên cũng không chờ Viên Huy từ chối, ôm lấy bả vai đối phương giống như bạn tốt, ấn đối phương xuống ghế ngồi đối diện mình, tiếp theo lại ngoắc ngoắc tay để nhân viên phục vụ trong nhà hàng đưa thực đơn đến: "Đây là thực đơn trong nhà hàng, cậu xem cũng được mà không xem cũng được, ngược lại, đồ ăn Bạch Đường làm cũng không được in trong này."
Viên Huy không ôm kỳ vọng gì: "Hôm nay cậu ta làm gì?"
Thương Hoài Nghiên nở nụ cười: "Để tôi hỏi thử xem, có điều tôi cảm thấy có thể cậu ta sẽ nấu ăn, dù sao thì cũng có khách tới mà."
Khách đến là mình à?
Viên Huy nhìn Thương Hoài Nghiên, mày hơi nhíu. Tiếp theo cậu ta lại đưa mắt nhìn sang cây đậu phụ được Thương Hoài Nghiên bày cẩn thận ở bên cạnh.
Tại cuộc thi dự tuyển trước đó cũng đã chú ý đến, mức độ phức tạp của những cái cây này không phân cao thấp với điêu khắc rồng của cậu ta, đặc biệt là màn chạm trổ hoa văn sau cùng.
Viên Huy cầm một mảnh lên soi dưới ánh đèn, quả nhiên nhìn được một tầng ánh sáng mông lung.
Cũng chỉ có mỏng như vậy mới có thể uyển chuyển rực rỡ như lưu ly trong suốt, mới có thể tạo thành những đóa hoa nở rộ khắp thân cây, cũng không khiến cho cành cây bằng đậu phụ bị đứt vỡ.
Nếu như là nói đến khả năng dùng dao, chỉ sợ bản thân mình cũng không thể thắng được cậu ta hoàn toàn.
Viên Huy âm thầm cân nhắc.
Có điều đồ chơi như khả năng dùng dao này, đủ là được rồi, cuối cùng cũng không thể thắng được một đầu bếp được thực khách ưu ái... Thứ dựa vào là cả quá trình nấu ăn chứ không phải một công đoạn đơn độc.
"Đúng rồi ——" Thương Hoài Nghiên nói thẳng, "Tôi thấy có vẻ như cậu không quen biết với Bạch Đường, vậy làm sao có thể đến thẳng đây?"
Viên Huy đưa mắt dừng lại trên người đàn ông đang ngồi đối diện mình.
Đối với Dịch Bạch Đường, cậu ta tràn ngập ý chí chiến đấu, nhưng lại không cảm thấy chán ghét nụ cười thân thiết của Thương Hoài Nghiên. Suy nghĩ một lát, cậu ta cười nói: "Tôi đúng là không thật sự được gặp trực tiếp Dịch Bạch Đường... Thế nhưng, trong sinh mệnh của mỗi người chẳng phải còn có cái gọi là "cậu bé hàng xóm"" à?"
Thương Hoài Nghiên nhún nhún vai: "Đại khái thì tôi chính là "Cậu bé nhà hàng xóm."
Viên Huy nói thẳng: "Dịch Bạch Đường chính là "Cậu bé nhà hàng xóm" trong cuộc đời của tôi, từ nhỏ đến lớn giống như bóng tối thỉnh thoảng xuất hiện nhắc nhở tôi. Có điều, qua nhiều năm như vậy, hiện giờ tôi tự thấy mình đối với nghệ thuật nấu ăn tuy rằng chưa đạt được đến 100% thì cũng phải được 99%, cho nên tôi muốn đến đây đánh bại cậu bé nhà hàng xóm này để chứng minh bản thân mình!"
Trong lòng mọi người ở Thái Đức lâu đã sớm chửi một đống cmn.
Đúng thế, vận may của cậu đúng là tốt như vậy đó, tùy tiện tìm một nhà hàng đã có thể tìm được một nhà hàng có quan hệ giao lưu sâu sắc với Dịch Bạch Đường... Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, chúng tôi nhất định sẽ không bao giờ đi tham gia cái gì gọi là hội giao lưu Trung – ngoại, sẽ không phát sinh bất kì một tiếp xúc nào với cái tên theo họ Dịch kia!
"Tôi vừa muốn khiêu chiến, vừa muốn tìm Dịch Bạch Đường." Người đến sảng khoái nói, "Có điều nếu như các cậu có thể đưa tôi đến tìm Dịch Bạch Đường thì không cần khiêu chiến cũng không sao."
Hồ Kiến Minh ấn lại ngực, bình phục nhịp tim đang đập loạn cào cào của mình, cảm giác khó thở dần dần dịu đi.
Hắn liếc mắt nhìn kĩ người thanh niên tìm đến đây, chỉ thấy cậu ta khoảng 20 tuổi, lông mày hơi nhíu, khóe môi hơi mím, đúng là một bộ dạng còn kiêu ngạo hơn so với Dịch Bạch Đường!
Trong lòng Hồ Kiến Minh không thích người như thế.
Cậu đắc ý cái gì? Cậu so với Dịch Bạch Đường lợi hại hơn chắc? Ha ha!
Nhưng sau khi suy nghĩ lại hắn đã lập tức vui vẻ: Không quan tâm cái tên này muốn làm cái quái gì, dù sao thì cũng chẳng có quan hệ gì với Thái Đức Lâu nhà mình cả, không phải cậu ta đến đây để tìm Dịch Bạch Đường à? Hai hổ tranh chấp, không cần biết ai thua ai thắng, bọn họ chỉ cần làm người qua đường vây xem thôi là được rồi.
Nghĩ thông suốt điểm này, Hồ Kiến Minh cũng không thèm quan tâm đến thái độ dọa người lúc mới tiến vào của cái tên này nữa, cười nói: "Bếp trưởng Dịch à, rất dễ để hỏi thăm! Ngài tùy tiện hỏi thăm bất kì một nhà hàng nào đều có thể biết đầu bếp Dịch ở đâu." Hắn cũng không quan tâm thêm, nói thẳng: "Bếp trưởng Dịch mới mở một nhà hàng tên là Có Cây, cậu mở điện thoại ra sẽ tìm được địa chỉ. Đúng rồi, đại danh của ngài là gì?"
"Không dám, họ Viên, tên chỉ có một chữ Huy." Viên Huy nói, trước mặt mọi người của Thái Đức lâu lấy di động ra tìm kiếm một lúc, sau đó cậu ta nhìn thấy được thứ mình muốn, gật đầu thỏa mãn, "Tôi tìm được địa chỉ của nhà hàng Có Cây rồi."
Hồ Kiến Minh cười nói: "Vậy được, đầu bếp Viên, ngài đi luôn..."
Viên Huy lại khom lưng mở va li du lịch ra, rút một chiếc dao phay bằng kim loại sáng lấp lánh, cổ tay đưa ra: "Không vội, chúng ta làm nóng người đã."
Mọi người chỉ nhìn thấy một luồng ánh sáng lạnh lóe lên trước mắt, tiếp tục chăm chú nhìn kĩ, sống dao đã chiếu rọi lên tất cả mọi người trong phòng bếp.
Giọng nói của Hồ Kiến Minh đã trở nên khó khăn: "... Không phải đã nói là không khiêu chiến à?"
Viên Huy nói như đương nhiên: "Không khiêu chiến mà, hiện tại chúng ta chỉ là làm một việc cọ xát cho nóng người mà thôi, dù sao bên ngoài cũng nóng như vậy, hay là trước đó tôi làm phiền các vị hai giờ đi."
Hồ Kiến Minh: "..." Mẹ nó, tên này còn đáng ghét hơn cả Dịch Bạch Đường!!!
Tà dương dần tản, không khí khô nóng cũng dần dần dịu lại theo đường lặn của mặt trời về phía tây.
Từ Thái Đức Lâu đi ra, Viên Huy vô cùng vui vẻ đi về phía nhà hàng Có Cây, đúng như vị đầu bếp lanh lợi kia của Thái Đức lâu đã nói, nhà hàng Có Cây coi như là nơi nổi danh trong thành phố này, cậu ta lên xe taxi rồi chưa kịp chỉ đường đã được tài xế một đường đưa thẳng đến trước nhà hàng.
Viên Huy cười híp mắt: "Cảm ơn sư phụ."
Tài xế: "Không cần khách khí, hương vị ở nhà hàng này cũng không tệ lắm, mỗi lần mở cửa đều có rất đông người đến, cậu có đặt chỗ trước không? Hiện giờ cũng muộn rồi, không biết có còn chỗ trống không."
Viên Huy ha ha một tiếng: "Sư phụ yên tâm, chắc chắn là có chỗ dành cho tôi.
Dứt lời, cậu ta đóng cửa xe lại, mang theo cảm giác đắc thắng trong trận làm nóng người tiến vào trong nhà hàng Có Cây, cũng không để ý đến sự ngăn cản của nhân viên lễ tân giống như khi ở Thái Đức lâu, không quan tâm đến trang trí khác biệt với nhiều nhà hàng bình thường khác, công khai đi về phía nhà bếp của nhà hàng.
Nhân viên lễ tân đuổi theo Viên Huy: "Qúy khách? Qúy khách chờ đã, quý khách có hẹn trước không? Nếu như không hẹn trước thì hiện giờ không còn chỗ..."
Bước chân Viên Huy bỗng nhiên dừng lại!
Nhân viên lễ tân không phòng bị suýt chút nữa thì đập vào sau lưng cậu ta. Cô vội vàng ổn định lại cơ thể, nở một nụ cười niềm nở: "Qúy khách..."
Viên Huy chỉ về phía trước, vô cùng ngạc nhiên: "Vì sao ở kia lại có một bàn đậu phụ?"
Nhân viên lễ tân: "..."
Nhân viên lễ tân thuận thế nhìn lại, hướng Viên Huy chỉ không phải là chỗ Thương Hoài Nghiên đang ngồi à? Cô lại chăm chú nhìn lên, thấy Dịch Bạch Đường chậm rì rì đi ngang qua Thương Hoài Nghiên lần thứ ba trong buổi tối hôm nay. Thương Hoài Nghiên đã ngồi trước khay đậu phụ kia cười khúc khích suốt một buổi trưa, đồng thời mỗi lần Dịch Bạch Đường đi ngang qua lại rục rịch muốn tiến lên cọ cọ.
Hai ông chủ này của nhà mình... Ôi chao... Khiến cho bọn họ không biết nên nói thế nào, dù sao cũng là ông chủ của mình, thật là làm cho người ta không muốn nhìn.
Nhân viên lễ tân giải thích: "Đây là đồ ăn khách tự mang đến."
Viên Huy nói thầm: "Tôi đương nhiên là biết điều này, vốn còn đang thắc mắc vì sao đậu phụ điêu khắc được coi trọng nhất trong cuộc thi vừa rồi sao lại xuất hiện ở đây... Thôi, cái này không cần quan tâm, Dịch Bạch Đường đâu?"
Nhân viên lễ tân: "..." Cô yên lặng nhìn Dịch Bạch Đường bưng đồ ăn đi qua Viên Huy, giọng nói lạ lạ: "Ngài đến tìm đầu bếp Dịch à?"
Viên Huy: "Phải!"
Nhân viên lễ tân: "Ngài biết đầu bếp Dịch à?"
Viên Huy cười ha ha: "Biết."
Nhân viên lễ tân không nói gì, cô nhanh chóng quay người vượt lên trước Viên Huy tiến vào phòng bếp, 2' sau đã đi ra cùng với hai vị đầu bếp cao lớn vạm vỡ, chỉ vào Viên Huy, nói như chém đinh chặt sắt: "Chính là cậu ta, cậu ta muốn đến đây gây chuyện!"
Hai vị đầu bếp không nói hai lời, nhanh chóng tiến lên trước một bước, giữ lấy hai bên cánh tay của cậu ta, trực tiếp nhấc người lên khỏi mặt đất, đi ra ngoài.
Viên Huy ngỡ ngàng: "Này?! Tôi đến đây để tìm Dịch Bạch Đường, khi nào thì đến đây gây chuyện?!"
Trùng hợp lại gặp Dịch Bạch Đường đúng lúc vòng một vòng trở về: "Tìm tôi?"
Viên Huy nhanh chóng xoay mặt.
Lần thứ hai hai người đối diện với nhau.
Viên Huy trợn mắt há mồm: "Cậu chính là Dịch Bạch Đường?"
Dịch Bạch Đường nhíu nhíu mày: Không quen.
Viên Huy lập tức nói tiếp: "... tôi đến đây tìm cậu để khiêu chiến, cậu tất nhiên sẽ trở thành bại tướng dưới tay tôi!"
Tên bệnh thần kinh này từ đâu đến đây thế. Dịch Bạch Đường lạnh lùng quay đầu đi thẳng.
Nhân viên lễ tân thấy như vậy, dũng khí dâng trào: "Còn không mau mang người ra khỏi đây, không thấy là đầu bếp Dịch không quen biết người này à?"
Viên Huy: "Cậu tránh chiến?!"
Không ai để ý đến cậu ta.
Những vị thực khách quanh đó vừa ăn cơm vừa xem trò vui.
Dịch Bạch Đường đi vào trong phòng bếp.
Thương Hoài Nghiên đang cầm một chiếc máy sấy tóc loại nhỏ, cẩn thận thổi những mảnh đậu phụ trên thân cây, lại một lần nữa tạo thành cảnh tượng hoa rơi mãn thiên ý, mãi cho đến tận khi mảnh hoa bằng đậu phụ cuối cùng cũng bay đi, trên thân cây và rễ cây trụi lủi không còn lại gì.
Thương Hoài Nghiên đã sớm có chuẩn bị đối với điều này, y tỉnh táo lấy một phần đậu phụ đã được cắt sẵn trong chậu nước bên cạnh, làm giống như Dịch Bạch Đường, sắp xếp lại từ trên cây đến gốc cây đại thụ.
Y thêm vào tàng cây nhiều hơn lại khiến cho đoạn rễ cây được điêu khắc tinh tế bị đứt đoạn.
Thương Hoài Nghiên: "?!"
Y cẩn thận hơn nữa đặt đậu phụ khắc cánh hoa lên trên nhánh cây lại khiến cho cành cây sinh trưởng rậm rạp bị gãy lìa.
Thương Hoài Nghiên: "?!?!"
Thương Hoài Nghiên: "... Tại sao... QvQ "
Viên Huy bùng nổ, cậu ta đang đấu sức với hai vị đầu bếp đang giữ lấy mình, hai chân đứng vững trên mặt đất, tuyệt đối không bỏ qua một cách dễ dàng: "Này, tôi vẫn còn ở đây đấy! Dịch Bạch Đường! Dịch Bạch Đường! Cậu không dám thi đấu với tôi là đang thừa nhận mình không bằng tôi phải không!"
Nhân viên lễ tân nói thầm: "Người này thật là phiền, nhà hàng chúng tôi còn đang vội vàng tiến hành bình xét cấp bậc, không có thời gian rảnh rỗi để chơi đùa với cậu."
Bình xét cấp bậc nhà hàng? Viên Huy vểnh tai lên, nhìn chằm chằm vào cửa ra vào của phòng bếp đã nhìn thấy Dịch Bạch Đường đi ra với vẻ mặt không vui, trong tay là... một khay đậu phụ cắt nát?
Sau đó trên mặt Dịch Bạch Đường vẫn là biểu cảm đầy ghét bỏ, đi đến trước người Thương Hoài Nghiên, tiện tay cầm lấy đậu phụ, đặt lên trên cây to, động tác của hắn mềm nhẹ, tốc độ lại nhanh, chỉ trong chớp mắt, trên dưới tàng cây đã chất đầy những đóa hoa giống như tuyết, lại cầm lấy máy sấy tóc trong tay Thương Hoài Nghiên, thổi cho người này một đầu mặt hoa như tuyết.
Thương Hoài Nghiên nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, nở nụ cười, ném đậu phụ vụn trong tay mình đi, nắm lấy cánh tay Dịch Bạch Đường.
Dịch Bạch Đường không để ý đến Thương Hoài Nghiên, quay người, đi về phía trước.
Thương Hoài Nghiên treo mình trên người Dịch Bạch Đường, bị bắt đi về phía trước.
Y cười đến vui vẻ giảo hoạt: "Bạch Đường.... chúng ta tìm một miếng bạch ngọc, sau đó điêu khắc cây đậu phụ kia của cậu lên miếng bạch ngọc đó để làm vật trang trí được không?"
Không ai trả lời.
Thương Hoài Nghiên tiếp tục vui vẻ hỏi: "Chúng ta lại trồng thêm cây nữa, hồng đậu sam được không?"
Không ai trả lời.
Thương Hoài Nghiên đầu trộm đuôi cướp: "Nếu như cậu không thích trồng cây vậy trồng hoa thì sao, cậu thấy hoa hải đường thế nào? Màu trắng nhé?"
Dịch Bạch Đường liếc mắt một cái nhắc nhở Thương Hoài Nghiên.
Viên Huy: Một đôi cẩu nam nam ngọt ngào hạnh phúc này, trong mắt các người còn có người khác không đấy? Tôi vẫn còn ở đây cơ mà!
Viên Huy cũng không giãy giụa, nắm bắt thời gian kêu lên: "Tôi chính là một mỹ thực gia, có thể giúp bình xét tư cách cấp bậc của nhà hàng, Dịch Bạch Đường, cậu so với tôi một lần, nếu cậu thắng tôi sẽ cho người đề cử nhà hàng được kí tên!"
Hai đầu bếp không kéo Viên Huy ra nữa.
Dịch Bạch Đường cùng Thương Hoài Nghiên cũng không tiếp tục đi vào trong phòng bếp nữa.
Tất cả các ánh mắt đều đổ dồn lên người Viên Huy.
Viên Huy ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn Dịch Bạch Đường đầy khiêu khích.
Dịch Bạch Đường nhìn lại người này, cau mày nửa ngày, hỏi: "Cậu tên là gì?"
Viên Huy: "..." Cmn, vì sao cái tên này lại khiến người khác cảm thấy đáng ghét như thế chứ!
Cậu ta ngoài cười nhưng trong không cười: "Họ Viên, tên Huy."
Dịch Bạch Đường à một tiếng, lấy di động trong túi ra, mở danh sách mỹ thực gia ra để tìm kiếm cái tên này. Hắn lại ngẩng đầu lên, đầu nghiêng nghiêng, mang theo một loại hương vị mạn bất kinh tâm: "Cậu muốn so gì? Tiêu chuẩn đánh giá thế nào?"
Hai đầu bếp yên lặng buông cánh tay Viên Huy ra, thật ra người này có lực rất lớn, bọn họ muốn kéo cũng không khiến đối phương nhúc nhích.
Viên Huy chỉnh lại quần áo, cười nói: "Làm đầu bếp thì còn có thể so cái gì?... So cơm tàu đi, ngày mai tôi đến nhà bếp của cậu, chúng ta cùng làm một thực đơn cho một ngày, ai được đánh giá cao hơn thì người đó thắng."
Dịch Bạch Đường: "Vậy cứ như thế đi, cậu về nghĩ thực đơn của cậu đi."
Viên Huy bĩu môi một cái: "Không cần, tôi chưa ăn cơm tối, ở đây ăn một bữa tối được không?"
Dịch Bạch Đường nhìn về phía nhân viên lễ tân.
Nhân viên lễ tân vội vàng quan sát các bàn trong phòng ăn xem có bàn nào trống không, nhưng còn chưa kịp nói ra kết quả, Thương Hoài Nghiên đã cười nói: "Có thể, ngồi cùng tôi ở bên kia được không?"
Nói xong, Thương Hoài Nghiên cũng không chờ Viên Huy từ chối, ôm lấy bả vai đối phương giống như bạn tốt, ấn đối phương xuống ghế ngồi đối diện mình, tiếp theo lại ngoắc ngoắc tay để nhân viên phục vụ trong nhà hàng đưa thực đơn đến: "Đây là thực đơn trong nhà hàng, cậu xem cũng được mà không xem cũng được, ngược lại, đồ ăn Bạch Đường làm cũng không được in trong này."
Viên Huy không ôm kỳ vọng gì: "Hôm nay cậu ta làm gì?"
Thương Hoài Nghiên nở nụ cười: "Để tôi hỏi thử xem, có điều tôi cảm thấy có thể cậu ta sẽ nấu ăn, dù sao thì cũng có khách tới mà."
Khách đến là mình à?
Viên Huy nhìn Thương Hoài Nghiên, mày hơi nhíu. Tiếp theo cậu ta lại đưa mắt nhìn sang cây đậu phụ được Thương Hoài Nghiên bày cẩn thận ở bên cạnh.
Tại cuộc thi dự tuyển trước đó cũng đã chú ý đến, mức độ phức tạp của những cái cây này không phân cao thấp với điêu khắc rồng của cậu ta, đặc biệt là màn chạm trổ hoa văn sau cùng.
Viên Huy cầm một mảnh lên soi dưới ánh đèn, quả nhiên nhìn được một tầng ánh sáng mông lung.
Cũng chỉ có mỏng như vậy mới có thể uyển chuyển rực rỡ như lưu ly trong suốt, mới có thể tạo thành những đóa hoa nở rộ khắp thân cây, cũng không khiến cho cành cây bằng đậu phụ bị đứt vỡ.
Nếu như là nói đến khả năng dùng dao, chỉ sợ bản thân mình cũng không thể thắng được cậu ta hoàn toàn.
Viên Huy âm thầm cân nhắc.
Có điều đồ chơi như khả năng dùng dao này, đủ là được rồi, cuối cùng cũng không thể thắng được một đầu bếp được thực khách ưu ái... Thứ dựa vào là cả quá trình nấu ăn chứ không phải một công đoạn đơn độc.
"Đúng rồi ——" Thương Hoài Nghiên nói thẳng, "Tôi thấy có vẻ như cậu không quen biết với Bạch Đường, vậy làm sao có thể đến thẳng đây?"
Viên Huy đưa mắt dừng lại trên người đàn ông đang ngồi đối diện mình.
Đối với Dịch Bạch Đường, cậu ta tràn ngập ý chí chiến đấu, nhưng lại không cảm thấy chán ghét nụ cười thân thiết của Thương Hoài Nghiên. Suy nghĩ một lát, cậu ta cười nói: "Tôi đúng là không thật sự được gặp trực tiếp Dịch Bạch Đường... Thế nhưng, trong sinh mệnh của mỗi người chẳng phải còn có cái gọi là "cậu bé hàng xóm"" à?"
Thương Hoài Nghiên nhún nhún vai: "Đại khái thì tôi chính là "Cậu bé nhà hàng xóm."
Viên Huy nói thẳng: "Dịch Bạch Đường chính là "Cậu bé nhà hàng xóm" trong cuộc đời của tôi, từ nhỏ đến lớn giống như bóng tối thỉnh thoảng xuất hiện nhắc nhở tôi. Có điều, qua nhiều năm như vậy, hiện giờ tôi tự thấy mình đối với nghệ thuật nấu ăn tuy rằng chưa đạt được đến 100% thì cũng phải được 99%, cho nên tôi muốn đến đây đánh bại cậu bé nhà hàng xóm này để chứng minh bản thân mình!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.