Chương 55: Đấu tranh nội tâm
Sở Hàn Y Thanh
16/01/2023
Sau khi hẹn với Mạt Kỳ thời gian đến nhà hàng Có Cây thưởng thức món ngon và viết bình luận xong, Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên cuối cùng cũng kết thúc hành trình tràn ngập bất ngờ đối với hội triển lãm, về đến nhà.
Sau khi vào cửa, tuy rằng thời gian còn sớm nhưng cân nhắc đến việc Dịch Bạch Đường vừa mới biểu diễn kỹ thuật cầm dao tại hội triển lãm, không chừng cũng đã sớm mệt mỏi, cho nên Thương Hoài Nghiên kéo người đến ghế salon, để cho người ngồi xuống, thân mật xoa bóp bả vai cho đối phương, cuối cùng nói: "Cậu nghỉ ngơi đi, buổi tối để tôi nấu cơm được không?"
Dịch Bạch Đường híp mắt, cảm thấy thích ý.
Cây non chạm vào mình.
Cây non làm nũng với mình.
Cây non ở ngay bên cạnh mình.
Hắn không để ý xem Thương Hoài Nghiên vừa rồi đã nói gì, cho nên nhàn nhạt gật đầu, bày tỏ thái độ của bản thân đối với những động tác này.
Thương Hoài Nghiên cũng vui vẻ: "Vậy được, vậy giờ tôi đi chuẩn bị vài món ăn ngon, vừa tầm tối qua cũng đã mua một miếng sườn bò ngon, buổi tối chúng ta ăn bò bít tết đi!"
Y quyết định dứt khoát, cân nhắc lại khả năng của mình, sau đó còn lấy sách hướng dẫn nấu ăn ra nghiên cứu rồi không chậm trễ, trực tiếp đứng lên đi vào trong phòng bếp để chuẩn bị bữa tối.
Mới vừa rồi còn đụng chạm hắn, làm nũng với hắn, thân mật gần kề bên hắn, vậy mà bây giờ cây non lại tuyệt tình rời đi.
Dịch Bạch Đường sửng sốt, sau đó mới nhớ ra vừa rồi Thương Hoài Nghiên đã nói cái gì.
Có một vấn đề.
Dịch Bạch Đường cảm thấy nghi ngờ.
Tuy rằng ăn cây non rất ngon, hơn nữa cần tiếp tục thực hiện, nhưng mà cây non... Thật sự có thể nấu được ra đồ ăn ngon à?
Dịch Bạch Đường càng nghĩ càng cảm thấy không an lòng.
Hắn không khống chế được bản thân, yên lặng nhìn về phía Thương Hoài Nghiên đi vào trong phòng bếp...
Ánh đèn sáng rực trong phòng bếp rộng rãi, Thương Hoài Nghiên quyết tâm biểu hiện thật tốt trước mặt Dịch Bạch Đường, cho nên xắn ống tay áo lên không hề do dự.
Y liếc mắt nhìn thời gian, hiện tại mới hơn 3h chiều, cách bữa tối bình thường khoảng 2-3h, đủ để y có thể làm được một bữa tối đơn giản.
Y quyết định tối nay sẽ ăn bò bít tết.
Tiếp theo, y vui vẻ mở tủ ra, đầu tiên là lấy một quyển sách thật dày về các món ăn ngon, lại nhìn vào phần mục lục, chọn lấy thực đơn vừa ý, chọn canh, đồ ăn chính cùng với đồ ngọt.
Chọn xong những thứ này cũng mất nửa giờ.
Y bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Trong lúc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn y lại bỗng nhiên phát hiện canh và món chính mình chọn không có vài nguyên liệu được hướng dẫn bên trong, vì vậy lại thay đổi lại thành một thực đơn mới, chuẩn bị lại từ đầu.
Đợi đến khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong, 1h đồng hồ cũng đã trôi qua.
Y quyết định xử lý món chính trước, chính là bò bít tết.
Món ăn chính này thật ra rất đơn giản. Đầu tiên là nướng chín khoai tây! Tiếp theo đánh nát rồi thêm các loại gia vị, nặn thành viên, sau đó phủ thịt sườn bò lên, cho vào đĩa, thêm trang trí, đậu xanh rồi cho vào trong lò nướng là xong, căn bản là không có gì khó khăn cả.
Thương Hoài Nghiên vừa chuẩn bị vừa nhỏ giọng hát.
Gọt khoai tây, nướng chín, nghiền nát.
Không có cái gì khó cả~
Tuy rằng trong quá trình thực hiện cũng có xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như trong lúc nướng không chú ý một cái, bên ngoài khoai tây đã cháy xém; lại ví dụ như, nhìn bên ngoài thì tốt rồi, nhưng bên trong còn chưa chín.
Tận đến lần cuối cùng, Thương Hoài Nghiên lấy khoai tây từ trong lò nướng ra, nếm thử trước xem đã chín hoàn toàn chưa, dù sao, cũng không thể để mình bị ngộ độc vì ăn khoai tây được.
Thật vất vả mới xử lý xong khoai tây, đến khi ngẩng đầu lên thì cũng đã gần 5h.
Thương Hoài Nghiên cảm thấy gấp gáp, lại nhìn sang các loại đồ ăn mình đã chuẩn bị kỹ rồi nhưng còn chưa kịp động thủ...
Vậy mà Dịch Bạch Đường vẫn có đủ kiên nhẫn xem xong toàn bộ quá trình chuẩn bị của Thương Hoài Nghiên, cũng vẫn luôn kiên nhẫn đợi người đàn ông tất bật ở trong phòng bếp cuối cùng cũng mang món chính, canh và điểm tâm ngọt từ phòng bếp đặt lên bàn vào lúc 6:30', cùng với đó là một chai vang đỏ từ trong tủ rượu, tất cả đã hoàn thành, chỉ đợi thưởng thức.
Dịch Bạch Đường ngồi ở bên cạnh bàn bất động thanh sắc.
Vừa rồi, hắn thừa dịp Thương Hoài Nghiên còn đang bận rộn nấu ăn trong phòng bếp đã trải khăn trải bàn, đồng thời đặt một giá nến lên trên.
Quả nhiên, khi đi từ trong phòng bếp ra, Thương Hoài Nghiên nhìn thấy lập tức hai mắt sáng ngời, cười tủm tỉm: "Để tôi châm lửa."
Dịch Bạch Đường cũng chỉ chờ một câu nói này.
Hắn bất động thanh sắc, nhìn Thương Hoài Nghiên tìm bật lửa một vòng chỗ khay trà trong phòng khách, đây là nơi vẫn để bật lửa nhưng giờ lại không thấy đâu; tiếp theo lại tìm trong túi mình, cũng vẫn không có.
Hừ, tất nhiên là anh sẽ không tìm được.
Dịch Bạch Đường nghĩ thầm.
Bật lửa ở hai chỗ đó tôi đã lặng lẽ giấu đi, hiện tại đều ở trong túi của tôi.
Tìm hai nơi đều không thấy, Thương Hoài Nghiên cũng thấy hơi bực mình.
Hiện tại ngay cả bật lửa cũng sẽ mọc cánh bay đi à?
Tuy rằng có thể dùng lửa trong bếp ga của nhà bếp để thắp nến, thế nhưng nếu thật sự làm như vậy thì đúng là không lãng mạn tí nào!
Cho nên Thương Hoài Nghiên quyết định bỏ gần tìm xa, cầm lấy giá nến rồi nở nụ cười với Dịch Bạch Đường: "Tôi lên lầu châm lửa, cậu chờ một chút."
"Ừm." Dịch Bạch Đường tiếp tục bất động thanh sắc, nhìn Thương Hoài Nghiên cầm giá nến đi lên cầu thang để lên lầu, thật vất vả mới chờ được đến khi thân ảnh kia biến mất ở chỗ rẽ hắn mới nhanh chóng đứng khỏi chỗ ngồi, vọt đến phòng bếp nếm thử canh, món chính và điểm tâm ngọt!
Canh quá nhạt, điểm tâm quá ngọt, món chính quá lửa bị dai.
Thật kinh khủng!
So với đậu phụ buổi trưa còn đáng sợ hơn!
Cây non quả nhiên đã làm ra một bàn ăn kinh dị!
Dịch Bạch Đường lâm vào rối rắm vô cùng.
Hắn hoàn toàn có thể tượng tượng ra cảnh tượng tiếp theo, khi ngồi vào bàn ăn cây non sẽ dùng ánh mắt mong đợi thế nào để nhìn hắn thưởng thức đồ ăn, một khi hắn đưa ra lời nhận xét thật, không cần phải nghĩ ngợi thêm gì, cây non nhất định sẽ trở thành bộ dạng cây non bị mưa đá dội xuống!
Không được!
Hắn có thể để cho cây non ăn món ăn do hắn tự do phát huy linh cảm của mình làm ra!
Thế nhưng nếu là người khác, cho dù là bản thân cây non, đều không thể để cho cây non ăn món ăn đáng sợ thế này được!
Dịch Bạch Đường không hề do dự giây phút nào, thừa dịp mấy phút ngắn ngủi này bắt đầu chỉnh lại món ăn mà Thương Hoài Nghiên đã mất cả nửa buổi chiều mới nấu được.
Điểm tâm quá ngọt đã không có cách nào cứu vãn, đành phải mặc kệ nó.
Canh nhạt dễ xử lý nhất, trực tiếp cho thêm gia vị là được rồi.
Món chính mất nhiều thời gian nhất, toàn bộ chỗ khó đều tập trung ở đây, động tác của Dịch Bạch Đường tăng tốc, đầu tiên là thêm vài giọt rượu vào hai mặt của thịt bò, sau đó nhanh chóng dùng sức đập vài lần, để cho các thớ thịt mềm ra, rượu có thể ngấm vào bên trong, cuối cùng trong chớp nhoáng bỏ lại thịt bò vào đĩa.
Tất cả những việc này diễn ra trong khoảng 2 phút, tinh thần của hắn tập trung cao độ, không ngừng chú ý đến sườn bò trong tay, lỗ tai còn phải dựng lên thẳng tắp để nghe động tĩnh từ phía trên lầu.
Chỉ nghe thấy:
"Ầm!"
Bước chân của Thương Hoài Nghiên đang di chuyển trên lầu.
Thế nhưng lúc này còn chưa dọn xong đồ, nếu giờ lại mang đồ ra ngoài nhất định sẽ bị Thương Hoài Nghiên bắt gặp!
Làm sao bây giờ?
Ánh mắt của Dịch Bạch Đường nhanh chóng xẹt qua phòng bếp một lượt, khi nhìn thấy công tắc nguồn điện tổng ở trên tường, mắt cũng lập tức sáng lên!
Thương Hoài Nghiên thắp nến, khi cầm đến chỗ rẽ cầu thang thì bỗng nhiên đèn điện trong phòng khách tầng 1 vụt tắt hết.
Mạch điện có vấn đề à?
Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên sững sờ, nhưng bước chân cũng không dừng lại, tiếp tục cầm nến đi xuống, trong đầu cảm thấy thú vị: Cũng không sao cả, vừa vặn có thể ăn tối dưới ánh nến!
Phòng ăn vốn sáng ngời lại bỗng nhiên chìm trong bóng tối, ánh nến vốn dĩ là có cũng được mà không có cũng chẳng sao lại trở thành ánh sáng duy nhất ở nơi này.
Thương Hoài Nghiên tay cầm nến, một đường đi đến trước bàn ăn, ánh sáng vờn quanh y cuối cùng cũng chiếu đến chỗ ngồi của Dịch Bạch Đường.
Cái bóng trên mặt đất bỗng nhiên nhảy nhót, nhảy đến trên người Dịch Bạch Đường đang ngồi.
Gò má vẫn luôn ẩn trong bóng tối lại bỗng nhiên được ánh sáng chiếu đến, giống như một khối mĩ ngọc vẫn luôn được giấu kín trong hộp cuối cùng cũng được mở ra vào ngày hôm nay.
Người vốn dĩ vẫn đang ngồi nhìn tùy ý về phía phòng bếp, cho đến tận lúc này mới khoan thai đảo mắt, nhìn về Thương Hoài Nghiên.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Trong lòng Thương Hoài Nghiên dường như cũng bị chạm vào, y mỉm cười, nói ra lời trong lòng: "Cậu thật đẹp."
Ánh mắt Dịch Bạch Đường dừng trên người Thương Hoài Nghiên.
Hắn sóng lớn không sợ:
"Được rồi, tôi biết." Tiếp theo lại liếc mắt qua gương mặt của Thương Hoài Nghiên rồi bổ sung: "Anh cũng không kém."
Thương Hoài Nghiên thấy buồn cười.
Y nhanh chóng tỉnh táo lại từ sự đầu độc vừa rồi, đi vào trong bếp, sửa sang lại mọi thứ rồi mang từng món ra ngoài, mong đợi nói: "Nếm thử xem, xem đồ ăn tôi làm có ngon không."
Xem đi.
Mình biết mà.
Mình tất nhiên không muốn phải đối mặt với lựa chọn đáng sợ như vậy.
Cũng may là trước đó mình đã làm đầy đủ chuẩn bị.
Trong lòng Dịch Bạch Đường thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn giơ tay lên lại thoáng liếc thấy trên ngón tay vẫn đang dính đồ, hắn vội vã đặt về lại bên người, âm thầm lau đi, vừa rồi ngón tay do vội quá nên vẫn chưa kịp xử lý nước chanh bị dính lên, sau khi xong mới nhấc tay lên, nếm thử một miếng sườn bò Thương Hoài Nghiên đã cắt sẵn đưa đến bên miệng.
Hắn nhai nhai.
Trải qua lần xử lý kia, cuối cùng cũng coi như tạm được, trình độ này tất nhiên không xứng làm trợ thủ cho hắn, nhưng với người nghiệp dư như cây non mà nói thì cũng coi như có thể chấp nhận được.
Dịch Bạch Đường mặt không hề cảm xúc: "Bình thường đi."
Dựa vào ánh nến trên bàn, Thương Hoài Nghiên đang quan sát cẩn thận những biến hóa rất nhỏ trên mặt Dịch Bạch Đường.
Y nhìn thấy quai hàm của hắn chỉ động không đến mấy chục lần đã nuốt thịt xuống, chứng tỏ thịt cũng không bị làm cho dai quá.
Đầu óc căng thẳng cuối cùng cũng có thể từ từ thả lỏng, điều này chứng minh gì, chính là hương vị ban đầu cũng không tốt lắm, nhưng coi như có thể nuốt được.
Lần đầu tiên mình xuống bếp đúng là cũng không tệ lắm, sau này nếu như rảnh rỗi cũng có thể nấu cơm cho Dịch Bạch Đường ăn.
Thương Hoài Nghiên có cảm giác thỏa mãn.
Y rót cho mình và Dịch Bạch Đường một ly rượu, vừa uống rượu vừa dùng bữa tối, đề tài nói miên man bất tận, nói về mình, nói về đối phương, rồi lại nói đến vài việc của nhà hàng Có Cây, còn chưa thấy nói được bao nhiêu thì bữa tối cũng chuẩn bị kết thúc.
Cố ý lấy một chai rượu đỏ lâu năm từ trong tủ rượu, giờ đã uống được một nửa, Thương Hoài Nghiên cảm thấy cơ thể hơi nóng.
Y mở hai cúc áo ở cổ, cười nói với Dịch Bạch Đường: "Chúng ta uống thêm hai ly rượu nhé?"
"Không muốn."
"Nếu không thì chúng ta ra vườn hoa dạo một lúc?"
"Không muốn."
"Vậy cùng xem TV thì sao?"
"Không muốn."
"Cùng chơi game thì thế nào?"
"Không muốn."
"Ngủ chung?"
Dịch Bạch Đường vẫn luôn quyết đoán cự tuyệt lúc này lại liếc mắt nhìn Thương Hoài Nghiên.
Thương Hoài Nghiên vốn dĩ chỉ thuận miệng nói đùa, giờ tim lại đập thịch một cái: Chẳng lẽ có thay đổi?
Đôi mắt sáng quắc của y nhìn về phía Dịch Bạch Đường thì thấy ánh mắt yên tĩnh của hắn, Dịch Bạch Đường nói như chém đinh chặt sắt: "Không muốn."
Thương Hoài Nghiễn: "..."
Một nỗi mất mát vô cùng to lớn bao trùm lấy y.
Y yên lặng đứng lên, yên lặng thu dọn bát đĩa mang vào trong phòng bếp, yên lặng cùng Dịch Bạch Đường đi qua phòng khách, đi lên cầu thang, đi đến hành lang tầng 2.
Gian phòng của hai người rõ ràng là song song với nhau, vì sao lúc thiết kế lại nhất định phải phân thành hai cánh cửa, lại còn nhiều thêm một bức tường?
Nội tâm của Thương Hoài Nghiên lại càng không cam lòng.
Y đứng trước cửa phòng của mình, nhìn Dịch Bạch Đường, quyết định trước khi từ biệt đối phương sẽ phải làm điều gì đó, đầu tiên có thể thu được một nụ hôn lợi nhuận, dù sao thì hai người cũng là bạn giường, hôn nhẹ hay sờ sờ cũng không phải là điều bất thường gì cả!
Thương Hoài Nghiên ghé sát vào Dịch Bạch Đường, đang định dùng nụ hôn làm nền cho những hành động tiếp theo thì lại thấy Dịch Bạch Đường chuẩn bị tiến vào phòng nghiêng đầu, ghé sát lại mình, hôn lướt lên môi y.
Đây là một nụ hôn thuần khiết như chuồn chuồn lướt nước.
Cũng là một cái chạm nhẹ giữa hai đôi môi.
"Ngủ ngon trước đã, mai gặp lại."
Sau nụ hôn, Dịch Bạch Đường kéo dãn khoảng cách giữa hai người, nói nhàn nhạt.
Sau đó mở cửa, đi vào, đóng cửa lại.
Tối hôm đó, hai người cách nhau một vách tường đều mất ngủ.
Thương Hoài Nghiên lăn qua lộn lại, đau khổ nghĩ xem làm cách nào để có thể xóa bỏ quan hệ bạn giường bây giờ, biến thành chân ái, thành công thượng vị, vì thế y không tiếc trăm phương ngàn kế, trăm cay ngàn đắng.
Dịch Bạch Đường lăn qua lộn lại, đau khổ nghĩ xem làm cách nào để Thương Hoài Nghiên chỉ có một mình mình, trăm cay ngàn đắng, trăm phương ngàn kế, bỏ đi quan hệ bạn giường hiện tại, biến thành chân ái, thành công thượng vị.
【apéritif chauffante *】
(*Món khai vị nóng)
Sau khi vào cửa, tuy rằng thời gian còn sớm nhưng cân nhắc đến việc Dịch Bạch Đường vừa mới biểu diễn kỹ thuật cầm dao tại hội triển lãm, không chừng cũng đã sớm mệt mỏi, cho nên Thương Hoài Nghiên kéo người đến ghế salon, để cho người ngồi xuống, thân mật xoa bóp bả vai cho đối phương, cuối cùng nói: "Cậu nghỉ ngơi đi, buổi tối để tôi nấu cơm được không?"
Dịch Bạch Đường híp mắt, cảm thấy thích ý.
Cây non chạm vào mình.
Cây non làm nũng với mình.
Cây non ở ngay bên cạnh mình.
Hắn không để ý xem Thương Hoài Nghiên vừa rồi đã nói gì, cho nên nhàn nhạt gật đầu, bày tỏ thái độ của bản thân đối với những động tác này.
Thương Hoài Nghiên cũng vui vẻ: "Vậy được, vậy giờ tôi đi chuẩn bị vài món ăn ngon, vừa tầm tối qua cũng đã mua một miếng sườn bò ngon, buổi tối chúng ta ăn bò bít tết đi!"
Y quyết định dứt khoát, cân nhắc lại khả năng của mình, sau đó còn lấy sách hướng dẫn nấu ăn ra nghiên cứu rồi không chậm trễ, trực tiếp đứng lên đi vào trong phòng bếp để chuẩn bị bữa tối.
Mới vừa rồi còn đụng chạm hắn, làm nũng với hắn, thân mật gần kề bên hắn, vậy mà bây giờ cây non lại tuyệt tình rời đi.
Dịch Bạch Đường sửng sốt, sau đó mới nhớ ra vừa rồi Thương Hoài Nghiên đã nói cái gì.
Có một vấn đề.
Dịch Bạch Đường cảm thấy nghi ngờ.
Tuy rằng ăn cây non rất ngon, hơn nữa cần tiếp tục thực hiện, nhưng mà cây non... Thật sự có thể nấu được ra đồ ăn ngon à?
Dịch Bạch Đường càng nghĩ càng cảm thấy không an lòng.
Hắn không khống chế được bản thân, yên lặng nhìn về phía Thương Hoài Nghiên đi vào trong phòng bếp...
Ánh đèn sáng rực trong phòng bếp rộng rãi, Thương Hoài Nghiên quyết tâm biểu hiện thật tốt trước mặt Dịch Bạch Đường, cho nên xắn ống tay áo lên không hề do dự.
Y liếc mắt nhìn thời gian, hiện tại mới hơn 3h chiều, cách bữa tối bình thường khoảng 2-3h, đủ để y có thể làm được một bữa tối đơn giản.
Y quyết định tối nay sẽ ăn bò bít tết.
Tiếp theo, y vui vẻ mở tủ ra, đầu tiên là lấy một quyển sách thật dày về các món ăn ngon, lại nhìn vào phần mục lục, chọn lấy thực đơn vừa ý, chọn canh, đồ ăn chính cùng với đồ ngọt.
Chọn xong những thứ này cũng mất nửa giờ.
Y bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Trong lúc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn y lại bỗng nhiên phát hiện canh và món chính mình chọn không có vài nguyên liệu được hướng dẫn bên trong, vì vậy lại thay đổi lại thành một thực đơn mới, chuẩn bị lại từ đầu.
Đợi đến khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong, 1h đồng hồ cũng đã trôi qua.
Y quyết định xử lý món chính trước, chính là bò bít tết.
Món ăn chính này thật ra rất đơn giản. Đầu tiên là nướng chín khoai tây! Tiếp theo đánh nát rồi thêm các loại gia vị, nặn thành viên, sau đó phủ thịt sườn bò lên, cho vào đĩa, thêm trang trí, đậu xanh rồi cho vào trong lò nướng là xong, căn bản là không có gì khó khăn cả.
Thương Hoài Nghiên vừa chuẩn bị vừa nhỏ giọng hát.
Gọt khoai tây, nướng chín, nghiền nát.
Không có cái gì khó cả~
Tuy rằng trong quá trình thực hiện cũng có xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như trong lúc nướng không chú ý một cái, bên ngoài khoai tây đã cháy xém; lại ví dụ như, nhìn bên ngoài thì tốt rồi, nhưng bên trong còn chưa chín.
Tận đến lần cuối cùng, Thương Hoài Nghiên lấy khoai tây từ trong lò nướng ra, nếm thử trước xem đã chín hoàn toàn chưa, dù sao, cũng không thể để mình bị ngộ độc vì ăn khoai tây được.
Thật vất vả mới xử lý xong khoai tây, đến khi ngẩng đầu lên thì cũng đã gần 5h.
Thương Hoài Nghiên cảm thấy gấp gáp, lại nhìn sang các loại đồ ăn mình đã chuẩn bị kỹ rồi nhưng còn chưa kịp động thủ...
Vậy mà Dịch Bạch Đường vẫn có đủ kiên nhẫn xem xong toàn bộ quá trình chuẩn bị của Thương Hoài Nghiên, cũng vẫn luôn kiên nhẫn đợi người đàn ông tất bật ở trong phòng bếp cuối cùng cũng mang món chính, canh và điểm tâm ngọt từ phòng bếp đặt lên bàn vào lúc 6:30', cùng với đó là một chai vang đỏ từ trong tủ rượu, tất cả đã hoàn thành, chỉ đợi thưởng thức.
Dịch Bạch Đường ngồi ở bên cạnh bàn bất động thanh sắc.
Vừa rồi, hắn thừa dịp Thương Hoài Nghiên còn đang bận rộn nấu ăn trong phòng bếp đã trải khăn trải bàn, đồng thời đặt một giá nến lên trên.
Quả nhiên, khi đi từ trong phòng bếp ra, Thương Hoài Nghiên nhìn thấy lập tức hai mắt sáng ngời, cười tủm tỉm: "Để tôi châm lửa."
Dịch Bạch Đường cũng chỉ chờ một câu nói này.
Hắn bất động thanh sắc, nhìn Thương Hoài Nghiên tìm bật lửa một vòng chỗ khay trà trong phòng khách, đây là nơi vẫn để bật lửa nhưng giờ lại không thấy đâu; tiếp theo lại tìm trong túi mình, cũng vẫn không có.
Hừ, tất nhiên là anh sẽ không tìm được.
Dịch Bạch Đường nghĩ thầm.
Bật lửa ở hai chỗ đó tôi đã lặng lẽ giấu đi, hiện tại đều ở trong túi của tôi.
Tìm hai nơi đều không thấy, Thương Hoài Nghiên cũng thấy hơi bực mình.
Hiện tại ngay cả bật lửa cũng sẽ mọc cánh bay đi à?
Tuy rằng có thể dùng lửa trong bếp ga của nhà bếp để thắp nến, thế nhưng nếu thật sự làm như vậy thì đúng là không lãng mạn tí nào!
Cho nên Thương Hoài Nghiên quyết định bỏ gần tìm xa, cầm lấy giá nến rồi nở nụ cười với Dịch Bạch Đường: "Tôi lên lầu châm lửa, cậu chờ một chút."
"Ừm." Dịch Bạch Đường tiếp tục bất động thanh sắc, nhìn Thương Hoài Nghiên cầm giá nến đi lên cầu thang để lên lầu, thật vất vả mới chờ được đến khi thân ảnh kia biến mất ở chỗ rẽ hắn mới nhanh chóng đứng khỏi chỗ ngồi, vọt đến phòng bếp nếm thử canh, món chính và điểm tâm ngọt!
Canh quá nhạt, điểm tâm quá ngọt, món chính quá lửa bị dai.
Thật kinh khủng!
So với đậu phụ buổi trưa còn đáng sợ hơn!
Cây non quả nhiên đã làm ra một bàn ăn kinh dị!
Dịch Bạch Đường lâm vào rối rắm vô cùng.
Hắn hoàn toàn có thể tượng tượng ra cảnh tượng tiếp theo, khi ngồi vào bàn ăn cây non sẽ dùng ánh mắt mong đợi thế nào để nhìn hắn thưởng thức đồ ăn, một khi hắn đưa ra lời nhận xét thật, không cần phải nghĩ ngợi thêm gì, cây non nhất định sẽ trở thành bộ dạng cây non bị mưa đá dội xuống!
Không được!
Hắn có thể để cho cây non ăn món ăn do hắn tự do phát huy linh cảm của mình làm ra!
Thế nhưng nếu là người khác, cho dù là bản thân cây non, đều không thể để cho cây non ăn món ăn đáng sợ thế này được!
Dịch Bạch Đường không hề do dự giây phút nào, thừa dịp mấy phút ngắn ngủi này bắt đầu chỉnh lại món ăn mà Thương Hoài Nghiên đã mất cả nửa buổi chiều mới nấu được.
Điểm tâm quá ngọt đã không có cách nào cứu vãn, đành phải mặc kệ nó.
Canh nhạt dễ xử lý nhất, trực tiếp cho thêm gia vị là được rồi.
Món chính mất nhiều thời gian nhất, toàn bộ chỗ khó đều tập trung ở đây, động tác của Dịch Bạch Đường tăng tốc, đầu tiên là thêm vài giọt rượu vào hai mặt của thịt bò, sau đó nhanh chóng dùng sức đập vài lần, để cho các thớ thịt mềm ra, rượu có thể ngấm vào bên trong, cuối cùng trong chớp nhoáng bỏ lại thịt bò vào đĩa.
Tất cả những việc này diễn ra trong khoảng 2 phút, tinh thần của hắn tập trung cao độ, không ngừng chú ý đến sườn bò trong tay, lỗ tai còn phải dựng lên thẳng tắp để nghe động tĩnh từ phía trên lầu.
Chỉ nghe thấy:
"Ầm!"
Bước chân của Thương Hoài Nghiên đang di chuyển trên lầu.
Thế nhưng lúc này còn chưa dọn xong đồ, nếu giờ lại mang đồ ra ngoài nhất định sẽ bị Thương Hoài Nghiên bắt gặp!
Làm sao bây giờ?
Ánh mắt của Dịch Bạch Đường nhanh chóng xẹt qua phòng bếp một lượt, khi nhìn thấy công tắc nguồn điện tổng ở trên tường, mắt cũng lập tức sáng lên!
Thương Hoài Nghiên thắp nến, khi cầm đến chỗ rẽ cầu thang thì bỗng nhiên đèn điện trong phòng khách tầng 1 vụt tắt hết.
Mạch điện có vấn đề à?
Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên sững sờ, nhưng bước chân cũng không dừng lại, tiếp tục cầm nến đi xuống, trong đầu cảm thấy thú vị: Cũng không sao cả, vừa vặn có thể ăn tối dưới ánh nến!
Phòng ăn vốn sáng ngời lại bỗng nhiên chìm trong bóng tối, ánh nến vốn dĩ là có cũng được mà không có cũng chẳng sao lại trở thành ánh sáng duy nhất ở nơi này.
Thương Hoài Nghiên tay cầm nến, một đường đi đến trước bàn ăn, ánh sáng vờn quanh y cuối cùng cũng chiếu đến chỗ ngồi của Dịch Bạch Đường.
Cái bóng trên mặt đất bỗng nhiên nhảy nhót, nhảy đến trên người Dịch Bạch Đường đang ngồi.
Gò má vẫn luôn ẩn trong bóng tối lại bỗng nhiên được ánh sáng chiếu đến, giống như một khối mĩ ngọc vẫn luôn được giấu kín trong hộp cuối cùng cũng được mở ra vào ngày hôm nay.
Người vốn dĩ vẫn đang ngồi nhìn tùy ý về phía phòng bếp, cho đến tận lúc này mới khoan thai đảo mắt, nhìn về Thương Hoài Nghiên.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Trong lòng Thương Hoài Nghiên dường như cũng bị chạm vào, y mỉm cười, nói ra lời trong lòng: "Cậu thật đẹp."
Ánh mắt Dịch Bạch Đường dừng trên người Thương Hoài Nghiên.
Hắn sóng lớn không sợ:
"Được rồi, tôi biết." Tiếp theo lại liếc mắt qua gương mặt của Thương Hoài Nghiên rồi bổ sung: "Anh cũng không kém."
Thương Hoài Nghiên thấy buồn cười.
Y nhanh chóng tỉnh táo lại từ sự đầu độc vừa rồi, đi vào trong bếp, sửa sang lại mọi thứ rồi mang từng món ra ngoài, mong đợi nói: "Nếm thử xem, xem đồ ăn tôi làm có ngon không."
Xem đi.
Mình biết mà.
Mình tất nhiên không muốn phải đối mặt với lựa chọn đáng sợ như vậy.
Cũng may là trước đó mình đã làm đầy đủ chuẩn bị.
Trong lòng Dịch Bạch Đường thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn giơ tay lên lại thoáng liếc thấy trên ngón tay vẫn đang dính đồ, hắn vội vã đặt về lại bên người, âm thầm lau đi, vừa rồi ngón tay do vội quá nên vẫn chưa kịp xử lý nước chanh bị dính lên, sau khi xong mới nhấc tay lên, nếm thử một miếng sườn bò Thương Hoài Nghiên đã cắt sẵn đưa đến bên miệng.
Hắn nhai nhai.
Trải qua lần xử lý kia, cuối cùng cũng coi như tạm được, trình độ này tất nhiên không xứng làm trợ thủ cho hắn, nhưng với người nghiệp dư như cây non mà nói thì cũng coi như có thể chấp nhận được.
Dịch Bạch Đường mặt không hề cảm xúc: "Bình thường đi."
Dựa vào ánh nến trên bàn, Thương Hoài Nghiên đang quan sát cẩn thận những biến hóa rất nhỏ trên mặt Dịch Bạch Đường.
Y nhìn thấy quai hàm của hắn chỉ động không đến mấy chục lần đã nuốt thịt xuống, chứng tỏ thịt cũng không bị làm cho dai quá.
Đầu óc căng thẳng cuối cùng cũng có thể từ từ thả lỏng, điều này chứng minh gì, chính là hương vị ban đầu cũng không tốt lắm, nhưng coi như có thể nuốt được.
Lần đầu tiên mình xuống bếp đúng là cũng không tệ lắm, sau này nếu như rảnh rỗi cũng có thể nấu cơm cho Dịch Bạch Đường ăn.
Thương Hoài Nghiên có cảm giác thỏa mãn.
Y rót cho mình và Dịch Bạch Đường một ly rượu, vừa uống rượu vừa dùng bữa tối, đề tài nói miên man bất tận, nói về mình, nói về đối phương, rồi lại nói đến vài việc của nhà hàng Có Cây, còn chưa thấy nói được bao nhiêu thì bữa tối cũng chuẩn bị kết thúc.
Cố ý lấy một chai rượu đỏ lâu năm từ trong tủ rượu, giờ đã uống được một nửa, Thương Hoài Nghiên cảm thấy cơ thể hơi nóng.
Y mở hai cúc áo ở cổ, cười nói với Dịch Bạch Đường: "Chúng ta uống thêm hai ly rượu nhé?"
"Không muốn."
"Nếu không thì chúng ta ra vườn hoa dạo một lúc?"
"Không muốn."
"Vậy cùng xem TV thì sao?"
"Không muốn."
"Cùng chơi game thì thế nào?"
"Không muốn."
"Ngủ chung?"
Dịch Bạch Đường vẫn luôn quyết đoán cự tuyệt lúc này lại liếc mắt nhìn Thương Hoài Nghiên.
Thương Hoài Nghiên vốn dĩ chỉ thuận miệng nói đùa, giờ tim lại đập thịch một cái: Chẳng lẽ có thay đổi?
Đôi mắt sáng quắc của y nhìn về phía Dịch Bạch Đường thì thấy ánh mắt yên tĩnh của hắn, Dịch Bạch Đường nói như chém đinh chặt sắt: "Không muốn."
Thương Hoài Nghiễn: "..."
Một nỗi mất mát vô cùng to lớn bao trùm lấy y.
Y yên lặng đứng lên, yên lặng thu dọn bát đĩa mang vào trong phòng bếp, yên lặng cùng Dịch Bạch Đường đi qua phòng khách, đi lên cầu thang, đi đến hành lang tầng 2.
Gian phòng của hai người rõ ràng là song song với nhau, vì sao lúc thiết kế lại nhất định phải phân thành hai cánh cửa, lại còn nhiều thêm một bức tường?
Nội tâm của Thương Hoài Nghiên lại càng không cam lòng.
Y đứng trước cửa phòng của mình, nhìn Dịch Bạch Đường, quyết định trước khi từ biệt đối phương sẽ phải làm điều gì đó, đầu tiên có thể thu được một nụ hôn lợi nhuận, dù sao thì hai người cũng là bạn giường, hôn nhẹ hay sờ sờ cũng không phải là điều bất thường gì cả!
Thương Hoài Nghiên ghé sát vào Dịch Bạch Đường, đang định dùng nụ hôn làm nền cho những hành động tiếp theo thì lại thấy Dịch Bạch Đường chuẩn bị tiến vào phòng nghiêng đầu, ghé sát lại mình, hôn lướt lên môi y.
Đây là một nụ hôn thuần khiết như chuồn chuồn lướt nước.
Cũng là một cái chạm nhẹ giữa hai đôi môi.
"Ngủ ngon trước đã, mai gặp lại."
Sau nụ hôn, Dịch Bạch Đường kéo dãn khoảng cách giữa hai người, nói nhàn nhạt.
Sau đó mở cửa, đi vào, đóng cửa lại.
Tối hôm đó, hai người cách nhau một vách tường đều mất ngủ.
Thương Hoài Nghiên lăn qua lộn lại, đau khổ nghĩ xem làm cách nào để có thể xóa bỏ quan hệ bạn giường bây giờ, biến thành chân ái, thành công thượng vị, vì thế y không tiếc trăm phương ngàn kế, trăm cay ngàn đắng.
Dịch Bạch Đường lăn qua lộn lại, đau khổ nghĩ xem làm cách nào để Thương Hoài Nghiên chỉ có một mình mình, trăm cay ngàn đắng, trăm phương ngàn kế, bỏ đi quan hệ bạn giường hiện tại, biến thành chân ái, thành công thượng vị.
【apéritif chauffante *】
(*Món khai vị nóng)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.