Chương 5: Bất bình
Ngáo
07/08/2022
Quay đầu nhìn lại khung cảnh sau lưng, cô thấy những ngọn núi đá vôi đồ sộ mà hùng vĩ, núi Ngũ Hành Sơn vẫn ở đó sừng sững vừa quen thuộc vừa xa lạ, sao trông khang khác so với lần đặt chân đến đây tham quan như vậy? Ngũ Hành Sơn hiện tại trông rậm rạp, hoang sơ và cao lớn hơn nhiều, trong khi trước đó những ngọn núi này lại có dáng vẻ xơ xác tiêu điều, cây cỏ rừng rậm không bạt ngàn và chằng chịt như vậy, chẳng lẽ trong thời gian cô bị lạc ở đây người dân đã cải tạo cây xanh núi rừng? Cảm giác như hai thế giới vậy.
Đoàn người đã đi tới một phiên chợ nhỏ, người đi chợ tấp nập nhộn nhịp, trang phục cổ xưa, kẻ giàu thì áo dài tươm tất, chân đi hài đầu đội khăn xếp, tay cắp cây dù, người nghèo thì áo quần mỏng manh đơn sơ, miếng vá to nhỏ chằng chịt, đầu quấn khăn sơ sài, chân đi đất
Tiếng rao bán nhộn nhịp đông đúc vang tận đến ngoài cổng vào chợ
Minh Tú khó hiểu... tại sao mọi người ăn mặc kì lạ đến vậy, nơi cô tạm trú cả tháng qua thì ở tít tắp trong rừng sâu, những người ở đó tách biệt với thế giới bên ngoài thì lạc hậu đã đành, nhưng bây giờ xuống chân núi rồi, ra khỏi địa phận Ngũ Hành Sơn nhưng vẫn không thấy bất kì dấu hiệu nào của thế kỉ hiện đại, thay vào đó lại có nhiều biểu hiện của những thế kỉ trước. Cụ thể như áo ngũ thân, tứ thân, đầu đội khăn, chân đi hài hoặc guốc mộc, răng nhuộm đen hàng loạt, thậm chí cả cách xưng hô bề trên, dưới... nhà cửa kiến trúc thì chả thấy xi măng vôi vữa nào, toàn thấy tường đất với tre nứa, mái lá...
Minh Tú hoảng hốt túm lấy ngay người đi bên cạnh
- Này đằng ấy cho tôi hỏi, chúng ta đang ở năm bao nhiêu thế?
Tên hầu cận kia nhìn cô với ánh mắt quái lạ, cúi đầu nói nhỏ
- Ai mà chả biết bây giờ là năm Minh Mạng thứ mười ba, mùa thu tháng chín, ông mới rơi từ trên trời xuống à?!
Minh Tú ngỡ ngàng...
Năm Minh Mạng... thứ mười ba?
Năm 1832!
Lạy thánh Ala!!!
Cô đơ người đứng yên tại chỗ, bộ não của cô giờ đã bị treo, hệ thần kinh đình công không chịu nảy số
Cô... đã... trôi dạt tới một nơi được ghi chép trong sách giáo khoa lịch sử, cái thứ mà không đứa học sinh nào muốn ngồi lại ghế nhà trường để nhìn lại
Cô sờ vào tay nải, móc ra chiếc iphone 6s hàng unlock chính hãng của Cellphone, hàng thật giá thật uy tín của thời đại 4.0
Cô ngước lên nhìn mọi thứ xung quanh.
Cô nhận ra...
Nếu không phải đang cầm chiếc điện thoại thông minh nay đã thành cục gạch này, thì có lẽ cô... chính thức tối cổ
Cô nhớ tới chị Tư, nhớ tới lời hứa như đinh đóng cột...
Một con bé còn chưa phát dục xong đã mạnh miệng hứa hẹn hạnh phúc cả đời cho một người khác
Con bé đó giờ đây có thể thấy rõ tương lai chính mình
Lại một kẻ phụ bạc nữa...
Thằng Tộp vậy mà có khiếu nhìn xa trông rộng, cái tướng trông to con mà óc không như quả nho
Tiếc là chị không chịu tin nó, nếu không đời chị đã chẳng ra nông nỗi này, cô nhớ tới đôi mắt của chị, hai viên trân châu đẹp biết bao mỗi lần chị cười, má đào nở rộ tràn đầy niềm hân hoan
Cô sợ...
Gương mặt kiều diễm vì cô mà tắt mất niềm hạnh phúc, chỉ còn lại sự lạnh lẽo thê lương
Không!!!
Cô không thể để điều đó xảy ra!
Vội nhấc chân chạy theo đoàn người, cô biết mình phải đi tiếp, đi để trở về... dù cho chuyện gì xảy ra, dù cho cô thậm chí không thể trở về thế giới kia nữa...
Đi một ngày trời, cả người và ngựa đều thấm mệt, nam tử áo đen đi đến ngôi nhà trọ, mang tiếng nhà nghỉ tạm nhưng cũng chẳng khá khẩm lắm cho cả đoàn người, nam tử sẽ được ngủ gian phòng sang chảnh nhất của khu nhà nghỉ, còn lại đám người kẻ nằm nhà kho, kẻ rải rơm chuồng ngựa... cô ngán ngẩm đi xung quanh lựa chỗ dựa lưng, quyết định trèo lên cái cây to phía sau khu nhà
Đám người sau khi ăn uống no nê quyết định rủ rê nhau đi dạo phiên chợ muộn, cô mặc dù chả hứng thú gì nhưng thời đại này quả thực không có gì giải trí ngoài ngủ
Phiên chợ cuối của ngày đã bớt tấp nập, chỉ còn lác đác vài người cố rao bán kiếm chút tiền mưu sinh
Bỗng cô thấy cách đó vài sạp hàng, có vài người tụ tập đang to tiếng với nhau, đến gần hóng hớt thì cô thấy một tên khọm già lùn tịt dùng chiếc ô đen của lão chỉ trỏ, chọc vào một cái rổ hàng, bên trong là lũ cún con mới mở mắt, người bán là một cô gái nhỏ dáng vẻ khắc khổ cố gắng nhẫn nhịn
Đám người xung quanh có lẽ là người hầu của lão, không ngừng cười khoái chí với nhau, khuôn mặt cô gái kia dần trở nên tìm ngắt, một tay giữ chặt chiếc rổ chứa đàn cún con, tay kia nắm chặt khiến chiếc quần mỏng manh nhàu nhĩ
- Khà khà... con bé này xinh đáo để, đi theo ông, ông đảm bảo mày sẽ được ăn sung mặc sướng, tội gì mà ngồi đây mà chịu khổ.
- Đúng thế, cô em chỉ cần đi theo ông lớn đây, cuộc sống sau này của cô em sẽ tràn đầy nhung lụa
- Ha ha ha....
Cô nhíu mày tiến đến, định cho chúng nó một bài học thì tay bỗng nhiên bị kéo lại, cô quay ra thì thấy thằng Tí, người cô mới quen thân gần đây
- Ôi ông anh, ông biết kia là ai không hả? đó là Bá hộ Mão giàu nhất cái huyện này, những kẻ nghèo hèn như chúng mình không thể đắc tội được đâu!
- Bá hộ mà lại cư xử như thế à! Thật là hèn hạ!
- Suỵt...
Thằng Tí hãi hùng nhanh chóng bịt miệng cô lại, thảng thốt liếc nhìn xung quanh xem có bị ai nghe thấy không, nó vừa bịt miệng cô vừa cố gắng kéo cô trở về
Cô bực mình giãy nảy thoát khỏi nó, nó cầu xin cô
- Khổ quá, cho tôi xin đi! Khép cái miệng lại kẻo họa rơi trúng đầu bây giờ!
Đột nhiên một tiếng hét thất thanh vang lên, khiến mọi người đi qua đều ngoái lại hóng hớt, âm thanh kia phát ra từ phía cô gái kia
Minh Tú chạy vội tới thì thấy cô gái kia đang giằng co với đám người hầu của lão quan kia, bọn chúng muốn trưng thu cái rổ chứa đám chó con còn cô gái không ngừng kêu la bất bình, người tụ tập xung quanh ngày càng đông nhưng chẳng ai xen vào giúp đỡ, họ ái ngại chỉ dám chỉ trỏ, thì thầm rỉ tai nhau
Cô lần này không chịu được cảnh này nữa liền tiến tới đẩy mấy tên còm nhom nhếch nhác kia, giằng lại cái rổ đưa lại cho cô gái
Đám người kia không nghĩ có kẻ lại to gan chống lại bọn chúng liền quay ra tức giận
- Thằng nào... thằng nào đánh ông!
- Giữa chốn thanh thiên bạch nhật lại dám cậy quyền ức hiếp dân lành, còn có quốc pháp nữa không?
Đám người kia lồm cồm bò dậy, mặt mày đỏ bừng vì tức giận, một tên cao to nhất bọn đứng ra chỉ thẳng mặt cô
- Mày là thằng nào, dám chõ mũi vào chuyện của bọn này, khôn hồn thì mau cút
Cô làm thinh không trả lời hắn, hướng về phía cô gái xem nàng ta có sao không
Đám người kia thấy cô không phản ứng thì càng như bị trích máu gà, xông tới muốn túm lấy cô
Cô né tránh khiến tên kia bước hụt suýt thì hôn phải mặt đất, hắn đứng dậy lần nữa nhảy xổ về phía cô, cô mất kiên nhẫn bẻ tay hắn ra phía sau, xoay một vòng vật hắn xuống đất, mấy tên khác trông thấy đồng bọn bị ức hiếp thì xông lên cả lũ. Cô cố gắng vừa né vừa dẫn dắt bọn chúng đi theo cô ra chỗ khác tránh ảnh hưởng dân đen xung quanh
Bỗng một tiếng xé gió lao đến bất ngờ khiến cô không kịp phòng bị, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hứng trọn một cú đấm trời giáng, cô ngã ào xuống đất, hàng ngàn ngôi sao bay quanh đầu cô, mắt nổ đom đóm, bên má bị dính chưởng dần trở nên tê dại, đỏ ửng
Lúc cô hồi thần lại thì xung quanh đã bị đám người kia bao vây, chúng nó đứa nào đứa nấy đắc chí hả hê, tay áo xắn lên tận khuỷu, có đứa còn lượm được cây gậy ở đâu cứ vỗ bồm bộp trên tay, chỉ chờ trông vào tẩn cho cô một trận
Đang nghĩ cách làm sao chạy thoát thì bỗng một tên gầm lên đau đớn, đằng sau hắn thò ra chiếc đòn gánh không ngừng nện vào người khiến hắn rú lên bỏ chạy, mấy tên bên cạnh cũng bị vạ lây mà tản ra. Cô trông thấy cô gái kia đang cầm chiếc đòn gánh cũ kĩ không ngừng quét ngang dọc ngăn cho đám người kia tới gần
Thằng Tí chạy lại nâng cô dậy rồi kéo cô chạy đi
Nhưng vừa chạy được vài bước thì lại nghe thấy tiếng hét của cô gái kia, cô ngán ngẩm, thôi đã làm anh hùng cứu mĩ nhân thì làm cho chót, thế là cô giãy tay thằng Tí ra rồi chạy lại về phía cô gái, đánh bay đám người kia, đạp cho từng thằng một ngã lăn quay rồi nhanh chóng chộp lấy cái rổ, kéo theo cô gái bỏ chạy
Đến khi không thấy đám người kia đuổi theo nữa cô mới dừng lại, cả lũ ngồi rạp xuống đất hít lấy hít để, lấp đầy lá phổi đang phập phồng hoảng sợ
Bỗng thằng Tí đứng dậy, đánh một phát vào đầu cô suýt khiến cô cắn trúng lưỡi
- Chết ông rồi, chúng nó mà tìm được, chúng nó đập gãy chân ông cho mà xem! Hừ... hừ...
- Có giỏi thì đến đây! Tôi chấp hết!!!
Nó ấn đầu cô một cái, mặt mày bất lực
- Ngu lắm ông ơi!
Được một lúc hồi lại sức, hai đứa đứng dậy thất tha thất thểu đi về phía khu nhà trọ, bỗng vạt áo bên hông bị kéo căng khiến cô khựng lại, quay đầu thì thấy cô gái kia đang kéo lấy vạt áo cô, cúi đầu ngại ngùng
- Cảm ơn anh nhiều nhé! Nếu không có anh thì tôi đã...
- Chuyện nên làm thôi, đằng ấy đừng lăn tăn làm gì, bây giờ không có gì nữa rồi, đằng ấy từ lần sau nhớ cẩn thận nhé. Thôi tôi đi đây!
- Ấy khoan... tôi muốn đền ơn anh...
Nói rồi cô gái cầm lên từ cái rổ đựng đám chó con, lấy ra hai con cún nhỏ xíu
- Đây là tấm lòng của tôi, mong anh đừng chê
Cô gái liền dúi vào tay cô lũ chó con đang ngao ngao gọi mẹ
Cô bối rối khó xử, với tình trạng hiện tại của cô thì nuôi thế nào được đám chó con đây, suy đi tính lại cô liền để lũ cún vào lại rổ trước sự khó hiểu của cô gái
- Tấm lòng của đằng ấy thì tôi nhận, nhưng đám cún này tôi sợ không có thời gian mà chăm chúng nó, thôi thì cứ để thêm thời gian nữa, đợi chúng nó lớn hơn rồi tính
- Nhưng...
Cô gái cắn môi chần chừ, lỡ mang ơn người ta mà bản thân không có gì hồi đáp khiến cô ả cảm thấy áy náy
Thấy cô gái có vẻ không yên lòng, cô nhìn đám cún nhỏ, mới bé xíu như vậy đã mang đi bán thì hẳn là cô ả đang cần tiền, hay là cô mua luôn cả lũ, để cô ả nuôi thêm thời gian nữa rồi tới lấy về, dù sao cô cũng cần thử nghiệm một chút tài cán huấn luyện chó của mình
Nghĩ vậy cô quay về phía thằng Tí đứng ngẩn tò te nãy giờ, nó cứ nhìn chằm chằm cô gái kia không chớp mắt, haizz... thằng này lại dại gái rồi
Cô tiến tới lay lay thằng nhỏ khiến nó giật mình, cô rỉ tai nói nó cho cô vay chút tiền lát về cô trả, xong xuôi cô tiến tới cô gái kia
- Hay là thế này, đằng ấy bán cho tôi lũ chó con này, giúp tôi nuôi bọn nó lớn thêm chút rồi tôi sẽ quay lại lấy, chứ hiện giờ công chuyện nhiều tôi không có thời gian chăm thì tội chúng nó lắm!
Nói rồi cô liền dúi vào tay cô gái kia cái túi đựng tiền rồi quay người kéo thằng Tí đi
- Khoan đã! Tôi biết anh ở đâu mà mang đám chó con tới được?
- Hơ... ừ nhỉ. Vậy đằng ấy cho tôi biết nhà đằng ấy ở đâu, tôi đến lấy là được
- Nhà tôi ở làng kế bên, anh cứ hỏi nhà thầy Đồ Kiệt là sẽ có người chỉ đường đến nhà tôi
- À ok nhớ rồi, vậy chào đằng ấy nhé! Tôi đi đây.
Thằng Tí vừa đi vừa ngoái lại nhìn cô ả, xinh gái thế kia bảo sao bị đám người kia trêu chọc, không biết nó có cửa với nàng không nữa, haiz... bỗng nó chực nhớ ra một điều thú vị, liền quay sang hỏi cô
- Này, lúc nãy ông nói ok... nghĩa là sao?
- À thì... là ok!
Vừa nói cô vừa giơ tay ra dấu ok cho thằng nhỏ xem, buồn cười nhìn mặt nó ngẩn tò te
- Tức là "biết rồi" ấy!
Tuy không hiểu nhưng thằng Tí vẫn gật gù ra vẻ, xong đột nhiên nó huých mạnh vào người cô khiến cô chao đảo
- Tôi nói ông này, ông đắc tội với Bá hộ Mão rồi đấy nhé, liệu mà tính đường trốn đi, lão ta nổi tiếng là một tay che trời ở cái huyện này, có qua lại thân thiết với quan tri huyện nên tác quai tác quái lắm, chẳng ai dám dây vào lão cả
- Lo gì, lão mới gặp mình một lần liệu sau còn nhớ mặt không, với lại bọn mình cũng không ở đây lâu thì bây lo cái khỉ khô gì nữa
Nó gật gù, vẻ mặt an tâm hơn, vừa đi hai đứa liền tìm con đường lắt léo để tránh bị đám người kia tìm thấy, chỉ cần về tới khu nhà trọ thì ngày mai có thể rời khỏi chỗ này rồi
Đoàn người đã đi tới một phiên chợ nhỏ, người đi chợ tấp nập nhộn nhịp, trang phục cổ xưa, kẻ giàu thì áo dài tươm tất, chân đi hài đầu đội khăn xếp, tay cắp cây dù, người nghèo thì áo quần mỏng manh đơn sơ, miếng vá to nhỏ chằng chịt, đầu quấn khăn sơ sài, chân đi đất
Tiếng rao bán nhộn nhịp đông đúc vang tận đến ngoài cổng vào chợ
Minh Tú khó hiểu... tại sao mọi người ăn mặc kì lạ đến vậy, nơi cô tạm trú cả tháng qua thì ở tít tắp trong rừng sâu, những người ở đó tách biệt với thế giới bên ngoài thì lạc hậu đã đành, nhưng bây giờ xuống chân núi rồi, ra khỏi địa phận Ngũ Hành Sơn nhưng vẫn không thấy bất kì dấu hiệu nào của thế kỉ hiện đại, thay vào đó lại có nhiều biểu hiện của những thế kỉ trước. Cụ thể như áo ngũ thân, tứ thân, đầu đội khăn, chân đi hài hoặc guốc mộc, răng nhuộm đen hàng loạt, thậm chí cả cách xưng hô bề trên, dưới... nhà cửa kiến trúc thì chả thấy xi măng vôi vữa nào, toàn thấy tường đất với tre nứa, mái lá...
Minh Tú hoảng hốt túm lấy ngay người đi bên cạnh
- Này đằng ấy cho tôi hỏi, chúng ta đang ở năm bao nhiêu thế?
Tên hầu cận kia nhìn cô với ánh mắt quái lạ, cúi đầu nói nhỏ
- Ai mà chả biết bây giờ là năm Minh Mạng thứ mười ba, mùa thu tháng chín, ông mới rơi từ trên trời xuống à?!
Minh Tú ngỡ ngàng...
Năm Minh Mạng... thứ mười ba?
Năm 1832!
Lạy thánh Ala!!!
Cô đơ người đứng yên tại chỗ, bộ não của cô giờ đã bị treo, hệ thần kinh đình công không chịu nảy số
Cô... đã... trôi dạt tới một nơi được ghi chép trong sách giáo khoa lịch sử, cái thứ mà không đứa học sinh nào muốn ngồi lại ghế nhà trường để nhìn lại
Cô sờ vào tay nải, móc ra chiếc iphone 6s hàng unlock chính hãng của Cellphone, hàng thật giá thật uy tín của thời đại 4.0
Cô ngước lên nhìn mọi thứ xung quanh.
Cô nhận ra...
Nếu không phải đang cầm chiếc điện thoại thông minh nay đã thành cục gạch này, thì có lẽ cô... chính thức tối cổ
Cô nhớ tới chị Tư, nhớ tới lời hứa như đinh đóng cột...
Một con bé còn chưa phát dục xong đã mạnh miệng hứa hẹn hạnh phúc cả đời cho một người khác
Con bé đó giờ đây có thể thấy rõ tương lai chính mình
Lại một kẻ phụ bạc nữa...
Thằng Tộp vậy mà có khiếu nhìn xa trông rộng, cái tướng trông to con mà óc không như quả nho
Tiếc là chị không chịu tin nó, nếu không đời chị đã chẳng ra nông nỗi này, cô nhớ tới đôi mắt của chị, hai viên trân châu đẹp biết bao mỗi lần chị cười, má đào nở rộ tràn đầy niềm hân hoan
Cô sợ...
Gương mặt kiều diễm vì cô mà tắt mất niềm hạnh phúc, chỉ còn lại sự lạnh lẽo thê lương
Không!!!
Cô không thể để điều đó xảy ra!
Vội nhấc chân chạy theo đoàn người, cô biết mình phải đi tiếp, đi để trở về... dù cho chuyện gì xảy ra, dù cho cô thậm chí không thể trở về thế giới kia nữa...
Đi một ngày trời, cả người và ngựa đều thấm mệt, nam tử áo đen đi đến ngôi nhà trọ, mang tiếng nhà nghỉ tạm nhưng cũng chẳng khá khẩm lắm cho cả đoàn người, nam tử sẽ được ngủ gian phòng sang chảnh nhất của khu nhà nghỉ, còn lại đám người kẻ nằm nhà kho, kẻ rải rơm chuồng ngựa... cô ngán ngẩm đi xung quanh lựa chỗ dựa lưng, quyết định trèo lên cái cây to phía sau khu nhà
Đám người sau khi ăn uống no nê quyết định rủ rê nhau đi dạo phiên chợ muộn, cô mặc dù chả hứng thú gì nhưng thời đại này quả thực không có gì giải trí ngoài ngủ
Phiên chợ cuối của ngày đã bớt tấp nập, chỉ còn lác đác vài người cố rao bán kiếm chút tiền mưu sinh
Bỗng cô thấy cách đó vài sạp hàng, có vài người tụ tập đang to tiếng với nhau, đến gần hóng hớt thì cô thấy một tên khọm già lùn tịt dùng chiếc ô đen của lão chỉ trỏ, chọc vào một cái rổ hàng, bên trong là lũ cún con mới mở mắt, người bán là một cô gái nhỏ dáng vẻ khắc khổ cố gắng nhẫn nhịn
Đám người xung quanh có lẽ là người hầu của lão, không ngừng cười khoái chí với nhau, khuôn mặt cô gái kia dần trở nên tìm ngắt, một tay giữ chặt chiếc rổ chứa đàn cún con, tay kia nắm chặt khiến chiếc quần mỏng manh nhàu nhĩ
- Khà khà... con bé này xinh đáo để, đi theo ông, ông đảm bảo mày sẽ được ăn sung mặc sướng, tội gì mà ngồi đây mà chịu khổ.
- Đúng thế, cô em chỉ cần đi theo ông lớn đây, cuộc sống sau này của cô em sẽ tràn đầy nhung lụa
- Ha ha ha....
Cô nhíu mày tiến đến, định cho chúng nó một bài học thì tay bỗng nhiên bị kéo lại, cô quay ra thì thấy thằng Tí, người cô mới quen thân gần đây
- Ôi ông anh, ông biết kia là ai không hả? đó là Bá hộ Mão giàu nhất cái huyện này, những kẻ nghèo hèn như chúng mình không thể đắc tội được đâu!
- Bá hộ mà lại cư xử như thế à! Thật là hèn hạ!
- Suỵt...
Thằng Tí hãi hùng nhanh chóng bịt miệng cô lại, thảng thốt liếc nhìn xung quanh xem có bị ai nghe thấy không, nó vừa bịt miệng cô vừa cố gắng kéo cô trở về
Cô bực mình giãy nảy thoát khỏi nó, nó cầu xin cô
- Khổ quá, cho tôi xin đi! Khép cái miệng lại kẻo họa rơi trúng đầu bây giờ!
Đột nhiên một tiếng hét thất thanh vang lên, khiến mọi người đi qua đều ngoái lại hóng hớt, âm thanh kia phát ra từ phía cô gái kia
Minh Tú chạy vội tới thì thấy cô gái kia đang giằng co với đám người hầu của lão quan kia, bọn chúng muốn trưng thu cái rổ chứa đám chó con còn cô gái không ngừng kêu la bất bình, người tụ tập xung quanh ngày càng đông nhưng chẳng ai xen vào giúp đỡ, họ ái ngại chỉ dám chỉ trỏ, thì thầm rỉ tai nhau
Cô lần này không chịu được cảnh này nữa liền tiến tới đẩy mấy tên còm nhom nhếch nhác kia, giằng lại cái rổ đưa lại cho cô gái
Đám người kia không nghĩ có kẻ lại to gan chống lại bọn chúng liền quay ra tức giận
- Thằng nào... thằng nào đánh ông!
- Giữa chốn thanh thiên bạch nhật lại dám cậy quyền ức hiếp dân lành, còn có quốc pháp nữa không?
Đám người kia lồm cồm bò dậy, mặt mày đỏ bừng vì tức giận, một tên cao to nhất bọn đứng ra chỉ thẳng mặt cô
- Mày là thằng nào, dám chõ mũi vào chuyện của bọn này, khôn hồn thì mau cút
Cô làm thinh không trả lời hắn, hướng về phía cô gái xem nàng ta có sao không
Đám người kia thấy cô không phản ứng thì càng như bị trích máu gà, xông tới muốn túm lấy cô
Cô né tránh khiến tên kia bước hụt suýt thì hôn phải mặt đất, hắn đứng dậy lần nữa nhảy xổ về phía cô, cô mất kiên nhẫn bẻ tay hắn ra phía sau, xoay một vòng vật hắn xuống đất, mấy tên khác trông thấy đồng bọn bị ức hiếp thì xông lên cả lũ. Cô cố gắng vừa né vừa dẫn dắt bọn chúng đi theo cô ra chỗ khác tránh ảnh hưởng dân đen xung quanh
Bỗng một tiếng xé gió lao đến bất ngờ khiến cô không kịp phòng bị, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hứng trọn một cú đấm trời giáng, cô ngã ào xuống đất, hàng ngàn ngôi sao bay quanh đầu cô, mắt nổ đom đóm, bên má bị dính chưởng dần trở nên tê dại, đỏ ửng
Lúc cô hồi thần lại thì xung quanh đã bị đám người kia bao vây, chúng nó đứa nào đứa nấy đắc chí hả hê, tay áo xắn lên tận khuỷu, có đứa còn lượm được cây gậy ở đâu cứ vỗ bồm bộp trên tay, chỉ chờ trông vào tẩn cho cô một trận
Đang nghĩ cách làm sao chạy thoát thì bỗng một tên gầm lên đau đớn, đằng sau hắn thò ra chiếc đòn gánh không ngừng nện vào người khiến hắn rú lên bỏ chạy, mấy tên bên cạnh cũng bị vạ lây mà tản ra. Cô trông thấy cô gái kia đang cầm chiếc đòn gánh cũ kĩ không ngừng quét ngang dọc ngăn cho đám người kia tới gần
Thằng Tí chạy lại nâng cô dậy rồi kéo cô chạy đi
Nhưng vừa chạy được vài bước thì lại nghe thấy tiếng hét của cô gái kia, cô ngán ngẩm, thôi đã làm anh hùng cứu mĩ nhân thì làm cho chót, thế là cô giãy tay thằng Tí ra rồi chạy lại về phía cô gái, đánh bay đám người kia, đạp cho từng thằng một ngã lăn quay rồi nhanh chóng chộp lấy cái rổ, kéo theo cô gái bỏ chạy
Đến khi không thấy đám người kia đuổi theo nữa cô mới dừng lại, cả lũ ngồi rạp xuống đất hít lấy hít để, lấp đầy lá phổi đang phập phồng hoảng sợ
Bỗng thằng Tí đứng dậy, đánh một phát vào đầu cô suýt khiến cô cắn trúng lưỡi
- Chết ông rồi, chúng nó mà tìm được, chúng nó đập gãy chân ông cho mà xem! Hừ... hừ...
- Có giỏi thì đến đây! Tôi chấp hết!!!
Nó ấn đầu cô một cái, mặt mày bất lực
- Ngu lắm ông ơi!
Được một lúc hồi lại sức, hai đứa đứng dậy thất tha thất thểu đi về phía khu nhà trọ, bỗng vạt áo bên hông bị kéo căng khiến cô khựng lại, quay đầu thì thấy cô gái kia đang kéo lấy vạt áo cô, cúi đầu ngại ngùng
- Cảm ơn anh nhiều nhé! Nếu không có anh thì tôi đã...
- Chuyện nên làm thôi, đằng ấy đừng lăn tăn làm gì, bây giờ không có gì nữa rồi, đằng ấy từ lần sau nhớ cẩn thận nhé. Thôi tôi đi đây!
- Ấy khoan... tôi muốn đền ơn anh...
Nói rồi cô gái cầm lên từ cái rổ đựng đám chó con, lấy ra hai con cún nhỏ xíu
- Đây là tấm lòng của tôi, mong anh đừng chê
Cô gái liền dúi vào tay cô lũ chó con đang ngao ngao gọi mẹ
Cô bối rối khó xử, với tình trạng hiện tại của cô thì nuôi thế nào được đám chó con đây, suy đi tính lại cô liền để lũ cún vào lại rổ trước sự khó hiểu của cô gái
- Tấm lòng của đằng ấy thì tôi nhận, nhưng đám cún này tôi sợ không có thời gian mà chăm chúng nó, thôi thì cứ để thêm thời gian nữa, đợi chúng nó lớn hơn rồi tính
- Nhưng...
Cô gái cắn môi chần chừ, lỡ mang ơn người ta mà bản thân không có gì hồi đáp khiến cô ả cảm thấy áy náy
Thấy cô gái có vẻ không yên lòng, cô nhìn đám cún nhỏ, mới bé xíu như vậy đã mang đi bán thì hẳn là cô ả đang cần tiền, hay là cô mua luôn cả lũ, để cô ả nuôi thêm thời gian nữa rồi tới lấy về, dù sao cô cũng cần thử nghiệm một chút tài cán huấn luyện chó của mình
Nghĩ vậy cô quay về phía thằng Tí đứng ngẩn tò te nãy giờ, nó cứ nhìn chằm chằm cô gái kia không chớp mắt, haizz... thằng này lại dại gái rồi
Cô tiến tới lay lay thằng nhỏ khiến nó giật mình, cô rỉ tai nói nó cho cô vay chút tiền lát về cô trả, xong xuôi cô tiến tới cô gái kia
- Hay là thế này, đằng ấy bán cho tôi lũ chó con này, giúp tôi nuôi bọn nó lớn thêm chút rồi tôi sẽ quay lại lấy, chứ hiện giờ công chuyện nhiều tôi không có thời gian chăm thì tội chúng nó lắm!
Nói rồi cô liền dúi vào tay cô gái kia cái túi đựng tiền rồi quay người kéo thằng Tí đi
- Khoan đã! Tôi biết anh ở đâu mà mang đám chó con tới được?
- Hơ... ừ nhỉ. Vậy đằng ấy cho tôi biết nhà đằng ấy ở đâu, tôi đến lấy là được
- Nhà tôi ở làng kế bên, anh cứ hỏi nhà thầy Đồ Kiệt là sẽ có người chỉ đường đến nhà tôi
- À ok nhớ rồi, vậy chào đằng ấy nhé! Tôi đi đây.
Thằng Tí vừa đi vừa ngoái lại nhìn cô ả, xinh gái thế kia bảo sao bị đám người kia trêu chọc, không biết nó có cửa với nàng không nữa, haiz... bỗng nó chực nhớ ra một điều thú vị, liền quay sang hỏi cô
- Này, lúc nãy ông nói ok... nghĩa là sao?
- À thì... là ok!
Vừa nói cô vừa giơ tay ra dấu ok cho thằng nhỏ xem, buồn cười nhìn mặt nó ngẩn tò te
- Tức là "biết rồi" ấy!
Tuy không hiểu nhưng thằng Tí vẫn gật gù ra vẻ, xong đột nhiên nó huých mạnh vào người cô khiến cô chao đảo
- Tôi nói ông này, ông đắc tội với Bá hộ Mão rồi đấy nhé, liệu mà tính đường trốn đi, lão ta nổi tiếng là một tay che trời ở cái huyện này, có qua lại thân thiết với quan tri huyện nên tác quai tác quái lắm, chẳng ai dám dây vào lão cả
- Lo gì, lão mới gặp mình một lần liệu sau còn nhớ mặt không, với lại bọn mình cũng không ở đây lâu thì bây lo cái khỉ khô gì nữa
Nó gật gù, vẻ mặt an tâm hơn, vừa đi hai đứa liền tìm con đường lắt léo để tránh bị đám người kia tìm thấy, chỉ cần về tới khu nhà trọ thì ngày mai có thể rời khỏi chỗ này rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.