Lưu Luyến Không Quên 2

Chương 198: Anh đi đường anh, em đường em (2)

Tinh Tử Khanh Khanh

21/01/2016

Lãnh Nghị trầm mặc thật lâu chừng như đang suy nghĩ điều gì, lát sau mới thấp giọng nói: 'Chuyện này cậu giữ bí mật trước đi, tôi sẽ để Lưu Dũng sắp xếp, âm thầm điều tra bác sĩ chủ trị của Tịch Họa khi còn ở Paris, Charlie --- nhất là những người có quan hệ mật thiết với ông ta!' Khi Lãnh Nghị nhắc đến hai chữ "Tịch Họa" thì ngừng lại một chút, mắt không tự chủ được chủ động nhìn về phía Lâm Y đang ngồi xem sách trên ghế.

Lâm Y đương nhiên cũng nghe được Lãnh Nghị là đang bàn bạc về chuyện trị liệu của Tịch Họa, cô chỉ làm như không nghe thấy, tiếp tục bình tĩnh xem sách, cho đến khi Lãnh Nghị buông điện thoại xuống, nhẹ giọng gọi: 'Y Y!' thì cô mới ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trên giường, cũng nhẹ giọng nói đáp, 'Gì?'.

Đôi mắt đen thẳm mà sáng quắc của người đàn ông nhìn cô gái chằm chằm như muốn từ trên mặt cô nhìn ra có gì không thích hợp hay không, cô gái bị nhìn đến mất tự nhiên, chỉ đành ngượng ngùng cười: 'Làm gì mà nhìn em như vậy?', thì người đàn ông mới thở phào một tiếng.

Ánh mắt cô gái lại quay về quyển sách trên tay, hai người đều im lặng không nói, người đàn ông vẫn nhìn cô gái, trầm tư giây lâu rốt cuộc cũng lên tiếng: 'Y Y, có chuyện này anh muốn nói với em ...'. Cô gái nhẹ 'Ân' một tiếng, mắt vẫn không rời khỏi quyển sách, giọng nói đầy từ tính mang theo chút dè dặt của người đàn ông vang lên: 'Vừa nãy Lữ Thần gọi điện thoại đến báo với anh vài chuyện liên quan đến Tịch Họa ...'

Hàng mi dài của cô gái nhẹ lay động, vẫn không lên tiếng, người đàn ông lại nói tiếp: 'Là anh ủy thác cậu ấy xử lý chuyện của Tịch Họa, cậu ấy nói đã tìm ra nguyên nhân vì sao Tịch Họa cứ luôn hôn mê bất tỉnh, phỏng chừng là có người cố ý làm vậy ...'

Sóng mắt cô gái xao động dữ dội, lúc này mới rời mắt khỏi quyển sách nhìn sang người đàn ông trên giường, trong mắt có thể thấy rõ sự kinh ngạc và khó tin, lát sau mới nhẹ giọng nói: 'Ý anh là ... có người cố ý hại ... Tịch Họa?'

Lãnh Nghị nhẹ gật đầu, hắn nhìn cô gái mặt đầy kinh ngạc, khóe môi nhẹ câu lên: 'Anh vẫn luôn hoài nghi chuyện này nhưng không tìm được chứng cứ, đó cũng là một trong những lý do anh quyết định đưa Tịch Họa về nước chữa trị!'

Cô gái nhẹ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thấy vậy khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, 'Tịch Họa từng cứu anh, cũng là vì anh nên mới bị xe đụng, về tình về lý anh đều phải cứu cô ấy, cũng là trách nhiệm của anh ...'

Đôi mắt đen láy của cô gái chớp lên, chần chừ một chút rồi lại kiên định gật đầu, tỏ vẻ điều này cô cũng hiểu, giọng Lãnh Nghị thật nhu hòa: 'Bởi vì lời hứa với Tịch Họa, cũng bởi vì sự áy náy đối với cô ấy, có lẽ anh đã từng không đủ kiên định, cho nên mới làm em bị tổn thương ... nhưng giờ anh đã hiểu rất rõ, anh không thể bởi vì lời hứa và sự áy náy mà mất đi em...'

Ánh mắt cô gái lần nữa rơi trên mặt người đàn ông, trong mắt người đàn ông tình ý dào dạt: 'Vì vậy Y Y, tuy rằng anh vẫn cứu Tịch Họa nhưng người anh yêu là em, em mới là vợ anh ... sau này anh sẽ không làm chuyện gì tổn thương đến em nữa ... em phải tin anh!'

Khóe môi cô gái rốt cuộc lộ ra ý cười, nhẹ giọng nói: 'Em biết rồi!', cô nhận ra, người đàn ông này nói nhiều như thế chính là vì lo lắng cô vì cú điện thoại của Lữ Thần lúc nãy mà tức giận ...

***

Thực ra thời gian ở bệnh viện thật sự rất nhàm chán, buổi trưa Lãnh Nghị ngồi nơi sofa, từ xa xử lý công việc của công ty; Lâm Y thì ngồi xem sách.



Thật lâu sau rốt cuộc Lãnh Nghị cũng buông điện thoại xuống, hắn quay đầu nhìn cô gái đang ngồi nơi ghế xem sách, một cảm giác an tâm dâng tràn trong lòng, nếu như nói, bị trúng đạn có thể giúp hắn vãn hồi trái tim của cô gái, hắn thật sự rất tình nguyện bị thương.

Người đàn ông chậm rãi đứng dậy đi đến bên cạnh cô gái, cứng rắn ép cô gái sang một bên, ngồi xuống.

'Này, anh cao lớn như vậy đừng có chen vào ghế của em ...', cô gái chau mày.

Người đàn ông mặc kệ, hắn duỗi tay ôm lấy cô gái, khóe môi câu lên, trong tiếng cười pha thêm chút ái muội: 'Anh không chen ở chỗ của em thì chen ở chỗ của ai đây?'

Lâm Y ngẩn người, lập tức nghe ra bên trong có ý khác, những lời nói đùa thân mật mà ái muội như vậy, trước đây lúc hai người yêu nhau Lãnh Nghị cũng thường hay nói, mỗi lần đều khiến mặt cô gái nóng lên ... cô thật sự đã rất lâu rất lâu không nghe hắn nói những lời như vậy, mà lúc này mặt cô gái vẫn đỏ ửng, thì thào: 'Anh lại nói gì đâu không!'

Màu đỏ ửng trên má cô gái khiến lòng người đàn ông càng nhộn nhạo, khóe môi ý cười càng sâu, đôi môi với những đường nét rõ ràng nhẹ dán lên má cô gái, sau đó trượt đến vành tai, nhẹ nhàng mút lấy, giọng nói đầy từ tính mê người: 'Lúc này anh muốn chen vào một tí!'

Mặt cô gái càng nóng rực, cô huých người đàn ông, vừa thẹn vừa giận: 'Lại nữa rồi, thân thể anh còn chưa tốt, bác sĩ nói anh không thể vận động quá sức!'

Mắt người đàn ông sáng lên, cố làm ra vẻ nghi hoặc, 'Bác sĩ nói vậy sao? Ân, Y Y , bác sĩ đã nói những gì với em?'. Lúc này Lâm Y mới phát hiện ra mình lỡ lời, lần trước bị bác sĩ chủ trị hiểu lầm, tìm cô nói mấy lời kia cô không dám để Lãnh Nghị biết, cô đỏ mặt, rũ mi, dúi mặt vào lòng hắn như che dấu.

Thấy biểu cảm này của cô gái, Lãnh Nghị mười phần đã đoán được tám chín, nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, hắn đặt chiếc giường lớn như vậy trong phòng, đừng nói là bác sĩ, chỉ cần là người trưởng thành đều sẽ suy nghĩ lung tung. Vị bác sĩ kia gọi Y Y đến nói chuyện, đương nhiên cũng là chuyện rất bình thường, nghĩ đến đây, người đàn ông không nhịn được cười nói: 'Ừm, bác sĩ nói anh không thể vận động quá sức, vậy không phải là bảo em chủ động một chút sao? Để em ở mặt trên?'

Lâm Y ngẩn người, bác sĩ đúng là đã nói với cô như vậy, Lãnh Nghị sao lại biết được chứ? Màu đỏ trên má cô lúc này đã lan đến cổ ... Thấy mình đoán đúng, rốt cuộc Lãnh Nghị bật cười ra tiếng, cô gái này đúng là chẳng có chút tâm kế nào, tâm sự gì cũng không dấu được, hắn vừa cười vừa áp sát môi bên tai cô gái: 'Vậy em chủ động một chút, ở mặt trên thì tốt rồi ...'

'Lãnh Nghị!' Lâm Y áo não kêu lên, biểu tình đó so với khóc còn khó coi hơn, 'Bây giờ là ban ngày ban mặt ...'

'Ban ngày thì thế nào?' Lãnh Nghị cười ngắt lời cô gái, tay ôm cô vào lòng bế lên khỏi ghế, 'Ai nói ban ngày thì không thể làm?'

Cô gái trên tay cả kinh kêu: 'Mau thả em xuống, anh không thể dùng sức!'



'Được, anh không dùng sức, em dùng sức là được!' Người đàn ông nói thật ái muội, tay nhẹ thả ra, câu nói vừa dứt thì cô gái cũng đã bị hắn ném lên giường.

Dưới thân người đàn ông cô gái không ngừng giãy dụa: 'Đừng vậy mà, Lãnh Nghị, ân, bác sĩ sắp đến rồi!'

'Y Y, em đụng đến vết thương của anh!' Người đàn ông phía trên chau mày, trên mặt thoáng lộ vẻ đau đớn, quả nhiên cô gái dưới thân lập tức an tĩnh lại, đôi mắt đen láy nhìn người đàn ông, dường như rất sợ mình làm đau hắn.

Đầu mày cuối mắt người đàn ông đều là ý cười, ngón tay thon dài nhẹ trượt vào trong cổ áo của cô gái, dần dần ý cười biến mất, thay vào đó là tình ý dào dạt cùng ham muốn vô tận, mặt cô gái đỏ ửng, thân thể nhẹ run lên; người đàn ông hơi cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi cánh môi anh đào đầy dụ hoặc kia, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cởi từng chiếc nút áo trên người cô gái, cô gái dứt môi ra khỏi môi người đàn ông, kinh hoảng thở hào hển: 'Lãnh Nghị, không được ... anh còn chưa khỏi hẳn!'

Người đàn ông xoay đầu cô gái lại, giọng nói chân thật đáng tin, 'Hoặc là em ở phía trên, hoặc là đừng nói gì ... ân, ngoan!', cánh môi bởi vì nụ hôn mạnh mẽ mà ướt át hồng nhuận lần nữa lại bị lấp đầy ...

Người đàn ông dường như đã quên thân phận "bệnh nhân" của mình, tiếng thở dốc yêu kiều, tiếng ngâm nga tinh tế không thể khống chế được bật ra khỏi cánh môi cô gái, đáy mắt cô một mảnh mê ly, tràn ngập vui sướng đồng thời cũng tràn ngập sợ hãi đồng thời ập đến, cô dùng sức ôm chặt người đàn ông, chừng như muốn nỗ lực ngăn cản hắn nhưng cánh tay mảnh khảnh của cô quá yếu ớt, căn bản là chẳng có tác động gì mấy đến người đàn ông.

Cô gái có chút hoài nghi người đàn ông này rốt cuộc có phải là bệnh nhân hay không ... trong phòng bệnh là từng hồi tiếng thở dốc và tiếng ngâm nga không khống chế được ... tâm giao hòa, thân thể giao hòa, hai người chừng như trở về thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt trước đây ...

Sáng hôm sau khi bác sĩ chuyên gia đến khám cho Lãnh Nghị như thường lệ, ông cười đề nghị: 'Lãnh tiên sinh, sau này cậu nên vận động nhiều hơn, như vậy rất có lợi cho việc hồi phục sức khỏe của cậu!'

Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị liếc sang Lâm Y bên cạnh, tâm trạng thật tốt, hắn nhẹ câu môi cười: 'Có phải ông cảm thấy hôm nay thân thể tôi hồi phục rất tốt không?'

Bác sĩ cười nói: 'Đúng vậy, hôm nay biểu hiện rất tốt ... ân, nhất là tâm trạng của Lãnh tiên sinh hôm nay hình như đặc biệt tốt, nên biết tâm trạng tốt xấu có ảnh hưởng rất lớn đến việc hồi phục sức khỏe!'

Môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, 'Ân, xem ra sau này mỗi ngày tôi nên vận động nhiều hơn mới được!' Hắn nói rồi còn không quên nháy mắt với cô gái bên cạnh, chọc cho cô mặt mày đỏ ửng, chỉ đành quay sang hướng khác che dấu ...

Bác sĩ không nhịn được cười nhẹ, ông vò đầu, tốt bụng nhắc nhở, 'Khụ khụ, nhưng cũng vừa phải thôi ... ngoài ra ... phải chú ý tư thế ... ân, tốt nhất là nam dưới nữ trên ...'

Lãnh Nghị phá lên cười ha hả, gương mặt tuấn mỹ bừng sáng như ánh mặt trời Lâm Y thì xấu hổ đến nỗi suýt té nhào khỏi ghế, mặt cô đỏ đến mang tai, kinh hoàng luống cuống nhìn quanh như tìm vật gì có thể giúp mình trấn định lại ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Luyến Không Quên 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook