Chương 80: Bồi đắp (3)
Tinh Tử Khanh Khanh
08/01/2016
'Chú Ngô, đi đâu vậy?' Trong xe Lâm Y nhẹ giọng hỏi.
'Sân bay!' Chú Ngô cười hiền hòa, 'Lâm tiểu thư, Lãnh tổng đang đợi cô ở đó!'
'Sân bay?' Lâm Y kinh ngạc kêu lên, có chút lắp bắp, 'Vì ... vì sao lại đi sân bay?'
'Tôi không biết!' Chú Ngô chỉ cười.
'Tôi không đi! Chú Ngô, có thể ngừng xe được không?' Lâm Y nhíu chặt đôi mày thanh tú.
'Không được đâu Lâm tiểu thư, cô đừng làm khó tôi!' Chú Ngô nói rất khẩn thiết.
'...'
Lamborghini đỗ lại nơi một lối đi dành riêng nơi sân bay, lập tức có một người áo đen đến giúp Lâm Y mở cửa xe, Lâm Y nhận ra, anh ta là một trong những vệ sĩ của Lãnh Nghị.
'Lâm tiểu thư, xin mời!' Nhìn theo hướng tay chỉ của người áo đen, Lâm Y nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen, thôi đành, đến đâu tính đến đấy vậy, hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp, cất bước đi về phía chiếc xe kia ...
Vệ sĩ vừa mở cửa Lâm Y đã nhìn thấy Lãnh Nghị đang ngồi tựa vào băng ghế rộng rãi thoải mái sau xe, trên người hắn là một bộ trang phục dạo phố màu xám, áo trong màu đen, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn Lâm Y.
'Đi đâu?' Lâm Y nhìn hắn, bất an hỏi nhưng không hề có ý lên xe.
Lãnh Nghị không trả lời cô, khóe môi hắn nhẹ câu lên, vươn tay tóm lấy cô gái đang do dự chần chừ kéo vào, Lâm Y bị kéo cả người loạng choạng, chân đứng không vững nhào vào trong xe, thân thể lập tức bị giữ chặt trong ngực Lãnh Nghị, một tay hắn giữ chặt sau ót cô, bắt buộc cô đối mặt với hắn, sóng mũi cao thẳng của hắn cọ vào mũi cô.
Cô gái hoảng hốt đẩy gương mặt tuấn tú kia ra, tức giận nói: 'Ai cho phép anh đến trường học của tôi?'
Khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, ngay cả giọng nói cũng đầy ý cười: 'Ai bảo em không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn của anh?'
'Anh phái một người sống sờ sờ từ sáng đến tối theo sát bên tôi rồi, còn lo lắng cái gì nữa?' Cô gái vừa nghĩ đến chuyện này liền tức tối vô cùng.
'Đó là hai chuyện khác nhau ... Y Y, sau này nếu như em còn dám né tránh anh, không nghe điện thoại của anh, mỗi ngày anh sẽ đến trường của em, nghe em giảng bài, để tất cả người của trường đại học H đều biết em là người phụ nữ của anh, ân?' Người đàn ông bắt đầu chơi trò mèo vờn chuột, bàn tay đang ôm cô gái bắt đầu siết chặt, cánh môi kia áp lên gương mặt nhỏ nhắn của cô gái, vẻ mặt trêu tức.
'Anh gạt tôi lâu như vậy, món nợ này tính thế nào?' Lâm Y nhìn gương mặt tươi cười đang phóng đại trước mắt mình, áo não nói.
Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười, 'Ngoại trừ rời khỏi anh, còn lại những thứ khác, em muốn sao cũng được!'
'Được!' Khóe môi Lâm Y dần dần câu lên một nụ cười, 'Điều tôi muốn bây giờ là xuống xe!'
'Ừ, được, anh sẽ để em xuống xe, có điều ... không phải bây giờ ...' Khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, giọng cũng càng lúc càng nhỏ mà đôi môi với những đường nét rõ ràng kia trực tiếp áp xuống đôi môi anh đào của cô.
'Ô ...' Lâm Y giãy dụa không ngừng, đáng chết, phía trước còn có lái xe kìa!
Nhưng sau gáy bị tay Lãnh Nghị giữ chặt, Lâm Y có muốn giãy dụa cũng không làm gì được chỉ đành để mặc cho đôi môi cường thế kia ngấu nghiến môi cô, hô hấp đã bắt đầu có chút khó khăn, trong khoang xe lãng đãng bầu không khí ám muội, thân thể cứng đờ của Lâm Y dần mềm nhũn, yếu ớt tựa vào ngực của Lãnh Nghị.
Lãnh Nghị chừng như rất hài lòng khi thấy thân thể cô gái mềm đi, hắn lưu luyến rời khỏi môi cô, nghe tiếng thở có chút hào hển của cô, nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của cô, đôi cánh môi bị hắn cường thế đoạt lấy kiều diễm ướt át ...
Một nơi nào đó trên người lập tức có phản ứng, hắn nhắm mắt lại tận lực khống chế bản thân, cúi đầu cắn nhẹ vành tai cô gái: 'Đây coi như là sự trừng phạt cho hành vi của em mấy ngày nay, nếu như sau này còn cố tình né tránh anh thì không đơn giản như vậy đâu ...' Mấy chữ sau cùng nói rất nhẹ, giọng nói mang theo vô hạn ái muội, Lâm Y vừa nghe mặt đã nóng rực lên ...
Lãnh Nghị lúc này mới ngước lên nhìn tài xế ra lệnh: 'Đi!' Chiếc xe chạy thẳng vào đường thông đạo dành riêng, trực tiếp chạy vào sân bay.
'Chúng ta đi đâu đây?' Lâm Y nhìn ra cửa sổ, thấy những chiếc máy bay xếp hàng, kinh ngạc kêu: 'Tôi... tôi không có đem chứng minh, không có hộ chiếu, không đi được đâu ...' Lãnh Nghị mặc kệ cô, chỉ lo giữ cô trong lòng, Lâm Y chỉ đành dùng giọng thương lượng: 'Hay là ... Lãnh Nghị, tôi trở về lấy giấy tờ trước?'
Lúc này Lãnh Nghị mới câu môi cười: 'Không cần đâu, không có thì không có!'
Đang nói chuyện thì xe dừng lại, vệ sĩ từ chiếc xe phía trước vội chạy đến mở cửa, Lãnh Nghị kéo tay Lâm Y cùng bước ra.
Xe ngừng trước một chiếc máy bay tư nhân, thang của chiếc máy bay đã được hạ xuống, Lãnh Nghị giữ chặt cổ tay Lâm Y như sợ cô chạy trốn vậy, kéo cô bước nhanh về phía chiếc thang, Lâm Y chỉ đành bước thấp bước cao chạy theo.
Đây là máy bay tư nhân của Lãnh Nghị, mấy vệ sĩ thì ngồi ở phía trước, khoang sau thì chẳng khác nào một phòng trong khách sạn năm sao, có giường, có sofa, có bàn, có toillet ... không thiếu thứ gì.
Đi vào khoang sau Lãnh Nghị mới buông tay Lâm Y ra, Lâm Y xoa xoa cổ tay bị kéo đau, đánh giá cabin xa hoa này một chút rồi mới nghi hoặc hỏi: 'Rốt cuộc anh định đưa em đi đâu?'
Lãnh Nghị cởi áo vest ném lên sofa, thân hình cao lớn ép về phía cô gái, tay lại vươn ra kéo cô vào ngực mình: 'Muốn đem em đi ra ngoài nghỉ cuối tuần. Em muốn đi chỗ nào?'
Nghỉ cuối tuần? Lâm Y nhớ lại, trước khi hắn đi công tác có nói muốn cùng cô qua những ngày cuối tuần! Mắt cô lóe lên, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông, 'Tôi không muốn đi đâu cả!'
'Ừm, vậy cứ nghe theo anh là được!' Khóe môi Lãnh Nghị câu lên, 'Máy bay phải bay thêm bốn tiếng nữa mới đến nơi, hiện giờ, hai chúng ta nghỉ ngơi một lát!' Hắn không cho cô phân trần, trực tiếp bế lên ném lên giường, chính mình cũng nằm xuống sát bên cạnh cô, một tay duỗi ra khoác lên eo cô: 'Ngủ trưa!', những động tác này làm thật liền mạch, lưu loát.
Máy bay rất nhanh rời khỏi đường băng, bay vào không trung ...
Rõ ràng chuyện đã không thể thay đổi được, Lâm Y cũng đành chịu, cô đẩy Lãnh Nghị ra: 'Anh đến sofa mà ngủ!'
'Không!' Lần này Lãnh Nghị trả lời rất dứt khoát rõ ràng.
Haizz, tóm lại ... cô vĩnh viễn cũng không phải đối thủ của người đàn ông này, Lâm Y áo não nghĩ. Cô chưa từng thắng hắn lần nào, từ đầu đến giờ đều bị hắn đùa bỡn! Lãnh Nghị chính là có bản lãnh này! Lâm Y càng nghĩ càng nản lòng, thôi đình chiến vậy ... Cô xoay lưng về phía Lãnh Nghị, nhắm mắt lại không thèm để ý đến hắn nữa.
Máy bay cứ tiếp tục bay, hai người đều im lặng nhưng bầu không khí yên tĩnh này chẳng duy trì được bao lâu, bàn tay đang khoác lên eo cô gái bắt đầu không an phận, nhẹ nhàng vuốt ve nơi eo cô ...
Lâm Y nhịn, cứ coi như ngủ rồi, không biết! Nhưng bàn tay kia càng lúc càng quá phận, được voi lại đòi tiên, lướt qua eo, trườn lên bụng, lại tiếp tục hướng lên trên ... Lâm Y rốt cuộc nhịn đến không thể nhịn được nữa, cô đưa tay giữ lấy bàn tay kia, tức giận nói: 'Đừng nhúc nhích!'
'Ừ!' Lãnh Nghị như rất nghe lời, lập tức ngừng hành động công kích, bàn tay kia dán tại phần eo mảnh khảnh của Lâm Y ...
Nhưng tiếp đó đôi môi lại bắt đầu không an phận, đầu tiên là nhẹ phất qua mái tóc đen nhánh của cô gái, tiếp đó rơi xuống bên tai, nhè nhẹ cắn lấy vành tai cô, hơi thở nóng rực phất qua cổ cô, ngưa ngứa, khiến cô gái nhịn không được rụt cổ lại, suýt nữa là cười ra tiếng.
Cô gái cố nhịn cười, giả vờ xụ mặt xuống, xoay người lại, tay chộp về phía mặt người đàn ông: 'Mặt của anh cách xa tôi ra một chút, bằng không bị cào rách thì đừng trách! Ừm, giống như cổ anh vậy đó!'
Nhưng đôi tay đã bị người đàn ông giữ lấy, ghìm ở sau lưng, thuận thế ôm chặt cô gái vào lòng, để mặt cô gắt gao đối mặt với mình, giọng thật ái muội: 'Y Y ... hay là đổi cấu thành cắn có được không? Ờ ... anh thích em cắn anh ... bất kể cắn chỗ nào cũng được ...'
'Anh ...' Lâm Y chỉ nói được một tiếng rồi không nói được nữa, mặt cô đã đỏ đến mang tai.
Biểu hiện ngượng ngùng cùng hờn dỗi này khiến tim Lãnh Nghị đập càng nhanh, ngọn lửa nơi bụng cũng bừng bừng bốc lên, sóng mũi cao thẳng của hắn cọ nơi mũi cô, mắt nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt đó, nhu tình cùng dục vọng đều nhìn thấy rất rõ ràng ...
'Y Y, anh yêu em!' Đôi môi với những đường nét rõ ràng kia không kìm lòng được thốt ra mấy chữ ...
Thân thể Lâm Y run lên, khoang máy bay trong chớp mắt thật yên tĩnh, bầu không khí như ngưng đọng lại thành một loại cảm xúc không đồng dạng, chỉ có bốn mắt nhìn nhau lắng đọng ... Đây là lần đầu tiên Lãnh Nghị nói ba chữ kia với cô! Trước đây câu mà hắn luôn nói với cô chỉ là "Anh thích em!" mà thôi.
Thích và yêu cách nhau bao xa??!!
'Sân bay!' Chú Ngô cười hiền hòa, 'Lâm tiểu thư, Lãnh tổng đang đợi cô ở đó!'
'Sân bay?' Lâm Y kinh ngạc kêu lên, có chút lắp bắp, 'Vì ... vì sao lại đi sân bay?'
'Tôi không biết!' Chú Ngô chỉ cười.
'Tôi không đi! Chú Ngô, có thể ngừng xe được không?' Lâm Y nhíu chặt đôi mày thanh tú.
'Không được đâu Lâm tiểu thư, cô đừng làm khó tôi!' Chú Ngô nói rất khẩn thiết.
'...'
Lamborghini đỗ lại nơi một lối đi dành riêng nơi sân bay, lập tức có một người áo đen đến giúp Lâm Y mở cửa xe, Lâm Y nhận ra, anh ta là một trong những vệ sĩ của Lãnh Nghị.
'Lâm tiểu thư, xin mời!' Nhìn theo hướng tay chỉ của người áo đen, Lâm Y nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen, thôi đành, đến đâu tính đến đấy vậy, hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp, cất bước đi về phía chiếc xe kia ...
Vệ sĩ vừa mở cửa Lâm Y đã nhìn thấy Lãnh Nghị đang ngồi tựa vào băng ghế rộng rãi thoải mái sau xe, trên người hắn là một bộ trang phục dạo phố màu xám, áo trong màu đen, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn Lâm Y.
'Đi đâu?' Lâm Y nhìn hắn, bất an hỏi nhưng không hề có ý lên xe.
Lãnh Nghị không trả lời cô, khóe môi hắn nhẹ câu lên, vươn tay tóm lấy cô gái đang do dự chần chừ kéo vào, Lâm Y bị kéo cả người loạng choạng, chân đứng không vững nhào vào trong xe, thân thể lập tức bị giữ chặt trong ngực Lãnh Nghị, một tay hắn giữ chặt sau ót cô, bắt buộc cô đối mặt với hắn, sóng mũi cao thẳng của hắn cọ vào mũi cô.
Cô gái hoảng hốt đẩy gương mặt tuấn tú kia ra, tức giận nói: 'Ai cho phép anh đến trường học của tôi?'
Khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, ngay cả giọng nói cũng đầy ý cười: 'Ai bảo em không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn của anh?'
'Anh phái một người sống sờ sờ từ sáng đến tối theo sát bên tôi rồi, còn lo lắng cái gì nữa?' Cô gái vừa nghĩ đến chuyện này liền tức tối vô cùng.
'Đó là hai chuyện khác nhau ... Y Y, sau này nếu như em còn dám né tránh anh, không nghe điện thoại của anh, mỗi ngày anh sẽ đến trường của em, nghe em giảng bài, để tất cả người của trường đại học H đều biết em là người phụ nữ của anh, ân?' Người đàn ông bắt đầu chơi trò mèo vờn chuột, bàn tay đang ôm cô gái bắt đầu siết chặt, cánh môi kia áp lên gương mặt nhỏ nhắn của cô gái, vẻ mặt trêu tức.
'Anh gạt tôi lâu như vậy, món nợ này tính thế nào?' Lâm Y nhìn gương mặt tươi cười đang phóng đại trước mắt mình, áo não nói.
Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười, 'Ngoại trừ rời khỏi anh, còn lại những thứ khác, em muốn sao cũng được!'
'Được!' Khóe môi Lâm Y dần dần câu lên một nụ cười, 'Điều tôi muốn bây giờ là xuống xe!'
'Ừ, được, anh sẽ để em xuống xe, có điều ... không phải bây giờ ...' Khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, giọng cũng càng lúc càng nhỏ mà đôi môi với những đường nét rõ ràng kia trực tiếp áp xuống đôi môi anh đào của cô.
'Ô ...' Lâm Y giãy dụa không ngừng, đáng chết, phía trước còn có lái xe kìa!
Nhưng sau gáy bị tay Lãnh Nghị giữ chặt, Lâm Y có muốn giãy dụa cũng không làm gì được chỉ đành để mặc cho đôi môi cường thế kia ngấu nghiến môi cô, hô hấp đã bắt đầu có chút khó khăn, trong khoang xe lãng đãng bầu không khí ám muội, thân thể cứng đờ của Lâm Y dần mềm nhũn, yếu ớt tựa vào ngực của Lãnh Nghị.
Lãnh Nghị chừng như rất hài lòng khi thấy thân thể cô gái mềm đi, hắn lưu luyến rời khỏi môi cô, nghe tiếng thở có chút hào hển của cô, nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của cô, đôi cánh môi bị hắn cường thế đoạt lấy kiều diễm ướt át ...
Một nơi nào đó trên người lập tức có phản ứng, hắn nhắm mắt lại tận lực khống chế bản thân, cúi đầu cắn nhẹ vành tai cô gái: 'Đây coi như là sự trừng phạt cho hành vi của em mấy ngày nay, nếu như sau này còn cố tình né tránh anh thì không đơn giản như vậy đâu ...' Mấy chữ sau cùng nói rất nhẹ, giọng nói mang theo vô hạn ái muội, Lâm Y vừa nghe mặt đã nóng rực lên ...
Lãnh Nghị lúc này mới ngước lên nhìn tài xế ra lệnh: 'Đi!' Chiếc xe chạy thẳng vào đường thông đạo dành riêng, trực tiếp chạy vào sân bay.
'Chúng ta đi đâu đây?' Lâm Y nhìn ra cửa sổ, thấy những chiếc máy bay xếp hàng, kinh ngạc kêu: 'Tôi... tôi không có đem chứng minh, không có hộ chiếu, không đi được đâu ...' Lãnh Nghị mặc kệ cô, chỉ lo giữ cô trong lòng, Lâm Y chỉ đành dùng giọng thương lượng: 'Hay là ... Lãnh Nghị, tôi trở về lấy giấy tờ trước?'
Lúc này Lãnh Nghị mới câu môi cười: 'Không cần đâu, không có thì không có!'
Đang nói chuyện thì xe dừng lại, vệ sĩ từ chiếc xe phía trước vội chạy đến mở cửa, Lãnh Nghị kéo tay Lâm Y cùng bước ra.
Xe ngừng trước một chiếc máy bay tư nhân, thang của chiếc máy bay đã được hạ xuống, Lãnh Nghị giữ chặt cổ tay Lâm Y như sợ cô chạy trốn vậy, kéo cô bước nhanh về phía chiếc thang, Lâm Y chỉ đành bước thấp bước cao chạy theo.
Đây là máy bay tư nhân của Lãnh Nghị, mấy vệ sĩ thì ngồi ở phía trước, khoang sau thì chẳng khác nào một phòng trong khách sạn năm sao, có giường, có sofa, có bàn, có toillet ... không thiếu thứ gì.
Đi vào khoang sau Lãnh Nghị mới buông tay Lâm Y ra, Lâm Y xoa xoa cổ tay bị kéo đau, đánh giá cabin xa hoa này một chút rồi mới nghi hoặc hỏi: 'Rốt cuộc anh định đưa em đi đâu?'
Lãnh Nghị cởi áo vest ném lên sofa, thân hình cao lớn ép về phía cô gái, tay lại vươn ra kéo cô vào ngực mình: 'Muốn đem em đi ra ngoài nghỉ cuối tuần. Em muốn đi chỗ nào?'
Nghỉ cuối tuần? Lâm Y nhớ lại, trước khi hắn đi công tác có nói muốn cùng cô qua những ngày cuối tuần! Mắt cô lóe lên, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông, 'Tôi không muốn đi đâu cả!'
'Ừm, vậy cứ nghe theo anh là được!' Khóe môi Lãnh Nghị câu lên, 'Máy bay phải bay thêm bốn tiếng nữa mới đến nơi, hiện giờ, hai chúng ta nghỉ ngơi một lát!' Hắn không cho cô phân trần, trực tiếp bế lên ném lên giường, chính mình cũng nằm xuống sát bên cạnh cô, một tay duỗi ra khoác lên eo cô: 'Ngủ trưa!', những động tác này làm thật liền mạch, lưu loát.
Máy bay rất nhanh rời khỏi đường băng, bay vào không trung ...
Rõ ràng chuyện đã không thể thay đổi được, Lâm Y cũng đành chịu, cô đẩy Lãnh Nghị ra: 'Anh đến sofa mà ngủ!'
'Không!' Lần này Lãnh Nghị trả lời rất dứt khoát rõ ràng.
Haizz, tóm lại ... cô vĩnh viễn cũng không phải đối thủ của người đàn ông này, Lâm Y áo não nghĩ. Cô chưa từng thắng hắn lần nào, từ đầu đến giờ đều bị hắn đùa bỡn! Lãnh Nghị chính là có bản lãnh này! Lâm Y càng nghĩ càng nản lòng, thôi đình chiến vậy ... Cô xoay lưng về phía Lãnh Nghị, nhắm mắt lại không thèm để ý đến hắn nữa.
Máy bay cứ tiếp tục bay, hai người đều im lặng nhưng bầu không khí yên tĩnh này chẳng duy trì được bao lâu, bàn tay đang khoác lên eo cô gái bắt đầu không an phận, nhẹ nhàng vuốt ve nơi eo cô ...
Lâm Y nhịn, cứ coi như ngủ rồi, không biết! Nhưng bàn tay kia càng lúc càng quá phận, được voi lại đòi tiên, lướt qua eo, trườn lên bụng, lại tiếp tục hướng lên trên ... Lâm Y rốt cuộc nhịn đến không thể nhịn được nữa, cô đưa tay giữ lấy bàn tay kia, tức giận nói: 'Đừng nhúc nhích!'
'Ừ!' Lãnh Nghị như rất nghe lời, lập tức ngừng hành động công kích, bàn tay kia dán tại phần eo mảnh khảnh của Lâm Y ...
Nhưng tiếp đó đôi môi lại bắt đầu không an phận, đầu tiên là nhẹ phất qua mái tóc đen nhánh của cô gái, tiếp đó rơi xuống bên tai, nhè nhẹ cắn lấy vành tai cô, hơi thở nóng rực phất qua cổ cô, ngưa ngứa, khiến cô gái nhịn không được rụt cổ lại, suýt nữa là cười ra tiếng.
Cô gái cố nhịn cười, giả vờ xụ mặt xuống, xoay người lại, tay chộp về phía mặt người đàn ông: 'Mặt của anh cách xa tôi ra một chút, bằng không bị cào rách thì đừng trách! Ừm, giống như cổ anh vậy đó!'
Nhưng đôi tay đã bị người đàn ông giữ lấy, ghìm ở sau lưng, thuận thế ôm chặt cô gái vào lòng, để mặt cô gắt gao đối mặt với mình, giọng thật ái muội: 'Y Y ... hay là đổi cấu thành cắn có được không? Ờ ... anh thích em cắn anh ... bất kể cắn chỗ nào cũng được ...'
'Anh ...' Lâm Y chỉ nói được một tiếng rồi không nói được nữa, mặt cô đã đỏ đến mang tai.
Biểu hiện ngượng ngùng cùng hờn dỗi này khiến tim Lãnh Nghị đập càng nhanh, ngọn lửa nơi bụng cũng bừng bừng bốc lên, sóng mũi cao thẳng của hắn cọ nơi mũi cô, mắt nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt đó, nhu tình cùng dục vọng đều nhìn thấy rất rõ ràng ...
'Y Y, anh yêu em!' Đôi môi với những đường nét rõ ràng kia không kìm lòng được thốt ra mấy chữ ...
Thân thể Lâm Y run lên, khoang máy bay trong chớp mắt thật yên tĩnh, bầu không khí như ngưng đọng lại thành một loại cảm xúc không đồng dạng, chỉ có bốn mắt nhìn nhau lắng đọng ... Đây là lần đầu tiên Lãnh Nghị nói ba chữ kia với cô! Trước đây câu mà hắn luôn nói với cô chỉ là "Anh thích em!" mà thôi.
Thích và yêu cách nhau bao xa??!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.