Chương 119: Cái gọi là "bí mật" (2)
Tinh Tử Khanh Khanh
14/01/2016
Đêm lạnh như nước, trong phòng ngủ thật yên tĩnh, Lâm Y lặng lẽ gối đầu lên khuỷu tay Lãnh Nghị để sự ấm áp từ hắn vây phủ lấy cô, mắt cô nhìn về
phía chiếc tủ pha lê, ở nơi bắt mắt nhất trong tủ, mô hình cô bé nhảy
múa vẫn còn đó, ánh mắt cô gái tối lại.
Bàn tay người đàn ông lướt nhẹ trên người cô gái, 'Y Y ...' hắn thì thầm gọi tên cô bằng giọng trầm ấm mê người của mình, từ mắt cô cánh môi lướt dần xuống, ngấu nghiến môi cô ... thân thể người đàn ông cũng xoay lại áp cô gái dưới thân, mấy ngày chiến tranh lạnh, hắn đã sớm không chờ được thưởng thức lại hương vị của cô ...
Ánh mắt cô gái lại không khống chế được nhìn về phía chiếc bóng trắng của cô gái nhỏ trong chiếc tủ pha lê kia, người đàn ông tiến vào, có chút đau khiến cô hơi nhíu mày nhưng vẫn không lên tiếng, lần đầu tiên không ôm lấy người đàn ông mà chỉ bấu nhẹ vào tấm ga giường, lặng lẽ nhắm mắt lại ...
Người đàn ông cũng nhận ra phản ứng khác thường của cô gái, hắn cúi xuống, thấy cô nhắm chặt đôi mắt liền âu yếm hôn xuống: 'Y Y, anh yêu em!'. Cô gái chỉ nhàn nhạt "ân" một tiếng. Thực ra cô cũng cảm thấy Lãnh Nghị yêu mình, cô biết hắn bất chấp nguy hiểm muốn cùng Tương Huy so tài, không phải là muốn cô biết đua xe nguy hiểm đến mức nào để sau này cô không lại đi đua xe nữa hay sao ... Nhưng chỉ nghĩ đến chuyện trong lòng Lãnh Nghị vẫn còn hình bóng của một người con gái khác thì cô liền cảm thấy rất suy sụp!
Không đi luyện múa, cũng không đi học lái xe, cũng không có hứng thú học nấu nướng, Lâm Y trở nên nhàn rỗi vô cùng, thường là một người ngồi thẫn thờ nơi sofa, đọc sách hoặc là một mình đi dạo; đối với Lãnh Nghị, cô cố gắng làm hết trách nhiệm như một người vợ nhưng Hạ Tịch Họa cái tên kia, cái mô hình nhỏ kia vẫn luôn quẩn quanh trong đầu cô khiến cô phiền não không thôi!
Thực ra Lãnh Nghị cũng hiểu tâm tư của Lâm Y, hắn vẫn luôn suy nghĩ tìm cách khiến cô vui vẻ một chút, hôm đó có người đưa một hộp châu báu quý giá được đóng gói đẹp đẽ đến phòng làm việc của hắn. Lãnh Nghị mở ra xem, bên trong hộp là một đôi nhẫn kiểu tình nhân, mỗi chiếc đều khảm một viên kim cương lớn khoảng bốn cara, riêng chiếc dành cho nữ còn có một vòng nhỏ được khảm bằng những viên nhỏ hơn, hai chiếc nhẫn lóe lên những tia sáng chói mắt.
Lãnh Nghị hài lòng câu lên một nụ cười, hắn nhấc hai chiếc nhẫn ra khỏi hộp tỉ mỉ nhìn xem, lúc này tiếng gõ cửa chợt vang lên, Lãnh Nghị lên tiếng đáp 'Vào đi!' nhưng mắt vẫn không rời khỏi hai chiếc nhẫn kia.
Người tiến vào là Ngãi Mỹ, cô vừa liếc mắt đã thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay Lãnh Nghị, còn chiếc hộp trên bàn nữa, sự nhạy cảm của phái nữ khiến cô nhịn không được kêu lên, 'Oa, chiếc nhẫn thật đẹp! Lãnh tổng, là tặng cho Lâm tiểu thư sao?'
'Phải đó, cô thấy đẹp không? Đây là chiếc nhẫn mà tôi nhờ nhà thiết kế trang sức nổi tiếng của nước Anh thiết kế ra, rồi do thợ chế tác nổi tiếng nhất của họ làm ra!' Lãnh Nghị hào hứng chia sẻ với Ngãi Mỹ.
Khó có lúc thấy Lãnh Nghị vui vẻ như vậy, Ngãi Mỹ không khỏi lớn mật một chút, cười hỏi: 'Lãnh tổng, có phải là định cùng Lâm tiểu thư đính hôn không? Một đôi nhẫn thật đẹp nha!'
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn buông chiếc nhẫn trên tay xuống, có chút nghiền ngẫm nói: 'Phải đó, có thể coi như là nhẫn đính hôn!' Ân, nếu như nói đây là nhẫn đính hôn, tặng cho Y Y trong ngày sinh nhật của cô ấy nhất định Y Y sẽ rất vui! Mình cũng đã sắp xếp một bữa tiệc thật long trọng mừng sinh nhật cho cô ấy!
Buổi chiều ngày hôm đó, Lãnh Nghị còn chưa về đến nhà thì Trương Tiểu Mạn đã gọi điện thoại cho Lâm Y, lúc này cô đang ngồi nơi sofa đọc sách, nghe tiếng chuông điện thoại, Lâm Y buông sách xuống, vừa ấn phím nhận thì đã nghe giọng nói mừng rỡ của Tiểu Mạn: 'Y Y, nghe nói bạn sắp đính hôn rồi?'
'Cái gì? Không có chuyện đó đâu? Bạn nghe ở đâu vậy?' Vừa nghe nhắc đến đính hôn là Lâm Y đã thấy uể oải vô cùng.
'Còn giấu mình sao, nghe nói ngay cả nhẫn đính hôn Lãnh tổng cũng đã mua rồi, viên kim cương thật lớn nhé, lại rất đẹp nữa. Haizz, lúc nào mang đến cho mình xem thứ!' Giọng Trương Tiểu Mạn vẫn rất vui vẻ.
Trái tim Lâm Y không khỏi đập nhanh hơn một nhịp, cô lầu bầu: 'Đừng nói bậy, mình còn chưa biết!'
'Bạn rất nhanh sẽ biết thôi ...' Đầu bên kia truyền đến tiếng cười trong trẻo của Tiểu Mạn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ xe, sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô buông điện thoại trong tay xuống, mắt không tự chủ được nhìn về phía cửa, rất nhanh bóng dáng cao ngất của Lãnh Nghị đã xuất hiện nơi cửa, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lâm Y đang ngồi nơi sofa nhìn mình, khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười, hắn sải bước về phía Lâm Y.
Hơi cúi xuống ấn lên trán cô một nụ hôn rồi mắt hắn nhìn về phía quyển sách trong tay cô, cười hỏi: 'Ân, hôm nay lại đọc sách gì đó?'
'"Nhật kí trộm mộ" ... hiện nay rất lưu hành ...' Lâm Y mỉm cười nhìn Lãnh Nghị, tim đập thình thịch không ngừng.
'Ồ, phải không? Anh xem thử ...' Lãnh Nghị vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Lâm Y đưa tay cầm quyển sách lên, nghiêm túc lật xem ... Lâm Y lẳng lặng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nhưng thủy chung không thấy hắn có động tác gì khác ...
Hai ngày sau đó lặng lẽ trôi qua, Lâm Y vẫn không nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương mà Trương Tiểu Mạn nói đến, một cảm giác thất lạc lại dâng lên trong lòng, nhưng đồng thời cũng có một tia hy vọng nảy mầm trong lòng cô ...
Lúc này trong một căn biệt thự ở châu Âu, Vương Khiết đang nghe điện thoại, lát sau bà đặt điện thoại xuống, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Từ Giai nãy giờ vẫn đang ngồi bên cạnh nhìn mình chằm chằm, đang suy nghĩ làm thế nào để nói tin tức kia cho con gái nghe.
'Mẹ, bên kia nói gì vậy?' Không để cho Vương Khiết kịp có thời gian suy nghĩ gì cả, Từ Giai đã vội vàng lắc lắc cánh tay bà, 'Mẹ nói cho con biết nhanh đi ... haizz, gấp chết người ...'
Vương Khiết bất đắc dĩ rút cánh tay ra, chau mày: 'Từ Giai, con phải bình tĩnh, phải biết dùng đầu óc, không thể cứ mãi lỗ mãng như vậy được không?'
'Mẹ, đừng nói mấy chuyện này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?' Từ Giai xụ mặt xuống, 'Con muốn biết tình hình bên đó!'
'Lãnh Nghị mua một cặp nhẫn, nghe nói là chuẩn bị đính hôn với Lâm Y ...' Vương Khiết nói vẻ nghi hoặc, 'Nhưng mẹ đâu có nghe dì Lý Uyển của con nhắc đến đâu!'
'Hả ... mẹ, anh Nghị làm việc mẹ biết mà, trước giờ anh ấy vẫn luôn làm theo ý mình, liệu có phải là sợ dì Lý làm khó Lâm Y cho nên không nói cho dì ấy hay không?' Từ Giai gấp đến nỗi không nghĩ ra được gì chỉ biết lắc lắc cánh tay Vương Khiết: 'Mẹ à, cứ tiếp tục thế này, lỡ có một ngày chuyện quyết định rồi thì phiền lắm, mẹ xem ...'
Vương Khiết như có điều suy nghĩ: 'Có lẽ... chỉ còn cách dùng chiêu hiểm kia thôi ...' Vương Khiết như lẩm bẩm cho mình mà cũng như nói cho Từ Giai nghe, 'Nhưng chuyện này nếu như làm không tốt sẽ cuốn chúng ta vào, đến lúc đó, đừng nói là tài sản nhà họ Lãnh, chỉ sợ ...'
'Vậy mẹ nhanh quyết định đi!' Từ Giai sốt ruột kêu lên.
Vương Khiết trầm tư một lúc lâu mới chậm rãi nhấc điện thoại lên, ấn số, điện thoại rất nhanh đã gọi điện thoại, đầu bên kia truyền đến một giọng trầm thấp ...
Lúc Vương Khiết đang nói điện thoại thì cửa biệt thự bị đẩy ra, một người đàn ông tuổi khoảng năm mươi bước vào, tuy đã vào tuổi trung niên nhưng thân thể duy trì rất khá, dáng người cao gầy, đôi mắt sâu thẳm có thần, sóng mũi cao thẳng, từ trên gương mặt ông vẫn có thể nhìn ra lúc còn trẻ cũng là một người điển trai, ông chính là Từ Nhất Hạo, là đại sứ thường trú ở nước Pháp, cũng là ba của Từ Giai.
'Ba!' Từ Giai xông về phía Từ Nhất Hạo kêu lên một tiếng, trên mặt Từ Nhất Hạo lộ ra vẻ ôn hòa, 'Ừ', một tiếng rồi nhìn Vương Khiết đang nói điện thoại, không nói gì, lại nhìn Từ Giai cười: 'Sao hai mẹ con còn ngồi ở đây?'
'Ba, ba chẳng quan tâm đến chuyện chung thân của con gì hết ...' Từ Giai chu môi, nũng nịu nói với ba mình.
'Giai Giai, sao con biết ba không quan tâm chuyện chung thân đại sự của con chứ? Ừm ... ba vẫn luôn lo nghĩ về nó đấy!' Từ Nhất Hạo mỉm cười trìu mến vò đầu con sau đó cất bước đi về phía cầu thang, 'Ba còn chuyện phải làm, lên lầu trước ...'
'Từ Nhất Hạo, anh đợi đã ...' Bên này Vương Khiết rốt cuộc đã buông điện thoại xuống, nhìn về bóng người đang bước lên cầu thang, thoáng nhíu mày, 'Em có chuyện muốn bàn bạc với anh một chút!' Người đàn ông này là người mà lúc trẻ bà dùng hết tâm tư đoạt lấy từ tay một người phụ nữ khác, lúc đó con gái của người kia chỉ mới hơn một tuổi ...
'Được, đến thư phòng của anh nói chuyện đi!' Từ Nhất Hạo ngừng bước, xoay lại nhìn Vương Khiết thoáng suy nghĩ rồi nhàn nhạt đáp lời sau đó tiếp tục đi lên cầu thang.
Ngày qua thật nhanh, chớp mắt đã đến sát ngày sinh nhật của Lâm Y, Lãnh Nghị vẫn như thường ngày sáng đi tối về, chừng như không có chút động tĩnh gì nhưng Lâm Y nhớ rất rõ ràng, Lãnh Nghị đã từng hỏi cô muốn mừng sinh nhật thế nào --- trong lòng không hiểu sao lại có chút chờ mong ...
Lúc đang miên man suy nghĩ thì điện thoại của Lâm Y vang lên, trong căn phòng im ắng, tiếng chuông nghe đặc biệt chói tai, Lâm Y đón lấy di động, mở ra xem nhưng thấy đó là một dãy số lạ, sóng mắt thoáng xao động, Lâm Y chậm rãi đón nghe ...
'Lâm tiểu thư ...' Phía bên kia truyền đến tiếng cười đầy ác ý của một cô gái, rõ ràng là Từ Giai.
'Là cô sao!' Lâm Y chau mày, giọng cũng trở nên lạnh nhạt: 'Cô tìm tôi lại vì chuyện gì nữa đây?'
'Ừ, tôi thật bội phục Lâm tiểu thư, làm thế thân cho người khác mà cũng hăng say như vậy, liệu có phải là không nỡ rời xa tiền bạc và địa vị của Lãnh Nghị hay không?' Giọng Từ Giai đầy vẻ châm chọc.
'Thực xin lỗi, tôi không có thời gian nói bậy nói bạ với cô ...' Lâm Y lạnh giọng nói rồi chuẩn bị ngắt điện thoại.
'Đợi đã ...' Từ Giai vội ngăn lại, '... chẳng lẽ cô không muốn biết bí mật của Lãnh Nghị hay sao?'
Bí mật? Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, đầu lại ẩn ẩn phát đau, cô thật sự không muốn biết bí mật gì cả! Những chuyện đó trước giờ chưa từng mang đến bất kỳ niềm vui nào cho cô! Nhưng ... trầm mặc thật lâu, rốt cuộc Lâm Y cũng không kiên trì được, dùng giọng lạnh nhạt nhất có thể, cô hờ hững hỏi: 'Cô còn muốn nói tôi nghe bí mật gì?'
Bàn tay người đàn ông lướt nhẹ trên người cô gái, 'Y Y ...' hắn thì thầm gọi tên cô bằng giọng trầm ấm mê người của mình, từ mắt cô cánh môi lướt dần xuống, ngấu nghiến môi cô ... thân thể người đàn ông cũng xoay lại áp cô gái dưới thân, mấy ngày chiến tranh lạnh, hắn đã sớm không chờ được thưởng thức lại hương vị của cô ...
Ánh mắt cô gái lại không khống chế được nhìn về phía chiếc bóng trắng của cô gái nhỏ trong chiếc tủ pha lê kia, người đàn ông tiến vào, có chút đau khiến cô hơi nhíu mày nhưng vẫn không lên tiếng, lần đầu tiên không ôm lấy người đàn ông mà chỉ bấu nhẹ vào tấm ga giường, lặng lẽ nhắm mắt lại ...
Người đàn ông cũng nhận ra phản ứng khác thường của cô gái, hắn cúi xuống, thấy cô nhắm chặt đôi mắt liền âu yếm hôn xuống: 'Y Y, anh yêu em!'. Cô gái chỉ nhàn nhạt "ân" một tiếng. Thực ra cô cũng cảm thấy Lãnh Nghị yêu mình, cô biết hắn bất chấp nguy hiểm muốn cùng Tương Huy so tài, không phải là muốn cô biết đua xe nguy hiểm đến mức nào để sau này cô không lại đi đua xe nữa hay sao ... Nhưng chỉ nghĩ đến chuyện trong lòng Lãnh Nghị vẫn còn hình bóng của một người con gái khác thì cô liền cảm thấy rất suy sụp!
Không đi luyện múa, cũng không đi học lái xe, cũng không có hứng thú học nấu nướng, Lâm Y trở nên nhàn rỗi vô cùng, thường là một người ngồi thẫn thờ nơi sofa, đọc sách hoặc là một mình đi dạo; đối với Lãnh Nghị, cô cố gắng làm hết trách nhiệm như một người vợ nhưng Hạ Tịch Họa cái tên kia, cái mô hình nhỏ kia vẫn luôn quẩn quanh trong đầu cô khiến cô phiền não không thôi!
Thực ra Lãnh Nghị cũng hiểu tâm tư của Lâm Y, hắn vẫn luôn suy nghĩ tìm cách khiến cô vui vẻ một chút, hôm đó có người đưa một hộp châu báu quý giá được đóng gói đẹp đẽ đến phòng làm việc của hắn. Lãnh Nghị mở ra xem, bên trong hộp là một đôi nhẫn kiểu tình nhân, mỗi chiếc đều khảm một viên kim cương lớn khoảng bốn cara, riêng chiếc dành cho nữ còn có một vòng nhỏ được khảm bằng những viên nhỏ hơn, hai chiếc nhẫn lóe lên những tia sáng chói mắt.
Lãnh Nghị hài lòng câu lên một nụ cười, hắn nhấc hai chiếc nhẫn ra khỏi hộp tỉ mỉ nhìn xem, lúc này tiếng gõ cửa chợt vang lên, Lãnh Nghị lên tiếng đáp 'Vào đi!' nhưng mắt vẫn không rời khỏi hai chiếc nhẫn kia.
Người tiến vào là Ngãi Mỹ, cô vừa liếc mắt đã thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay Lãnh Nghị, còn chiếc hộp trên bàn nữa, sự nhạy cảm của phái nữ khiến cô nhịn không được kêu lên, 'Oa, chiếc nhẫn thật đẹp! Lãnh tổng, là tặng cho Lâm tiểu thư sao?'
'Phải đó, cô thấy đẹp không? Đây là chiếc nhẫn mà tôi nhờ nhà thiết kế trang sức nổi tiếng của nước Anh thiết kế ra, rồi do thợ chế tác nổi tiếng nhất của họ làm ra!' Lãnh Nghị hào hứng chia sẻ với Ngãi Mỹ.
Khó có lúc thấy Lãnh Nghị vui vẻ như vậy, Ngãi Mỹ không khỏi lớn mật một chút, cười hỏi: 'Lãnh tổng, có phải là định cùng Lâm tiểu thư đính hôn không? Một đôi nhẫn thật đẹp nha!'
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn buông chiếc nhẫn trên tay xuống, có chút nghiền ngẫm nói: 'Phải đó, có thể coi như là nhẫn đính hôn!' Ân, nếu như nói đây là nhẫn đính hôn, tặng cho Y Y trong ngày sinh nhật của cô ấy nhất định Y Y sẽ rất vui! Mình cũng đã sắp xếp một bữa tiệc thật long trọng mừng sinh nhật cho cô ấy!
Buổi chiều ngày hôm đó, Lãnh Nghị còn chưa về đến nhà thì Trương Tiểu Mạn đã gọi điện thoại cho Lâm Y, lúc này cô đang ngồi nơi sofa đọc sách, nghe tiếng chuông điện thoại, Lâm Y buông sách xuống, vừa ấn phím nhận thì đã nghe giọng nói mừng rỡ của Tiểu Mạn: 'Y Y, nghe nói bạn sắp đính hôn rồi?'
'Cái gì? Không có chuyện đó đâu? Bạn nghe ở đâu vậy?' Vừa nghe nhắc đến đính hôn là Lâm Y đã thấy uể oải vô cùng.
'Còn giấu mình sao, nghe nói ngay cả nhẫn đính hôn Lãnh tổng cũng đã mua rồi, viên kim cương thật lớn nhé, lại rất đẹp nữa. Haizz, lúc nào mang đến cho mình xem thứ!' Giọng Trương Tiểu Mạn vẫn rất vui vẻ.
Trái tim Lâm Y không khỏi đập nhanh hơn một nhịp, cô lầu bầu: 'Đừng nói bậy, mình còn chưa biết!'
'Bạn rất nhanh sẽ biết thôi ...' Đầu bên kia truyền đến tiếng cười trong trẻo của Tiểu Mạn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ xe, sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô buông điện thoại trong tay xuống, mắt không tự chủ được nhìn về phía cửa, rất nhanh bóng dáng cao ngất của Lãnh Nghị đã xuất hiện nơi cửa, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lâm Y đang ngồi nơi sofa nhìn mình, khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười, hắn sải bước về phía Lâm Y.
Hơi cúi xuống ấn lên trán cô một nụ hôn rồi mắt hắn nhìn về phía quyển sách trong tay cô, cười hỏi: 'Ân, hôm nay lại đọc sách gì đó?'
'"Nhật kí trộm mộ" ... hiện nay rất lưu hành ...' Lâm Y mỉm cười nhìn Lãnh Nghị, tim đập thình thịch không ngừng.
'Ồ, phải không? Anh xem thử ...' Lãnh Nghị vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Lâm Y đưa tay cầm quyển sách lên, nghiêm túc lật xem ... Lâm Y lẳng lặng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nhưng thủy chung không thấy hắn có động tác gì khác ...
Hai ngày sau đó lặng lẽ trôi qua, Lâm Y vẫn không nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương mà Trương Tiểu Mạn nói đến, một cảm giác thất lạc lại dâng lên trong lòng, nhưng đồng thời cũng có một tia hy vọng nảy mầm trong lòng cô ...
Lúc này trong một căn biệt thự ở châu Âu, Vương Khiết đang nghe điện thoại, lát sau bà đặt điện thoại xuống, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Từ Giai nãy giờ vẫn đang ngồi bên cạnh nhìn mình chằm chằm, đang suy nghĩ làm thế nào để nói tin tức kia cho con gái nghe.
'Mẹ, bên kia nói gì vậy?' Không để cho Vương Khiết kịp có thời gian suy nghĩ gì cả, Từ Giai đã vội vàng lắc lắc cánh tay bà, 'Mẹ nói cho con biết nhanh đi ... haizz, gấp chết người ...'
Vương Khiết bất đắc dĩ rút cánh tay ra, chau mày: 'Từ Giai, con phải bình tĩnh, phải biết dùng đầu óc, không thể cứ mãi lỗ mãng như vậy được không?'
'Mẹ, đừng nói mấy chuyện này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?' Từ Giai xụ mặt xuống, 'Con muốn biết tình hình bên đó!'
'Lãnh Nghị mua một cặp nhẫn, nghe nói là chuẩn bị đính hôn với Lâm Y ...' Vương Khiết nói vẻ nghi hoặc, 'Nhưng mẹ đâu có nghe dì Lý Uyển của con nhắc đến đâu!'
'Hả ... mẹ, anh Nghị làm việc mẹ biết mà, trước giờ anh ấy vẫn luôn làm theo ý mình, liệu có phải là sợ dì Lý làm khó Lâm Y cho nên không nói cho dì ấy hay không?' Từ Giai gấp đến nỗi không nghĩ ra được gì chỉ biết lắc lắc cánh tay Vương Khiết: 'Mẹ à, cứ tiếp tục thế này, lỡ có một ngày chuyện quyết định rồi thì phiền lắm, mẹ xem ...'
Vương Khiết như có điều suy nghĩ: 'Có lẽ... chỉ còn cách dùng chiêu hiểm kia thôi ...' Vương Khiết như lẩm bẩm cho mình mà cũng như nói cho Từ Giai nghe, 'Nhưng chuyện này nếu như làm không tốt sẽ cuốn chúng ta vào, đến lúc đó, đừng nói là tài sản nhà họ Lãnh, chỉ sợ ...'
'Vậy mẹ nhanh quyết định đi!' Từ Giai sốt ruột kêu lên.
Vương Khiết trầm tư một lúc lâu mới chậm rãi nhấc điện thoại lên, ấn số, điện thoại rất nhanh đã gọi điện thoại, đầu bên kia truyền đến một giọng trầm thấp ...
Lúc Vương Khiết đang nói điện thoại thì cửa biệt thự bị đẩy ra, một người đàn ông tuổi khoảng năm mươi bước vào, tuy đã vào tuổi trung niên nhưng thân thể duy trì rất khá, dáng người cao gầy, đôi mắt sâu thẳm có thần, sóng mũi cao thẳng, từ trên gương mặt ông vẫn có thể nhìn ra lúc còn trẻ cũng là một người điển trai, ông chính là Từ Nhất Hạo, là đại sứ thường trú ở nước Pháp, cũng là ba của Từ Giai.
'Ba!' Từ Giai xông về phía Từ Nhất Hạo kêu lên một tiếng, trên mặt Từ Nhất Hạo lộ ra vẻ ôn hòa, 'Ừ', một tiếng rồi nhìn Vương Khiết đang nói điện thoại, không nói gì, lại nhìn Từ Giai cười: 'Sao hai mẹ con còn ngồi ở đây?'
'Ba, ba chẳng quan tâm đến chuyện chung thân của con gì hết ...' Từ Giai chu môi, nũng nịu nói với ba mình.
'Giai Giai, sao con biết ba không quan tâm chuyện chung thân đại sự của con chứ? Ừm ... ba vẫn luôn lo nghĩ về nó đấy!' Từ Nhất Hạo mỉm cười trìu mến vò đầu con sau đó cất bước đi về phía cầu thang, 'Ba còn chuyện phải làm, lên lầu trước ...'
'Từ Nhất Hạo, anh đợi đã ...' Bên này Vương Khiết rốt cuộc đã buông điện thoại xuống, nhìn về bóng người đang bước lên cầu thang, thoáng nhíu mày, 'Em có chuyện muốn bàn bạc với anh một chút!' Người đàn ông này là người mà lúc trẻ bà dùng hết tâm tư đoạt lấy từ tay một người phụ nữ khác, lúc đó con gái của người kia chỉ mới hơn một tuổi ...
'Được, đến thư phòng của anh nói chuyện đi!' Từ Nhất Hạo ngừng bước, xoay lại nhìn Vương Khiết thoáng suy nghĩ rồi nhàn nhạt đáp lời sau đó tiếp tục đi lên cầu thang.
Ngày qua thật nhanh, chớp mắt đã đến sát ngày sinh nhật của Lâm Y, Lãnh Nghị vẫn như thường ngày sáng đi tối về, chừng như không có chút động tĩnh gì nhưng Lâm Y nhớ rất rõ ràng, Lãnh Nghị đã từng hỏi cô muốn mừng sinh nhật thế nào --- trong lòng không hiểu sao lại có chút chờ mong ...
Lúc đang miên man suy nghĩ thì điện thoại của Lâm Y vang lên, trong căn phòng im ắng, tiếng chuông nghe đặc biệt chói tai, Lâm Y đón lấy di động, mở ra xem nhưng thấy đó là một dãy số lạ, sóng mắt thoáng xao động, Lâm Y chậm rãi đón nghe ...
'Lâm tiểu thư ...' Phía bên kia truyền đến tiếng cười đầy ác ý của một cô gái, rõ ràng là Từ Giai.
'Là cô sao!' Lâm Y chau mày, giọng cũng trở nên lạnh nhạt: 'Cô tìm tôi lại vì chuyện gì nữa đây?'
'Ừ, tôi thật bội phục Lâm tiểu thư, làm thế thân cho người khác mà cũng hăng say như vậy, liệu có phải là không nỡ rời xa tiền bạc và địa vị của Lãnh Nghị hay không?' Giọng Từ Giai đầy vẻ châm chọc.
'Thực xin lỗi, tôi không có thời gian nói bậy nói bạ với cô ...' Lâm Y lạnh giọng nói rồi chuẩn bị ngắt điện thoại.
'Đợi đã ...' Từ Giai vội ngăn lại, '... chẳng lẽ cô không muốn biết bí mật của Lãnh Nghị hay sao?'
Bí mật? Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, đầu lại ẩn ẩn phát đau, cô thật sự không muốn biết bí mật gì cả! Những chuyện đó trước giờ chưa từng mang đến bất kỳ niềm vui nào cho cô! Nhưng ... trầm mặc thật lâu, rốt cuộc Lâm Y cũng không kiên trì được, dùng giọng lạnh nhạt nhất có thể, cô hờ hững hỏi: 'Cô còn muốn nói tôi nghe bí mật gì?'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.