Chương 114: Chỉ là thế thân??! (1)
Tinh Tử Khanh Khanh
13/01/2016
Thấy Lâm Y nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc, nụ cười của Từ Giai càng có vẻ
đắc ý: 'Anh Nghị có phải rất thích nhìn cô múa, có phải thường kêu cô
múa cho anh ấy xem không ... ờ .. chính là cái động tác xoay tròn, động
tác tung váy ấy?'
Trong đầu Lâm Y lập tức hiện ra hình ảnh đêm đó Lãnh Nghị kêu cô nhảy múa, hắn nói hắn thích xem cô làm động tác xoay tròn kia, cô còn nhớ, lúc đó trong mắt Lãnh Nghị tình ý thật đậm đà ...
Tim không hiểu vì sao đập thật nhanh ... Lâm Y nhìn vẻ mặt đắc ý của Từ Giai, gian nan nở một nụ cười gượng gạo: 'Lãnh Nghị không chỉ ủng hộ tôi học múa, anh ấy cũng ủng hộ tôi học lái xe, học nấu nướng đấy thôi ... Nghị nói chỉ cần tôi thích, muốn học gì cũng được!'
Sự phản kích của Lâm Y khiến nụ cười đắc ý trên mặt Từ Giai thu liễm đôi chút, ánh mắt rất nhanh trở nên lạnh như băng, 'Cô cho rằng anh Nghị thật sự yêu cô sao? Cô dựa vào cái gì để khiến anh Nghị yêu như thế? So sắc đẹp, so tài năng, còn rất nhiều người tốt hơn cô nhiều! Chẳng lẽ cô không biết điều đó sao?'
Giọng Lâm Y cũng trở nên lạnh như băng: 'Tôi mặc kệ Nghị vì sao yêu tôi, dù sao, cũng là anh ấy yêu tôi, không yêu cô! Vậy là được rồi!'
'Cô đừng hiếp người quá đáng!' Từ Giai rốt cuộc tức giận gào lên, khiến cho phần đông học viên đều quay lại nhìn bọn họ.
Mặt Lâm Y đỏ lên, cô thật không muốn ở trước đám đông thế này để người ta hiểu lầm cô với người khác cãi nhau, cố nén cơn tức giận trong lòng, Lâm Y thấp giọng nói: 'Từ Giai, đây là phòng học múa, không phải ở nhà, tôi không muốn cãi nhau với cô, cô đi đi! Tôi còn phải tập múa!'
Lâm Y vừa nói vừa nhấc bước đi trở về với nhóm học viên kia, giọng tức tối của Từ Giai vang lên sau lưng cô: 'Lâm Y, tôi cho cô biết, người anh Nghị vẫn luôn yêu là Hạ Tịch Họa, cô chẳng qua chỉ là cái bóng của Hạ Tịch Họa mà thôi!'
Bước chân chợt dừng lại, ngưng lại một giây rồi Lâm Y vụt quay người lại, ánh mắt bức người nhìn Từ Giai: 'Từ Giai, tôi không muốn gặp cô nữa, cô rời khỏi đây ngay!'
Từ Giai cười lạnh một tiếng, nét mặt mang theo vẻ đắc ý: 'Cô chột dạ rồi sao? Nói cho cô biết, chị Tịch Họa từ nhỏ đã thích nhảy múa, anh Nghị thích nhất là xem chị ấy múa, nhất là cái động tác xoay tròn đó ... cô không nhìn thấy mô hình cô bé nhảy múa trong nhà sao? Mô hình đó là do anh Nghị đặc biệt mời một nghệ sĩ đỉnh cao về làm cho chị Tịch Họa!'
Mô hình đó, là đặt làm riêng cho Hạ Tịch Họa? Đầu Lâm Y bắt đầu ong ong lên, sắc mặt có chút tái nhợt, lời của Từ Giai như một caai gai đâm thẳng vào tim cô, tim cô vỡ thành từng mảnh vụn, đau đớn, rướm máu, mắt Lâm Y nhìn xoáy vào Từ Giai, không nói một lời.
Vẻ mặt khác thường của Lâm Y khiến Từ Giai vô cùng đắc ý: 'Tôi hôm nay mới biết thì ra cô nhảy múa giỏi như vậy ... Tôi rốt cuộc đã hiểu vì sao anh Nghị lại yêu cô như vậy, thì ra anh ta tìm thấy được hình bóng của Hạ Tịch Họa trên người cô ...
'Ra ngoài!' Lâm Y quát lạnh một tiếng.
Từ Giai hừ một tiếng vẻ xem thường, ngẩng cao đầu rời khỏi phòng múa, Lâm Y thì vẫn đứng nguyên tại chỗ ngẩn người một lúc sau mới hoàn hồn lại, cô lắc mạnh đầu, không thể bị cô ta ảnh hưởng, cô cảnh cáo chính mình rồi chầm chậm cất bước đi về phía nhóm học viên.
Buổi chiều trong giờ học lái xe, Lâm Y lẳng lặng ngồi sau ghế lái để xe chậm rãi chạy ra khỏi nội thành, khi đến khu ngoại ô, nhìn thấy con đường rộng rãi thông thoái Lâm Y chợt đạp mạnh chân ga, chiếc xe lập tức chạy như bay về phía trước.
Chu Bân đang ngồi sau ghế lái phụ vội giữ chặt tay vịn, ánh mắt kinh ngạc quay sang nhìn Lâm Y, nhưng không lên tiếng ngăn cản chỉ là nhắc nhẹ một câu: 'Phía trước có lối rẽ, phải giảm tốc ...' Cô gái này, xem ra hôm nay có tâm sự!
Trong đầu Lâm Y thoáng hiện ra cảnh tượng lần đầu tiên cô gặp Lãnh Nghị, đó là trong hội trường biểu diễn văn nghệ của trường đại học H, lúc đó cô đang làm động tác xoay tròn trên sân khấu ... còn có ... mô hình cô bé nhảy múa đi đâu cũng gặp trong căn biệt thự của Lãnh Nghị.
Lãnh Nghị, em thật sự chỉ là cái bóng của người khác sao? Anh không muốn cưới em, không phải chỉ vì lời hứa mà thực sự là bởi vì người anh yêu vẫn chỉ là Tịch Họa sao?
Xe rất nhanh đã chạy vào đường núi, ở một khúc ngoặt, nhìn thấy một chiếc xe tải chở hàng chạy ở phía đối diện, xe Lâm Y rất nhanh đã đâm thẳng về phía đó. 'Cẩn thận!' Chu Bân hô to một câu, tay chụp lấy vô lăng, mắt Lâm Y tối sầm, cô đạp mạnh chân thắng, bánh xe rít những tiếng ghê người trên đường, chiếc xe gần như là lướt qua sát sạt bên sườn chiếc xe tải.
'Trời ạ!' Chu Bân thở phào một hơi thật dài, đến một quãng đường vắng anh ta kêu lên: 'Ngừng xe!', xe chầm chậm dừng lại, Lâm Y nhắm chặt mắt, vô lực ngả vào thành ghế.
'Cô xuống xe đi, tôi chạy cho!' Chu Bân kéo cửa xe bước xuống, anh ta quay đầu, đi vòng qua chỗ ghế lái, cô gái này lúc này hoàn toàn không thích hợp lái xe.
Lâm Y không nói tiếng nào chỉ kéo cửa xe bước xuống, nhìn sắc mặt cô, Chu Bân ho nhẹ một tiếng: 'Lâm tiểu thư, cô lái xe rất khá, cảm giác về xe rất tốt nhưng quá nóng tính, lại không có kinh nghiệm ... nhưng dù sao, một cô gái làm được thế này cũng khá lắm rồi!'
Thấy cô gái vẫn không nói một lời, anh ta lại cười: 'Haizz, tôi có một đám anh em rất thích lái xe tốc độ ... ừm, có rảnh tôi dẫn cô đi gặp họ ... cái đó mới kích thích!'
'Được!' Cô gái chỉ nhàn nhạt thốt một chữ, ngón tay thon dài nhẹ day huyệt Thái Dương, 'Hôm nay tôi không muốn học nữa, đưa tôi về nhà thôi!'
Trong biệt thự của Lãnh Nghị, Lâm Y mặc áo ngủ, đẩy nhẹ cửa phòng ngủ của Lãnh Nghị, mắt cô quét qua chiếc tủ pha lê ở gần cửa sổ, do dự một chút rồi lẳng lặng bước qua.
Trong tủ, chỗ dễ thấy nhất, vừa nhìn đã thấy mô hình của cô bé trong chiếc váy trắng, Lâm Y mím chặt môi, một lúc lâu sau mới lấy nó ra, mô hình này sống động như thật, làm thật tinh xảo, gương mặt thanh thuần như ngọc của cô bé, nụ cười rạng rỡ như hoa ...
Thì ra, đây là mô hình của Tịch Họa lúc còn nhỏ!
Trái tim trong nháy mắt như bị sét đánh, đau quá ...!!! Thật lâu sau Lâm Y mới hoàn hồn lại,c ô suy nghĩ một chút rồi đem đặt mô hình vào một góc sâu trong tủ, sau đó mới chậm rãi đóng tủ lại, xoay người rời khỏi gian phòng của Lãnh Nghị mà trở về phòng mình, mềm yếu ngã xuống giường, kéo chăn qua khỏi đầu, đắp kín ...
Hôm nay Lãnh Nghị không có về nhà ăn cơm, lúc hắn trở lại thì đã khuya lắm rồi, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, thấy bên trong tối đen, mắt Lãnh Nghị theo bản năng quét về phía chiếc giường lớn, trên giường lại là trống không?! Người đàn ông ấn công tắc đèn, trong phòng chớp mắt sáng rỡ, quả nhiên là không thấy bóng cô gái đâu.
Thoáng suy nghĩ rồi Lãnh Nghị lui khỏi phòng ngủ đi về phía căn phòng kế bên, nhẹ đẩy cửa ra, bên trong phòng cũng tối đen nhưng trên chiếc giường kia, rõ ràng có một bóng dáng nhỏ nhắn, cái bóng đó không hề động đậy, hình như đã ngủ rồi ... Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười, cô gái này, thế nào hôm nay lại muốn trở về phòng mình ngủ vậy?
Người đàn ông vừa nghĩ vừa cất bước đi vào phòng, đến bên giường, rất tự nhiên ôm lấy cô gái đi trở về phòng mình, nhưng tay người đàn ông vừa chạm vào người cô gái thì đã nghe giọng yếu ớt của cô vang lên: 'Đừng, em không muốn qua đó!'
'Ạ, em còn chưa ngủ sao?' Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, 'Vì sao không muốn qua?'
'Chỉ là không muốn thôi!' Giọng cô gái vẫn lạnh nhạt.
'Vậy cũng được, vậy anh ngủ bên ngày. Anh đi tắm trước rồi lại sang đây!' Người đàn ông cũng không quá để ý đến sự lạnh nhạt của cô gái, hắn đoán là vì cô gái không có công việc, mà mình thì mấy hôm nay bận quá, không có thời gian cùng cô, hôm nay lại về khuya thế này, có lẽ là cô cảm thấy cô đơn, cảm thấy không vui... Hắn cúi xuống ấn một nụ hôn lên trán cô rồi trở lại phòng mình ...
Không lâu sau người đàn ông đã khoác lên mình áo ngủ đi đến phòng của cô gái, cũng không mở đèn mà trực tiếp lật chăn vào nằm sát bên cạnh cô gái, cũng như thường ngày, duỗi cánh tay dời đầu cô gái gối trên khuỷu tay mình.
Cô gái vẫn im lặng, cũng không có chút phản ứng nào, giống như đã ngủ say rồi vậy. Giận thật sao? Khóe môi người đàn ông nhẹ câu lên trong bóng tối, bàn tay với những ngón thon dài bắt đầu không an phận vuốt ve làn da mượt như lụa của cô gái, khiêu khích cô gái, muốn khơi dậy sự hứng thú nơi cô ...
Cô gái kéo tay người đàn ông xuống, giọng rõ ràng là không kiên nhẫn: 'Đừng như vậy, hôm nay không có hứng thú!'
Ánh mắt người đàn ông lóe lên trong bóng tối, tốt tính mỉm cười: 'Được được được, vậy thì ngủ đi ... ân, tối mai anh nhất định sẽ trở về cùng em ăn cơm ...' Cô gái quả nhiên là không thèm để ý đến hắn, người đàn ông hơi co tay lại, đem cô gái siết càng chặt vào lòng, nhắm mắt lại ...
Sáng hôm sau lúc Lãnh Nghị rời giường, Lâm Y vẫn còn ngủ, hắn không dám đánh thức cô, chỉ nhẹ nhàng hôm lên trán cô rồi rón rén rời khỏi phòng ngủ ...
Họp hành, báo cáo, phê duyệt văn kiện, sau khi bận xong một đống công sự thì cũng đã gần trưa, Lãnh Nghị nhấc tay nhìn đồng hồ, thoáng suy nghĩ rồi đứng dậy, đi ra cửa.
Lãnh Nghị tự mình lái xe đến cung văn hóa thanh niên, chỉ chốc lát sau bóng dáng cao ngất của hắn đã xuất hiện nơi cửa phòng tập múa, nghĩ đến vẻ mất hứng của cô gái tối qua nên hôm nay hắn đặc biệt chạy đến đây, muốn cho cô một sự ngạc nhiên vui vẻ, cùng cô ăn cơm trưa ...
Trong đầu Lâm Y lập tức hiện ra hình ảnh đêm đó Lãnh Nghị kêu cô nhảy múa, hắn nói hắn thích xem cô làm động tác xoay tròn kia, cô còn nhớ, lúc đó trong mắt Lãnh Nghị tình ý thật đậm đà ...
Tim không hiểu vì sao đập thật nhanh ... Lâm Y nhìn vẻ mặt đắc ý của Từ Giai, gian nan nở một nụ cười gượng gạo: 'Lãnh Nghị không chỉ ủng hộ tôi học múa, anh ấy cũng ủng hộ tôi học lái xe, học nấu nướng đấy thôi ... Nghị nói chỉ cần tôi thích, muốn học gì cũng được!'
Sự phản kích của Lâm Y khiến nụ cười đắc ý trên mặt Từ Giai thu liễm đôi chút, ánh mắt rất nhanh trở nên lạnh như băng, 'Cô cho rằng anh Nghị thật sự yêu cô sao? Cô dựa vào cái gì để khiến anh Nghị yêu như thế? So sắc đẹp, so tài năng, còn rất nhiều người tốt hơn cô nhiều! Chẳng lẽ cô không biết điều đó sao?'
Giọng Lâm Y cũng trở nên lạnh như băng: 'Tôi mặc kệ Nghị vì sao yêu tôi, dù sao, cũng là anh ấy yêu tôi, không yêu cô! Vậy là được rồi!'
'Cô đừng hiếp người quá đáng!' Từ Giai rốt cuộc tức giận gào lên, khiến cho phần đông học viên đều quay lại nhìn bọn họ.
Mặt Lâm Y đỏ lên, cô thật không muốn ở trước đám đông thế này để người ta hiểu lầm cô với người khác cãi nhau, cố nén cơn tức giận trong lòng, Lâm Y thấp giọng nói: 'Từ Giai, đây là phòng học múa, không phải ở nhà, tôi không muốn cãi nhau với cô, cô đi đi! Tôi còn phải tập múa!'
Lâm Y vừa nói vừa nhấc bước đi trở về với nhóm học viên kia, giọng tức tối của Từ Giai vang lên sau lưng cô: 'Lâm Y, tôi cho cô biết, người anh Nghị vẫn luôn yêu là Hạ Tịch Họa, cô chẳng qua chỉ là cái bóng của Hạ Tịch Họa mà thôi!'
Bước chân chợt dừng lại, ngưng lại một giây rồi Lâm Y vụt quay người lại, ánh mắt bức người nhìn Từ Giai: 'Từ Giai, tôi không muốn gặp cô nữa, cô rời khỏi đây ngay!'
Từ Giai cười lạnh một tiếng, nét mặt mang theo vẻ đắc ý: 'Cô chột dạ rồi sao? Nói cho cô biết, chị Tịch Họa từ nhỏ đã thích nhảy múa, anh Nghị thích nhất là xem chị ấy múa, nhất là cái động tác xoay tròn đó ... cô không nhìn thấy mô hình cô bé nhảy múa trong nhà sao? Mô hình đó là do anh Nghị đặc biệt mời một nghệ sĩ đỉnh cao về làm cho chị Tịch Họa!'
Mô hình đó, là đặt làm riêng cho Hạ Tịch Họa? Đầu Lâm Y bắt đầu ong ong lên, sắc mặt có chút tái nhợt, lời của Từ Giai như một caai gai đâm thẳng vào tim cô, tim cô vỡ thành từng mảnh vụn, đau đớn, rướm máu, mắt Lâm Y nhìn xoáy vào Từ Giai, không nói một lời.
Vẻ mặt khác thường của Lâm Y khiến Từ Giai vô cùng đắc ý: 'Tôi hôm nay mới biết thì ra cô nhảy múa giỏi như vậy ... Tôi rốt cuộc đã hiểu vì sao anh Nghị lại yêu cô như vậy, thì ra anh ta tìm thấy được hình bóng của Hạ Tịch Họa trên người cô ...
'Ra ngoài!' Lâm Y quát lạnh một tiếng.
Từ Giai hừ một tiếng vẻ xem thường, ngẩng cao đầu rời khỏi phòng múa, Lâm Y thì vẫn đứng nguyên tại chỗ ngẩn người một lúc sau mới hoàn hồn lại, cô lắc mạnh đầu, không thể bị cô ta ảnh hưởng, cô cảnh cáo chính mình rồi chầm chậm cất bước đi về phía nhóm học viên.
Buổi chiều trong giờ học lái xe, Lâm Y lẳng lặng ngồi sau ghế lái để xe chậm rãi chạy ra khỏi nội thành, khi đến khu ngoại ô, nhìn thấy con đường rộng rãi thông thoái Lâm Y chợt đạp mạnh chân ga, chiếc xe lập tức chạy như bay về phía trước.
Chu Bân đang ngồi sau ghế lái phụ vội giữ chặt tay vịn, ánh mắt kinh ngạc quay sang nhìn Lâm Y, nhưng không lên tiếng ngăn cản chỉ là nhắc nhẹ một câu: 'Phía trước có lối rẽ, phải giảm tốc ...' Cô gái này, xem ra hôm nay có tâm sự!
Trong đầu Lâm Y thoáng hiện ra cảnh tượng lần đầu tiên cô gặp Lãnh Nghị, đó là trong hội trường biểu diễn văn nghệ của trường đại học H, lúc đó cô đang làm động tác xoay tròn trên sân khấu ... còn có ... mô hình cô bé nhảy múa đi đâu cũng gặp trong căn biệt thự của Lãnh Nghị.
Lãnh Nghị, em thật sự chỉ là cái bóng của người khác sao? Anh không muốn cưới em, không phải chỉ vì lời hứa mà thực sự là bởi vì người anh yêu vẫn chỉ là Tịch Họa sao?
Xe rất nhanh đã chạy vào đường núi, ở một khúc ngoặt, nhìn thấy một chiếc xe tải chở hàng chạy ở phía đối diện, xe Lâm Y rất nhanh đã đâm thẳng về phía đó. 'Cẩn thận!' Chu Bân hô to một câu, tay chụp lấy vô lăng, mắt Lâm Y tối sầm, cô đạp mạnh chân thắng, bánh xe rít những tiếng ghê người trên đường, chiếc xe gần như là lướt qua sát sạt bên sườn chiếc xe tải.
'Trời ạ!' Chu Bân thở phào một hơi thật dài, đến một quãng đường vắng anh ta kêu lên: 'Ngừng xe!', xe chầm chậm dừng lại, Lâm Y nhắm chặt mắt, vô lực ngả vào thành ghế.
'Cô xuống xe đi, tôi chạy cho!' Chu Bân kéo cửa xe bước xuống, anh ta quay đầu, đi vòng qua chỗ ghế lái, cô gái này lúc này hoàn toàn không thích hợp lái xe.
Lâm Y không nói tiếng nào chỉ kéo cửa xe bước xuống, nhìn sắc mặt cô, Chu Bân ho nhẹ một tiếng: 'Lâm tiểu thư, cô lái xe rất khá, cảm giác về xe rất tốt nhưng quá nóng tính, lại không có kinh nghiệm ... nhưng dù sao, một cô gái làm được thế này cũng khá lắm rồi!'
Thấy cô gái vẫn không nói một lời, anh ta lại cười: 'Haizz, tôi có một đám anh em rất thích lái xe tốc độ ... ừm, có rảnh tôi dẫn cô đi gặp họ ... cái đó mới kích thích!'
'Được!' Cô gái chỉ nhàn nhạt thốt một chữ, ngón tay thon dài nhẹ day huyệt Thái Dương, 'Hôm nay tôi không muốn học nữa, đưa tôi về nhà thôi!'
Trong biệt thự của Lãnh Nghị, Lâm Y mặc áo ngủ, đẩy nhẹ cửa phòng ngủ của Lãnh Nghị, mắt cô quét qua chiếc tủ pha lê ở gần cửa sổ, do dự một chút rồi lẳng lặng bước qua.
Trong tủ, chỗ dễ thấy nhất, vừa nhìn đã thấy mô hình của cô bé trong chiếc váy trắng, Lâm Y mím chặt môi, một lúc lâu sau mới lấy nó ra, mô hình này sống động như thật, làm thật tinh xảo, gương mặt thanh thuần như ngọc của cô bé, nụ cười rạng rỡ như hoa ...
Thì ra, đây là mô hình của Tịch Họa lúc còn nhỏ!
Trái tim trong nháy mắt như bị sét đánh, đau quá ...!!! Thật lâu sau Lâm Y mới hoàn hồn lại,c ô suy nghĩ một chút rồi đem đặt mô hình vào một góc sâu trong tủ, sau đó mới chậm rãi đóng tủ lại, xoay người rời khỏi gian phòng của Lãnh Nghị mà trở về phòng mình, mềm yếu ngã xuống giường, kéo chăn qua khỏi đầu, đắp kín ...
Hôm nay Lãnh Nghị không có về nhà ăn cơm, lúc hắn trở lại thì đã khuya lắm rồi, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, thấy bên trong tối đen, mắt Lãnh Nghị theo bản năng quét về phía chiếc giường lớn, trên giường lại là trống không?! Người đàn ông ấn công tắc đèn, trong phòng chớp mắt sáng rỡ, quả nhiên là không thấy bóng cô gái đâu.
Thoáng suy nghĩ rồi Lãnh Nghị lui khỏi phòng ngủ đi về phía căn phòng kế bên, nhẹ đẩy cửa ra, bên trong phòng cũng tối đen nhưng trên chiếc giường kia, rõ ràng có một bóng dáng nhỏ nhắn, cái bóng đó không hề động đậy, hình như đã ngủ rồi ... Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười, cô gái này, thế nào hôm nay lại muốn trở về phòng mình ngủ vậy?
Người đàn ông vừa nghĩ vừa cất bước đi vào phòng, đến bên giường, rất tự nhiên ôm lấy cô gái đi trở về phòng mình, nhưng tay người đàn ông vừa chạm vào người cô gái thì đã nghe giọng yếu ớt của cô vang lên: 'Đừng, em không muốn qua đó!'
'Ạ, em còn chưa ngủ sao?' Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, 'Vì sao không muốn qua?'
'Chỉ là không muốn thôi!' Giọng cô gái vẫn lạnh nhạt.
'Vậy cũng được, vậy anh ngủ bên ngày. Anh đi tắm trước rồi lại sang đây!' Người đàn ông cũng không quá để ý đến sự lạnh nhạt của cô gái, hắn đoán là vì cô gái không có công việc, mà mình thì mấy hôm nay bận quá, không có thời gian cùng cô, hôm nay lại về khuya thế này, có lẽ là cô cảm thấy cô đơn, cảm thấy không vui... Hắn cúi xuống ấn một nụ hôn lên trán cô rồi trở lại phòng mình ...
Không lâu sau người đàn ông đã khoác lên mình áo ngủ đi đến phòng của cô gái, cũng không mở đèn mà trực tiếp lật chăn vào nằm sát bên cạnh cô gái, cũng như thường ngày, duỗi cánh tay dời đầu cô gái gối trên khuỷu tay mình.
Cô gái vẫn im lặng, cũng không có chút phản ứng nào, giống như đã ngủ say rồi vậy. Giận thật sao? Khóe môi người đàn ông nhẹ câu lên trong bóng tối, bàn tay với những ngón thon dài bắt đầu không an phận vuốt ve làn da mượt như lụa của cô gái, khiêu khích cô gái, muốn khơi dậy sự hứng thú nơi cô ...
Cô gái kéo tay người đàn ông xuống, giọng rõ ràng là không kiên nhẫn: 'Đừng như vậy, hôm nay không có hứng thú!'
Ánh mắt người đàn ông lóe lên trong bóng tối, tốt tính mỉm cười: 'Được được được, vậy thì ngủ đi ... ân, tối mai anh nhất định sẽ trở về cùng em ăn cơm ...' Cô gái quả nhiên là không thèm để ý đến hắn, người đàn ông hơi co tay lại, đem cô gái siết càng chặt vào lòng, nhắm mắt lại ...
Sáng hôm sau lúc Lãnh Nghị rời giường, Lâm Y vẫn còn ngủ, hắn không dám đánh thức cô, chỉ nhẹ nhàng hôm lên trán cô rồi rón rén rời khỏi phòng ngủ ...
Họp hành, báo cáo, phê duyệt văn kiện, sau khi bận xong một đống công sự thì cũng đã gần trưa, Lãnh Nghị nhấc tay nhìn đồng hồ, thoáng suy nghĩ rồi đứng dậy, đi ra cửa.
Lãnh Nghị tự mình lái xe đến cung văn hóa thanh niên, chỉ chốc lát sau bóng dáng cao ngất của hắn đã xuất hiện nơi cửa phòng tập múa, nghĩ đến vẻ mất hứng của cô gái tối qua nên hôm nay hắn đặc biệt chạy đến đây, muốn cho cô một sự ngạc nhiên vui vẻ, cùng cô ăn cơm trưa ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.