Lưu Luyến Không Quên 2

Chương 194: Cho nhau ấm áp (1)

Tinh Tử Khanh Khanh

21/01/2016

Lãnh Nghị ngồi trong chiếc xe bên kia đường thấy Lâm Y vội vã bước ra ngoài mà không có Lăng Nhất Phàm, hắn không gọi cô mà lặng lẽ nhìn cô bước lên xe rồi xe nhanh chóng quay đầu rời đi.

Lãnh Nghị suy nghĩ hai giây rồi quả đoán nói với tài xế: 'Đi theo cô ấy!' Tài xế nhẹ gật đầu, lúc xe quay đầu, đôi mắt sắc bén của Lãnh Nghị vô tình quét về phía cửa quán, không ngờ lại tinh tường nhìn thấy một bóng người quen thuộc --- Từ Nhất Hạo! Mày Lãnh Nghị cau lại, hắn quát khẽ: 'Dừng lại!'

Chiếc xe đang quay đầu đột ngột dừng lại, ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị không rời khỏi bóng người quen thuộc kia. Từ Nhất Hạo đang vội vàng bước đến chiếc xe đen đang đậu cách cửa quán bar không xa, mở cửa bước vào rồi xe nhanh chóng rời đi.

Lãnh Nghị chau mày, giọng lạnh như băng: 'Đuổi theo!' Tài xế nghe lệnh vội đuổi theo phía xa xa, một chiếc xe khác lặng lẽ đi theo phía sau xe Lãnh Nghị ...

Chiếc xe phía trước chừng như phát hiện có người theo dõi, quẹo qua hai con đường rồi bắt đầu chạy chậm lại, Lãnh Nghị rõ ràng nhận ra chiếc xe phía trước đã phát hiện ra mình, vì vậy ba chiếc xe tự mình hiểu lấy nối đuôi nhau chạy chầm chậm trên đường.

Rốt cuộc chiếc xe đầu tiên dừng lại nơi một đoạn đường vắng vẻ, cửa ghế lái mở ra rồi Từ Nhất Hạo trong bộ tây trang màu đen bước xuống, đứng tựa vào thân xe nhìn hai chiếc xe phía sau đang chạy đến.

Hai chiếc xe của Lãnh Nghị dừng lại ngay phía sau chiếc xe đầu tiên rồi Lãnh Nghị bước xuống, trên môi là nụ cười lạnh, hai người đàn ông nhìn nhau rồi cùng bước về phía đối phương, vươn tay ra bắt tay theo phép lịch sự.

'Lãnh Nghị, không ngờ cậu hồi phục nhanh như vậy!' Từ Nhất Hạo mỉm cười, điềm nhiên nhìn hắn.

'Phải đó! Đỡ nhiều rồi!' Khoé môi Lãnh Nghị câu lên một ý cười lạnh: 'Thật không ngờ lại gặp được Từ tiên sinh ở quán bar! Từ tiên sinh thế nào mà vẫn ở lại nước Ý? ... Ồ, công việc ở đại sứ quán Pháp nhàn rỗi lắm hay sao?'

Tuy rằng Vương Khiết và Lý Uyển là bạn thân của nhau, Từ Giai cũng thường đến nhà họ Lãnh chơi nhưng quan hệ giữa vị Từ Nhất Hạo này và nhà họ Lãnh gần như bằng không, bởi vì ông bận rộn, lại thường xuất ngoại nên chưa lần nào đến nhà họ Lãnh, cũng chưa bao giờ tham gia bất kỳ buổi tiệc lớn nhỏ nào tổ chức ở nhà họ Lãnh vì vậy giữa Lãnh Nghị với ông mỗi lần gặp nhau đều hết sức khách sáo, so với Vương Khiết, Từ Giai thì hệt như người của hai nhà.

'Ân, cũng tốt lắm...' Từ Nhất Hạo cười nhẹ nhì Lãnh Nghị, 'Chỉ là không ngờ lại trùng hợp như vậy, nơi cậu đến chẳng lẽ lại cũng là nơi tôi đến?'

Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị lóe lên, giọng nói không nhanh không chậm mang theo một khí thế bức người: 'Không... nhưng gần đây hình như đặc biệt có duyên với Từ tiên sinh, thường xuyên nghe được, gặp được những chuyện liên quan đến ngài cho nên có chút hiếu kỳ mới đi theo phía sau thôi!'

Sóng mắt Từ Nhất Hạo thoáng xao động, trên đoạn đường vắng ngắt hai người đàn ông đứng đối diện nhau, bầu không khí trầm mặc bao trùm hai người, cuối cùng Từ Nhất Hạo lên tiếng, giọng trầm thấp lạnh mạc: 'Vậy sao? Tôi ngược lại rất muốn nghe thử xem cậu đã nghe được chuyện gì liên quan đến tôi, cũng rất muốn biết cậu rốt cuộc đối với tôi hiếu kỳ đến mức nào!'

Đôi mắt thâm thuý của Lãnh Nghị loé lên trong bóng tối, giọng vẫn như cũ không nhanh không chậm: 'Hay là chúng ta tìm một chỗ nào yên tĩnh ngồi xuống nói chuyện?'



'Được!' Từ Nhất Hạo cười sảng khoái, 'Tôi thấy đằng kia có một quán cà phê không tệ lắm...'

Trong một góc yên tĩnh của quán cà phê, Từ Nhất Hạo ngồi đối diện với Lãnh Nghị, hai người trầm mặc nhìn nhau như muốn từ thần thái của đối phương đọc ra điều gì. Cứ thế giằng co một lúc lâu, rốt cuộc Lãnh Nghị lên tiếng trước, ánh mắt sắc bén bức về phía Từ Nhất Hạo: 'Người tối hôm nay gọi điện thoại cho Lâm Y, nói Lăng Nhất Phàm say rượu là ngài phải không?'

Sóng mắt Từ Nhất Hạo thoáng xao động, ông cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Lãnh Nghị: 'Thật không hổ là đại thiếu gia của nhà họ Lãnh, vừa đoán đã trúng ... Là tôi nhờ người quản lý gọi điện!'

Lãnh Nghị nhìn Từ Nhất Hạo như dò xét, lát sau mới lạnh giọng nói: 'Tại sao?'

Từ Nhất Hạo nhìn chằm chằm Lãnh Nghị, cười nhẹ: 'Tôi làm như vậy không phải là vì giúp cậu sao?' Ông nhìn vẻ khó hiểu trên mặt Lãnh Nghị, lại cười: 'Tôi chỉ giúp cậu thúc đẩy một chút, giúp Lâm Y kia thoát ra khỏi tình trạng khó xử, bỏ không được bên này, bỏ không được bên kia để cô ấy không suy nghĩ nhiều nữa mà quyết tâm ở bên cạnh cậu, đây không phải là điều cậu mong mỏi nhất sao?'

Đáy mắt Lãnh Nghị thoáng gợn sóng, hắn nhìn Từ Nhất Hạo, cười nhạt: 'Ông đã làm gì?'

'Tôi không làm gì cả!' Từ Nhất Hạo vẫn thản nhiên, 'Là Lăng Nhất Phàm tự mình uống quá chén, tôi chỉ giúp cậu thúc đẩy một chút, thuận tiện để người con gái thích cậu ta đưa cậu ta về nhà, thuận tiện chỉ điểm cho cô gái kia một chút, sau đó ... gọi điện thoại cho ... Lâm Y của cậu!'

Lãnh Nghị thoáng nhíu mày, lạnh nhạt nhìn Từ Nhất Hạo không nói tiếng nào, Từ Nhất Hạo nhìn biểu tình của hắn, lại cười: 'Lúc này chắc là Lâm Y sắp đến nhà của Lăng Nhất Phàm rồi!'

'Ông ... chẳng lẽ ông không suy nghĩ cho con gái mình, Từ Giai hay sao?' Lãnh Nghị thong thả nói, hắn cẩn thận quan sát từng thay đổi trên mặt Từ Nhất Hạo.

Từ Nhất Hạo cười lạnh: 'Cậu không thích Từ Giai, Từ Giai gả cho cậu cũng không có hạnh phúc, tôi là ba của nó, đương nhiên hy vọng nó có thể gả cho người đàn ông yêu nó!'

Lãnh Nghị câu môi cười, giọng nói có chút khinh thường lẫn ngạo mạn: 'Nhưng mẹ cô ấy không nghĩ vậy, có người còn dùng trăm phương nghìn kế để cô ấy có thể gả cho tôi!'

'Bà ấy là bà ấy, tôi là tôi!' Từ Nhất Hạo lạnh giọng nói, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.

'Thật sao?' Mắt Lãnh Nghị loé lên những tia sắc bén: 'Vậy Từ tiên sinh vì sao lại giúp tôi như vậy?'

Từ Nhất Hạo bật cười ha hả, nhún vai: 'Bởi vì mẹ cậu là bạn thân của Vương Khiết, Từ Giai từ nhỏ đã gọi cậu là anh!'



Lãnh Nghị cũng cười, ánh mắt vẫn sắc bén như đao: 'Vậy lần trước lúc Lăng Nhất Phàm bị tôi bắt đến cục cảnh sát, vì sao Từ tiên sinh lại không giúp tôi, hơn nữa còn dấu diếm tôi đi liên hệ với cục cảnh sát để họ thả Lăng Nhất Phàm chứ?'

'Lãnh thiếu', Từ Nhất Hạo thu hồi nụ cười, thản nhiên nhìn Lãnh Nghị, 'Chuyện lần đó tự cậu hiểu rõ nhất, nếu như cuối cùng không phải vì cú điện thoại của cậu, cục cảnh sát cũng sẽ không thả người nhanh như vậy ... đây không thể xem như tôi không giúp cậu!'

Mắt Lãnh Nghị thoáng gợn sóng, không trả lời ông, hắn nhớ rất rõ hôm đó khi hắn ở tổng bộ của cục chống khủng bố quốc tế thì nhận được điện thoại của cục cảnh sát Milan, nói có người từ đại sứ quán Trung Quốc đến liên hệ, xem liệu trước khi có chứng cứ xác thực có thể thả Lăng Nhất Phàm ra hay không; lúc đó chính hắn bảo thả người, cục cảnh sát bên đó mới đồng ý thả Lăng Nhất Phàm.

Thấy Lãnh Nghị im lặng, trên mặt Từ Nhất Hạo lại lộ ra nụ cười: 'Về chuyện này, lúc đó tôi dẫn Mễ tiểu thư qua đón người là vì muốn tạo một cơ hội cho Mễ tiểu thư ... đây còn không kể là giúp cậu sao?! ... Mà Lâm Y đó, là cậu tự mình báo với cô ta chuyện Lăng Nhất Phàm được thả ra!'

Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị quét về phía Từ Nhất Hạo, vẫn chưa nói gì, Từ Nhất Hạo lại cười: 'Lâm Y đến tìm tôi giúp đỡ, thân là người của đại sứ quán Trung Quốc, đối với yêu cầu giúp đỡ của một người Trung Quốc, tôi không thể bỏ mặc không lo!'

'Chỉ sợ không chỉ có nguyên nhân này, Từ tiên sinh!' Mắt Lãnh Nghị lóe lên, nhìn ông chằm chằm, nói từng chữ một, 'Còn bởi vì Y Y là con gái ông!'

Không khí trong chớp mắt đông cứng lại, giữa hai người im lặng phủ trùm, chỉ còn tiếng mưa lách tách đập vào khung cửa sổ, mưa như vô số hạ trân châu đập vào ô cửa thủy tinh rồi rơi xuống, thành từng dòng nhỏ.

'Sao cậu biết được?' Thật lâu thật lâu sau giọng nói hơi khàn của Từ Nhất Hạo mới vang lên, đáy mắt một mảnh thâm toại, nhìn không ra đang suy nghĩ gì.

'Ông mặc kệ tôi làm sao biết ...' Lãnh Nghị cắn răng, 'Chỉ là, có một điểm tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, ông rõ ràng biết Y Y là cô gái ông, vì sao khi tên họ Lý đồng bọn với Vương Khiết bày kế hãm hại Y Y, ông chỉ ngăn cản hai tên cặn bã kia không xâm phạm Y Y mà không chịu thả cô ấy để cô ấy hôm mê bất tỉnh tội nghiệp như thế trong căn phòng tối tăm đó mà cứ coi như không biết?'

Mặt Từ Nhất Hạo hơi tái đi, ông không lên tiếng, lại nghe giọng nói lạnh lùng của Lãnh Nghị tiếp tục vang lên: 'Tên họ Lý là do ông và Vương Khiết sai người giết chết! Giết người diệt khẩu, đúng không? Những chuyện này tôi đều có nhân chứng vật chứng! Sở dĩ tôi bỏ qua cho ông cùng với Vương Khiết chỉ là vì nể mặt Y Y! Ông về nói cho Vương Khiết biết, nếu như còn có lần sau, tôi nhất định bắt bà ấy một trả lại mười!'

Lãnh Nghị lạnh nhạt nhìn gương mặt đã hơi tái của Từ Nhất Hạo, 'Đương nhiên, có một số chuyện tôi vẫn phải cám ơn ông, chẳng hạn như cái ngày Lăng Nhất Phàm và Lâm Y kết hôn đó, dùng dãy số lạ gọi điện thoại cho tôi, chắc là ý của ông đúng không? Ân, dĩ nhiên là còn có chuyện tối hôm nay...'

Lãnh Nghị chậm rãi đứng dậy, nhìn Từ Nhất Hạo nãy giờ vẫn chưa có chút phản ứng nào, khóe môi nhẹ câu lên: 'Dù gì ông cũng là cha của Y Y ... cũng xin ông nhớ kỹ điều này, đừng tiếp tục dung túng vợ mình đi hãm hại cô ấy nữa!'

Nói xong những lời này, Lãnh Nghị không đợi ông trả lời mà đi thẳng ra cửa, chỉ lưu lại Từ Nhất Hạo vẫn còn ngây ngốc ngồi nơi đó, giờ hắn phải đi đến biệt thự của Lăng Nhất Phàm để đón Y Y trở về.

Trong phòng ngủ chính ở biệt thự của Lăng Nhất Phàm, ngọn đèn đầu giường đang chiếu những luồng ánh sáng nhu hòa, ấm áp khắp cả căn phòng, Lăng Nhất Phàm mắt nhắm chặt nằm trên giường, Mễ Lệ đang ngồi bên cạnh hắn, lặng lẽ nhìn hắn, đáy mắt nhu tình như nước, cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh tuấn của người đàn ông ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Luyến Không Quên 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook