Lưu Luyến Không Quên 2

Chương 319: Dấu ấn Lãnh Nghị để lại trong cơn say (1)

Tinh Tử Khanh Khanh

04/02/2016

Nụ cười trên gương mặt thanh lệ của Mễ Lệ chớp mắt đông cứng lại, bàn tay đang cầm tách trà cũng run khẽ, cô chỉ đành đặt tách trà xuống bàn, đầu rũ xuống, hốc mũi tràn lên một cảm giác ê ẩm chua xót, cô cắn răng cố khống chế tâm tình, không để cho nước mắt rơi xuống nhưng chúng vẫn không nghe lời, chớp mắt đã thấm ướt đôi má phấn...

Ba tháng trước, khi cô biết mình mang thai, là đứa con của Lăng Nhất Phàm thì cô liền biết, nếu như Lăng Nhất Phàm biết chuyện này, chắc chắn hắn sẽ không để cô sinh nó ra vì vậy Mễ Lệ dứt khoát từ chức trở về nước, cho dù không danh không phận, cho dù mang tiếng là mẹ đơn thân cô cũng muốn sinh đứa bé này ra, nuôi nó khôn lớn...

Nhưng Lăng Nhất Phàm vẫn biết được! Mà hắn, vội vàng trở về đây gặp cô chính là vì muốn cô bỏ đứa bé này, Nhất Phàm, sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy?

Lăng Nhất Phàm cắn môi, nhìn cô gái đang lặng lẽ rơi lệ trước mặt, khàn giọng nói, 'Thực xin lỗi Mễ Lệ... Làm vậy đối với em rất không công bằng, em biết không? Anh chính là hy vọng em có thể tìm được một người đàn ông thật lòng yêu em, hai người sẽ có những đứa con của riêng mình, rồi em sẽ hạnh phúc cả đời! Em xứng đáng được như vậy!'

'Nhất Phàm, anh đừng tàn nhẫn như vậy...' Thật lâu giọng nghèn nghẹn của Mễ Lệ mới vang lên.

'Mễ Lệ, anh... không xứng đáng để em vì anh như vậy đâu, hơn nữa một mình nuôi lớn đứa bé rất vất vả cho em...' Lăng Nhất Phàm cắn răng mới bật ra được mấy tiếng.

'Em muốn vậy! Em cam tâm tình nguyện!' Mễ Lệ vụt ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, nước mắt chảy thành dòng trên má nhưng trong đôi mắt trong trẻo là sự kiên định vô hạn, 'Anh biết không Nhất Phàm, anh luôn miệng nói muốn em được hạnh phúc nhưng anh có biết đối với em hạnh phúc là gì không? Hạnh phúc của em chính là có được một đứa con của anh và em, cho dù em một mình nuôi nó khôn lớn em cũng không cảm thấy đó là gánh nặng mà ngược lại, đó mới là sự thỏa mãn lớn nhất. Anh mới là người không hiểu em!'

'Nhưng mà Mễ Lệ...' Lăng Nhất Phàm chau mày.

'Không cần nói nhưng mà!' Mễ Lệ quả đoán ngắt lời Lăng Nhất Phàm, 'Nhất Phàm, em sẽ không bỏ đứa nhỏ này đâu, em cũng không cần anh phải chịu bất cứ trách nhiệm gì, em sẽ một mình nuôi nó lớn khôn! Nếu như anh muốn thấy em hạnh phúc, vậy em nói cho anh biết, đó chính là hạnh phúc của em!'

Đáy mắt Lăng Nhất Phàm gợn sóng dữ dội, hắn ngẩn người nhìn Mễ Lệ, trong đầu hắn chợt hiện ra tình cảnh ở hòn giả sơn bên ngoài đại sảnh vừa nãy, nhìn thấy Hạo Hạo và Hàn Hàn cùng gương mặt hạnh phúc của Lâm Y... ánh mắt Lăng Nhất Phàm lơ đễnh nhìn về phía góc phòng rồi chậm rãi dời về phía khung cửa sổ kiếng, bên ngoài ánh đèn rực rỡ muôn màu...

Nếu như, nếu như có một đứa con của riêng mình và Y Y thì tốt biết mấy, Lăng Nhất Phàm hắn cũng cam tâm tình nguyện một mình nuôi nấng đứa bé lớn khôn... suy nghĩ này, Lăng Nhất Phàm hắn có, Mễ Lệ sao lại không nghĩ như thế chứ?



Chậm rãi ngả người ra sofa, Lăng Nhất Phàm nhắm nghiền mắt lại, tay nhẹ day day huyệt thái dương...

Ở bên này, Lâm Y rốt cuộc cũng nhờ được người đưa Lý Mặc đã uống say trở về còn mình và Lãnh Nghị cùng hai đứa con thì cùng trở về biệt thự nhà họ Lãnh, Lãnh Nghị bởi vì uống nhiều, sớm đã tắm rửa rồi lên giường nghỉ ngơi.

Lâm Y dỗ xong hai đứa con ngủ mới rón rén trở về lấy quần áo ngủ rồi đi vào phòng tắm, lát sau khi tiếng nước rào rạt trong phòng tắm ngừng lại, Lâm Y trong chiếc áo ngủ bằng voan bước ra khỏi phòng tắm, thân thể nhuận bạch như ngọc với những đường cong linh lung như ẩn như hiện dưới lớp áo ngủ mỏng, mái tóc dài suôn sả xõa trên bờ vai mảnh khảnh, gương mặt tươi mát bởi vì vừa mới được nước nóng gột rửa như phủ thêm một tầng sương mỏng, mông lung như một nàng tiên vừa rẽ mây xuống trần, đôi mắt đen láy trong suốt như hai đầm nước nhìn không thấy đáy...

Cô đạm mạc liếc nhìn người đàn ông đang soãi người trên giường, người đàn ông này, vừa nãy còn hùng hùng hổ hổ, hưng phấn đến dọa người, hại cô suýt nữa không biết ứng phó thế nào, giờ xem như cũng chịu an tĩnh nằm ngủ, haizz, hôm nay đúng là mệt thật!

Người đàn ông nằm trên giường cũng hơi hé mắt ra, chỉ hé mắt nhìn cô một cái liền không muốn nhắm lại nữa, cô gái này luôn có bản lĩnh như vậy, bấy nhiêu năm qua vẫn luôn khiến hắn nhìn không đủ, yêu không đủ, muốn không đủ! Cũng khó trách có nhiều người đàn ông nhớ mãi không quên như vậy!

Vừa nghĩ đến vợ mình lại được nhiều người đàn ông không liên can tơ tưởng, vừa nghĩ đến thái độ của Lý Mặc và Lăng Nhất Phàm hôm nay, đã qua bao nhiêu năm mà vẫn nhớ mãi không quên thì lòng Lãnh Nghị lại thấy rất không thoải mái.

Tuy rằng hôm nay chính mình đã thị uy một phen, biểu thị rõ chủ quyền, cũng để Lâm Y chủ động lên tiếng chứng tỏ sự ân ái giữa hai vợ chồng, trút giận một phen nhưng lòng người đàn ông vẫn không thoải mái! Người phụ nữ của Lãnh Nghị, làm sao có thể để người đàn ông khác mơ tưởng hão huyền được chứ, ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ!!!

Hắn nhìn chằm chằm cô gái phiêu hốt trong chiếc váy mỏng manh màu trắng đang tiến đến bên giường sau đó nở nụ cười với hắn, nụ cười đó, hệt như một đóa tuyết liên đang nở rộ, nụ cười đó khiến toàn thân Lãnh Nghị lại một phen buộc chặt, một luồng khí nóng trong chớp mắt từ bụng dưới lưu chuyển đến từng mạch máu trong người.

Ừm, chuyện hôm nay chớ để ngày mai, cứ phải hoàn thành chuyện tốt còn dở dang lúc ở nhà hàng trước đã! Khụ khu, huống gì cô gái này đã chính miệng nói, về đến nhà mặc hắn muốn làm gì cũng chiều ý, nói lời dù sao cũng phải giữ lời chứ, đúng không?

Lãnh Nghị nuốt nuốt nước bọt lẳng lặng nhìn cô gái vén chăn ngồi xuống bên cạnh hắn nhưng cánh tay cô gái còn chưa chạm đến công tắc đèn để tắt đi thì đã bị cánh tay dài của Lãnh Nghị không chờ kịp vươn ra giữ lại.

'Tạm thời đừng tắt!' Giọng khàn khàn mà trầm thấp đầy từ tính của người đàn ông bất chợt vang lên bên tai khiến hàng mi dài của cô gái nhẹ chớp lên, còn chưa kịp nhìn rõ biểu tình trên mặt hắn thì cánh tay người đàn ông đã khẽ dùng sức, thân thể mảnh khảnh của cô gái đã bị kéo xuống, áp dưới thân thể cao lớn của người đàn ông.

Đôi má vốn trắng nõn như tuyết của cô gái trong chớp mắt nhuốm lên hai rặng mây đỏ, màu đỏ đó càng khiến cho ý cười trong đáy mắt Lãnh Nghị dâng trào, nhìn gương mặt đỏ ửng của cô thêm một lần là huyết mạch toàn thân lại bành trướng thêm một lần, không chút do dự, Lãnh Nghị cúi thấp đầu, tham lam dán mặt lên hai đóa hoa màu đỏ đó. Cô gái vội vàng né ra, 'Nghị, hôm nay anh uống nhiều lắm...'



'Ờ', môi người đàn ông lướt qua đôi má đỏ ửng kia, dời xuống vành tai mẫn cảm của cô gái, đôi môi đỏ mọng, lại xuống đến chiếc gáy trắng nõn, giọng hàm hồ, 'Em vừa mới hứa với anh, lúc về anh muốn sao cũng được mà! Nếu không phải vậy, lúc ở nhà hàng đó anh làm sao dễ dàng tha cho em được!' Nói thật lòng, hắn lúc đó đã nghĩ ôm cô vào trong xe yêu thương một phen.

Ân, cô gái này là của mình, tốt nhất là làm một ký hiệu trên người cô ấy, xem còn ai dám lăm le nữa hay không! Hừm, để ký hiệu ở đâu dễ thấy nhất đây? Người đàn ông dời môi khỏi cô gái, ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát cô như một nhà nghiên cứu sành sỏi xem xét một món đồ cổ quý hiếm.

Ánh mắt quan sát kỹ lưỡng của người đàn ông khiến cô gái vừa tức vừa buồn cười, cô còn chưa kịp bày tỏ sự bất mãn thì người đàn ông đã lần nữa quả đoán cúi thấp đầu, đôi môi dùng sức mút lấy vùng da thịt non mềm nơi gáy của cô gái, nơi bắt mắt nhất.

'Đừng, đừng mà Nghị, đừng cắn chỗ đó, người ta sẽ thấy đó!' Cô gái cả kinh dùng sức dãy dụa, nơi đó mà lưu lại dấu hôn thì gần như không có gì có thể che được, vậy cũng đồng nghĩa với việc, hôm sau cô chỉ có thể đi làm với một dấu hôn nơi gáy, haizz, Nghị...

Nhưng đôi cánh tay như hai gọng kìm của người đàn ông đã giữ chặt lấy thân thể mảnh khảnh của cô gái, không chịu buông tha mà cứ tiếp tục ấn từng dấu hôn thật rõ ràng lên vùng cổ non mềm của cô gái mãi đến khi cô rên khẽ mấy tiếng, không phản kháng nữa thì hắn mới chịu buông tha cho cô.

Rời môi khỏi cổ cô gái, hắn lần nữa nhìn thật kỹ cô, đắc ý nhìn thấy trên cổ cô, nơi bắt mắt nhất là một hàng dấu hôn thật rõ ràng; 'Anh bảo em ngày mai làm sao gặp người?' Giọng cô gái mang theo chút uất ức, người đàn ông này tối nay quả thật uống nhiều quá, nhưng người chịu khổ lại chính là cô!

'Hừm', khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, vẻ mặt đắc ý, 'Em là người phụ nữ của anh, đây là dấu ấn anh đóng lên người em... ân, để lúc nào cũng nhắc nhở những người đàn ông có ý đồ kia bớt mơ tưởng viễn vông một chút!

Cô gái bực dọc nói, 'Vậy có phải anh định để em khắc một chữ "Lãnh" lên trán giống như những nô lệ thời cổ đại hay không?'

Đôi mắt đen thâm thúy của Lãnh Nghị lóe lên, cười nhẹ một tiếng, 'Ừ, ý hay! Khắc một chữ "Lãnh" làm ký hiệu!'

Chỉ một phút sau cô gái đã cực kỳ, hết sức, vô cùng hối hận về câu nói này của mình, đúng là tự đào hố chôn mình nha! Tiếng kêu thất thanh, hoảng loạn của cô vang lên khắp căn phòng ngủ xa hoa, 'Nghị, đừng cắn lên trán em, đau!... Đừng, mặt của em nha...' Thật lâu thật lâu về sau, mỗi lần nhớ lại đêm hôm nay trong lòng Lâm Y vẫn còn sợ hãi không thôi, có dịp là cô lại ân cần dặn bảo hai con trai: Tuyệt đối đừng uống đến say...

Thực ra, chính xác mà nói là tuyệt đối dừng chọc đến người đàn ông đã uống say, trước mặt hắn, tốt nhất là nên lựa lời mà nói, dè dặt cẩn trọng hết mức...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Luyến Không Quên 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook