Lưu Luyến Không Quên 2

Chương 40: Giao dịch ngày thứ năm (2) - Ác giả ác báo

Tinh Tử Khanh Khanh

02/01/2016

Một đoàn người đi xuyên qua các khúc quanh vắng vẻ của công xưởng, lại đi qua một cầu thang, đi hết một hành lang dài, sau đó người dẫn đường mở một cánh cửa, những người phía sau lần lượt bước vào, đó là một bục cao trong khu sản xuất, dùng để giám sát toàn bộ hành động trong phân xưởng dưới lầu.

Bốn phía xung quanh bục đều là lan can bằng thép, phía trong cùng có một cầu thang nhỏ đi xuống khu vực phân xưởng, lúc này nơi khu vực phân xưởng chỉ có một ngọn đèn vàng vọt chiếu sáng.

Người đàn ông thong thả bước đến phía trước bục, tay vịn vào lan can, từ trên cao nhìn xuống khu vực phân xưởng, đám người áo đen xung quanh đã trải qua huấn luyện vây quanh người đàn ông.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Y liền nghĩ ngay đến những cảnh về xã hội đen thường thấy trong phim ảnh ... Haizz, hắn thật sự là xã hội đen mà! Lâm Y có chút khẩn trương ngừng bước chân, thận trọng quan sát xung quanh.

'Qua đây!' Người đàn ông không quay đầu, tay vẫn vịn vào lan can, nói đơn giản mà uy nghiêm, rõ ràng là cùng Lâm Y nói chuyện.

'Ừm!' Lâm Y lên tiếng đáp, chần chừ bước qua, đứng bên cạnh người đàn ông nhìn xuống khu vực phân xưởng.

Tuy đèn không phải là rất sáng nhưng Lâm Y vẫn nhìn rất rõ trên nền đất khu vực phân xưởng một người đàn ông đang bị trói gô vất đó, trong miệng nhét một chiếc khăn, đứng quanh hắn là ba người đàn ông cao to lực lưỡng, đều là người nước ngoài, mắt xanh tóc vàng cả.

Người bị trói kia chính là Mạc Hưng, lúc đó hắn vừa hay nghiêng đầu về phía trên đài cao, nhìn thấy chiếc mặt nạ bạc lòe sáng trong đêm hắn không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ.

Mạc Hưng không ngừng giãy dụa nhưng miệng bị bịt chặt chỉ có thể phát ra những âm thanh vô nghĩa.

Người đàn ông nở một nụ cười lạnh, hắn vươn tay kéo cô gái rõ ràng là rất bất an đứng bên cạnh, để cô đứng phía trước mình, hai tay vòng qua người cô từ phía sau nắm lấy lan can, ngực hắn dán sát sau lưng Lâm Y.

Người đàn ông hơi cúi thấp, hơi thở ấm áp thổi qua mái tóc cô gái, giọng nói trầm thấp mê người: 'Em muốn làm thế nào?'

'Tôi ...' Lâm Y do dự, khi có người thực sự hỏi cô muốn trả thù người đàn ông trước mặt thế nào, cô lại nói không được, dù sao cũng không thể kêu mấy cô gái đến cưỡng bức hắn, như vậy thì quá có lợi cho hắn rồi!

Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Y rốt cuộc lên tiếng: 'Đánh hắn ta một trận, cởi hết quần áo, ừm ... giữ lại cái kia ... sau đó ném hắn ra ngoài đường ...'



Người đàn ông bất giác cúi xuống gần hơn, cười thầm: 'Ném trên đường, còn giữ lại quần lót sao?'

'Lúc ném ra đường thì không cần giữ lại ... cởi hết ...' Lâm Y ngẫm nghĩ một hồi rồi trả lời.

'Chỉ vậy thôi sao?'

'Vậy thôi ...'

Người đàn ông vẫy tay, một người áo đen liền đi đến bên cạnh hắn, gật đầu đợi lệnh: 'Thiếu gia ...'

'Làm theo lời cô ấy đi!'

'Vâng!' Người áo đen đáp lời, hắn men theo cầu thang nhỏ đi xuống khu vực sản xuất, truyền đạt mệnh lệnh cho ba người ngoại quốc kia ...

Mạc Hưng rất nhanh đã bị cởi sạch, chỉ chừa lại quần lót, bọn họ trói tay chân hắn lên một cái giá, miệng hắn vẫn bị nhét chặt chiếc khăn lông, chỉ có thể trừng đôi mắt đầy khiếp sợ về phía bục cao kia, trên trán ướt mồ hôi ...

Hắn quả thật đắc tội với quá nhiều người nên dù cố gắng mấy suy nghĩ xem người hôm nay đối phó với hắn là ai cũng không nghĩ ra được.

Lúc này một người nước ngoài lấy ra một chiếc roi, hung hăng quật trên không trung phát ra những tiếng tách tách, anh ta cười âm hiểm đi đến gần Mạc Hưng, "chát" một tiếng ngọn roi đã quất xuống người hắn, trên da lập tức hằn lên một vệt dài, máu tươi tứa ra nhìn thật ghê người. Hàng mi dài của Lâm Y cũng theo đó không ngừng run rẩy.

Mạc Hưng kia bị nhét khăn lông vào miệng, chỉ có thể "hô hô" kêu thảm, sau mấy roi, tiếng kêu đó đã trở nên khàn khàn, thân mình không ngừng run rẩy ...

'Được rồi, đủ rồi ...' Lâm Y rốt cuộc không nhìn nổi nữa, cô nhìn người đàn ông sau lưng nói.

'Ngừng!' Sau lưng cô người đàn ông lạnh lùng ra lệnh, những người ngoại quốc kia cũng theo đó dừng tay, đợi mệnh lệnh tiếp theo của hắn.

'Chúng ta xuống dưới đùa một chút đi!' Khóe môi người đàn ông câu lên một nụ cười tà mị, hắn vịn chặt thắt lưng cô gái, nói thầm bên tai cô ...



Hai người cùng bước xuống cầu thang nhỏ hẹp kia đi về phía khu vực sản xuất, bị hắn vịn chặt như vậy Lâm Y chỉ đành bước theo chân hắn.

Người đàn ông nửa kéo nửa đỡ Lâm Y cùng đi đến trước mặt Mạc Hưng mới dừng lại, lạnh lùng quét mắt về phía Mạc Hưng đang nằm vật vã trên nền đất, Mạc Hưng cũng trừng mắt nhìn hai người, hai chiếc mặt nạ dưới ánh đèn vàng vọt nhìn càng thêm đáng sợ, hắn chừng như nhận ra điều gì, đúng, hắn đã từng nghe nói đến "Dạ Thần", người khiến những kẻ cuồng đồ nghe đến tên đã sợ vỡ mật.

Như quên mất nỗi đau nơi thân thể, mồ hôi Mạc Hưng tuôn như mưa, ướt đẫm cả người.

'Đao!' Khóe môi người đàn ông câu lên một nụ cười lãnh khốc, lập tức có người đưa đến một thanh mã tấu. Người đàn ông rời tay khỏi eo Lâm Y, đón lấy thanh mã tấu, trong bóng tối nhờ nhờ, thanh mã tấu phát ra những tia sáng lạnh đến ghê người. Ánh mắt người đàn ông như đao quét về phía thanh mã tấu rồi nhìn về phía Mạc Hưng.

Mắt Mạc Hưng trừng càng lớn, hắn dùng sức lắc đầu, cố quẫy đạp thân thể ...

'Cái đó ... không cần giết người mà ...' Lâm Y vội kéo cánh tay người đàn ông, bất an nói.

Người đàn ông thu hồi tầm mắt, nhìn về phía bàn tay nhỏ nhắn đang kéo cánh tay mình lại nhìn về phía Lâm Y, khóe môi lần nữa câu lên, trong đáy mắt lóe lên một tia tà mị: 'Tôi không giết hắn ...'

Không giết hắn? Vậy tức là dọa hắn rồi! Lâm Y yên tâm đôi chút, buông lỏng cánh tay người đàn ông ra: 'Vậy ... tùy anh đi ...'

Người đàn ông đùa nghịch thanh mã tấu trong tay, ánh mắt hắn đột nhiên quét sang Mạc Hưng lần nữa, thanh mã tấu sáng lóe trên tay cũng quét xuống theo, lưỡi dao lạnh như băng ngay lập tức để lại một đường rạch dài tóe máu trên bụng...

Trong mắt Mạc Hưng tràn ngập vẻ cầu xin, thân thể cũng không ngừng run rẩy ...

Chợt cổ tay người đàn ông khẽ xoay, lưỡi dao chỉ vào nơi yếu hiểm kia của Mạc Hưng, mũi dao không ngừng xoay quay nơi đó ...

Mạc Hưng lần này thất kinh thật sự, mặt hắn rúm ró, đáy mắt tràn đầy sự tuyệt vọng, ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Y chừng như muốn cầu xin sự giúp đỡ của cô ...

'Tôi không giết hắn, tôi cắt nó được không?' Mắt người đàn ông lạnh như băng, hắn liếc Lâm Y lên tiếng hỏi nhưng thanh mã tấu không hề dừng lại, vẫn không ngừng xoay quanh ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Luyến Không Quên 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook