Lưu Luyến Không Quên 2

Chương 133: Hậu quả của cơn giận (4)

Tinh Tử Khanh Khanh

15/01/2016

Khi thân thể không còn một mảnh vải che lấy, cô gái vốn đang sinh bệnh mệt mỏi đến không chịu nổi cũng đã không còn chút năng lực phản kháng, cô thở hổn hển, kiệt sức nằm đó, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm người đàn ông vẻ mặt tức giận cùng dục vọng chiếm hữu đan xen lẫn nhau, mặc cho thân thể cường tráng của hắn áp xuống ...

'Aaa ... ưm ...' Sự tấn công mạnh mẽ khiến cô gái không kìm được bật kêu ra tiếng.

Tiếng kêu của cô gái rốt cuộc khiến người đàn ông có chút không đành lòng, động tác cũng trở nên ôn nhu hơn nhiều, hắn hơi ngừng lại, hơi thở đồn ập nhìn cô gái dưới thân nhưng tình triều đang thiêu đốt trong người không cách nào khống chế được, nỗi nhớ nhung bấy lâu nay toàn bộ hóa thành hành động, người đàn ông cắn răng, cùng cô gái triền miên giao triền, chừng như chỉ có như thế mới có thể đem cô gái khảm vào trong cơ thể chính mình, vĩnh viễn giữ cô lại cho riêng mình ...

Tiếng ngâm nga của cô gái dần nhỏ lại, cảm giác đau đầu choáng váng càng nặng nề, thân thể run rẩy lợi hại, mềm yếu như một vũng nước, cô chậm rãi nhắm mắt lại ...

Sau khi kết thúc cơn mây mưa cuồng nhiệt, trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông, cơn tức bừng bừng trong lòng người đàn ông sớm đã tan mất, hắn cúi đầu nhìn cô gái dưới thân, hai mắt cô nhắm nghiền, đôi mày chau lại, gò má đỏ ửng, cánh môi kêu kiều kia cũng hồng nhuận ướt át ...

Đó là Y Y! Là cô gái mà hắn yêu! Đáy mắt người đàn ông dần trở nên nhu hòa, hắn si ngốc nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia, trong lòng cuồn cuộng dâng lên tình yêu nồng đượm không cách nào hòa tan.

'Y Y ...' Người đàn ông hơi cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi cánh môi hồng nhuận mê người kia, đôi môi đó vẫn mềm mại như cũ, vẫn ấm áp như cũ, nhưng ... sao không có chút phản ứng nào?

Như nhận ra điều gì khác thường, hắn rời khỏi cánh môi cô gái, kinh ngạc nhỏ giọng kêu: 'Y Y!' Cô gái vẫn không có chút phản ứng nào, đôi mày vẫn chau chặt, mắt nhắm nghiền ...

Lòng đau đến thắt lại, Lãnh Nghị vội vàng rời khỏi người cô gái, ôm chặt cô, lúc này mới phát hiện nhiệt độ trên thân cô gái không phải bình thường, vừa nãy vận động kịch liệt, hắn căn bản là không phát hiện ra ...

Nỗi đau lòng thoáng chốc lan tràn khắp mỗi một tế bào trên người, người đàn ông nhanh chóng rút điện thoại ra, ấn phím ...

Một giờ sau, cô gái mắt nhắm nghiền yên tĩnh nằm trên giường, trên tay ghim kim truyền nước, trên trán dán một miếng dán giảm sốt, Lữ Thần thì đứng bên giường kiểm tra gì đó.

Lãnh Nghị ngồi nơi sofa nhìn cô gái trên giường từ xa, đáy mắt sự buồn bã và hối hận như mây mù thoáng chốc lan tràn ... Hắn nhớ lúc đó rõ ràng nhìn thấy Lâm Y dán mặt vào lưng tên tiểu tử kia, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt vạn phần, mắt thì nhắm nghiền ... Nhưng thế nào lại không nghĩ đến cô đang sinh bệnh chứ?

Mà rõ ràng sự vận động kịch liệt lúc nãy càng khiến bình tình của cô trở nặng hơn ...

Lát sau Lữ Thần đi đến ngồi đối diện với hắn, nhìn gương mặt vốn lạnh lùng của Lãnh Nghị lúc này chỉ còn lại cô đơn và uể oải, hắn hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói: 'Lãnh thiếu, Lâm tiểu thư bị trúng phong hàn, có lẽ là do dầm mưa hoặc đi ngoài gió lớn, lại quá lao lực, không kịp thời điều trị cho nên mới sốt cao như vậy ...'



Lãnh Nghị nhớ đến lời chú Ngô nói, tối qua Lâm Y đứng trong mưa chờ xe ... Hắn nhắm chặt mắt, đưa tay day day huyệt thái dương, trầm giọng: 'Không còn bệnh gì khác chứ?'

'Trước mắt mà nói thì không còn bệnh gì khác, ân, quan sát mấy ngày trước đã, nếu như truyền nước ba ngày mà tình hình chuyển biến tốt, chứng tỏ là không việc gì; nếu như vẫn không giảm sốt, có lẽ là phải kiểm tra kỹ hơn ...'

Lãnh Nghị chau mày, ánh mắt sắc bén bắn về phía Lữ Thần: 'Cậu là bác sĩ mà chỉ có thể nói cho tôi biết phải đợi ba ngày nữa mới biết cô ấy có sao hay không? Bệnh có lây lan đến các cơ quan khác hay không hiện giờ không thể kiểm tra ra được sao?'

'Là thế này, Lãnh tổng ...' Lữ Thần giải thích: '... có những bộ phận trong cơ thể nếu bị nhiễm bệnh thì cần một thời gian ủ bệnh mới biểu hiện ra ngoài, nếu hiện giờ muốn biết thì cần làm xét nghiệm, kết quả xét nghiệm cũng phải hai ba ngày sau mới biết ... nhưng trước mắt, theo kết quả mà tôi kiểm tra, Lâm tiểu thư tạm thời không có vấn đề nghiêm trọng, anh yên tâm!'

Lãnh Nghị lúc này mới im lặng không nói gì, lúc này cửa phòng mở ra, quản gia Trần Thế cầm một chiếc túi to đến, 'Thiếu gia!' Ông nhẹ giọng gọi, 'Đây là túi chườm lạnh, tôi đã đặt trong túi giữ nhiệt, lúc nào cần thì chỉ việc lấy ra dùng thôi!' Ông vừa nói vừa đi đến bên giường, đặt chiếc túi kia xuống chiếc tủ đầu giường.

'Bác Trần!' Lãnh Nghị thấy quản gia đặt chiếc túi xuống, lạnh nhạt gọi.

'Thiếu gia, còn chuyện gì sao?' Quản gia hơi gật đầu, nhìn Lãnh Nghị.

'Bác bảo chú Ngô đến khách sạn nơi Lâm Y ở đem hành lý của cô ấy về đây! Ngay bây giờ!' Giọng Lãnh Nghị trầm thấp nhưng đầy uy nghiêm. Trải qua chuyện này, Lãnh Nghị quyết định mặc kệ cô gái có muốn hay không hắn cũng đều phải giữ cô lại bên người, hắn không thể để cô một mình phiêu bạt bên ngoài ...

'Ân, được!' Quản gia đáp lời rồi lui xuống.

Lữ Thần nhìn thấy quản gia đi ra ngoài mới quay đầu nhìn Lãnh Nghị, chần chừ một lúc mới nhẹ giọng nói: 'Lãnh thiếu, chuyện lần trước anh nói với tôi ... chuyện Hạ Tịch Họa hôn mê không tỉnh ...' Mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, ánh mắt không đừng được dời về phía Lâm Y đang nằm trên giường chừng như lo lắng cô có thể nghe được vậy.

'Lâm tiểu thư còn chưa tỉnh lại, cô ấy không nghe được!' Lữ Thần mỉm cười nhắc nhở.

Đáy mắt Lãnh Nghị thoáng qua một tia phức tạp nhưng hắn không nói một lời, chỉ lặng lẽ chờ nghe câu tiếp theo của Lữ Thần.

'Tôi đã xem qua rất nhiều tư liệu, các bác sĩ bên đó có lẽ không có biện pháp hữu hiệu nào, chỉ có thể chờ kỳ tích xuất hiện nhưng ... cách trị liệu theo Trung y thì tích cực hơn ... nhất là cách châm cứu của Trung y, đối với những bệnh nhân hôn mê bất tỉnh có đôi khi có hiệu quả đặc biệt ...'

'Châm cứu?' Lãnh Nghị thoáng chau mày, 'Về mặt này cậu có biết chuyên gia nào không?'



'Có thì có đấy, có điều ... có lẽ họ không muốn sang nước ngoài chữa bệnh lắm đâu ... bởi vì trị liệu theo hướng này cần phải kiên trì một thời gian dài, không phải một ngày một buổi là được, họ có lẽ không muốn ở lâu dài ở nước ngoài! Cho nên, họ đề xuất một phương án khác ...' Nói đến đây, Lữ Thần hơi ngừng lại, âm thầm quan sát sắc mặt của Lãnh Nghị.

'Cách gì?' Lãnh Nghị lạnh giọng hỏi.

'Họ hỏi, liệu có thể đem bệnh nhân trở về nước trị liệu hay không? Như vậy thì tiện cho họ hơn ...'

Mang trở về nước? Đáy mắt Lãnh Nghị rõ ràng xao động dữ dội, đôi mắt thâm thúy lần nữa liếc về phía Lâm Y đang nằm trên giường, lát sau mới thì thào: 'Chuyện này để thương lượng sau ...'

'Được!' Lữ Thần gật đầu.

Lữ Thần đi rồi Lãnh Nghị mới chậm rãi đứng dậy đi đến bên cạnh giường cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ mê man, gương mặt nhỏ nhắn bởi vì phát sốt nên ửng đỏ, cánh môi tuy vẫn hồng hào nhưng lúc này khô rang, người đàn ông đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô gái.

Từ sau đêm sinh nhật đó hắn đã không có cơ hội nhìn kỹ cô gái như thế này, đối với hắn, nếu như cô không phải né tránh thì lạnh lùng như băng sương, còn không thì chỉ nói những lời khiến hắn tổn thương... Giờ có thể coi như cô bình an ở trong nhà, yên ổn ngủ say, cũng như trước đây, lặng lẽ rúc trong lòng hắn ... Cảm giác này tốt đẹp biết mấy!

Lãnh Nghị thậm chí có chút cảm ơn cơn bệnh lần này của cô!

Ánh mắt Lãnh Nghị rơi trên bàn tay với những ngón thon dài của cô gái đang hé ra dưới chăn, đáy mắt có một tia sáng lóe lên, hắn đứng bật dậy đi ra ngoài, không lâu sau đã quay lại, trên tay loé sáng --- đó là chiếc nhẫn kim cương mà hắn đã tặng cho cô trong đêm sinh nhật, cũng có thể coi như tín vật định tình của hai người.

Nhẹ nhàng nâng bàn tay cô gái lên, hắn đeo chiếc nhẫn lên cho cô sau đó giữ bàn tay cô trong tay mình, lặng lẽ ngắm nhìn, khoé môi không khống chế được câu lên một đường cong tuyệt đẹp...

'Nước ...' Cô gái trên giường đột nhiên mấp máy cánh môi khô rang, phát ra một tiếng nhỏ như muỗi kêu nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền...

Tỉnh rồi? Lãnh Nghị vội thả tay cô gái ra, nhẹ giọng nói: 'Có, chờ chút...' rồi hắn luống cuống cầm lấy cốc nước, nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, để cô tựa vào ngực mình sau đó đưa cốc nước đến bên môi cô, nhỏ giọng nói: 'Y Y, nước ...'.

Cô gái theo bản năng hé mở cánh môi, mấp một ngụm nước, hàng mi đai nhẹ chớp lên nhưng từ đầu đến cuối mắt vẫn nhắm nghiền, thân thể cô mềm yếu tựa vào trong ngực Lãnh Nghị, ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại...

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô gái yếu ớt trong ngực mình, khoé môi câu lên một nụ cười đã lâu không thấy, hắn nhẹ vuốt mái tóc mềm mượt của cô gái, cúi xuống nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên trán cô, nếu như có thể hắn thật hy vọng có thể ôm cô như thế này mãi...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Luyến Không Quên 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook